Thực Ảnh
-
Chương 17
Edit: Spum-chan
Tô Tình chưa từng bất an như bây giờ.
Mấy ngày trước Ngô Ảnh Trạch rất hăng hái nhưng mấy ngày nay lại trầm lặng đi nhiều, tuy rằng đã bị vẻ bề ngoài bình tĩnh che giấu, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hết. Xuất phát từ trực giác trời sinh của một nữ nhân, nàng cho rằng sự thay đổi cảm xúc của Ngô Ảnh Trạch nhất định có liên quan đến người kia.
Người mà trên thân thể tỏa ra một huân hương dễ chịu.
Mùi hương rất đặc biệt…… Không giống nữ tử phong trần ngọt ngào, nồng đậm, mà là một hương thơm tự nhiên, thanh lương lại say đắm lòng người. Nàng gần như có thể tưởng tượng được, chủ nhân của mùi hương là một vị nữ tử thanh lệ thoát tục đến nhường nào.
Dù thế nào thì so với mình cũng……
Tô Tình không chỉ một lần bi ai nghĩ, cho dù tâm Ngô Ảnh Trạch không ở trên người mình, thì chỉ cần hắn vẫn khẳng định sẽ cưới nàng thì cũng đủ rồi …… như vậy đủ rồi.
Nàng yêu Ngô Ảnh Trạch, nàng không muốn buông tay.
Nhưng mà…… không thể như ý muốn, nhất là khi biết Ngô Ảnh Trạch và Thuận vương gia có tư tình…… Tô Tình chìm trong mâu thuẫn.
Lúc trước, Tô Tình gần như không thể tin lời của thám tử…… Mấy năm tìm tòi giờ lại biết người vị hôn phu mình yêu là một nam nhân, như vậy nàng phải làm sao đây?
Thám tử nói, tiểu thư người có điều không biết…… Thuận Vương gia chính là thiên nhân chi tư, siêu phàm thoát tục, dù là nam hay nữ cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của y mê hoặc.
Cái gì thiên nhân chi tư…… Cho dù khuynh quốc khuynh thành thì cũng là một nam nhân không phải sao?
Tô Tình bi thương, phẫn nộ, không cam lòng, đồng thời nàng cũng biết rõ Ngô Ảnh Trạch cực kỳ mê luyến Long Nhược Đình ……
Hơn ba năm trước, khi Tô Tình ra ngoài từng bị nam nhân cường bạo…… Nàng vẫn không dám nói cho bất kỳ ai biết, chôn sâu khuất nhục cùng nước mắt vào đáy lòng. Nàng rất sợ…… sợ sau khi Ngô Ảnh Trạch biết được sẽ ghét bỏ mình, sợ hắn sẽ đẩy mình ra…… Nay, Ngô Ảnh Trạch luôn tìm lý do kéo dài hôn kỳ, nguyên nhân…… cũng bởi vì người kia.
Ảnh Trạch…… Xin ngươi đừng rời xa ta……
Sinh nhật Thái tử, thiết yến ăn mừng.
Ngô Ảnh Trạch sửa sang y phục, chuẩn bị vào cung.
“Ảnh Trạch……”
“Làm sao vậy, Tình nhi?”
“Ngươi không thể…… không đi sao?” Nàng biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng nàng không muốn để Ngô Ảnh Trạch tiếp xúc với Long Nhược Đình thêm lần nào nữa.
“Đương nhiên không thể.” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười, nghĩ rằng nàng lại nổi tính trẻ con thích đùa giỡn.“Nếu ta không đi Thái tử sẽ trách tội …… Có gì ngày mai nói đi.”
“Ảnh Trạch……”
Hắn lại đi rồi…… Càng đi càng xa…… Đi đến nơi mà mình không bao giờ tới được……
Tô Tình tuyệt vọng nhìn bóng lưng Ngô Ảnh Trạch, cười đến vô cùng khổ sở.
Nói Ngô Ảnh Trạch trong cảm nhận của nàng là vị hôn phu…… Chẳng bằng nói là khát vọng tối cao trong cuộc đời nàng. Nàng chưa bao giờ vọng tưởng có thể được nam tử bất phàm này yêu thương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không muốn…… cứ như vậy bị hắn vứt bỏ.
Nàng không muốn thế.
Yến tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của Long Việt Băng, hai người lại gặp nhau, lạnh lùng bình tĩnh chào hỏi, tựa như chuyện trước kia chưa bao giờ xảy ra.
Long Việt Băng sớm đã phát hiện này hai người gần đây có chỗ khác thường, nhưng cũng một mực không nói gì. Long Việt Băng biết, có một số việc không phải chỉ nói hai ba câu là có thể giải quyết, hắn bất lực.
“Tái kiến Thuận Vương gia.”
“Ngô đại nhân.”
Khẽ gật đầu, trong ánh mắt của Long Nhược Đình chỉ bao hàm hàn khí khiến người rét run, tuyệt không chứa thêm bất kì điều gì dư thừa.
Thuận vương gia lần đầu tiên lộ diện trước mặt công chúng, khiến cho chúng quan viên liên tục nghị luận và suy đoán. Long Nhược Đình không quan tâm đến, cũng không tiếp xúc nhiều với những người khác. Dịu dàng của y, chỉ dành cho chất nhi mình sủng ái nhất.
Ca múa mừng cảnh thái bình.
Ngô Ảnh Trạch trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi bóng dáng màu trắng phía đối diện.
Ngô Ảnh Trạch không biết mình đang nói cái gì, hắn chỉ biết rằng tâm mình rất đau.
Mấy tháng ngắn ngủi không gặp…… Có lẽ là bởi vì vừa đã trải qua một cơn bệnh nặng, Long Nhược Đình có vẻ càng tái nhợt, càng gầy yếu hơn trước kia …… Vẻ ngoài kiên cường chống đỡ kia, hắn không muốn nhìn.
Không biết Nhược Đình có không uống thuốc đúng hạn như trước hay không…… Không biết đến tối Nhược Đình có thấy lạnh…… Không biết Nhược Đình……
Bọn họ có lẽ thật sự không thể ở bên nhau…… Bởi vì bọn họ, đều quá mức quật cường.
Long Nhược Đình đứng dậy nói vài câu với Long Việt Băng, sau đó một mình rời khỏi đại sảnh.
Ngô Ảnh Trạch nói “Ngại quá, thất lễ một chút”, rồi đi theo phía sau đối phương.
Long Nhược Đình một thân tuyết y, thân ảnh cao gầy, như tỏa sáng trong màn đêm hắc ám.
Ngô Ảnh Trạch thấy Long Nhược Đình tránh thủ vệ, đi đến một góc yên lặng.
Ngô Ảnh Trạch thấy Long Nhược Đình vô lực ngồi xuống một gốc cây liễu, che miệng lại.
Ngô Ảnh Trạch thấy y run rẩy, nhưng không nghe thấy rõ tiếng động.
Sau đó…… hắn thấy trên cổ tay áo tuyết trắng của Long Nhược Đình, nhuộm một màu đỏ chói mắt.
Đó là máu…máu đỏ tươi.
Ngô Ảnh Trạch từng nghĩ…… nước mắt của mình bỗng chốc sẽ chảy xuống, từng nghĩ…… mình sẽ lập tức mất khống chế mà chạy đến ôm lấy y. Nhưng tất cả, đều bị hành động kế tiếp của Long Nhược Đình ngăn chặn.
Long Nhược Đình dùng sức lau đi vết máu trên cổ tay áo, ngẩng đầu, cười khẽ.
Trên thế gian này, đó là nụ cười động lòng người nhất…… Lãnh ngạo, xinh đẹp, thánh khiết. Trong mắt phượng thon dài kia, tràn ngập quang huy nghiêm nghị, bất khả xâm phạm.
Đây không phải giả vờ…… Đây là khí thế tản ra từ nội tâm. Đây là Long Nhược Đình, đây là người vài năm trước hắn quen biết, Long Nhược Đình kiêu ngạo lạnh lùng, chứ không phải một người bị phản bội, bị lừa gạt, cả ngày ảm đạm, thần sắc ưu thương.
Ngô Ảnh Trạch thoáng chốc hiểu được, mình không cần thiết phải làm bất cứ điều gì…… Cho nên, thu lại cánh tay vừa đưa ra, điều đó là dư thừa, nó chỉ xúc phạm tới tự tôn mãnh liệt của đối phương mà thôi.
Bọn họ đều quật cường như vậy…… Cho nên, ai cũng không chịu dễ dàng nhận thua với người kia, cho dù, tâm đã thành tro.
Nhược Đình đã thức tỉnh, không phải mình nên vui vẻ sao?
Ngô Ảnh Trạch muốn cười thật vui vẻ, nhưng hắn bi ai nhận ra, mình vẫn không đủ sức để nâng khóe môi.
Trở về yến hội, tâm tình đã hoàn toàn thay đổi.
Ngô Ảnh Trạch uống hết ly này đến ly khác, muốn áp chế tư vị chua xót không thể tiêu trừ trong lòng. Sau khi về nhà, hắn vẫn tiếp tục ở trong phòng một mình uống rượu.
Ngô Ảnh Trạch luôn biết tự kiềm chế, hắn có thể khống chế tửu lượng, cũng không uống nhiều rượu. Nhưng mà đêm nay, hắn hoàn toàn say.
Ý thức đã mơ hồ nhưng Ngô Ảnh Trạch vẫn nhớ rõ huyết sắc trên cổ tay áo kia, tim liên tục co thắt.
Trong hoảng hốt, hắn thấy một bóng dáng màu trắng mảnh khảnh đi về phía mình, đưa lên một ly trà giải rượu.
Ngô Ảnh Trạch uống một hơi cạn sạch, ghé vào trên bàn cười nói:
“Nhược Đình…… Là ngươi sao……”
Đối phương không nói gì. Ngô Ảnh Trạch chỉ cảm thấy có một ngón tay lạnh lẽo xoa lên hai gò má của mình, lãnh ý không rõ kia làm tâm hắn càng thêm xao động.
“Nhược Đình……”
Ngô Ảnh Trạch khẽ cười, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
“Nếu ngay từ đầu…… chúng ta không gặp nhau……”
“Ảnh Trạch……”
Thiên hạ bạch y kia nâng lên khuôn mặt của Ngô Ảnh Trạch, hạ xuống một cái hôn thật sâu.
Tô Tình chưa từng bất an như bây giờ.
Mấy ngày trước Ngô Ảnh Trạch rất hăng hái nhưng mấy ngày nay lại trầm lặng đi nhiều, tuy rằng đã bị vẻ bề ngoài bình tĩnh che giấu, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hết. Xuất phát từ trực giác trời sinh của một nữ nhân, nàng cho rằng sự thay đổi cảm xúc của Ngô Ảnh Trạch nhất định có liên quan đến người kia.
Người mà trên thân thể tỏa ra một huân hương dễ chịu.
Mùi hương rất đặc biệt…… Không giống nữ tử phong trần ngọt ngào, nồng đậm, mà là một hương thơm tự nhiên, thanh lương lại say đắm lòng người. Nàng gần như có thể tưởng tượng được, chủ nhân của mùi hương là một vị nữ tử thanh lệ thoát tục đến nhường nào.
Dù thế nào thì so với mình cũng……
Tô Tình không chỉ một lần bi ai nghĩ, cho dù tâm Ngô Ảnh Trạch không ở trên người mình, thì chỉ cần hắn vẫn khẳng định sẽ cưới nàng thì cũng đủ rồi …… như vậy đủ rồi.
Nàng yêu Ngô Ảnh Trạch, nàng không muốn buông tay.
Nhưng mà…… không thể như ý muốn, nhất là khi biết Ngô Ảnh Trạch và Thuận vương gia có tư tình…… Tô Tình chìm trong mâu thuẫn.
Lúc trước, Tô Tình gần như không thể tin lời của thám tử…… Mấy năm tìm tòi giờ lại biết người vị hôn phu mình yêu là một nam nhân, như vậy nàng phải làm sao đây?
Thám tử nói, tiểu thư người có điều không biết…… Thuận Vương gia chính là thiên nhân chi tư, siêu phàm thoát tục, dù là nam hay nữ cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của y mê hoặc.
Cái gì thiên nhân chi tư…… Cho dù khuynh quốc khuynh thành thì cũng là một nam nhân không phải sao?
Tô Tình bi thương, phẫn nộ, không cam lòng, đồng thời nàng cũng biết rõ Ngô Ảnh Trạch cực kỳ mê luyến Long Nhược Đình ……
Hơn ba năm trước, khi Tô Tình ra ngoài từng bị nam nhân cường bạo…… Nàng vẫn không dám nói cho bất kỳ ai biết, chôn sâu khuất nhục cùng nước mắt vào đáy lòng. Nàng rất sợ…… sợ sau khi Ngô Ảnh Trạch biết được sẽ ghét bỏ mình, sợ hắn sẽ đẩy mình ra…… Nay, Ngô Ảnh Trạch luôn tìm lý do kéo dài hôn kỳ, nguyên nhân…… cũng bởi vì người kia.
Ảnh Trạch…… Xin ngươi đừng rời xa ta……
Sinh nhật Thái tử, thiết yến ăn mừng.
Ngô Ảnh Trạch sửa sang y phục, chuẩn bị vào cung.
“Ảnh Trạch……”
“Làm sao vậy, Tình nhi?”
“Ngươi không thể…… không đi sao?” Nàng biết yêu cầu này rất vô lý, nhưng nàng không muốn để Ngô Ảnh Trạch tiếp xúc với Long Nhược Đình thêm lần nào nữa.
“Đương nhiên không thể.” Ngô Ảnh Trạch mỉm cười, nghĩ rằng nàng lại nổi tính trẻ con thích đùa giỡn.“Nếu ta không đi Thái tử sẽ trách tội …… Có gì ngày mai nói đi.”
“Ảnh Trạch……”
Hắn lại đi rồi…… Càng đi càng xa…… Đi đến nơi mà mình không bao giờ tới được……
Tô Tình tuyệt vọng nhìn bóng lưng Ngô Ảnh Trạch, cười đến vô cùng khổ sở.
Nói Ngô Ảnh Trạch trong cảm nhận của nàng là vị hôn phu…… Chẳng bằng nói là khát vọng tối cao trong cuộc đời nàng. Nàng chưa bao giờ vọng tưởng có thể được nam tử bất phàm này yêu thương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không muốn…… cứ như vậy bị hắn vứt bỏ.
Nàng không muốn thế.
Yến tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của Long Việt Băng, hai người lại gặp nhau, lạnh lùng bình tĩnh chào hỏi, tựa như chuyện trước kia chưa bao giờ xảy ra.
Long Việt Băng sớm đã phát hiện này hai người gần đây có chỗ khác thường, nhưng cũng một mực không nói gì. Long Việt Băng biết, có một số việc không phải chỉ nói hai ba câu là có thể giải quyết, hắn bất lực.
“Tái kiến Thuận Vương gia.”
“Ngô đại nhân.”
Khẽ gật đầu, trong ánh mắt của Long Nhược Đình chỉ bao hàm hàn khí khiến người rét run, tuyệt không chứa thêm bất kì điều gì dư thừa.
Thuận vương gia lần đầu tiên lộ diện trước mặt công chúng, khiến cho chúng quan viên liên tục nghị luận và suy đoán. Long Nhược Đình không quan tâm đến, cũng không tiếp xúc nhiều với những người khác. Dịu dàng của y, chỉ dành cho chất nhi mình sủng ái nhất.
Ca múa mừng cảnh thái bình.
Ngô Ảnh Trạch trò chuyện vui vẻ với mọi người, nhưng ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi bóng dáng màu trắng phía đối diện.
Ngô Ảnh Trạch không biết mình đang nói cái gì, hắn chỉ biết rằng tâm mình rất đau.
Mấy tháng ngắn ngủi không gặp…… Có lẽ là bởi vì vừa đã trải qua một cơn bệnh nặng, Long Nhược Đình có vẻ càng tái nhợt, càng gầy yếu hơn trước kia …… Vẻ ngoài kiên cường chống đỡ kia, hắn không muốn nhìn.
Không biết Nhược Đình có không uống thuốc đúng hạn như trước hay không…… Không biết đến tối Nhược Đình có thấy lạnh…… Không biết Nhược Đình……
Bọn họ có lẽ thật sự không thể ở bên nhau…… Bởi vì bọn họ, đều quá mức quật cường.
Long Nhược Đình đứng dậy nói vài câu với Long Việt Băng, sau đó một mình rời khỏi đại sảnh.
Ngô Ảnh Trạch nói “Ngại quá, thất lễ một chút”, rồi đi theo phía sau đối phương.
Long Nhược Đình một thân tuyết y, thân ảnh cao gầy, như tỏa sáng trong màn đêm hắc ám.
Ngô Ảnh Trạch thấy Long Nhược Đình tránh thủ vệ, đi đến một góc yên lặng.
Ngô Ảnh Trạch thấy Long Nhược Đình vô lực ngồi xuống một gốc cây liễu, che miệng lại.
Ngô Ảnh Trạch thấy y run rẩy, nhưng không nghe thấy rõ tiếng động.
Sau đó…… hắn thấy trên cổ tay áo tuyết trắng của Long Nhược Đình, nhuộm một màu đỏ chói mắt.
Đó là máu…máu đỏ tươi.
Ngô Ảnh Trạch từng nghĩ…… nước mắt của mình bỗng chốc sẽ chảy xuống, từng nghĩ…… mình sẽ lập tức mất khống chế mà chạy đến ôm lấy y. Nhưng tất cả, đều bị hành động kế tiếp của Long Nhược Đình ngăn chặn.
Long Nhược Đình dùng sức lau đi vết máu trên cổ tay áo, ngẩng đầu, cười khẽ.
Trên thế gian này, đó là nụ cười động lòng người nhất…… Lãnh ngạo, xinh đẹp, thánh khiết. Trong mắt phượng thon dài kia, tràn ngập quang huy nghiêm nghị, bất khả xâm phạm.
Đây không phải giả vờ…… Đây là khí thế tản ra từ nội tâm. Đây là Long Nhược Đình, đây là người vài năm trước hắn quen biết, Long Nhược Đình kiêu ngạo lạnh lùng, chứ không phải một người bị phản bội, bị lừa gạt, cả ngày ảm đạm, thần sắc ưu thương.
Ngô Ảnh Trạch thoáng chốc hiểu được, mình không cần thiết phải làm bất cứ điều gì…… Cho nên, thu lại cánh tay vừa đưa ra, điều đó là dư thừa, nó chỉ xúc phạm tới tự tôn mãnh liệt của đối phương mà thôi.
Bọn họ đều quật cường như vậy…… Cho nên, ai cũng không chịu dễ dàng nhận thua với người kia, cho dù, tâm đã thành tro.
Nhược Đình đã thức tỉnh, không phải mình nên vui vẻ sao?
Ngô Ảnh Trạch muốn cười thật vui vẻ, nhưng hắn bi ai nhận ra, mình vẫn không đủ sức để nâng khóe môi.
Trở về yến hội, tâm tình đã hoàn toàn thay đổi.
Ngô Ảnh Trạch uống hết ly này đến ly khác, muốn áp chế tư vị chua xót không thể tiêu trừ trong lòng. Sau khi về nhà, hắn vẫn tiếp tục ở trong phòng một mình uống rượu.
Ngô Ảnh Trạch luôn biết tự kiềm chế, hắn có thể khống chế tửu lượng, cũng không uống nhiều rượu. Nhưng mà đêm nay, hắn hoàn toàn say.
Ý thức đã mơ hồ nhưng Ngô Ảnh Trạch vẫn nhớ rõ huyết sắc trên cổ tay áo kia, tim liên tục co thắt.
Trong hoảng hốt, hắn thấy một bóng dáng màu trắng mảnh khảnh đi về phía mình, đưa lên một ly trà giải rượu.
Ngô Ảnh Trạch uống một hơi cạn sạch, ghé vào trên bàn cười nói:
“Nhược Đình…… Là ngươi sao……”
Đối phương không nói gì. Ngô Ảnh Trạch chỉ cảm thấy có một ngón tay lạnh lẽo xoa lên hai gò má của mình, lãnh ý không rõ kia làm tâm hắn càng thêm xao động.
“Nhược Đình……”
Ngô Ảnh Trạch khẽ cười, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống.
“Nếu ngay từ đầu…… chúng ta không gặp nhau……”
“Ảnh Trạch……”
Thiên hạ bạch y kia nâng lên khuôn mặt của Ngô Ảnh Trạch, hạ xuống một cái hôn thật sâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook