Thực Hoan Giả Yêu
-
Chương 148-2: Thôn tính Sở thị (đặc sắc) 2
Editor: Thỏ Đần
"Tại sao ba vẫn chưa tỉnh lại?" Sở Kiều nóng nảy, lại hỏi bác sĩ.
Bác sĩ an ủi cười cười, nói: "Đừng lo lắng, đó là chuyện bình thường. Trong đầu bệnh nhân còn có cục máu đông, sẽ tự động tan ra trong vòng bốn mươi tám tiếng, đến lúc đó bệnh nhân sẽ tỉnh lại."
Quyền Yến Thác đưa tay ôm chặt bả vai Sở Kiều, trầm giọng nói: "Em nghe thấy không? Đừng lo lắng."
Sở Kiều nặng nề thở dài, trái tim bị treo lên lơ lửng cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Bệnh nhân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, người thân tạm thời không thể vào chăm sóc. Sở Kiều đứng ở ngoài cửa, nhìn chăm chú Sở Hoành Sanh người cắm đầy các dụng cụ y tế đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt ê ẩm khó chịu.
Cứ vật lộn qua lại như vậy, thời gian đã không còn sớm. Quyền Yến Thác đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt cũng theo dõi người nằm trong phòng, trầm giọng nói: "Em về nhà trước đi, anh ở lại."
"Không cần đâu." Sở Kiều lắc đầu, từ chối: "Em cũng muốn ở lại."
Cá tính quật cường của cô, Quyền Yến Thác hiểu rõ nhất, anh cũng không muốn phí lời, chỉ tìm người mang đồ dùng và cơm tối tới, liền trở lại bên cạnh cô.
"Em tính giải quyết chuyện của Sở thị thế nào?" Quyền Yến Thác mua được hai lon cà phê từ máy bán hàng tự động, đưa cho Sở Kiều một lon.
Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, hơi lạnh khẽ lướt qua khoé mắt: "Số cổ phần Quý Tư Phạm nắm trong tay đã cao hơn tất cả chúng ta. Hiện tại anh ta là cổ đông lớn nhất, là người có quyền cao nhất trong việc đưa ra các quyết định."
"Như vậy xem ra, anh ta đã có kế hoạch từ trước!" Quyền Yến Thác nhấp một ngụm cà phê, vẻ tàn khốc khẽ lướt qua đôi mắt thâm thuý. Anh quay đầu theo dõi người bên cạnh, môi mỏng cong lên.
Thật may là Sở Kiều gặp mình, không thì chắc hẳn sẽ bị tên kia chơi đùa đến chết!
Sở Kiều nhìn thấy ánh mắt của anh, hờ hững cúi đầu. Trong lòng anh ta muốn điều gì, cô có thể đoán được, vào thời điểm này, mọi sự che giấu đều trở nên thật yếu ớt.
Sự thật đã phơi bày trước mắt, không ai có thể chối cãi được.
Quý Tư Phạm, thì ra anh ta lại là một kẻ bụng dạ khó lường!
Mặt trời đỏ hồng từ từ mọc lên từ phía chân trời, mang theo những tia hi vọng mới.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, Sở Nhạc Viện nằm nghiêng, không hề thay đổi tư thế suốt cả đêm. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Một đêm này, cô không hề ngủ, trong lòng trống rỗng, trong đầu cũng trống không. Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệnh, gương mặt vương đầy nước mắt đã sớm khô, đôi môi vốn đỏ thắm giờ lại khô nứt trắng bệch.
Cốc cốc cốc ——
Cửa phòng bị gõ vang từ bên ngoài, Sở Nhạc Viện mắt điếc tai ngơ, co ro bả vai, không muốn để ý.
"Phu nhân!"
Dì Thái dùng sức gõ cửa nhưng trong phòng không có chút động tĩnh nào.
Trải qua mấy lần không có kết quả, dì Thái bất đắc dĩ xoay người lại, nhìn về phía người mới từ phòng khách đi tới: "Quý tiên sinh, phu nhân không phải bị làm sao chứ?"
Quý Tư Phạm ăn mặc chỉnh tề, tiện tay móc một chùm chìa khoá từ trong ngăn kéo ra, giao tới trong tay dì Thái: "Nếu như cô ấy không ra, dì hãy tự mở cửa đi vào."
Vẻ mặt dì Thái cứng đờ, nhìn chằm chằm chùm chìa khoá trong tay, cau mày. Tại sao thái độ của Quý tiên sinh với phu nhân lại thay đổi nhanh như vậy?
"Có chuyện gì xảy ra hãy lập tức thông báo cho tôi." Quý Tư Phạm nói xong những yêu cầu của mình, xách cặp công văn ra khỏi nhà. Vệ sĩ ở ngoài cửa lớn cũng không đi cùng anh.
Sở Nhạc Viện nghe được lời nói ở bên ngoài, đưa tay vén chăn trên giường lên, bao lấy bản thân thật chặt. Cô cuộn mình ôm lấy bả vai, từng cơn run rẩy dâng lên.
Ở bệnh viện ăn bữa sáng, Sở Kiều không có hứng, chỉ dưới sự giám sát của Quyền Yến Thác miễn cưỡng ăn mấy miếng. Sở Hoành Sanh còn chưa tỉnh lại, ông đã bất tỉnh suốt một ngày, cô không thể an tâm.
"Em muốn tới công ty." Sở Kiều đứng trước cửa phòng chăm sóc đắc biệt, mặc dù không yên tâm về ba nhưng vẫn muốn tới công ty.
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, nói: "Em muốn đi luôn bây giờ à?"
"Vâng." Sở Kiều gật đầu một cái, nghiêm nghị: "Vào lúc này em phải cố gắng, nếu không sẽ thật sự phải chắp tay nhường Sở thị cho người ta!"
Quyền Yến Thác thở dài, nhẹ giọng: "Để anh giúp em nhé?"
"Anh sẽ phải giúp em." Sở Kiều mỉm cười dịu dàng, nói: "Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, em nhanh chân tới công ty xem xét tình hình hiện tại đã."
Công bằng mà nói, Quyền Yến Thác thật lòng không muốn để cô đi. Nhưng anh liếc nhìn Sở Hoành Sanh nằm ở trong phòng, lại nhìn ánh mắt kiên nghị của Sở Kiều, chỉ có thể thỏa hiệp.
"Anh sẽ tìm người tới theo dõi tình trạng của ba." Quyền Yến Thác lấy điện thoại ra giao lại việc cho cấp dưới, Sở Kiều cảm kích sự tỉ mỉ của anh vô cùng.
Lát sau, anh lái xe rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đưa Sở Kiều tới Sở thị.
Chiếc Hummer màu đen dừng lại bên ngoài cao ốc, Quyền Yến Thác không yên tâm dặn dò cô: "Có chuyện gì lập tức gọi điện cho anh đấy, đừng cố quá."
"Vâng." Sở Kiều cười cười, ném cho anh một ánh mắt trấn an.
Dõi theo tới khi xe anh đi khuất, Sở Kiều trầm mặt đi vào công ty. Chuyện ngày hôm qua, toàn bộ trên dưới công ty đã bàn tán xôn xao, đột nhiên Sở thị có thể biến thành công ty con của Quý thị, toàn thể nhân viên đều bị kinh sợ.
Có người nhìn thấy Sở Kiều, lập tức tiến đến như ong vỡ tổ.
"Tổng giám đốc Kiều, Sở thị chúng ta sẽ thật sự sáp nhập vào Quý thị sao?"
"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ tập đoàn chúng ta thật sự phải đóng cửa sao?"
"Đúng vậy, chắc chắn là sẽ phá sản, nếu không tại sao lại sáp nhập vào Quý thị?"
Mọi người ồn ào lộn xộn hỏi, bao vây xung quanh Sở Kiều.
Sở Kiều chỉ có một mình, không đối phó nổi, cô gọi bảo vệ tới mới có thể thoát khỏi vòng vây.
Bảo vệ che chở cho cô đi một đường tới thang máy, sau khi Sở Kiều vào trong thang máy, chỉ xoay người để lại một câu nói: "Xin mọi người tin tưởng tôi, Sở thị của chúng ta sẽ không sụp đổ trong bất kì hoàn cảnh nào!"
Thang máy đinh một tiếng đi lên, Sở Kiều đứng trước cửa thuỷ tinh trong suốt, nhìn xuống nhân viên vẫn đang tụ lại không giải tán bên dưới, hốc mắt khẽ ướt át. Cô phải cố gắng, cô không thể để Sở thị sụp đổ được!
Thang máy lên đến nơi, trong hành lang có rất nhiều thợ sửa chữa mặc đồng phục. Sở Kiều biến sắc, bước nhanh về phía trước hai bước, sắc mặt đại biến nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thư kí đã sớm đứng đợi cô ở hành lang, lúc này thấy cô, lập tức nơm nớp lo sợ chạy tới: "Tổng giám đốc Kiều, phòng làm việc của cô...... ngày hôm qua liền bị bọn họ cho phá dỡ, mấy văn phòng khác cũng đã bị phá rồi!"
Sở Kiều trầm mặt đi vào trong, lại bị người khác ngăn lại.
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Quý đang bận."
"Tổng giám đốc Quý?" Sở Kiều liếc nhìn người đang ngăn cô lại, ánh mắt lành lạnh: "Anh vẫn còn đang ăn cơm của Sở thị đấy, sao đã sửa miệng nhanh như vậy?"
Sắc mặt người kia cứng đờ, lúng túng cúi đầu.
"Cho cô ấy vào đi." Điện thoại nội bộ đúng lúc vang lên.
Sắc mặt Sở Kiều không có chút thay đổi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Mới sang sớm sao đã tức tối như vậy rồi?" Quý Tư Phạm ngồi trên ghế xoay màu đen, nở một nụ cười âm trầm.
Đó là cái ghế bình thường ba hay ngồi. Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, nắm chặt hai bàn tay đang buông xuông bên người: "Anh là người cho phá huỷ phòng làm việc?"
"Đúng!" Quý Tư Phạm nhún nhún vai, giơ tay chỉ chỉ sang bên: "Nơi này quá nhỏ, không đủ dùng."
Sở Kiều hít sâu một hơi, cố nén cơn tức giận của mình. Đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng nói: "Quý Tư Phạm, trước kia anh tiếp cận tôi là vì Sở thị sao?"
Đằng sau bàn làm việc, khuôn mặt anh tuấn của Quý Tư Phạm yên tĩnh, anh nâng lên đôi mắt u ám, ánh mắt chứa sự phức tạp mà cô không thể hiểu được: "Nếu như câu trả lời của anh là không, em có tin không?"
"Không biết."
Sở Kiều từ chối dứt khoát, ánh mắt nhìn về phía anh hoàn toàn lạnh lùng: "Thì ra không phải Sở Nhạc Viện cướp anh đi, mà là anh dùng trăm phương nghìn kế làm như nó cướp anh đi! Bởi vì ban đầu Nhạc Viện được ba yêu thương hơn nên anh chọn đi đường tắt!"
Quý Tư Phạm mím nhẹ đôi môi mỏng, không hiểu nhìn cô: "Sở Kiều, em nên cảm ơn anh đã bỏ qua em."
"Hèn hạ!"
Sở Kiều cắn răng, phẫn hận nhìn anh: "Quý Tư Phạm, hoá ra anh lại là con người xấu xa như thế!"
"Ha ha ——"
Quý Tư Phạm cười cười đứng lên, vỗ nhẹ hai tay, nói: "Chửi hay lắm!"
"Tại sao ba vẫn chưa tỉnh lại?" Sở Kiều nóng nảy, lại hỏi bác sĩ.
Bác sĩ an ủi cười cười, nói: "Đừng lo lắng, đó là chuyện bình thường. Trong đầu bệnh nhân còn có cục máu đông, sẽ tự động tan ra trong vòng bốn mươi tám tiếng, đến lúc đó bệnh nhân sẽ tỉnh lại."
Quyền Yến Thác đưa tay ôm chặt bả vai Sở Kiều, trầm giọng nói: "Em nghe thấy không? Đừng lo lắng."
Sở Kiều nặng nề thở dài, trái tim bị treo lên lơ lửng cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Bệnh nhân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, người thân tạm thời không thể vào chăm sóc. Sở Kiều đứng ở ngoài cửa, nhìn chăm chú Sở Hoành Sanh người cắm đầy các dụng cụ y tế đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt ê ẩm khó chịu.
Cứ vật lộn qua lại như vậy, thời gian đã không còn sớm. Quyền Yến Thác đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt cũng theo dõi người nằm trong phòng, trầm giọng nói: "Em về nhà trước đi, anh ở lại."
"Không cần đâu." Sở Kiều lắc đầu, từ chối: "Em cũng muốn ở lại."
Cá tính quật cường của cô, Quyền Yến Thác hiểu rõ nhất, anh cũng không muốn phí lời, chỉ tìm người mang đồ dùng và cơm tối tới, liền trở lại bên cạnh cô.
"Em tính giải quyết chuyện của Sở thị thế nào?" Quyền Yến Thác mua được hai lon cà phê từ máy bán hàng tự động, đưa cho Sở Kiều một lon.
Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, hơi lạnh khẽ lướt qua khoé mắt: "Số cổ phần Quý Tư Phạm nắm trong tay đã cao hơn tất cả chúng ta. Hiện tại anh ta là cổ đông lớn nhất, là người có quyền cao nhất trong việc đưa ra các quyết định."
"Như vậy xem ra, anh ta đã có kế hoạch từ trước!" Quyền Yến Thác nhấp một ngụm cà phê, vẻ tàn khốc khẽ lướt qua đôi mắt thâm thuý. Anh quay đầu theo dõi người bên cạnh, môi mỏng cong lên.
Thật may là Sở Kiều gặp mình, không thì chắc hẳn sẽ bị tên kia chơi đùa đến chết!
Sở Kiều nhìn thấy ánh mắt của anh, hờ hững cúi đầu. Trong lòng anh ta muốn điều gì, cô có thể đoán được, vào thời điểm này, mọi sự che giấu đều trở nên thật yếu ớt.
Sự thật đã phơi bày trước mắt, không ai có thể chối cãi được.
Quý Tư Phạm, thì ra anh ta lại là một kẻ bụng dạ khó lường!
Mặt trời đỏ hồng từ từ mọc lên từ phía chân trời, mang theo những tia hi vọng mới.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, Sở Nhạc Viện nằm nghiêng, không hề thay đổi tư thế suốt cả đêm. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.
Một đêm này, cô không hề ngủ, trong lòng trống rỗng, trong đầu cũng trống không. Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệnh, gương mặt vương đầy nước mắt đã sớm khô, đôi môi vốn đỏ thắm giờ lại khô nứt trắng bệch.
Cốc cốc cốc ——
Cửa phòng bị gõ vang từ bên ngoài, Sở Nhạc Viện mắt điếc tai ngơ, co ro bả vai, không muốn để ý.
"Phu nhân!"
Dì Thái dùng sức gõ cửa nhưng trong phòng không có chút động tĩnh nào.
Trải qua mấy lần không có kết quả, dì Thái bất đắc dĩ xoay người lại, nhìn về phía người mới từ phòng khách đi tới: "Quý tiên sinh, phu nhân không phải bị làm sao chứ?"
Quý Tư Phạm ăn mặc chỉnh tề, tiện tay móc một chùm chìa khoá từ trong ngăn kéo ra, giao tới trong tay dì Thái: "Nếu như cô ấy không ra, dì hãy tự mở cửa đi vào."
Vẻ mặt dì Thái cứng đờ, nhìn chằm chằm chùm chìa khoá trong tay, cau mày. Tại sao thái độ của Quý tiên sinh với phu nhân lại thay đổi nhanh như vậy?
"Có chuyện gì xảy ra hãy lập tức thông báo cho tôi." Quý Tư Phạm nói xong những yêu cầu của mình, xách cặp công văn ra khỏi nhà. Vệ sĩ ở ngoài cửa lớn cũng không đi cùng anh.
Sở Nhạc Viện nghe được lời nói ở bên ngoài, đưa tay vén chăn trên giường lên, bao lấy bản thân thật chặt. Cô cuộn mình ôm lấy bả vai, từng cơn run rẩy dâng lên.
Ở bệnh viện ăn bữa sáng, Sở Kiều không có hứng, chỉ dưới sự giám sát của Quyền Yến Thác miễn cưỡng ăn mấy miếng. Sở Hoành Sanh còn chưa tỉnh lại, ông đã bất tỉnh suốt một ngày, cô không thể an tâm.
"Em muốn tới công ty." Sở Kiều đứng trước cửa phòng chăm sóc đắc biệt, mặc dù không yên tâm về ba nhưng vẫn muốn tới công ty.
Quyền Yến Thác nhíu chặt mày kiếm, nói: "Em muốn đi luôn bây giờ à?"
"Vâng." Sở Kiều gật đầu một cái, nghiêm nghị: "Vào lúc này em phải cố gắng, nếu không sẽ thật sự phải chắp tay nhường Sở thị cho người ta!"
Quyền Yến Thác thở dài, nhẹ giọng: "Để anh giúp em nhé?"
"Anh sẽ phải giúp em." Sở Kiều mỉm cười dịu dàng, nói: "Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, em nhanh chân tới công ty xem xét tình hình hiện tại đã."
Công bằng mà nói, Quyền Yến Thác thật lòng không muốn để cô đi. Nhưng anh liếc nhìn Sở Hoành Sanh nằm ở trong phòng, lại nhìn ánh mắt kiên nghị của Sở Kiều, chỉ có thể thỏa hiệp.
"Anh sẽ tìm người tới theo dõi tình trạng của ba." Quyền Yến Thác lấy điện thoại ra giao lại việc cho cấp dưới, Sở Kiều cảm kích sự tỉ mỉ của anh vô cùng.
Lát sau, anh lái xe rời khỏi bệnh viện, trực tiếp đưa Sở Kiều tới Sở thị.
Chiếc Hummer màu đen dừng lại bên ngoài cao ốc, Quyền Yến Thác không yên tâm dặn dò cô: "Có chuyện gì lập tức gọi điện cho anh đấy, đừng cố quá."
"Vâng." Sở Kiều cười cười, ném cho anh một ánh mắt trấn an.
Dõi theo tới khi xe anh đi khuất, Sở Kiều trầm mặt đi vào công ty. Chuyện ngày hôm qua, toàn bộ trên dưới công ty đã bàn tán xôn xao, đột nhiên Sở thị có thể biến thành công ty con của Quý thị, toàn thể nhân viên đều bị kinh sợ.
Có người nhìn thấy Sở Kiều, lập tức tiến đến như ong vỡ tổ.
"Tổng giám đốc Kiều, Sở thị chúng ta sẽ thật sự sáp nhập vào Quý thị sao?"
"Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ tập đoàn chúng ta thật sự phải đóng cửa sao?"
"Đúng vậy, chắc chắn là sẽ phá sản, nếu không tại sao lại sáp nhập vào Quý thị?"
Mọi người ồn ào lộn xộn hỏi, bao vây xung quanh Sở Kiều.
Sở Kiều chỉ có một mình, không đối phó nổi, cô gọi bảo vệ tới mới có thể thoát khỏi vòng vây.
Bảo vệ che chở cho cô đi một đường tới thang máy, sau khi Sở Kiều vào trong thang máy, chỉ xoay người để lại một câu nói: "Xin mọi người tin tưởng tôi, Sở thị của chúng ta sẽ không sụp đổ trong bất kì hoàn cảnh nào!"
Thang máy đinh một tiếng đi lên, Sở Kiều đứng trước cửa thuỷ tinh trong suốt, nhìn xuống nhân viên vẫn đang tụ lại không giải tán bên dưới, hốc mắt khẽ ướt át. Cô phải cố gắng, cô không thể để Sở thị sụp đổ được!
Thang máy lên đến nơi, trong hành lang có rất nhiều thợ sửa chữa mặc đồng phục. Sở Kiều biến sắc, bước nhanh về phía trước hai bước, sắc mặt đại biến nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thư kí đã sớm đứng đợi cô ở hành lang, lúc này thấy cô, lập tức nơm nớp lo sợ chạy tới: "Tổng giám đốc Kiều, phòng làm việc của cô...... ngày hôm qua liền bị bọn họ cho phá dỡ, mấy văn phòng khác cũng đã bị phá rồi!"
Sở Kiều trầm mặt đi vào trong, lại bị người khác ngăn lại.
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Quý đang bận."
"Tổng giám đốc Quý?" Sở Kiều liếc nhìn người đang ngăn cô lại, ánh mắt lành lạnh: "Anh vẫn còn đang ăn cơm của Sở thị đấy, sao đã sửa miệng nhanh như vậy?"
Sắc mặt người kia cứng đờ, lúng túng cúi đầu.
"Cho cô ấy vào đi." Điện thoại nội bộ đúng lúc vang lên.
Sắc mặt Sở Kiều không có chút thay đổi, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Mới sang sớm sao đã tức tối như vậy rồi?" Quý Tư Phạm ngồi trên ghế xoay màu đen, nở một nụ cười âm trầm.
Đó là cái ghế bình thường ba hay ngồi. Sở Kiều mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, nắm chặt hai bàn tay đang buông xuông bên người: "Anh là người cho phá huỷ phòng làm việc?"
"Đúng!" Quý Tư Phạm nhún nhún vai, giơ tay chỉ chỉ sang bên: "Nơi này quá nhỏ, không đủ dùng."
Sở Kiều hít sâu một hơi, cố nén cơn tức giận của mình. Đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm anh, lạnh lùng nói: "Quý Tư Phạm, trước kia anh tiếp cận tôi là vì Sở thị sao?"
Đằng sau bàn làm việc, khuôn mặt anh tuấn của Quý Tư Phạm yên tĩnh, anh nâng lên đôi mắt u ám, ánh mắt chứa sự phức tạp mà cô không thể hiểu được: "Nếu như câu trả lời của anh là không, em có tin không?"
"Không biết."
Sở Kiều từ chối dứt khoát, ánh mắt nhìn về phía anh hoàn toàn lạnh lùng: "Thì ra không phải Sở Nhạc Viện cướp anh đi, mà là anh dùng trăm phương nghìn kế làm như nó cướp anh đi! Bởi vì ban đầu Nhạc Viện được ba yêu thương hơn nên anh chọn đi đường tắt!"
Quý Tư Phạm mím nhẹ đôi môi mỏng, không hiểu nhìn cô: "Sở Kiều, em nên cảm ơn anh đã bỏ qua em."
"Hèn hạ!"
Sở Kiều cắn răng, phẫn hận nhìn anh: "Quý Tư Phạm, hoá ra anh lại là con người xấu xa như thế!"
"Ha ha ——"
Quý Tư Phạm cười cười đứng lên, vỗ nhẹ hai tay, nói: "Chửi hay lắm!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook