Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn
-
Chương 14: Bất an
An Nhu lập tức nuốt những lời chưa nói vào bụng.
Ngay cả Trần Bạch Phồn tốt tính thế cũng cảm thấy tính cách Tín Thụ không tốt, vậy là người này khó ở đến mức nào vậy…
An Nhu yên lặng đau lòng anh nhưng trên mặt lại không lộ ra chút gì.
Cô nghĩ, nếu về sau hai người yêu đương cô chắc chắn sẽ để anh sang ở chung nhà cô.
Trong nhà cô còn một phòng trống, chờ sau Tết cô sẽ tìm người tới trang trí thật đẹp.
Cho anh ở.
Trong lúc cô đang tự hỏi thì Trần Bạch Phồn nghi ngờ gọi tên cô. An Nhu bình tĩnh lại, thầm quyết tâm, cô nghiêm túc nói: “Em sẽ không nói chuyện với cậu ta.”
*
Sáng hôm sau An Nhu lết đến trường đại học Bạc Thành.
An Nhu không giỏi giao tiếp với người xa lạ lắm nên ngày học đại học trừ ba cô bạn trong KTX thì cơ bản là cô không có người bạn nào khác ở đây.
Sau khi tốt nghiệp thì An Nhu ở lại Bạc Thành làm một họa sĩ vẽ tranh minh họa nhàn nhã, Ứng Thư Hà ở lại trường học lên cao. Trong hai người còn lại thì một người đi du học, một người khác về quê đi làm.
Ứng Thư Hà là người bạn duy nhất ở thành phố này của cô.
Cứ lâu lâu An Nhu sẽ tới trường tìm cô ấy một lần.
Trường đại học Bạc Thành rất lớn, từ cổng trường đến KTX ít nhất là bốn mươi phút. Xe An Nhu không vào trường được nên cô đành phải đi xe buýt trong trường, cô ngồi ở một chỗ cạnh cửa sổ.
Ngay sau đó, có một nam sinh đội mũ lưỡi trai cũng lên xe ngồi cạnh cô, vành mũ của anh ta hơi cụp xuống che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra khung cằm đẹp đẽ.
Xe từ từ chuyển động.
Cảnh sắc bên ngoài nhanh đến hoa mắt, xẹt xẹt qua mắt cô.
Từng tán cây khô, không trung xám xịt, hồ nước kết băng, sân bóng rổ không người, sinh viên mặc đồ ngủ chạy trên đường.
Những năm tháng học trò.
An Nhu không nhìn nữa mà lười biếng dựa lưng vào ghế, quả nhiên tốt nghiệp rồi tốt thật, muốn ra ngoài thì ra, không muốn thì nằm lì trong nhà ba tháng cũng không ai làm gì được.
Cửa sổ trong xe đóng kín mít, xe bật máy sưởi, bởi vì giờ đang là lúc nghỉ đông nên trong xe rất ít người, vừa yên lặng vừa thoải mái.
Nam sinh bên cạnh đột nhiên động đậy, anh ta lấy mũ ra. An Nhu không để ý tới anh ta mà kéo cổ áo lên cao định nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam sinh thấy thế thì hất tóc, động tác hết sức khoa trương, giả vờ như lơ đãng đụng phải An Nhu.
An Nhu cau mày, cô trợn tròn mắt nhìn anh ta. Nam sinh cũng nhìn về phía cô, anh ta cong môi cười trông rất bất cần đời. Nam sinh mặc đồ đánh bóng chày màu trắng, khóa không cài kín mà để hở một nửa.
An Nhu sụp mí mắt cầm điện thoại thật chặt. Cô không nhắm mắt nữa mà cầm điện thoại lướt Weibo.
Nam sinh ngẩng đầu lên, anh ta chống khuỷu tay lên hàng ghế trước, bàn tay chống vào huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn cô rồi nói đùa: “Em gái khóa dưới à, cho anh xin WeChat nhé?”
Cũng không trách anh ta nói thế.
Khung xương của An Nhu rất nhỏ, cô cũng không cao lắm, khuôn mặt nho nhỏ đáng yêu, đôi mắt vừa to vừa đẹp, nhìn cũng không già dặn lắm nên đến tận giờ còn hay bị nhầm là học sinh cấp 3.
An Nhu không đáp lời anh, vẻ mặt cô lạnh nhạt như không hề nghe thấy gì, nam sinh cũng không thèm để ý mà tiếp tục trêu cô: “Thấy anh đẹp trai không?”
“…”
“Đẹp trai đúng không, anh còn chưa có bạn gái đâu.”
Anh Nhu cúi đầu lục lọi túi xách nhưng mãi không tìm thấy tai nghe. Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, cả người nam sinh chặn đứng kẽ hở giữa ghế dựa của cô và anh ta, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm
An Nhu cứ bị chặn thế nên ra cũng không được. Cô bắt đầu cáu lên, An Nhu nhìn chằm chằm mặt anh ta rồi cười nhạt: “Thảo nào.”
“Cái gì mà thảo…” Nam sinh đột nhiên hiểu ra ý cô, anh ta cũng không tức giận mà chỉ cười. Sau đó cũng không chủ động nói chuyện với cô nữa.
An Nhu bực bội sờ sờ dây túi xách. Nhiều chỗ trống vậy mà sao cứ phải ngồi cạnh cô chứ…
Chẳng mấy chốc cô đã đến gần chỗ KTX của Ứng Thư Hà.
An Nhu đứng lên, nam sinh kia vẫn mặt dày ngồi yên, An Nhu có vẻ không kiên nhẫn lắm, cô lạnh lùng nói: “Xin tránh ra.”
Nam sinh nhún nhún vai đứng lên, xuống xe với cô.
An Nhu cúi đầu nhắn tin cho Ứng Thư Hà: Có một tên trẻ trâu đi theo tớ.
Ứng Thư Hà đáp lại rất nhanh: Cái gì cơ?
Ứng Thư Hà: Ai thế, tớ đang ở dưới lầu này, còn cậu đang ở đâu thế?
Lúc đọc đến đây thì An Nhu đã nhìn thấy Ứng Thư Hà cách đó không xa đang lại gần, An Nhu lập tức vẫy tay với cô ấy, cô gọi: “Thư Hà.” Rồi nhanh chân chạy tới chỗ Ứng Thư Hà.
Cô thở phì phó níu lấy tay Ứng Thư Hà, khó chịu liếc nam sinh đằng sau: “Người kia đó.”
“Chờ chút, để tớ gọi anh ấy lại đây…” Ứng Thư Hà tránh tay cô ra, cô ấy nói với nam sinh bên kia: “Lâm Vi.”
An Nhu ngớ người ra.
Nam sinh tên Lâm Vi đưa tập tài liệu đang cầm cho cô ấy, anh ta cười mà như không, nhìn chằm chằm vào An Nhu: “Bạn cậu à?”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Ứng Thư Hà vỗ vỗ vai anh ta, “Hôm nào tôi mời cậu đi ăn cơm.”
Trong mắt Lâm Vi lấp lánh nụ cười: “Tên gì thế?”
Ứng Thư Hà cũng không nghĩ nhiều nên nói: “An Nhu.”
Lâm Vi gật đầu, thi thoảng anh ta vẫn liếc về phía An Nhu: “Tôi đi trước đây, chắc em gái tôi nhổ răng xong rồi, tôi phải đi đón con bé mới được.”
Ứng Thư Hà ừ một tiếng rồi đi về phía An Nhu.
Tâm trạng của An Nhu khá hơn hẳn, cô thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
“Tớ với cậu ta có cùng người hướng dẫn, phòng đóng dấu của trường học không mở mà đúng lúc cậu ta ở gần đó nên tớ nhờ cậu ta cầm đồ đi đóng dấu.”
Nghĩ đến những lời vừa rồi của An Nhu, Ứng Thư Hà sờ đầu cô: “Cậu ta cũng khá tốt.”
An Nhu ồ lên một tiếng, nhưng cô nhớ tới hành vi và giọng điệu của Lâm Vi thì không có thiện cảm gì với anh ta cho nổi.
*
Bạn cùng phòng với Ứng Thư Hà đều đã về nhà, trong KTX chỉ còn mình cô ấy.
An Nhu nhấc ghế tới ngồi cạnh cô ấy, cô nằm ngả ra bàn, nói: “Tầm hai ngày nữa tớ sẽ về Tứ Xuyên, bao giờ thì cậu về thế? Đừng nói là cậu không về nhé.”
Ứng Thư Hà thở dài, nói: “Về chứ, thứ hai là tớ về thôi, nhưng thầy hướng dẫn bảo tớ phải về trường sớm chút.”
“Về sớm chút để làm gì?”
“Không biết, chắc mấy việc linh tinh thôi.” Ứng Thư Hà khóc không ra nước mắt, “Mong là lúc về trường nó không cắt điện suốt như thế này nữa, nếu không tớ phải ra ngoài thuê phòng mất thôi.”
An Nhu nhíu mày: “Cậu ở luôn nhà tớ là được mà?”
Ứng Thư Hà không nghĩ tới chuyện này, cô ấy chớp chớp mắt: “Có được không?”
“Hôm nay cậu dọn sang luôn đi, chủ nhật tớ phải đi rồi. Có lẽ tớ sẽ về nhà hai tháng, mẹ tớ chắc cũng không muốn tớ về bên này sớm vậy đâu.”
“Tầm hai ngày nữa tớ mới sang được, mấy ngày nay còn có chút việc nên ở trong trường tiện hơn.” Ứng Thư Hà tự hỏi một lát rồi nói tiếp: “Vậy tháng tư cậu mới quay lại à?”
“Chắc là vậy.”
“Hai tháng đấy có khi nào anh chàng nha sĩ của cậu bị người ta cưa mất rồi không.”
An Nhu đột nhiên ngồi thẳng lên, sau đó lại nằm bò trở lại.
Ứng Thư Hà tưởng cô muốn giả đò nữa bèn nói một câu “Vậy thì cứ cưa thôi”, nhưng An Nhu lại không hề nói gì.
Cô cau chặt mày, mải miết nghĩ ngợi.
*
Hôm chủ nhật Trần Bạch Phồn không thể đổi ca khám được, buổi sáng vẫn phải đi làm nhưng buổi chiều thì được nghỉ.
An Nhu đặt vé bay lúc bốn giờ chiếu.
Nghĩ đến việc hai người còn đi ăn nên cô dứt khoát ra ngoài sớm rồi tới phòng khám chờ Trần Bạch Phồn tan tầm. Bình thường anh hay tan tầm lúc 12 giờ trưa, nhưng đôi khi vì vấn đề trị liệu thì sẽ lùi giờ lại một chút.
Đã sắp 12 giờ, trong phòng khám trừ một y tá đứng trước quầy đón tiếp thì không có một bóng người. An Nhu vào trong rồi ngồi vào sô pha, cô liếc phòng khám của Trần Bạch Phồn nhưng vị trí của cô không thể nhìn thấy anh được.
An Nhu giương mắt nhìn y tá đang cúi đầu không biết làm gì, cô lén lút đứng lên đổi sang ghế sô pha khác ngồi, nơi có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Bạch Phồn.
An Nhu hài lòng mở khóa điện thoại chụp lại bóng dáng của anh. Cô ngáp một cái, sụp mí mắt nghịch điện thoại. Không hiểu tại sao mí phải lại giật liên tục.
An Nhu xoa xoa đôi mắt, bỗng dưng lại thấy hơi bất an.
Một lát sau, cô không nhịn được bèn đi tới trước quầy hỏi: “Xin hỏi bác sĩ Trần còn bận lâu nữa không?”
Có thể là Trần Bạch Phồn đã dặn dò y tá nên cô ấy chỉ liếc cô một cái đã đáp: “Chờ lát nữa đi ạ, không lâu nữa đâu.”
Sự bất an của An Nhu vẫn không giảm đi chút nào, cô bỗng sờ ngực rồi hơi khó hiểu nghiêng đầu sang một bên. Lúc cô đang định về lại chỗ cũ thì có một người phụ nữ trung niên bước vào.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo khoác sặc sỡ, mái tóc được cuốn và nhuộm màu đỏ thắm, tiếng giày cao gót đập chan chát vào nền đất, nghe rất chói tai.
Bà ta đứng cạnh An Nhu, nhìn chằm chằm vào y tá đứng ở quầy. Từ chỗ của An Nhu có thể nhìn thấy màu phấn mắt và má rất đậm trên mặt bà ta. An Nhu sụp mí mắt, cô nhìn thây móng tay đỏ tươi của người phụ nữ đang gõ gõ lên bàn.
Màu chói đến hoảng hốt.
An Nhu nhìn ra chỗ khác, định nhấc chân đi về chỗ ngồi. Chẳng mấy chốc người phụ nữ kia đã mở miệng ra, giọng điệu rất chanh chua, bà ta trợn trắng mắt hỏi: “Chỗ này của các người có một bác sĩ tên là Trần Bạch Phồn đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải bạn gái cũ không phải bạn gái cũ! Là phụ nữ trung niên nha!!
Phồn Phồn nhà chúng ta là xử nam già cỗi hai mươi bảy tuổi, thể xác và tinh thần đều là của…
Nhu Nhu nhà chúng ta qwq.
Ngay cả Trần Bạch Phồn tốt tính thế cũng cảm thấy tính cách Tín Thụ không tốt, vậy là người này khó ở đến mức nào vậy…
An Nhu yên lặng đau lòng anh nhưng trên mặt lại không lộ ra chút gì.
Cô nghĩ, nếu về sau hai người yêu đương cô chắc chắn sẽ để anh sang ở chung nhà cô.
Trong nhà cô còn một phòng trống, chờ sau Tết cô sẽ tìm người tới trang trí thật đẹp.
Cho anh ở.
Trong lúc cô đang tự hỏi thì Trần Bạch Phồn nghi ngờ gọi tên cô. An Nhu bình tĩnh lại, thầm quyết tâm, cô nghiêm túc nói: “Em sẽ không nói chuyện với cậu ta.”
*
Sáng hôm sau An Nhu lết đến trường đại học Bạc Thành.
An Nhu không giỏi giao tiếp với người xa lạ lắm nên ngày học đại học trừ ba cô bạn trong KTX thì cơ bản là cô không có người bạn nào khác ở đây.
Sau khi tốt nghiệp thì An Nhu ở lại Bạc Thành làm một họa sĩ vẽ tranh minh họa nhàn nhã, Ứng Thư Hà ở lại trường học lên cao. Trong hai người còn lại thì một người đi du học, một người khác về quê đi làm.
Ứng Thư Hà là người bạn duy nhất ở thành phố này của cô.
Cứ lâu lâu An Nhu sẽ tới trường tìm cô ấy một lần.
Trường đại học Bạc Thành rất lớn, từ cổng trường đến KTX ít nhất là bốn mươi phút. Xe An Nhu không vào trường được nên cô đành phải đi xe buýt trong trường, cô ngồi ở một chỗ cạnh cửa sổ.
Ngay sau đó, có một nam sinh đội mũ lưỡi trai cũng lên xe ngồi cạnh cô, vành mũ của anh ta hơi cụp xuống che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra khung cằm đẹp đẽ.
Xe từ từ chuyển động.
Cảnh sắc bên ngoài nhanh đến hoa mắt, xẹt xẹt qua mắt cô.
Từng tán cây khô, không trung xám xịt, hồ nước kết băng, sân bóng rổ không người, sinh viên mặc đồ ngủ chạy trên đường.
Những năm tháng học trò.
An Nhu không nhìn nữa mà lười biếng dựa lưng vào ghế, quả nhiên tốt nghiệp rồi tốt thật, muốn ra ngoài thì ra, không muốn thì nằm lì trong nhà ba tháng cũng không ai làm gì được.
Cửa sổ trong xe đóng kín mít, xe bật máy sưởi, bởi vì giờ đang là lúc nghỉ đông nên trong xe rất ít người, vừa yên lặng vừa thoải mái.
Nam sinh bên cạnh đột nhiên động đậy, anh ta lấy mũ ra. An Nhu không để ý tới anh ta mà kéo cổ áo lên cao định nhắm mắt nghỉ ngơi. Nam sinh thấy thế thì hất tóc, động tác hết sức khoa trương, giả vờ như lơ đãng đụng phải An Nhu.
An Nhu cau mày, cô trợn tròn mắt nhìn anh ta. Nam sinh cũng nhìn về phía cô, anh ta cong môi cười trông rất bất cần đời. Nam sinh mặc đồ đánh bóng chày màu trắng, khóa không cài kín mà để hở một nửa.
An Nhu sụp mí mắt cầm điện thoại thật chặt. Cô không nhắm mắt nữa mà cầm điện thoại lướt Weibo.
Nam sinh ngẩng đầu lên, anh ta chống khuỷu tay lên hàng ghế trước, bàn tay chống vào huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn cô rồi nói đùa: “Em gái khóa dưới à, cho anh xin WeChat nhé?”
Cũng không trách anh ta nói thế.
Khung xương của An Nhu rất nhỏ, cô cũng không cao lắm, khuôn mặt nho nhỏ đáng yêu, đôi mắt vừa to vừa đẹp, nhìn cũng không già dặn lắm nên đến tận giờ còn hay bị nhầm là học sinh cấp 3.
An Nhu không đáp lời anh, vẻ mặt cô lạnh nhạt như không hề nghe thấy gì, nam sinh cũng không thèm để ý mà tiếp tục trêu cô: “Thấy anh đẹp trai không?”
“…”
“Đẹp trai đúng không, anh còn chưa có bạn gái đâu.”
Anh Nhu cúi đầu lục lọi túi xách nhưng mãi không tìm thấy tai nghe. Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, cả người nam sinh chặn đứng kẽ hở giữa ghế dựa của cô và anh ta, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm
An Nhu cứ bị chặn thế nên ra cũng không được. Cô bắt đầu cáu lên, An Nhu nhìn chằm chằm mặt anh ta rồi cười nhạt: “Thảo nào.”
“Cái gì mà thảo…” Nam sinh đột nhiên hiểu ra ý cô, anh ta cũng không tức giận mà chỉ cười. Sau đó cũng không chủ động nói chuyện với cô nữa.
An Nhu bực bội sờ sờ dây túi xách. Nhiều chỗ trống vậy mà sao cứ phải ngồi cạnh cô chứ…
Chẳng mấy chốc cô đã đến gần chỗ KTX của Ứng Thư Hà.
An Nhu đứng lên, nam sinh kia vẫn mặt dày ngồi yên, An Nhu có vẻ không kiên nhẫn lắm, cô lạnh lùng nói: “Xin tránh ra.”
Nam sinh nhún nhún vai đứng lên, xuống xe với cô.
An Nhu cúi đầu nhắn tin cho Ứng Thư Hà: Có một tên trẻ trâu đi theo tớ.
Ứng Thư Hà đáp lại rất nhanh: Cái gì cơ?
Ứng Thư Hà: Ai thế, tớ đang ở dưới lầu này, còn cậu đang ở đâu thế?
Lúc đọc đến đây thì An Nhu đã nhìn thấy Ứng Thư Hà cách đó không xa đang lại gần, An Nhu lập tức vẫy tay với cô ấy, cô gọi: “Thư Hà.” Rồi nhanh chân chạy tới chỗ Ứng Thư Hà.
Cô thở phì phó níu lấy tay Ứng Thư Hà, khó chịu liếc nam sinh đằng sau: “Người kia đó.”
“Chờ chút, để tớ gọi anh ấy lại đây…” Ứng Thư Hà tránh tay cô ra, cô ấy nói với nam sinh bên kia: “Lâm Vi.”
An Nhu ngớ người ra.
Nam sinh tên Lâm Vi đưa tập tài liệu đang cầm cho cô ấy, anh ta cười mà như không, nhìn chằm chằm vào An Nhu: “Bạn cậu à?”
“Ừ, cảm ơn cậu.” Ứng Thư Hà vỗ vỗ vai anh ta, “Hôm nào tôi mời cậu đi ăn cơm.”
Trong mắt Lâm Vi lấp lánh nụ cười: “Tên gì thế?”
Ứng Thư Hà cũng không nghĩ nhiều nên nói: “An Nhu.”
Lâm Vi gật đầu, thi thoảng anh ta vẫn liếc về phía An Nhu: “Tôi đi trước đây, chắc em gái tôi nhổ răng xong rồi, tôi phải đi đón con bé mới được.”
Ứng Thư Hà ừ một tiếng rồi đi về phía An Nhu.
Tâm trạng của An Nhu khá hơn hẳn, cô thuận miệng hỏi: “Ai thế?”
“Tớ với cậu ta có cùng người hướng dẫn, phòng đóng dấu của trường học không mở mà đúng lúc cậu ta ở gần đó nên tớ nhờ cậu ta cầm đồ đi đóng dấu.”
Nghĩ đến những lời vừa rồi của An Nhu, Ứng Thư Hà sờ đầu cô: “Cậu ta cũng khá tốt.”
An Nhu ồ lên một tiếng, nhưng cô nhớ tới hành vi và giọng điệu của Lâm Vi thì không có thiện cảm gì với anh ta cho nổi.
*
Bạn cùng phòng với Ứng Thư Hà đều đã về nhà, trong KTX chỉ còn mình cô ấy.
An Nhu nhấc ghế tới ngồi cạnh cô ấy, cô nằm ngả ra bàn, nói: “Tầm hai ngày nữa tớ sẽ về Tứ Xuyên, bao giờ thì cậu về thế? Đừng nói là cậu không về nhé.”
Ứng Thư Hà thở dài, nói: “Về chứ, thứ hai là tớ về thôi, nhưng thầy hướng dẫn bảo tớ phải về trường sớm chút.”
“Về sớm chút để làm gì?”
“Không biết, chắc mấy việc linh tinh thôi.” Ứng Thư Hà khóc không ra nước mắt, “Mong là lúc về trường nó không cắt điện suốt như thế này nữa, nếu không tớ phải ra ngoài thuê phòng mất thôi.”
An Nhu nhíu mày: “Cậu ở luôn nhà tớ là được mà?”
Ứng Thư Hà không nghĩ tới chuyện này, cô ấy chớp chớp mắt: “Có được không?”
“Hôm nay cậu dọn sang luôn đi, chủ nhật tớ phải đi rồi. Có lẽ tớ sẽ về nhà hai tháng, mẹ tớ chắc cũng không muốn tớ về bên này sớm vậy đâu.”
“Tầm hai ngày nữa tớ mới sang được, mấy ngày nay còn có chút việc nên ở trong trường tiện hơn.” Ứng Thư Hà tự hỏi một lát rồi nói tiếp: “Vậy tháng tư cậu mới quay lại à?”
“Chắc là vậy.”
“Hai tháng đấy có khi nào anh chàng nha sĩ của cậu bị người ta cưa mất rồi không.”
An Nhu đột nhiên ngồi thẳng lên, sau đó lại nằm bò trở lại.
Ứng Thư Hà tưởng cô muốn giả đò nữa bèn nói một câu “Vậy thì cứ cưa thôi”, nhưng An Nhu lại không hề nói gì.
Cô cau chặt mày, mải miết nghĩ ngợi.
*
Hôm chủ nhật Trần Bạch Phồn không thể đổi ca khám được, buổi sáng vẫn phải đi làm nhưng buổi chiều thì được nghỉ.
An Nhu đặt vé bay lúc bốn giờ chiếu.
Nghĩ đến việc hai người còn đi ăn nên cô dứt khoát ra ngoài sớm rồi tới phòng khám chờ Trần Bạch Phồn tan tầm. Bình thường anh hay tan tầm lúc 12 giờ trưa, nhưng đôi khi vì vấn đề trị liệu thì sẽ lùi giờ lại một chút.
Đã sắp 12 giờ, trong phòng khám trừ một y tá đứng trước quầy đón tiếp thì không có một bóng người. An Nhu vào trong rồi ngồi vào sô pha, cô liếc phòng khám của Trần Bạch Phồn nhưng vị trí của cô không thể nhìn thấy anh được.
An Nhu giương mắt nhìn y tá đang cúi đầu không biết làm gì, cô lén lút đứng lên đổi sang ghế sô pha khác ngồi, nơi có thể nhìn thấy bóng dáng của Trần Bạch Phồn.
An Nhu hài lòng mở khóa điện thoại chụp lại bóng dáng của anh. Cô ngáp một cái, sụp mí mắt nghịch điện thoại. Không hiểu tại sao mí phải lại giật liên tục.
An Nhu xoa xoa đôi mắt, bỗng dưng lại thấy hơi bất an.
Một lát sau, cô không nhịn được bèn đi tới trước quầy hỏi: “Xin hỏi bác sĩ Trần còn bận lâu nữa không?”
Có thể là Trần Bạch Phồn đã dặn dò y tá nên cô ấy chỉ liếc cô một cái đã đáp: “Chờ lát nữa đi ạ, không lâu nữa đâu.”
Sự bất an của An Nhu vẫn không giảm đi chút nào, cô bỗng sờ ngực rồi hơi khó hiểu nghiêng đầu sang một bên. Lúc cô đang định về lại chỗ cũ thì có một người phụ nữ trung niên bước vào.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo khoác sặc sỡ, mái tóc được cuốn và nhuộm màu đỏ thắm, tiếng giày cao gót đập chan chát vào nền đất, nghe rất chói tai.
Bà ta đứng cạnh An Nhu, nhìn chằm chằm vào y tá đứng ở quầy. Từ chỗ của An Nhu có thể nhìn thấy màu phấn mắt và má rất đậm trên mặt bà ta. An Nhu sụp mí mắt, cô nhìn thây móng tay đỏ tươi của người phụ nữ đang gõ gõ lên bàn.
Màu chói đến hoảng hốt.
An Nhu nhìn ra chỗ khác, định nhấc chân đi về chỗ ngồi. Chẳng mấy chốc người phụ nữ kia đã mở miệng ra, giọng điệu rất chanh chua, bà ta trợn trắng mắt hỏi: “Chỗ này của các người có một bác sĩ tên là Trần Bạch Phồn đúng không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải bạn gái cũ không phải bạn gái cũ! Là phụ nữ trung niên nha!!
Phồn Phồn nhà chúng ta là xử nam già cỗi hai mươi bảy tuổi, thể xác và tinh thần đều là của…
Nhu Nhu nhà chúng ta qwq.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook