…có một số người chưa đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ, muốn hồi cung hả? Đợi kiếp sau đi nhé…

_________________________________

“Hứa lão tiên sinh, sao ta có thể lừa ông được chứ? Mẹ ta đã hơn bảy mươi tuổi rồi, sức khỏe của bà trước nay luôn không tốt, gần đây thường hay mơ thấy cha ta, nói cái gì mà không nhìn thấy cha ta thì bà cũng không thiết sống nữa, ta cũng hết cách, mới nghĩ dùng ít thuốc để bà ngoan ngoãn ăn cơm…con người sống tới tuổi này thật chẳng dễ dàng gì, phận làm con, ai có thể trơ mắt nhìn mẹ mình đói chết được chứ?”

Giọng quản gia khàn khàn nói, nếu như không phải nhìn thấy bản mặt ông ta chẳng có nước mắt gì, thì Tiểu Tiểu còn tưởng rằng cái tên quản gia hiếu tử này đang khóc nữa đó. Giọng ông ta rất bi thương, cứ như là khóc vậy, sau đó Tiểu Tiểu nghe lão đại phu nói:

“Được rồi, thấy ông hiếu thuận như vậy, lại nể ông thật sự có thành ý, lão phu sẽ cho ông một ít. Cái này không thể dùng quá nhiều trong một lần, nếu dùng nhiều, người bệnh sẽ hoàn toàn mất đi chính mình, sống như thế sau này sẽ khiến cho nhân tính biến đổi.”

Quản gia thật sự có mẹ ư? Trong lòng Tiểu Tiểu cười nhạo một tiếng, nhìn cái bản mặt ông ta, ngay đến nước mắt cũng không có, ban nãy khóc lóc cũng chỉ là giả thôi. Mình cách xa như vậy, cũng biết là ông ta đang giả khóc, lão đại phu này chẳng lẽ lại không thấy? Trừ phi lão ta là kẻ đui mù!

Lão ta là kẻ mù á? Tiểu Tiểu cúi đầu suy ngẫm, ban nãy Thủy Thủy chẳng hề nói chuyện, trong căn phòng này không có người nào khác, theo lý mà nói Thủy Thủy không cần phải im lặng, chẳng lẽ người mà nàng ta đề phòng chính là lão nhân này? Mà người vẫn luôn nói chuyện thì chỉ có mỗi quản gia thôi, điều này…

Nhiều điều thắc mắc xẹt qua trong lòng, Tiểu Tiểu kiên nhẫn đợi quản gia cầm thuốc khấp khởi vui mừng rời đi xong thì mới nhẹ nhàng nhảy xuống, chậm rãi đi đến ngồi xuống trước mặt ông lão kia, nhìn thấy cặp mắt của lão ta cũng như bình thường, cũng biết chớp nháy, nhưng nhãn cầu lại không có tiêu cự, chỉ vô thần mà nhìn trước mặt. Tiểu Tiểu đã ở trước mặt lão ta một khoảng thời gian rồi, mà lão vẫn không phát hiện ra.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Tiểu Tiểu vội vàng trốn đi, chỉ thấy người đi vào là một người trung niên chừng bốn chục tuổi, cách ăn mặc cho thấy người đó có thân thế bất phàm, chắc hẳn là chưởng quỹ của hiệu thuốc này.

“Con đến rồi!” Ông lão ngẩng đầu lên, hai mắt của tên chưởng quỹ kia thì lại tham lam mà nhìn về phía thỏi vàng trên bàn, miệng cười nói:

“Cha, không ngờ chưởng quỹ của tướng phủ lại vung tay hậu hĩnh như vậy, một lần mà cho một thỏi vàng lớn thế.”

Lão đại phu bật cười ha ha:

“Đương nhiên rồi, bởi vì cái ông ta cần không chỉ là xem bệnh cho người ta thôi đâu. Ông ta ấy à, còn muốn thứ đồ tổ truyền của chúng ta nữa!”

“Cha, thế cha cho ông ta rồi à?” Trong mắt người trung niên xẹt qua một tia khó hiểu, lão đại phu bật cười:

“Ông ta giao vàng, tại sao ta lại không cho được chứ? Người không vì mình trời tru đất diệt, có vàng, không lấy thì chính là kẻ ngốc. Đúng rồi, người phụ nữ đi cùng với ông ta là sao? Hình như là tiểu thư tướng phủ thì phải? Sao bỗng dưng lại mang thai vậy?”

Người trung niên nghi hoặc nói: “Cha, cha có xác định là mang thai không? Không thể nào, Đại tiểu thư của tướng phủ nhập cung, Nhị tiểu thư còn chưa thành hôn, sao có thể được.”

“Được rồi, cha biết rồi, đừng nói ra ngoài là được. Chuyện hôm nay, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài, bằng không, cả hiểu thuốc của chúng ta sẽ phải đóng cửa mất!”

Lão đại phu không tiếp tục hỏi nữa, nhưng Tiểu Tiểu thì lại kinh ngạc, nàng nhớ tới lời Thủy Thủy từng nói lúc trước, chẳng lẽ Thủy Thủy thật sự đã có thai? Nhưng người hôm đó rõ ràng là mình mà, cho dù có thai thì cũng là mình mới đúng, sao lại là Thủy Thủy chứ?

Đợi người trung niên lui xuống, Tiểu Tiểu mới lén đi khỏi hiệu thuốc, kéo lê bước chân nặng nề mà đi đến bên ngoài tướng phủ, do dự một hồi, nhưng vẫn không có dũng khí đi vào.

“Cô nương, cô sao vậy?”

Một giọng nói dễ nghe vẻ quan tâm vang lên, Tiểu Tiểu ngẩng đầu, mới phát hiện mình đã đứng ngẩn ngơ ở cửa tướng phủ rất lâu rồi. Mà Vu Hoa thì chắc là cần về phủ, bằng không sao lại gặp được Tiểu Tiểu nàng chứ?

“Không sao!” Cười khẽ một cái, so với lúc mình sắp rời đi, y đã tiều tụy đi không ít, hai gò má giờ đã hóp vào. Không biết, chuyện sát thủ y có tham gia vào hay không? Chắc là có, Vu tướng mỗi ngày bận bịu công vụ, lại là đại thần quyền cao chức trọng, có rất nhiều việc không tiện đích thân ra mặt.

Không hỏi nữa, hỏi thì có ích gì? Hôm nay tâm tình nàng không tốt, đợi ngày khác tâm tình tốt lên rồi mới đến truy cứu cũng không muộn.

Vu Hoa nhìn bóng dáng lẻ loi xa lạ rời đi kia, đột nhiên trong lòng có loại xúc động muốn kéo nàng lại. Lắc lắc đầu, y sao vậy, sao lại có tâm tư như vậy với một cô gái xa lạ chứ, người y yêu, y đợi chỉ có cô gái đã thay thế muội muội vào cung kia thôi.

Thăm một lần đi, nàng sắp phải hồi cung rồi!

Trời đã dần dần tối, Hoa Nguyên và Từ ma ma chắc lại lo lắng rồi đây, Tiểu Tiểu trốn trên một cái cây cách không xa tẩm thất của Lân vương, thông qua cái của sổ được mở ở xa xa mà nhìn hai người trong phòng, chỉ có hai người, những người khác đã bị đuổi ra ngoài.

“Cha, con thảy trúng rồi, thảy trúng rồi nè!”

Bởi vì trời đã tối, Lân vương và Điểm Điểm mang những thứ đồ ném vòng vào hết trong phòng, Điểm Điểm vẫn như trước, đã nhắm thứ gì là phải học hiểu làm tốt thì mới thôi. Tiểu Tiểu nhìn bé ném vòng một cách gian nan, trong lòng hơi cao hứng.

“Điểm Điểm lợi hại nhất!” Lân vương ôm lấy bé, hôn lên mặt bé một cái, mà Điểm Điểm thì lại cười khúc khích, luôn miệng gọi cha, gọi nghe ngọt xớt.

“Cha?” Tiểu Tiểu kinh ngạc trợn to mắt, vậy cũng quá khoa trương rồi đấy? Sao mới một ngày không gặp, mà Lân lại từ ‘Thúc thúc’ biến thành ‘Cha’ rồi? Là Điểm Điểm quá thông minh, hay là Lân vương quá ngu ngốc? Hắn không phải là loại người có thể tùy ý nhận con bậy bạ được.

Chẳng lẽ là Lân vương đã phát hiện ra thai ký sau lưng Điểm Điểm? Khả năng này không nhỏ, suy cho cùng thì hai người ở bên nhau cả ngày, nếu như hắn nhìn thấy Điểm Điểm tắm rửa, thì sẽ có thể nhìn thấy thai ký phía sau một cách dễ dàng. Nhưng như thế cũng chỉ cho thấy Điểm Điểm là người của hoàng thất, chẳng hề chứng minh được thằng bé chính là con của hắn đâu mà! Xem ra nàng phải xem xét chuyện này cho kĩ càng mới được, tình hình hai người ở cùng nhau có hơi quái lạ.

“Cha, Điểm Điểm thật sự lợi hại lắm à?” Ngóc mặt lên, Điểm Điểm nghi hoặc nhìn về phía ngoài cửa sổ, sao bé cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm bé thế nhỉ?

“Phải đó, Điểm Điểm của cha lợi hại nhất. Điểm Điểm, đã luyện cả một buổi chiều rồi, có phải nên nghỉ ngơi một lát, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi hay không?” Lân vương cưng chiều nhìn bé, đứa trẻ này rất thông minh, hắn rất thích.

“Ừm, được ạ. Cha, con lén nói cho cha chuyện này…” Điểm Điểm ghé đến bên tai Lân vương, khẽ nói mấy câu, Tiểu Tiểu ở ngoài cửa sổ không xa dỏng tai lên, nhưng lại chẳng nghe thấy gì cả, nàng oán hận mà nhìn bóng lưng của Điểm Điểm, con với chả cái, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, còn có người nào phải nói lén sau lưng hay sao? Nàng lại không phải người ngoài gì!

Đúng vậy, nàng không phải người ngoài, nhưng nàng lại cũng chẳng ở trước mặt bọn họ, nàng đang nghe lén, nhìn lén, Tiểu Tiểu trên cây đã quên mất điểm này.

“Thật sao?” Hai mắt Lân vương hơi híp lại, không thể tin được mà nhìn Điểm Điểm, Điểm Điểm nghiêm túc nói:

“Cảm giác của con không sai đâu, mẹ đã nói cảm giác của con siêu cấp nhạy bén, thật đó. Bằng không, hai chúng ta đánh cược đi?”

“Được! Cược cái gì?” Nhướn mày một cách tà khí, Lân vương lúc này, trên mặt lại mang theo nụ cười có vài phần ngây thơ của trẻ con.

“Thì cược nếu như cha thua, tối nay dẫn con đi gặp mẹ con!” Điểm Điểm cười khúc khích nói, Lân vương điểm lên mũi bé một cái, cười nói:

“Đồ quỷ sứ, nếu ta thắng thì sao?”

“Nếu cha thắng ấy à…” Mắt Điểm Điểm đảo một vòng, tinh nghịch nói: “Nếu cha thắng, tối nay cứ ôm con ngủ, không cần đi đâu hết!”

“Chuyện tốt đều để con chiếm hết trơn. Điểm Điểm, vẫn là con thắng thì hơn!” Lân vương xoa đầu Điểm Điểm, tối nay hắn cũng rất muốn đi tìm nàng, Điểm Điểm thắng thì tốt!

Tiểu Tiểu buồn bực nhìn hai người kẻ xướng người họa, hồn nhiên không biết rốt cuộc bọn họ đánh cược cái gì, đợi khi biết được rồi, hai người đã đứng ở dưới cây, Lân vương cười ha ha:

“Điểm Điểm, con thắng rồi, nơi này thật sự có một quân tử trên cây đấy?”

Lá cây rậm rạp, che khuất tầm nhìn của người phía dưới, Tiểu Tiểu đang suy nghĩ xem có cần bỏ chạy hay không?

“Đương nhiên rồi! Ê, người trên kia, chúng tôi đã nhìn thấy ngươi rồi, ngươi còn không mau xuống đây?” Điểm Điểm lớn tiếng gọi, Tiểu Tiểu thầm nói: Đi xuống mới là kẻ ngốc ấy?

Phủi phủi mông, Tiểu Tiểu nhân lúc hai người chưa hành động thì đã bay lên, tư thế của nàng rất dễ nhìn, cũng rất xinh đẹp, lúc phi thân lên, một bóng dáng khác lập tức đuổi tới, mà Điểm Điểm dưới cây tại giây phút Tiểu Tiểu bay lên thì đã nhận ra bóng dáng của nàng:

“Mẹ, đừng chạy nữa! Ui da, chân của con…”

Biết rằng có thể là bé cố ý, nhưng Tiểu Tiểu đang bay phía trước lại nhịn không được mà chậm lại một chút, người cũng bị người phía sau bắt được, ôm vào lòng cùng nhau đáp xuống.

“Điểm Điểm, chân con sao rồi?” Bị bắt, Tiểu Tiểu rất cam chịu mà chạy tới bên Điểm Điểm, nhìn Điểm Điểm hoàn hảo vô khuyết, nàng tin rằng, nàng lại bị người nào đó đùa giỡn rồi.

“Điểm Điểm, con dám giỡn với ta?” Nhìn hai người cười gian, Tiểu Tiểu bất an nhìn về phía Lân vương, nhưng lại nhìn thấy…

Cái ánh mắt có chút phẫn nộ kia của hắn!

Có gì mà phẫn nộ chứ? Ta là, đúng rồi, ta là Tiên phi cơ mà, đến đây thăm tiểu cung nữ mà mình đã nhờ ngài chăm sóc thì có gì sai chứ?

Nghĩ tới đây, Tiểu Tiểu lại trở nên vững vàng, nàng cười gượng:

“Điểm Điểm, tại sao lại trêu mẹ?” Thật không biết đứa trẻ này giống ai nữa, tinh quái tới mức ngay đến mẹ của mình mà cũng dám trêu, còn trêu một cách thường xuyên nữa chứ.

“Mẹ à, nào phải lần đầu Điểm Điểm nói vậy đâu chứ, tại mẹ ngốc thôi, mỗi lần đều mắc mưu!” Điểm Điểm dẩu môi, cái này cũng không thể oán bé được, là Tiểu Tiểu quá ngốc mà.

“Con biết là mẹ đang lo lắng cho con, thế mà lần nào con cũng đùa giỡn mẹ như vậy, lần sau mẹ không thèm để ý tới con nữa.” Tức giận mắng bé một trận, Tiểu Tiểu gạt cái tay của Điểm Điểm ra, cho dù bé có không vui, có ấm ức đi nữa, lần này nàng nhất định sẽ dạy bảo cho ra trò.

“Được rồi, nếu đã đến, thì trở về phòng trước đã, Điểm Điểm cũng đã chơi cả buổi chiều, cùng nhau ăn cơm rồi hẵng nói đi!” Lân vương không đành lòng nhìn Điểm Điểm bị mắng, hơn nữa khinh công của cô gái này rất lợi hại, lừa vào phòng đóng cửa lại đã rồi mới từ từ tính sổ với nàng.

Nhìn thấy cái ánh mắt khẩn cầu của Điểm Điểm, Tiểu Tiểu khó xử mà thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn theo hai người một lớn một nhỏ đi vào tẩm thất của Lân vương.

Ngồi vào bàn sớm đã được chuẩn bị cơm nước, Tiểu Tiểu mới phát hiện buổi trưa nàng chưa ăn cơm cho đàng hoàng, giờ đói đến nỗi da bụng dính da lưng. Vội vã và cơm vào trong miệng mình, lại nghe Lân vương xì cười một tiếng.

“Cười cái gì…” Chán ngắt, người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa đói đến phát choáng, cái vị Lân vương gia này chẳng lẽ không biết điều này hay sao? Bỏ đói hắn một bữa, bảo đảm là ăn ngốn ngấu cho coi.

“Không có gì, nàng ăn trước đi! Ta đang nghĩ, nàng ở trong cung không ăn gì hết sao? Hoàng thượng cũng quá nhỏ mọn rồi đấy, bỏ đói nàng thành ra thế này!” Nét mặt Lân vương tĩnh lặng, nhìn không ra biểu tình gì, mà Điểm Điểm nhìn thấy nét mặt Lân vương tỏ vẻ bực bội, bé yên lặng ăn cơm, khôn ngoan không xen vào chuyện của người lớn.

“Ta lo lắng cho Điểm Điểm, liền chạy ra thăm nó. Nhưng mà…”

Tiếp thep, nàng vốn định nói ‘phải chúc mừng ngài rồi, sắp được làm cha rồi’, nhưng nàng không nói ra. Tiểu Tiểu phát hiện, lời như thế nàng không thốt ra khỏi miệng được, chỉ nghĩ thôi, trong lòng nàng đã đau nhói cả lên. Hắn thật sự đã động vào Thủy Thủy rồi sao? Len lén nhìn cái gương mặt không có biểu tình gì kia, tại sao hắn lại có vẻ bình tĩnh như vậy chứ? Hơn nữa hình như còn hơi lạnh, rất lạnh!

“Cha, mẹ, Điểm Điểm ăn xong rồi, đi tìm Vu thúc chơi trước đây, hai người từ từ trò chuyện nhé!”

Tiểu Tiểu đang lén nhìn Lân vương, nghe thấy lời nói của Điểm Điểm xong thì giật nảy hết cả mình, ban nãy lúc ở bên ngoài đã nghe Điểm Điểm gọi Lân vương là cha rồi, lúc đó nàng chỉ cảm thấy kì lạ, vẫn không có cảm giác kinh ngạc. Bây giờ cùng lúc gọi cha và mẹ, sao lại cảm thấy kì quái thế nhỉ, cứ như người một nhà vậy.

Tuy cảm giác như vậy rất hay, là cái cảm giác mà nàng mong ngóng đã lâu, nhưng tiếng ‘Cha’, sao có thể gọi bậy được?

“Điểm Điểm, sao con có thể gọi bậy bạ như vậy được chứ?” Tiểu Tiểu chột dạ cúi đầu, nhưng rõ ràng là Điểm Điểm gọi bậy, nàng chột dạ cái gì cơ chứ? Nghĩ đến điểm này, nàng lại lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên:

“Điểm Điểm, sau này không được gọi bậy nữa, nếu để mẹ con biết được, sẽ rất tức giận đó. Lân vương, ta cũng chỉ tùy tiện đến đây thăm hỏi thôi, thấy Điểm Điểm ở đây sống tốt như vậy, ta cũng yên tâm rồi, trời đã tối, ta hồi cung trước đây.”

Hôm nay Lân vương rất kì lạ, chí ít thì Tiểu Tiểu chưa từng thấy hắn như vậy, chẳng phải có câu ‘ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách’ hay sao? Nàng phải đi, mau chóng rời khỏi, giờ đây nàng cảm thấy rất bất an.

“Điểm Điểm, con ra ngoài trước đi, cha có chuyện muốn nói với mẹ con!” Bỗng dưng Lân vương cười rộ lên, không giống với nụ cười trước đó, lúc này hắn cười nói với Điểm Điểm, nhưng ánh mắt thì lại hữu ý vô tình mà quét đến trên người Tiểu Tiểu, trong ánh mắt ngẫu nhiên còn mang chút lửa giận và nghiêm khắc, khiến cho Tiểu Tiểu nhìn mà phát sợ.

“Không cần đâu, ta không có lời nào muốn nói với Lân vương. Thật sự không còn sớm nữa, ta phải hồi cung rồi, muộn nữa để bị bắt được thì không hay…” Tiểu Tiểu lùi sau một bước, nàng sợ lắm, thật sự rất sợ, nếu như là Sóc vương, nàng sẽ có cách khống chế, bởi vì tên Sóc vương đó rất đáng ghét, nàng không thích hắn. Nhưng cái người hiện tại này không phải là Sóc vương, là Lân vương, là người đàn ông mà nàng để ý, thậm chí có thể là đã yêu.

“Mẹ, Điểm Điểm ra ngoài trước đây.” Điểm Điểm rất không có lòng thông cảm mà chạy ra ngoài, lúc sắp đi, nó cười còn tươi hơn cả đóa hoa mùa xuân, nụ cười của thằng bé nàng rất hiểu, bé thích Lân vương, cho nên mới yên tâm mà giao mẹ của bé cho Lân vương.

“Điểm Điểm…” Vội đuổi theo cái hình bóng nhỏ bé đang chạy ra ngoài kia, nhưng chỉ đi được một bước, người đã bị rơi vào trong một cái ôm ấm áp. Mùi hương nam tính quen thuộc truyền đến, còn có khí nóng mà hắn phả lên trên mặt nàng nữa, một cỗ nhiệt lưu xẹt qua trong lòng Tiểu Tiểu, nàng không biết, nàng lại muốn hắn đến vậy.

Nhìn lông mi nàng rung rung, còn có ánh mắt mê mang kia nữa, Lân vương cười vừa lòng, đôi môi đỏ kiều diễm kia ở ngay trước mắt hắn, hắn muốn nếm thử, nhưng bây giờ vẫn chưa được, vẫn còn chuyện quan trọng hơn nữa muốn hỏi cho rõ.

“Nàng rất thân với Tiểu Tiểu sao? Nàng từng gặp nàng ấy?” Lân vương nhướn mày, cái tay đang ôm lấy eo nàng vẫn không buông lỏng, thân thể hai người dán chặt lại với nhau, tư thế mờ ám. Biết nàng là Tiểu Tiểu rồi, cái tiếng ‘Tiên phi’ hoặc là ‘nương nương’ kia hắn không tài nào gọi được, nàng là nữ nhân của mình, ai cũng không được cướp nàng đi.

“Tiểu Tiểu à, gặp mấy lần, khá thân…” Tiểu Tiểu không biết tại sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy, cũng không biết hắn đã biết được những gì, nàng chỉ đành trả lời qua loa với hắn. Hơn nữa, nàng cũng không coi như là nói dối, nàng vốn chính là Tiểu Tiểu, đương nhiên là quen thân rồi.

“Thế Điểm Điểm thì sao? Thằng bé là con của Tiểu Tiểu, không phải con ruột của nàng à?” Lửa giận trong lòng Lân vương càng sâu, tại sao ban nãy nàng không thừa nhận? Tại sao nàng lại không tin tưởng hắn một chút nào vậy?

“Điểm Điểm là đứa con Tiểu Tiểu sinh ra, không phải do Thủy Tiên sinh!”

Mỗi một câu nói ra, khí tức của hắn đều phả lên mặt nàng, Tiểu Tiểu đỏ hết cả mặt, khuôn mặt nàng chẳng hề xuất chúng gì, lông mày thô thiển, da ngăm đen, cái mũi nhỏ, đôi môi bị nàng tô vẽ đỏ chói, những cái này hợp lại vốn là một gương mặt hết sức tầm thường, nhưng bởi vì cặp mắt chớp chớp kia, tuy mê mang nhưng vẫn rất mê người, khiến cho cả khuôn mặt đều trở nên xinh hơn.

Nàng rất thông minh, nàng biết làm thế nào để che giấu vẻ xinh đẹp của mình, nàng như thế này, nếu như không phải Điểm Điểm nhận ra, hôm đó có đánh chết hắn hắn cũng không tin đấy là nàng. Trừ phi, nàng có thể ngả vào trong lòng hắn, để hắn cảm nhận một chút.

Sao nàng vẫn không chịu thẳng thắn với mình chứ? Lân vương than nhẹ một tiếng, nàng vẫn đang giả ngây với mình? Hắn rất muốn biết, nếu như bây giờ khi nói với nàng, rằng Điểm Điểm đã nói hết mọi chuyện với mình rồi, nàng sẽ có biểu tình gì đây?

“Ưm…ngài….” Không nói lời dư thừa với nàng nữa, có một số người chưa đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ, muốn hồi cung hả? Đợi kiếp sau đi nhé, nàng ra rất đúng lúc, hồi phục lại diện mạo ban đầu thì cho dù là Hoàng thượng cũng không nhận ra được.

Làn môi ấm nóng ập tới, ánh mắt kinh ngạc trợn to phản kháng, sao Lân vương có thể như vậy được, nàng là Tiên phi đấy? Là phi tử của Hoàng thượng, cũng coi như là chị dâu của hắn, hắn cư xử với mình như vậy có được coi là…

Bàn tay chống cự kia chẳng có tác dụng gì đối với Lân vương, một cái điểm sau lưng khiến cái tay đang khua loạn xạ của Tiểu Tiểu dừng lại, nàng không thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mắt, hắn muốn làm gì? Sao hắn cũng học được mấy chiêu mà mình dùng để đối phó với đàn ông vậy? Sự bất an mạnh mẽ cứ từ từ xâm chiếm nàng, không biết từ lúc nào, hình như nàng đã chọc giận hắn rồi.

“Nhắm mắt lại!” Đôi mắt trợn to kia khiến cho Lân vương tức giận, hắn bực bội nói, môi lần nữa ập tới, ngang ngược hôn lên cô gái không ngoan này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương