Thừa Tướng Phu Nhân
-
Quyển 3 - Chương 16: Oan hồn lấy mạng
Edit: Trảm Phong
Vân Khanh lau khô nước mắt cùng Phong Lam Cẩn đi ra khỏi phòng, ánh mắt của nàng đỏ bừng như cũ, nhưng ánh mắt cũng vẫn sáng ngời. Tử Khâm cùng Xuân Hoa đều nhìn ra nàng không thích hợp, bất quá rất là săn sóc không có hỏi thăm.
Mấy người xuyên qua Du Nhiên viện đi đến đại sảnh chủ viện, đến đó mới phát hiện trong đại sảnh đã chuẩn bị tốt bữa trưa, một phòng lớn người hàn huyên ở trong phòng, nhìn Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn đi tới rối rít ngồi dậy chào đón.
Vân Thường vẫn không có sắc mặt tốt đối với Phong Lam Cẩn như trước, sắc mặt âm trầm cơ hồ chảy ra nước, bất quá cũng không có trực tiếp tìm người ném hắn ra ngoài, ánh mắt Vân Khanh lãnh đạm quét qua hắn từ trên xuống dưới, lại liếc nhìn trên mặt bàn người trong phòng bếp tĩnh tâm chuẩn bị thức ăn, trên mặt không khỏi cười lạnh, bữa tiệc hôm nay sợ là ăn không an tĩnh.
Tiểu Vô Ưu đến đại sảnh miệng liền ngọt ngào bắt đầu nịnh người, Vân Khanh cũng sớm đã phát hiện, Vân Thường đối với Phong Lam Cẩn mặc dù rất lạnh lùng, nhưng đối với Tiểu Vô Ưu lại thật tâm yêu thích.
Tiểu Vô Ưu kề sát vào Vân Thường, ngước đầu ngây thơ giang hai cánh tay, hô, “Ngoại tổ phụ, ôm một cái!”
Vân Khanh chú ý tới thân thể Vân Thường khẽ cứng đờ, trên mặt mang vài phần từ ái dè dặt, hắn dè dặt đem Tiểu Vô Ưu ôm lấy, đáy mắt thoáng đục ngầu thế nhưng hơi ướt át.
Hắn từ trong lòng móc ra một cái vòng bạc nho nhỏ, vòng bạc rất đơn giản hẳn là sớm đã chuẩn bị tốt. Vân Khanh hơi sững sờ, từ trước đến nay chỉ có hài tử vừa sinh ra mới được tặng những thứ vòng tay này, bởi vì đồ trang sức bằng bạc có công hiệu tránh ma quỷ, có thể bảo vệ tiểu hài tử bình an khỏe mạnh. Hôm nay tiểu Ưu đã năm tuổi, hắn sao lại tặng tiểu Ưu những thứ này?
Vân Khanh khẽ chau mày, luôn có cảm giác cực kỳ không ổn.
Trên mu bàn tay đột nhiên ấm áp, Phong Lam Cẩn cầm mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Đình chỉ suy đoán lung tung trong lòng, Vân Khanh đẩy Phong Lam Cẩn nhập tọa. Vì nghênh đón Phong Lam Cẩn, lão phu nhân cũng hạ vài phần công phu, trong phòng Nhị lão gia Tam lão gia còn có Đại thiếu gia Vân Tranh tất cả đều tụ tập đến.
Vân Khanh không cùng họ một bàn, nàng đi tới sau tấm bình phong cùng bên nữ quyến ngồi dùng bữa. Tiểu Vô Ưu cảm giác được “Ngoại tổ phụ” từ ái, cho nên liền lưu lại bên nam quyến cùng Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh ngồi xuống, ngồi bên người nàng là Vân Vận vĩnh viễn đều mang một thân xiêm y màu trắng, bộ váy trắng trần thế bất nhiễm lộ ra dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng, ngay cả nàng là một nữ tử nhìn thấy cũng ngẫu nhiên thất thần, chớ nói chi là nam tử. Vừa ngồi xuống, Vân Vận bên cạnh liền thấp giọng lẩm bẩm, “Tỷ tỷ quả thật có bản lãnh, mới đến Phong gia bất quá ba ngày liền làm mẫu thân rồi, ai, nếu mẹ ruột Phong Vô Ưu dưới đất có biết cũng không biết có thể nhắm mắt hay không.”
Vân Khanh khẽ mỉm cười, cũng dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được chậm rãi nói, “Muội muội cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt mới phải nha, nghe nói gần đây muội muội cùng thái tử điện hạ đi lại rất gần, thái tử điện hạ hôm nay coi như là hoàng huynh của ta, nghe nói trắc phi trong phủ hắn Ôn Nhu hôm kia được thái y chẩn ra mang thai đấy, nếu muội muội thành công gả vào, cũng là một mẫu phi đấy. Phương diện này muội muội cần phải học nhiều hơn một ít, làm một mẫu thân tốt, dù sao theo lý thuyết đứa bé kia cũng nên gọi ngươi một tiếng ‘mẫu phi ‘.”
Sắc mặt Vân Vận cứng đờ, cũng rất mau liền khôi phục bình thường, “Tỷ tỷ sao lại nói chuyện này, hôm nay muội muội còn là một tiểu thư khuê các chưa có nghị hôn đâu, tỷ tỷ nói như vậy sẽ phá hủy danh tiếng của muội muội đấy.”
Vân Khanh cười nhẹ nhàng chậm chạp, “Chuyện như vậy muội muội không phải là thường xuyên làm sao, chắc hẳn sớm đã quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn, hôm nay tỷ tỷ bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Vân Khanh, ta lại muốn nhìn một chút hai người chúng ta đến tột cùng ai có thể cười đến cuối cùng.”
Vân Khanh cười, “Ta mỏi mắt mong chờ.”
Bên kia lão phu nhân nhìn hai người mỉm cười nhỏ giọng nói chuyện, không khỏi cười nói, “Hai tỷ muội các ngươi nói gì đó, vui vẻ như vậy?”
Vân Khanh khẽ mỉm cười, nàng xem sắc trời bên ngoài chẳng biết lúc nào đã âm trầm xuống, chậm rãi nói, “Tổ mẫu, Khanh nhi đang cùng muội muội nói lời riêng tư đây.”
“Hai tỷ muội các ngươi a.” Lão phu nhân từ ái cười nói, “Hai đứa đều là hài tử nhu thuận, đều là hài tử Vân gia, sau này hai bên nhất định phải cùng tương trợ nhau mới tốt, dù sao trong xương chảy máu giống nhau, ai hơn ai kém thì cũng đều là tỷ muội nhà mình cả.”
Vân Khanh cùng Vân Vận đều cúi đầu mỉm cười, đáp, “Tổ mẫu nói rất đúng.”
Lão phu nhân thấy vậy khẽ mỉm cười, vui mừng nói, “Thấy hai tỷ muội các ngươi thân thiết có thêm, lão bà ta coi như yên tâm.”
Đại phu nhân cũng vào lúc này chậm rãi mở miệng nói, “Vận nhi nha, tỷ tỷ của ngươi hôm nay là người khó lường, chẳng những được bệ hạ phong làm Hiếu Đồng công chúa, hôm nay là nhất đẳng nhất phẩm phu nhân đấy, cả triều đình chúng ta hôm nay có thể có mấy nhất phẩm phu nhân, thừa tướng đại nhân mặc dù thân thể không tốt, nhưng đối với tỷ tỷ của ngươi quả nhiên là không tệ, mới cưới vào cửa liền vì nàng cầu xin vị phân nhất phẩm phu nhân. Vận nhi, điểm này ngươi sau này phải cùng Khanh nhi học một ít.”
Đáy mắt Vân Vận thoáng hiện lên một tia lãnh ý, trên mặt hiện một nụ cười thản nhiên kiệt xuất nhất như bức tranh hoàn mỹ, nàng che miệng cười nói, “Mẫu thân dạy phải, đợi lát nữa Vận nhi sẽ cùng tỷ tỷ lãnh giáo một chút.”
Đây là biến tướng mắng nàng hồ ly tinh đây!
Vân Khanh cúi đầu bật cười, đại phu nhân thấy liền nhíu lông mày, “Ngươi cười cái gì.”
Vân Khanh nhàn nhạt cầm lấy chiếc đũa, nàng cũng không gắp thức ăn, vuốt vuốt đôi đũa trong tay, vẻ mặt ngọt ngào, “Tướng công xác thực đối với Khanh nhi yêu thương phải phép, Khanh nhi nói nhất phẩm phu nhân cũng tốt nhị phẩm phu nhân cũng được, Khanh nhi vốn không thèm để ý hư danh này, nhưng tướng công có thể vì Khanh nhi đi cầu, giải thích rõ chàng coi trọng Khanh nhi, Khanh nhi tự nhiên là cao hứng.”
Sắc mặt Đại phu nhân lập tức cứng đờ, Vân Khanh đây là đang châm chọc thân phận cáo mệnh phu nhân của bà ta tới không quang minh chính đại đây.
Vân Khanh nở nụ cười nhìn đại phu nhân, hiện tại bà ta còn có tâm tư cười, đợi lát nữa nàng xem bà ta cười không cười ra tiếng, nàng đã đem hết thảy mọi chuyện dặn dò an bài thỏa đáng cho Cửu di nương, đợi lát nữa nàng ngược lại muốn nhìn một chút Lưu thị còn cười được không.
“Ầm ầm – – ”
Bầu trời chẳng biết từ lúc nào hoàn toàn tối xuống, rõ ràng là giữa trưa, mây đen lại ép tới cực thấp, phảng phất vươn tay lên liền có thể đụng vào, ngoài cửa sổ cuồng phong tàn sát bừa bãi, sau một hồi tiếng sấm vang dội từng giọt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống.
Giọt mưa theo cuồng phong từ cửa sổ thổi vào đại sảnh, lão phu nhân thấy vậy vội vàng phân phó Lâm má má sau lưng, “Mau đóng cửa sổ lại.”
Mưa gió tới cực kỳ đột nhiên, bầu trời đột nhiên tối xuống, giống như là ban đêm, ám trầm không thấy mặt trời.
“A – -” Tiểu Vô Ưu hét lên một tiếng liền chui đầu vào trong ngực Phong Lam Cẩn, nàng từ nhỏ đến lớn sợ nhất là sét đánh, lúc này nghe tiếng sấm liền sợ hãi hướng Phong Lam Cẩn trong ngực chui, tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Tiểu Ưu không sợ.” Phong Lam Cẩn nhìn ánh mắt Vân Thường đau lòng thì nghi hoặc, mâu quang chợt lóe, chậm rãi nói, “Thời điểm đứa nhỏ này ra đời đúng lúc khí trời dông tố, có lẽ là tiếng sấm để lại bóng ma cho nàng, tiểu Ưu từ nhỏ liền sợ hãi khi nghe tiếng sấm.”
Vân Thường nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn Phong Lam Cẩn có vài phần phức tạp.
Sau tấm bình phong, Lâm má má căn bản là giữ không được cửa sổ, gió thực quá lớn, mưa tà tà nghênh ngang bị gió thổi tiến vào, con mắt Lâm má má không mở ra được, còn chưa tới cửa sổ toàn bộ xiêm y cũng đã ướt đẫm.
Mọi người vốn ngồi ở trong phòng vội vàng đứng dậy, thức ăn đều bị mưa giội lên, căn bản không cách nào dùng tiếp.
Trốn đến chỗ nước mưa xối không tới, mấy bà tử hợp lực cửa sổ rốt cục mới xem như khép lại.
“Tích – – ”
Tia chớp màu trắng giống như là đem bầu trời xé rách một đường, xuyên thấu qua cửa sổ giấy nhìn thấy bên ngoài mưa to tầm tã.
Lão phu nhân chưa tỉnh hồn, “Đã lâu chưa từng mưa lớn như vậy.”
“Đúng vậy.” Đại phu nhân nhíu mày nhìn đồ ăn trên bàn, “Cơm này chỉ sợ là không thể ăn.”
Vân Khanh nghe động tĩnh bên ngoài sấm sét vang dội cùng tiếng gió gào thét, khóe môi khẽ nâng, nhìn tia chớp sáng lên gò má Vân Vận đột nhiên sáng ngời, Vân Khanh nhẹ nhàng kề sát nàng, thấp giọng nói, “Mưa lớn như vậy quả nhiên là không tầm thường, ta từng nghe nói loại ngày này chỉ sợ đều là oan hồn quấy phá mới như thế.”
Vân Vận nắm chặt quả đấm, trên mặt lại lạnh nhạt nói, “Tỷ tỷ có cái gì cũng đều là nghe nói, tin vỉa hè cũng không thể tin.”
Vân Khanh như cười như không liếc nhanh nhìn nàng, nhìn nàng cố làm ra vẻ trấn định, chẳng nói đúng sai, “Phải không?”
Trong phòng quá mức âm u, lão phu nhân sai người đốt nến, ngọn nến phát ra quang mang sâu kín, ngoài cửa sổ ánh sáng tia chớp cùng tiếng sấm nổ vang thế nhưng có vẻ có vài phần cảm giác quỷ dị.
Đại phu nhân cùng Vân Vận liếc nhau một cái, sinh sinh rùng mình.
Ngoài bình phong tiếng khóc Tiểu Vô Ưu truyền đến, Vân Khanh căng thẳng trong lòng, vội vàng xuyên qua bình phong đi ra ngoài, nhìn Tiểu Vô Ưu một thân hồng y bị hù dọa mặt cắt không còn giọt máu, Vân Khanh vội vàng từ trong ngực Phong Lam Cẩn nhận lấy thân thể nho nhỏ. Tiểu Vô Ưu khẽ dựa vào gần nàng, liền đem đầu nhỏ chôn ở trước ngực của nàng, khóc thút thít, “Nương, tiểu Ưu sợ.”
Vân Khanh đem Tiểu Vô Ưu ôm vào trong ngực một tay che lỗ tai của nàng tay kia vỗ vào sống lưng của nàng, nàng ôm Tiểu Vô Ưu đi tới đi lui, Tiểu Vô Ưu ở trong ngực nàng dần dần buông lỏng xuống, rốt cục nước mắt đã ngừng lại không còn khóc thút thít, khóc mệt nàng rất nhanh liền ngủ, chỉ là trong giấc mộng vẫn thút thít như cũ.
Trận mưa to gió lớn này làm cho người trong phòng cũng mất hào hứng cùng tâm tình ăn cơm, mấy thím vội vàng phân phó nha hoàn bà tử bên cạnh trở về sân đem thứ nên thu đều thu, nên sửa sang lại đều sửa sang lại cho tốt.
Lão phu nhân nhìn trong phòng một mảnh hỗn độn đồ ăn, cau mày, phân phó Lâm má má cho người triệt hạ, đổi đồ ăn mới lên.
“Vâng, lão phu nhân.”
Lâm má má phân phó tiểu nha đầu để các nàng mang mấy thứ triệt hạ lại để các nàng bảo phòng bếp lấy một phần ăn nữa lên.
Mấy tiểu nha đầu có chút trù trừ, các nàng nhìn coi phía ngoài sấm to chớp giật mưa to gió lớn, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng dù lại sợ cũng không thể không nghe phân phó, cũng không có dù, mấy nha đầu nâng khay đem thức ăn triệt hạ.
Các nàng mới vừa mở cửa, trong phòng đã bị gió thổi lạnh, có giọt mưa lớn như hạt đậu theo gió đánh vào, tiếng gió nức nở nghẹn ngào, phảng phất có vô số oan hồn đang khóc, xa xa còn có thể nghe được tiếng chó sủa điên cuồng.
“Rành rành buổi sáng còn trời quang mây đãng, sao đến trưa liền mưa gió tàn sát.” Một phòng người nhìn khí trời như vậy đều có chút bất an, cảm giác có nguy hiểm từ từ đến gần, nhưng là không chỗ phòng bị.
“Tích – -” lại là một tiếng vang thật lớn, gió thổi lớn, ngoài đại sảnh cây cối bị gió thổi điên cuồng chập chờn, bóng cây lờ mờ ở trong phòng được ánh nến chiếu rọi càng phát ra quỷ dị lành lạnh. Liền vào lúc này, ngoài cửa sổ một thân ảnh đột nhiên chợt lóe lên.
“A – -” đại phu nhân thấy được bóng dáng kia trước hết, nàng ngày thường làm nhiều việc trái với lương tâm lúc này đương nhiên sợ hãi mất lý trí, nàng bụm mặt thét to, “Quỷ, có quỷ a – – ”
“Mẫu thân!” Vân Vận không có nhìn thấy bóng dáng kia, nàng nhíu mày nhìn đại phu nhân, “Mẫu thân, người nói gì đó?”
“Ta thấy được, ta thật sự thấy được, có quỷ có quỷ… Có quỷ…” Đại phu nhân nhắm mắt lại hai tay run rẩy chỉ ra ngoài cửa sổ, thanh âm đều hơi có chút phát run, “Ta mới vừa thấy được có bóng dáng từ cửa sổ phiêu qua…”
Vân Vận nắm chặt tay đại phu nhân, sắc mặt mặc dù có chút trắng bệch, nhưng vẫn duy trì trấn định như cũ, nhìn trong phòng một phòng ánh mắt người đều dừng lại trên người đại phu nhân, trong lòng Vân Vận căng thẳng, dùng sức véo đại phu nhân một cái, hi vọng làm cho bà ta thanh tỉnh.
“Mẫu thân!” Nàng đột nhiên cao giọng, “Là người nhìn lầm rồi, Vân gia chúng ta sạch sẽ, sao có thể có đồ bẩn.” Nàng nhìn tình huống đại phu nhân không có khôi phục lý trí, dùng sức lắc lắc bả vai của bà ta, “Mẫu thân, người lại nhìn kỹ một chút, ngoài cửa sổ kia nào có bóng người, rõ ràng là bóng cây, là người nhìn lầm rồi!”
Đại phu nhân không dám mở mắt, thanh âm run rẩy nói, “Thật sự… Thật sự là ta nhìn lầm rồi?”
Vân Vận ngữ khí kiên định, “Là người nhìn lầm rồi!”
Đại phu người dè dặt mở mắt ra, chậm rãi lại cứng ngắc nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, liền vào lúc này, trước cửa sổ lại là một đạo nhân ảnh lách mình đi qua, đại phu nhân run rẩy duỗi ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của bà ta trừng đến chết đại, tròng mắt cơ hồ đều muốn từ trong hốc mắt rơi xuống, “… Quỷ… Quỷ…”
Lúc này đây, không chỉ là đại phu nhân, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa sổ không đi, bóng dáng kia thật sự là “Phiêu” ngoài cửa sổ, chân không chạm đất, thân thể huyền phù ở giữa không trung, thân hình mảnh mai tóc dài xõa ra, nhìn ra là nữ tử. Nàng đưa hai tay lên giương nanh múa vuốt, một tia sét đánh xuống, bầu trời đột nhiên sáng ngời, xuyên thấu qua cửa sổ cũng có thể thấy nàng kia xiêm y tuyết trắng, trên mặt lây dính vô số vết máu, huyết sắc theo mưa giọt giọt chảy xuống, nàng ở bên ngoài cửa sổ trong chốc lát, hai tay gắt gao cào cửa sổ, nhưng lại giống như là không xuyên ra cửa sổ kia, mười ngón tay chộp xuống, trên cửa sổ giấy trắng lưu lại mười đạo vết trảo màu đỏ.
“A – – ”
“A – – ”
“A – – ”
Trong phòng nữ quyến bắt đầu điên cuồng thét chói tai, lão phu nhân lại che tim hai mắt trợn ngược liền hôn mê bất tỉnh.
Ngoài bình phong nam tịch nghe thấy bên trong thét chói tai nguyên một đám vội vàng tràn vào, mấy phu nhân cũng bất chấp ngượng ngùng, kinh hãi đều trốn đến trong ngực tướng công nhà mình tìm kiếm an ủi.
Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, gian ngoài mấy Đại lão gia nhìn tình hình ngoài cửa sổ cũng nhịn không được ngược lại hít một hơi lãnh khí, ôm lấy phu nhân nhà mình không tự giác lui lại mấy bước, sợ nữ quỷ kia sẽ phá cửa sổ vào trong nhà.
Phong Lam Cẩn vỗ xe lăn một cái, xe lăn đột nhiên bay vọt lên, hắn tung người liền tới trước mặt Vân Khanh, nhìn bộ dáng Vân Khanh híp mắt khóe môi vẽ ra một nét cười lạnh, biết rõ nàng không có bị kinh hãi, lúc này mới tính thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn nữ quỷ kia, sau đó ánh mắt của hắn lóe lóe, nhân lúc mọi người đều nhìn không tới làm một thủ thế, Mặc Huyền tay cầm bảo kiếm định xuất thủ cước bộ khẽ ngừng, đôi mắt tràn trề sát khí như tử thần liếc nhìn nữ quỷ kia, ánh mắt của hắn cũng chợt lóe, bất động thanh sắc thu hồi bảo kiếm.
Bên cạnh Tử Khâm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn tia sét đánh xuống, bộ dạng nữ quỷ kia thất khiếu chảy máu, rốt cục nhịn không được con mắt đảo một vòng liền ngã xuống đất.
Mặc Huyền nhíu mày đỡ nàng, ngửi được trên người thiếu nữ truyền đến mùi thơm, lông mày hắn sít sao nhíu một cái, không tích cùng người tiếp xúc, hắn cơ hồ nghĩ lập tức đem nàng ném trên mặt đất, nhưng hắn cưỡng chế nhịn xuống, nắm đầu vai thiếu nữ như lâm đại địch.
“Lão Thiên…” Nhị lão gia không tự giác ôm chặt nhị phu nhân trong ngực, nhị phu nhân sớm đã ở trong ngực của hắn ngất lịm, sắc mặt Nhị lão gia cũng trắng bệch, chòm râu run lên nhè nhẹ, hắn đè nén sợ hãi của mình, chỉ vào cửa sổ nói, “Nàng ta giống như đang viết cái gì?”
Nữ quỷ kia dường như đang viết, hành động của nàng tựa hồ cực kỳ gian nan, trôi lơ lửng ở giữa không trung dùng hai ngón tay đổ máu ướt đẫm viết một chữ.
Oan!
Một cổ lãnh khí đột nhiên từ lòng bàn chân mọi người thẳng vọt đến sống lưng, tất cả mọi người lạnh rùng mình một cái.
Vân Khanh từ một khắc nữ quỷ này ra ngoài kia liền điểm huyệt ngủ của Tiểu Vô Ưu, tình cảnh kinh khủng như vậy nếu nàng thấy được chỉ sợ sẽ lưu lại bóng ma ở trong lòng.
Người đang cực độ sợ hãi hạ luôn sẽ làm ra một chút chuyện tình mất đi lý trí, Vân Vận nhìn thấy nữ quỷ kia liền giống như phát điên hướng trên người Vân Khanh bổ nhào, đồng tử nàng co rút nhanh, sợ hãi đến thân thể đều cứng ngắc, trước khi nàng bổ nhào vào trên người Vân Khanh đã bị tay áo Phong Lam Cẩn hất ra, Phong Lam Cẩn cau mày nói, “Ngươi định làm cái gì?”
“Là ngươi… Nhất định là ngươi…” Vân Vận chật vật bổ nhào té trên mặt đất, nữ quỷ kia đã từ cửa sổ biến mất không thấy gì nữa, nhưng sợ hãi trong lòng mọi người lại một ít cũng không có vì vậy mà giảm bớt, sống lưng mỗi người đều lạnh như băng mà cứng ngắc, nàng té trên mặt đất tay run rẩy chỉ chỉ Vân Khanh, “Vừa rồi ngươi cùng ta nói ngày như vậy là có oan hồn quấy phá, làm sao ngươi sẽ dự liệu chuẩn xác như vậy, nhất định là ngươi từ bên trong giở trò quỷ, Vân Khanh…” tiếng nói nàng run rẩy khàn khàn, cao giọng quát lớn, “Vân Khanh! Ngươi đến tột cùng là có tâm tư gì?!”
Một phòng người không có hôn mê nhất thời đem ánh mắt hoài nghi nhìn Vân Khanh.
Sắc mặt Vân Khanh cũng khó coi, nàng đem Tiểu Vô Ưu trong ngực giao cho Mặc Huyền, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Vận.
“Pằng – – ”
Một phòng người sững sờ.
Vân Vận che gương mặt của mình, không dám tin xen lẫn vô hạn sợ hãi, “Ngươi đánh ta?”
Vân Khanh quát lạnh, “Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta.”
Nàng quát lên, “Vân Vận, đến lúc này ngươi còn nghĩ tới muốn hãm hại ta, ta lại muốn hỏi ngươi có tâm tư gì? Ta hôm nay vừa lại mặt, ngươi liền đem tội danh này đặt trên đầu ta, nếu ta có năng lực biết trước, ta sẽ lần lượt bị ngươi tính kế thành công sao? Hôm nay lại có oan hồn lấy mạng, làm sao ngươi không nhìn xem ngày thường ngươi cùng mẫu thân của ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu, những thứ di nương kia là chết như thế nào, Lãnh má má trước khi chết nói cũng đủ rõ ràng, ta cũng không nghĩ nói lại lần thứ hai! Lúc này ngươi lại nghĩ một mực cắn ngược lại ta?” Nàng tựa hồ giận quá thành cười, “Ngươi không khỏi cũng quá buồn cười!”
Ánh mắt hoài nghi của một phòng người lập tức bỏ đi.
Vân Khanh nói không sai, buổi sáng còn trời quang mây đãng, cho dù là ai cũng khó có khả năng tính ra đến hôm nay sẽ có mưa lớn như vậy, càng không khả năng sẽ thuận thế thiết hạ kết thúc.
Triều đại này đối với mấy cái chuyện thần quái này luôn cực kỳ coi trọng, cũng vẫn luôn cho rằng trên thế giới này có thần quỷ, bởi vậy nhìn nữ quỷ kia mới sợ hãi thành bộ dáng như vậy.
Triều đại có thuyết pháp, chỉ có người chết oan mới có thể âm hồn bất tán, oán khí chưa tán, trừ phi là người giết hại mình chết đi, nếu không cũng sẽ không hồn phi phách tán!
Mà nếu nữ quỷ kia đã tìm tới tận cửa, rất hiển nhiên cừu nhân của nàng là một người trong phòng, ánh mắt của mọi người cũng không khỏi chuyển hướng về phía đại phu nhân, người phụ nữ ác độc này không biết giết hại bao nhiêu di nương, nếu nữ quỷ kia tìm đến bà ta báo thù cũng không sai.
Ánh mắt mọi người nhìn đại phu nhân đều khẽ biến đổi, nếu nữ quỷ không có tìm được cừu gia mà nói chỉ sợ sẽ một mực làm xằng làm bậy trong phủ, đến lúc đó trong phủ chỉ sợ không được an bình a…
“Không phải là ta không phải là ta…” Đại phu nhân bị hù dọa sớm đã mặt cắt không còn giọt máu, bà ta nghe cuồng phong ngoài cửa sổ vẫn gào thét không ngừng như cũ, còn có thanh âm giọt mưa răng rắc đánh vào trên nóc nhà, trên cửa sổ, cảm giác sợ hãi cơ hồ đạt đến cực hạn, ánh mắt hơi có chút tan rã, bộ dáng là bị cực độ kinh hãi, bà ta hôm nay chỉ biết khoát tay nỉ non, “… Đừng tới tìm ta… Không cần phải tìm ta…”
Ngay cả nữ nhi bà ta thương yêu nhất ngã trên mặt đất cũng không có đi nâng đỡ, dĩ nhiên lọt vào trạng thái điên điên khùng khùng.
“Ầm ầm – – ”
Ngoài cửa sổ âm thanh nức nở nghẹn ngào không ngừng, đột nhiên giữa bạo vũ cuồng phong truyền đến tiếng cô gái tê tâm liệt phế rên rỉ.
Con ngươi Vân Khanh khẽ híp một cái, khóe môi tràn ra một nét cười lạnh, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn đại phu nhân co quắp ngã trên mặt đất cùng Vân Vận diện sắc trắng bệch, từ trong cổ tràn ra một tiếng cười nhạo lạnh lùng. Tiếng cười kia rất nhỏ, trong một mảnh gió mưa gào thét rất nhanh đã bị chôn vùi, ngoại trừ Phong Lam Cẩn bên người nàng không ai có thể nghe được.
Nghe được tiếng khóc, thân thể mọi người kịch liệt chấn động, mỗi người liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt xuất hiện sự sợ hãi, đều không nói gì.
Phía ngoài tiếng khóc càng ngày càng gần, càng ngày càng cao. Từng tiếng khóc tựa như khấp huyết đánh vào trong lòng mọi người, lòng của mỗi người đều phảng phất như phá ra một cái lỗ thủng to, lạnh lẽo tràn đầy.
“Nô tỳ Lục Vu, cầu xin lão gia vì di nương nhà ta làm chủ a – – ”
Vân Khanh lau khô nước mắt cùng Phong Lam Cẩn đi ra khỏi phòng, ánh mắt của nàng đỏ bừng như cũ, nhưng ánh mắt cũng vẫn sáng ngời. Tử Khâm cùng Xuân Hoa đều nhìn ra nàng không thích hợp, bất quá rất là săn sóc không có hỏi thăm.
Mấy người xuyên qua Du Nhiên viện đi đến đại sảnh chủ viện, đến đó mới phát hiện trong đại sảnh đã chuẩn bị tốt bữa trưa, một phòng lớn người hàn huyên ở trong phòng, nhìn Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn đi tới rối rít ngồi dậy chào đón.
Vân Thường vẫn không có sắc mặt tốt đối với Phong Lam Cẩn như trước, sắc mặt âm trầm cơ hồ chảy ra nước, bất quá cũng không có trực tiếp tìm người ném hắn ra ngoài, ánh mắt Vân Khanh lãnh đạm quét qua hắn từ trên xuống dưới, lại liếc nhìn trên mặt bàn người trong phòng bếp tĩnh tâm chuẩn bị thức ăn, trên mặt không khỏi cười lạnh, bữa tiệc hôm nay sợ là ăn không an tĩnh.
Tiểu Vô Ưu đến đại sảnh miệng liền ngọt ngào bắt đầu nịnh người, Vân Khanh cũng sớm đã phát hiện, Vân Thường đối với Phong Lam Cẩn mặc dù rất lạnh lùng, nhưng đối với Tiểu Vô Ưu lại thật tâm yêu thích.
Tiểu Vô Ưu kề sát vào Vân Thường, ngước đầu ngây thơ giang hai cánh tay, hô, “Ngoại tổ phụ, ôm một cái!”
Vân Khanh chú ý tới thân thể Vân Thường khẽ cứng đờ, trên mặt mang vài phần từ ái dè dặt, hắn dè dặt đem Tiểu Vô Ưu ôm lấy, đáy mắt thoáng đục ngầu thế nhưng hơi ướt át.
Hắn từ trong lòng móc ra một cái vòng bạc nho nhỏ, vòng bạc rất đơn giản hẳn là sớm đã chuẩn bị tốt. Vân Khanh hơi sững sờ, từ trước đến nay chỉ có hài tử vừa sinh ra mới được tặng những thứ vòng tay này, bởi vì đồ trang sức bằng bạc có công hiệu tránh ma quỷ, có thể bảo vệ tiểu hài tử bình an khỏe mạnh. Hôm nay tiểu Ưu đã năm tuổi, hắn sao lại tặng tiểu Ưu những thứ này?
Vân Khanh khẽ chau mày, luôn có cảm giác cực kỳ không ổn.
Trên mu bàn tay đột nhiên ấm áp, Phong Lam Cẩn cầm mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
Đình chỉ suy đoán lung tung trong lòng, Vân Khanh đẩy Phong Lam Cẩn nhập tọa. Vì nghênh đón Phong Lam Cẩn, lão phu nhân cũng hạ vài phần công phu, trong phòng Nhị lão gia Tam lão gia còn có Đại thiếu gia Vân Tranh tất cả đều tụ tập đến.
Vân Khanh không cùng họ một bàn, nàng đi tới sau tấm bình phong cùng bên nữ quyến ngồi dùng bữa. Tiểu Vô Ưu cảm giác được “Ngoại tổ phụ” từ ái, cho nên liền lưu lại bên nam quyến cùng Phong Lam Cẩn.
Vân Khanh ngồi xuống, ngồi bên người nàng là Vân Vận vĩnh viễn đều mang một thân xiêm y màu trắng, bộ váy trắng trần thế bất nhiễm lộ ra dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng, ngay cả nàng là một nữ tử nhìn thấy cũng ngẫu nhiên thất thần, chớ nói chi là nam tử. Vừa ngồi xuống, Vân Vận bên cạnh liền thấp giọng lẩm bẩm, “Tỷ tỷ quả thật có bản lãnh, mới đến Phong gia bất quá ba ngày liền làm mẫu thân rồi, ai, nếu mẹ ruột Phong Vô Ưu dưới đất có biết cũng không biết có thể nhắm mắt hay không.”
Vân Khanh khẽ mỉm cười, cũng dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được chậm rãi nói, “Muội muội cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt mới phải nha, nghe nói gần đây muội muội cùng thái tử điện hạ đi lại rất gần, thái tử điện hạ hôm nay coi như là hoàng huynh của ta, nghe nói trắc phi trong phủ hắn Ôn Nhu hôm kia được thái y chẩn ra mang thai đấy, nếu muội muội thành công gả vào, cũng là một mẫu phi đấy. Phương diện này muội muội cần phải học nhiều hơn một ít, làm một mẫu thân tốt, dù sao theo lý thuyết đứa bé kia cũng nên gọi ngươi một tiếng ‘mẫu phi ‘.”
Sắc mặt Vân Vận cứng đờ, cũng rất mau liền khôi phục bình thường, “Tỷ tỷ sao lại nói chuyện này, hôm nay muội muội còn là một tiểu thư khuê các chưa có nghị hôn đâu, tỷ tỷ nói như vậy sẽ phá hủy danh tiếng của muội muội đấy.”
Vân Khanh cười nhẹ nhàng chậm chạp, “Chuyện như vậy muội muội không phải là thường xuyên làm sao, chắc hẳn sớm đã quen thuộc đến không thể lại quen thuộc hơn, hôm nay tỷ tỷ bất quá là gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Vân Khanh, ta lại muốn nhìn một chút hai người chúng ta đến tột cùng ai có thể cười đến cuối cùng.”
Vân Khanh cười, “Ta mỏi mắt mong chờ.”
Bên kia lão phu nhân nhìn hai người mỉm cười nhỏ giọng nói chuyện, không khỏi cười nói, “Hai tỷ muội các ngươi nói gì đó, vui vẻ như vậy?”
Vân Khanh khẽ mỉm cười, nàng xem sắc trời bên ngoài chẳng biết lúc nào đã âm trầm xuống, chậm rãi nói, “Tổ mẫu, Khanh nhi đang cùng muội muội nói lời riêng tư đây.”
“Hai tỷ muội các ngươi a.” Lão phu nhân từ ái cười nói, “Hai đứa đều là hài tử nhu thuận, đều là hài tử Vân gia, sau này hai bên nhất định phải cùng tương trợ nhau mới tốt, dù sao trong xương chảy máu giống nhau, ai hơn ai kém thì cũng đều là tỷ muội nhà mình cả.”
Vân Khanh cùng Vân Vận đều cúi đầu mỉm cười, đáp, “Tổ mẫu nói rất đúng.”
Lão phu nhân thấy vậy khẽ mỉm cười, vui mừng nói, “Thấy hai tỷ muội các ngươi thân thiết có thêm, lão bà ta coi như yên tâm.”
Đại phu nhân cũng vào lúc này chậm rãi mở miệng nói, “Vận nhi nha, tỷ tỷ của ngươi hôm nay là người khó lường, chẳng những được bệ hạ phong làm Hiếu Đồng công chúa, hôm nay là nhất đẳng nhất phẩm phu nhân đấy, cả triều đình chúng ta hôm nay có thể có mấy nhất phẩm phu nhân, thừa tướng đại nhân mặc dù thân thể không tốt, nhưng đối với tỷ tỷ của ngươi quả nhiên là không tệ, mới cưới vào cửa liền vì nàng cầu xin vị phân nhất phẩm phu nhân. Vận nhi, điểm này ngươi sau này phải cùng Khanh nhi học một ít.”
Đáy mắt Vân Vận thoáng hiện lên một tia lãnh ý, trên mặt hiện một nụ cười thản nhiên kiệt xuất nhất như bức tranh hoàn mỹ, nàng che miệng cười nói, “Mẫu thân dạy phải, đợi lát nữa Vận nhi sẽ cùng tỷ tỷ lãnh giáo một chút.”
Đây là biến tướng mắng nàng hồ ly tinh đây!
Vân Khanh cúi đầu bật cười, đại phu nhân thấy liền nhíu lông mày, “Ngươi cười cái gì.”
Vân Khanh nhàn nhạt cầm lấy chiếc đũa, nàng cũng không gắp thức ăn, vuốt vuốt đôi đũa trong tay, vẻ mặt ngọt ngào, “Tướng công xác thực đối với Khanh nhi yêu thương phải phép, Khanh nhi nói nhất phẩm phu nhân cũng tốt nhị phẩm phu nhân cũng được, Khanh nhi vốn không thèm để ý hư danh này, nhưng tướng công có thể vì Khanh nhi đi cầu, giải thích rõ chàng coi trọng Khanh nhi, Khanh nhi tự nhiên là cao hứng.”
Sắc mặt Đại phu nhân lập tức cứng đờ, Vân Khanh đây là đang châm chọc thân phận cáo mệnh phu nhân của bà ta tới không quang minh chính đại đây.
Vân Khanh nở nụ cười nhìn đại phu nhân, hiện tại bà ta còn có tâm tư cười, đợi lát nữa nàng xem bà ta cười không cười ra tiếng, nàng đã đem hết thảy mọi chuyện dặn dò an bài thỏa đáng cho Cửu di nương, đợi lát nữa nàng ngược lại muốn nhìn một chút Lưu thị còn cười được không.
“Ầm ầm – – ”
Bầu trời chẳng biết từ lúc nào hoàn toàn tối xuống, rõ ràng là giữa trưa, mây đen lại ép tới cực thấp, phảng phất vươn tay lên liền có thể đụng vào, ngoài cửa sổ cuồng phong tàn sát bừa bãi, sau một hồi tiếng sấm vang dội từng giọt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống.
Giọt mưa theo cuồng phong từ cửa sổ thổi vào đại sảnh, lão phu nhân thấy vậy vội vàng phân phó Lâm má má sau lưng, “Mau đóng cửa sổ lại.”
Mưa gió tới cực kỳ đột nhiên, bầu trời đột nhiên tối xuống, giống như là ban đêm, ám trầm không thấy mặt trời.
“A – -” Tiểu Vô Ưu hét lên một tiếng liền chui đầu vào trong ngực Phong Lam Cẩn, nàng từ nhỏ đến lớn sợ nhất là sét đánh, lúc này nghe tiếng sấm liền sợ hãi hướng Phong Lam Cẩn trong ngực chui, tìm kiếm cảm giác an toàn.
“Tiểu Ưu không sợ.” Phong Lam Cẩn nhìn ánh mắt Vân Thường đau lòng thì nghi hoặc, mâu quang chợt lóe, chậm rãi nói, “Thời điểm đứa nhỏ này ra đời đúng lúc khí trời dông tố, có lẽ là tiếng sấm để lại bóng ma cho nàng, tiểu Ưu từ nhỏ liền sợ hãi khi nghe tiếng sấm.”
Vân Thường nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn Phong Lam Cẩn có vài phần phức tạp.
Sau tấm bình phong, Lâm má má căn bản là giữ không được cửa sổ, gió thực quá lớn, mưa tà tà nghênh ngang bị gió thổi tiến vào, con mắt Lâm má má không mở ra được, còn chưa tới cửa sổ toàn bộ xiêm y cũng đã ướt đẫm.
Mọi người vốn ngồi ở trong phòng vội vàng đứng dậy, thức ăn đều bị mưa giội lên, căn bản không cách nào dùng tiếp.
Trốn đến chỗ nước mưa xối không tới, mấy bà tử hợp lực cửa sổ rốt cục mới xem như khép lại.
“Tích – – ”
Tia chớp màu trắng giống như là đem bầu trời xé rách một đường, xuyên thấu qua cửa sổ giấy nhìn thấy bên ngoài mưa to tầm tã.
Lão phu nhân chưa tỉnh hồn, “Đã lâu chưa từng mưa lớn như vậy.”
“Đúng vậy.” Đại phu nhân nhíu mày nhìn đồ ăn trên bàn, “Cơm này chỉ sợ là không thể ăn.”
Vân Khanh nghe động tĩnh bên ngoài sấm sét vang dội cùng tiếng gió gào thét, khóe môi khẽ nâng, nhìn tia chớp sáng lên gò má Vân Vận đột nhiên sáng ngời, Vân Khanh nhẹ nhàng kề sát nàng, thấp giọng nói, “Mưa lớn như vậy quả nhiên là không tầm thường, ta từng nghe nói loại ngày này chỉ sợ đều là oan hồn quấy phá mới như thế.”
Vân Vận nắm chặt quả đấm, trên mặt lại lạnh nhạt nói, “Tỷ tỷ có cái gì cũng đều là nghe nói, tin vỉa hè cũng không thể tin.”
Vân Khanh như cười như không liếc nhanh nhìn nàng, nhìn nàng cố làm ra vẻ trấn định, chẳng nói đúng sai, “Phải không?”
Trong phòng quá mức âm u, lão phu nhân sai người đốt nến, ngọn nến phát ra quang mang sâu kín, ngoài cửa sổ ánh sáng tia chớp cùng tiếng sấm nổ vang thế nhưng có vẻ có vài phần cảm giác quỷ dị.
Đại phu nhân cùng Vân Vận liếc nhau một cái, sinh sinh rùng mình.
Ngoài bình phong tiếng khóc Tiểu Vô Ưu truyền đến, Vân Khanh căng thẳng trong lòng, vội vàng xuyên qua bình phong đi ra ngoài, nhìn Tiểu Vô Ưu một thân hồng y bị hù dọa mặt cắt không còn giọt máu, Vân Khanh vội vàng từ trong ngực Phong Lam Cẩn nhận lấy thân thể nho nhỏ. Tiểu Vô Ưu khẽ dựa vào gần nàng, liền đem đầu nhỏ chôn ở trước ngực của nàng, khóc thút thít, “Nương, tiểu Ưu sợ.”
Vân Khanh đem Tiểu Vô Ưu ôm vào trong ngực một tay che lỗ tai của nàng tay kia vỗ vào sống lưng của nàng, nàng ôm Tiểu Vô Ưu đi tới đi lui, Tiểu Vô Ưu ở trong ngực nàng dần dần buông lỏng xuống, rốt cục nước mắt đã ngừng lại không còn khóc thút thít, khóc mệt nàng rất nhanh liền ngủ, chỉ là trong giấc mộng vẫn thút thít như cũ.
Trận mưa to gió lớn này làm cho người trong phòng cũng mất hào hứng cùng tâm tình ăn cơm, mấy thím vội vàng phân phó nha hoàn bà tử bên cạnh trở về sân đem thứ nên thu đều thu, nên sửa sang lại đều sửa sang lại cho tốt.
Lão phu nhân nhìn trong phòng một mảnh hỗn độn đồ ăn, cau mày, phân phó Lâm má má cho người triệt hạ, đổi đồ ăn mới lên.
“Vâng, lão phu nhân.”
Lâm má má phân phó tiểu nha đầu để các nàng mang mấy thứ triệt hạ lại để các nàng bảo phòng bếp lấy một phần ăn nữa lên.
Mấy tiểu nha đầu có chút trù trừ, các nàng nhìn coi phía ngoài sấm to chớp giật mưa to gió lớn, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng dù lại sợ cũng không thể không nghe phân phó, cũng không có dù, mấy nha đầu nâng khay đem thức ăn triệt hạ.
Các nàng mới vừa mở cửa, trong phòng đã bị gió thổi lạnh, có giọt mưa lớn như hạt đậu theo gió đánh vào, tiếng gió nức nở nghẹn ngào, phảng phất có vô số oan hồn đang khóc, xa xa còn có thể nghe được tiếng chó sủa điên cuồng.
“Rành rành buổi sáng còn trời quang mây đãng, sao đến trưa liền mưa gió tàn sát.” Một phòng người nhìn khí trời như vậy đều có chút bất an, cảm giác có nguy hiểm từ từ đến gần, nhưng là không chỗ phòng bị.
“Tích – -” lại là một tiếng vang thật lớn, gió thổi lớn, ngoài đại sảnh cây cối bị gió thổi điên cuồng chập chờn, bóng cây lờ mờ ở trong phòng được ánh nến chiếu rọi càng phát ra quỷ dị lành lạnh. Liền vào lúc này, ngoài cửa sổ một thân ảnh đột nhiên chợt lóe lên.
“A – -” đại phu nhân thấy được bóng dáng kia trước hết, nàng ngày thường làm nhiều việc trái với lương tâm lúc này đương nhiên sợ hãi mất lý trí, nàng bụm mặt thét to, “Quỷ, có quỷ a – – ”
“Mẫu thân!” Vân Vận không có nhìn thấy bóng dáng kia, nàng nhíu mày nhìn đại phu nhân, “Mẫu thân, người nói gì đó?”
“Ta thấy được, ta thật sự thấy được, có quỷ có quỷ… Có quỷ…” Đại phu nhân nhắm mắt lại hai tay run rẩy chỉ ra ngoài cửa sổ, thanh âm đều hơi có chút phát run, “Ta mới vừa thấy được có bóng dáng từ cửa sổ phiêu qua…”
Vân Vận nắm chặt tay đại phu nhân, sắc mặt mặc dù có chút trắng bệch, nhưng vẫn duy trì trấn định như cũ, nhìn trong phòng một phòng ánh mắt người đều dừng lại trên người đại phu nhân, trong lòng Vân Vận căng thẳng, dùng sức véo đại phu nhân một cái, hi vọng làm cho bà ta thanh tỉnh.
“Mẫu thân!” Nàng đột nhiên cao giọng, “Là người nhìn lầm rồi, Vân gia chúng ta sạch sẽ, sao có thể có đồ bẩn.” Nàng nhìn tình huống đại phu nhân không có khôi phục lý trí, dùng sức lắc lắc bả vai của bà ta, “Mẫu thân, người lại nhìn kỹ một chút, ngoài cửa sổ kia nào có bóng người, rõ ràng là bóng cây, là người nhìn lầm rồi!”
Đại phu nhân không dám mở mắt, thanh âm run rẩy nói, “Thật sự… Thật sự là ta nhìn lầm rồi?”
Vân Vận ngữ khí kiên định, “Là người nhìn lầm rồi!”
Đại phu người dè dặt mở mắt ra, chậm rãi lại cứng ngắc nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, liền vào lúc này, trước cửa sổ lại là một đạo nhân ảnh lách mình đi qua, đại phu nhân run rẩy duỗi ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, ánh mắt của bà ta trừng đến chết đại, tròng mắt cơ hồ đều muốn từ trong hốc mắt rơi xuống, “… Quỷ… Quỷ…”
Lúc này đây, không chỉ là đại phu nhân, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa sổ không đi, bóng dáng kia thật sự là “Phiêu” ngoài cửa sổ, chân không chạm đất, thân thể huyền phù ở giữa không trung, thân hình mảnh mai tóc dài xõa ra, nhìn ra là nữ tử. Nàng đưa hai tay lên giương nanh múa vuốt, một tia sét đánh xuống, bầu trời đột nhiên sáng ngời, xuyên thấu qua cửa sổ cũng có thể thấy nàng kia xiêm y tuyết trắng, trên mặt lây dính vô số vết máu, huyết sắc theo mưa giọt giọt chảy xuống, nàng ở bên ngoài cửa sổ trong chốc lát, hai tay gắt gao cào cửa sổ, nhưng lại giống như là không xuyên ra cửa sổ kia, mười ngón tay chộp xuống, trên cửa sổ giấy trắng lưu lại mười đạo vết trảo màu đỏ.
“A – – ”
“A – – ”
“A – – ”
Trong phòng nữ quyến bắt đầu điên cuồng thét chói tai, lão phu nhân lại che tim hai mắt trợn ngược liền hôn mê bất tỉnh.
Ngoài bình phong nam tịch nghe thấy bên trong thét chói tai nguyên một đám vội vàng tràn vào, mấy phu nhân cũng bất chấp ngượng ngùng, kinh hãi đều trốn đến trong ngực tướng công nhà mình tìm kiếm an ủi.
Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, gian ngoài mấy Đại lão gia nhìn tình hình ngoài cửa sổ cũng nhịn không được ngược lại hít một hơi lãnh khí, ôm lấy phu nhân nhà mình không tự giác lui lại mấy bước, sợ nữ quỷ kia sẽ phá cửa sổ vào trong nhà.
Phong Lam Cẩn vỗ xe lăn một cái, xe lăn đột nhiên bay vọt lên, hắn tung người liền tới trước mặt Vân Khanh, nhìn bộ dáng Vân Khanh híp mắt khóe môi vẽ ra một nét cười lạnh, biết rõ nàng không có bị kinh hãi, lúc này mới tính thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn nữ quỷ kia, sau đó ánh mắt của hắn lóe lóe, nhân lúc mọi người đều nhìn không tới làm một thủ thế, Mặc Huyền tay cầm bảo kiếm định xuất thủ cước bộ khẽ ngừng, đôi mắt tràn trề sát khí như tử thần liếc nhìn nữ quỷ kia, ánh mắt của hắn cũng chợt lóe, bất động thanh sắc thu hồi bảo kiếm.
Bên cạnh Tử Khâm bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn tia sét đánh xuống, bộ dạng nữ quỷ kia thất khiếu chảy máu, rốt cục nhịn không được con mắt đảo một vòng liền ngã xuống đất.
Mặc Huyền nhíu mày đỡ nàng, ngửi được trên người thiếu nữ truyền đến mùi thơm, lông mày hắn sít sao nhíu một cái, không tích cùng người tiếp xúc, hắn cơ hồ nghĩ lập tức đem nàng ném trên mặt đất, nhưng hắn cưỡng chế nhịn xuống, nắm đầu vai thiếu nữ như lâm đại địch.
“Lão Thiên…” Nhị lão gia không tự giác ôm chặt nhị phu nhân trong ngực, nhị phu nhân sớm đã ở trong ngực của hắn ngất lịm, sắc mặt Nhị lão gia cũng trắng bệch, chòm râu run lên nhè nhẹ, hắn đè nén sợ hãi của mình, chỉ vào cửa sổ nói, “Nàng ta giống như đang viết cái gì?”
Nữ quỷ kia dường như đang viết, hành động của nàng tựa hồ cực kỳ gian nan, trôi lơ lửng ở giữa không trung dùng hai ngón tay đổ máu ướt đẫm viết một chữ.
Oan!
Một cổ lãnh khí đột nhiên từ lòng bàn chân mọi người thẳng vọt đến sống lưng, tất cả mọi người lạnh rùng mình một cái.
Vân Khanh từ một khắc nữ quỷ này ra ngoài kia liền điểm huyệt ngủ của Tiểu Vô Ưu, tình cảnh kinh khủng như vậy nếu nàng thấy được chỉ sợ sẽ lưu lại bóng ma ở trong lòng.
Người đang cực độ sợ hãi hạ luôn sẽ làm ra một chút chuyện tình mất đi lý trí, Vân Vận nhìn thấy nữ quỷ kia liền giống như phát điên hướng trên người Vân Khanh bổ nhào, đồng tử nàng co rút nhanh, sợ hãi đến thân thể đều cứng ngắc, trước khi nàng bổ nhào vào trên người Vân Khanh đã bị tay áo Phong Lam Cẩn hất ra, Phong Lam Cẩn cau mày nói, “Ngươi định làm cái gì?”
“Là ngươi… Nhất định là ngươi…” Vân Vận chật vật bổ nhào té trên mặt đất, nữ quỷ kia đã từ cửa sổ biến mất không thấy gì nữa, nhưng sợ hãi trong lòng mọi người lại một ít cũng không có vì vậy mà giảm bớt, sống lưng mỗi người đều lạnh như băng mà cứng ngắc, nàng té trên mặt đất tay run rẩy chỉ chỉ Vân Khanh, “Vừa rồi ngươi cùng ta nói ngày như vậy là có oan hồn quấy phá, làm sao ngươi sẽ dự liệu chuẩn xác như vậy, nhất định là ngươi từ bên trong giở trò quỷ, Vân Khanh…” tiếng nói nàng run rẩy khàn khàn, cao giọng quát lớn, “Vân Khanh! Ngươi đến tột cùng là có tâm tư gì?!”
Một phòng người không có hôn mê nhất thời đem ánh mắt hoài nghi nhìn Vân Khanh.
Sắc mặt Vân Khanh cũng khó coi, nàng đem Tiểu Vô Ưu trong ngực giao cho Mặc Huyền, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Vận.
“Pằng – – ”
Một phòng người sững sờ.
Vân Vận che gương mặt của mình, không dám tin xen lẫn vô hạn sợ hãi, “Ngươi đánh ta?”
Vân Khanh quát lạnh, “Ngươi thanh tỉnh một chút cho ta.”
Nàng quát lên, “Vân Vận, đến lúc này ngươi còn nghĩ tới muốn hãm hại ta, ta lại muốn hỏi ngươi có tâm tư gì? Ta hôm nay vừa lại mặt, ngươi liền đem tội danh này đặt trên đầu ta, nếu ta có năng lực biết trước, ta sẽ lần lượt bị ngươi tính kế thành công sao? Hôm nay lại có oan hồn lấy mạng, làm sao ngươi không nhìn xem ngày thường ngươi cùng mẫu thân của ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu, những thứ di nương kia là chết như thế nào, Lãnh má má trước khi chết nói cũng đủ rõ ràng, ta cũng không nghĩ nói lại lần thứ hai! Lúc này ngươi lại nghĩ một mực cắn ngược lại ta?” Nàng tựa hồ giận quá thành cười, “Ngươi không khỏi cũng quá buồn cười!”
Ánh mắt hoài nghi của một phòng người lập tức bỏ đi.
Vân Khanh nói không sai, buổi sáng còn trời quang mây đãng, cho dù là ai cũng khó có khả năng tính ra đến hôm nay sẽ có mưa lớn như vậy, càng không khả năng sẽ thuận thế thiết hạ kết thúc.
Triều đại này đối với mấy cái chuyện thần quái này luôn cực kỳ coi trọng, cũng vẫn luôn cho rằng trên thế giới này có thần quỷ, bởi vậy nhìn nữ quỷ kia mới sợ hãi thành bộ dáng như vậy.
Triều đại có thuyết pháp, chỉ có người chết oan mới có thể âm hồn bất tán, oán khí chưa tán, trừ phi là người giết hại mình chết đi, nếu không cũng sẽ không hồn phi phách tán!
Mà nếu nữ quỷ kia đã tìm tới tận cửa, rất hiển nhiên cừu nhân của nàng là một người trong phòng, ánh mắt của mọi người cũng không khỏi chuyển hướng về phía đại phu nhân, người phụ nữ ác độc này không biết giết hại bao nhiêu di nương, nếu nữ quỷ kia tìm đến bà ta báo thù cũng không sai.
Ánh mắt mọi người nhìn đại phu nhân đều khẽ biến đổi, nếu nữ quỷ không có tìm được cừu gia mà nói chỉ sợ sẽ một mực làm xằng làm bậy trong phủ, đến lúc đó trong phủ chỉ sợ không được an bình a…
“Không phải là ta không phải là ta…” Đại phu nhân bị hù dọa sớm đã mặt cắt không còn giọt máu, bà ta nghe cuồng phong ngoài cửa sổ vẫn gào thét không ngừng như cũ, còn có thanh âm giọt mưa răng rắc đánh vào trên nóc nhà, trên cửa sổ, cảm giác sợ hãi cơ hồ đạt đến cực hạn, ánh mắt hơi có chút tan rã, bộ dáng là bị cực độ kinh hãi, bà ta hôm nay chỉ biết khoát tay nỉ non, “… Đừng tới tìm ta… Không cần phải tìm ta…”
Ngay cả nữ nhi bà ta thương yêu nhất ngã trên mặt đất cũng không có đi nâng đỡ, dĩ nhiên lọt vào trạng thái điên điên khùng khùng.
“Ầm ầm – – ”
Ngoài cửa sổ âm thanh nức nở nghẹn ngào không ngừng, đột nhiên giữa bạo vũ cuồng phong truyền đến tiếng cô gái tê tâm liệt phế rên rỉ.
Con ngươi Vân Khanh khẽ híp một cái, khóe môi tràn ra một nét cười lạnh, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn đại phu nhân co quắp ngã trên mặt đất cùng Vân Vận diện sắc trắng bệch, từ trong cổ tràn ra một tiếng cười nhạo lạnh lùng. Tiếng cười kia rất nhỏ, trong một mảnh gió mưa gào thét rất nhanh đã bị chôn vùi, ngoại trừ Phong Lam Cẩn bên người nàng không ai có thể nghe được.
Nghe được tiếng khóc, thân thể mọi người kịch liệt chấn động, mỗi người liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt xuất hiện sự sợ hãi, đều không nói gì.
Phía ngoài tiếng khóc càng ngày càng gần, càng ngày càng cao. Từng tiếng khóc tựa như khấp huyết đánh vào trong lòng mọi người, lòng của mỗi người đều phảng phất như phá ra một cái lỗ thủng to, lạnh lẽo tràn đầy.
“Nô tỳ Lục Vu, cầu xin lão gia vì di nương nhà ta làm chủ a – – ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook