Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
-
Chương 81: Đưa cô ấy đi ăn tối
“Chào mừng ngài đến! Ngự tiên sinh, vẫn ở vị trí cũ sao?” Một người phục vụ trong nhà hàng tây thấy Ngự Ngạo Thiên đến liền nhiệt tình chào hỏi.
Mọi người đang dùng bữa ở trong tiền sảnh liền nhìn về phía hắn bàn luận: “Đây không phải là chủ tịch... chủ tịch của Bác Sâm, Ngự Ngạo Thiên sao?”
“Suỵt, chú tâm ăn cơm của anh đi.”
“Không phải trước đây anh từng hợp tác với anh ta sao? Sao anh không lên chào hỏi một chút chứ?”
“Nhanh câm miệng lại! Hắn căn bản không biết tôi. Người tiếp đãi tôi từ trước đến nay là tổng giám đốc của bọn hắn.”
“Ồ, thật đáng tiếc, có điều Ngự Ngạo Thiên quả nhiên là kiêu ngạo như lời đồn. Phải rồi, cô gái nhỏ bên cạnh hắn ta là ai?”
Sau khi nghe người đàn ông kia nói, anh ta nhanh chóng liếc mắt nhìn trộm Dao Dao đang đi phía sau Ngự Ngạo Thiên: “Tôi chưa từng thấy qua cô gái này nên không biết. Nhanh ăn cơm của anh đi!”
“Ồ...”
“Ngự tiên sinh, mời ngồi!” Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người tiến vào một phòng cao cấp của nhà hàng.
Lạc Lạc vốn tưởng rằng có thể trốn thoát được ánh mắt nghi hoặc của những người phục vụ nhưng mà bọn họ vẫn không ngừng liếc trộm cô.
Loại cảm giác này quả thật rất khủng khiếp. Tất cả những điều này là do người đàn ông bên cạnh cô quá mức ưu tú, bất kể là khí chất hay ngoại hình đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nếu như nó là một mối quan hệ trong sáng thì có lẽ cô sẽ cảm thấy rằng đứng bên cạnh một người đàn ông như vậy là một loại vinh quang nhưng mối quan hệ hiện tại của bọn họ thực sự không thể để lộ trước mặt mọi người.
“Tất cả mọi người đi ra ngoài đi.”
“Ngự tiên sinh, ý của ngài là...”
Hai tròng mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo. Hắn nhìn thấy sự tự ti của Dao Dao nên lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài. Khi nào tôi cần thì sẽ gọi.”
“Vâng, vâng.” Những người phục vụ trong phòng lên tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Từ lúc vào nhà hàng đến giờ Dao Dao luôn cúi đầu. Lúc này cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ngự Ngạo Thiên mang theo một tia cảm kích.
Chỉ trong chốc lát, tất cả các món ăn đều được mang lên. Dao Dao không thèm để ý đến lễ nghi bàn ăn liền nhanh chóng quét sạch mọi thứ khiến cho Ngự Ngạo Thiên cảm thấy choáng váng.
“Bảo bối, em... ăn nhiều như vậy không cảm thấy khó chịu sao?”
“Em không cảm thấy vậy.” Khi nói điều này, cô ngượng ngùng cười bẽn lẽn: “Em... em có thể gọi thêm một phần bò bít tết chứ?”
“...”
Hắn là một người đàn ông to lớn mà cũng chỉ có thể ăn một miếng bít tết, cô gái nhỏ nhắn này lại ăn liên tiếp hai phần. Rốt cuộc cô đã bị bỏ đói bao nhiêu ngày vậy?
“Người phục vụ đâu? Mang cho tôi thêm một phần bít tết nữa.”
“Vâng. Ngự tiên sinh.”
Sau một lúc, một miếng bít tết khác đã được đặt trên bàn.
Dao Dao lại tiếp tục càn quét nhưng đột nhiên...
“Ngự... Ngự Ngạo Thiên... Bụng của tôi đau quá. Em muốn đi vào nhà vệ sinh.”
“Bảo bối, ý em là gì? Em muốn anh đưa em đến đó sao?”
“Không, để em tự đi cũng được!”
Sau đó, Dao Dao rời khỏi phòng nhanh như một cơn gió mạnh.
“Này.” Ngự Ngạo Thiên thở dài và lắc đầu. Cô gái nhỏ này có thể thoải mái ăn uống, đi vệ sinh trong cùng một lúc quả thật khiến người khác có chút buồn cười...
“Ngự tổng.”
Khi hắn nghe thấy ai đó gọi tên mình, Ngự Ngạo Thiên nhanh chóng thu hồi nụ cười rồi nhìn về phía cánh cửa.
“Phong tổng.”
Hắn thấy Phong Thần Dật chậm rãi đi vào phòng nói: “Tôi nghe người phục vụ nói rằng anh đang dùng bữa ở đây nên liền đến chào hỏi anh. Không có việc gì nữa nên tôi đi trước đây.”
“Không vội. Anh đã ăn rồi sao?”
“Tôi ăn rồi nên đi đây.”
“Ồ. Chúng ta hiếm khi gặp nhau, nếu anh có thời gian thì ngồi xuống trò chuyện một lát đã.”
Phong Thần Dật nhét túi vào một tay rồi chỉ về phía đối diện của Ngự Ngạo Thiên nói: “Không quấy rầy anh chứ?”
“Ha ha, cô ấy vừa đi vào nhà vệ sinh nên chắc phải một lúc nữa mới ra.”
“Được. Tốt lắm.”
Khi Phong Thần Dật ngồi vào vị trí, Ngự Ngạo Thiên vẫy tay với người phục vụ và người bồi bàn ra hiệu đóng cửa phòng bao lại.
“Chúng ta hợp tác như thế này không biết cha anh nghĩ thế nào?” Dứt lời, ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên hiện lên một tia giảo hoạt.
“Ha ha, Ngự tổng nên biết rằng cha của tôi đã tạm thời giao Phong thị cho tôi và anh trai của tôi quản lí. Ý anh là muốn hỏi về ý tứ của anh trai tôi sao?”
Ngự Ngạo Thiên nhìn trúng chính là đầu óc của Phong Thần Dật. Hắn chỉ hời hợt thăm dò một chút mà Phong Dật Thần đã nắm bắt được vấn đề chính. Như vậy cũng tốt đỡ phải vòng vo cho đôi bên. Hắn mỉm cười rồi nhún vai ngầm thừa nhận.
“Anh trai tôi một mực cản trở sự hợp tác của chúng ta.”
“Nếu như tôi là anh trai của anh thì tôi cũng sẽ cản trở chuyện này. Có điều...” Ánh mắt hắn sáng lên thoáng nhìn qua Phong Dật Thần một lượt rồi nói tiếp: “Quyền quyết định vẫn ở trong tay anh không phải sao? Tôi nghĩ anh sẽ hiểu rõ hơn tôi cái nào có lợi ích ít hơn.”
“Ha ha, Ngự tổng, tôi vẫn tin câu nói “kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Vì vậy hôm nay tôi cố ý qua đây để chào hỏi anh!” Phong Thần Dật nói to hai chữ “cố ý” để biểu thị thành ý của mình.
Xét cho cùng, phương diện hợp tác kinh doanh hiện tại của họ có liên quan đến một số điểm nhạy cảm về mặt pháp lý và họ chắc chắn bị ICAC để ý. Họ chỉ có thể dựa vào những ám hiệu để đạt được thỏa thuận hợp tác nội bộ.
“Ồ, kẻ thù của kẻ thù là bạn, tôi thích câu nói này.” Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười lạnh nói: “Sau đó hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng hạ gục kẻ thù.” Dứt lời, hắn đứng lên ưu nhã vươn tay ra.
Phong Thần Dật thấy vậy liền mỉm cười lịch sự nắm tay hắn: “Ngự tổng, vẫn là câu nói kia, tôi rất mong chờ được hợp tác cùng anh.”
Khi bọn họ vừa mới dứt lời, cánh cửa đang đóng lại đột nhiên mở ra...
“Ngạo Thiên.”
Thấy Ly Mỹ Vân tiến đến, Phong Thần Dật liền ưu nhã gật đầu với Ngự Ngạo Thiên một cái: “Không quấy rầy mọi người nữa. Ngự tổng, tôi đi trước đây.”
Ly Mỹ Vân thấy Phong Dật Thần ở đây liền lúng túng hỏi: “Phong tổng cũng ở đây sao? Có phải tôi đã quấy rầy hai người không?”
“Không sao. Tôi và Ngự tổng đã nói chuyện xong rồi. Ly tiểu thư, hai người có thể tiếp tục đi.” Sau đó, Phong Thần Dật nhanh chóng rời khỏi phòng bao.
“Ngạo Thiên, thực sự em không làm phiền mọi người chứ?” Ly Mỹ Vân quét mắt tới vị trí trống kia định ngồi xuống.
“Mỹ Vân, vị trí kia có người ngồi rồi.”
“Này... vị trí này không phải của... Phong tổng sao?” Ly Mỹ Vân còn tưởng rằng Ngự Ngạo Thiên cùng Phong Dật Thần đang dùng cơm nên thấy vậy liền vội vàng đứng lên ngồi vào một chỗ trống khác.
“Mỹ Vân, em và Phong Dật Thần quen biết nhau sao?”
“Ha ha, cũng không tính là quen biết. Trong một lần tham gia tiệc rượu hai năm trước em đụng phải hắn. Anh ta nói rằng bạn gái cũ của anh ta vô cùng thích em. Chúng em chỉ có gặp nhau một lần ấy.”
“Ồ! Nhìn Phong Dật Thần không giống như người sẽ chủ động nói chuyện với người khác.”
Điều này được tổng kết sau khi Long Diệp và Phong Dật Thần hợp tác nhiều lần. Hắn thuộc dạng người ít nói, ngoại trừ công việc trên phương diện làm ăn ra thì hắn ta hiếm khi nói chuyện với người lạ.
“Hắn thực sự không thích nói chuyện với người lạ nhưng hắn có thể thao thao bất tuyệt nói về bạn gái cũ của mình. Trực giác của người phụ nữ cho em thấy anh ta rất yêu cô gái này!”
Mọi người đang dùng bữa ở trong tiền sảnh liền nhìn về phía hắn bàn luận: “Đây không phải là chủ tịch... chủ tịch của Bác Sâm, Ngự Ngạo Thiên sao?”
“Suỵt, chú tâm ăn cơm của anh đi.”
“Không phải trước đây anh từng hợp tác với anh ta sao? Sao anh không lên chào hỏi một chút chứ?”
“Nhanh câm miệng lại! Hắn căn bản không biết tôi. Người tiếp đãi tôi từ trước đến nay là tổng giám đốc của bọn hắn.”
“Ồ, thật đáng tiếc, có điều Ngự Ngạo Thiên quả nhiên là kiêu ngạo như lời đồn. Phải rồi, cô gái nhỏ bên cạnh hắn ta là ai?”
Sau khi nghe người đàn ông kia nói, anh ta nhanh chóng liếc mắt nhìn trộm Dao Dao đang đi phía sau Ngự Ngạo Thiên: “Tôi chưa từng thấy qua cô gái này nên không biết. Nhanh ăn cơm của anh đi!”
“Ồ...”
“Ngự tiên sinh, mời ngồi!” Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người tiến vào một phòng cao cấp của nhà hàng.
Lạc Lạc vốn tưởng rằng có thể trốn thoát được ánh mắt nghi hoặc của những người phục vụ nhưng mà bọn họ vẫn không ngừng liếc trộm cô.
Loại cảm giác này quả thật rất khủng khiếp. Tất cả những điều này là do người đàn ông bên cạnh cô quá mức ưu tú, bất kể là khí chất hay ngoại hình đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nếu như nó là một mối quan hệ trong sáng thì có lẽ cô sẽ cảm thấy rằng đứng bên cạnh một người đàn ông như vậy là một loại vinh quang nhưng mối quan hệ hiện tại của bọn họ thực sự không thể để lộ trước mặt mọi người.
“Tất cả mọi người đi ra ngoài đi.”
“Ngự tiên sinh, ý của ngài là...”
Hai tròng mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo. Hắn nhìn thấy sự tự ti của Dao Dao nên lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài. Khi nào tôi cần thì sẽ gọi.”
“Vâng, vâng.” Những người phục vụ trong phòng lên tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi.
Từ lúc vào nhà hàng đến giờ Dao Dao luôn cúi đầu. Lúc này cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ngự Ngạo Thiên mang theo một tia cảm kích.
Chỉ trong chốc lát, tất cả các món ăn đều được mang lên. Dao Dao không thèm để ý đến lễ nghi bàn ăn liền nhanh chóng quét sạch mọi thứ khiến cho Ngự Ngạo Thiên cảm thấy choáng váng.
“Bảo bối, em... ăn nhiều như vậy không cảm thấy khó chịu sao?”
“Em không cảm thấy vậy.” Khi nói điều này, cô ngượng ngùng cười bẽn lẽn: “Em... em có thể gọi thêm một phần bò bít tết chứ?”
“...”
Hắn là một người đàn ông to lớn mà cũng chỉ có thể ăn một miếng bít tết, cô gái nhỏ nhắn này lại ăn liên tiếp hai phần. Rốt cuộc cô đã bị bỏ đói bao nhiêu ngày vậy?
“Người phục vụ đâu? Mang cho tôi thêm một phần bít tết nữa.”
“Vâng. Ngự tiên sinh.”
Sau một lúc, một miếng bít tết khác đã được đặt trên bàn.
Dao Dao lại tiếp tục càn quét nhưng đột nhiên...
“Ngự... Ngự Ngạo Thiên... Bụng của tôi đau quá. Em muốn đi vào nhà vệ sinh.”
“Bảo bối, ý em là gì? Em muốn anh đưa em đến đó sao?”
“Không, để em tự đi cũng được!”
Sau đó, Dao Dao rời khỏi phòng nhanh như một cơn gió mạnh.
“Này.” Ngự Ngạo Thiên thở dài và lắc đầu. Cô gái nhỏ này có thể thoải mái ăn uống, đi vệ sinh trong cùng một lúc quả thật khiến người khác có chút buồn cười...
“Ngự tổng.”
Khi hắn nghe thấy ai đó gọi tên mình, Ngự Ngạo Thiên nhanh chóng thu hồi nụ cười rồi nhìn về phía cánh cửa.
“Phong tổng.”
Hắn thấy Phong Thần Dật chậm rãi đi vào phòng nói: “Tôi nghe người phục vụ nói rằng anh đang dùng bữa ở đây nên liền đến chào hỏi anh. Không có việc gì nữa nên tôi đi trước đây.”
“Không vội. Anh đã ăn rồi sao?”
“Tôi ăn rồi nên đi đây.”
“Ồ. Chúng ta hiếm khi gặp nhau, nếu anh có thời gian thì ngồi xuống trò chuyện một lát đã.”
Phong Thần Dật nhét túi vào một tay rồi chỉ về phía đối diện của Ngự Ngạo Thiên nói: “Không quấy rầy anh chứ?”
“Ha ha, cô ấy vừa đi vào nhà vệ sinh nên chắc phải một lúc nữa mới ra.”
“Được. Tốt lắm.”
Khi Phong Thần Dật ngồi vào vị trí, Ngự Ngạo Thiên vẫy tay với người phục vụ và người bồi bàn ra hiệu đóng cửa phòng bao lại.
“Chúng ta hợp tác như thế này không biết cha anh nghĩ thế nào?” Dứt lời, ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên hiện lên một tia giảo hoạt.
“Ha ha, Ngự tổng nên biết rằng cha của tôi đã tạm thời giao Phong thị cho tôi và anh trai của tôi quản lí. Ý anh là muốn hỏi về ý tứ của anh trai tôi sao?”
Ngự Ngạo Thiên nhìn trúng chính là đầu óc của Phong Thần Dật. Hắn chỉ hời hợt thăm dò một chút mà Phong Dật Thần đã nắm bắt được vấn đề chính. Như vậy cũng tốt đỡ phải vòng vo cho đôi bên. Hắn mỉm cười rồi nhún vai ngầm thừa nhận.
“Anh trai tôi một mực cản trở sự hợp tác của chúng ta.”
“Nếu như tôi là anh trai của anh thì tôi cũng sẽ cản trở chuyện này. Có điều...” Ánh mắt hắn sáng lên thoáng nhìn qua Phong Dật Thần một lượt rồi nói tiếp: “Quyền quyết định vẫn ở trong tay anh không phải sao? Tôi nghĩ anh sẽ hiểu rõ hơn tôi cái nào có lợi ích ít hơn.”
“Ha ha, Ngự tổng, tôi vẫn tin câu nói “kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Vì vậy hôm nay tôi cố ý qua đây để chào hỏi anh!” Phong Thần Dật nói to hai chữ “cố ý” để biểu thị thành ý của mình.
Xét cho cùng, phương diện hợp tác kinh doanh hiện tại của họ có liên quan đến một số điểm nhạy cảm về mặt pháp lý và họ chắc chắn bị ICAC để ý. Họ chỉ có thể dựa vào những ám hiệu để đạt được thỏa thuận hợp tác nội bộ.
“Ồ, kẻ thù của kẻ thù là bạn, tôi thích câu nói này.” Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười lạnh nói: “Sau đó hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng hạ gục kẻ thù.” Dứt lời, hắn đứng lên ưu nhã vươn tay ra.
Phong Thần Dật thấy vậy liền mỉm cười lịch sự nắm tay hắn: “Ngự tổng, vẫn là câu nói kia, tôi rất mong chờ được hợp tác cùng anh.”
Khi bọn họ vừa mới dứt lời, cánh cửa đang đóng lại đột nhiên mở ra...
“Ngạo Thiên.”
Thấy Ly Mỹ Vân tiến đến, Phong Thần Dật liền ưu nhã gật đầu với Ngự Ngạo Thiên một cái: “Không quấy rầy mọi người nữa. Ngự tổng, tôi đi trước đây.”
Ly Mỹ Vân thấy Phong Dật Thần ở đây liền lúng túng hỏi: “Phong tổng cũng ở đây sao? Có phải tôi đã quấy rầy hai người không?”
“Không sao. Tôi và Ngự tổng đã nói chuyện xong rồi. Ly tiểu thư, hai người có thể tiếp tục đi.” Sau đó, Phong Thần Dật nhanh chóng rời khỏi phòng bao.
“Ngạo Thiên, thực sự em không làm phiền mọi người chứ?” Ly Mỹ Vân quét mắt tới vị trí trống kia định ngồi xuống.
“Mỹ Vân, vị trí kia có người ngồi rồi.”
“Này... vị trí này không phải của... Phong tổng sao?” Ly Mỹ Vân còn tưởng rằng Ngự Ngạo Thiên cùng Phong Dật Thần đang dùng cơm nên thấy vậy liền vội vàng đứng lên ngồi vào một chỗ trống khác.
“Mỹ Vân, em và Phong Dật Thần quen biết nhau sao?”
“Ha ha, cũng không tính là quen biết. Trong một lần tham gia tiệc rượu hai năm trước em đụng phải hắn. Anh ta nói rằng bạn gái cũ của anh ta vô cùng thích em. Chúng em chỉ có gặp nhau một lần ấy.”
“Ồ! Nhìn Phong Dật Thần không giống như người sẽ chủ động nói chuyện với người khác.”
Điều này được tổng kết sau khi Long Diệp và Phong Dật Thần hợp tác nhiều lần. Hắn thuộc dạng người ít nói, ngoại trừ công việc trên phương diện làm ăn ra thì hắn ta hiếm khi nói chuyện với người lạ.
“Hắn thực sự không thích nói chuyện với người lạ nhưng hắn có thể thao thao bất tuyệt nói về bạn gái cũ của mình. Trực giác của người phụ nữ cho em thấy anh ta rất yêu cô gái này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook