Thừa Tướng Phu Nhân
-
Quyển 1 - Chương 27: Đuổi ra phủ
Edit: Trảm Phong
Đến chạng vạng, Bạch gia gia chủ Bạch Dục Đức cùng cậu Vân Khanh Bạch Dực cuối cùng từ trong cung trở về, Lão thái gia Bạch Dục Đức là một lão nhân gầy yếu hơi có chút tiên phong đạo cốt, một thân trường bào xanh rộng thùng thình mặc trên người càng lộ ra thân thể gầy yếu. Hắn râu tóc hoa râm, thoạt nhìn cùng một lão giả bình thường không khác, sống lưng lại thẳng tắp, trong hai mắt thoáng đục ngầu ngẫu nhiên hiện ra ra một tia tinh quang.
Trong nháy mắt thấy Vân Khanh, trong mắt lão thái gia đột nhiên hiện ra quang mang làm người ta khó có thể bỏ qua, lại trong nháy mắt biến mất, phảng phất là một khỏa sao băng phá vỡ không trung, qua trong giây lát liền biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó lại là một mảnh thâm trầm ám sắc.
Lúc ấy lão phu nhân đang lôi kéo tay Vân Khanh hỏi sinh hoạt Vân Khanh tại Vân gia, Vân Khanh mỉm cười trả lời, tốt khoe xấu che, thật khiến lão phu nhân có chút đau lòng.
“Con này đứa nhỏ ngốc, thật cho là ngoại tổ mẫu lớn tuổi dễ lừa gạt như vậy sao? Vân gia đương gia chủ mẫu cùng lão thái bà kia là cái đức hạnh gì ta còn không biết sao? Lúc trước mẫu thân con dùng thân phận quý nữ nhập Vân gia, lão thái bà kia chẳng những không hảo hảo đợi mẫu thân con, còn đối với nàng mắt lạnh khó xử khắp nơi, năm đó cha con che chở mẫu thân con cũng không thể bảo đảm mẫu thân con không chịu điểm ủy khuất, huống chi phụ thân con bỏ qua con như thế.” Lão phu nhân càng nói càng đau lòng, nhìn Vân Khanh giống như mẹ nàng, vành mắt hơi đỏ lên, “Con nha đầu này a, cũng không làm cho ngoại tổ mẫu tĩnh tâm a, người Vân gia kia nguyên một đám như lang như hổ, ngoại tổ mẫu thật sự là sợ con bị thua thiệt.”
“Vô sự!” Vân Khanh khẽ mỉm cười, an ủi lão phu nhân, “Ngoại tổ mẫu, con sẽ chiếu cố chính mình thật tốt không để cho mình thua thiệt.”
“Ai…” Lão phu nhân thở dài một tiếng, nghĩ tới Thanh Tiêu đối với Khanh nhi tốt, không khỏi bất đắc dĩ nói, “Nhưng nếu không phải con cùng thái tử điện hạ có hôn ước, gả vào Bạch gia, ngoại tổ mẫu cũng có thể bảo vệ con cả đời bình an. Thanh Tiêu đối đãi con rất tốt, hai đứa nếu là kết làm vợ chồng, nó tất nhiên cũng sẽ thương con yêu con…”
“Ngoại tổ mẫu…” Vân Khanh dở khóc dở cười, như thế nào mỗi người cũng muốn nàng cùng biểu ca một chỗ vậy, nàng chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ lại giải thích một lần, “Biểu ca đối với Khanh nhi chỉ có tình huynh muội…”
“Thanh Tiêu là đứa bé ngoan, vô cùng chịu trách nhiệm. Nó luôn luôn chán ghét quyền thế tranh đấu trong phủ, con nếu lấy nó, nó chính là không thương con cũng sẽ che chở con, tình cảm cũng có thể từ từ bồi dưỡng a.” Lão phu nhân như cũ có chút không cam lòng, tại bà nhìn lại Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu nếu là có thể đến với nhau, dùng tình cảm thanh mai trúc mã hai người bọn họ, hai người cũng sẽ hạnh phúc. Nghĩ thì nghĩ, lão phu nhân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Đáng tiếc mẫu thân con cùng Hiền phi nương nương có ước định…”
“Ngoại tổ mẫu, thái tử điện hạ có thể không nhất định sẽ tuân thủ ước định.” Vân Khanh khẽ cười lạnh, người kia nàng hiểu rất rõ, chỉ có người đối với nghiệp lớn của hắn có trợ giúp hắn mới có thể không tiếc bất cứ giá nào đoạt lấy, mà nàng, nhiều nhất bất quá là một thiên kim thượng thư, còn không đáng hắn phải phí nhiều tâm tư.
Lão phu nhân vừa trừng mắt, ngưng mi nói, “Khanh nhi nhà ta muốn tài có tài muốn mạo có mạo, ở đâu không xứng với hắn. Khanh nhi, ta biết rõ con đối với thái tử cố ý, hôm nay con cũng hai chín mùa hoa*, ở trong nhà người khác đã sớm là mẹ hài tử, có thể cũng bởi vì treo cái danh tiếng vị hôn thê thái tử cho tới bây giờ mới không có người hỏi thăm. Đáng hận Quân Ngạo kia thế nhưng cũng giống như đã quên con cái vị hôn thê này, đối với con hờ hững. Con năm nay tuổi cũng không nhỏ, nếu là con kiếp này nhất định ngoài hắn ra thì không gả, ngoại tổ mẫu đi cùng ngoại tổ phụ con nói một chút, để cho hắn ở trước mặt bệ hạ nói nói việc này, cũng tốt cho con sớm hiểu rõ một phen tâm sự.”
(hai chín mùa hoa: 17 tuổi 5 tháng)
Vân Khanh trong lòng ấm áp, ngồi xuống đầu tựa ở trên đầu gối lão phu nhân, thanh âm rầu rĩ mang theo cảm động, “Ngoại tổ mẫu, chuyện này ngài cũng đừng có phí tâm, Khanh nhi xem ra, chỉ cần thân thân mình coi trọng khoẻ mạnh vô tư vô lự, đối với thái tử, con đã sớm không có tâm tư kia, Khanh nhi nghĩ thông suốt, nếu là hắn thật là đối với con cố ý, cũng sẽ không cho tới bây giờ cũng không cưới con, Khanh nhi xem hiểu, mọi việc nên thuận theo tự nhiên tốt hơn.”
Lão phu nhân vuốt ve tóc dài Vân Khanh đen như mực, ánh mắt quét đến ngọc trâm cắm trên sợi tóc nàng, ánh mắt cũng dính thêm vài phần nhẹ buồn, chỉ thở dài một câu, “Con có thể nghĩ như vậy ngoại tổ mẫu an tâm.”
Nhưng trong lòng quyết định, nếu Khanh nhi đã vô tình đối với thái tử, vậy nhất định phải tìm cách làm cho hôn ước giữa hai người kết thúc tốt nhất, từ hôn đối với một nữ tử mà nói mặc dù thanh danh bất hảo, nhưng luôn tốt hơn so với buông lỏng treo tại đó, bà là thật muốn Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu thành đôi, bất quá bà không có ý định nhúng tay, nên xem tạo hóa cùng duyên phận hai đứa bé đi.
Thời điểm dùng bữa tối là mọi người cùng nhau dùng, bởi vì là người một nhà, lão phu nhân lại có tâm tác hợp Bạch Thanh Tiêu cùng Vân Khanh cũng không có cố kỵ nam nữ liền để cho bọn họ ngồi cùng bàn dùng bữa, nhị phu nhân chi thứ hai cùng Bạch Lộ đều không tham gia, trên bàn ăn chỉ có Bạch Thanh Tiêu, lão thái thái, Vân Khanh cùng mẫu thân Bạch Thanh Tiêu Ninh thị.
“Ngoại tổ phụ cùng cậu đâu?” Vân Khanh không có nhìn thấy hai trưởng bối cùng nhau dùng bữa không khỏi có chút kỳ quái, cả ngày hôm nay nàng cũng không có nhìn thấy ngoại tổ phụ cùng cậu, nguyên vốn cho là bọn họ quá mức bận rộn, lại chưa từng nghĩ ngay cả trên bàn cơm thân ảnh của bọn họ cũng không có xuất hiện, liền có chút kỳ quái.
“Tổ phụ cùng phụ thân bị bệ hạ cho đòi vào trong cung yết kiến, vẫn chưa về.” Bạch Thanh Tiêu gắp một cây đùi gà kho tàu cho Vân Khanh, tỉ mỉ vạch xương cốt, bỏ vào trong chén Vân Khanh, cười nói, “Mau ăn nhiều một chút, nhìn muội gầy thành bộ dáng như vậy, trở lại phụ thân muốn đau lòng.”
Khóe môi Ninh thị cũng hàm chứa vui vẻ, bà cùng Bạch Dực phu thê ân ái, tự nhiên là biết được trượng phu đối với ngoại sanh nữ này coi trọng, bà xuất thân tướng môn, Bạch Dực vì bà trong phủ không có mua thêm một phòng thiếp thất, bà những năm gần đây cũng chỉ sinh Bạch Thanh Tiêu một đứa con, trong lòng có nhiều áy náy, bởi vậy đối với người trượng phu quan tâm bà đều coi trọng hơn, biết rõ Bạch Dực đối với hài tử muội muội mất sớm vô cùng thương tiếc, thời điểm bà đối mặt với Vân Khanh tự nhiên cũng là tất cả từ ái.
“Biểu ca con nói đúng, quay đầu lại cậu con nhìn đến con gầy thành như vậy không chừng muốn đau lòng thành cái dạng gì, ta và cậu con lập gia đình nhiều năm, ngay cả đối với Tiêu nhi cậu con cũng là không quan tâm lắm, thế mà mỗi lần nhắc tới con, luôn có thể làm cho ông ấy vui vẻ ra mặt.”
“Đó là cậu thương tiếc Khanh nhi…”
Vừa dứt lời, có nha hoàn vén lên rèm trong phòng, cười nói với lão phu nhân, “Lão phu nhân, lão thái gia cùng lão gia đã trở lại.”
Mấy người vội vàng đứng dậy nghênh đón, Lão thái gia Bạch Dục Đức cùng lão gia Bạch Dực vào phòng, thời điểm chứng kiến Vân Khanh sắc mặt hai người đều là sững sờ, lập tức biến đổi, Bạch Dực là trở nên vui sướng, mà khuôn mặt Bạch Dục Đức lại mưa gió nổi lên… Chỉ là lúc này ai cũng không có chú ý tới vẻ mặt trên mặt hắn.
Bạch Dực trên mặt tràn đầy đều là vui sướng, hắn cười vang nói, “Khanh nhi đến đây a, tại sao không có người thông báo ta, ta sai người đi Vân gia đón con đi đến.” Hắn cao hứng yêu thương cười nói, “Khanh nhi lần này cần ở Bạch gia thật tốt vài ngày mới phải, cho mợ con cùng con đi dạo nhiều ở trong phủ.”
“Cảm ơn cậu.” Vân Khanh mỉm cười thi lễ.
Trên mặt mấy người đều mang theo vui vẻ, lúc này lão thái gia lại giận quát một tiếng, làm cho nụ cười của mọi người đều vặn vẹo ở trên mặt, “Ai bảo con tới Bạch gia, lập tức cút trở về cho ta! Người đâu, lập tức đem Vân Khanh đuổi ra Bạch gia!”
TP: Căm ghét đôi khi là biểu hiện của yêu thương, bảo vệ, cha Vân Khanh, ông ngoại Vân Khanh thật sự chán ghét cô?
Đến chạng vạng, Bạch gia gia chủ Bạch Dục Đức cùng cậu Vân Khanh Bạch Dực cuối cùng từ trong cung trở về, Lão thái gia Bạch Dục Đức là một lão nhân gầy yếu hơi có chút tiên phong đạo cốt, một thân trường bào xanh rộng thùng thình mặc trên người càng lộ ra thân thể gầy yếu. Hắn râu tóc hoa râm, thoạt nhìn cùng một lão giả bình thường không khác, sống lưng lại thẳng tắp, trong hai mắt thoáng đục ngầu ngẫu nhiên hiện ra ra một tia tinh quang.
Trong nháy mắt thấy Vân Khanh, trong mắt lão thái gia đột nhiên hiện ra quang mang làm người ta khó có thể bỏ qua, lại trong nháy mắt biến mất, phảng phất là một khỏa sao băng phá vỡ không trung, qua trong giây lát liền biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó lại là một mảnh thâm trầm ám sắc.
Lúc ấy lão phu nhân đang lôi kéo tay Vân Khanh hỏi sinh hoạt Vân Khanh tại Vân gia, Vân Khanh mỉm cười trả lời, tốt khoe xấu che, thật khiến lão phu nhân có chút đau lòng.
“Con này đứa nhỏ ngốc, thật cho là ngoại tổ mẫu lớn tuổi dễ lừa gạt như vậy sao? Vân gia đương gia chủ mẫu cùng lão thái bà kia là cái đức hạnh gì ta còn không biết sao? Lúc trước mẫu thân con dùng thân phận quý nữ nhập Vân gia, lão thái bà kia chẳng những không hảo hảo đợi mẫu thân con, còn đối với nàng mắt lạnh khó xử khắp nơi, năm đó cha con che chở mẫu thân con cũng không thể bảo đảm mẫu thân con không chịu điểm ủy khuất, huống chi phụ thân con bỏ qua con như thế.” Lão phu nhân càng nói càng đau lòng, nhìn Vân Khanh giống như mẹ nàng, vành mắt hơi đỏ lên, “Con nha đầu này a, cũng không làm cho ngoại tổ mẫu tĩnh tâm a, người Vân gia kia nguyên một đám như lang như hổ, ngoại tổ mẫu thật sự là sợ con bị thua thiệt.”
“Vô sự!” Vân Khanh khẽ mỉm cười, an ủi lão phu nhân, “Ngoại tổ mẫu, con sẽ chiếu cố chính mình thật tốt không để cho mình thua thiệt.”
“Ai…” Lão phu nhân thở dài một tiếng, nghĩ tới Thanh Tiêu đối với Khanh nhi tốt, không khỏi bất đắc dĩ nói, “Nhưng nếu không phải con cùng thái tử điện hạ có hôn ước, gả vào Bạch gia, ngoại tổ mẫu cũng có thể bảo vệ con cả đời bình an. Thanh Tiêu đối đãi con rất tốt, hai đứa nếu là kết làm vợ chồng, nó tất nhiên cũng sẽ thương con yêu con…”
“Ngoại tổ mẫu…” Vân Khanh dở khóc dở cười, như thế nào mỗi người cũng muốn nàng cùng biểu ca một chỗ vậy, nàng chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ lại giải thích một lần, “Biểu ca đối với Khanh nhi chỉ có tình huynh muội…”
“Thanh Tiêu là đứa bé ngoan, vô cùng chịu trách nhiệm. Nó luôn luôn chán ghét quyền thế tranh đấu trong phủ, con nếu lấy nó, nó chính là không thương con cũng sẽ che chở con, tình cảm cũng có thể từ từ bồi dưỡng a.” Lão phu nhân như cũ có chút không cam lòng, tại bà nhìn lại Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu nếu là có thể đến với nhau, dùng tình cảm thanh mai trúc mã hai người bọn họ, hai người cũng sẽ hạnh phúc. Nghĩ thì nghĩ, lão phu nhân chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, “Đáng tiếc mẫu thân con cùng Hiền phi nương nương có ước định…”
“Ngoại tổ mẫu, thái tử điện hạ có thể không nhất định sẽ tuân thủ ước định.” Vân Khanh khẽ cười lạnh, người kia nàng hiểu rất rõ, chỉ có người đối với nghiệp lớn của hắn có trợ giúp hắn mới có thể không tiếc bất cứ giá nào đoạt lấy, mà nàng, nhiều nhất bất quá là một thiên kim thượng thư, còn không đáng hắn phải phí nhiều tâm tư.
Lão phu nhân vừa trừng mắt, ngưng mi nói, “Khanh nhi nhà ta muốn tài có tài muốn mạo có mạo, ở đâu không xứng với hắn. Khanh nhi, ta biết rõ con đối với thái tử cố ý, hôm nay con cũng hai chín mùa hoa*, ở trong nhà người khác đã sớm là mẹ hài tử, có thể cũng bởi vì treo cái danh tiếng vị hôn thê thái tử cho tới bây giờ mới không có người hỏi thăm. Đáng hận Quân Ngạo kia thế nhưng cũng giống như đã quên con cái vị hôn thê này, đối với con hờ hững. Con năm nay tuổi cũng không nhỏ, nếu là con kiếp này nhất định ngoài hắn ra thì không gả, ngoại tổ mẫu đi cùng ngoại tổ phụ con nói một chút, để cho hắn ở trước mặt bệ hạ nói nói việc này, cũng tốt cho con sớm hiểu rõ một phen tâm sự.”
(hai chín mùa hoa: 17 tuổi 5 tháng)
Vân Khanh trong lòng ấm áp, ngồi xuống đầu tựa ở trên đầu gối lão phu nhân, thanh âm rầu rĩ mang theo cảm động, “Ngoại tổ mẫu, chuyện này ngài cũng đừng có phí tâm, Khanh nhi xem ra, chỉ cần thân thân mình coi trọng khoẻ mạnh vô tư vô lự, đối với thái tử, con đã sớm không có tâm tư kia, Khanh nhi nghĩ thông suốt, nếu là hắn thật là đối với con cố ý, cũng sẽ không cho tới bây giờ cũng không cưới con, Khanh nhi xem hiểu, mọi việc nên thuận theo tự nhiên tốt hơn.”
Lão phu nhân vuốt ve tóc dài Vân Khanh đen như mực, ánh mắt quét đến ngọc trâm cắm trên sợi tóc nàng, ánh mắt cũng dính thêm vài phần nhẹ buồn, chỉ thở dài một câu, “Con có thể nghĩ như vậy ngoại tổ mẫu an tâm.”
Nhưng trong lòng quyết định, nếu Khanh nhi đã vô tình đối với thái tử, vậy nhất định phải tìm cách làm cho hôn ước giữa hai người kết thúc tốt nhất, từ hôn đối với một nữ tử mà nói mặc dù thanh danh bất hảo, nhưng luôn tốt hơn so với buông lỏng treo tại đó, bà là thật muốn Vân Khanh cùng Bạch Thanh Tiêu thành đôi, bất quá bà không có ý định nhúng tay, nên xem tạo hóa cùng duyên phận hai đứa bé đi.
Thời điểm dùng bữa tối là mọi người cùng nhau dùng, bởi vì là người một nhà, lão phu nhân lại có tâm tác hợp Bạch Thanh Tiêu cùng Vân Khanh cũng không có cố kỵ nam nữ liền để cho bọn họ ngồi cùng bàn dùng bữa, nhị phu nhân chi thứ hai cùng Bạch Lộ đều không tham gia, trên bàn ăn chỉ có Bạch Thanh Tiêu, lão thái thái, Vân Khanh cùng mẫu thân Bạch Thanh Tiêu Ninh thị.
“Ngoại tổ phụ cùng cậu đâu?” Vân Khanh không có nhìn thấy hai trưởng bối cùng nhau dùng bữa không khỏi có chút kỳ quái, cả ngày hôm nay nàng cũng không có nhìn thấy ngoại tổ phụ cùng cậu, nguyên vốn cho là bọn họ quá mức bận rộn, lại chưa từng nghĩ ngay cả trên bàn cơm thân ảnh của bọn họ cũng không có xuất hiện, liền có chút kỳ quái.
“Tổ phụ cùng phụ thân bị bệ hạ cho đòi vào trong cung yết kiến, vẫn chưa về.” Bạch Thanh Tiêu gắp một cây đùi gà kho tàu cho Vân Khanh, tỉ mỉ vạch xương cốt, bỏ vào trong chén Vân Khanh, cười nói, “Mau ăn nhiều một chút, nhìn muội gầy thành bộ dáng như vậy, trở lại phụ thân muốn đau lòng.”
Khóe môi Ninh thị cũng hàm chứa vui vẻ, bà cùng Bạch Dực phu thê ân ái, tự nhiên là biết được trượng phu đối với ngoại sanh nữ này coi trọng, bà xuất thân tướng môn, Bạch Dực vì bà trong phủ không có mua thêm một phòng thiếp thất, bà những năm gần đây cũng chỉ sinh Bạch Thanh Tiêu một đứa con, trong lòng có nhiều áy náy, bởi vậy đối với người trượng phu quan tâm bà đều coi trọng hơn, biết rõ Bạch Dực đối với hài tử muội muội mất sớm vô cùng thương tiếc, thời điểm bà đối mặt với Vân Khanh tự nhiên cũng là tất cả từ ái.
“Biểu ca con nói đúng, quay đầu lại cậu con nhìn đến con gầy thành như vậy không chừng muốn đau lòng thành cái dạng gì, ta và cậu con lập gia đình nhiều năm, ngay cả đối với Tiêu nhi cậu con cũng là không quan tâm lắm, thế mà mỗi lần nhắc tới con, luôn có thể làm cho ông ấy vui vẻ ra mặt.”
“Đó là cậu thương tiếc Khanh nhi…”
Vừa dứt lời, có nha hoàn vén lên rèm trong phòng, cười nói với lão phu nhân, “Lão phu nhân, lão thái gia cùng lão gia đã trở lại.”
Mấy người vội vàng đứng dậy nghênh đón, Lão thái gia Bạch Dục Đức cùng lão gia Bạch Dực vào phòng, thời điểm chứng kiến Vân Khanh sắc mặt hai người đều là sững sờ, lập tức biến đổi, Bạch Dực là trở nên vui sướng, mà khuôn mặt Bạch Dục Đức lại mưa gió nổi lên… Chỉ là lúc này ai cũng không có chú ý tới vẻ mặt trên mặt hắn.
Bạch Dực trên mặt tràn đầy đều là vui sướng, hắn cười vang nói, “Khanh nhi đến đây a, tại sao không có người thông báo ta, ta sai người đi Vân gia đón con đi đến.” Hắn cao hứng yêu thương cười nói, “Khanh nhi lần này cần ở Bạch gia thật tốt vài ngày mới phải, cho mợ con cùng con đi dạo nhiều ở trong phủ.”
“Cảm ơn cậu.” Vân Khanh mỉm cười thi lễ.
Trên mặt mấy người đều mang theo vui vẻ, lúc này lão thái gia lại giận quát một tiếng, làm cho nụ cười của mọi người đều vặn vẹo ở trên mặt, “Ai bảo con tới Bạch gia, lập tức cút trở về cho ta! Người đâu, lập tức đem Vân Khanh đuổi ra Bạch gia!”
TP: Căm ghét đôi khi là biểu hiện của yêu thương, bảo vệ, cha Vân Khanh, ông ngoại Vân Khanh thật sự chán ghét cô?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook