Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)
-
Chương 8
Sau khi hội Tam Hợp chính thức tẩy trắng thành tập đoàn Tam Hòa thì tặng cho thành phố Hải Hà đại lễ đầu tiên, chính là quảng trường Lâm Giang rộng năm mươi sáu vạn mét vuông.
Hai bên quảng trường là hai sân cỏ thật lớn, giữa tấm thảm xanh biếc được điểm xuyết vài luống hoa và bụi cây lẻ tẻ. Xa hơn một chút là khu làm việc, từng cao ốc văn phòng san sát nối tiếp nhau. Hôm nay, vách tường thủy tinh ở các cao ốc văn phòng được gột rửa đến bóng loáng sau cơn mưa, phản chiếu bầu trời xanh thăm thẳm. Một tòa nhà chín mươi tám tầng hình bầu dục vươn lên từ mặt đất, đứng giữa các cao ốc văn phòng như hạc giữa bầy gà, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ quảng trường Lâm Giang và mặt sông mênh mang.
Thành Dương bé nhỏ đứng giữa quảng trường, quay lưng về phía tòa cao ốc, nhìn các lái buôn và dòng người tới lui bốn phía. Công việc của y hôm nay trên danh nghĩa là “tuần thị”, nhưng thực tế là chẳng làm gì cả. Chán nản muốn chết, tiện thể chờ người.
Y nhớ trước đây, mỗi khi được nghỉ, Vũ Tình rất thích đến đây. Tìm một gốc đại thụ, trải một tấm thảm, nằm một lát là hết một ngày. Nghe tiếng lái buôn hết ới lại ơi, một tiếng lại một tiếng, lại còn kéo dài âm cuối, khiến thời gian dường như cũng chậm lại. Thi thoảng y đến ven quảng trường tìm người bán hàng rong, mua một cái ống nhòm nhỏ cho Vũ Tình chơi. Vũ Tình nâng ống nhòm, lười biếng miêu tả cho y nghe dáng dấp người đứng trên tòa nhà đối diện ra sao, đang làm cái gì.
“Cũng không khác nhìn bằng mắt thường mà.” Cô nói.
Thành Dương vờ giận, giơ tay giành lại ống nhòm: “Vậy thì trả lại cho anh.”
Còn có một lần, một cậu bé nghịch ngợm la hét chạy đến dưới tàng cây bọn họ đang hóng mát, đâm sầm vào ngực Thành Dương. Nó lảo đảo lùi lại vài bước, thật vất vả mới đứng vững, ngẩng đầu liếc nhìn Thành Dương, lại suýt chút hét lớn.
Thành Dương vội vàng giơ tay ra hiệu im lặng, cậu nhóc che miệng mình lại, gật gật đầu, nhưng hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn y chằm chằm. Đại não các bạn nhỏ trước giờ đều không giấu giếm gì, trình tự thăm dò Thành Dương cũng bớt đi vài bước, chợt nghe liên tiếp suy nghĩ kích động không thôi ——
“Là đại ca ca đại tỷ tỷ đã cứu ba ba hôm thứ Sáu!”
“Đại ca ca thật lợi hại thật đẹp trai, sau này mình cũng phải trở thành người như anh ấy!”
Vũ Tình phì cười, chọc chọc Thành Dương nhắc nhở: “Quên mất rồi à? Tụi mình mới gặp bạn nhỏ này tuần trước.”
Thành Dương không giỏi nhớ mặt người khác, lúc đó cũng nên phản ứng lại. Lần đầu tiên đối diện ánh mắt tràn ngập mong đợi và sùng kính này, y đỏ từ hai gò má đến mang tai, ấp úng không nói nên lời.
Chuyện này bị Vũ Tình chế nhạo rất lâu.
“Thành tiên sinh.”
Y xoay người như vừa tỉnh mộng, thấy một người đàn ông đeo kính râm cách ba bước đang xòe tay ra với y: “Tôi là trợ lý của Liệp Báo.”
Thành Dương gật đầu, giơ tay phải lên bắt tay người kia. Lòng bàn tay đối phương thô ráp, ngón tay thô to mạnh mẽ, gan bàn tay có vết chai do cầm nắm thứ gì đó lâu ngày mà ra. Y kéo tâm tư quay lại, hỏi: “Liệp Báo không đến?”
“Ông chủ đang bận việc.”
“Về việc ủy thác chúng ta đã bàn tối qua thì sao?” Thành Dương hỏi.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể nhận.”
Người đàn ông mỉm cười theo lễ tiết, Thành Dương im lặng gật đầu, đây cũng là kết quả như dự liệu, nhưng y vẫn có chút thất vọng mơ hồ. Trầm mặc chốc lát, vị trợ lý kia lùi lại một bước nhỏ, nói như thăm dò: “Nếu như Thành tiên sinh không còn chuyện gì, vậy tôi về trước.”
“Nếu đã đến thì nhân tiện chuyện trò thêm đôi câu đi.”
Bước chân của anh ta khẽ động như có điều chống cự, trong một giây, chút chống cự ấy cũng biến mất, bị pheromone giữ chặt trước mặt Thành Dương.
“Thành tiên sinh.” Người đàn ông nói như đang mộng du: “Có phải cậu đã đắc tội với ông lớn nào không? Cấp trên đánh tiếng cảnh cáo chúng tôi không được nhận vụ của cậu.”
Thành Dương dẫn dắt: “Cấp trên?”
“Người của chính phủ. Ông chủ cho tôi biết, còn dặn tôi báo cho các đồng nghiệp có quan hệ tốt khác.”
—— Nhân tiện báo cho chính Thành Dương.
Dẫn đường thở dài một hơi, hiểu được ẩn ý trong những lời đó. Liệp Báo vừa cảnh cáo y, khiến y thiếu một món nợ ân tình, lại không dấu vết mà thanh minh cho chính mình. Dù sao thì thông tin cũng là do y xâm nhập đại não mà có được, Liệp Báo chỉ phái đến một trợ lý có sức phòng thủ tinh thần yếu. Thành Dương phất tay cho người kia đi, rồi lấy ra một tập vở nhỏ từ trong túi, nhíu mày nhìn danh sách cấp trên.
Người của chính phủ.
E là hành động hôm trước của y đã khiến công đoàn chú ý.
Cái tên đầu tiên trên trang giấy là Liệp Báo, Thành Dương đè bút, thô bạo gạch ngang ba, bốn đường. Y không biết tin tức của Liệp Báo đã truyền đến bao nhiêu nơi, cũng không biết mình còn bao nhiêu lựa chọn —— rất có thể đến cuối cùng, hy vọng duy nhất của y chỉ có thể đặt vào Dạ Ưng.
Cảm giác nôn nóng từ trước đến nay chưa từng có từ đỉnh đầu dọc theo xương sống chạy xuống dưới, y buồn bực cất giấy bút đi, tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, Ninh Phi cũng gạch đi cái tên thứ nhất trong danh sách.
Súng trường bắn tỉa đã gác ngay cửa sổ, ChayTec M240(3) mẫu tiêu chuẩn, đạn loại.433, ống ngắm không có thấu kính, không gây ra phản quang. Hắn buông bỏ tất cả những chuyện không vui từ lúc thức dậy, toàn tâm toàn ý nhập tâm vào công việc. Áp má lên báng súng, tìm mục tiêu cách xa bốn ngàn mét, chầm chậm, cẩn thận điều chỉnh đường đạn. M240 là bạn tốt của hắn, cho tới nay vẫn luôn phối hợp ăn ý.
Mục tiêu là Bạch Bằng, một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, đang hùng hồn thuyết trình trên bục, vừa nói vừa khoa tay múa chân kịch liệt. Thời điểm nheo mắt lại, Ninh Phi thậm chí còn có thể thấy rõ ràng từng nếp nhăn nhỏ xíu và bắp thịt run rẩy.
Đến lúc rồi.
Ngón tay đặt ngay cò súng, ấn xuống rồi buông ra. Lực giật lùi chấn động đến mức khiến hắn ngồi bệt xuống đất, Ninh Phi bò lên, trở lại tư thế nửa quỳ nửa ngồi, nhìn về phía xa qua ống ngắm, sẵn sàng bồi thêm phát đạn nữa.
Mục tiêu đã chết.
Nhiệm vụ đầu tiên luôn đơn giản nhất, bọn họ không có bất kỳ phòng bị nào, cũng sẽ không nhờ công đoàn phái lính gác bảo vệ. Bọn họ luôn bị đạn xuyên qua một phát vỡ đầu dưới tình huống không hay biết gì.
Tiếng hét chói tai cùng tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, Ninh Phi thả lỏng tâm trạng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rút khỏi hiện trường. Hắn cởi bộ quần áo đầy mùi khói thuốc, thay một cái áo sơ mi trắng, cài được nửa số nút, đột nhiên loáng thoáng ngửi thấy một mùi cỏ xanh đặc biệt.
Hắn chợt dừng động tác, đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Thành Dương đang ở ven quảng trường, giơ ống nhòm nhìn về phía hắn. An tĩnh, lại xa xôi, rõ nét như những bức ảnh rải rác trên ghế sô pha nhà hắn.
Thành Dương bị sát ý thấu xương kinh động.
Là một dẫn đường, y đã từng lĩnh hội qua cảm giác này, hệt như bị xối nước đá từ trên đầu xuống. Chuyện không hay cứ kéo nhau mà đến, tỷ như cái chết của con tin, tiếng khóc tê tâm liệt phế, khiển trách nặng nề ập xuống, cùng với ăn năn.
Nhất định là có bất trắc xảy ra ở một góc nào đó trong khu này.
Y xông tới một quán hàng rong, thốt một tiếng “Xin lỗi” rồi cầm ống nhòm lên, dựa theo sát ý tìm kiếm nơi xuất hiện. Cao ốc, tầng thứ ba từ trên xuống, phòng thứ hai bên trái, cửa sổ mở một nửa, súng.
Ninh Phi đứng bên trái súng trường bắn tỉa, cúi thấp nhìn thẳng y, tay đặt trên nút áo thứ tư, lộ nửa ngực.
Tay Thành Dương trượt đến khẩu súng bên hông, dõi mắt xác định vị trí tim của Ninh Phi. Y không có bất kì bằng chứng nào, trước khi biết rõ thì không thể tùy tiện làm ra hành động phi pháp nào được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Phi tiếp tục cài nút áo từ dưới lên, chuyển động của cánh tay thi thoảng che đi nơi quan trọng. Ánh mắt Thành Dương cũng từng tấc từng tấc lướt lên trên, đi qua hầu kết hơi nhô ra, cuối cùng dừng nơi ấn đường. (giữa hai lông mày)
Y cũng không bỏ qua động tác nhỏ của đôi môi người kia. Ninh Phi không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình hai từ.
Hai từ kia khiến đầu ngón tay y trượt khỏi bao súng.
Tiếng bộ đàm bên hông vang lên, là tiếng hô to của các đồng nghiệp ——
“Tình huống khẩn cấp! Khu Vân Phù có một vụ nổ súng, Bạch Bằng bị ám sát!”
“Tôi nghe được đường đạn, hung thủ ở hướng Đông Nam.”
“Các nhân viên tuần thủ* khu Đông Nam chú ý phân biệt mùi thuốc súng.” (tuần tra và canh giữ)
Dạ Ưng nghiêng người nấp sau rèm cửa, tức thời mất dạng.
Thành Dương đặt ống nhòm xuống, do dự chốc lát, ấn nút báo cáo: “Hung thủ ở tầng chín mươi sáu khách sạn Tứ Quý, trốn thoát quá nhanh, không nhìn rõ mặt. Các cậu liên lạc với nhân viên khách sạn, tôi thử lên bắt hắn.”
=========
(1) Về cái tên Diêu Cảnh Hành: chữ 行 có đến 4 âm: hành (dài, đi), hạnh (đức hạnh), hàng (hàng lối), hạng (thứ hạng), mà chữ Cảnh (景) có nghĩa phong cảnh, cảnh ngộ (tình thế), cảnh (kịch), nên mình mạn phép chọn Hành (với nghĩa “bất định”, “biến đổi không ngừng”).
(2) Hội Tam Hợp (hay Hội Tam Hoàng) là tập hợp các tổ chức xã hội đen xuyên quốc gia, hình thành từ thời phong kiến qua phong trào chống nhà Thanh vào thế kỷ 17, sau phát triển lớn mạnh qua nhiều triều đại. Sau này bị trấn áp thì đã di chuyển qua nhiều quốc gia và xây dựng phát triển tại những nơi này. Thật là “thú dị” khi tác giả cho hội Tam Hợp tẩy trắng ở đây:v lại còn “ngôi sao bạch đạo” đồ =)))))))))
(3) Ngoài đời thật có khẩu Cheytac M200 của Mỹ, được mệnh danh là “vua bắn tỉa tầm xa”, tác giả cố ý đổi chỗ”e” và”a”.
Hai bên quảng trường là hai sân cỏ thật lớn, giữa tấm thảm xanh biếc được điểm xuyết vài luống hoa và bụi cây lẻ tẻ. Xa hơn một chút là khu làm việc, từng cao ốc văn phòng san sát nối tiếp nhau. Hôm nay, vách tường thủy tinh ở các cao ốc văn phòng được gột rửa đến bóng loáng sau cơn mưa, phản chiếu bầu trời xanh thăm thẳm. Một tòa nhà chín mươi tám tầng hình bầu dục vươn lên từ mặt đất, đứng giữa các cao ốc văn phòng như hạc giữa bầy gà, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ quảng trường Lâm Giang và mặt sông mênh mang.
Thành Dương bé nhỏ đứng giữa quảng trường, quay lưng về phía tòa cao ốc, nhìn các lái buôn và dòng người tới lui bốn phía. Công việc của y hôm nay trên danh nghĩa là “tuần thị”, nhưng thực tế là chẳng làm gì cả. Chán nản muốn chết, tiện thể chờ người.
Y nhớ trước đây, mỗi khi được nghỉ, Vũ Tình rất thích đến đây. Tìm một gốc đại thụ, trải một tấm thảm, nằm một lát là hết một ngày. Nghe tiếng lái buôn hết ới lại ơi, một tiếng lại một tiếng, lại còn kéo dài âm cuối, khiến thời gian dường như cũng chậm lại. Thi thoảng y đến ven quảng trường tìm người bán hàng rong, mua một cái ống nhòm nhỏ cho Vũ Tình chơi. Vũ Tình nâng ống nhòm, lười biếng miêu tả cho y nghe dáng dấp người đứng trên tòa nhà đối diện ra sao, đang làm cái gì.
“Cũng không khác nhìn bằng mắt thường mà.” Cô nói.
Thành Dương vờ giận, giơ tay giành lại ống nhòm: “Vậy thì trả lại cho anh.”
Còn có một lần, một cậu bé nghịch ngợm la hét chạy đến dưới tàng cây bọn họ đang hóng mát, đâm sầm vào ngực Thành Dương. Nó lảo đảo lùi lại vài bước, thật vất vả mới đứng vững, ngẩng đầu liếc nhìn Thành Dương, lại suýt chút hét lớn.
Thành Dương vội vàng giơ tay ra hiệu im lặng, cậu nhóc che miệng mình lại, gật gật đầu, nhưng hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn y chằm chằm. Đại não các bạn nhỏ trước giờ đều không giấu giếm gì, trình tự thăm dò Thành Dương cũng bớt đi vài bước, chợt nghe liên tiếp suy nghĩ kích động không thôi ——
“Là đại ca ca đại tỷ tỷ đã cứu ba ba hôm thứ Sáu!”
“Đại ca ca thật lợi hại thật đẹp trai, sau này mình cũng phải trở thành người như anh ấy!”
Vũ Tình phì cười, chọc chọc Thành Dương nhắc nhở: “Quên mất rồi à? Tụi mình mới gặp bạn nhỏ này tuần trước.”
Thành Dương không giỏi nhớ mặt người khác, lúc đó cũng nên phản ứng lại. Lần đầu tiên đối diện ánh mắt tràn ngập mong đợi và sùng kính này, y đỏ từ hai gò má đến mang tai, ấp úng không nói nên lời.
Chuyện này bị Vũ Tình chế nhạo rất lâu.
“Thành tiên sinh.”
Y xoay người như vừa tỉnh mộng, thấy một người đàn ông đeo kính râm cách ba bước đang xòe tay ra với y: “Tôi là trợ lý của Liệp Báo.”
Thành Dương gật đầu, giơ tay phải lên bắt tay người kia. Lòng bàn tay đối phương thô ráp, ngón tay thô to mạnh mẽ, gan bàn tay có vết chai do cầm nắm thứ gì đó lâu ngày mà ra. Y kéo tâm tư quay lại, hỏi: “Liệp Báo không đến?”
“Ông chủ đang bận việc.”
“Về việc ủy thác chúng ta đã bàn tối qua thì sao?” Thành Dương hỏi.
“Thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể nhận.”
Người đàn ông mỉm cười theo lễ tiết, Thành Dương im lặng gật đầu, đây cũng là kết quả như dự liệu, nhưng y vẫn có chút thất vọng mơ hồ. Trầm mặc chốc lát, vị trợ lý kia lùi lại một bước nhỏ, nói như thăm dò: “Nếu như Thành tiên sinh không còn chuyện gì, vậy tôi về trước.”
“Nếu đã đến thì nhân tiện chuyện trò thêm đôi câu đi.”
Bước chân của anh ta khẽ động như có điều chống cự, trong một giây, chút chống cự ấy cũng biến mất, bị pheromone giữ chặt trước mặt Thành Dương.
“Thành tiên sinh.” Người đàn ông nói như đang mộng du: “Có phải cậu đã đắc tội với ông lớn nào không? Cấp trên đánh tiếng cảnh cáo chúng tôi không được nhận vụ của cậu.”
Thành Dương dẫn dắt: “Cấp trên?”
“Người của chính phủ. Ông chủ cho tôi biết, còn dặn tôi báo cho các đồng nghiệp có quan hệ tốt khác.”
—— Nhân tiện báo cho chính Thành Dương.
Dẫn đường thở dài một hơi, hiểu được ẩn ý trong những lời đó. Liệp Báo vừa cảnh cáo y, khiến y thiếu một món nợ ân tình, lại không dấu vết mà thanh minh cho chính mình. Dù sao thì thông tin cũng là do y xâm nhập đại não mà có được, Liệp Báo chỉ phái đến một trợ lý có sức phòng thủ tinh thần yếu. Thành Dương phất tay cho người kia đi, rồi lấy ra một tập vở nhỏ từ trong túi, nhíu mày nhìn danh sách cấp trên.
Người của chính phủ.
E là hành động hôm trước của y đã khiến công đoàn chú ý.
Cái tên đầu tiên trên trang giấy là Liệp Báo, Thành Dương đè bút, thô bạo gạch ngang ba, bốn đường. Y không biết tin tức của Liệp Báo đã truyền đến bao nhiêu nơi, cũng không biết mình còn bao nhiêu lựa chọn —— rất có thể đến cuối cùng, hy vọng duy nhất của y chỉ có thể đặt vào Dạ Ưng.
Cảm giác nôn nóng từ trước đến nay chưa từng có từ đỉnh đầu dọc theo xương sống chạy xuống dưới, y buồn bực cất giấy bút đi, tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, Ninh Phi cũng gạch đi cái tên thứ nhất trong danh sách.
Súng trường bắn tỉa đã gác ngay cửa sổ, ChayTec M240(3) mẫu tiêu chuẩn, đạn loại.433, ống ngắm không có thấu kính, không gây ra phản quang. Hắn buông bỏ tất cả những chuyện không vui từ lúc thức dậy, toàn tâm toàn ý nhập tâm vào công việc. Áp má lên báng súng, tìm mục tiêu cách xa bốn ngàn mét, chầm chậm, cẩn thận điều chỉnh đường đạn. M240 là bạn tốt của hắn, cho tới nay vẫn luôn phối hợp ăn ý.
Mục tiêu là Bạch Bằng, một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi, đang hùng hồn thuyết trình trên bục, vừa nói vừa khoa tay múa chân kịch liệt. Thời điểm nheo mắt lại, Ninh Phi thậm chí còn có thể thấy rõ ràng từng nếp nhăn nhỏ xíu và bắp thịt run rẩy.
Đến lúc rồi.
Ngón tay đặt ngay cò súng, ấn xuống rồi buông ra. Lực giật lùi chấn động đến mức khiến hắn ngồi bệt xuống đất, Ninh Phi bò lên, trở lại tư thế nửa quỳ nửa ngồi, nhìn về phía xa qua ống ngắm, sẵn sàng bồi thêm phát đạn nữa.
Mục tiêu đã chết.
Nhiệm vụ đầu tiên luôn đơn giản nhất, bọn họ không có bất kỳ phòng bị nào, cũng sẽ không nhờ công đoàn phái lính gác bảo vệ. Bọn họ luôn bị đạn xuyên qua một phát vỡ đầu dưới tình huống không hay biết gì.
Tiếng hét chói tai cùng tiếng còi cảnh sát từ xa vọng lại, Ninh Phi thả lỏng tâm trạng, chuẩn bị thu dọn đồ đạc rút khỏi hiện trường. Hắn cởi bộ quần áo đầy mùi khói thuốc, thay một cái áo sơ mi trắng, cài được nửa số nút, đột nhiên loáng thoáng ngửi thấy một mùi cỏ xanh đặc biệt.
Hắn chợt dừng động tác, đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Thành Dương đang ở ven quảng trường, giơ ống nhòm nhìn về phía hắn. An tĩnh, lại xa xôi, rõ nét như những bức ảnh rải rác trên ghế sô pha nhà hắn.
Thành Dương bị sát ý thấu xương kinh động.
Là một dẫn đường, y đã từng lĩnh hội qua cảm giác này, hệt như bị xối nước đá từ trên đầu xuống. Chuyện không hay cứ kéo nhau mà đến, tỷ như cái chết của con tin, tiếng khóc tê tâm liệt phế, khiển trách nặng nề ập xuống, cùng với ăn năn.
Nhất định là có bất trắc xảy ra ở một góc nào đó trong khu này.
Y xông tới một quán hàng rong, thốt một tiếng “Xin lỗi” rồi cầm ống nhòm lên, dựa theo sát ý tìm kiếm nơi xuất hiện. Cao ốc, tầng thứ ba từ trên xuống, phòng thứ hai bên trái, cửa sổ mở một nửa, súng.
Ninh Phi đứng bên trái súng trường bắn tỉa, cúi thấp nhìn thẳng y, tay đặt trên nút áo thứ tư, lộ nửa ngực.
Tay Thành Dương trượt đến khẩu súng bên hông, dõi mắt xác định vị trí tim của Ninh Phi. Y không có bất kì bằng chứng nào, trước khi biết rõ thì không thể tùy tiện làm ra hành động phi pháp nào được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Phi tiếp tục cài nút áo từ dưới lên, chuyển động của cánh tay thi thoảng che đi nơi quan trọng. Ánh mắt Thành Dương cũng từng tấc từng tấc lướt lên trên, đi qua hầu kết hơi nhô ra, cuối cùng dừng nơi ấn đường. (giữa hai lông mày)
Y cũng không bỏ qua động tác nhỏ của đôi môi người kia. Ninh Phi không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình hai từ.
Hai từ kia khiến đầu ngón tay y trượt khỏi bao súng.
Tiếng bộ đàm bên hông vang lên, là tiếng hô to của các đồng nghiệp ——
“Tình huống khẩn cấp! Khu Vân Phù có một vụ nổ súng, Bạch Bằng bị ám sát!”
“Tôi nghe được đường đạn, hung thủ ở hướng Đông Nam.”
“Các nhân viên tuần thủ* khu Đông Nam chú ý phân biệt mùi thuốc súng.” (tuần tra và canh giữ)
Dạ Ưng nghiêng người nấp sau rèm cửa, tức thời mất dạng.
Thành Dương đặt ống nhòm xuống, do dự chốc lát, ấn nút báo cáo: “Hung thủ ở tầng chín mươi sáu khách sạn Tứ Quý, trốn thoát quá nhanh, không nhìn rõ mặt. Các cậu liên lạc với nhân viên khách sạn, tôi thử lên bắt hắn.”
=========
(1) Về cái tên Diêu Cảnh Hành: chữ 行 có đến 4 âm: hành (dài, đi), hạnh (đức hạnh), hàng (hàng lối), hạng (thứ hạng), mà chữ Cảnh (景) có nghĩa phong cảnh, cảnh ngộ (tình thế), cảnh (kịch), nên mình mạn phép chọn Hành (với nghĩa “bất định”, “biến đổi không ngừng”).
(2) Hội Tam Hợp (hay Hội Tam Hoàng) là tập hợp các tổ chức xã hội đen xuyên quốc gia, hình thành từ thời phong kiến qua phong trào chống nhà Thanh vào thế kỷ 17, sau phát triển lớn mạnh qua nhiều triều đại. Sau này bị trấn áp thì đã di chuyển qua nhiều quốc gia và xây dựng phát triển tại những nơi này. Thật là “thú dị” khi tác giả cho hội Tam Hợp tẩy trắng ở đây:v lại còn “ngôi sao bạch đạo” đồ =)))))))))
(3) Ngoài đời thật có khẩu Cheytac M200 của Mỹ, được mệnh danh là “vua bắn tỉa tầm xa”, tác giả cố ý đổi chỗ”e” và”a”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook