Thua Vì Yêu Em
-
Chương 9: Tôi không nhớ
Edit by Mowx - Beta by Vee
Hôm sau, Thư Niệm dựa theo thời gian quy định, ra khỏi cửa sớm hơn nửa giờ. Nhân vật do cô phối âm phần diễn cũng không nhiều, không đến hai giờ liền hoàn thành kịp tiến độ.
Lý Khánh đối với cô rất hài lòng, lại cho cô thử một chút giọng của một cô bé.
Việc giả âm đối với diễn viên phối âm mà nói không phải việc khó.
Thư Niệm điều chỉnh một chút, nâng cao âm điệu, tăng thêm giọng mũi, âm thanh liền trở nên non nớt. Chỉ có mấy câu, rất nhanh liền qua.
Đây chính là cô thường ngày.
Một lần nữa gặp Tạ Như Hạc.
Đối với cô mà nói, chuyện này giống như là đi trên đường, gặp được một giai điệu êm tai. Sau khi về đến nhà, muốn tìm bài hát này nghe lại, lại không thể nhớ ra lời, nên không thể tìm lại được.
Đều đã qua, nên sẽ không gặp lại một khúc nhạc dạo ngắn.
Một thời gian dài sau, buồn tẻ vô vị, cũng nên có chút vui mừng.
Một lần nữa gặp lại anh, mặc kệ quá trình như thế nào, nhưng đều khiến Thư Niệm cảm thấy vui sướng.
Cho dù anh không cảm thấy vui vẻ.
Thư Niệm cũng có nghĩ qua, có nên hay không gửi cho anh một tin nhắn hỏi một chút vì sao lại không vui. Cô suy nghĩ thật lâu, điện thoại cầm trên tay lại buông xuống, cuối cùng lại cầm lên.
Cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Chỉ cảm thấy lần này gặp nhau, cơ bản là không cần kéo dài.
Anh không nguyện ý, cô cũng không nhiệt tình như trước.
----
" Thiếu gia."
Phương Văn Thừa đứng ở cửa ra vào, gõ vào cửa ba tiếng theo thói quen, mặc dù biết Tạ Như Hạc chưa chắc đã nghe được. Hắn lại hô một tiếng, sau đó đẩy cửa vào.
Căn phòng cách âm rất tốt, nếu ở bên ngoài cũng chỉ nghe được những âm thanh rất nhỏ. Nhưng vừa mở cửa ra, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc lập tức ập tới.
Tựa như muốn chọc thủng cả màng nhĩ.
Bên trong phòng rất tối, sàn nhà bằng gỗ, ngoài trừ dàn âm hưởng ra thì trong phòng không có những đồ dùng khác, nhìn rất trống rỗng. Trên mặt đất có những con bài được sắp chỉnh tề, xếp thành một mô hình nào đó.
Xung quanh còn vương vãi vài chiếc kẹo xoài mềm.
Tạ Như Hạc mặc một chiếc áo rộng rãi, tay áo rất dài, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Tuy nhiên sắc mặc hơi sa sút. Xe lăn để yên một bên, anh ngồi dưới sàn, lười biếng xếp quân bài domino.
Phương Văn Thừa đến tắt nhạc, lập tức nói: "Thiếu gia, trước đó cậu đã đồng ý viết ca khúc chủ đề cho bộ phim Hoa Cảnh bên kia sao? Bên đó gọi điện tới hỏi."
Tạ Như Hạc khẽ Ừ một tiếng.
Phương Văn Thừa nói: "Được rồi."
Hắn cũng không có việc gì nữa, đang định đến mở nhạc giúp Tạ Như Hạc, lúc định rời đi thì đột nhiên nghe anh nói: "Cậu nói với Hoa Cảnh rằng ca sĩ sẽ do tôi chọn, còn về phần tuyên truyền bài hát này thì tôi và bọn họ cùng viết."
Nghe vậy, Phương Văn Thừa sửng sốt một chút: "Nhưng bên kia không muốn..."
Tạ Như Hạc mặt mày không động, tiếp tục nói: "Không cần tiền, bảo bọn họ nếu không hài lòng thì có thể đổi."
Phương Văn Thừa không khỏi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên Tạ Như Hạc đồng ý để cho người khác đổi nhạc của anh. Nếu là bình thường thì đã sớm trở mặt rồi. Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, "Được rồi, cậu định chọn người ca sĩ kia? Để tôi nói chuyện với bên kia một chút."
"Bài hát chủ đề lần này sẽ do nữ phụ số hai hát." Tạ Như Hạc rũ mắt, ngón tay thon dài nắm một quân bài, nhẹ nhàng đưa đến vị trí chỉ định: "Vậy thì tìm diễn viên phối âm của nữ phụ số hai đi."
Phương Văn Thừa cho là mình nghe lầm: "Diễn viên phối âm??"
"Ừ."
"Cái này không được đâu." Phương Văn Thừa đề nghị với anh: "Tôi cảm thấy tìm ca sĩ đến hát sẽ phù hợp hơn. Hai cái này không nhất định phải dùng cùng một người, việc hát và phối âm tách ra cũng không có vấn đề gì, cậu viết nhạc cũng không thể nắm chắc được, nên vẫn là dùng ca sĩ chuyên nghiệp đi."
Nếu không thì sẽ bị cậu mắng chết vì không hát được nha ~
Tạ Như Hạc rất kiên trì: "Cứ chọn diễn viên phối âm đi."
Biết anh không nghe lời mình khuyên, Phương Văn Thừa hơi khó xử: "Đây là phim, bình thường cũng không ai chọn diễn viên phối âm, đều là ở nơi thu âm. Nếu như tạp âm quá lớn không thể dùng đến, thì hậu kỳ cũng sẽ tìm diễn viên thay thế đến phối."
Liên tục bị từ chối, Tạ Như Hạc chợt ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Phương Văn Thừa lập tức thu lại vẻ mặt khó xử, ho khan hai tiếng.
"Vậy để tôi đi hỏi một chút."
Phương Văn Thừa đi ra khỏi phòng, gọi cho công ty điện ảnh bên kia, truyền đạt lại lời của Tạ Như Hạc.
Không lâu sau liền quay trở lại phòng.
"Được rồi." Phương Văn Thừa nhẹ nhàng thở ra: "May là họ đồng ý nhanh, bên kia ban đầu cũng định tìm phối âm cho nữ hai, bởi vì diễn viên vai diễn số hai kia không có khả năng đọc lời kịch bản, chất giọng cũng không phù hợp với nhân vật trong phim."
Thấy anh vẫn không nói lời nào, Phương Văn Thừa tiếp tục nói: "Diễn viên phối âm kia là do cậu chọn, hay là để nhà sản xuất bên kia chọn?"
"Để bọn họ tìm đạo diễn Lý Khánh đi." Tạ Như Hạc nói: "Để ông ấy tìm một số người đến thử âm, tôi muốn có một vài chất giọng mới, bản lĩnh phối âm tốt."
"Cứ vậy đi." Phương Văn Thừa nói: "Cậu còn có yêu cầu khác nữa không?"
Tạ Như Hạc lại rủ mi mắt xuống: "Ngày thử âm tôi cũng sẽ đến."
"...." Lần này Phương Văn Thừa thật sự nhịn không được, mặc dù biết rằng tính tình vị thiếu gia này bất ổn, sáng nắng chiều mưa giữa trưa lại có bão:" Thiếu gia, cậu đi làm cái gì?".
Tạ Như Hạc không trả lời.
———— Anh muốn đi vì cái gì?
Anh chỉ là muốn gặp một người.
Nhưng anh không có lý do, cũng không tìm được lý do để gặp cô.
Kỳ thật cứ không liên lạc lại như vậy, có lẽ chính là kết quả tốt nhất. Dù sao hiện tại bộ dáng anh thế này, coi như cô không ghét bỏ thì chính anh cũng cảm thấy khó xử.
Thế nhưng đã lâu như vậy, vậy mà cũng gặp lại nhau.
Chỉ là gặp mặt một lần, vốn cho là chỉ gặp thoáng qua, lại chưa từng nghĩ tới, cho rằng bản thân đã cất giấu tâm tư, lại bởi vì lần gặp nhau này mà không ngừng xuất hiện một lần nữa.
Anh muốn gặp cô, thật sự rất muốn gặp cô.
Cho nên anh tốn không ít tâm tư, vắt óc nghĩ ra đủ lý do.
Chỉ vì có thể gặp được cô một lần.
___
Đem con bài cuối cùng trong tay đặt xuống, Tạ Như Hạc kéo xe lăn qua, lợi dụng lực cánh tay, hai tay vịn chặt lên lan can, cắn răng dùng sức, muốn ngồi lên xe lăn.
Bước chân Phương Văn Thừa vẫn dừng lại, cũng không có tiến lên hỗn trợ.
Bởi vì hắn biết, Tạ Như Hạc không cần.
Qua một lúc sau, Tạ Như Hạc cũng ngồi được lên xe, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, Phương Văn Thừa do dự vài giây, kiên trì nhắc nhở: "Thiếu gia, việc hôm nay cậu vẫn chưa làm. Bác sĩ hồi phục chức năng đã đến rồi."
Tạ Như Hạc trầm mặc, không có phát cáu, đầu ngón tay trên gõ gõ trên thàmh xe, giống như là một giai điệu nào đó. Tâm tình trông có vẻ không tốt lắm, thanh âm cũng lộ ra vẻ sa sút.
"Trị liệu còn có tác dụng gì không?"
Đột nhiên anh lại có tâm tình như vậy.
Sẽ cảm thấy không có hi vọng, rất nhiều chuyện làm cũng không cố gắng, cảm thấy không có gì anh làm là đáng giá hết. Chỉ muốn trực tiếp từ bỏ, cứ như vậy cho đến hết đời, cũng không có gì là không tốt.
"Khẳng định là có mà. Nếu như cậu không trị liệu thì mới là hoàn toàn không có hi vọng. Cơ thể của cậu sẽ héo rũ." Phương Văn Thừa nghiêm túc khuyên, "Coi như chỉ có một ít hi vọng, cũng mong cậu đừng từ bỏ."
Một lúc lâu sau, Tạ Như Hạc nói: "Biết rồi."
Phương Văn Thừa nhẹ nhàng thở ra:"Vậy để tôi đi nói bác sĩ chuẩn bị một chút."
Trước khi đi, Phương Văn Thừa mở nhạc giúp Tạ Như Hạc một lần nữa.
Căn phòng trống trải lại một lần nữa vang lên tiếng nhạc rock, màng nhĩ chấn động, chân người run lên. Tạ Như Hạc rủ mắt xuống, nhìn chân mình, nhếch môi không biết suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu, Tạ Như Hạc không biết nghĩ đến cái gì, im lặng gọi một tiếng: "Thư Niệm..."
Sau đó lại thất thần.
Nhẹ nhàng, giống như là tan biến ngay vào trong không khí.
"Anh không muốn làm người què."
____
Cuộc sống của Thư Niệm ngày nào cũng như ngày nào.
Mỗi ngày tỉnh dậy đều chạy hướng đến mấy phòng thu âm, thẳng đến mười hai giờ đêm mới rời khỏi chỗ làm, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày qua ngày, đều lặp lại như vậy.
Đặng Thanh Ngọc từng thăm dò, tính hỏi cô có muốn hay không thử công việc khác một chút?
Cô không mảy may cân nhắc, lập tức cự tuyệt.
Cô cảm thấy, sống là phải làm những điều mình thích. Cô thích phối âm, thích cái nghề này, thích cảm giác ở trong phòng thu âm, thích những mị lực mà thanh âm cô mang lại.
Làm những điều mình thích.
Trong nháy mắt đã tới cuối tháng mười một.
Thư Niệm gần đây không có công việc, nghĩ đến mùa bận rộn sắp tới, cô dứt khoát thưởng cho mình một ngày nghỉ, không có tới phòng thu âm. Cùng lúc thứ năm, cô đã sớm cùng bác sĩ Vương đem lịch trị liệu chuyển lên buổi sáng.
Suốt quá trình trị liệu, đa số đều là Thư Niệm nói chuyện, Vương Nguyệt cầm một cái đạo cụ tác dụng.
Sau khi kết thúc, Vương Nguyệt cho Thư Niệm kiểm tra toàn bộ lại một lần, mở tờ giấy trong tay ra.
"Thư Niệm, căn cứ các triệu chứng từ đồng hồ, các hạng mục chỉ tiêu của cô đều đạt tới phạm vi bình thường. Hơn nữa cảm xúc của cô bây giờ được khống chế rất tốt, đối với việc sinh hoạt thông thường cũnh không có ảnh hưởng nhiều."
Thư Niệm nhìn bà, chờ đợi một câu khích lệ.
Giọng Vương Nguyệt rất dịu dàng: "Tôi cảm thấy có thể kéo dài chu kỳ trị liệu, một tháng sau cháu lại tới, được chứ?"
Đây là hướng chuyển biến tốt đẹp sao?
Tâm tình Thư Niệm tốt lên trông thấy,liền vội vàng gật đầu: "Dạ được ạ."
Sau một lúc lâu, Thư Niệm tạm biệt Vương Nguyệt, đi ra khỏi phòng. Cô đi thang máy xuống tầng ba, lúc định rẽ để đi xuống, đột nhiên có người gọi cô lại.
"Thư Niệm?".
Nghe tiếng, Thư Niệm vô thức quay đầu lại.
Người con trai dáng người cao to, áo bên cánh tay trái kéo lên khuỷu tay, lộ ra gần nửa phần bị quấn băng gạc, nhìn qua chắc là bị thương. So với lần trước gặp, anh trông có vẻ dơ dáy hơn một chút, chắc là mới đi làm nhiệm vụ về.
Thư Niệm dừng lại, nhìn thoáng qua vết thương trên tay anh.
"Cảnh sát Hạ, anh bị thương?"
Hạ Hữu nhíu mày, mắt quét qua cánh tay, đối với vết thương nhỏ như con muỗi này anh không mấy quan tâm,"Sao? Em đau lòng à?"
Thư Niệm cũng đã quen với bộ dáng này của anh, nhưng cũng lắc đầu một cái: "Anh chú ý cẩn thận một chút."
Hạ Hựu từ trước đến nay đều tùy tiện, cũng không có đem lời cô nói để trong lòng, xì khẽ một tiếng: "Vết thương này có tính là gì, nhiều vết dao chém cũng chỉ như gãi ngứa thôi mà."
Con mắt Thư Niệm trừng lớn, kinh ngạc nói: "Anh cảm thấy bị chém một dao mà như gãi ngứa sao?"
Hạ Hữu ngáp một cái, lười biếng ừ một tiếng.
" Vậy anh còn tới bệnh viện làm gì?"
"...."
Hạ Hữu bị cô làm nghẹn họng, nói không ra lời. Thật lâu sau khoé miệng anh mới giật giật, tựa hồ như muốn nói gì.
Một giây sau, điện thoại Thư Niệm rung lên. Cô thu tầm mắt, liếc xuống xem xét.
Là Lý Khánh gọi tới.
22:27p.m [ 04.12.18 ]
Vee: Xin lỗi Đảng, Nhà nước và toàn thể nhân dân. T về rồi đây ㅠ
Hôm sau, Thư Niệm dựa theo thời gian quy định, ra khỏi cửa sớm hơn nửa giờ. Nhân vật do cô phối âm phần diễn cũng không nhiều, không đến hai giờ liền hoàn thành kịp tiến độ.
Lý Khánh đối với cô rất hài lòng, lại cho cô thử một chút giọng của một cô bé.
Việc giả âm đối với diễn viên phối âm mà nói không phải việc khó.
Thư Niệm điều chỉnh một chút, nâng cao âm điệu, tăng thêm giọng mũi, âm thanh liền trở nên non nớt. Chỉ có mấy câu, rất nhanh liền qua.
Đây chính là cô thường ngày.
Một lần nữa gặp Tạ Như Hạc.
Đối với cô mà nói, chuyện này giống như là đi trên đường, gặp được một giai điệu êm tai. Sau khi về đến nhà, muốn tìm bài hát này nghe lại, lại không thể nhớ ra lời, nên không thể tìm lại được.
Đều đã qua, nên sẽ không gặp lại một khúc nhạc dạo ngắn.
Một thời gian dài sau, buồn tẻ vô vị, cũng nên có chút vui mừng.
Một lần nữa gặp lại anh, mặc kệ quá trình như thế nào, nhưng đều khiến Thư Niệm cảm thấy vui sướng.
Cho dù anh không cảm thấy vui vẻ.
Thư Niệm cũng có nghĩ qua, có nên hay không gửi cho anh một tin nhắn hỏi một chút vì sao lại không vui. Cô suy nghĩ thật lâu, điện thoại cầm trên tay lại buông xuống, cuối cùng lại cầm lên.
Cuối cùng vẫn bỏ cuộc.
Chỉ cảm thấy lần này gặp nhau, cơ bản là không cần kéo dài.
Anh không nguyện ý, cô cũng không nhiệt tình như trước.
----
" Thiếu gia."
Phương Văn Thừa đứng ở cửa ra vào, gõ vào cửa ba tiếng theo thói quen, mặc dù biết Tạ Như Hạc chưa chắc đã nghe được. Hắn lại hô một tiếng, sau đó đẩy cửa vào.
Căn phòng cách âm rất tốt, nếu ở bên ngoài cũng chỉ nghe được những âm thanh rất nhỏ. Nhưng vừa mở cửa ra, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc lập tức ập tới.
Tựa như muốn chọc thủng cả màng nhĩ.
Bên trong phòng rất tối, sàn nhà bằng gỗ, ngoài trừ dàn âm hưởng ra thì trong phòng không có những đồ dùng khác, nhìn rất trống rỗng. Trên mặt đất có những con bài được sắp chỉnh tề, xếp thành một mô hình nào đó.
Xung quanh còn vương vãi vài chiếc kẹo xoài mềm.
Tạ Như Hạc mặc một chiếc áo rộng rãi, tay áo rất dài, để lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Tuy nhiên sắc mặc hơi sa sút. Xe lăn để yên một bên, anh ngồi dưới sàn, lười biếng xếp quân bài domino.
Phương Văn Thừa đến tắt nhạc, lập tức nói: "Thiếu gia, trước đó cậu đã đồng ý viết ca khúc chủ đề cho bộ phim Hoa Cảnh bên kia sao? Bên đó gọi điện tới hỏi."
Tạ Như Hạc khẽ Ừ một tiếng.
Phương Văn Thừa nói: "Được rồi."
Hắn cũng không có việc gì nữa, đang định đến mở nhạc giúp Tạ Như Hạc, lúc định rời đi thì đột nhiên nghe anh nói: "Cậu nói với Hoa Cảnh rằng ca sĩ sẽ do tôi chọn, còn về phần tuyên truyền bài hát này thì tôi và bọn họ cùng viết."
Nghe vậy, Phương Văn Thừa sửng sốt một chút: "Nhưng bên kia không muốn..."
Tạ Như Hạc mặt mày không động, tiếp tục nói: "Không cần tiền, bảo bọn họ nếu không hài lòng thì có thể đổi."
Phương Văn Thừa không khỏi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên Tạ Như Hạc đồng ý để cho người khác đổi nhạc của anh. Nếu là bình thường thì đã sớm trở mặt rồi. Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, "Được rồi, cậu định chọn người ca sĩ kia? Để tôi nói chuyện với bên kia một chút."
"Bài hát chủ đề lần này sẽ do nữ phụ số hai hát." Tạ Như Hạc rũ mắt, ngón tay thon dài nắm một quân bài, nhẹ nhàng đưa đến vị trí chỉ định: "Vậy thì tìm diễn viên phối âm của nữ phụ số hai đi."
Phương Văn Thừa cho là mình nghe lầm: "Diễn viên phối âm??"
"Ừ."
"Cái này không được đâu." Phương Văn Thừa đề nghị với anh: "Tôi cảm thấy tìm ca sĩ đến hát sẽ phù hợp hơn. Hai cái này không nhất định phải dùng cùng một người, việc hát và phối âm tách ra cũng không có vấn đề gì, cậu viết nhạc cũng không thể nắm chắc được, nên vẫn là dùng ca sĩ chuyên nghiệp đi."
Nếu không thì sẽ bị cậu mắng chết vì không hát được nha ~
Tạ Như Hạc rất kiên trì: "Cứ chọn diễn viên phối âm đi."
Biết anh không nghe lời mình khuyên, Phương Văn Thừa hơi khó xử: "Đây là phim, bình thường cũng không ai chọn diễn viên phối âm, đều là ở nơi thu âm. Nếu như tạp âm quá lớn không thể dùng đến, thì hậu kỳ cũng sẽ tìm diễn viên thay thế đến phối."
Liên tục bị từ chối, Tạ Như Hạc chợt ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Phương Văn Thừa lập tức thu lại vẻ mặt khó xử, ho khan hai tiếng.
"Vậy để tôi đi hỏi một chút."
Phương Văn Thừa đi ra khỏi phòng, gọi cho công ty điện ảnh bên kia, truyền đạt lại lời của Tạ Như Hạc.
Không lâu sau liền quay trở lại phòng.
"Được rồi." Phương Văn Thừa nhẹ nhàng thở ra: "May là họ đồng ý nhanh, bên kia ban đầu cũng định tìm phối âm cho nữ hai, bởi vì diễn viên vai diễn số hai kia không có khả năng đọc lời kịch bản, chất giọng cũng không phù hợp với nhân vật trong phim."
Thấy anh vẫn không nói lời nào, Phương Văn Thừa tiếp tục nói: "Diễn viên phối âm kia là do cậu chọn, hay là để nhà sản xuất bên kia chọn?"
"Để bọn họ tìm đạo diễn Lý Khánh đi." Tạ Như Hạc nói: "Để ông ấy tìm một số người đến thử âm, tôi muốn có một vài chất giọng mới, bản lĩnh phối âm tốt."
"Cứ vậy đi." Phương Văn Thừa nói: "Cậu còn có yêu cầu khác nữa không?"
Tạ Như Hạc lại rủ mi mắt xuống: "Ngày thử âm tôi cũng sẽ đến."
"...." Lần này Phương Văn Thừa thật sự nhịn không được, mặc dù biết rằng tính tình vị thiếu gia này bất ổn, sáng nắng chiều mưa giữa trưa lại có bão:" Thiếu gia, cậu đi làm cái gì?".
Tạ Như Hạc không trả lời.
———— Anh muốn đi vì cái gì?
Anh chỉ là muốn gặp một người.
Nhưng anh không có lý do, cũng không tìm được lý do để gặp cô.
Kỳ thật cứ không liên lạc lại như vậy, có lẽ chính là kết quả tốt nhất. Dù sao hiện tại bộ dáng anh thế này, coi như cô không ghét bỏ thì chính anh cũng cảm thấy khó xử.
Thế nhưng đã lâu như vậy, vậy mà cũng gặp lại nhau.
Chỉ là gặp mặt một lần, vốn cho là chỉ gặp thoáng qua, lại chưa từng nghĩ tới, cho rằng bản thân đã cất giấu tâm tư, lại bởi vì lần gặp nhau này mà không ngừng xuất hiện một lần nữa.
Anh muốn gặp cô, thật sự rất muốn gặp cô.
Cho nên anh tốn không ít tâm tư, vắt óc nghĩ ra đủ lý do.
Chỉ vì có thể gặp được cô một lần.
___
Đem con bài cuối cùng trong tay đặt xuống, Tạ Như Hạc kéo xe lăn qua, lợi dụng lực cánh tay, hai tay vịn chặt lên lan can, cắn răng dùng sức, muốn ngồi lên xe lăn.
Bước chân Phương Văn Thừa vẫn dừng lại, cũng không có tiến lên hỗn trợ.
Bởi vì hắn biết, Tạ Như Hạc không cần.
Qua một lúc sau, Tạ Như Hạc cũng ngồi được lên xe, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, Phương Văn Thừa do dự vài giây, kiên trì nhắc nhở: "Thiếu gia, việc hôm nay cậu vẫn chưa làm. Bác sĩ hồi phục chức năng đã đến rồi."
Tạ Như Hạc trầm mặc, không có phát cáu, đầu ngón tay trên gõ gõ trên thàmh xe, giống như là một giai điệu nào đó. Tâm tình trông có vẻ không tốt lắm, thanh âm cũng lộ ra vẻ sa sút.
"Trị liệu còn có tác dụng gì không?"
Đột nhiên anh lại có tâm tình như vậy.
Sẽ cảm thấy không có hi vọng, rất nhiều chuyện làm cũng không cố gắng, cảm thấy không có gì anh làm là đáng giá hết. Chỉ muốn trực tiếp từ bỏ, cứ như vậy cho đến hết đời, cũng không có gì là không tốt.
"Khẳng định là có mà. Nếu như cậu không trị liệu thì mới là hoàn toàn không có hi vọng. Cơ thể của cậu sẽ héo rũ." Phương Văn Thừa nghiêm túc khuyên, "Coi như chỉ có một ít hi vọng, cũng mong cậu đừng từ bỏ."
Một lúc lâu sau, Tạ Như Hạc nói: "Biết rồi."
Phương Văn Thừa nhẹ nhàng thở ra:"Vậy để tôi đi nói bác sĩ chuẩn bị một chút."
Trước khi đi, Phương Văn Thừa mở nhạc giúp Tạ Như Hạc một lần nữa.
Căn phòng trống trải lại một lần nữa vang lên tiếng nhạc rock, màng nhĩ chấn động, chân người run lên. Tạ Như Hạc rủ mắt xuống, nhìn chân mình, nhếch môi không biết suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu, Tạ Như Hạc không biết nghĩ đến cái gì, im lặng gọi một tiếng: "Thư Niệm..."
Sau đó lại thất thần.
Nhẹ nhàng, giống như là tan biến ngay vào trong không khí.
"Anh không muốn làm người què."
____
Cuộc sống của Thư Niệm ngày nào cũng như ngày nào.
Mỗi ngày tỉnh dậy đều chạy hướng đến mấy phòng thu âm, thẳng đến mười hai giờ đêm mới rời khỏi chỗ làm, về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày qua ngày, đều lặp lại như vậy.
Đặng Thanh Ngọc từng thăm dò, tính hỏi cô có muốn hay không thử công việc khác một chút?
Cô không mảy may cân nhắc, lập tức cự tuyệt.
Cô cảm thấy, sống là phải làm những điều mình thích. Cô thích phối âm, thích cái nghề này, thích cảm giác ở trong phòng thu âm, thích những mị lực mà thanh âm cô mang lại.
Làm những điều mình thích.
Trong nháy mắt đã tới cuối tháng mười một.
Thư Niệm gần đây không có công việc, nghĩ đến mùa bận rộn sắp tới, cô dứt khoát thưởng cho mình một ngày nghỉ, không có tới phòng thu âm. Cùng lúc thứ năm, cô đã sớm cùng bác sĩ Vương đem lịch trị liệu chuyển lên buổi sáng.
Suốt quá trình trị liệu, đa số đều là Thư Niệm nói chuyện, Vương Nguyệt cầm một cái đạo cụ tác dụng.
Sau khi kết thúc, Vương Nguyệt cho Thư Niệm kiểm tra toàn bộ lại một lần, mở tờ giấy trong tay ra.
"Thư Niệm, căn cứ các triệu chứng từ đồng hồ, các hạng mục chỉ tiêu của cô đều đạt tới phạm vi bình thường. Hơn nữa cảm xúc của cô bây giờ được khống chế rất tốt, đối với việc sinh hoạt thông thường cũnh không có ảnh hưởng nhiều."
Thư Niệm nhìn bà, chờ đợi một câu khích lệ.
Giọng Vương Nguyệt rất dịu dàng: "Tôi cảm thấy có thể kéo dài chu kỳ trị liệu, một tháng sau cháu lại tới, được chứ?"
Đây là hướng chuyển biến tốt đẹp sao?
Tâm tình Thư Niệm tốt lên trông thấy,liền vội vàng gật đầu: "Dạ được ạ."
Sau một lúc lâu, Thư Niệm tạm biệt Vương Nguyệt, đi ra khỏi phòng. Cô đi thang máy xuống tầng ba, lúc định rẽ để đi xuống, đột nhiên có người gọi cô lại.
"Thư Niệm?".
Nghe tiếng, Thư Niệm vô thức quay đầu lại.
Người con trai dáng người cao to, áo bên cánh tay trái kéo lên khuỷu tay, lộ ra gần nửa phần bị quấn băng gạc, nhìn qua chắc là bị thương. So với lần trước gặp, anh trông có vẻ dơ dáy hơn một chút, chắc là mới đi làm nhiệm vụ về.
Thư Niệm dừng lại, nhìn thoáng qua vết thương trên tay anh.
"Cảnh sát Hạ, anh bị thương?"
Hạ Hữu nhíu mày, mắt quét qua cánh tay, đối với vết thương nhỏ như con muỗi này anh không mấy quan tâm,"Sao? Em đau lòng à?"
Thư Niệm cũng đã quen với bộ dáng này của anh, nhưng cũng lắc đầu một cái: "Anh chú ý cẩn thận một chút."
Hạ Hựu từ trước đến nay đều tùy tiện, cũng không có đem lời cô nói để trong lòng, xì khẽ một tiếng: "Vết thương này có tính là gì, nhiều vết dao chém cũng chỉ như gãi ngứa thôi mà."
Con mắt Thư Niệm trừng lớn, kinh ngạc nói: "Anh cảm thấy bị chém một dao mà như gãi ngứa sao?"
Hạ Hữu ngáp một cái, lười biếng ừ một tiếng.
" Vậy anh còn tới bệnh viện làm gì?"
"...."
Hạ Hữu bị cô làm nghẹn họng, nói không ra lời. Thật lâu sau khoé miệng anh mới giật giật, tựa hồ như muốn nói gì.
Một giây sau, điện thoại Thư Niệm rung lên. Cô thu tầm mắt, liếc xuống xem xét.
Là Lý Khánh gọi tới.
22:27p.m [ 04.12.18 ]
Vee: Xin lỗi Đảng, Nhà nước và toàn thể nhân dân. T về rồi đây ㅠ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook