Thực Hoan Giả Yêu
-
Chương 167: Lưới trời tuy thưa
Đang giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khó chịu.
Vốn đang mồ hôi nhễ nhại, Sở Nhạc Viện lại cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cả người run rẩy.
Tài xế lái xe đến công viên tưởng niệm, cô trầm mặt đẩy cửa xe, bước chân vội vàng hơn so với bình thường. Ánh mặt trời chói chang trên đầu, cô ưỡn bụng bước lên bậc thang, sau lưng áo ướt đẫm.
Bước hụt một cái, Sở Nhạc Viện thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Theo bản năng, cô ôm lấy bụng để bảo vệ, gian nan đứng vững. Sau lưng dâng lên trận trận mồ hôi lạnh, cô cắn môi, không dám đi nhanh, bước từng bước chậm rãi đi lên bậc thang.
Từng hàng Mộ Bia thẳng tắp đứng thẳng, xung quanh trồng xen kẽ những cây thông Trường Thanh.
Sở Nhạc Viện thở hồng hộc đi tới, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm uót nhẹp. Cô từ từ đi tới trước mộ bia, hai tay buông xuôi bên người đột nhiên nắm chặt lại.
Đối diện là bia mộ lớn bằng đá cẩm thạch, lúc đầu khi chọn mộ địa này, cô phải phí rất nhiều tâm sức, chỉ sợ mẹ chịu uất ức.
"Mẹ!"
Sở Nhạc Viện tiến lên một bước, vẻ mặt mờ mịt, "Mẹ lừa con, có đúng không?"
Cô nhẹ giọng họi, miệng nhếch lên nụ cười diễu cợt, "Tại sao mẹ lại gạt con?!"
Người trong hình mỉm cười, Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm vào bức hình, nước mắt bất chợt trào ra. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng mẹ lại làm chuyện như vậy, nhưng hôm nay, chính miệng Giang Văn Hải đã thừa nhận.
"Thật nực cười." Sở Nhạc Viện cắn môi, nước mắt chậm rãi rơi xuống, "Mẹ, con rất nực cười có phải không?"
Hai mấy năm qua, cô hao tâm tổn sức tranh đấu cùng Sở Kiều, nhưng rốt cuộc, chẳng những không được gi, ngược lại biến chính mình thành trò cười!
"Chính mẹ đã khiến con trở thành một trò cười!"
Sở Nhạc Viện cười khẽ, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trong bức hình trên bia mộ, cắn răng nói: "Mẹ, con hận mẹ!"
Đùng đoàng ——
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, trời đang đẹp bỗng nhiên chuyển sang âm u.
Mây đen ùn ùn kéo tới. Gió lớn cuồn cuộn nổi lên báo hiệu một cơn mưa sắp buông xuống.
Sở Nhạc Viện nhìn mây đen che kín trời, mím môi xoay người, bước chân kiên định dọc theo bậc thang rời đi.
Quay lưng lại, hốc mắt cô dần dần ướt át, trong lòng vô cùng chua xót.
Tài xế lái xe về đến nhà, dì Thái thấy cô bị ướt vội vàng kéo vào nhà.
"Cô chủ, sao người cô lại ướt thế này?" dì Thái lôi cô đến phòng tắm, chuẩn bị nước nóng, "Mau tắm nước nóng, nếu cảm lạnh sẽ không tốt."
Cả người Sở Nhạc Viện run rẩy, cô nói dì Thái đi ra ngoài sau đó đóng cửa phòng tắm, cởi bỏ quần áo ướt.
Nước ấm vừa vặn, Sở Nhạc Viện đứng dưới vòi nước, co ro hai bả vai, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một điểm.
Dì Thái đóng cửa xoay người, còn chưa đi xa lại nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc. Bà nhăn mày, muốn đến gần lại sợ Sở Nhạc Viện nổi giận. Thở dài một hơi, bà đẩy cửa rời đi.
Nhà họ Giang xảy ra chuyện, người trong thành phố Dật Phong đều biết, dì Thái thở dài, chỉ có thể làm tốt công việc của mình mà thôi.
Sau một lúc lâu, Sở Nhạc Viện thay quần áo sạch sẽ từ phòng tắm ra ngoài. Cặp mắt vừa đỏ vừa sưng, sắc mặt cũng khó nhìn.
"Tư Phạm đã về chưa?" Cô uống một ngụm nước, khàn giọng hỏi.
Dì Thái sắp dọn xong cơm tối, nói: "Lúc nãy trợ lý của cậu Qúy gọi điện báo tối nay cậu Qúy không về nhà."
Thấy đôi mắt cô lộ vẻ ảm đạm, dì Thái mỉm cười giục: "Cô chủ, cô ăn cơm trước đi."
Sở Nhạc Viện mím môi, đi qua bên người dì Thái, "Tôi không đói."
Cô xoay người trở lại phòng ngủ, khóa cửa.
Dì Thái bĩu môi, cũng không nhiều lời. Bà cất xong đồ ăn, đợi đến lúc hết giờ liền rời đi.
Ngoài cửa sổ mưa to không dứt, sấm chớp khiến người ta sợ hãi.
Sở Nhạc Viện tựa đầu vào giường, mở đèn phòng ngủ.
Cô sợ tối, sợ bóng tối rộng lớn kia sẽ cắn nuốt cô.
Cả đêm, cô đều tựa vào đầu giường, cũng không chợp mắt. Quý Tư Phạm không về, cô thức cho đến tận sáng.
Tia nắng ban mai xuất hiện, xua tan mây đen.
Bầu trời rốt cuộc trong xanh, ánh mặt trời mọc lên từ phương Đông. Đôi mắt Sở Nhạc Viện đờ đẫn nhìn về phía mặt trời, đột nhiên cảm thấy trong bụng mấp máy.
Mặc dù rất nhẹ nhưng cô tin chắc mình không lầm.
Lần trước khám thai bác sĩ cũng đã nói, lúc năm tháng có thể cảm nhận được sự máy thai. Đôi môi tái nhợt của Sở Nhạc Viện run rẩy, vui mừng đặt tay lên bụng, chỗ máy thai lại động thêm mấy cái, khiến đôi mắt âm u của cô hàm chứa ý cười.
"Bảo Bảo có đói bụng không?" Sở Nhạc Viện mỉm cười đứng lên, rửa mặt rồi đi tới phòng ăn. Cô lấy đồ ăn hôm qua bỏ trong tủ lạnh ra đun nóng, sau đó ngồi ở trước bàn cúi đầu ăn.
Thời gian còn sớm, dì Thái vẫn chưa tới. Sỏ Nhạc Viện mở tivi, bây giờ đang phát lại tin tức tối hôm qua, cô nghe thấy giọng nói của biên tập viên, động tác chậm rãi dừng lại.
Ngày hôm qua, Sở thị bị một tập đoàn quốc tế kiện ra tòa. Nguyên nhân là tác phẩm giành giải mà Sở thị dùng để tham gia cuộc thi thời trang quốc tế lúc trước bị tố đạo nhái, dù biết như vậy là sai trái nhưng vẫn cố tình sử dụng, đây chính là hành động lừa đảo!
Khó trách tối hôm qua Qúy Tư Phạm không về nhà, thì ra Sở thị xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng mà, phòng thiết kế của Sở thị vẫn luôn do Sở Kiều phụ trách, theo tác phong làm việc của cô thì quyết không để loại chuyện như vậy xảy ra. Nhưng hôm nay lại xuất hiến sai lầm như vậy, trừ khi......
Sở Nhạc Viện mím môi, mơ hồ đoán được ý đồ của Sở Kiều.
Sở Nhạc Viện cúi đầu, dùng đũa hất cơm trong chén, vẻ mặt mất mát. Dù Qúy Tư Phạm xử lý công việc cẩn thận đến thế nào thì đối với việc của Sở thị, người khiến anh qua loa chủ quan, cũng chỉ có Sở Kiều!
Phiền não cầm điều khiển tivi lên, Sở Nhạc Viện trầm mặt đổi kênh. Nhưng nội dung tin tức sáng sớm lại khiến cô khiếp sợ.
"Cuối cùng, vụ án ngày 10 tháng 7 cũng được sáng tỏ, trước mắt, hung thủ khả nghi - Giang Hổ đã thú nhận, anh ta thuê sát thủ giết người, sau đó ném xác xuống sông......"
Sở Nhạc Viện tắt tivi, hoàn toàn không muốn ăn.
Trợ lý đẩy cửa đi vào phòng làm việc, nơm nớp lo sợ nói: "Tổng giám đốc, tập đoàn Thụy Liên của Pháp vừa gửi công văn tới."
"Nói."
Quý Tư Phạm dựa lưng vào ghế xoay, hai mắt nhắm lại.
Trợ lý cầm fax trên tay, chỉ có thể nhắm mắt trả lời: "Đối phương yêu cầu chúng ta bồi thường, hơn nữa phải xin lỗi công khai."
"Bao nhiêu?" Qúy Tư Phạm khẽ nhích môi mỏng, đưa tay vuốt ấn đường đau nhức.
"Một tỷ." Trợ lý cau mày, không thể không bổ sung thêm: "Một tỷ Đô-la."
Nghe vậy, Qúy Tư Phạm ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy nheo lại. Bồi thường một tỷ Đô-la, đây rõ ràng là một con số trên trời!
Giám đốc thiết kế của tập đoàn Thụy Liên bên Pháp từng là bạn học của Mai Kiệt, quan hệ của hai người rất tốt. Đã như vậy, đối phương còn đưa ra công phu sư tử ngoạm, cái này rõ là cố ý!
"Ha ha......"
Quý Tư Phạm nhếch môi, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc. Ngay cả thầy cũng đối với mình như vậy, quả nhiên Qúy Tư Phạm của ngày hôm nay chính là cái đích cho mọi người chỉ trích!
Ba ngày sau, tất cả các cổ đông của Sở thị đều không nén được tức giận.
Sáng sớm, Sở Kiều mặc một bộ đồ đen, tham gia đại hội cổ đông Sở thị.
Một người đàn ông đi tới từ hướng ngược lại, khuôn mặt trầm tĩnh, mày kiếm nhíu lại. Một tay nhét trong túi, hình ảnh đập vào mắt khiến Sở Kiều cảm thấy như gặp ảo giác, giống như anh ta vẫn là một người đàn ông ôn hòa như ngày xưa.
"Chiêu này của em quả thực rất ác." Qúy Tư Phạm đứng trước mặt cô nói, "Nếu như uy tín của Sở thị bị phá hủy hoàn toàn, em có hối hận không?"
"Không biết." Sở Kiều ngẩng đầu lên, nở nụ cười xinh đẹp, "Hiện tại chủ nhân của Sở thị không mang họ Sở, cho nên, cái bị hủy diệt không phải là uy tín của Sở thị!"
Quý Tư Phạm bị câu nói của cô làm nghẹn khuất không nói nên lời, trầm mặt đi vào phòng họp.
Cổ đông nhìn thấy Sở kiều, giống như đứa trẻ đi lạc tìm lại được người thân, thoáng chốc trở nên vô cùng nhiệt tình. Vẻ mặt Sở Kiều nhìn không ra vui buồn, cũng không nhận mấy lời nịnh nọt của bọn họ.
Tất cả đều vì tiền, ai có thể mang đến lợi ích cho họ, họ sẽ đứng bên cạnh người đó.
Trong suốt cuộc họp hội đồng quản trị, sắc mặt Qúy Tư Phạm xanh mét. Lúc trước ném cho họ chỗ tốt, đảo mắt lại bị họ vứt ra ngoài chín tầng mầy, hiện tại những người này rối rít chuyển hướng mũi nhọn nhắm vào mình!
"Lúc này Sở thị vẫn nằm trong tay tôi, không tới phiên các ngài quơ tay múa chân!"
Gương mặt tuấn tú của Qúy Tư Phạm trở nên lo lắng, ánh mắt lợi hại quét qua vẻ mặt của mọi người, giọng nói lộ ra lạnh lẽo.
Sở Kiều cũng không tức giận, mặc cho anh ta giày vò. Dù sao sự thật vẫn là sự thật, cho dù bản lĩnh của anh ta có lớn bằng trời cũng khó tránh phải nhận lỗi và bồi thường, Ngân sách của Sở thị có bao nhiêu, trong lòng cô rất rõ ràng, coi như lúc này anh ta cũng quản lý cả Qúy thị nhưng một khoản tiền lớn như vậy thì trong thời gian ngắn không thể sắp xếp được.
Sở Nhạc Viện hâm lại canh một lần nữa, cô xoay người ngồi vào ghế sô pha, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Liếc mắt nhìn đồng hồ chỉ mười một rưỡi đêm, Qúy Tư Phạm vẫn chưa về.
Cô dựa vào trên sô pha, hốc mắt dần dần cảm thấy chua chát. Cho đến khi một tiếng động nhẹ vang lên từ cửa chính, cô mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông đang đi đến.
"Tư Phạm." Sở Nhạc Viện bỏ gối ôm, nhanh chóng đi tới, "Em để đồ ăn lại cho anh, nhanh đi rửa tay."
"Tôi đã ăn rồi." Quý Tư Phạm thay dép đi vào nhà, không ngừng bước chân.
"Tư Phạm, " Sở Nhạc Viện kéo anh ta lại, quả nhiên thấy sắc mặt rất xấu. Cô đặt tay lên trán anh ta, cau mày nói: "Anh bị sốt rồi, đã uống thuốc chưa?"
Qúy Tư Phạm mím môi mỏng, con ngươi sắc bén nhìn vào Sở Nhạc Viện khiến cô chột dạ, vội vàng cúi đầu nói: "Em đi làm cho anh bát canh nóng."
"Không cần." Quý Tư Phạm thu hồi ánh mắt, đi về phía phòng ngủ.
Bóng lưng của anh ta gầy gò lạnh bạc, Sở Nhạc Viện muốn nói nhưng lại không thể không nuốt trở về. Cô không dám đi tới hỏi thẳng Qúy Tư Phạm, sợ anh ta tức giận!
Nhớ lại những lời bác sĩ nói ngày hôm đó, vẻ mặt Sở Nhạc Viện càng thêm chán nản. Anh bị bệnh mà cũng không nói với mình hay sao?
Tắm rửa xong, Sở Kiều sấy khô tóc, cô ngồi bên giường, lấy nhật ký ra xem. Lời Giang Văn Hổ nói lúc đó khiến cho tâm tình cô càng nặng nề, mẹ tự sát, vậy mà anh em nhà họ Giang thấy chết không cứu.
Sở Kiều ngẩn người nhìn chằm chằm nhật ký trống không. Đáy lòng cô vẫn luôn có một nghi vấn, tất cả mọi người đều nói mẹnhìn chằm chằm trống không nhật ký ngẩn người. Đáy lòng nàng vẫn luôn có một nghi vấn, tất cả mọi người nói qua cái đó cùng mẹ thông tin nam nhân thần bí lại chính là người?
"Lại suy nghĩ cái này?" Quyền Yến Thác đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Sở Kiều đang ngồi như tượng ở trên giường.
Sở Kiều bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Quyển nhật ký này cô đã xem đi xem lại mấy trăm lần, nhưng cũngk không phát hiện ra điều gì khác.
Đặc biệt phần trống không phía sau nhật ký, Sở Kiều cảm thấy, nhất định là có ghi gì đó.
Ôm cô vào trong ngực, Quyền Yến Thác nhẹ nhàng cọ cọ chiếc cằm lên trán cô, nói: "Đừng suy nghĩ, lâu như vậy đều nhìn không ra, chắc chắn là không có gì cả."
Sở Kiều nhếch môi, cẩn thận cất nhật ký.
"Chuyện của Sở thị em có nắm chắc không?" Quyền Yến Thác vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý nói cô lại đây ngồi.
Sở Kiều vén chăn, dựa vào ngực anh, "Có."
"Chắc chắn như vậy?" ánh mắt Quyền Yến Thác hàm chứa ý cười, nhìn cô chằm chằm hỏi, "Em không sợ rằng Qúy Tư Phạm sẽ dùng tiền của Qúy thị để cứu Sở thị?"
Sở Kiều gật đầu một cái, nói: "Sẽ không."
Cô trả lời, suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Dù là như vậy cũng không còn cách nào, nếu Qúy Tư Phạm dùng Qúy thị đổi lấy Sở thị, em cầu cũng không được!"
"Tại sao?"
Quyền Yến Thác mím môi, có vẻ không hiểu hỏi cô.
"Nếu như mất đi Qúy thị, thì anh ta xong đời nhanh hơn!" Sở Kiều nháy mắt mấy cái, hai con ngươi sáng ngời như nước.
Quyền Yến Thác nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, trong lòng không biết phải nói sao. Sở Kiều chắc chắn như vậy, chỉ có thể nói rõ rằng cô rất hiểu kẻ địch, nhưng cái loại hiểu rõ này khiến lòng anh không vui.
Mới vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ, sao lúc này lại cúi đầu không để ý đến ai. Sở Kiều nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, hỏi, "Sao vậy? Người nào trêu chọc anh?"
Quyền Yến Thác nhíu mày, nhếch môi nói: "Vụ án nhà họ Giang đã có phán quyết."
"Nhanh như vậy à?" Sở Kiều hơi kinh ngạc. Suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, nhà họ Quyền đã ra mặt, tất nhiên không ai dám kéo dài.
Đưa tay ôm chặt người bên cạnh, Quyền Yến Thác tắt đèn đầu giường, giọng nói trầm thấp, "Ngày mai trên báo sẽ đưa tin."
Sở Kiều đáp lời, còn chưa kịp hỏi tới, môi đã bị người đàn ông chặn lại.
Nụ hôn như gặm cắn này khiến Sở Kiều nhăn mày lại vô lực phản kháng. Cô buồn bực suy nghĩ, Đại thiếu gia lại phát điên cái gì mà lại giày vò cô kiểu này!
Trời còn chưa sáng, Qúy Tư Phạm đã rời nhà. Sở Nhạc Viện nghe tiếng đóng cửa, ánh mắt ảm đạm.
Một tay cô chống nệm ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai mươi mấy năm qua, cô và Sở Kiều chưa từng có chung suy nghĩ. Chỉ duy nhất hiện tại, hành động của Sở Kiều khiến cô tin tưởng.
Giành lại Sở thị.
Mặc dù cô không thể tự tay thực hiện nguyện vọng này, nhưng thấy Sở Kiều sắp thành công, cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Sở thị có thể nói là mất trên tay cô, nếu một lần nữa có thể giành lại, đối với Sở Nhạc Viện mà nói, đó là một loại an ủi.
Nhưng mà, nếu Sở thị trở lại trong tay nhà họ Sở, chắc chắn Qúy Tư Phạm sẽ mất hết cả vốn, sợ rằng tập đoàn còn gặp phải nguy cơ.
Vén chăn bước xuống giường, Sở Nhạc Viện đi tới phòng tắm rửa mặt. Cô không thể để ý đến những chuyện này được nữa, càng nghĩ càng nhức đầu. Vì Bảo Bảo trong bụng, cô chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không biết!
Đúng lúc dì Thái tới làm, mang sữa tươi vào phòng bếp, tiện tay đặt báo sáng sớm lên bàn.
Sở Nhạc Viện thay quần áo xong đi ra khỏi phòng, kéo ghế ngồi trước bàn ăn chờ điểm tâm. Liếc mắt nhìn tờ báo, cô mím môi, sau khi nhìn thấy nội dung dòng tít trang đầu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Kể từ khi Giang Hổ xảy ra chuyện, vợ anh ta căn bản cũng không lộ mặt, hơn nữa còn làm xong thủ tục li hôn bằng tốc độ nhanh nhất.
Chỗ dựa cuối cùng của nhà họ Giang cũng mất.
Tòa án đã tuyên bố, Giang Hổ bởi vì tội cố ý giết người, bị phán xử tử hình. Giang Văn Hải bị phạt mười năm tù vì tội bao che.
Báo trong tay rơi xuống đất, Sở Nhạc Viện cắn môi, khuôn mặt không có lấy một tia huyết sắc. Nhà họ Giang xong rồi, xong thật rồi!
Giang Hổ bị phán tử hình, Giang Văn Hải bị xử mười năm. Dựa vào tuổi hiện tại của Giang Văn Hải, không biết có thể sống xót mà ra tù sau mười năm lao ngục hay không!
Lúc này, vụ án chấn động toàn thành phố rốt cuộc kết thúc.
"Cô chủ, cô ăn đi." dì Thái dọn đồ ăn ra, lại nhìn thấy khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.
Sở Nhạc Viện hoảng hốt lấy lại tinh thần, ánh mắt đờ đẫn hỏi, "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Dì Thái sửng sốt một chút, "Là ngày 13."
Soạt ——
Sở Nhạc Viện đứng phắt dậy, nói: "Tôi muốn ra ngoài."
Dì Thái vội vàng cầm theo đồ để đi cùng lại bị Sở Nhạc Viện ngăn lại, "Tôi đi một mình."
"Cô chủ?"
Dì Thái khổ sở nhìn cô, cầm điện thoại muốn gọi cho Qúy Tư Phạm.
"Không được nói cho anh ấy biết." Sở Nhạc Viện đè lại điện thoại, nhìn chằm chằm dì Thái: "Tôi đi nhanh rồi về."
Ánh mắt của cô có cái gì không đúng, dì Thái do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Ngồi lên xe, Sở Nhạc Viện phân phó tài xế đi đến trại tạm giam ở ngoại ô thành phố. Cô dùng hết các mối quan hệ đề thăm dò tin tức mới biết được nơi thi hành án của Giang Hổ.
Sở Kiều đến bệnh viện trước theo thói quen sau đó mới đi tới Thì Nhan làm việc.
"Ba, hôm nay ba thế nào?" Sở Kiều cúi người, mỉm cười nhìn Sở Hoành Sanh còn đang hôn mê.
Hộ lý mang nước nóng tới nói: "Hôm qua bác sĩ tới kiếm tra nói tuần này có thể cha cô sẽ tỉnh lại."
Trong lòng Sở Kiều tràn đầy vui mừng, lau người cho cha rồi mới đi khỏi.
"Tan việc tôi sẽ đến đây." Trước khi đi, Sở Kiều dặn dò hộ lý, giống như có chút không yên lòng.
Ngày nay, con cái hiếu thuận giống như cô rất hiếm có, hộ lý tiễn cô ra khỏi phòng bệnh liền quay trở lại.
Sở Kiều lái xe từ bệnh viện đến thẳng Thì Nhan. Hiện tại cô chỉ chờ Qúy Tư Phạm đầu hàng, ngoan ngoãn trả lại Sở thị.
Sau một tiếng, tài xế dừng xe ở bên ngoài trại tạm giam. Sở Nhạc Viện đẩy cửa bước xuống, hai chân như nhũn ra.
Cụ thể ở vị trí nào, cô cũng không biết. Những tin tức kia đều được bảo vệ cẩn mật, cô không hỏi được.
Sở Nhạc Viện cắn môi, đứng một mình trên đất trống, mắt nhìn bầu trời âm u, trái tim co thắt lại.
Cô muốn đi gần về phía trước lại bị cảnh sát trực bên ngoài xua đuổi.
Sở Nhạc Viện không còn cách nào khác, chỉ có thể lui về chỗ cũ. Cô giơ đồng hồ lên, nhìn chằm chằm kim giây đang xoay chầm chầm, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Đoàng ——
Bỗng chốc, ở một hướng khác phía trước vang lên tiếng động chói tai như phá thủng màng nhĩ.
Sở Nhạc Viện ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh, nước mắt lưng tròng, lăn xuống. Tiếng súng vang vọng đâm vào trong lòng cô.
"Anh......"
Hai chân Sở Nhạc Viện mềm nhũn, cả người dần dần ngã ngồi trên mặt đất. Cô ôm bụng cắn chặt môi, rốt cuộc khóc rống lên.
Tiếng súng mang đi tất cả tội ác.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm trầm, nước mắt rơi như mưa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi tài xế xuống xe đỡ cô vào trong. Sở Nhạc Viện dựa vào ghế, tay chân vô lực, đôi mắt sưng đỏ, vẻ mặt tuyệt vọng.
Tài xế khởi động xe. Sở Nhạc Viện khẽ vuốt bụng, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Rì rì rì ——
Điện thoại trong túi xách rung lên, Sở Nhạc Viện cau mày lấy điện thoại ra, nghe được giọng nói xa lạ, "Cô Sở, bệnh tình của cha cô chuyển biến nguy kịch, cô lập tức đi đến bệnh viện."
Bệnh tình của ba nguy kịch?
Sắc mặt Sở Nhạc Viện đại biến, yêu cầu tài xế đi tới bệnh viện. Lúc này, tâm trạng cô đang đại loạn, hoàn toàn không nghĩ đến việc Sở Hoành Sanh nằm viện lâu như vậy nhưng không có bất kỳ bác sĩ nào liên hệ với cô, mà sao lúc này đột nhiên có người báo cô đi bệnh viện?!
Họp cho tới trưa, trong lòng Sở kiều không yên. Hội nghị vừa kết thúc, điện thoại di động của cô cũng vang lên.
Trong lòng Sở Kiều hốt hoảng, ngón tay cứng ngắc trượt màn hình điện thoại.
Giọng nói lo lắng của hộ lý truyền đến, "Cô Sở, không thấy cha cô đâu cả."
Khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Vốn đang mồ hôi nhễ nhại, Sở Nhạc Viện lại cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cả người run rẩy.
Tài xế lái xe đến công viên tưởng niệm, cô trầm mặt đẩy cửa xe, bước chân vội vàng hơn so với bình thường. Ánh mặt trời chói chang trên đầu, cô ưỡn bụng bước lên bậc thang, sau lưng áo ướt đẫm.
Bước hụt một cái, Sở Nhạc Viện thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Theo bản năng, cô ôm lấy bụng để bảo vệ, gian nan đứng vững. Sau lưng dâng lên trận trận mồ hôi lạnh, cô cắn môi, không dám đi nhanh, bước từng bước chậm rãi đi lên bậc thang.
Từng hàng Mộ Bia thẳng tắp đứng thẳng, xung quanh trồng xen kẽ những cây thông Trường Thanh.
Sở Nhạc Viện thở hồng hộc đi tới, quần áo trên người đã bị mồ hôi làm uót nhẹp. Cô từ từ đi tới trước mộ bia, hai tay buông xuôi bên người đột nhiên nắm chặt lại.
Đối diện là bia mộ lớn bằng đá cẩm thạch, lúc đầu khi chọn mộ địa này, cô phải phí rất nhiều tâm sức, chỉ sợ mẹ chịu uất ức.
"Mẹ!"
Sở Nhạc Viện tiến lên một bước, vẻ mặt mờ mịt, "Mẹ lừa con, có đúng không?"
Cô nhẹ giọng họi, miệng nhếch lên nụ cười diễu cợt, "Tại sao mẹ lại gạt con?!"
Người trong hình mỉm cười, Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm vào bức hình, nước mắt bất chợt trào ra. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ rằng mẹ lại làm chuyện như vậy, nhưng hôm nay, chính miệng Giang Văn Hải đã thừa nhận.
"Thật nực cười." Sở Nhạc Viện cắn môi, nước mắt chậm rãi rơi xuống, "Mẹ, con rất nực cười có phải không?"
Hai mấy năm qua, cô hao tâm tổn sức tranh đấu cùng Sở Kiều, nhưng rốt cuộc, chẳng những không được gi, ngược lại biến chính mình thành trò cười!
"Chính mẹ đã khiến con trở thành một trò cười!"
Sở Nhạc Viện cười khẽ, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trong bức hình trên bia mộ, cắn răng nói: "Mẹ, con hận mẹ!"
Đùng đoàng ——
Một tia chớp xẹt qua bầu trời, trời đang đẹp bỗng nhiên chuyển sang âm u.
Mây đen ùn ùn kéo tới. Gió lớn cuồn cuộn nổi lên báo hiệu một cơn mưa sắp buông xuống.
Sở Nhạc Viện nhìn mây đen che kín trời, mím môi xoay người, bước chân kiên định dọc theo bậc thang rời đi.
Quay lưng lại, hốc mắt cô dần dần ướt át, trong lòng vô cùng chua xót.
Tài xế lái xe về đến nhà, dì Thái thấy cô bị ướt vội vàng kéo vào nhà.
"Cô chủ, sao người cô lại ướt thế này?" dì Thái lôi cô đến phòng tắm, chuẩn bị nước nóng, "Mau tắm nước nóng, nếu cảm lạnh sẽ không tốt."
Cả người Sở Nhạc Viện run rẩy, cô nói dì Thái đi ra ngoài sau đó đóng cửa phòng tắm, cởi bỏ quần áo ướt.
Nước ấm vừa vặn, Sở Nhạc Viện đứng dưới vòi nước, co ro hai bả vai, ánh mắt trống rỗng nhìn vào một điểm.
Dì Thái đóng cửa xoay người, còn chưa đi xa lại nghe được trong phòng tắm truyền ra tiếng khóc. Bà nhăn mày, muốn đến gần lại sợ Sở Nhạc Viện nổi giận. Thở dài một hơi, bà đẩy cửa rời đi.
Nhà họ Giang xảy ra chuyện, người trong thành phố Dật Phong đều biết, dì Thái thở dài, chỉ có thể làm tốt công việc của mình mà thôi.
Sau một lúc lâu, Sở Nhạc Viện thay quần áo sạch sẽ từ phòng tắm ra ngoài. Cặp mắt vừa đỏ vừa sưng, sắc mặt cũng khó nhìn.
"Tư Phạm đã về chưa?" Cô uống một ngụm nước, khàn giọng hỏi.
Dì Thái sắp dọn xong cơm tối, nói: "Lúc nãy trợ lý của cậu Qúy gọi điện báo tối nay cậu Qúy không về nhà."
Thấy đôi mắt cô lộ vẻ ảm đạm, dì Thái mỉm cười giục: "Cô chủ, cô ăn cơm trước đi."
Sở Nhạc Viện mím môi, đi qua bên người dì Thái, "Tôi không đói."
Cô xoay người trở lại phòng ngủ, khóa cửa.
Dì Thái bĩu môi, cũng không nhiều lời. Bà cất xong đồ ăn, đợi đến lúc hết giờ liền rời đi.
Ngoài cửa sổ mưa to không dứt, sấm chớp khiến người ta sợ hãi.
Sở Nhạc Viện tựa đầu vào giường, mở đèn phòng ngủ.
Cô sợ tối, sợ bóng tối rộng lớn kia sẽ cắn nuốt cô.
Cả đêm, cô đều tựa vào đầu giường, cũng không chợp mắt. Quý Tư Phạm không về, cô thức cho đến tận sáng.
Tia nắng ban mai xuất hiện, xua tan mây đen.
Bầu trời rốt cuộc trong xanh, ánh mặt trời mọc lên từ phương Đông. Đôi mắt Sở Nhạc Viện đờ đẫn nhìn về phía mặt trời, đột nhiên cảm thấy trong bụng mấp máy.
Mặc dù rất nhẹ nhưng cô tin chắc mình không lầm.
Lần trước khám thai bác sĩ cũng đã nói, lúc năm tháng có thể cảm nhận được sự máy thai. Đôi môi tái nhợt của Sở Nhạc Viện run rẩy, vui mừng đặt tay lên bụng, chỗ máy thai lại động thêm mấy cái, khiến đôi mắt âm u của cô hàm chứa ý cười.
"Bảo Bảo có đói bụng không?" Sở Nhạc Viện mỉm cười đứng lên, rửa mặt rồi đi tới phòng ăn. Cô lấy đồ ăn hôm qua bỏ trong tủ lạnh ra đun nóng, sau đó ngồi ở trước bàn cúi đầu ăn.
Thời gian còn sớm, dì Thái vẫn chưa tới. Sỏ Nhạc Viện mở tivi, bây giờ đang phát lại tin tức tối hôm qua, cô nghe thấy giọng nói của biên tập viên, động tác chậm rãi dừng lại.
Ngày hôm qua, Sở thị bị một tập đoàn quốc tế kiện ra tòa. Nguyên nhân là tác phẩm giành giải mà Sở thị dùng để tham gia cuộc thi thời trang quốc tế lúc trước bị tố đạo nhái, dù biết như vậy là sai trái nhưng vẫn cố tình sử dụng, đây chính là hành động lừa đảo!
Khó trách tối hôm qua Qúy Tư Phạm không về nhà, thì ra Sở thị xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng mà, phòng thiết kế của Sở thị vẫn luôn do Sở Kiều phụ trách, theo tác phong làm việc của cô thì quyết không để loại chuyện như vậy xảy ra. Nhưng hôm nay lại xuất hiến sai lầm như vậy, trừ khi......
Sở Nhạc Viện mím môi, mơ hồ đoán được ý đồ của Sở Kiều.
Sở Nhạc Viện cúi đầu, dùng đũa hất cơm trong chén, vẻ mặt mất mát. Dù Qúy Tư Phạm xử lý công việc cẩn thận đến thế nào thì đối với việc của Sở thị, người khiến anh qua loa chủ quan, cũng chỉ có Sở Kiều!
Phiền não cầm điều khiển tivi lên, Sở Nhạc Viện trầm mặt đổi kênh. Nhưng nội dung tin tức sáng sớm lại khiến cô khiếp sợ.
"Cuối cùng, vụ án ngày 10 tháng 7 cũng được sáng tỏ, trước mắt, hung thủ khả nghi - Giang Hổ đã thú nhận, anh ta thuê sát thủ giết người, sau đó ném xác xuống sông......"
Sở Nhạc Viện tắt tivi, hoàn toàn không muốn ăn.
Trợ lý đẩy cửa đi vào phòng làm việc, nơm nớp lo sợ nói: "Tổng giám đốc, tập đoàn Thụy Liên của Pháp vừa gửi công văn tới."
"Nói."
Quý Tư Phạm dựa lưng vào ghế xoay, hai mắt nhắm lại.
Trợ lý cầm fax trên tay, chỉ có thể nhắm mắt trả lời: "Đối phương yêu cầu chúng ta bồi thường, hơn nữa phải xin lỗi công khai."
"Bao nhiêu?" Qúy Tư Phạm khẽ nhích môi mỏng, đưa tay vuốt ấn đường đau nhức.
"Một tỷ." Trợ lý cau mày, không thể không bổ sung thêm: "Một tỷ Đô-la."
Nghe vậy, Qúy Tư Phạm ngẩng đầu lên, hai mắt thâm thúy nheo lại. Bồi thường một tỷ Đô-la, đây rõ ràng là một con số trên trời!
Giám đốc thiết kế của tập đoàn Thụy Liên bên Pháp từng là bạn học của Mai Kiệt, quan hệ của hai người rất tốt. Đã như vậy, đối phương còn đưa ra công phu sư tử ngoạm, cái này rõ là cố ý!
"Ha ha......"
Quý Tư Phạm nhếch môi, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc. Ngay cả thầy cũng đối với mình như vậy, quả nhiên Qúy Tư Phạm của ngày hôm nay chính là cái đích cho mọi người chỉ trích!
Ba ngày sau, tất cả các cổ đông của Sở thị đều không nén được tức giận.
Sáng sớm, Sở Kiều mặc một bộ đồ đen, tham gia đại hội cổ đông Sở thị.
Một người đàn ông đi tới từ hướng ngược lại, khuôn mặt trầm tĩnh, mày kiếm nhíu lại. Một tay nhét trong túi, hình ảnh đập vào mắt khiến Sở Kiều cảm thấy như gặp ảo giác, giống như anh ta vẫn là một người đàn ông ôn hòa như ngày xưa.
"Chiêu này của em quả thực rất ác." Qúy Tư Phạm đứng trước mặt cô nói, "Nếu như uy tín của Sở thị bị phá hủy hoàn toàn, em có hối hận không?"
"Không biết." Sở Kiều ngẩng đầu lên, nở nụ cười xinh đẹp, "Hiện tại chủ nhân của Sở thị không mang họ Sở, cho nên, cái bị hủy diệt không phải là uy tín của Sở thị!"
Quý Tư Phạm bị câu nói của cô làm nghẹn khuất không nói nên lời, trầm mặt đi vào phòng họp.
Cổ đông nhìn thấy Sở kiều, giống như đứa trẻ đi lạc tìm lại được người thân, thoáng chốc trở nên vô cùng nhiệt tình. Vẻ mặt Sở Kiều nhìn không ra vui buồn, cũng không nhận mấy lời nịnh nọt của bọn họ.
Tất cả đều vì tiền, ai có thể mang đến lợi ích cho họ, họ sẽ đứng bên cạnh người đó.
Trong suốt cuộc họp hội đồng quản trị, sắc mặt Qúy Tư Phạm xanh mét. Lúc trước ném cho họ chỗ tốt, đảo mắt lại bị họ vứt ra ngoài chín tầng mầy, hiện tại những người này rối rít chuyển hướng mũi nhọn nhắm vào mình!
"Lúc này Sở thị vẫn nằm trong tay tôi, không tới phiên các ngài quơ tay múa chân!"
Gương mặt tuấn tú của Qúy Tư Phạm trở nên lo lắng, ánh mắt lợi hại quét qua vẻ mặt của mọi người, giọng nói lộ ra lạnh lẽo.
Sở Kiều cũng không tức giận, mặc cho anh ta giày vò. Dù sao sự thật vẫn là sự thật, cho dù bản lĩnh của anh ta có lớn bằng trời cũng khó tránh phải nhận lỗi và bồi thường, Ngân sách của Sở thị có bao nhiêu, trong lòng cô rất rõ ràng, coi như lúc này anh ta cũng quản lý cả Qúy thị nhưng một khoản tiền lớn như vậy thì trong thời gian ngắn không thể sắp xếp được.
Sở Nhạc Viện hâm lại canh một lần nữa, cô xoay người ngồi vào ghế sô pha, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Liếc mắt nhìn đồng hồ chỉ mười một rưỡi đêm, Qúy Tư Phạm vẫn chưa về.
Cô dựa vào trên sô pha, hốc mắt dần dần cảm thấy chua chát. Cho đến khi một tiếng động nhẹ vang lên từ cửa chính, cô mở mắt liền nhìn thấy người đàn ông đang đi đến.
"Tư Phạm." Sở Nhạc Viện bỏ gối ôm, nhanh chóng đi tới, "Em để đồ ăn lại cho anh, nhanh đi rửa tay."
"Tôi đã ăn rồi." Quý Tư Phạm thay dép đi vào nhà, không ngừng bước chân.
"Tư Phạm, " Sở Nhạc Viện kéo anh ta lại, quả nhiên thấy sắc mặt rất xấu. Cô đặt tay lên trán anh ta, cau mày nói: "Anh bị sốt rồi, đã uống thuốc chưa?"
Qúy Tư Phạm mím môi mỏng, con ngươi sắc bén nhìn vào Sở Nhạc Viện khiến cô chột dạ, vội vàng cúi đầu nói: "Em đi làm cho anh bát canh nóng."
"Không cần." Quý Tư Phạm thu hồi ánh mắt, đi về phía phòng ngủ.
Bóng lưng của anh ta gầy gò lạnh bạc, Sở Nhạc Viện muốn nói nhưng lại không thể không nuốt trở về. Cô không dám đi tới hỏi thẳng Qúy Tư Phạm, sợ anh ta tức giận!
Nhớ lại những lời bác sĩ nói ngày hôm đó, vẻ mặt Sở Nhạc Viện càng thêm chán nản. Anh bị bệnh mà cũng không nói với mình hay sao?
Tắm rửa xong, Sở Kiều sấy khô tóc, cô ngồi bên giường, lấy nhật ký ra xem. Lời Giang Văn Hổ nói lúc đó khiến cho tâm tình cô càng nặng nề, mẹ tự sát, vậy mà anh em nhà họ Giang thấy chết không cứu.
Sở Kiều ngẩn người nhìn chằm chằm nhật ký trống không. Đáy lòng cô vẫn luôn có một nghi vấn, tất cả mọi người đều nói mẹnhìn chằm chằm trống không nhật ký ngẩn người. Đáy lòng nàng vẫn luôn có một nghi vấn, tất cả mọi người nói qua cái đó cùng mẹ thông tin nam nhân thần bí lại chính là người?
"Lại suy nghĩ cái này?" Quyền Yến Thác đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Sở Kiều đang ngồi như tượng ở trên giường.
Sở Kiều bĩu môi, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Quyển nhật ký này cô đã xem đi xem lại mấy trăm lần, nhưng cũngk không phát hiện ra điều gì khác.
Đặc biệt phần trống không phía sau nhật ký, Sở Kiều cảm thấy, nhất định là có ghi gì đó.
Ôm cô vào trong ngực, Quyền Yến Thác nhẹ nhàng cọ cọ chiếc cằm lên trán cô, nói: "Đừng suy nghĩ, lâu như vậy đều nhìn không ra, chắc chắn là không có gì cả."
Sở Kiều nhếch môi, cẩn thận cất nhật ký.
"Chuyện của Sở thị em có nắm chắc không?" Quyền Yến Thác vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ý nói cô lại đây ngồi.
Sở Kiều vén chăn, dựa vào ngực anh, "Có."
"Chắc chắn như vậy?" ánh mắt Quyền Yến Thác hàm chứa ý cười, nhìn cô chằm chằm hỏi, "Em không sợ rằng Qúy Tư Phạm sẽ dùng tiền của Qúy thị để cứu Sở thị?"
Sở Kiều gật đầu một cái, nói: "Sẽ không."
Cô trả lời, suy nghĩ một chút lại bổ sung, "Dù là như vậy cũng không còn cách nào, nếu Qúy Tư Phạm dùng Qúy thị đổi lấy Sở thị, em cầu cũng không được!"
"Tại sao?"
Quyền Yến Thác mím môi, có vẻ không hiểu hỏi cô.
"Nếu như mất đi Qúy thị, thì anh ta xong đời nhanh hơn!" Sở Kiều nháy mắt mấy cái, hai con ngươi sáng ngời như nước.
Quyền Yến Thác nhìn vào đôi mắt kiên định của cô, trong lòng không biết phải nói sao. Sở Kiều chắc chắn như vậy, chỉ có thể nói rõ rằng cô rất hiểu kẻ địch, nhưng cái loại hiểu rõ này khiến lòng anh không vui.
Mới vừa rồi còn nói chuyện vui vẻ, sao lúc này lại cúi đầu không để ý đến ai. Sở Kiều nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, hỏi, "Sao vậy? Người nào trêu chọc anh?"
Quyền Yến Thác nhíu mày, nhếch môi nói: "Vụ án nhà họ Giang đã có phán quyết."
"Nhanh như vậy à?" Sở Kiều hơi kinh ngạc. Suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, nhà họ Quyền đã ra mặt, tất nhiên không ai dám kéo dài.
Đưa tay ôm chặt người bên cạnh, Quyền Yến Thác tắt đèn đầu giường, giọng nói trầm thấp, "Ngày mai trên báo sẽ đưa tin."
Sở Kiều đáp lời, còn chưa kịp hỏi tới, môi đã bị người đàn ông chặn lại.
Nụ hôn như gặm cắn này khiến Sở Kiều nhăn mày lại vô lực phản kháng. Cô buồn bực suy nghĩ, Đại thiếu gia lại phát điên cái gì mà lại giày vò cô kiểu này!
Trời còn chưa sáng, Qúy Tư Phạm đã rời nhà. Sở Nhạc Viện nghe tiếng đóng cửa, ánh mắt ảm đạm.
Một tay cô chống nệm ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai mươi mấy năm qua, cô và Sở Kiều chưa từng có chung suy nghĩ. Chỉ duy nhất hiện tại, hành động của Sở Kiều khiến cô tin tưởng.
Giành lại Sở thị.
Mặc dù cô không thể tự tay thực hiện nguyện vọng này, nhưng thấy Sở Kiều sắp thành công, cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Sở thị có thể nói là mất trên tay cô, nếu một lần nữa có thể giành lại, đối với Sở Nhạc Viện mà nói, đó là một loại an ủi.
Nhưng mà, nếu Sở thị trở lại trong tay nhà họ Sở, chắc chắn Qúy Tư Phạm sẽ mất hết cả vốn, sợ rằng tập đoàn còn gặp phải nguy cơ.
Vén chăn bước xuống giường, Sở Nhạc Viện đi tới phòng tắm rửa mặt. Cô không thể để ý đến những chuyện này được nữa, càng nghĩ càng nhức đầu. Vì Bảo Bảo trong bụng, cô chỉ có thể giả vờ cái gì cũng không biết!
Đúng lúc dì Thái tới làm, mang sữa tươi vào phòng bếp, tiện tay đặt báo sáng sớm lên bàn.
Sở Nhạc Viện thay quần áo xong đi ra khỏi phòng, kéo ghế ngồi trước bàn ăn chờ điểm tâm. Liếc mắt nhìn tờ báo, cô mím môi, sau khi nhìn thấy nội dung dòng tít trang đầu, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Kể từ khi Giang Hổ xảy ra chuyện, vợ anh ta căn bản cũng không lộ mặt, hơn nữa còn làm xong thủ tục li hôn bằng tốc độ nhanh nhất.
Chỗ dựa cuối cùng của nhà họ Giang cũng mất.
Tòa án đã tuyên bố, Giang Hổ bởi vì tội cố ý giết người, bị phán xử tử hình. Giang Văn Hải bị phạt mười năm tù vì tội bao che.
Báo trong tay rơi xuống đất, Sở Nhạc Viện cắn môi, khuôn mặt không có lấy một tia huyết sắc. Nhà họ Giang xong rồi, xong thật rồi!
Giang Hổ bị phán tử hình, Giang Văn Hải bị xử mười năm. Dựa vào tuổi hiện tại của Giang Văn Hải, không biết có thể sống xót mà ra tù sau mười năm lao ngục hay không!
Lúc này, vụ án chấn động toàn thành phố rốt cuộc kết thúc.
"Cô chủ, cô ăn đi." dì Thái dọn đồ ăn ra, lại nhìn thấy khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt.
Sở Nhạc Viện hoảng hốt lấy lại tinh thần, ánh mắt đờ đẫn hỏi, "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
Dì Thái sửng sốt một chút, "Là ngày 13."
Soạt ——
Sở Nhạc Viện đứng phắt dậy, nói: "Tôi muốn ra ngoài."
Dì Thái vội vàng cầm theo đồ để đi cùng lại bị Sở Nhạc Viện ngăn lại, "Tôi đi một mình."
"Cô chủ?"
Dì Thái khổ sở nhìn cô, cầm điện thoại muốn gọi cho Qúy Tư Phạm.
"Không được nói cho anh ấy biết." Sở Nhạc Viện đè lại điện thoại, nhìn chằm chằm dì Thái: "Tôi đi nhanh rồi về."
Ánh mắt của cô có cái gì không đúng, dì Thái do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Ngồi lên xe, Sở Nhạc Viện phân phó tài xế đi đến trại tạm giam ở ngoại ô thành phố. Cô dùng hết các mối quan hệ đề thăm dò tin tức mới biết được nơi thi hành án của Giang Hổ.
Sở Kiều đến bệnh viện trước theo thói quen sau đó mới đi tới Thì Nhan làm việc.
"Ba, hôm nay ba thế nào?" Sở Kiều cúi người, mỉm cười nhìn Sở Hoành Sanh còn đang hôn mê.
Hộ lý mang nước nóng tới nói: "Hôm qua bác sĩ tới kiếm tra nói tuần này có thể cha cô sẽ tỉnh lại."
Trong lòng Sở Kiều tràn đầy vui mừng, lau người cho cha rồi mới đi khỏi.
"Tan việc tôi sẽ đến đây." Trước khi đi, Sở Kiều dặn dò hộ lý, giống như có chút không yên lòng.
Ngày nay, con cái hiếu thuận giống như cô rất hiếm có, hộ lý tiễn cô ra khỏi phòng bệnh liền quay trở lại.
Sở Kiều lái xe từ bệnh viện đến thẳng Thì Nhan. Hiện tại cô chỉ chờ Qúy Tư Phạm đầu hàng, ngoan ngoãn trả lại Sở thị.
Sau một tiếng, tài xế dừng xe ở bên ngoài trại tạm giam. Sở Nhạc Viện đẩy cửa bước xuống, hai chân như nhũn ra.
Cụ thể ở vị trí nào, cô cũng không biết. Những tin tức kia đều được bảo vệ cẩn mật, cô không hỏi được.
Sở Nhạc Viện cắn môi, đứng một mình trên đất trống, mắt nhìn bầu trời âm u, trái tim co thắt lại.
Cô muốn đi gần về phía trước lại bị cảnh sát trực bên ngoài xua đuổi.
Sở Nhạc Viện không còn cách nào khác, chỉ có thể lui về chỗ cũ. Cô giơ đồng hồ lên, nhìn chằm chằm kim giây đang xoay chầm chầm, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Đoàng ——
Bỗng chốc, ở một hướng khác phía trước vang lên tiếng động chói tai như phá thủng màng nhĩ.
Sở Nhạc Viện ngẩng đầu nhìn theo hướng âm thanh, nước mắt lưng tròng, lăn xuống. Tiếng súng vang vọng đâm vào trong lòng cô.
"Anh......"
Hai chân Sở Nhạc Viện mềm nhũn, cả người dần dần ngã ngồi trên mặt đất. Cô ôm bụng cắn chặt môi, rốt cuộc khóc rống lên.
Tiếng súng mang đi tất cả tội ác.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm trầm, nước mắt rơi như mưa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi tài xế xuống xe đỡ cô vào trong. Sở Nhạc Viện dựa vào ghế, tay chân vô lực, đôi mắt sưng đỏ, vẻ mặt tuyệt vọng.
Tài xế khởi động xe. Sở Nhạc Viện khẽ vuốt bụng, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Rì rì rì ——
Điện thoại trong túi xách rung lên, Sở Nhạc Viện cau mày lấy điện thoại ra, nghe được giọng nói xa lạ, "Cô Sở, bệnh tình của cha cô chuyển biến nguy kịch, cô lập tức đi đến bệnh viện."
Bệnh tình của ba nguy kịch?
Sắc mặt Sở Nhạc Viện đại biến, yêu cầu tài xế đi tới bệnh viện. Lúc này, tâm trạng cô đang đại loạn, hoàn toàn không nghĩ đến việc Sở Hoành Sanh nằm viện lâu như vậy nhưng không có bất kỳ bác sĩ nào liên hệ với cô, mà sao lúc này đột nhiên có người báo cô đi bệnh viện?!
Họp cho tới trưa, trong lòng Sở kiều không yên. Hội nghị vừa kết thúc, điện thoại di động của cô cũng vang lên.
Trong lòng Sở Kiều hốt hoảng, ngón tay cứng ngắc trượt màn hình điện thoại.
Giọng nói lo lắng của hộ lý truyền đến, "Cô Sở, không thấy cha cô đâu cả."
Khóe mắt Sở Kiều trầm xuống, nhanh chóng đi tới bệnh viện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook