Thực Hoan Giả Yêu
-
Chương 139: Bị người lợi dụng
Đẩy cửa phòng ra, cảm giác lạnh lẽo khiến Sở Nhạc Viện co rúm lại.
Giang Văn Hải đứng ở trước bàn làm việc, sợ hãi cúi thấp đầu, liếc thấy Sở Nhạc Viện đi vào, ông ta vội vàng quăng tới một ánh mắt cầu cứu.
"Ba."
Đáy lòng Sở Nhạc Viện hốt hoảng, sải bước tới gần Sở Hoành Sanh: "Ba, ba nghe con giải thích......"
"Câm mồm!"
Sở Hoành Sanh giơ tay lên ngăn cô lại..., ánh mắt nén giận nhìn chằm chằm người đối diện, "Để cho ông ta tự mình nói!"
Lời này trực tiếp hướng đến Giang Văn Hải, ông ta nhìn thấy ánh mắt Sở Nhạc Viện, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Sở Kiều đã nắm chứng cứ trong tay, nếu bọn họ tiếp tục chống chế, chỉ có thể khiến Sở Hoành Sanh càng thêm tức giận.
Nhìn thấy ánh mắt cô, Giang Văn Hải lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt lập tức như đưa đám, nói: "Em rể, anh cũng là bị người ta hại."
Rầm ——
Sở Hoành Sanh đập tay lên bàn làm việc, vẻ mặt tức giận. Giang Văn Hải thấy thế, vội vàng che miệng, sửa lời nói: "Hoành Sanh, chuyện này tôi thật sự là bị người ta hãm hại! Những người này chính là cố ý gài bẫy để tôi thua tiền, bọn họ cố ý!"
Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Sở Hoành Sanh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chết cũng không hối cải!"
"Cha, " Sở Nhạc Viện cau mày, tiến tới bên cạnh ông: "Bác đã biết sai rồi, hơn nữa cũng trả lại tiền, ba hãy bỏ qua cho bác lần này đi!"
"Bỏ qua?" Sở Hoành Sanh gằn giọng hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt, "Người như ông ta có thể biết hối cải hay sao?"
Sở Nhạc Viện quay đầu nháy mắt với Giang Văn Hải, nhắc ông ta nhanh chóng nhận sai lầm.
"Hoành Sanh, " Giang Văn Hải vội vàng xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, giọng nói cầu khẩn: "Chuyện này là do tôi không đúng, là tôi bị ma quỷ ám ảnh, sẽ không có lần sau nữa, cậu cho tôi một cơ hội đi!"
Sở Hoành Sanh ngồi ở ghế xoay, không nhìn ông ta mà chỉ nhỏ giọng nói: "Sở Kiều, tài liệu đã sửa lại thế nào rồi?"
"Tốt lắm." Sở Kiều đưa ra các trương mục đã sớm cho người điều tra rõ ràng.
Sở Hoành Sanh nhận lấy tài liệu, nhét vào tay Giang Văn Hải: "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ quản lý công ty vận tải, không có quan hệ với Sở thị. Sau đó tôi sẽ cho người thông báo, từ nay về sau anh và Sở thị sẽ không có liên quan gì!"
"Ba ——"
"Hoành Sanh, cậu không thể đối với tôi như vậy được!"
Trong nháy mắt, Giang Văn Hải mặt cắt không còn giọt máu, công ty vận tải hoàn toàn phải dựa vào Sở thị chống đỡ, nếu Sở thị đuổi ông ta đồng nghĩa với việc hít không khí mà sống. Ông ta nhanh chóng tiến lên một bước, kéo Sở Nhạc Viện cầu khẩn, "Nhạc Viện, con mau mau xin giúp bác đi!"
Sở Nhạc Viện cũng không nghĩ đến cha lại có thể quyết định như vậy, cô vội vàng đứng trước mặt Sở Hoành Sanh, hốc mắt nén lệ: "Ba, ba đừng đối xứ với bác như vậy, nếu ba sa thải bác, không phải là đã cắt đứt đường lui của bác hay sao?"
"Đúng vậy Hoành Sanh, " Giang Văn Hải hoảng loạn không thôi, "Coi như nể mặt Tuyết Nhân, cậu không thể làm thế."
Ngừng một chút, ông ta thấy Sở Hoành Sanh ơ hờ, lại đi cầu cứu Sở Kiều, "Kiều Kiều, nói thế nào chúng ta cũng coi như người một nhà, Khi con còn nhỏ bác vẫn ôm con đấy thôi. Bác biết mình sai rồi, con có thể cho bác một cơ hội hay không?!"
Sở Kiều lạnh lùng đẩy tay ông ta ra, ánh mắt bình tĩnh, "Thật sự là không ai có thể giúp được ông."
Đôi mắt Giang Văn Hải u ám, nhìn cô oán hận.
"Giang Văn Hải!"
Sở Hoành Sanh đứng lên, không nhìn Sở Nhạc Viện đang cầu khẩn, nói thẳng: "Nếu như anh còn dám náo loạn, tôi sẽ gửi những chứng cứ này đến đồn cảnh sát!"
Nghe vậy, Giang Văn Hải trợn mắt, có cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Sở Nhạc Viện cũng đột nhiên câm miệng lại, bị ánh mắt của cha dọa sợ.
"Bác ——"
Sở Nhạc Viện theo ông ta ra ngoài, lại thấy Giang Văn Hải thất hồn lạc phách rời đi, dáng người lảo đảo.
Nhìn bóng lưng đã đi xa, đôi mắt Sở Nhạc Viện mịt mờ hơi nước. Từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ, thì chính bác là người thương cô nhất. Hôm nay mẹ không có ở đây, còn bác lại rơi vào kết quả như vậy, muốn cô phải tiếp nhận thế nào?
Hai tay buông xuôi bên người nắm lại thật chặt, Sở Nhạc Viện bực tức xoay người, khí thế hung hăng trở lại phòng làm việc, "Tại sao nhất định phải như vậy?"
Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sở Nhạc Viện đang rưng rưng, trầm giọng nói: "Hành động của ông ta gây nguy hiểm đến công ty, không thể tha thứ."
"Nguy hiểm cho công ty?" Sở Nhạc Viện cười lạnh, ánh mắt sắc bén quyét về phía Sở Kiều, "Sở Kiều, chị nói thật là dễ nghe! Bác tôi đã biết sai, còn mang tiền trả lại, tại sao chị cứ cắn không thả như vậy? Đừng cho là tôi không biết chị nghĩ gì, chị muốn vị trí Tổng giám đốc đúng không? Cho nên chị phải loại bỏ vật cản, xuống tay từ bác tôi, có đúng không?!"
"Sở Nhạc Viện!"
Sở Hoành Sanh giận tím mặt, đôi mắt mất mát nhìn cô chằm chằm, "Càng nói càng thái quá! Giang Văn Hải đã làm gì không phải là con không biết, nhưng con không những bao che cho ông ta mà còn không phân biệt phải trái. Từ lúc nào thì con trở thành người như vậy, hả?!"
"Từ khi mẹ tôi qua đời, tôi đã trở thành như thế này rồi!"
Sở Nhạc Viện đỏ mắt, lần đầu tiên trắng trợn cùng cha tranh cãi như vậy, "Mẹ tôi chết rồi, bà bị các người bức tử!"
"Con ——"
Sở Hoành Sanh đột nhiên ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
"Ba!" Sở Kiều cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ ông, đưa tay vào trong túi áo của ông để tìm thuốc.
Mắt thấy ông ôm ngực, vẻ mặt không tốt, Sở Nhạc Viện cũng sợ hãi, cuống quýt chạy tới lại bị Sở Kiều đẩy ra.
"Cút ra ngoài!"
Sở Kiều chỉ tay vào mặt cô, quát: "Sở Nhạc Viện, trước khi tôi động thủ, cô cút ra ngoài cho tôi!"
Cô lấy bình thuốc trong túi áo Sở Hoành Sanh, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng ông, "Ba, ba làm sao vậy?"
Sở Hoành Sanh nhắm thật chặt đôi mắt, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay cô, dùng động tác nói cho cô biết không có việc gì.
Ngơ ngác nhìn hai người, Sở Nhạc Viện buồn bã cười một tiếng, nước mắt tràn mi. Cô lạnh lùng bước về phía sau, không quay đầu, rời khỏi phòng làm việc.
Khóe mắt liếc thấy Sở Nhạc Viện xoay người, Sở Kiều cũng không để ý lâu, chỉ thấy sắc mặt cha không tốt, cô vội vàng gọi điện cho bác sĩ.
Cả ngày, Sở Nhạc Viện đều nhốt mình trong phòng làm việc, cơm trưa cũng không ăn. Đôi mắt to ngập nước vừa đỏ vừa sưng, khóc đến âm thanh cũng khàn khàn.
Tan làm, thư ký thận trọng đẩy cửa đi vào, thấy cô không có việc gì mới rời đi.
Nhân viên lục tục rời khỏi công ty, Sở Nhạc Viện đi rửa mặt, sau khi trở lại thì xách túi muốn đi về. Cuối hành lang đèn vẫn sáng, cô do dự một chút vẫn cất bước đi tới.
Ở phòng làm việc phía bên trong, cửa chính khép hờ. Sở Hoành Sanh ngồi trên ghế xoay, sắc mắt đã tốt hơn so với buổi sáng.
Sở Nhạc Viện cắn môi, nhớ tới mấy lời nói lúc ban ngày có chút quá đáng, muốn đi vào nói lời xin lỗi cùng cha.
Tay cô vừa chạm lên cánh cửa, lại thấy Sở Hoành Sanh cầm điện thoại bàn, trầm giọng nói: "Cuối tuần này tôi muốn triệu tập Hội Đồng Quản Trị......"
Sở Nhạc Viện kinh ngạc, theo bản năng khép cửa lại. Cô mím môi nghe cha nói, khuôn mặt từ từ trắng bệch như tờ giấy.
Thời tiết trở nên ấm áp, cành lá khô héo dần dần hồi sinh. Hồ bơi trong biệt thự lăn tăn gợn sóng, mặt nước bao phủ bởi bóng tối mờ nhạt.
Trong phòng ngủ lầu hai, nền nhà được phủ thảm lông cừu màu trắng. Mỗi khi trời trở lạnh, Quyền Yến Thác sẽ cho người trải lên như vậy, Sở Kiều có thể chân không trực tiếp dẫm lên trên.
Cảm giác dưới chân đặc biệt tốt.
Cửa kính mờ trong phòng tắm bị đẩy ra, Quyền Yến Thác mặc chiếc quần lót màu đen nghênh ngang bước ra.
"Lại xem cái đó?"
Một hơi ấm đột nhiên đến gần phía sau lưng, Sở Kiều quay đầu liếc nhìn, gương mặt phiếm hồng. Mái tóc ngắn của anh còn nhỏ nước, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, lồng ngực rắn chắc lõa lồ.
Sở Kiều hốt hoảng xoay tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Sao không mặc quần áo?"
"Mặc còn phải cởi, rất phiền toái." Quyền Yến Thác thản nhiên nói, Sở Kiều tức giận cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
......
Gần tối, một chiếc Maybach màu đen lái về Bích Thủy Lan Uyển. Qúy Tư Phạm đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng tối om không có chút ánh sáng.
"Nhạc Viện?"
Trên sô pha phòng khách loáng thoáng có bóng người. Anh chau mày, tiện tay mở một chiếc đèn tường, thay giày đi tới.
"Sao không bật đèn?"
Quý Tư Phạm cởi áo khoác ngồi xuống, hồ nghi hỏi.
Sở Nhạc Viện cúi đầu, hai tay ôm gối ngồi trên sô pha, thấy anh muốn mở đèn đặt dưới đất liền đẩy tay anh ra: "Đừng mở đèn!"
Giọng cô khàn khàn, đôi mắt thâm thúy của Qúy Tư Phạm giật giật, anh tháo cổ áo sơ mi, dịu dàng hỏi: "Nhạc Viện, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe giọng nói quan tâm của anh, cả ngày uất ức nín nhịn cũng vơi bớt. Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, anh mắt rưng rưng nói: "Chuyện của bác bị Sở Kiều phát hiện ra, ba đã đuổi bác khỏi công ty rồi."
Nghe vậy, trong mắt Qúy Tư Phạm cũng không có động tĩnh gì, hình như đã sớm đoán được. Anh giơ tay xoa đầu cô, "Đừng buồn nữa, bị người ta nắm được nhược điểm thì chúng ta cũng không còn cách nào khác."
Sở Nhạc Viện chảy nước mắt, vẻ mặt phẫn hận. Đột nhiên cô nhào vào ngực Qúy Tư Phạm nức nở nói: "Tư Phạm, em không còn mẹ, hiện giờ ba cũng không cần em,ưmh......"
Khuôn mặt tinh sảo tràn đầy nước mắt, Qúy Tư Phạm ôm cô vào ngực, cúi đầu xuống, dịu dàng nói, "Từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Nhạc Viện cắn môi, hai tay ôm chật lấy eo anh, nói thật cho anh biết, "Em mới vừa nghe được ba nói chuyện điện thoại, ba muốn tập hợp Hội Đồng Quản Trị, đưa Sở Kiều lên làm tổng giám đốc."
"Có chuyện như vậy?" Quý Tư Phạm kinh ngạc, ánh mắt vẫn bình tĩnh dị thường.
Sở Nhạc Viện nằm trong ngực anh, khóc lóc gật đầu một cái, "Ba giận ta."
"Vậy em phải làm sao?"
Quý Tư Phạm hỏi cô, Sở Nhạc Viện ngẩn người, bối rối nói, "Em cũng không biết."
Người đàn ông cúi đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Sở Nhạc Viện, mang theo lực hấp dẫn, "Nhạc Viện, thực ra em ở Sở thị lâu như vậy chẳng lẽ vẫn can tâm để người ta chi phối?"
"Anh......" Sở Nhạc Viện trừng mắt nhìn, trên mi còn vương nước mắt, "Ý của anh là em phải đoạt quyền?"
"Không phải đoạt, " Qúy Tư Phạm tốt bụng sửa lại: "Thứ thuộc về em bị uy hiếp, em nên bảo vệ nó, không phải sao?"
Thứ thuộc về cô bị uy hiếp?
Đôi mắt Sở Nhạc Viện tràn đầy lo lắng, cô ý vị gật đầu nói: "Đúng, em không thể để Sở Kiều cướp đi những gì đã thuộc về em."
Cô nắm chặt tay Qúy Tư Phạm, gấp giọng nói: "Tư Phạm, em phải làm thế nào? Làm sao để ngăn ba thay đổi quyết định?"
"Đừng nóng vội."
Khóe miệng Quý Tư Phạm mỉm cười, "Những năm vừa qua, mấy cổ đông bên Sở thị đều là người có quan hệ tốt với em, nếu như em trực tiếp thuyết phục họ, hơn nữa đưa ra điều kiện hấp dẫn thì ai sẽ cự tuyệt?"
Nghe anh nói, đôi mắt ảm đạm của Sở Nhạc Viện sáng lên, chỉ là cô nghĩ đến cái gì đó lại cau mày, "Em thì có thể đưa ra điều kiện gì được chứ? Khẩu vị của những người đó rất lớn, em......"
"Không phải còn có anh sao?" Quý Tư Phạm nâng cằm cô, nụ cười không tắt "Anh đã nói sẽ luôn ở bên cạnh em. Em yên tâm, anh đã có cách đối phó với những người đó."
"Tư Phạm......"
Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh, trong lòng ấm áp khiến cô cảm thấy ngọt ngào. Cô ôm chặt cổ Qúy Tư Phạm, cười nói: "Tư Phạm, thật xin lỗi, trước kia em còn hoài nghi anh...... anh ngàn vạn lần không được giận em, em xin!"
"Đồ ngốc."
Quý Tư Phạm cúi xuống, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Chúng ta là vợ chồng, làm sao anh có thể giận em?!"
Trong lúc này, Sở Nhạc Viện không biết còn có thể tin tưởng được ai. Có lời thề son sắt của Qúy Tư Phạm, cả người cô choáng váng, lúc này, có thể nắm lấy được chỉ có cọng rơm cứu mệnh này mà thôi.
Giang Văn Hải đứng ở trước bàn làm việc, sợ hãi cúi thấp đầu, liếc thấy Sở Nhạc Viện đi vào, ông ta vội vàng quăng tới một ánh mắt cầu cứu.
"Ba."
Đáy lòng Sở Nhạc Viện hốt hoảng, sải bước tới gần Sở Hoành Sanh: "Ba, ba nghe con giải thích......"
"Câm mồm!"
Sở Hoành Sanh giơ tay lên ngăn cô lại..., ánh mắt nén giận nhìn chằm chằm người đối diện, "Để cho ông ta tự mình nói!"
Lời này trực tiếp hướng đến Giang Văn Hải, ông ta nhìn thấy ánh mắt Sở Nhạc Viện, theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt.
Sở Kiều đã nắm chứng cứ trong tay, nếu bọn họ tiếp tục chống chế, chỉ có thể khiến Sở Hoành Sanh càng thêm tức giận.
Nhìn thấy ánh mắt cô, Giang Văn Hải lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt lập tức như đưa đám, nói: "Em rể, anh cũng là bị người ta hại."
Rầm ——
Sở Hoành Sanh đập tay lên bàn làm việc, vẻ mặt tức giận. Giang Văn Hải thấy thế, vội vàng che miệng, sửa lời nói: "Hoành Sanh, chuyện này tôi thật sự là bị người ta hãm hại! Những người này chính là cố ý gài bẫy để tôi thua tiền, bọn họ cố ý!"
Nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Sở Hoành Sanh trầm xuống, lạnh lùng nói: "Chết cũng không hối cải!"
"Cha, " Sở Nhạc Viện cau mày, tiến tới bên cạnh ông: "Bác đã biết sai rồi, hơn nữa cũng trả lại tiền, ba hãy bỏ qua cho bác lần này đi!"
"Bỏ qua?" Sở Hoành Sanh gằn giọng hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt, "Người như ông ta có thể biết hối cải hay sao?"
Sở Nhạc Viện quay đầu nháy mắt với Giang Văn Hải, nhắc ông ta nhanh chóng nhận sai lầm.
"Hoành Sanh, " Giang Văn Hải vội vàng xoa xoa cái trán đổ mồ hôi, giọng nói cầu khẩn: "Chuyện này là do tôi không đúng, là tôi bị ma quỷ ám ảnh, sẽ không có lần sau nữa, cậu cho tôi một cơ hội đi!"
Sở Hoành Sanh ngồi ở ghế xoay, không nhìn ông ta mà chỉ nhỏ giọng nói: "Sở Kiều, tài liệu đã sửa lại thế nào rồi?"
"Tốt lắm." Sở Kiều đưa ra các trương mục đã sớm cho người điều tra rõ ràng.
Sở Hoành Sanh nhận lấy tài liệu, nhét vào tay Giang Văn Hải: "Từ hôm nay trở đi, anh sẽ quản lý công ty vận tải, không có quan hệ với Sở thị. Sau đó tôi sẽ cho người thông báo, từ nay về sau anh và Sở thị sẽ không có liên quan gì!"
"Ba ——"
"Hoành Sanh, cậu không thể đối với tôi như vậy được!"
Trong nháy mắt, Giang Văn Hải mặt cắt không còn giọt máu, công ty vận tải hoàn toàn phải dựa vào Sở thị chống đỡ, nếu Sở thị đuổi ông ta đồng nghĩa với việc hít không khí mà sống. Ông ta nhanh chóng tiến lên một bước, kéo Sở Nhạc Viện cầu khẩn, "Nhạc Viện, con mau mau xin giúp bác đi!"
Sở Nhạc Viện cũng không nghĩ đến cha lại có thể quyết định như vậy, cô vội vàng đứng trước mặt Sở Hoành Sanh, hốc mắt nén lệ: "Ba, ba đừng đối xứ với bác như vậy, nếu ba sa thải bác, không phải là đã cắt đứt đường lui của bác hay sao?"
"Đúng vậy Hoành Sanh, " Giang Văn Hải hoảng loạn không thôi, "Coi như nể mặt Tuyết Nhân, cậu không thể làm thế."
Ngừng một chút, ông ta thấy Sở Hoành Sanh ơ hờ, lại đi cầu cứu Sở Kiều, "Kiều Kiều, nói thế nào chúng ta cũng coi như người một nhà, Khi con còn nhỏ bác vẫn ôm con đấy thôi. Bác biết mình sai rồi, con có thể cho bác một cơ hội hay không?!"
Sở Kiều lạnh lùng đẩy tay ông ta ra, ánh mắt bình tĩnh, "Thật sự là không ai có thể giúp được ông."
Đôi mắt Giang Văn Hải u ám, nhìn cô oán hận.
"Giang Văn Hải!"
Sở Hoành Sanh đứng lên, không nhìn Sở Nhạc Viện đang cầu khẩn, nói thẳng: "Nếu như anh còn dám náo loạn, tôi sẽ gửi những chứng cứ này đến đồn cảnh sát!"
Nghe vậy, Giang Văn Hải trợn mắt, có cảm giác vô cùng tuyệt vọng.
Sở Nhạc Viện cũng đột nhiên câm miệng lại, bị ánh mắt của cha dọa sợ.
"Bác ——"
Sở Nhạc Viện theo ông ta ra ngoài, lại thấy Giang Văn Hải thất hồn lạc phách rời đi, dáng người lảo đảo.
Nhìn bóng lưng đã đi xa, đôi mắt Sở Nhạc Viện mịt mờ hơi nước. Từ nhỏ đến lớn, trừ mẹ, thì chính bác là người thương cô nhất. Hôm nay mẹ không có ở đây, còn bác lại rơi vào kết quả như vậy, muốn cô phải tiếp nhận thế nào?
Hai tay buông xuôi bên người nắm lại thật chặt, Sở Nhạc Viện bực tức xoay người, khí thế hung hăng trở lại phòng làm việc, "Tại sao nhất định phải như vậy?"
Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sở Nhạc Viện đang rưng rưng, trầm giọng nói: "Hành động của ông ta gây nguy hiểm đến công ty, không thể tha thứ."
"Nguy hiểm cho công ty?" Sở Nhạc Viện cười lạnh, ánh mắt sắc bén quyét về phía Sở Kiều, "Sở Kiều, chị nói thật là dễ nghe! Bác tôi đã biết sai, còn mang tiền trả lại, tại sao chị cứ cắn không thả như vậy? Đừng cho là tôi không biết chị nghĩ gì, chị muốn vị trí Tổng giám đốc đúng không? Cho nên chị phải loại bỏ vật cản, xuống tay từ bác tôi, có đúng không?!"
"Sở Nhạc Viện!"
Sở Hoành Sanh giận tím mặt, đôi mắt mất mát nhìn cô chằm chằm, "Càng nói càng thái quá! Giang Văn Hải đã làm gì không phải là con không biết, nhưng con không những bao che cho ông ta mà còn không phân biệt phải trái. Từ lúc nào thì con trở thành người như vậy, hả?!"
"Từ khi mẹ tôi qua đời, tôi đã trở thành như thế này rồi!"
Sở Nhạc Viện đỏ mắt, lần đầu tiên trắng trợn cùng cha tranh cãi như vậy, "Mẹ tôi chết rồi, bà bị các người bức tử!"
"Con ——"
Sở Hoành Sanh đột nhiên ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
"Ba!" Sở Kiều cả kinh, vội vàng tiến lên đỡ ông, đưa tay vào trong túi áo của ông để tìm thuốc.
Mắt thấy ông ôm ngực, vẻ mặt không tốt, Sở Nhạc Viện cũng sợ hãi, cuống quýt chạy tới lại bị Sở Kiều đẩy ra.
"Cút ra ngoài!"
Sở Kiều chỉ tay vào mặt cô, quát: "Sở Nhạc Viện, trước khi tôi động thủ, cô cút ra ngoài cho tôi!"
Cô lấy bình thuốc trong túi áo Sở Hoành Sanh, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng ông, "Ba, ba làm sao vậy?"
Sở Hoành Sanh nhắm thật chặt đôi mắt, chỉ vỗ vỗ mu bàn tay cô, dùng động tác nói cho cô biết không có việc gì.
Ngơ ngác nhìn hai người, Sở Nhạc Viện buồn bã cười một tiếng, nước mắt tràn mi. Cô lạnh lùng bước về phía sau, không quay đầu, rời khỏi phòng làm việc.
Khóe mắt liếc thấy Sở Nhạc Viện xoay người, Sở Kiều cũng không để ý lâu, chỉ thấy sắc mặt cha không tốt, cô vội vàng gọi điện cho bác sĩ.
Cả ngày, Sở Nhạc Viện đều nhốt mình trong phòng làm việc, cơm trưa cũng không ăn. Đôi mắt to ngập nước vừa đỏ vừa sưng, khóc đến âm thanh cũng khàn khàn.
Tan làm, thư ký thận trọng đẩy cửa đi vào, thấy cô không có việc gì mới rời đi.
Nhân viên lục tục rời khỏi công ty, Sở Nhạc Viện đi rửa mặt, sau khi trở lại thì xách túi muốn đi về. Cuối hành lang đèn vẫn sáng, cô do dự một chút vẫn cất bước đi tới.
Ở phòng làm việc phía bên trong, cửa chính khép hờ. Sở Hoành Sanh ngồi trên ghế xoay, sắc mắt đã tốt hơn so với buổi sáng.
Sở Nhạc Viện cắn môi, nhớ tới mấy lời nói lúc ban ngày có chút quá đáng, muốn đi vào nói lời xin lỗi cùng cha.
Tay cô vừa chạm lên cánh cửa, lại thấy Sở Hoành Sanh cầm điện thoại bàn, trầm giọng nói: "Cuối tuần này tôi muốn triệu tập Hội Đồng Quản Trị......"
Sở Nhạc Viện kinh ngạc, theo bản năng khép cửa lại. Cô mím môi nghe cha nói, khuôn mặt từ từ trắng bệch như tờ giấy.
Thời tiết trở nên ấm áp, cành lá khô héo dần dần hồi sinh. Hồ bơi trong biệt thự lăn tăn gợn sóng, mặt nước bao phủ bởi bóng tối mờ nhạt.
Trong phòng ngủ lầu hai, nền nhà được phủ thảm lông cừu màu trắng. Mỗi khi trời trở lạnh, Quyền Yến Thác sẽ cho người trải lên như vậy, Sở Kiều có thể chân không trực tiếp dẫm lên trên.
Cảm giác dưới chân đặc biệt tốt.
Cửa kính mờ trong phòng tắm bị đẩy ra, Quyền Yến Thác mặc chiếc quần lót màu đen nghênh ngang bước ra.
"Lại xem cái đó?"
Một hơi ấm đột nhiên đến gần phía sau lưng, Sở Kiều quay đầu liếc nhìn, gương mặt phiếm hồng. Mái tóc ngắn của anh còn nhỏ nước, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, lồng ngực rắn chắc lõa lồ.
Sở Kiều hốt hoảng xoay tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Sao không mặc quần áo?"
"Mặc còn phải cởi, rất phiền toái." Quyền Yến Thác thản nhiên nói, Sở Kiều tức giận cau mày, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
......
Gần tối, một chiếc Maybach màu đen lái về Bích Thủy Lan Uyển. Qúy Tư Phạm đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng tối om không có chút ánh sáng.
"Nhạc Viện?"
Trên sô pha phòng khách loáng thoáng có bóng người. Anh chau mày, tiện tay mở một chiếc đèn tường, thay giày đi tới.
"Sao không bật đèn?"
Quý Tư Phạm cởi áo khoác ngồi xuống, hồ nghi hỏi.
Sở Nhạc Viện cúi đầu, hai tay ôm gối ngồi trên sô pha, thấy anh muốn mở đèn đặt dưới đất liền đẩy tay anh ra: "Đừng mở đèn!"
Giọng cô khàn khàn, đôi mắt thâm thúy của Qúy Tư Phạm giật giật, anh tháo cổ áo sơ mi, dịu dàng hỏi: "Nhạc Viện, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghe giọng nói quan tâm của anh, cả ngày uất ức nín nhịn cũng vơi bớt. Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, anh mắt rưng rưng nói: "Chuyện của bác bị Sở Kiều phát hiện ra, ba đã đuổi bác khỏi công ty rồi."
Nghe vậy, trong mắt Qúy Tư Phạm cũng không có động tĩnh gì, hình như đã sớm đoán được. Anh giơ tay xoa đầu cô, "Đừng buồn nữa, bị người ta nắm được nhược điểm thì chúng ta cũng không còn cách nào khác."
Sở Nhạc Viện chảy nước mắt, vẻ mặt phẫn hận. Đột nhiên cô nhào vào ngực Qúy Tư Phạm nức nở nói: "Tư Phạm, em không còn mẹ, hiện giờ ba cũng không cần em,ưmh......"
Khuôn mặt tinh sảo tràn đầy nước mắt, Qúy Tư Phạm ôm cô vào ngực, cúi đầu xuống, dịu dàng nói, "Từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Nhạc Viện cắn môi, hai tay ôm chật lấy eo anh, nói thật cho anh biết, "Em mới vừa nghe được ba nói chuyện điện thoại, ba muốn tập hợp Hội Đồng Quản Trị, đưa Sở Kiều lên làm tổng giám đốc."
"Có chuyện như vậy?" Quý Tư Phạm kinh ngạc, ánh mắt vẫn bình tĩnh dị thường.
Sở Nhạc Viện nằm trong ngực anh, khóc lóc gật đầu một cái, "Ba giận ta."
"Vậy em phải làm sao?"
Quý Tư Phạm hỏi cô, Sở Nhạc Viện ngẩn người, bối rối nói, "Em cũng không biết."
Người đàn ông cúi đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng Sở Nhạc Viện, mang theo lực hấp dẫn, "Nhạc Viện, thực ra em ở Sở thị lâu như vậy chẳng lẽ vẫn can tâm để người ta chi phối?"
"Anh......" Sở Nhạc Viện trừng mắt nhìn, trên mi còn vương nước mắt, "Ý của anh là em phải đoạt quyền?"
"Không phải đoạt, " Qúy Tư Phạm tốt bụng sửa lại: "Thứ thuộc về em bị uy hiếp, em nên bảo vệ nó, không phải sao?"
Thứ thuộc về cô bị uy hiếp?
Đôi mắt Sở Nhạc Viện tràn đầy lo lắng, cô ý vị gật đầu nói: "Đúng, em không thể để Sở Kiều cướp đi những gì đã thuộc về em."
Cô nắm chặt tay Qúy Tư Phạm, gấp giọng nói: "Tư Phạm, em phải làm thế nào? Làm sao để ngăn ba thay đổi quyết định?"
"Đừng nóng vội."
Khóe miệng Quý Tư Phạm mỉm cười, "Những năm vừa qua, mấy cổ đông bên Sở thị đều là người có quan hệ tốt với em, nếu như em trực tiếp thuyết phục họ, hơn nữa đưa ra điều kiện hấp dẫn thì ai sẽ cự tuyệt?"
Nghe anh nói, đôi mắt ảm đạm của Sở Nhạc Viện sáng lên, chỉ là cô nghĩ đến cái gì đó lại cau mày, "Em thì có thể đưa ra điều kiện gì được chứ? Khẩu vị của những người đó rất lớn, em......"
"Không phải còn có anh sao?" Quý Tư Phạm nâng cằm cô, nụ cười không tắt "Anh đã nói sẽ luôn ở bên cạnh em. Em yên tâm, anh đã có cách đối phó với những người đó."
"Tư Phạm......"
Sở Nhạc Viện ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh, trong lòng ấm áp khiến cô cảm thấy ngọt ngào. Cô ôm chặt cổ Qúy Tư Phạm, cười nói: "Tư Phạm, thật xin lỗi, trước kia em còn hoài nghi anh...... anh ngàn vạn lần không được giận em, em xin!"
"Đồ ngốc."
Quý Tư Phạm cúi xuống, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Chúng ta là vợ chồng, làm sao anh có thể giận em?!"
Trong lúc này, Sở Nhạc Viện không biết còn có thể tin tưởng được ai. Có lời thề son sắt của Qúy Tư Phạm, cả người cô choáng váng, lúc này, có thể nắm lấy được chỉ có cọng rơm cứu mệnh này mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook