Thực Hoan Giả Yêu
Chương 163: Ngọc nát hương tan

Khóe miệng người đàn ông đứng phía sau tươi cười dịu dàng nhưng Hứa Khả Nhi nhìn vào trong mắt người đó khiến cả toàn thân lạnh đến nỗi rùng cả mình.

"Cô đang gọi điện thoại cho ai?"

Giang Hổ cười đi về phía trước, đưa tay vén lên những sợi tóc rơi xuống của cô, nhưng đầu ngón tay lạnh như băng kia làm cho người ta cảm thấy run sợ.

"Bạn bè." Hứa Khả Nhi thu lại những bối rối trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ cười.

Bạn bè?

Giang Hổ nhướn chân mày, giơ di động của cô lên, trượt màn hình ra tìm đến nhật ký cuộc gọi, cười hỏi cô, "Tô Lê?"

Gã cầm di động, ánh mắt trở lên âm u, "Cô vẫn còn liên hệ với Sở Kiều? Thế nào, nghe được lời nói của tôi, muốn báo tin tức cho nhóm người của cô ấy?"

"Tôi đang giúp anh." Hứa Khả Nhi mím môi, vẻ mặt trấn định, "Nếu những chuyện anh làm bị Quyền Yến Thác phát hiện, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."

"Phải không?" Lòng bàn tay Giang Hổ nắm lại, rất nhanh đưa điện thoại di động, "Nói như vậy, tôi vẫn nên cảm ơn cô rồi."

Hứa Khả Nhi nhíu mày, không nói gì.

Bốp - -

Gã ném chiếc di động lên tường nát tan tành. Giang Hổ nắm lấy mái tóc dài của cô, kéo mặt cô đến trước mặt, "Hứa Khả Nhi, mẹ nó cô vẫn dám gạt tôi?!"

Da đầu bị túm rất đau, Hứa Khả Nhi bất giác đưa tay đẩy anh: "Buông tay!"

Cơ thể đứng còn chưa vững, trước mắt lại hiện lên thứ gì đó. Hứa Khả Nhi chỉ cảm thấy khóe mắt bị thứ đó xoẹt qua, một lá thư tinh xảo đang ở trước mặt của cô, gương mặt cô chết lặng.

Lá thư kia không hề xa lạ với cô, những thứ bên trong đều là tự tay cô cất vào.

"Anh giám thị tôi?" Hứa Khả Nhi nhíu mày nhìn, cảm thấy kinh ngạc.

Giang Hổ lạnh lùng nhếch môi, một chân giẫm lên lá thư hung hăng nghiền nát những thứ đó, "Không giám thị cô, tôi cũng không biết cô có thể cho tôi nhiều điều ngạc nhiên như vậy?"

Dừng lại, gã đưa tay lên cổ cô, năm ngón tay nắm chặt, sắc mặt âm trầm bóp chặt cổ cô, "Tại sao?"

Tại sao?!

Phía sau lưng Hứa Khả Nhi là bức tường lạnh như băng, ánh mắt đen chăm chú nhìn gã, khuôn mặt trắng xanh lộ ra một màu đỏ không bình thường do hít thở không khí không thông: "Tại sao?"

Cô khó khăn mở miệng, cất tiếng cười giễu cợt.

"Giang Hổ, anh hỏi tôi tại sao?" Hứa Khả Hân đưa tay muốn tách tay gã ra khỏi cổ họng, "Lúc trước anh để cho tôi đi ngồi tù gánh tội thay anh, tôi đi tìm ai hỏi tại sao?"

Giang Hổ nhếch môi, năm ngón tay vẫn chưa buông lỏng một chút nào, "Chuyện ngồi tù, không phải tôi đã bồi thường cho cô rồi sao? Chẳng lẽ ngày hôm nay, cô vẫn cảm thấy không tốt sao?"

"Tốt?" Đáy mắt Hứa Khả Hân lộ vẻ buồn bã, "Hai năm qua, anh coi tôi như công cụ tình dục của anh, anh nhớ tới thì gọi tôi, không nhớ tới thì vứt qua một bên! Tôi đi theo anh, chịu không biết bao nhiêu sự thờ ơ và xem thường?!"

"Giang Hổ, thế này nên vỗ tay khen ngợi?" Hứa Khả Nhi nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự oán hận.

Môi Giang Hổ nhếch lên, năm ngón tay càng nắm chặt cổ cô hơn.

Trong mắt Hứa Khả Nhi lộ ra tơ máu, hô hấp dồn dập, "Lúc trước là anh cố ý tiếp cận tôi, là anh phá hủy tôi!"

Bốp - -

Giang Hổ giơ tay lên, tàn nhẫn tát cô một cái.

Hứa Khả Nhi quay đầu đi, khóe miệng chảy ra vết máu nhàn nhạt, "Dùng sức đi! Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh đánh tôi!"

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô in xuống năm vết ngón tay, đôi má rất nhanh sưng đỏ. Giang Hổ mím môi, năm ngón tay đặt trên cổ cô bóp chặt, "Hứa Khả Nhi, cô muốn chết!"

"Ha ha..." Sắc mặt Hứa Khả Nhi đỏ lên, mở miệng phát ra tiếng suy yếu. Cô kiên cường chống đỡ một chút sức lực, khóe mắt lộ vẻ âm u và sắc bén, "Anh biết không, thời gian tôi ở trong tù, cũng bị người đánh như vậy! Một cái tát của những người phụ nữ kia tàn nhẫn hơn thế này, tôi bị đánh trên mặt đất, khi đứng lên cả cơ thể đều là máu!"

Hứa Khả Nhi cắn môi, đáy mắt đọng một màng hơi nước. Cô cúi đầu cười, nhìn sự biến đổi sắc mặt của Giang Hổ, lại nói thêm một câu nữa, "Khi đó, tôi mới biết được mình đang mang thai! Tôi đang mang thai đứa nhỏ của anh, được hai tháng rồi..."

Khóe mắt Giang Hổ trầm xuống, đột nhiên năm ngón tay đang bóp chặt cổ cô buông lỏng.

"Khụ khụ!"

Khí lực chống đỡ của cô không còn, cả người Hứa Khả Nhi ngã trên mặt đất, ôm ngực không ngừng ho khan.

Miệng cô thở dốc, lồng ngực đau nhói giống như bị kim đâm.

"Cô đang mang thai?" Giang Hổ trở tay nắm lấy cằm của cô, kinh ngạc hỏi cô.

Hứa Khả Nhi lạnh lùng cười, nói: "Không cần phải kinh ngạc như vậy! Đứa bé này vốn dĩ không nên có, nếu lựa chọn của anh là phá đi, ngược lại khiến tôi đỡ phiền lòng!"

Người đàn ông chậm rãi ngồi xổm người xuống, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, "Cô thật sự muốn đẩy tôi vào chỗ chết?"

"Đó là trừng phạt mà anh nên nhận được!"

Hứa Khả Nhi nheo mắt nhìn gã, đáy mắt hiện lên hận ý, không có một chút tình cảm nào.

"Trừng phạt?"

Giang Hổ nhìn cô chăm chú, lúc sau cất tiếng cười giễu cợt, nói: "Hứa Khả Nhi, đây chính là con đường do cô lựa chọn."

Trong nháy mắt, ánh mắt gã hiện lên sự tàn nhẫn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Hứa Khả Nhi dồn hết sức lực để kéo mở cửa phòng, nhưng chẳng biết hai người đàn ông xa lạ đã đứng trước cửa phòng từ bao giờ.

"Các anh muốn làm gì?!"

Hứa Khả Nhi vùng vẫy muốn chạy ra bên ngoài, nhưng hai người đàn ông dễ dàng tóm lấy hai vai, kiềm chế cô.

"Giang Hổ, buông ra!"

Cơ thể Hứa Khả Nhi không ngừng giãy giụa, không biết làm sao tránh thoát khỏi sức lực của bọn gã, "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Bỗng nhiên cô cất tiếng kêu to, một người đàn ông trong đó đưa tay bịt miệng cô.

Giang Hổ mím môi, cất bước đi vào phòng ngủ, ánh mắt gã nhìn sự sợ hãi trên mặt Hứa Khả Nhi, lộ ra sự tàn nhẫn.

"Anh Hổ, muốn xử trí như thế nào?"

Bên ngoài cửa sổ bầu trời dần tối lại, môi Giang Hổ nhẹ nhàng nhếch lên, khóe mắt hiện lên vẻ cuồng quyến*, "Mang đi."

*cuồng quyến: cuồng là điên cuồng, quyến là nóng nảy, nóng tánh

Gã nói mang đi khiến những người đó lập tức hiểu ra.

"Ưm - - "

Hứa Khả Nhi nghe được lời nói của gã, lập tức hiểu được có chuyện không tốt. Cô liều mạng vùng vẫy, miệng chỉ có thể phát ra được những tiếng nức nở.

Giây lát, có người đàn ông dùng khăn được tẩm thuốc che miệng cô lại, Hứa Khả Nhi rất nhanh nhắm mắt lại, không vùng vẫy. Ngay sau đó, hai người đàn ông để cô vào trong một cái túi màu đen, vì che dấu tai mắt của người khác nên rời đi từ cầu thang bộ.

Trong thời gian ngắn bóng dáng hai người kia liền biến mất trong màn đêm.

Tô Lê từ trong phòng làm việc đi ra, vừa đi vừa gọi điện thoại. Vừa nãy Hứa Khả Nhi gọi điện thoại đến, cô còn chưa có hỏi, đối phương liền tắt luôn điện thoại. Cô chờ một lúc điện thoại tắt máy.

Làm cái gì không biết?

Tô Lê nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, lầm bầm tắt điện thoại.

Cô rời khỏi công ty, nghĩ đến lời nói của Hứa Khả Nhi, cau mày quay trở lại chỗ bảo vệ của công ty.

"Chào bác, cháu là người phụ trách tầng hai mười." Tô Lê cười chào hỏi, giọng điệu thân thiết.

"Có chuyện gì?"

Tô Lê cau mày, trong lòng cảm thấy không yên tâm, nói: "Đêm nay làm phiền các bác tuần tra vài lần, nếu phát hiện ra có điều gì bất thường thì báo cho cháu luôn."

"Việc này xin yên tâm, bảo vệ chúng tôi làm việc có trách nhiệm, sẽ không lười biếng."

Tô Lê gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Cô bĩu môi, cảm thấy bản thân có vấn đề, bỗng nhiên nghe được lời nói của Hứa Khả Nhi mà cảm thấy trong lòng không yên tâm?

Chẳng qua đang yên lành vì sao Hứa Khả Nhi lại nói như vậy?

Nghĩ tới đây, Tô Lê cầm lấy điện thoại gọi lại cho cô ta, vẫn như cũ đối phương không có nghe máy.

Tô Lê thở dài ngồi vào trong xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe. Cô cũng không có nghĩ lâu, vội vàng đi tìm Sở Kiều thương lượng chuyện phát triển trang phục quốc tế.

Quản lý Sở thị, cũng không phải là người dễ dàng nói chuyện. Hơn nữa Sở Kiều còn có thể từ từ sắp xếp công việc, bình thường Qúy Tư Phạm cũng bởi vì mấy chuyện này mà sứt đầu mẻ chán.

Mục đích Sở Kiều làm như vậy là cực kỳ rõ ràng, cô ấy muốn giành lại Sở thị.

Nhưng Qúy Tư Phạm phải hao tổn tâm trí mới giành được Sở thị, làm sao có thể buông tay dễ dàng? Anh ta cần dùng Sở thị để đổi lấy Qúy thị, kia mới đúng là mục đích cuối cùng của anh ta!

Về đến nhà đã là đêm khuya.

Tinh tinh - -

Tiếng nhắc nhở của điện thoại vang lên, Quý Tư Phạm trượt màn hình ra nhìn vào lịch nhắc nhở, môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên.

Anh nâng tay tháo lỏng cổ áo sơmi, đứng dậy đi vào phòng bếp rót cốc nước. Trong nhà cực kỳ yên tĩnh, dì Thái ở bệnh viện cùng với Sở Nhạc Viện, trong nhà chỉ còn một người là anh.

Đồ ăn trên bàn là dì Thái phải nấu cơm xong mới được đến bệnh viện. Quý tư Phạm nhìn đồ ăn, không muốn ăn một chút nào.

Xoay người ngồi xuống ghế sofa, anh lấy ra một lọ thuốc từ trong túi áo, lấy ra hai viên đút vào trong miệng, dùng nước ấm uống vào.

Lúc sau, nửa người Qúy Tư Phạm dựa vào ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú yên lặng dựa xuống, phòng nhỏ này cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của anh, chầm chậm, chỉ có một người là anh.

Đêm nay thật yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ từng áng đèn neon chiếu vào, Quý Tư Phạm đưa tay tắt đèn dưới đất đi, nửa người dựa sát vào ghế sofa, không muốn động đậy.

Đầu mùa hạ, khí hậu thật dễ chịu.

Quý Tư Phạm dựa vào ghế sofa, dần dần cảm thấy có chút lạnh. Anh giơ tay sờ lên trán, lại bắt đầu sốt nhẹ. Anh nhếch môi, đưa tay cầm lấy áo khoác đắp lên người, cuộn mình nhắm mắt lại.

Vốn là anh chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng biết đâu lại dần ngủ thiếp đi.

Cảnh vật trước mắt bỗng nhiên sáng lên, có rất nhiều học sinh mặc đồng phục nhốn nháo trước cửa trường tiểu học. Sau lưng Qúy Tư Phạm khoác cặp sách, cầm trong tay cầm một tờ phiếu điểm, hết sức hưng phấn chạy về phía cửa trường tiểu học.

Hôm nay cuộc thi Olympic toán học công bố thành tích, toàn bộ điểm thi của anh đều đứng nhất.

Cha đã đồng ý với anh, nếu thi lần này vẫn đứng thứ nhất thì thưởng anh một chiếc ô tô điều khiển.

Giờ tan học đã đến, các phụ huynh đều đã đứng ở trước cửa trường học để đón con. Quý Tư Phạm mặc đồng phục, đứng lẫn trong đám bạn học, cũng đang chờ cha mẹ của mình tới đón.

Mỗi ngày cha tan làm đều đi đón mẹ trước, sau đó mới tới đón anh. Anh đứng ở bên ven đường ngoài trường học, kiễng hai chân không ngừng nhìn xung quanh, nhìn thấy chiếc xe màu đen có rèm che của cha xuất hiện.

Thời gian không phụ lòng người, Quý Tư Phạm đếm thầm đến 729, rốt cục cha cũng mở cửa xe bước xuống.

"Cha!"

Hai tay Quý Tư Phạm ra sức đong đưa, đứng ở chỗ không xa nhảy lên.

Chiếc xe màu đen được lái tới phía trước, trong xe một tay người đàn ông nắm tay lái, một tay nắm tay người phụ nữ ngồi bên cạnh ông, cùng khoát tay về phía đứa con, khóe miệng tươi cười ôn nhu.

Mẹ mở cửa kính xe xuống bảo anh đừng nhúc nhích đứng yên ở bên đó, bọn ông lập tức qua ngay.

Quý Tư Phạm hơi cúi đầu, nhìn phiếu điểm trong tay, suy nghĩ xem phải khoe ở trước mặt cha mẹ như thế nào.

“Đùng- - "

Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng vang thật lớn, Quý Tư Phạm giật mình ngẩng đầu, đã thấy một chiếc xe tải đâm thẳng vào chiếc xe màu đen của cha.

Phiếu điểm trong tay rơi xuống, ánh mắt đứa nhỏ ngơ ngác, thậm chí quên cả khóc.

Qúy Tư Phạm của năm đó chỉ mới có mười tuổi.

"Cha, mẹ!"

Người đàn ông nằm trên ghế sofa giật mình ngồi dậy, khuôn mặt tuấn tú chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Ông chủ, người thức dậy?"

Sáng sớm dì Thái về nhà chuẩn bị bữa sáng, gặp Quý Tư Phạm ngủ ở ghế sofa, cũng không có đánh thức anh.

Ngoài cửa sổ bầu trời đã sáng trưng, Quý Tư Phạm mím môi, thần trí từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Anh vén chăn trên người, quay về phía dì Thái gật đầu, xem như chào hỏi.

Anh đứng lên trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Dì Thái bĩu môi, xoay người trở lại phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Động tác bà nhanh chóng chuẩn bị tốt bữa sáng, đã thấy Qúy Tư Phạm ăn mặc chỉnh tề đi ra, đổi giày liền rời khỏi.

"Ông chủ, người không ăn bữa sáng sao?"

Quý Tư Phạm đổi giày xong, lên tiếng đáp lại, "Không ăn."

Anh cũng không quay đầu lại tiêu sái bước đi, dì Thái lắc đầu, thu dọn bữa sáng lại, rất nhanh đi đến bệnh viện.

Tác phẩm của Sở thị tham gia một cuộc thi trang phục lớn, tin chiến thắng rất nhanh đã quay trở lại. Bản thiết kế dự thi, vinh quang lấy được giải nhất.

Có thể ở trong cuộc thi trang phục quốc tế lấy được giải nhất, vinh hạnh đặc biệt này đối với Sở thị, có thể nói là lần đầu tiên!

Bởi vì chuyện này, hình tượng cùng uy tín của công ty Qúy Tư Phạm trong một đêm vươn thẳng tới đỉnh cao.

Buổi sáng Sở Kiều vừa đến công ty, liền nghe được xung quanh tất cả nhân viên đều nói về chuyện này. Sáng sớm công ty cũng thông báo chuyện này, thậm chí Qúy Tư Phạm còn tự mình thưởng cho người thiết kế giành giải kia một số tiền không nhỏ!

Ngồi ở cái ghế xoay màu đen, ánh mắt Sở Kiều yên tĩnh mở TV lên. Tin tức đầy trời, tin tức Sở thị lần này giành được giải cũng có. Nhìn Qúy Tư Phạm chậm rãi trả lời phỏng vấn, cô cười chế giễu, ánh mắt sắc bén.

Đứng càng cao, ngã xuống thì càng đau!

Một tay Sở Kiều chống cằm, môi mỏng hiện lên một nụ cười nguy hiểm.

Bây giờ, cô rất muốn giành lại Sở thị!

Các trang tin tức, truyền thông lớn mấy ngày đều vì Sở thị, vì Quý Tư Phạm mà tuyên truyền.

Sáng sớm thức dậy, Quyền Yến Thác cầm tờ báo trong tay, thỉnh thoảng nhìn về phía người bên cạnh, "Vợ, em cũng quá bình tĩnh?"

"Không thế thì sao?" Sở Kiều đưa bánh mì trát bơ cho anh.

"Anh hiểu được, " Quyền Yến Thác tiếp nhận bánh mì cắn một miếng, cười nói: "Nếu như dựa theo tính cách ban đầu của em, khẳng định muốn cho một quả đấm!"

Sở Kiều uống cháo trong bát, không hờn giận nhìn anh, "Đánh nhau cũng phải nhìn đối tượng, động thủ với Qúy Tư Phạm, bẩn tay của em."

"Ôi!" Quyền Yến Thác chậc lưỡi, hai đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch* khẽ nheo lại, "Lúc trước là ai yêu mối tình đầu, yêu đến đầu óc mù quáng?!"

*Hắc Diện Thạch: Obsidian còn gọi là đá vỏ chai, hắc diện thạch là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

"Này - - "

Sở Kiều nổi giận, mặt cười lập tức cau chặt, "Không phải chúng ta đã nói là không được nhắc lại chuyện trước kia sao? Nếu anh nhỏ mọn như vậy, em đồng ý nói về chuyện tình của anh!"

"Dừng, anh thì có chuyện tình gì mà cho em nói?"

"Không có sao?" Sở Kiều âm thầm xót xa nhìn anh, cười lạnh nói.

"Thanh mai trước kia của anh?"

"Hạ Yên Nhiên chẳng hạn..."

"Vợ, " khuôn mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác trầm xuống, lập tức ngoan ngoãn: “Chuyện này em đừng có nói nữa.”

Nhìn thấy vẻ mặt thất bại của anh, cuối cùng Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm. Di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, cô xem là số điện thoại của Tô Lê, cười nhận điện thoại.

"Tô Lê?"

"Kiều Kiều!"

Điện thoại đầu kia lộ ra tiếng khóc của Tô Lê, "Cậu mau nhìn tin tức sáng sớm."

Sở Kiều nghi ngờ cau mày, tay cầm lấy điều khiển TV bật lên chương trình trước đây.

Sáng sớm tin tức đưa tin mới nhất. Sáng nay bên bờ sông vớt được thi thể của một người phụ nữ, người chết được chứng minh là do chết chìm, nhưng trên người cô ấy không có giấy tờ tùy thân hay chứng minh thư để biết được thân phận.

"Là cô ấy?!"

Quyền Yến Thác nhìn tin tức trên TV, lông mày cau chặt lại. Diện mạo của cỗ thi thể kia không khó phân biệt, người chết là người mà mọi người rất quen thuộc đó chính là Hứa Khả Nhi.

Sở Kiều cả kinh, điều khiển cầm trong tay rơi xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương