Thuần
-
Chương 21: Ngoại truyện
THUẦN
NGOẠI TRUYỆN
" Thiên Ân à!!! Mau dậy thôi, sáng rồi mẹ đang đợi cha con mình ở dưới nhà đấy "
Con bé nhõng nhẽo
" Ân Ân không muốn dậy... Ân Ân muốn ngủ không muốn đi học đâu "
Nói xong con bé, lăn ra ngủ tiếp, cô lúc này vỗ vai anh nói:
" Hạo à!!! Anh xuống nhà trước đi để em thay quần áo cho Tiểu Ân nhé "
Anh mỉm cười tay đặt nhẹ vào eo của cô, hôn nhẹ một cái lên môi cô:
" Được rồi... "
Đấy là gia đình anh của hiện tại, anh bây giờ vẫn là một đại boss của Thiên Long Bang vẫn oai phong và sắc lạnh như ngày nào. Nhưng chỉ là với xã hội, còn ở nhà anh là một người chồng tốt, một người cha tốt. Sau những sóng gió anh và cô đã đến được bên nhau họ hạnh phúc với nhau cùng với tiểu bảo bối nhỏ nhỏ xinh xắn.
Ân Ân năm nay vào lớp một rồi đấy, con bé này tính tình cực kì mạnh mẽ, đi học luôn là người ra sức bảo vệ kẻ yếu, không hề nhút nhát nó rất gan dạ và lém lĩnh. Chưa hết nha, Ân Ân thừa hưởng làn da trắng nõn mái tóc đen dài khuôn mặt xinh đẹp như mẹ, thừa hưởng sự mạnh mẽ và tự tin từ ba. Con bé rất biết làm trò để anh và cô vui, gia đình họ lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười.
Về cô, từ ngày cô lấy anh về cô hết mực yêu thương anh, chăm sóc anh từng li từng tí. Những lúc anh làm ham mê công việc đến đổ bệnh cô ngồi chăm anh suốt cả đêm. Cô hay nói với anh mỗi khi anh bệnh:
" Anh còn để bệnh nữa thì em sẽ hôn anh suốt đêm để anh lây bệnh qua em sẽ bị bệnh giống anh luôn đấy"
Lần nào cô nói như vậy anh cũng đều phì cười:
" Em là mẹ rồi đấy, cứ nhõng nhẽo với anh như vậy mãi sao? "
Cô đáp:
" Em không cần biết, em thương anh nhiều lắm đấy Hạo à!!! "
Nghe đến đấy thôi là anh đã ôm siết cô như thể không cho cô chạy đi lung tung thoát khỏi anh.
Anh hạnh phúc lắm, một người đàn ông thành đạt bên cạnh lại có vợ hiền con ngoan thì anh không đòi hỏi gì thêm nữa. Cô là người thay đổi mọi thứ trong anh, thế giới của anh mà không có cô chắc nó sẽ mãi mãi là một thế giới lạnh lẽo. Anh yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên đời này, trải qua rất nhiều thứ cứ ngỡ là sẽ chết ấy vậy mà bây giờ cả hai đã hạnh phúc với nhau.
Ba năm qua, cuộc sống của họ đầm ấm. Nhưng còn Gia Nghi, cái giá mà cô ta trả có lẽ rất đắt, có lần anh vào thăm cô ta nhưng cô ta nhìn anh bằng ánh mắt căm hận cứ như rằng cô ta mà thoát khỏi nơi này thì gia đình của anh sẽ không được yên ổn, một lần nữa sẽ bị sóng gió ập đến. Anh đã cố gắng để hạ thấp nhất mức án cho cô ta nhưng có vẻ cô ta quá háo thắng, hận thù trong cô ta còn quá nhiều. Đôi lần cô ta bị cảnh sát đưa đi cô ta hét thật to lên:
" Thiên Hạo!!! Tốt nhất là cầy cho tôi không thoát khỏi đây còn không thì Thuần nó sẽ chết chắc nó và anh hai người các người hãy nhớ đấy"
Anh nhìn cô ta mà ngán ngẩm tại sao cô ta không chịu hiểu rằng cô ta đã sai? Cứ hận thù như vậy thì biết bao giờ mới hết đây. Nên anh vẫn quyết định là để cô ta bị chung thân không cho cô ta thoát ra khỏi tù tội thì cô ta sẽ không làm hại được cô và tiểu bảo bối. Anh sẽ giết chết cô ta nếu như cô ta dám làm hại Thuần.
Tối đến, vì tiểu bảo bối cứ hay đòi mẹ nên anh phải đợi cô vỗ nó ngủ say rồi mới qua phòng con mà bế cô về phòng, anh không muốn cô cứ yêu con mà cho anh ra rìa một bên. Khi ngủ bên cô anh luôn dang rộng vòng tay ra ôm lấy cô. Cả hai cùng ôm nhau ngủ, môi anh tìm đến môi cô, anh hôn cô tới tấp say đắm làm cô không kịp thở vẫn là sự yêu thương ấy vẫn là sự quan tâm ấy cô vì anh mà đã chịu không ít thiệt thòi. Anh quấn lấy cô, anh hôn lên cổ cô rồi rê tay xuống ngực cô anh suýt xoa, anh hút mạnh bầu ngực cô khiến cô đau mà rên thành tiếng, anh tiến đến nơi nhậy cảm của cô rồi anh cứ thế mà ân ái cô cả hai người quấn quýt nhau suốt đêm anh nói:
" Tiểu Thuần, em sẽ sinh cho anh thêm một tiểu bảo bối nữa nhé "
Cô mở tròn mắt nhìn anh thẹn thùng:
" Dạ!!!... Vâng "
Cô lúc này giơ tay lên áp vào má anh thì thầm:
" Hạo!!! Em yêu anh "
Anh mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô:
" Anh cũng yêu em nhiều lắm Thuần. "
NGOẠI TRUYỆN
" Thiên Ân à!!! Mau dậy thôi, sáng rồi mẹ đang đợi cha con mình ở dưới nhà đấy "
Con bé nhõng nhẽo
" Ân Ân không muốn dậy... Ân Ân muốn ngủ không muốn đi học đâu "
Nói xong con bé, lăn ra ngủ tiếp, cô lúc này vỗ vai anh nói:
" Hạo à!!! Anh xuống nhà trước đi để em thay quần áo cho Tiểu Ân nhé "
Anh mỉm cười tay đặt nhẹ vào eo của cô, hôn nhẹ một cái lên môi cô:
" Được rồi... "
Đấy là gia đình anh của hiện tại, anh bây giờ vẫn là một đại boss của Thiên Long Bang vẫn oai phong và sắc lạnh như ngày nào. Nhưng chỉ là với xã hội, còn ở nhà anh là một người chồng tốt, một người cha tốt. Sau những sóng gió anh và cô đã đến được bên nhau họ hạnh phúc với nhau cùng với tiểu bảo bối nhỏ nhỏ xinh xắn.
Ân Ân năm nay vào lớp một rồi đấy, con bé này tính tình cực kì mạnh mẽ, đi học luôn là người ra sức bảo vệ kẻ yếu, không hề nhút nhát nó rất gan dạ và lém lĩnh. Chưa hết nha, Ân Ân thừa hưởng làn da trắng nõn mái tóc đen dài khuôn mặt xinh đẹp như mẹ, thừa hưởng sự mạnh mẽ và tự tin từ ba. Con bé rất biết làm trò để anh và cô vui, gia đình họ lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười.
Về cô, từ ngày cô lấy anh về cô hết mực yêu thương anh, chăm sóc anh từng li từng tí. Những lúc anh làm ham mê công việc đến đổ bệnh cô ngồi chăm anh suốt cả đêm. Cô hay nói với anh mỗi khi anh bệnh:
" Anh còn để bệnh nữa thì em sẽ hôn anh suốt đêm để anh lây bệnh qua em sẽ bị bệnh giống anh luôn đấy"
Lần nào cô nói như vậy anh cũng đều phì cười:
" Em là mẹ rồi đấy, cứ nhõng nhẽo với anh như vậy mãi sao? "
Cô đáp:
" Em không cần biết, em thương anh nhiều lắm đấy Hạo à!!! "
Nghe đến đấy thôi là anh đã ôm siết cô như thể không cho cô chạy đi lung tung thoát khỏi anh.
Anh hạnh phúc lắm, một người đàn ông thành đạt bên cạnh lại có vợ hiền con ngoan thì anh không đòi hỏi gì thêm nữa. Cô là người thay đổi mọi thứ trong anh, thế giới của anh mà không có cô chắc nó sẽ mãi mãi là một thế giới lạnh lẽo. Anh yêu cô hơn bất cứ thứ gì trên đời này, trải qua rất nhiều thứ cứ ngỡ là sẽ chết ấy vậy mà bây giờ cả hai đã hạnh phúc với nhau.
Ba năm qua, cuộc sống của họ đầm ấm. Nhưng còn Gia Nghi, cái giá mà cô ta trả có lẽ rất đắt, có lần anh vào thăm cô ta nhưng cô ta nhìn anh bằng ánh mắt căm hận cứ như rằng cô ta mà thoát khỏi nơi này thì gia đình của anh sẽ không được yên ổn, một lần nữa sẽ bị sóng gió ập đến. Anh đã cố gắng để hạ thấp nhất mức án cho cô ta nhưng có vẻ cô ta quá háo thắng, hận thù trong cô ta còn quá nhiều. Đôi lần cô ta bị cảnh sát đưa đi cô ta hét thật to lên:
" Thiên Hạo!!! Tốt nhất là cầy cho tôi không thoát khỏi đây còn không thì Thuần nó sẽ chết chắc nó và anh hai người các người hãy nhớ đấy"
Anh nhìn cô ta mà ngán ngẩm tại sao cô ta không chịu hiểu rằng cô ta đã sai? Cứ hận thù như vậy thì biết bao giờ mới hết đây. Nên anh vẫn quyết định là để cô ta bị chung thân không cho cô ta thoát ra khỏi tù tội thì cô ta sẽ không làm hại được cô và tiểu bảo bối. Anh sẽ giết chết cô ta nếu như cô ta dám làm hại Thuần.
Tối đến, vì tiểu bảo bối cứ hay đòi mẹ nên anh phải đợi cô vỗ nó ngủ say rồi mới qua phòng con mà bế cô về phòng, anh không muốn cô cứ yêu con mà cho anh ra rìa một bên. Khi ngủ bên cô anh luôn dang rộng vòng tay ra ôm lấy cô. Cả hai cùng ôm nhau ngủ, môi anh tìm đến môi cô, anh hôn cô tới tấp say đắm làm cô không kịp thở vẫn là sự yêu thương ấy vẫn là sự quan tâm ấy cô vì anh mà đã chịu không ít thiệt thòi. Anh quấn lấy cô, anh hôn lên cổ cô rồi rê tay xuống ngực cô anh suýt xoa, anh hút mạnh bầu ngực cô khiến cô đau mà rên thành tiếng, anh tiến đến nơi nhậy cảm của cô rồi anh cứ thế mà ân ái cô cả hai người quấn quýt nhau suốt đêm anh nói:
" Tiểu Thuần, em sẽ sinh cho anh thêm một tiểu bảo bối nữa nhé "
Cô mở tròn mắt nhìn anh thẹn thùng:
" Dạ!!!... Vâng "
Cô lúc này giơ tay lên áp vào má anh thì thầm:
" Hạo!!! Em yêu anh "
Anh mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô:
" Anh cũng yêu em nhiều lắm Thuần. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook