Thuận Minh
-
Chương 435: Trước thế lớn, còn có thể thế nào?
Doanh Giao Châu thông qua hệ thống tình báo của đoàn muối Sơn Đông và thương đoàn Linh Sơn đã điều tra qua binh mã xung quanh Sơn Đông, mặc dù hai hệ thống này ở kinh thành và Lưỡng Hoài. Sơn Đông không có tác dụng gì tốt lắm, nhưng phòng bị Đại Minh cũng giống như cái sàng, nên cũng có ấn tượng chung chung.
Trong đó xếp hạng nhất chính là binh mã của tổng binh Ninh viễn đoàn luyện Ngô Tam Quế và tổng binh Sơn Hải Quan Cao Đệ. Binh mã Kế Liêu mặc dù nhiều lần đại bại, nhưng vẫn chưa hao phí hoàn toàn sức mạnh, thủ hạ của Ngô Tam Quế và Cao Đệ đều là bại binh thu nạp về, đều là lão binh có kinh nghiệm, khá là có tác dụng, hơn nữa số lượng gần tám vạn tập trung lại, cũng là một sức mạnh khó lường.
Vị trí thứ hai chính là hơn sáu vạn binh lính của thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức. Tổng binh Hoàng Đắc Công và Lưu Lương Tá cũng coi là quan tướng tạm được, chủ lực của hơn sáu vạn lính này cũng không chịu đả kích gì, hơn nữa lương thảo cũng đầy đủ, huấn luyện cũng có chút miễn cưỡng, so với Liêu binh mặc dù kém một chút, nhưng vẫn coi là có thể chiến đấu.
Về phần vị trí thứ ba chính là hơn chín nghìn dự binh của tổng binh Hà Nam. Trần Vĩnh Phúc, theo ước tính của những phụ tá trong mộ phủ Lý Mạnh và những quan quân dự bị trong doanh Giao Châu, hơn chín nghìn dự binh này nếu chỉ nói riêng về chiến lực, chắc chắn sẽ mạnh hơn binh mã Liêu binh và Nam Trực Đãi.
Vì chín nghìn người này cơ bản đều đã mấy lần đánh với đại quân lưu dân, cũng coi như tinh nhuệ leo lên từ trong biền máu núi xương. Tổng binh Hà Nam. Trần Vĩnh Phúc lúc đại quân lưu dân mới vào ở Hà Nam. Từng dẫn đầu đội quân này, chạy ngược chạy xuôi, cứu hoả chi viện khắp nơi, một vạn binh mã ban đầu bây giờ lại có thể có hơn chín nghìn người, điều này đã nói rất rõ vấn đề rồi. Phải biết rằng trong quan quân Đại Minh , ngoài Sơn Đông ra, các nơi khác đánh với La Nhữ Tài và Lý Tự Thành hoàn toàn đều bị đánh tan hoặc bị tiêu diệt, có thế bảo tồn cũng chỉ có chín nghìn binh này.
Chín nghìn binh này mặc dù được điều vào trong thành Khai Phong, cũng luôn không chịu im tiếng, mấy lần đại vây thành chiến, cũng đều là những dự binh này đẫm máu hăng hái chiến đấu, đánh bại vòng vây của kẻ địch.
Trong từng trận chiến như thế, những dự binh này cũng coi như kinh nghiệm phong phú dần dần trưởng thành. Những binh này nếu trở thành tinh binh,có thể huấn luyện và chỉ huy chính quy, nếu đánh trận nhiều rồi cũng có thể luyện ra tinh binh, đội quân của tổng binh Hà Nam - Trần Vĩnh Phúc này, hiện giờ cũng được coi là tinh binh.
Hơn nữa khác với hắn. Chu Vương ở thành Khai Phong muốn bỏ tiền thủ thành, trước nay không cần quan lại ở vùng chủ động tới thỉnh cầu, bên hắn đã bỏ lượng bạc lớn ra, treo thưởng khích lệ, không từ bất cứ việc xấu gì, thành Khai Phong được xưng là hùng thành thứ ba trong thiên hạ, người đông, có hoàng thân Đại Minh hào phóng như vậy, những nhà phú quý khác cũng không keo kiệt gì.
Nói tới cũng thật thú vị, hơn chín nghìn binh mã của Trần Vĩnh Phúc, mặc dù quân lương cũng không tránh khỏi bị cất xén, nhưng tính ra một năm lại có thể lấy được bảy tám tháng lương bổng, trong quan binh Đại Minh như vậy cũng là rất được rồi.
Hơn nữa trong cuộc đánh giằng co với đại quân lưu dân, thu được trưng dụng, đội quân của Trần Vĩnh Phúc, cũng hơn bốn nghìn con ngựa, động lực như vậy cũng khá khả quan.
Trong nhà Trấn Vĩnh Phúc là tướng môn hiện thời, luyện binh hành sự đều đúng mực, không giống như đạo phỉ như Tả Lương Ngọc và Hạ Nhất Long, ở Hà Nam là quân nhân khiêm tốn, quân kỷ hạn chế binh lính cũng rất nghiêm.
Cộng các nhãn tố này lại, hơn chín nghìn dự binh này được doanh Giao Châu đánh giá rất cao, sở dĩ không so được với Liêu binh và Nam binh, chẳng qua là số lượng khá ít, hơn nữa còn bị vây trong thành Khai Phong. Hà Nam.
Đối với quan binh Đại Minh , thái độ của doanh Giao Châu đều là đánh tan sắp xếp vào đồn điền điền trang, vì binh lính bình thường thậm chí còn không bằng điền hộ trong đồn điền điền trang, mà những thân binh gia đinh lại đều vinh nhục cùng chủ tướng của họ, rất khó để họ đầu hàng.
Ngược lại hơn chín nghìn dự binh thành Khai Phong, miễn cưỡng tới doanh Giao Châu yêu cầu, đội quân như thế làm đội quân phòng thủ ở vùng hoặc là chiến binh ở chiến trường thứ yếu đều hoàn toàn có thể dùng được.
Tề quốc công Lý Mạnh sau khi được phép làm đề đốc quân vụ bốn tỉnh, theo quy tắc, binh mã vốn có ở bốn tỉnh cũng nên nghe theo điều khiển của hắn, hoặc là nói đây cũng là quyền lực hắn chiếm đoạt được, nhưng Lý Mạnh lại hoàn toàn khống muốn tiếp nhận, mắt nhắm mắt mở để Đại Minh rút đội quân này ra khỏi những địa bàn này.
Chỉ có hơn chín nghìn binh của tổng binh Trần Vĩnh Phúc lại tới điểm danh quy thuận Sơn Đông, về phần triều đình, ở bờ bắc Hoàng Hà thành Khai Phong gần như đã trở thành một toà cô thành, thuộc địa bàn đã từ bỏ. Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong, tổng binh Hà Nam. Trần Vĩnh Phúc, nếu không phải ngày đó văn võ Sơn Đông. Hà Nam cùng nhau thượng tấu giải thích khoe công. Lý Tiên Phong và Trần Vĩnh Phúc sớm đã vì Thân Vương ở Hà Nam rơi vào tay giặc mà bị chém đầu rồi.
Thần tử kiểu chống đối triều đình trong mắt không có thiên tử thế này, chết trong thành vây còn coi là may mắn của họ, nếu không chết, triều đình cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng hơn chín nghìn binh mã này, Lý tặc Sơn Đông muốn thì tặng cho hắn là được.
Lý Mạnh và doanh Giao Châu khá coi trọng hơn chín nghìn dự binh này, nhưng triều đình lại coi như rác rưởi bỏ đi, điều này cũng chứng minh Đại Minh không có mắt.
Mặc dù triều đình xem thường như vậy, doanh Giao Châu coi trọng như thế, nhưng Trần Vĩnh Phủc lại luôn giữ im lặng, con cháu tướng môn, đó là tướng môn đương thời Đại Minh , lòng trung thành với Đại Minh muốn thay đổi cũng rất khó, nhưng tình thế hiện giờ, ngoài Lý Mạnh ra, Trần Vĩnh Phúc hắn còn có thể nương nhờ nơi đâu.
Lẽ nào tới nương nhờ Đại Thuận, đánh sống đánh chết với đại quân lưu dân gần chục năm, đôi bên đều đẫm máu thù hận, cách giải quyết duy nhất là một bên bị tiêu diệt hoàn toàn, như thể còn nói gì tới nương nhờ nữa.
Trên thực tế, giữa tháng giêng, tin Lý Mạnh chiến thắng Thát Lỗ bắt đầu lan truyền trong dân gian, vòng tròn Trung Mưu. Thông Hứa. Kỷ Huyện xung quanh thành Khai Phong đã không còn tung tích của quân lưu dân.
Hơn nữa ở biên giới của vòng này, quân lưu dân cùng lùi lại khoảng chục dặm, một phần ba phủ Khai Phong ở khu vực bờ bắc Hoàng Hà trở thành nơi không quan không giặc, những dân đoàn vũ trang, đạo phỉ rải rác bắt đầu lẻn vào vùng, vì không có người bảo vệ trông nom.
Thành Khai Phong giữa tháng giêng, cuối cùng có thể đảm bảo ngày nào cũng mở cổng thành mấy canh giờ, trong thành dự trữ đầy đủ, nhưng cũng không thể bán hết ngay được.
Hơn nữa mặc dù giao thừa năm Sùng Trinh mười lăm không dám đón năm mới, nhưng tháng giêng lại ồn ào huyên náo, khiến trạng thái tinh thần mọi người căng thẳng thời gian dài như vậy cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.
Thành Khai Phong bị vây lâu như vậy, trong thành không phải thiếu vàng bạc mà thiếu hàng hóa, điều này khiến cửa hàng của thương đoàn Linh Sơn ở thành Khai Phong cũng kiếm được một khoản lớn.
Vốn dĩ thương đoàn Linh Sơn theo yêu cầu của bên Sơn Đông là thống kê lượng thiếu hụt lương thực và nhu yếu phẩm sinh hoạt khác trong thành Khai Phong, sau đó do thương đoàn Linh Sơn gom góp hàng hóa ở Giang Nam và Sơn Đông, thông qua đường thuỷ như đường kênh đào và Hoàng Hà chuyển tới. Ai ngờ thấy trong ngoài thành thái bình như vậy, phí chi tiêu của các hộ giàu trong thành Khai Phong lại đột nhiên tăng cao, có lẽ cảm thấy đại nạn phá thành đã qua, có lẽ là thời gian thành bị vây khốn đã khám phá hồng trần, cảm thấy đời người không biết sống chết lúc nào, lúc có cơ hội, thì sống cho thật tốt.
Cửa hàng của thương đoàn Linh Sơn ở thành Khai Phong vốn lấy danh nghĩa thương đoàn Giang Nam, từ sau tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười lăm, cửa hàng này đơn giản là để rõ thân phận, tấm biển thương đoàn Linh Sơn. Sơn Đông được đưa ra, quả nhiên là có hiệu quả ngay tức thời, những sai dịch vốn thỉnh thoảng tới thăm hỏi vơ vét tài sản lại biến mất không dấu vết. Bên tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc còn đưa hơn chục binh lính tới bảo vệ.
Chưởng quầy và tiểu nhị của thương đoàn đưa ra tin trong thành Khai Phong có rất nhiều hàng hóa, thực thế tin tức này sớm đã khiến các thương đoàn và các hộ nhà giàu trong thành tới đặt trước, đây cũng là luật lệ cam chịu ở thương trường, chưởng quầy cửa hàng này xưa nay cũng thương thăm dò thị trường, biết kho lương của các nhà cũng gần như chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng, muối cũng chỉ được mười ngày.
Mặc dù những ngày này cổng thành được mở, bốn phương tám hướng, bao gồm của những châu phủ bờ bắc cũng bắt đầu có người đưa hàng tới thành Khai Phong, nhưng thành trì lớn như vậy, hàng hóa tới chỉ như muối bỏ bể mà thôi, hoàn toàn không đủ dùng, theo ước tính, sẽ có lượng lớn nhu cầu về nhu yếu phẩm như lương thực và muối.
Kết quả các thương đoàn còn có các hộ nhà giàu chọn mua đăng ký trước, danh sách này lại khiến chưởng quầy và một đám người giật nảy mình, vì ngoài lương thảo và muối ra, những đồ dùng khác đúng là vô cùng phong phú, từ giấy vàng mã dùng trong tế điện tới lạc đà trâu ngựa trên thảo nguyên, thậm chí còn có yêu cầu mua hộ ca kỹ Tần Hoài, đồng hồ để bàn của Tây Dương.
Những nhà giàu có ở thành Khai Phong, chẳng lẽ không có chỗ tiêu tiền, chưởng quầy tính sổ sách và những tiểu nhị biết tính toán, tính cả buổi tối, mới tính ra được, nếu có thế làm xong mục danh sách này, tiền kiếm được chắc phải bảng ba phần doanh thu hàng năm của thương đoàn Linh Sơn.
Theo quy chế của thương đoàn Linh Sơn, có thế làm ra lợi nhuận như vậy, đánh giá kiểm tra cuối năm cũng có thể đạt tới “trên cả tuyệt”, có đánh giá thành tích như vậy, là có cơ hội vào trong tổng hiệu.
Vào trong tổng hiệu là hy vọng xa vời của tiểu nhị, chưởng quầy của cửa hàng thương đoàn Linh Sơn, có cơ hội như vậy, tất nhiên phải nắm cho chắc. Người trong cửa hàng Khai Phong đều bận rộn hết hai ngày, cuối cũng làm rõ được danh sách này, sau đó bố trí tốc mã tới Sơn Đông, tới báo cáo với tổng hiệu bên châu Tế Ninh.
Tổng bộ cơ cấu nha môn Sơn Đông đều đặt ở Tế Nam, vì phủ Tề quốc công cũng đặt bên đó, chỉ huy điều hành gần đây, truyền đạt mệnh lệnh ở trung tâm xuống cũng thuận tiện.
Ngoại lệ duy nhất chính là thương đoàn Linh Sơn, vì trung tâm kinh tế của Sơn Đông chính là Tế Ninh và Giao Châu, còn rất nhiều hàng hóa từ nước ngoài tới cảng tư Linh Sơn cũng phải qua đường thuỷ tới châu Tế Ninh buôn bán, giá muối và số định mức phân phối cả Sơn Đông hiện giờ cũng đều quết định tại Tế Ninh.
So với Giao Châu khá vắng vẻ mà nói, châu Tế Ninh lại là đầu mối then chốt trong vận chuyển đường thuỷ, thương nhân vào nam ra bắc đều tập trung ở đây, lại có nguồn gốc từ trước, tất nhiên là trở thành trung tâm rồi.
Thương đoàn Linh Sơn tới bây giờ, đã là nhân vật khổng lồ, điều khá thú vị là thương đoàn Linh Sơn đã có tính chất như ngân hàng.
Phàm là ngân phiếu định mức do thương đoàn Linh Sơn đặt ra, là có thể coi như tiền mặt sử dụng được, ở những nơi xa hơn, những ngân phiếu định mức này thậm chí giá trị còn cao hơn mệnh giá của nó vì thương đoàn Linh Sơn là tài sản của Tề quốc công Lý Mạnh, có bảo đảm võ lực lớn mạnh như doanh Giao Châu và tài sản cực lớn ở Sơn Đông, những ngân phiếu định mức này rất được tin dùng, thương nhân bên ngoài mang theo nhiều bạc rất không tiện, có ngân phiếu này cũng đơn giản hơn nhiều.
Loạn thế hiện nay, cho dù là hiệu buôn giàu có cũng có thể vì chút chuyện nhỏ nói đóng cửa là đóng cửa, họ mà mang ngân phiếu ra cũng có thể trở thành tờ giấy lộn.
Nhưng thương đoàn Linh Sơn cho dù nhìn thế nào, cũng không nhìn ra có nguy cơ đóng cửa nào, quy mô buôn bán mỗi ngày kiếm được vạn tiền vàng, lại có mỏ vàng và hàng hóa trên biển, tiền giấy đưa ra, phía sau lại có vàng thật bạc trắng đảm bảo, không cần phải lo lắng, hơn nữa thương đoàn là tài sản của người có thanh thế bậc nhất trong thiên hạ, cũng không cần lo lắng ai sẽ đi tìm phiền phức, về phần có bị binh tai ảnh hưởng đến hay không, cũng chính là lúc đánh thát tử, mọi người lo lắng điều này, còn có người mang tiền giấy dựa theo tám phần tiền mặt, Nhưng khi tin đại thắng truyền về, ai có lo lắng thế nào cũng đều yên tâm.
Thành Khai Phong cần lượng lớn hàng hóa như vậy, hơn nữa còn đủ các chủng loại, Nhưng từ trên xuống dưới trong cửa hàng của thương đoàn Linh Sơn ở Khai Phong đều tràn đầy lòng tin với tổng hiệu (gần như là tổng đại lý bây giờ)
Chạy dọc theo sông, tốc mã bốn năm ngày là tới bên châu Tế Ninh, đại chưởng quầy thương đoàn Linh Sơn - Hầu Sơn sau khi nhìn danh sách, lại không vui mừng như bên cửa hàng, mà phái người tới mời chủ sự cục Ly Kim Khổng Tam Đức tới, bên cục Ly Kim cũng thuộc cơ cấu của thương đoàn Linh Sơn.
Nhưng cùng với quy mô mở rộng, còn có tính đặc thù của nha môn, nhanh chóng trở thành tổ chức ngang với thương đoàn Linh Sơn, trực thuộc quản lý của Ninh Càn Quý.
Bên cục Ly Kim ngoài làm tiền giấy ra, vì khách thương vào nam ra bắc đều phải trải qua Cục Ly Kim , nên nắm chắc tình hình thương nhân nam bác, cục Ly Kim toàn diện nhất, lượng hàng lớn như vậy, chỉ dựa vào Sơn Đông e là khó mà hoàn thành được, e là phải mua hàng từ Giang Nam.
Buôn bán quy mó lớn như vậy, minh thương đoàn Linh Sơn không thể nuốt trôi được, cho dù có thể, cũng không tránh khỏi chiếm mất lượng lớn tài nguyên và tinh lực. Khổng Tam Đức và sản nghiệp Phương gia ở Lưỡng Hoài đều là đối tượng hợp tác không tệ.
Mùa màng năm mười sáu Sùng Trinh cũng đã tốt hơn, thời tiết cũng ấm hơn nhiều, tháng hai đã có thể thông tàu thuyền trên Hoàng Hà.
Trung tuần tháng giêng đặt hàng, đầu tháng hai lượng lớn hàng hóa bắt đầu thông qua đường thủy cuồn cuộn liên tục đưa tới Khai Phong, các loại nhu yếu phẩm trong sinh hoạt như lương thực, muối, sau đó là đồ chơi, đổ dùng xa xỉ, thậm chí là đồ Tây, ca kỷ con gái Giang Nam, đều được đưa tới thành Khai Phong.
Mấy ngày đầu, thành Khai Phong đã rơi vào trong niềm vui hân hoan, Mặc dù đã là tháng hai, nhưng người Khai Phong không thiếu đi niềm vui đón tết, thậm chí là lúc này còn có thói quen, người trong thiên hạ đón tết vào tháng giêng, chỉ có người Khai Phong vẫn còn đang đón tết.
Rất lâu sau này, thậm chí đã trở thành một cảnh quan nhàn văn đặc biệt của thành Khai Phong, Nhưng rất ít người nghĩ tới, năm đó chẳng qua chỉ là nỗi cuồng hoan sống sót sau tai hoạ mà thỏi.
Sau mồng năm tháng hai, trên bến tàu ngoài thành Khai Phong càng ngày càng có nhiều người tới xem náo nhiệt, mọi người muốn xem đội thuyền từ bên Sơn Đông tới.
Trong hơn chục tinh của Đại Minh. Hà Nam luôn giàu có đông đúc hơn Sơn Đông. Thời gian hơn chục năm này.Sơn Đông sao có thể giàu có đòng đúc như vậy, sao có thể nhanh chóng dễ dàng tập trung nhiều hàng hóa đến vậy, hơn nữa còn nhanh chóng điều thuyền bè tới như vậy.
Sau khi phủ hộ đàn chủng trong thành Khai Phong thoát khỏi đại nạn, đúng là muốn tiêu tiền hường thụ niềm vui, các cửa hàng cũng muốn nhàn cơ hội này mà phát tài, đều không có mục đích gì khác, Nhưng người có ý trong thành Khai Phong lại có thể nhìn ra điều gì đó.
Yêu cầu của Lý Mạnh với thành Khai Phong, tháng hai rồi mà triều đình vẫn không có câu trả lời chính thức, nhưng tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười lăm mọi chuyện đều đã truyền tới thành Khai Phong.
Các quan lại văn võ, nhà giàu, dân thường bên Khai Phong đều biết uy phong của Lý đại soái bên Sơn Đông, mặc dù triều đình chưa có câu trả lời, Nhưng mọi người đều biết kết quả e là sẽ giống với tin đồn thôi.
Bờ bắc Hoàng Hà còn trong khống chế của triều đình, hoàng thân, quan lại, dân chủng trong thành Khai Phong đều vẫn có cơ hội chọn lựa, quyết định minh đi theo ai. Từ sau khi liên quân lưu dân rút lui, người có tư cách chọn lựa hoặc là tự cho mình có tư cách đó ngoài hân hoan ra, đều suy nghĩ xem tiếp theo nên đứng về bên nào.
Hai mươi tháng hai, ở bến đò Hoàng Hà, cảnh náo nhiệt kéo dài hơn chục ngày vẫn không có đấu hiệu suy giảm, hiện gỉơ không chỉ tới xem quy mô đội thuyền trên Hoàng Hà nữa,
Thường xuyèn có đồ chơi của Tây gì đó, đặc sản nơi khác và còn có con gái từ Giang Nam tới, những sự vật mới lạ như thế khiến dân chúng nhìn thấy mặt mày hớn hỡ, hiện giờ dân chúng nhàn hạ trong thành đều có một thói quen, dó chúứi là sáng sớm ra khỏi thành, ngắm cảnh xung quanh nơi dỡ hàng ở bến tàu, đợi tới tối thì quay về, đây chính là đề tài tán chuyện rất hay.
Người tới xem vui đông, lại có những người bản đồ ăn vặt và bán hàng rong tới đây, thành Khai Phong bị vây thời gian dài như vậy, có rất nhiều người trong thành đánh mất kế sinh nhai.
Chu Vương và quan phủ vốn chi tiền mộ tập thanh niên trai tráng thủ thành còn có thể kiếm được vài đồng sống tạm, hiện giờ đã thái bình rồi, ngay cả tiền này cũng không kiếm được, lượng lớn hàng hóa tới ngoài thành, vì rất nhiều hàng, thuyền bè đều phải vận chuyển tới lui, lao động trên thuyền thường không đú.
Cẩn các cửa hàng trong thành Khai Phong cung cấp rất nhiều kiệu phu và người đỡ hàng, những lao động nhàn rỗi trong thành tất nhiên cũng tới đây. Nếu người ngoài tới bến đò này, thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, chắc chắn sẽ tường là cả nửa thành Khai Phong đã chuyển tới đây.
Người bên dưới vì muốn xem vui, có kế sinh nhai càng cao hứng, người bên trên lại lấy lại thói quen hưởng thụ nhàn nhã trước đây.
Ví dụ như một quân rượu hoang phế rất lâu rồi bên bờ Hoàng Hà, lại bắt đầu buôn bán, quân rượu này không bị hủy trong khi thành bị vây, đúng là một kỳ tích, nghe nói là đầu lĩnh lưu đân và Lý nhị lang Sơn Đông cũng ở lại quân rượu này nghỉ ngơi ngẩm cảnh.
Các loại tin đèn càng khiến quân rượu khai trương lại làm ăn hưng thịnh hơn, mặc dù món ăn vẫn là cá chép Hoàng Hà, nhưng giá tiền lại đát hơn quân rượu tốt nhất trong thành Khai Phong, có tin đồn quân rượu này là em vợ của tuần phủ Hà Nam làm chủ, tất nhiên có thể yên ổn rồi.
Đối với kẻ có tiền, đắt thì đắt, cũng chẳng hơn mấy tiền, nên vị trí trang nhã ở tầng hai của quân rượu này chưa bao giờ cung cấp đủ yêu cầu, dưới lầu thường xuyên có xe ngựa chờ đợi.
Hôm nay trời trong nắng ấm, chắc sẽ càng có nhiều người giàu có nhàn rỗi ra ngoài thành choi, nhưng tầng hai quân rượu lại trống không, chỉ có một văn nhân mặc áo đài đứng phía sau cửa sồ phía ven sòng, mặt không cảm xúc nhìn bến đò tấp nập hối hả, và những hàng hóa trên sông.
Trên tầng hai chỉ có mình hắn, ở cầu thẳng cũng chỉ có một người già ăn mặc như gia bộc, thực tế, chưởng quầy, tiểu nhị, đầu bếp quân rượu này đều bị đuổi ra khỏi quân, dưới lầu cũng có mấy gia đinh sắc mặt lạnh tanh, không hề khách khí với người khác. Con cháu nhà giàu có trong thành Khai Phong tới quân rượu đều bị chặn lại không chút nề mặt, những người bị chặn quay về này đều không dám nói gì, ngoan ngoãn rời khỏi.
Từ sáng sớm tới giữa trưa, người trung niên này đã đứng phía sau cửa sồ nhìn hai canh giờ, đứng lảu như vậy, cho tới khi hán bị tiếng ồn ào dưới lẩu làm bừng tinh.
“Các ngươi cũng biết ai đang ở trên, đừng tự làm mất mặt, mau ra ngoài, mau ra ngoài”.
“Cẩu nô tài, ngươi mù mắt à, lại dám nói những lời như vậy, nếu không muốn chịu đòn, thì mau cút sang bên cho ta”.
Người trung niên này lúc này mới vuốt con mắt đau, thu ánh mắt từ dòng người hầu cận bên dưới, thấp giọng thở dài, hắn có thể nghe ra người tranh cãi bên dưới là gia đinh hộ vệ nhà minh, còn bên kia, nghe khẩu khi, cũng có thân phận tương tự như vậy, chỉ là không biết chú nhân là ai.
Nhưng ở gần thành Khai Phong, dù sao chu Vương cũng không thể ra khỏi thành, những người xám nhập từ bên ngoài cùng sẽ bị đuổi đi thôi, nhưng tình hình dưới lẩu có chút vượt ra ngoài dự đoán của hắn, nghe thấy gia đinh nhà minh kêu lên vài tiếng, rõ ràng là chịu thiệt rồi, ngay sau đó là tiếng bước chần vang lên ở bậc thẳng.
Người già ở đầu bậc thẳng đó lại tránh sang một bên, tiếng bước chân là của một người, rõ ràng là có dừng lại trong quá trình lên lẩu, có lẽ là đã thấy người quản gia đó, ngay sau đó liền quát:
“Dừng tay, đợi ở bên ngoài đi”.
Đánh cãi dưới lầu liền dừng lại, ngay sau đó trả lại sự yên tĩnh, tiếng bước chần trên bậc thẳng lại vang lên, người trung niên trên lầu cười cười, sửa sang áo choàng, quay người cuời chào hói người đàn ông xuắt hiện ở đầu cầu thẳng.
“Thật là trừng hợp, không ngờ hôm nay Trần tổng binh cũng rảnh rỗi như vậy, ra ngoài thành giải sầu sao?”
sấc mặt người đi lên lầu đó ngãm đen, thân hình cuờng tráng, dáng vẻ của một quân nhân, nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh hiếm thấy, trên mặt hán cũng là nụ cười gượng gập như chính văn sĩ trung niên kia, hăn chăp tay hành lê nói:
“Thật là trùng hợp, không ngờ hôm nay lại gặp được tuần phủ đại nhân ở đây”.
Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong và tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc cùng cười ha ha, đều ngẩm hiểu lẫn nhau, làm bộ khách sáo, hai người lại đi tới bên cửa sổ. Tuần phủ Lý Tiên Phong hơi lưỡng lự, nói:
“Tuần phủ Sem Đòng Nhan Kế Tổ phái người đưa thư tới, nói là mọi việc làm sám, nếu để muộn sẽ khôngbán được giá cao”.
Lý Tiên Phong cười tự giễu, lại nói:
“Tên Nhan này còn được xưng là tài từ đệ nhất Mân việt, lại cũng có thể giảng giải như con buôn vậy”.
“Lý đại nhân, hôm qua Trần mỗ đã cho khuyển từ chuẩn bị rồi, đề hán tới Sơn Đông đấu quân.
Tổng binh Hà Nam Trần 'Vĩnh Phúc không tiếp lời Lý Tièn Phong, lại nói ra bố trí của mình, hắn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của tuẳn phủ Hà Nam, mà đi gần tới cửa sổ vài bước, trầm giọng nói:
“Có thể mang nhiều hàng hóa tới như vậy, tất nhiên binh mã Sơn Đông có thể đem tới cũng nhiều như vậy, trước thế lớn như vậy, ngoài cúi đầu thần phục ra, còn có thể thế nào nữa?”
Trong đó xếp hạng nhất chính là binh mã của tổng binh Ninh viễn đoàn luyện Ngô Tam Quế và tổng binh Sơn Hải Quan Cao Đệ. Binh mã Kế Liêu mặc dù nhiều lần đại bại, nhưng vẫn chưa hao phí hoàn toàn sức mạnh, thủ hạ của Ngô Tam Quế và Cao Đệ đều là bại binh thu nạp về, đều là lão binh có kinh nghiệm, khá là có tác dụng, hơn nữa số lượng gần tám vạn tập trung lại, cũng là một sức mạnh khó lường.
Vị trí thứ hai chính là hơn sáu vạn binh lính của thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức. Tổng binh Hoàng Đắc Công và Lưu Lương Tá cũng coi là quan tướng tạm được, chủ lực của hơn sáu vạn lính này cũng không chịu đả kích gì, hơn nữa lương thảo cũng đầy đủ, huấn luyện cũng có chút miễn cưỡng, so với Liêu binh mặc dù kém một chút, nhưng vẫn coi là có thể chiến đấu.
Về phần vị trí thứ ba chính là hơn chín nghìn dự binh của tổng binh Hà Nam. Trần Vĩnh Phúc, theo ước tính của những phụ tá trong mộ phủ Lý Mạnh và những quan quân dự bị trong doanh Giao Châu, hơn chín nghìn dự binh này nếu chỉ nói riêng về chiến lực, chắc chắn sẽ mạnh hơn binh mã Liêu binh và Nam Trực Đãi.
Vì chín nghìn người này cơ bản đều đã mấy lần đánh với đại quân lưu dân, cũng coi như tinh nhuệ leo lên từ trong biền máu núi xương. Tổng binh Hà Nam. Trần Vĩnh Phúc lúc đại quân lưu dân mới vào ở Hà Nam. Từng dẫn đầu đội quân này, chạy ngược chạy xuôi, cứu hoả chi viện khắp nơi, một vạn binh mã ban đầu bây giờ lại có thể có hơn chín nghìn người, điều này đã nói rất rõ vấn đề rồi. Phải biết rằng trong quan quân Đại Minh , ngoài Sơn Đông ra, các nơi khác đánh với La Nhữ Tài và Lý Tự Thành hoàn toàn đều bị đánh tan hoặc bị tiêu diệt, có thế bảo tồn cũng chỉ có chín nghìn binh này.
Chín nghìn binh này mặc dù được điều vào trong thành Khai Phong, cũng luôn không chịu im tiếng, mấy lần đại vây thành chiến, cũng đều là những dự binh này đẫm máu hăng hái chiến đấu, đánh bại vòng vây của kẻ địch.
Trong từng trận chiến như thế, những dự binh này cũng coi như kinh nghiệm phong phú dần dần trưởng thành. Những binh này nếu trở thành tinh binh,có thể huấn luyện và chỉ huy chính quy, nếu đánh trận nhiều rồi cũng có thể luyện ra tinh binh, đội quân của tổng binh Hà Nam - Trần Vĩnh Phúc này, hiện giờ cũng được coi là tinh binh.
Hơn nữa khác với hắn. Chu Vương ở thành Khai Phong muốn bỏ tiền thủ thành, trước nay không cần quan lại ở vùng chủ động tới thỉnh cầu, bên hắn đã bỏ lượng bạc lớn ra, treo thưởng khích lệ, không từ bất cứ việc xấu gì, thành Khai Phong được xưng là hùng thành thứ ba trong thiên hạ, người đông, có hoàng thân Đại Minh hào phóng như vậy, những nhà phú quý khác cũng không keo kiệt gì.
Nói tới cũng thật thú vị, hơn chín nghìn binh mã của Trần Vĩnh Phúc, mặc dù quân lương cũng không tránh khỏi bị cất xén, nhưng tính ra một năm lại có thể lấy được bảy tám tháng lương bổng, trong quan binh Đại Minh như vậy cũng là rất được rồi.
Hơn nữa trong cuộc đánh giằng co với đại quân lưu dân, thu được trưng dụng, đội quân của Trần Vĩnh Phúc, cũng hơn bốn nghìn con ngựa, động lực như vậy cũng khá khả quan.
Trong nhà Trấn Vĩnh Phúc là tướng môn hiện thời, luyện binh hành sự đều đúng mực, không giống như đạo phỉ như Tả Lương Ngọc và Hạ Nhất Long, ở Hà Nam là quân nhân khiêm tốn, quân kỷ hạn chế binh lính cũng rất nghiêm.
Cộng các nhãn tố này lại, hơn chín nghìn dự binh này được doanh Giao Châu đánh giá rất cao, sở dĩ không so được với Liêu binh và Nam binh, chẳng qua là số lượng khá ít, hơn nữa còn bị vây trong thành Khai Phong. Hà Nam.
Đối với quan binh Đại Minh , thái độ của doanh Giao Châu đều là đánh tan sắp xếp vào đồn điền điền trang, vì binh lính bình thường thậm chí còn không bằng điền hộ trong đồn điền điền trang, mà những thân binh gia đinh lại đều vinh nhục cùng chủ tướng của họ, rất khó để họ đầu hàng.
Ngược lại hơn chín nghìn dự binh thành Khai Phong, miễn cưỡng tới doanh Giao Châu yêu cầu, đội quân như thế làm đội quân phòng thủ ở vùng hoặc là chiến binh ở chiến trường thứ yếu đều hoàn toàn có thể dùng được.
Tề quốc công Lý Mạnh sau khi được phép làm đề đốc quân vụ bốn tỉnh, theo quy tắc, binh mã vốn có ở bốn tỉnh cũng nên nghe theo điều khiển của hắn, hoặc là nói đây cũng là quyền lực hắn chiếm đoạt được, nhưng Lý Mạnh lại hoàn toàn khống muốn tiếp nhận, mắt nhắm mắt mở để Đại Minh rút đội quân này ra khỏi những địa bàn này.
Chỉ có hơn chín nghìn binh của tổng binh Trần Vĩnh Phúc lại tới điểm danh quy thuận Sơn Đông, về phần triều đình, ở bờ bắc Hoàng Hà thành Khai Phong gần như đã trở thành một toà cô thành, thuộc địa bàn đã từ bỏ. Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong, tổng binh Hà Nam. Trần Vĩnh Phúc, nếu không phải ngày đó văn võ Sơn Đông. Hà Nam cùng nhau thượng tấu giải thích khoe công. Lý Tiên Phong và Trần Vĩnh Phúc sớm đã vì Thân Vương ở Hà Nam rơi vào tay giặc mà bị chém đầu rồi.
Thần tử kiểu chống đối triều đình trong mắt không có thiên tử thế này, chết trong thành vây còn coi là may mắn của họ, nếu không chết, triều đình cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng hơn chín nghìn binh mã này, Lý tặc Sơn Đông muốn thì tặng cho hắn là được.
Lý Mạnh và doanh Giao Châu khá coi trọng hơn chín nghìn dự binh này, nhưng triều đình lại coi như rác rưởi bỏ đi, điều này cũng chứng minh Đại Minh không có mắt.
Mặc dù triều đình xem thường như vậy, doanh Giao Châu coi trọng như thế, nhưng Trần Vĩnh Phủc lại luôn giữ im lặng, con cháu tướng môn, đó là tướng môn đương thời Đại Minh , lòng trung thành với Đại Minh muốn thay đổi cũng rất khó, nhưng tình thế hiện giờ, ngoài Lý Mạnh ra, Trần Vĩnh Phúc hắn còn có thể nương nhờ nơi đâu.
Lẽ nào tới nương nhờ Đại Thuận, đánh sống đánh chết với đại quân lưu dân gần chục năm, đôi bên đều đẫm máu thù hận, cách giải quyết duy nhất là một bên bị tiêu diệt hoàn toàn, như thể còn nói gì tới nương nhờ nữa.
Trên thực tế, giữa tháng giêng, tin Lý Mạnh chiến thắng Thát Lỗ bắt đầu lan truyền trong dân gian, vòng tròn Trung Mưu. Thông Hứa. Kỷ Huyện xung quanh thành Khai Phong đã không còn tung tích của quân lưu dân.
Hơn nữa ở biên giới của vòng này, quân lưu dân cùng lùi lại khoảng chục dặm, một phần ba phủ Khai Phong ở khu vực bờ bắc Hoàng Hà trở thành nơi không quan không giặc, những dân đoàn vũ trang, đạo phỉ rải rác bắt đầu lẻn vào vùng, vì không có người bảo vệ trông nom.
Thành Khai Phong giữa tháng giêng, cuối cùng có thể đảm bảo ngày nào cũng mở cổng thành mấy canh giờ, trong thành dự trữ đầy đủ, nhưng cũng không thể bán hết ngay được.
Hơn nữa mặc dù giao thừa năm Sùng Trinh mười lăm không dám đón năm mới, nhưng tháng giêng lại ồn ào huyên náo, khiến trạng thái tinh thần mọi người căng thẳng thời gian dài như vậy cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.
Thành Khai Phong bị vây lâu như vậy, trong thành không phải thiếu vàng bạc mà thiếu hàng hóa, điều này khiến cửa hàng của thương đoàn Linh Sơn ở thành Khai Phong cũng kiếm được một khoản lớn.
Vốn dĩ thương đoàn Linh Sơn theo yêu cầu của bên Sơn Đông là thống kê lượng thiếu hụt lương thực và nhu yếu phẩm sinh hoạt khác trong thành Khai Phong, sau đó do thương đoàn Linh Sơn gom góp hàng hóa ở Giang Nam và Sơn Đông, thông qua đường thuỷ như đường kênh đào và Hoàng Hà chuyển tới. Ai ngờ thấy trong ngoài thành thái bình như vậy, phí chi tiêu của các hộ giàu trong thành Khai Phong lại đột nhiên tăng cao, có lẽ cảm thấy đại nạn phá thành đã qua, có lẽ là thời gian thành bị vây khốn đã khám phá hồng trần, cảm thấy đời người không biết sống chết lúc nào, lúc có cơ hội, thì sống cho thật tốt.
Cửa hàng của thương đoàn Linh Sơn ở thành Khai Phong vốn lấy danh nghĩa thương đoàn Giang Nam, từ sau tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười lăm, cửa hàng này đơn giản là để rõ thân phận, tấm biển thương đoàn Linh Sơn. Sơn Đông được đưa ra, quả nhiên là có hiệu quả ngay tức thời, những sai dịch vốn thỉnh thoảng tới thăm hỏi vơ vét tài sản lại biến mất không dấu vết. Bên tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc còn đưa hơn chục binh lính tới bảo vệ.
Chưởng quầy và tiểu nhị của thương đoàn đưa ra tin trong thành Khai Phong có rất nhiều hàng hóa, thực thế tin tức này sớm đã khiến các thương đoàn và các hộ nhà giàu trong thành tới đặt trước, đây cũng là luật lệ cam chịu ở thương trường, chưởng quầy cửa hàng này xưa nay cũng thương thăm dò thị trường, biết kho lương của các nhà cũng gần như chỉ có thể chống đỡ được nửa tháng, muối cũng chỉ được mười ngày.
Mặc dù những ngày này cổng thành được mở, bốn phương tám hướng, bao gồm của những châu phủ bờ bắc cũng bắt đầu có người đưa hàng tới thành Khai Phong, nhưng thành trì lớn như vậy, hàng hóa tới chỉ như muối bỏ bể mà thôi, hoàn toàn không đủ dùng, theo ước tính, sẽ có lượng lớn nhu cầu về nhu yếu phẩm như lương thực và muối.
Kết quả các thương đoàn còn có các hộ nhà giàu chọn mua đăng ký trước, danh sách này lại khiến chưởng quầy và một đám người giật nảy mình, vì ngoài lương thảo và muối ra, những đồ dùng khác đúng là vô cùng phong phú, từ giấy vàng mã dùng trong tế điện tới lạc đà trâu ngựa trên thảo nguyên, thậm chí còn có yêu cầu mua hộ ca kỹ Tần Hoài, đồng hồ để bàn của Tây Dương.
Những nhà giàu có ở thành Khai Phong, chẳng lẽ không có chỗ tiêu tiền, chưởng quầy tính sổ sách và những tiểu nhị biết tính toán, tính cả buổi tối, mới tính ra được, nếu có thế làm xong mục danh sách này, tiền kiếm được chắc phải bảng ba phần doanh thu hàng năm của thương đoàn Linh Sơn.
Theo quy chế của thương đoàn Linh Sơn, có thế làm ra lợi nhuận như vậy, đánh giá kiểm tra cuối năm cũng có thể đạt tới “trên cả tuyệt”, có đánh giá thành tích như vậy, là có cơ hội vào trong tổng hiệu.
Vào trong tổng hiệu là hy vọng xa vời của tiểu nhị, chưởng quầy của cửa hàng thương đoàn Linh Sơn, có cơ hội như vậy, tất nhiên phải nắm cho chắc. Người trong cửa hàng Khai Phong đều bận rộn hết hai ngày, cuối cũng làm rõ được danh sách này, sau đó bố trí tốc mã tới Sơn Đông, tới báo cáo với tổng hiệu bên châu Tế Ninh.
Tổng bộ cơ cấu nha môn Sơn Đông đều đặt ở Tế Nam, vì phủ Tề quốc công cũng đặt bên đó, chỉ huy điều hành gần đây, truyền đạt mệnh lệnh ở trung tâm xuống cũng thuận tiện.
Ngoại lệ duy nhất chính là thương đoàn Linh Sơn, vì trung tâm kinh tế của Sơn Đông chính là Tế Ninh và Giao Châu, còn rất nhiều hàng hóa từ nước ngoài tới cảng tư Linh Sơn cũng phải qua đường thuỷ tới châu Tế Ninh buôn bán, giá muối và số định mức phân phối cả Sơn Đông hiện giờ cũng đều quết định tại Tế Ninh.
So với Giao Châu khá vắng vẻ mà nói, châu Tế Ninh lại là đầu mối then chốt trong vận chuyển đường thuỷ, thương nhân vào nam ra bắc đều tập trung ở đây, lại có nguồn gốc từ trước, tất nhiên là trở thành trung tâm rồi.
Thương đoàn Linh Sơn tới bây giờ, đã là nhân vật khổng lồ, điều khá thú vị là thương đoàn Linh Sơn đã có tính chất như ngân hàng.
Phàm là ngân phiếu định mức do thương đoàn Linh Sơn đặt ra, là có thể coi như tiền mặt sử dụng được, ở những nơi xa hơn, những ngân phiếu định mức này thậm chí giá trị còn cao hơn mệnh giá của nó vì thương đoàn Linh Sơn là tài sản của Tề quốc công Lý Mạnh, có bảo đảm võ lực lớn mạnh như doanh Giao Châu và tài sản cực lớn ở Sơn Đông, những ngân phiếu định mức này rất được tin dùng, thương nhân bên ngoài mang theo nhiều bạc rất không tiện, có ngân phiếu này cũng đơn giản hơn nhiều.
Loạn thế hiện nay, cho dù là hiệu buôn giàu có cũng có thể vì chút chuyện nhỏ nói đóng cửa là đóng cửa, họ mà mang ngân phiếu ra cũng có thể trở thành tờ giấy lộn.
Nhưng thương đoàn Linh Sơn cho dù nhìn thế nào, cũng không nhìn ra có nguy cơ đóng cửa nào, quy mô buôn bán mỗi ngày kiếm được vạn tiền vàng, lại có mỏ vàng và hàng hóa trên biển, tiền giấy đưa ra, phía sau lại có vàng thật bạc trắng đảm bảo, không cần phải lo lắng, hơn nữa thương đoàn là tài sản của người có thanh thế bậc nhất trong thiên hạ, cũng không cần lo lắng ai sẽ đi tìm phiền phức, về phần có bị binh tai ảnh hưởng đến hay không, cũng chính là lúc đánh thát tử, mọi người lo lắng điều này, còn có người mang tiền giấy dựa theo tám phần tiền mặt, Nhưng khi tin đại thắng truyền về, ai có lo lắng thế nào cũng đều yên tâm.
Thành Khai Phong cần lượng lớn hàng hóa như vậy, hơn nữa còn đủ các chủng loại, Nhưng từ trên xuống dưới trong cửa hàng của thương đoàn Linh Sơn ở Khai Phong đều tràn đầy lòng tin với tổng hiệu (gần như là tổng đại lý bây giờ)
Chạy dọc theo sông, tốc mã bốn năm ngày là tới bên châu Tế Ninh, đại chưởng quầy thương đoàn Linh Sơn - Hầu Sơn sau khi nhìn danh sách, lại không vui mừng như bên cửa hàng, mà phái người tới mời chủ sự cục Ly Kim Khổng Tam Đức tới, bên cục Ly Kim cũng thuộc cơ cấu của thương đoàn Linh Sơn.
Nhưng cùng với quy mô mở rộng, còn có tính đặc thù của nha môn, nhanh chóng trở thành tổ chức ngang với thương đoàn Linh Sơn, trực thuộc quản lý của Ninh Càn Quý.
Bên cục Ly Kim ngoài làm tiền giấy ra, vì khách thương vào nam ra bắc đều phải trải qua Cục Ly Kim , nên nắm chắc tình hình thương nhân nam bác, cục Ly Kim toàn diện nhất, lượng hàng lớn như vậy, chỉ dựa vào Sơn Đông e là khó mà hoàn thành được, e là phải mua hàng từ Giang Nam.
Buôn bán quy mó lớn như vậy, minh thương đoàn Linh Sơn không thể nuốt trôi được, cho dù có thể, cũng không tránh khỏi chiếm mất lượng lớn tài nguyên và tinh lực. Khổng Tam Đức và sản nghiệp Phương gia ở Lưỡng Hoài đều là đối tượng hợp tác không tệ.
Mùa màng năm mười sáu Sùng Trinh cũng đã tốt hơn, thời tiết cũng ấm hơn nhiều, tháng hai đã có thể thông tàu thuyền trên Hoàng Hà.
Trung tuần tháng giêng đặt hàng, đầu tháng hai lượng lớn hàng hóa bắt đầu thông qua đường thủy cuồn cuộn liên tục đưa tới Khai Phong, các loại nhu yếu phẩm trong sinh hoạt như lương thực, muối, sau đó là đồ chơi, đổ dùng xa xỉ, thậm chí là đồ Tây, ca kỷ con gái Giang Nam, đều được đưa tới thành Khai Phong.
Mấy ngày đầu, thành Khai Phong đã rơi vào trong niềm vui hân hoan, Mặc dù đã là tháng hai, nhưng người Khai Phong không thiếu đi niềm vui đón tết, thậm chí là lúc này còn có thói quen, người trong thiên hạ đón tết vào tháng giêng, chỉ có người Khai Phong vẫn còn đang đón tết.
Rất lâu sau này, thậm chí đã trở thành một cảnh quan nhàn văn đặc biệt của thành Khai Phong, Nhưng rất ít người nghĩ tới, năm đó chẳng qua chỉ là nỗi cuồng hoan sống sót sau tai hoạ mà thỏi.
Sau mồng năm tháng hai, trên bến tàu ngoài thành Khai Phong càng ngày càng có nhiều người tới xem náo nhiệt, mọi người muốn xem đội thuyền từ bên Sơn Đông tới.
Trong hơn chục tinh của Đại Minh. Hà Nam luôn giàu có đông đúc hơn Sơn Đông. Thời gian hơn chục năm này.Sơn Đông sao có thể giàu có đòng đúc như vậy, sao có thể nhanh chóng dễ dàng tập trung nhiều hàng hóa đến vậy, hơn nữa còn nhanh chóng điều thuyền bè tới như vậy.
Sau khi phủ hộ đàn chủng trong thành Khai Phong thoát khỏi đại nạn, đúng là muốn tiêu tiền hường thụ niềm vui, các cửa hàng cũng muốn nhàn cơ hội này mà phát tài, đều không có mục đích gì khác, Nhưng người có ý trong thành Khai Phong lại có thể nhìn ra điều gì đó.
Yêu cầu của Lý Mạnh với thành Khai Phong, tháng hai rồi mà triều đình vẫn không có câu trả lời chính thức, nhưng tháng mười hai năm Sùng Trinh thứ mười lăm mọi chuyện đều đã truyền tới thành Khai Phong.
Các quan lại văn võ, nhà giàu, dân thường bên Khai Phong đều biết uy phong của Lý đại soái bên Sơn Đông, mặc dù triều đình chưa có câu trả lời, Nhưng mọi người đều biết kết quả e là sẽ giống với tin đồn thôi.
Bờ bắc Hoàng Hà còn trong khống chế của triều đình, hoàng thân, quan lại, dân chủng trong thành Khai Phong đều vẫn có cơ hội chọn lựa, quyết định minh đi theo ai. Từ sau khi liên quân lưu dân rút lui, người có tư cách chọn lựa hoặc là tự cho mình có tư cách đó ngoài hân hoan ra, đều suy nghĩ xem tiếp theo nên đứng về bên nào.
Hai mươi tháng hai, ở bến đò Hoàng Hà, cảnh náo nhiệt kéo dài hơn chục ngày vẫn không có đấu hiệu suy giảm, hiện gỉơ không chỉ tới xem quy mô đội thuyền trên Hoàng Hà nữa,
Thường xuyèn có đồ chơi của Tây gì đó, đặc sản nơi khác và còn có con gái từ Giang Nam tới, những sự vật mới lạ như thế khiến dân chúng nhìn thấy mặt mày hớn hỡ, hiện giờ dân chúng nhàn hạ trong thành đều có một thói quen, dó chúứi là sáng sớm ra khỏi thành, ngắm cảnh xung quanh nơi dỡ hàng ở bến tàu, đợi tới tối thì quay về, đây chính là đề tài tán chuyện rất hay.
Người tới xem vui đông, lại có những người bản đồ ăn vặt và bán hàng rong tới đây, thành Khai Phong bị vây thời gian dài như vậy, có rất nhiều người trong thành đánh mất kế sinh nhai.
Chu Vương và quan phủ vốn chi tiền mộ tập thanh niên trai tráng thủ thành còn có thể kiếm được vài đồng sống tạm, hiện giờ đã thái bình rồi, ngay cả tiền này cũng không kiếm được, lượng lớn hàng hóa tới ngoài thành, vì rất nhiều hàng, thuyền bè đều phải vận chuyển tới lui, lao động trên thuyền thường không đú.
Cẩn các cửa hàng trong thành Khai Phong cung cấp rất nhiều kiệu phu và người đỡ hàng, những lao động nhàn rỗi trong thành tất nhiên cũng tới đây. Nếu người ngoài tới bến đò này, thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, chắc chắn sẽ tường là cả nửa thành Khai Phong đã chuyển tới đây.
Người bên dưới vì muốn xem vui, có kế sinh nhai càng cao hứng, người bên trên lại lấy lại thói quen hưởng thụ nhàn nhã trước đây.
Ví dụ như một quân rượu hoang phế rất lâu rồi bên bờ Hoàng Hà, lại bắt đầu buôn bán, quân rượu này không bị hủy trong khi thành bị vây, đúng là một kỳ tích, nghe nói là đầu lĩnh lưu đân và Lý nhị lang Sơn Đông cũng ở lại quân rượu này nghỉ ngơi ngẩm cảnh.
Các loại tin đèn càng khiến quân rượu khai trương lại làm ăn hưng thịnh hơn, mặc dù món ăn vẫn là cá chép Hoàng Hà, nhưng giá tiền lại đát hơn quân rượu tốt nhất trong thành Khai Phong, có tin đồn quân rượu này là em vợ của tuần phủ Hà Nam làm chủ, tất nhiên có thể yên ổn rồi.
Đối với kẻ có tiền, đắt thì đắt, cũng chẳng hơn mấy tiền, nên vị trí trang nhã ở tầng hai của quân rượu này chưa bao giờ cung cấp đủ yêu cầu, dưới lầu thường xuyên có xe ngựa chờ đợi.
Hôm nay trời trong nắng ấm, chắc sẽ càng có nhiều người giàu có nhàn rỗi ra ngoài thành choi, nhưng tầng hai quân rượu lại trống không, chỉ có một văn nhân mặc áo đài đứng phía sau cửa sồ phía ven sòng, mặt không cảm xúc nhìn bến đò tấp nập hối hả, và những hàng hóa trên sông.
Trên tầng hai chỉ có mình hắn, ở cầu thẳng cũng chỉ có một người già ăn mặc như gia bộc, thực tế, chưởng quầy, tiểu nhị, đầu bếp quân rượu này đều bị đuổi ra khỏi quân, dưới lầu cũng có mấy gia đinh sắc mặt lạnh tanh, không hề khách khí với người khác. Con cháu nhà giàu có trong thành Khai Phong tới quân rượu đều bị chặn lại không chút nề mặt, những người bị chặn quay về này đều không dám nói gì, ngoan ngoãn rời khỏi.
Từ sáng sớm tới giữa trưa, người trung niên này đã đứng phía sau cửa sồ nhìn hai canh giờ, đứng lảu như vậy, cho tới khi hán bị tiếng ồn ào dưới lẩu làm bừng tinh.
“Các ngươi cũng biết ai đang ở trên, đừng tự làm mất mặt, mau ra ngoài, mau ra ngoài”.
“Cẩu nô tài, ngươi mù mắt à, lại dám nói những lời như vậy, nếu không muốn chịu đòn, thì mau cút sang bên cho ta”.
Người trung niên này lúc này mới vuốt con mắt đau, thu ánh mắt từ dòng người hầu cận bên dưới, thấp giọng thở dài, hắn có thể nghe ra người tranh cãi bên dưới là gia đinh hộ vệ nhà minh, còn bên kia, nghe khẩu khi, cũng có thân phận tương tự như vậy, chỉ là không biết chú nhân là ai.
Nhưng ở gần thành Khai Phong, dù sao chu Vương cũng không thể ra khỏi thành, những người xám nhập từ bên ngoài cùng sẽ bị đuổi đi thôi, nhưng tình hình dưới lẩu có chút vượt ra ngoài dự đoán của hắn, nghe thấy gia đinh nhà minh kêu lên vài tiếng, rõ ràng là chịu thiệt rồi, ngay sau đó là tiếng bước chần vang lên ở bậc thẳng.
Người già ở đầu bậc thẳng đó lại tránh sang một bên, tiếng bước chân là của một người, rõ ràng là có dừng lại trong quá trình lên lẩu, có lẽ là đã thấy người quản gia đó, ngay sau đó liền quát:
“Dừng tay, đợi ở bên ngoài đi”.
Đánh cãi dưới lầu liền dừng lại, ngay sau đó trả lại sự yên tĩnh, tiếng bước chần trên bậc thẳng lại vang lên, người trung niên trên lầu cười cười, sửa sang áo choàng, quay người cuời chào hói người đàn ông xuắt hiện ở đầu cầu thẳng.
“Thật là trừng hợp, không ngờ hôm nay Trần tổng binh cũng rảnh rỗi như vậy, ra ngoài thành giải sầu sao?”
sấc mặt người đi lên lầu đó ngãm đen, thân hình cuờng tráng, dáng vẻ của một quân nhân, nhưng vẻ mặt lại trầm tĩnh hiếm thấy, trên mặt hán cũng là nụ cười gượng gập như chính văn sĩ trung niên kia, hăn chăp tay hành lê nói:
“Thật là trùng hợp, không ngờ hôm nay lại gặp được tuần phủ đại nhân ở đây”.
Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong và tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc cùng cười ha ha, đều ngẩm hiểu lẫn nhau, làm bộ khách sáo, hai người lại đi tới bên cửa sổ. Tuần phủ Lý Tiên Phong hơi lưỡng lự, nói:
“Tuần phủ Sem Đòng Nhan Kế Tổ phái người đưa thư tới, nói là mọi việc làm sám, nếu để muộn sẽ khôngbán được giá cao”.
Lý Tiên Phong cười tự giễu, lại nói:
“Tên Nhan này còn được xưng là tài từ đệ nhất Mân việt, lại cũng có thể giảng giải như con buôn vậy”.
“Lý đại nhân, hôm qua Trần mỗ đã cho khuyển từ chuẩn bị rồi, đề hán tới Sơn Đông đấu quân.
Tổng binh Hà Nam Trần 'Vĩnh Phúc không tiếp lời Lý Tièn Phong, lại nói ra bố trí của mình, hắn không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của tuẳn phủ Hà Nam, mà đi gần tới cửa sổ vài bước, trầm giọng nói:
“Có thể mang nhiều hàng hóa tới như vậy, tất nhiên binh mã Sơn Đông có thể đem tới cũng nhiều như vậy, trước thế lớn như vậy, ngoài cúi đầu thần phục ra, còn có thể thế nào nữa?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook