Thực Hoan Giả Yêu
-
Chương 168: Bí ẩn của nhật kí 1
Editor: Thỏ Đần
Lúc Sở Kiều tới bệnh viện, đã có không ít người tụ tập trong phòng bệnh. Bác sĩ y tá đều cảm thấy rất kì lạ, tại sao bệnh nhân đột nhiên mất tích, cũng không biết là đi đâu.
Y tá cũng chỉ ra ngoài cắm bình nước nóng, đến lúc quay về đã không thấy Sở Hoành Sanh lẽ ra phải đang nằm trên giường bệnh.
Bệnh viện An Bảo kiểm tra màn hình giám sát để điều tra, phát hiện hình ghi lại của tầng này bị hỏng mất 5 phút. Giống như bị tín hiệu từ đâu quấy nhiễu, hình ảnh đều bị nhiễu sóng, không có bản sao khác.
Quyền Yến Thác nhận được điện thoại, lập tức lái xe tới. Sau khi thấy tình trạng của băng hình, anh chủ yếu nhận định có người cố ý làm. Trên đời này làm gì có chuyện gì trùng hợp đến vậy?
Nếu như là có người cố ý gây ra, vậy có thể nói rằng, việc Sở Hoành Sanh mất tích là do người khác cố tình sắp xếp. Sở Kiều không nghĩ ra được, rốt cuộc là người nào?
Kể từ khi Sở thị đổi chủ, Sở Hoành Sanh vẫn luôn ở bệnh viện, bây giờ ông không tiếp xúc với ai, cũng không có kẻ thù nào, tại sao lại có người muốn bắt cóc ông?
Thật kỳ lạ!
Lòng dạ Sở Kiều rối bời, càng suy đoán càng lo thêm!
Quyền Yến Thác cũng suy nghĩ cẩn thận một hồi, Sở Hoành Sanh chỉ là một bệnh nhân bệnh liệt giường không dậy nội, tại sao vẫn có người muốn bắt cóc ông? Mục đích là gì? Cướp của? Hay còn lí do gì khác?
"Kiều Kiều."
Thấy sắc mặt trắng bệch của người bên cạnh, Quyền Yến Thác ôm cô vào trong ngực, nói: "Không sao đâu, anh đã cho người đi điều tra rồi, sẽ có tin tức sớm thôi."
Sở Kiều theo trực giác thấy rằng chuyện này không đơn giản, cô quay đầu, lại thấy giường bệnh trống không, trong lòng tràn đầy chua xót.
Lát sau, Quyền Yến Thác gọi người đưa Sở Kiều về nhà, anh ở lại bệnh viện kiểm tra tất cả các máy giám sát (camera) một lần, nhưng tiếc rằng không tìm được đầu mối hay chỗ nào khả nghi.
Trong một bệnh viện tư nhân có điều kiện tốt.
Thiết bị của bệnh viện này toàn bộ đều là đồ tốt nhất, tay nghề bác sĩ cũng không kém gì so với ở nước ngoài.
Trong phòng hội chẩn, Quý Tư Phạm nằm ngang trên giường bệnh, máu đỏ theo ống truyền kéo thành một vòng trước khi chảy vào cơ thể. Anh ta nhắm hờ hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Không lâu sau, trị liệu kết thúc. Bác sĩ đẩy cửa vào phòng, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Quý Tư Phạm ngồi thẳng dậy từ trên giường, y ta giúp anh ta tháo dụng cụ ra, sau đó bưng bàn thuốc rời đi.
"Có vấn đề gì sao?" Nghe được câu hỏi của bác sĩ, Quý Tư Phạm nhạy bén cảm thấy bác sĩ muốn nói điều gì đó.
Bác sĩ đút hai tay trong áo blouse trắng dài, sắc mặt tĩnh mịch, nói: "Kết quả của đợt hội chẩn này không tốt lắm."
Anh ta theo dõi thấy Quý Tư Phạm nhíu lông mày, bất đắc dĩ nói: "Tôi vẫn đề nghị nên thay thận."
Quý Tư Phạm vén chăn lên bước xuống giường, đi xong giày da. Anh ta mím môi, cũng không trả lời.
"Quý tiên sinh." Bác sĩ đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói: "Anh yên tâm, tôi đang cố gắng giúp anh hết sức có thể! Bệnh án của anh đã được gửi đi bằng internet, nếu có người thích hợp muốn hiến thận, tôi sẽ báo lại ngay!"
Quý Tư Phạm gật đầu một cái, ánh mắt chứa sự cảm kích. Anh chỉnh lại quần áo chỉnh tề, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Có thể tìm được thích hợp muốn hiến thận, đó là cơ hội có khả năng xảy ra là một phần chục triệu, có thể xảy ra nhưng không thể cưỡng cầu!
Một chiếc xe màu đen dừng trước cổng bệnh viện, Quý Tư Phạm chuẩn bị bước lên từ cửa hông, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên. Anh ta nhận điện thoại, trầm mặt bước lên xe, phân phó tài xế lái xe về nhà.
Mở cửa nhà, dì Thái đang lau nước mắt, thấy anh ta đã về, vội vàng nghẹn ngào: "Quý tiên sinh, thật xin lỗi!"
Quý Tư Phạm không nói gì, quay đầu nhìn về phía thư kí, nói: "Đã có chuyện gì?"
Thư kí cúi thấp đầu, thành thật nói: "Hôm nay phu nhân tới pháp trường, trên đường về nói thân thể không thoải mái, muốn đi bệnh viện kiểm tra. Tài xế chờ ở bên ngoài thật lâu nhưng không thấy cô ấy đi ra, vào tìm mới phát hiện...... không thấy phu nhân đâu cả."
"Không thấy? Có ý gì?" Quý Tư Phạm đưa tay tháo lỏng cổ áo, chất vấn.
Trợ lí ngẩn ra, nói: "Đã tìm cả bên trong lẫn bên ngoài rất nhiều lần nhưng không tìm thấy phu nhân."
Quý Tư Phạm mím nhẹ đôi môi mỏng, sắc mặt trầm xuống. Bây giờ ở thành phố Duật Phong này, Sở Nhạc Viện không có chỗ để đi, cô ta đang yên đang lành đột nhiên biến mất trong bệnh viện, rốt cuộc có thể đi tới nơi nào?
"Đi điều tra!" Gương mặt tuấn tú của Quý Tư Phạm lo lắng, lộ ra mấy phần lạnh lẽo: "Muốn các người theo dõi một cô gái trói gà không chặt cũng không xong, một đám phế vật!"
Ánh mắt thư kí rũ xuống, không dám nguỵ biện thêm. Anh ta đã cho người đi điều tra, chỉ là không tìm ra kết quả gì gọi là có tiến triển.
"Đều đi ra ngoài."
Quý Tư Phạm dựa vào ghế sa lon, cất giọng đuổi người.
Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi, dì thái cũng cúi đầu đi vào bếp, không dám ở lại quấy rầy anh ta.
Lát sau, Quý Tư Phạm đứng dậy đi vào phòng sách, anh ta ngồi ở trước bàn đọc sách, sắc mặt dần dần ảm đạm. Hiện tại Sở thị đòi bồi thường, giá cổ phiếu của Quý thị cũng không ổn định, Sở Nhạc Viện lại mất tích đúng lúc này, trong chuyện này nhất định có điều bất thường!
Cầm lên điện thoại bàn đang có cuộc gọi tới, đầu bên kia điện thoại có người hồi báo: "Tổng giám đốc, Quý Uẩn cả ngày đều ở trong phòng khách sạn, không có ra ngoài."
Quý Tư Phạm để điện thoại xuống, nhíu mày kiếm lên thật chặt.
Cơm tối chưa ăn được mấy miếng, Sở Kiều không nói câu nào, buông chén đũa xuống đi thẳng đến phòng ngủ.
Quyền Yến Thác gọi người thu dọn xong, cũng đi theo lên lầu.
Đứng trước cửa sổ sát đất, Sở Kiều xoã mái tóc dài, tựa đầu vào phía trước cửa sổ. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm hồ bơi phía dưới, trong đôi mắt đen nhánh là một mảnh cô đơn.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Lòng bàn tay Quyền Yến Thác rơi vào đầu vai của cô, thuận thế ôm cô vào trong ngực.
Sở Kiều dựa lưng vào trong ngực anh, cánh môi giật giật: "Cũng không biết ba sao rồi?"
"Đừng lo lắng." Quyền Yến Thác đôi tay ôm chặt hông cô, an ủi: "Cho dù là ai bắt ba đi, cũng nhất định là có mục đích! Chỉ cần đối phương có mục đích, tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại cơ thể ba!"
Sở Kiều nhếch môi, tán thành với suy nghĩ của anh. Nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng như cũ, hoàn toàn không đoán ra, tình huống hiện tại của ba là thế nào.
"Anh đoán trong vòng hai ngày, nhất định sẽ có người liên lạc với chúng ta." Quyền Yến Thác cúi đầu, nhìn vẻ mặt ảm đạm của cô, chắc chắn nói.
Anh đã cho người đi kiểm tra, không có hình ảnh nào được ghi lại có bóng dáng của Sở Hoành Sanh. Sân ga, bến xe, bến tàu cũng đều không có tung tích của ông. Điều này nói rõ, người bắt Sở Hoành Sanh đi, nhất định đang nhốt ông ở một chỗ nào đó.
Mà chỗ đó, khẳng định là ở thành phố Duật Phong này.
"Mấy ngày này, em đừng đến Thì Nhan." Quyền Yến Thác ôm cô lên giường, cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Sở Kiều mím môi, có chút u oán nhìn anh. Ánh mắt kia hiển nhiên là muốn phản bác.
Thì Nhan có rất nhiều chuyện cần cô xử lý, cũng đã đến thời điểm mấu chốt tranh chấp Sở thị với Quý Tư Phạm, cô không thể ở nhà cả ngày.
"Nhờ Tô Lê mang tất cả tài liệu quan trọng đến nhà đi." Quyền Yến Thác nhìn ra ý đồ của cô, giọng nói thể hiện không nhượng bộ.
Nghe được lời của anh, Sở Kiều miễn cưỡng gật đầu một cái, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tô Lê.
Quyền Yến Thác thấy cô đang gọi điện thoại, nhíu mày kiếm chặt hơn. Thật ra thì có một chuyện anh không nói cho Sở Kiều, đó chính là Sở Nhạc Viện cũng mất tích.
Anh không dám nói rõ ràng tất cả với Sở Kiều, chỉ sợ khiến cô càng thêm thiếu kiên nhẫn.
......
Ban đêm, trong một căn biệt thự cũ kĩ, có bóng người mơ hồ thoáng qua.
Sở Nhạc Viện từ từ mở mắt, xoa cái gáy đau đớn ngồi dậy. Cô ta mở mắt, trước mắt là một khoảng tăm tối, không nhìn thấy thứ gì.
Cô lắc lắc đầu, nhớ lại mang máng khi mình chạy tới phòng bệnh nhưng không thấy Sở Hoành Sanh. Cô nóng lòng xoay người muốn rời khỏi, nhưng chỉ cảm thấy gáy đau xót một hồi, cơ thể liền mất đi tri giác.
"Bảo bảo!"
Ánh mắt Sở Nhạc Viện trầm xuống, vội vàng đưa tay sờ sờ bụng. Sau khi cảm thấy nhiệt độ ấm áp bình thường, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Mắt từ từ thích ứng với bóng tối nhờ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào. Sở Nhạc Viện quay đầu, từ từ nhìn rõ cảnh vật trong phòng.
Cô ta ngồi trên sô pha, theo ánh sáng nhìn sang, chỉ thấy có một người nằm trên chiếc giường đối diện.
Mơ hồ cảm thấy quen thuộc với bóng hình kia.
Sở Nhạc Viện kéo toàn bộ rèm cửa ra, hoài nghi đi tới bên giường, gương mặt thấp thoáng dưới ánh trăng kia làm lòng cô ta rung động, kinh ngạc nói: "Ba?"
Sở Hoành Sanh vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, lúc này đang nhắm mắt nằm trên giường.
Vươn tay nắm chặt tay của ông, Sở Nhạc Viện vui mừng gọi ông: "Ba, ba tỉnh lại đi!"
Người trên giường không phản ứng lại, Sở Nhạc Viện dần dần nhận ra quang cảnh xung quanh có gì đó không đúng. Đây là nơi nào?
Bài trí của gian phòng này không có chút gì giống với phòng ở bệnh viện. Cô ta nhíu mày nhìn kỹ lại, mới phát hiện, đây là căn nhà cũ trước kia.
Trước kia cô ta theo Giang Tuyết Nhân trở về hai lần, chỉ là đều chỉ tới lấy đồ, cũng chưa từng ở lại đây.
Cô vuốt bụng đi nhanh đến cạnh cửa, đã chạm vào tay cầm cửa, nhưng không thể mở ra.
Cửa đã bị khóa lại.
"Có ai không?"
Sở Nhạc Viện đập cửa, gấp đến độ hét lên: "Mở cửa ra, chúng tôi bị khóa ở trong."
Trong biệt thự trống rỗng, chỉ có tiếng cô ta vọng lại
"Mở cửa!"
Lúc Sở Kiều tới bệnh viện, đã có không ít người tụ tập trong phòng bệnh. Bác sĩ y tá đều cảm thấy rất kì lạ, tại sao bệnh nhân đột nhiên mất tích, cũng không biết là đi đâu.
Y tá cũng chỉ ra ngoài cắm bình nước nóng, đến lúc quay về đã không thấy Sở Hoành Sanh lẽ ra phải đang nằm trên giường bệnh.
Bệnh viện An Bảo kiểm tra màn hình giám sát để điều tra, phát hiện hình ghi lại của tầng này bị hỏng mất 5 phút. Giống như bị tín hiệu từ đâu quấy nhiễu, hình ảnh đều bị nhiễu sóng, không có bản sao khác.
Quyền Yến Thác nhận được điện thoại, lập tức lái xe tới. Sau khi thấy tình trạng của băng hình, anh chủ yếu nhận định có người cố ý làm. Trên đời này làm gì có chuyện gì trùng hợp đến vậy?
Nếu như là có người cố ý gây ra, vậy có thể nói rằng, việc Sở Hoành Sanh mất tích là do người khác cố tình sắp xếp. Sở Kiều không nghĩ ra được, rốt cuộc là người nào?
Kể từ khi Sở thị đổi chủ, Sở Hoành Sanh vẫn luôn ở bệnh viện, bây giờ ông không tiếp xúc với ai, cũng không có kẻ thù nào, tại sao lại có người muốn bắt cóc ông?
Thật kỳ lạ!
Lòng dạ Sở Kiều rối bời, càng suy đoán càng lo thêm!
Quyền Yến Thác cũng suy nghĩ cẩn thận một hồi, Sở Hoành Sanh chỉ là một bệnh nhân bệnh liệt giường không dậy nội, tại sao vẫn có người muốn bắt cóc ông? Mục đích là gì? Cướp của? Hay còn lí do gì khác?
"Kiều Kiều."
Thấy sắc mặt trắng bệch của người bên cạnh, Quyền Yến Thác ôm cô vào trong ngực, nói: "Không sao đâu, anh đã cho người đi điều tra rồi, sẽ có tin tức sớm thôi."
Sở Kiều theo trực giác thấy rằng chuyện này không đơn giản, cô quay đầu, lại thấy giường bệnh trống không, trong lòng tràn đầy chua xót.
Lát sau, Quyền Yến Thác gọi người đưa Sở Kiều về nhà, anh ở lại bệnh viện kiểm tra tất cả các máy giám sát (camera) một lần, nhưng tiếc rằng không tìm được đầu mối hay chỗ nào khả nghi.
Trong một bệnh viện tư nhân có điều kiện tốt.
Thiết bị của bệnh viện này toàn bộ đều là đồ tốt nhất, tay nghề bác sĩ cũng không kém gì so với ở nước ngoài.
Trong phòng hội chẩn, Quý Tư Phạm nằm ngang trên giường bệnh, máu đỏ theo ống truyền kéo thành một vòng trước khi chảy vào cơ thể. Anh ta nhắm hờ hai mắt, sắc mặt tái nhợt.
Không lâu sau, trị liệu kết thúc. Bác sĩ đẩy cửa vào phòng, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Quý Tư Phạm ngồi thẳng dậy từ trên giường, y ta giúp anh ta tháo dụng cụ ra, sau đó bưng bàn thuốc rời đi.
"Có vấn đề gì sao?" Nghe được câu hỏi của bác sĩ, Quý Tư Phạm nhạy bén cảm thấy bác sĩ muốn nói điều gì đó.
Bác sĩ đút hai tay trong áo blouse trắng dài, sắc mặt tĩnh mịch, nói: "Kết quả của đợt hội chẩn này không tốt lắm."
Anh ta theo dõi thấy Quý Tư Phạm nhíu lông mày, bất đắc dĩ nói: "Tôi vẫn đề nghị nên thay thận."
Quý Tư Phạm vén chăn lên bước xuống giường, đi xong giày da. Anh ta mím môi, cũng không trả lời.
"Quý tiên sinh." Bác sĩ đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói: "Anh yên tâm, tôi đang cố gắng giúp anh hết sức có thể! Bệnh án của anh đã được gửi đi bằng internet, nếu có người thích hợp muốn hiến thận, tôi sẽ báo lại ngay!"
Quý Tư Phạm gật đầu một cái, ánh mắt chứa sự cảm kích. Anh chỉnh lại quần áo chỉnh tề, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Có thể tìm được thích hợp muốn hiến thận, đó là cơ hội có khả năng xảy ra là một phần chục triệu, có thể xảy ra nhưng không thể cưỡng cầu!
Một chiếc xe màu đen dừng trước cổng bệnh viện, Quý Tư Phạm chuẩn bị bước lên từ cửa hông, điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên. Anh ta nhận điện thoại, trầm mặt bước lên xe, phân phó tài xế lái xe về nhà.
Mở cửa nhà, dì Thái đang lau nước mắt, thấy anh ta đã về, vội vàng nghẹn ngào: "Quý tiên sinh, thật xin lỗi!"
Quý Tư Phạm không nói gì, quay đầu nhìn về phía thư kí, nói: "Đã có chuyện gì?"
Thư kí cúi thấp đầu, thành thật nói: "Hôm nay phu nhân tới pháp trường, trên đường về nói thân thể không thoải mái, muốn đi bệnh viện kiểm tra. Tài xế chờ ở bên ngoài thật lâu nhưng không thấy cô ấy đi ra, vào tìm mới phát hiện...... không thấy phu nhân đâu cả."
"Không thấy? Có ý gì?" Quý Tư Phạm đưa tay tháo lỏng cổ áo, chất vấn.
Trợ lí ngẩn ra, nói: "Đã tìm cả bên trong lẫn bên ngoài rất nhiều lần nhưng không tìm thấy phu nhân."
Quý Tư Phạm mím nhẹ đôi môi mỏng, sắc mặt trầm xuống. Bây giờ ở thành phố Duật Phong này, Sở Nhạc Viện không có chỗ để đi, cô ta đang yên đang lành đột nhiên biến mất trong bệnh viện, rốt cuộc có thể đi tới nơi nào?
"Đi điều tra!" Gương mặt tuấn tú của Quý Tư Phạm lo lắng, lộ ra mấy phần lạnh lẽo: "Muốn các người theo dõi một cô gái trói gà không chặt cũng không xong, một đám phế vật!"
Ánh mắt thư kí rũ xuống, không dám nguỵ biện thêm. Anh ta đã cho người đi điều tra, chỉ là không tìm ra kết quả gì gọi là có tiến triển.
"Đều đi ra ngoài."
Quý Tư Phạm dựa vào ghế sa lon, cất giọng đuổi người.
Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi, dì thái cũng cúi đầu đi vào bếp, không dám ở lại quấy rầy anh ta.
Lát sau, Quý Tư Phạm đứng dậy đi vào phòng sách, anh ta ngồi ở trước bàn đọc sách, sắc mặt dần dần ảm đạm. Hiện tại Sở thị đòi bồi thường, giá cổ phiếu của Quý thị cũng không ổn định, Sở Nhạc Viện lại mất tích đúng lúc này, trong chuyện này nhất định có điều bất thường!
Cầm lên điện thoại bàn đang có cuộc gọi tới, đầu bên kia điện thoại có người hồi báo: "Tổng giám đốc, Quý Uẩn cả ngày đều ở trong phòng khách sạn, không có ra ngoài."
Quý Tư Phạm để điện thoại xuống, nhíu mày kiếm lên thật chặt.
Cơm tối chưa ăn được mấy miếng, Sở Kiều không nói câu nào, buông chén đũa xuống đi thẳng đến phòng ngủ.
Quyền Yến Thác gọi người thu dọn xong, cũng đi theo lên lầu.
Đứng trước cửa sổ sát đất, Sở Kiều xoã mái tóc dài, tựa đầu vào phía trước cửa sổ. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm hồ bơi phía dưới, trong đôi mắt đen nhánh là một mảnh cô đơn.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Lòng bàn tay Quyền Yến Thác rơi vào đầu vai của cô, thuận thế ôm cô vào trong ngực.
Sở Kiều dựa lưng vào trong ngực anh, cánh môi giật giật: "Cũng không biết ba sao rồi?"
"Đừng lo lắng." Quyền Yến Thác đôi tay ôm chặt hông cô, an ủi: "Cho dù là ai bắt ba đi, cũng nhất định là có mục đích! Chỉ cần đối phương có mục đích, tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại cơ thể ba!"
Sở Kiều nhếch môi, tán thành với suy nghĩ của anh. Nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng như cũ, hoàn toàn không đoán ra, tình huống hiện tại của ba là thế nào.
"Anh đoán trong vòng hai ngày, nhất định sẽ có người liên lạc với chúng ta." Quyền Yến Thác cúi đầu, nhìn vẻ mặt ảm đạm của cô, chắc chắn nói.
Anh đã cho người đi kiểm tra, không có hình ảnh nào được ghi lại có bóng dáng của Sở Hoành Sanh. Sân ga, bến xe, bến tàu cũng đều không có tung tích của ông. Điều này nói rõ, người bắt Sở Hoành Sanh đi, nhất định đang nhốt ông ở một chỗ nào đó.
Mà chỗ đó, khẳng định là ở thành phố Duật Phong này.
"Mấy ngày này, em đừng đến Thì Nhan." Quyền Yến Thác ôm cô lên giường, cũng nằm xuống bên cạnh cô.
Sở Kiều mím môi, có chút u oán nhìn anh. Ánh mắt kia hiển nhiên là muốn phản bác.
Thì Nhan có rất nhiều chuyện cần cô xử lý, cũng đã đến thời điểm mấu chốt tranh chấp Sở thị với Quý Tư Phạm, cô không thể ở nhà cả ngày.
"Nhờ Tô Lê mang tất cả tài liệu quan trọng đến nhà đi." Quyền Yến Thác nhìn ra ý đồ của cô, giọng nói thể hiện không nhượng bộ.
Nghe được lời của anh, Sở Kiều miễn cưỡng gật đầu một cái, cầm điện thoại di động lên gọi cho Tô Lê.
Quyền Yến Thác thấy cô đang gọi điện thoại, nhíu mày kiếm chặt hơn. Thật ra thì có một chuyện anh không nói cho Sở Kiều, đó chính là Sở Nhạc Viện cũng mất tích.
Anh không dám nói rõ ràng tất cả với Sở Kiều, chỉ sợ khiến cô càng thêm thiếu kiên nhẫn.
......
Ban đêm, trong một căn biệt thự cũ kĩ, có bóng người mơ hồ thoáng qua.
Sở Nhạc Viện từ từ mở mắt, xoa cái gáy đau đớn ngồi dậy. Cô ta mở mắt, trước mắt là một khoảng tăm tối, không nhìn thấy thứ gì.
Cô lắc lắc đầu, nhớ lại mang máng khi mình chạy tới phòng bệnh nhưng không thấy Sở Hoành Sanh. Cô nóng lòng xoay người muốn rời khỏi, nhưng chỉ cảm thấy gáy đau xót một hồi, cơ thể liền mất đi tri giác.
"Bảo bảo!"
Ánh mắt Sở Nhạc Viện trầm xuống, vội vàng đưa tay sờ sờ bụng. Sau khi cảm thấy nhiệt độ ấm áp bình thường, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Mắt từ từ thích ứng với bóng tối nhờ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào. Sở Nhạc Viện quay đầu, từ từ nhìn rõ cảnh vật trong phòng.
Cô ta ngồi trên sô pha, theo ánh sáng nhìn sang, chỉ thấy có một người nằm trên chiếc giường đối diện.
Mơ hồ cảm thấy quen thuộc với bóng hình kia.
Sở Nhạc Viện kéo toàn bộ rèm cửa ra, hoài nghi đi tới bên giường, gương mặt thấp thoáng dưới ánh trăng kia làm lòng cô ta rung động, kinh ngạc nói: "Ba?"
Sở Hoành Sanh vẫn đang mặc quần áo bệnh nhân, lúc này đang nhắm mắt nằm trên giường.
Vươn tay nắm chặt tay của ông, Sở Nhạc Viện vui mừng gọi ông: "Ba, ba tỉnh lại đi!"
Người trên giường không phản ứng lại, Sở Nhạc Viện dần dần nhận ra quang cảnh xung quanh có gì đó không đúng. Đây là nơi nào?
Bài trí của gian phòng này không có chút gì giống với phòng ở bệnh viện. Cô ta nhíu mày nhìn kỹ lại, mới phát hiện, đây là căn nhà cũ trước kia.
Trước kia cô ta theo Giang Tuyết Nhân trở về hai lần, chỉ là đều chỉ tới lấy đồ, cũng chưa từng ở lại đây.
Cô vuốt bụng đi nhanh đến cạnh cửa, đã chạm vào tay cầm cửa, nhưng không thể mở ra.
Cửa đã bị khóa lại.
"Có ai không?"
Sở Nhạc Viện đập cửa, gấp đến độ hét lên: "Mở cửa ra, chúng tôi bị khóa ở trong."
Trong biệt thự trống rỗng, chỉ có tiếng cô ta vọng lại
"Mở cửa!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook