Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 41: Không, tôi không muốn mang thai

Trên đường cao tốc vắng vẻ, một chiếc xe thể thao mui trần đang phóng nhanh như gió. Gió mùa hè mát mẻ thổi vào người rất thoải mái, Dao Dao đang hôn mê cũng dần tỉnh lại: "Ôi, đau.."

Mặt cô sưng to như cái bánh, có thể không đau sao?

Ngự Ngạo Thiên đang lái xe liếc mắt nhìn cô rồi tiếp tục nhìn về phía trước. Dao Dao mơ màng mở mắt, theo bản năng liếc sang bên cạnh: "Ừm? Ngự lão đại sao anh lại ở đây?"

"..." Im lặng.

"Ngự lão đại anh định đem tôi đi đâu thế?"

"Ngự lão đại sao lạnh lại phớt lờ tôi? À... tôi biết rồi. Anh muốn thủ tiêu tôi phải không?"

Ngự Ngạo Thiên hắn dù yêu thích giết người đến đâu nhưng giết cô? A, thật muốn "làm" cô hơn đấy! Có điều, hiện tại hắn không có hứng thú với người đang say rượu. Ngự Ngạo Thiên vẫn im lặng như trước, mặc Dao Dao lẩm bẩm một mình, giờ hắn mới biết nha đầu kia sau khi uống say thì trở nên càng phiền hơn. Đúng lúc này...

"Ngự lão đại, anh từng nói nếu tôi khiến anh có cảm giác khi hôn thì anh bỏ qua cho tôi phải không?"

"Ừ?" Ngự Ngạo Thiên sửng sốt, không đợi hắn kịp phản ứng, cô như sói đói vồ mồi quay mặt hắn lại liền hôn lên...

Chết tiệt! Hắn lại bị một con nhóc cưỡng hôn? Điều này quả thật nhục nhã vô cùng!

Chiếc xe đang phóng nhanh trên đường cao tốc đánh võng vài đường, Ngự Ngạo Thiên vừa lái xe vừa đối phó với Dao Dao đang say khướt, quả thật bận tối mặt.

Hắn dứt khoát dừng xe bên đường, rồi từ từ hưởng thụ nụ hôn vừa ngây ngô lại vụng về kia. A... rõ ràng kỹ thuật hôn của cô dở tệ, lại chẳng biết tại sao lại dần dần đốt lên dục vọng trong hắn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề. Hai tay hắn kìm lòng không đậu đặt lên eo của cô, từ bị động bị hôn cũng dần vùng lên chuyển thành chủ động hôn. Đầu lưỡi tùy tiện phác họa bề ngoài rồi cạy hàm răng đang đóng chặt của cô ra, hai cái lưỡi cùng quấn vào nhau. Một lát sau, bầu không khí trong xe nóng như châm lửa, môi của hai người từ từ tách ra, ở giữa còn vương một sợi tơ mập mờ...

"Nhóc con, từ trước đến nay tôi không hứng thú với phụ nữ say rượu nhưng..." Lúc này hắn đã không cách nào kìm nén được ngọn lửa ở thân dưới của mình.

Ấn nút kéo cái ghế ngồi, đệm xe thuận thế ngã xuống, cùng lúc đó mui xe cũng từ từ đóng lại. Hắn vừa xoay người đã bá đạo đè lên thân thể cô, thuận thế đưa tay vào trong quần áo của cô...

Mặt trời dần nhô lên, ánh mặt trời rực rỡ qua khe hở của rèm cửa sổ soi sáng một đôi nam nữ tuyệt đẹp. Tấm lụa mỏng đắp trên thân thể nam nữ bị vén lên lộ ra một bầu không khí ám muội. Dao Dao cắn răng trong lúc ngủ mơ, phát ra tiếng "kẽo kẹt, kẽo kẹt" chói tai rồi trở mình trong vô thức, nửa thân thể nhỏ nhắn của cô đè lên trên người người đàn ông, bàn tay nhỏ bé để trên người người đàn ông cũng không đứng đắn mò ** nắm lấy. Uầy...

Bỗng nhiên không thấy buồn ngủ nữa, cô lờ mờ cảm giác cái bản thân đang ôm... có chút không đúng?

Cô mở đôi mắt ngái ngủ, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của Ngự Ngạo Thiên cùng đôi mắt thâm quầng đầy âm trầm kia. "A!" Cô hét một tiếng chói tai rồi bật dậy thật nhanh, tại sao? Tại sao mình lại ngủ chung với Ngự Ngạo Thiên?

Đang suy nghĩ, tấm lụa đắp trên người dần dần tuột xuống, cô nhìn thấy thân thể ** của mình. "A!" Lại một tiếng thét chói tai, cô lấy tất cả chăn quấn người mình lại. Tại sao? Tại sao mình lại không mặc gì?

Ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên...

Bởi vì tất cả chăn đều đắp ở trên người cô rồi nên tự nhiên cô có thể nhìn thấy hết thân thể ** của Ngự Ngạo Thiên. Tại sao? Tại sao hắn cũng không mặc quần áo? Ha ha ha ha, nếu như... đây là mơ... thì tốt biết bao... "A!"

"Bảo bối, sáng nào em cũng tinh lực dồi dào như vậy sao?"

Sao có thể chứ? Ai lại mới sáng kêu gào như quỷ thế được? Nhưng quan trọng là... "Anh, anh mặc quần áo vào trước đi!" Cô nhắm mắt lại, ngồi im trên giường. Chốc lát sau mở mắt thăm dò, khẳng định Ngự Ngạo Thiên đã mặc xong đồ ngủ, mới tức giận quát: "Anh có còn là ngươi không thế? Đến cả chuyện này anh cũng làm được sao?"

Buông mi mắt, giọt nước mắt theo khóe mắt lăn xuống, cô đưa tay lau nước mắt lại phát hiện hai má đau đớn vô cùng. "Anh... tối hôm qua anh còn đánh tôi? Tôi không đồng ý lên giường với anh, anh liền đánh tôi? Tôi liều mạng với anh!" Nói rồi, một tay cô quấn chăn nhào tới Ngự Ngạo Thiên...

Hiện tại, hắn thật sự khâm phục năng lực liên tưởng của cô nhóc này. Hắn nhạy bén tránh thoát đòn tấn công của Dao Dao, tà tà cười nói: "Bảo bối, tôi có đánh em sao?"

"Anh không đánh tôi thì sao mặt của tôi lại đau đến thế? Anh còn không chịu thừa nhận? Không ngờ anh lại là loại người bỉ ổi như vậy, tôi chỉ mới mười chín tuổi thôi, tại sao anh có thể làm thế? Tôi hận anh chết đi được".

Nghe tiếng Dao Dao sỉ vả hắn đến khàn cả giọng, căn bản Ngự Ngạo Thiên không có tâm tình để ý tới, chủ yếu là... một đêm này hắn thực sự mệt chết đi được. "Suỵt, bảo bối, cử động nhẹ thôi, nói không chừng trong bụng em bây giờ đã có con của tôi rồi, nếu như động thai khí thì không tốt đâu". Hắn bỏ lại những lời này, mặt không biểu tình rời khỏi phòng.

Dao Dao đang ngồi trên giường đã hoàn toàn bị dọa sợ... "Bé con? Bé con? Mình chỉ mới 19 tuổi, mình không phải... mình không muốn có con! Ô..." Tiếng gào khóc vọng lại từng hồi trong căn phòng chỉ có mình cô. Không biết qua bao lâu, suy nghĩ hỗn loạn của cô dần dần trở nên rõ ràng hơn. "Không đúng, không phải hôm qua ở hộp đêm mình gặp phải lưu manh sao? Thế nào vừa mở mắt lại đang ở chỗ của Ngự Ngạo Thiên rồi? Lẽ nào..." Theo bản năng đưa tay lên mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn của bản thân. Ký ức vụn vặt của ngày hôm qua chậm rãi quay lại trong trí nhớ của cô. "A tên lưu manh đó muốn lột quần áo của mình, sau đó thì sao nhỉ?"

“Ngự lão đại, anh từng nói nếu tôi khiến anh có cảm giác khi hôn thì anh sẽ bỏ qua cho tôi phải không?” Chuyện sau đó Dao Dao chỉ nhớ lại mỗi chuyện này nhưng cũng đủ khiến cô phát điên rồi. "Buồn bực thật đấy, làm thế nào mình lại làm ra loại chuyện đó chứ. Hơn nữa, sáng nay còn trách nhầm Ngự Ngạo Thiên. A... hình như cũng không đúng nha, nếu quả thật là giận oan hắn, tại sao mình với hắn đều không mặc gì mà ngủ chung?" Tin rằng câu trả lời chỉ có mình Ngự Ngạo Thiên biết!

Khẽ bước tới mở cửa phòng, lén nhìn thoáng qua phòng khách, cô lập tức rụt đầu lại. Lúc này, Ngự Ngaọ Thiên ngồi trong phòng khách biết cô đang nhìn lén mình liền lạnh lừng nói: "Tỉnh táo lại rồi?"

Lần thứ hai thò đầu ra, cô giống như trẻ nhỏ làm sai chuyện chỉ lộ ra nửa khuôn mặt: "Xin lỗi, Ngự lão đại. Tôi biết anh không đánh tôi".

"Hừ? Em cho rằng chỉ cần xin lỗi là xong sao?"

"Vậy anh còn muốn thế nào nữa?" Dao Dao đứng ở cửa phòng ngủ tức giận: "Anh không đánh tôi nhưng anh cởi hết quần áo của tôi là sự thật mà!?"

Ái chà, quả nhiên cô nhóc này đúng là một con mèo rừng nhỏ mà. Ngự Ngạo Thiên bắt chéo hai chân, tà tứ cười: "Làm chuyện đó dĩ nhiên phải cởi quần áo rồi".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương