Thừa Tướng Hôn Thê Ngài Là Vật Thí Nghiệm
-
23: Chỗ Này Bẩn Rồi
Âu Ngọc Linh bỗng níu tay cô, chỉ vào đầu mình, ngay phần mắt, ám chỉ cho Giai Kỳ.
" Chị Giai Kỳ...có thể...bỏ khăn bịt mắt ra không? "
" Chỉ một lát thôi! " Ngọc Linh năn nỉ, muốn được nhìn ngắm đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp kia.
Giai Kỳ có chút khó hiểu, Âu Ngọc Linh giãy nảy tay cô, trông cực kì cầu khẩn, Giai Kỳ đành ậm ừ chiều theo, gở bỏ bịt mắt, nhanh chóng kéo Âu Ngọc Linh đi ngay.
" Chị Giai Kỳ, em có xe, có tài xế, đi xe của em nhé! " Ngọc Linh ngỏ ý, bước vội theo chân Giai Kỳ, chỉ tay về chiếc xe đậu cách đó không xa.
Nhìn, Cửu Thành Ưng đang bất tỉnh nhân sự, Giai Kỳ không thể vác anh mãi, liền gật đầu đi qua đó.
Tài xế trong xe bị Giai Kỳ kéo ra, nhường chỗ đó cho cô, sau đó quăng Cửu Thành Ưng vào ghế sau, Âu Ngọc Linh ngồi ở ghế phụ, có chút hồi hộp.
" Chị Giai Kỳ...!" Ngọc Linh the thé chưa xong lời.
Giai Kỳ đọc được câu hỏi, đáp rất nhanh gọn.
" Yên tâm, kĩ năng của tôi còn lại được trực thăng! Ô tô không nhầm nhò gì đâu!
Ngồi vững vào! "
Cô nhắc nhở, đợi Âu Ngọc Linh cài thắt an toàn kĩ lưỡng, động cơ khỏi động, Giai Kỳ đạp chân ga vồ đi như phi ngựa, tốt độ của chiếc xe nhanh đến mức, Âu Ngọc Linh được tận hưởng cảm giác mạnh, vừa sợ vừa vui.
Đã vậy, xe của Âu Ngọc Linh còn là xe mui trần, Giai Kỳ cố tình mở ra, đón trọn từng ngọn gió, ánh sáng, Âu Ngọc Linh phấn khởi, lần đầu được chơi kích thích, liền tháo dây an toàn, vịn lấy thành kính, phất người trong làng gió, cô cười rất to, còn rất vui.
Giai Kỳ tăng tốc nhanh hơn, tiếng gió và tiếng động cơ ầm ầm, miễn cưỡng Cửu Thành Ưng tỉnh dậy, còn chưa kịp thích nghi, bị gió trời lồng lộng làm anh sợ khiếp vía.
" Sở Giai Kỳ! "
Cửu Thành Ưng trông thấy cô ngồi ở ghế lái, chân đạp ga, thắng liên tục, chiếc xe lao nhanh như đang đua, Âu Ngọc Linh cười hả hê trông rất thích thú, chỉ có duy nhất mình anh khó chịu.
" Sở Giai Kỳ, cô muốn cả ba lên bàn thờ à?
Chạy chậm lại ngay! " anh chồm lên, nhắc nhở.
Nếu bình thường là tài xế hay tay đua chạy nhanh như vậy, Cửu Thành Ưng sẽ rất thản nhiên, nhưng với phụ nữ anh luôn rất sợ câu nói, giao xe cho phụ nữ là một tội ác.
Cửu Thành Ưng của lúc này không hề có chút tin tưởng nào với cô gái ấy, không thể giao mạng sống cho ác nữ, Thừa tướng cao ngạo chưa bao giờ biết sợ là gì, vậy mà từ hồi gặp Sở Giai Kỳ, bị cô xoay vòng, trở thành một chú chuột nhút nhát.
Tay anh vỗ liên tục lên ghế cô, hối thúc, Giai Kỳ làm ngơ, vờ lãng tai, cố tình đạp chân ga mạnh hơn, chiếc xe vút một phát làm Cửu Thành Ưng ngã nhào xuống ghế.
" Thừa tướng anh muốn tốc độ nhanh hơn phải không? "
Giai Kỳ trêu ghẹo, còn lấy điện thoại mở nhạc thật to, là nhạc Rock, Âu Ngọc Linh và cô lắc lư theo điệu nhạc, Cửu Thành Ưng ở đằng sau bất lực ngồi dậy, hạ giọng trước ác nữ.
" Sở Giai Kỳ, cô Sở!
Bây giờ tôi không sợ chúng ta chết mà sợ cảnh sát còng đầu ba đứa đấy! " Cửu Thành Ưng chỉ tay ra phía sau.
Tiếng còi xe cảnh sát vang đến, Giai Kỳ chạy xe quá tốt độ, gây sự chú ý với đám cảnh sát, rượt đuổi theo cô ở phía sau.
Giai Kỳ thuần thục trả số, đạp chân ga mạnh, lái còn ác chiến hơn, thách thức đám cảnh sát.
" Thừa tướng, anh ngồi vững đi!
Anh là Thừa tướng đám cảnh sát đó dám bắt anh sao? " cô ngông cuồng, kệ lời khuyên ngăn, mở đầu cho màn chạy trốn.
Âu Ngọc Linh và Cửu Thành Ưng buộc lòng phải vào tư thế, ngồi chắc trên xe, phó thác mạng sống cho một ác nữ.
Giai Kỳ lấy tai nghe trong túi, đeo vào, mở nhạc to hết cỡ, lấn át đi tiếng còi phía sau, tập trung đua một trận.
Đã rất lâu cô không thử lại tay nghề, ban đầu có chút khựng, suýt nữa bị cảnh sát đuổi kịp, cô chơi một vòng với đám cảnh sát, làm họ phải gọi thêm chi viện, bắt cho bằng được cô.
Mất hơn 1h đồng hồ quanh co, chiếc xe của Âu Ngọc Linh bắt đầu có vấn đề, âu cũng do nó không phải là xe đua thứ thiệt, chạy quá lâu, còn quá tốc độ, không chết máy giữa đường đã là may mắn.
Đến nước này, Giai Kỳ không thể chơi tiếp nữa, đành phải ngừng, chấp nhận đi xuống lĩnh hình phạt, bọn cảnh sát bị cô chơi đùa, mất đi lòng kiên nhẫn, thấy cô vừa ngừng, lập tức nhảy tới định khống chế cô.
Ai ngờ, chúng bắt gặp Cửu Thành Ưng đang ngồi nghiêm trang trên đó, chĩa ánh nhìn uy nghiêm, lúc này là lúc anh có lợi nhất đối với hai cô gái gây họa kia.
" Thừa tướng...!" tên cảnh sát trưởng ấp úng.
" Người của tôi đang tập quấn! Các người có ý kiến gì sao? " Cửu Thành Ưng gằn giọng.
Chỉ với một câu nói làm bọn cảnh sát phải e dè, không dám đắc tội đành rút hết đi, Âu Ngọc Linh thở một hơi nặng trịch, vỗ vỗ lấy ngực mình.
" May quá! Cảm ơn anh, Thành Ưng! "
Cửu Thành Ưng hếch mặt, nhìn chẳng buồn nhìn, cái bây giờ anh muốn nghe là lời cảm ơn từ Sở Giai Kỳ chứ không phải là Âu Ngọc Linh, anh bơ đẹp cô, chả thèm trả lời.
Giai Kỳ vô tâm, không nhận ra ẩn ý, vô tư tiếp tục cuộc chơi.
" Âu tiểu thư bây giờ cô muốn đi đâu? " Giai Kỳ ôn nhu hỏi nhỏ.
Ngay trước mắt Cửu Thành Ưng, Giai Kỳ chưa từng đặt anh vào trong mắt, khiến anh tức muốn lộn phổi, ban nãy là nhờ anh họ mới không bị bắt, ác nữ kia gây họa, không nhận lỗi, còn bơ cả anh.
" Sở Giai Kỳ...!" anh hắng giọng gọi tên cô.
Chưa kịp mở miệng nói đầy đủ, chiếc xe lại phóng như bay, Âu Ngọc Linh vô tư cười đùa, coi Cửu Thành Ưng như người vô hình.
" Thừa tướng, Âu tiểu thư chắc là một đóa hoa sen trắng nhỉ?
Hôm nay tôi với anh phải dạy hư cô ấy rồi! " Giai Kỳ nói lời khó hiểu.
Âu Ngọc Linh tròn mắt nhìn cô không thôi, cả Cửu Thành Ưng cũng không hiểu ẩn ý của cô, cho đến khi họ ngừng xe ở một quán ba thì mới ngộ ra, Giai Kỳ muốn vào đây bay lắc.
Cô kéo Âu Ngọc Linh đang bận trên người đồ kín mít, cởi bỏ áo khoác, cởi cả áo kèm theo, chỉ để lại trên thân Âu Ngọc Linh một chiếc váy hai dây gợi cảm, khoe trọn bộ ngực căng mảy, đốt mắt người nhìn.
Rồi, Giai Kỳ cùng Cửu Thành Ưng dẫn Ngọc Linh vào trong, tiếng nhạc sập sình cực kì nhức nhối, người chen nhau nhảy lắc lư theo điệu nhạc, còn có mùi hương của những ly cocktail, kích thích những chiếc mũi nhạy bén.
Giai Kỳ là người chủ động, bước tới quầy, gọi 3 ly cocktail, mỗi người một ly, Cửu Thành Ưng hay ăn chơi, những thứ này anh đã quá quen thuộc.
Chỉ có Âu Ngọc Linh, danh môn khuê nữ, chưa từng đặt chân vào đây, không thích nghi, uống không được, chỉ nhấp môi một chút đã nhăn mặt.
Chưa hết, áo ngoài của Ngọc Linh bị Giai Kỳ cởi sạch, bầu không khí ở đây khiến cô sợ hãi liên tục dùng tay xoa xoa hai vai.
Những con người nhảy nhót, toàn những động tác đốt mắt càng khiến Ngọc Linh thêm ngượng, nhất là những cô gái ăn mặc gợi cảm, lắc hông, uốn é.o, nhìn vào phải đỏ mặt.
" Chị Giai Kỳ...!" Ngọc Linh dè dặt, níu lấy ngón út của Giai Kỳ, mặt hướng xuống đất.
" Âu tiểu thư, đừng ngại, cứ chơi hết mình đi!
Uống được thì uống! Nhảy được thì nhảy!
Tôi đảm bảo sẽ không có bất cứ chuyện xấu gì xảy ra đâu " giọng Giai Kỳ ngọt như mía lùi, kéo Âu Ngọc Linh ra giữa đám đông, bỏ mặc Cửu Thành Ưng đứng đó.
Cô nhảy trước mặt Âu Ngọc Linh, chỉ đơn giản vài động tác lắc lư nhẹ nhàng, cho Ngọc Linh tập làm quen.
Cô gái với thân hình nóng bỏng, dù cử chỉ có chút ngượng ngùng nhưng lại cuốn hút cực kì, những con mắt dơ bẩn của đám đàn ông hướng vào Âu Ngọc Linh không rời.
Cả ánh mắt của Giai Kỳ nhìn Âu Ngọc Linh cũng khác hẳn, Cửu Thành Ưng nhìn ánh mắt ấy, ngỡ như cô là đàn ông, là mãnh thú rình mồi, còn có hành động nuốt nước bọt của cô, khiến anh phải tá hỏa.
" Sở Giai Kỳ không lẽ cô...!" anh tự hỏi, có khi nào cô là người đồng tính?
Anh ngẫm nghĩ rất lâu, Giai Kỳ đối xử với phụ nữ rất lịch sự, hơn cả một người đàn ông như anh, và cô rất tự nhiên trong chuyện khỏa thân, chẳng ngần ngại để anh nhìn sạch sẽ, Cửu Thành Ưng càng nhìn càng ngờ vực, càng lộ ra gương mặt đầy phức tạp.
Âu Ngọc Linh nhún nhảy rất hấp dẫn, bọn đàn ông dơ bẩn bắt đầu tiếp cận, có một tên định giở trò, muốn động chạm thân thể Ngọc Linh.
Ngay lập tức Giai Kỳ kéo lấy Ngọc Linh về phía cô, bắt lấy tay tên kia.
Giai Kỳ nhanh như chớp, đẩy Ngọc Linh về phía Cửu Thành Ưng, bịt miệng tên kia lại, dùng lực bẻ gãy ngón tay của hắn, không cho hắn kêu lên, cô đánh ngất hắn ngay.
Mọi hành động của cô nhanh đến mức người khác không quan sát kịp ngoài Cửu Thành Ưng, cô đẩy tên đó về phía đồng bọn.
Chúng tưởng hắn say, nên ngủ quên mà không hề biết hắn bị Giai Kỳ xử lý, cuộc vui của họ bị mấy tên dơ bẩn quấy phá, Giai Kỳ mất hết hứng thú, quay sang kéo hai người kia đi ra.
" Đi thôi! Chỗ này bẩn rồi! ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook