Thu năm nay không khác là bao với những năm trước, ngoài trừ thời gian thi Hội và thi Hương bị điều chỉnh. Mấy ngày nay phải nói là quá bận rộn, thi Hội ròng rã sáu ngày cuối cùng cũng buông bút, giám khảo trong triều đều không kịp thở, qua mấy ngày nữa, trong điện, đương kim thiên tử tự mình định người đỗ đầu. Tuy kết quả nằm trong dự liệu nhưng cũng khiến người khác cảm khái vạn ngàn.

Trạng nguyên diễu phố không ngạc nhiên.

Ngạc nhiên chính là có người một đời hai lần đỗ Trạng nguyên, hai lần đi diễu phố.

Thừa tướng trẻ tuổi Trữ Khác bị bãi chức không lâu lần thứ hai đỗ đầu Tam nguyên, khiến đám thư sinh vừa ghen tị vừa ước ao, ước ao hắn phong quang vô hạn, ghen tị bởi bản thân không có thực lực ganh đua với hắn.

Giải nguyên Hội nguyên Trạng nguyên, Tam nguyên đều đỗ, vương triều Hoài Tống mấy trăm năm nay cũng chỉ có mình hắn làm được vậy. Một lần đã đành, lại có thể trong một năm chuẩn bị, lần thứ hai vực lại tên tuổi, thực lực như vậy, thật khiến người ta không thán phục không được.

Lập tức, tân khoa Trạng nguyên Trữ Khác thành đề tài đứng đầu trong toàn thành Hoài Tống. Một năm nay không sợ bần hàn, chuyện xưa về ‘đợi thời trở lại’ cũng lưu truyền thiên cổ , đời sau đều biết.

Giày vò một năm, Hoàng đế cũng thở không ra hơi, nhân gia phải chịu khổ lâu như vậy, cho hắn một cái thang, còn chần chừ gì mà không leo lên? Huống hồ dường như hắn cũng bị ngài Thừa tướng kia giày vò đến đau đầu, không chịu nổi thêm một khắc nào. Vậy là các chức quan đệm đầu tiên đều không buồn cho Trữ Khác, trực tiếp vung bút… phục hồi nguyên chức!

Nghe sự tích tỏa sáng của tướng công nhà mình, Tống Trường Tuyết có thể hãnh diện rồi!

Tướng gia Tướng gia! Đi đến đâu cũng là Tướng gia!

Tống Trường Tuyết cười khanh khách, đỡ cái bụng đứng trước cửa lớn, “Chàng thi xong hết rồi, sao vẫn chưa đến tìm ta?”

Tiểu Đào vội vàng nói cho nàng tin tức mình vừa mới hóng được, “Nghe nói bệ hạ ban cho quỳnh lâm yến, thánh mệnh không thể cãi, chắc cô gia đang chuẩn bị đồ để đến đó.”

Tống Trường Tuyết mím mím môi, đúng là ức mà, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, “Ta đã đợi chín tháng…”

Tiểu Đào tiếp lời: “Phải ạ, đã đợi chín tháng rồi.”

“Tiểu Đào, sao ta cảm thấy không thoải mái lắm….” Tống Trường Tuyết nhìn bụng mình, giọng nói bỗng nhiên run run.

Tiểu Đào cũng sững người, sợ đến giọng the thé, “Sẽ không phải là…” Còn chưa nói hết đã quay đầu lại hô to, “Mau truyền bà đỡ đến! Dìu Quận chúa vào phòng!”



Tống Trường Tuyết được đặt trên giường đã hai canh giờ, hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống, nàng cảm giác mình sắp ngất đi.

Chẳng trách đại phu muốn nàng ăn nhiều thuốc bổ, vào lúc này cũng có đất dùng. Trước đây nàng không biết sinh con lại đau đớn thế này, chỉ ngây thơ cho rằng dùng sức là sẽ sinh ra luôn, cuối cùng thì giờ đã hiểu cái đau của mẫu thân.

Đám hạ nhân ra ra vào vào, mang đi một chậu lại một chậu máu loãng, bà đỡ ở một đầu gắng sức, hô to: “Quận chúa tuyệt đối không được thiếp đi! Cắn răng! Dùng sức!”

Nàng tận lực làm theo lời bà đỡ, cắn chặt răng, miệng khô khốc, không làm sao kiên trì được. Vô tri vô giác, nàng đột nhiên nhớ tới một người, thân mẫu của nàng, mẫu thân nói năm đó bà bởi sinh nàng mới khó sinh mà chết.

Đây là báo ứng sao? Nàng hại chết thân mẫu, bởi đó con của nàng sẽ hại nàng?

“Quận chúa không được ngủ! Một khi đã ngủ là tất cả chấm dứt!” Bà đỡ cuống đến hét to, nha hoàn bên cạnh đều bị dọa sợ.

Nàng gần như không nghe thấy âm thanh bên ngoài, tự đặt giải thiết lại thấy sợ sệt, mắt nhắm chợt, mày chau lại, cả người rơi vào biển đen vô hạn. Có phải nàng sắp chết không… Có phải là sẽ vĩnh viễn không thể gặp Trữ Khác không…

Hàm răng vẫn cắn chặt, rồi như bị thứ gì đó mở bung ra, Tống Trường Tuyết vô ý thức tránh đi lại bị nhét vào một cuộn vải dày, nàng muốn cự tuyệt, thân dưới đau điếng, nàng không do dự há miệng cắn, không cẩn thận còn cắn phải những ngón tay chưa kịp rút ra.

Một dòng chảy ngọt lấn chiếm toàn bộ vị giác, Tống Trường Tuyết giật mình một cái mở mắt thì thấy Trữ Khác gần trong gang tấc, chàng vừa mời thu tay về, tuy rằng đau nhưng cũng chỉ hơi nhăn mày.

Bà đỡ cầm chân nàng, vẫn đang sốt sắng dặn: “Tuyệt đối không được thiếp đi đâu đấy!”

Vài nha hoàn ở gần thở phào, cảm thán trong lòng, Tướng gia ngài thật sự là người giỏi thu hút sự chú ý…

Nhưng mà… Nơi thế này, chẳng phải nam nhân không được vào hay sao?

Nhận ra mình cắn ngón tay Trữ Khác, Tống Trường Tuyết như bị hăm dọa, miệng cắn một cuộn vải dày, cũng không còn mơ màng như trước, chỉ trợn to hai mắt nhìn chàng, vẻ mặt giống như đang hỏi: sao chàng lại ở đây?!

Mặc dù cắn ra máu nhưng Trữ Khác hoàn toàn không nhìn tay mình, nha hoàn ở bên lo lắng gọi người băng bó cho hắn nhưng bị hắn từ chối. Cúi người nắm hai tay nàng đặt vào lòng bàn tay, truyền cho nàng sức mạnh.

“Đừng sợ, ta ở đây.”

Chỉ năm chữ, đơn giản nhưng dịu dàng đến cực hạn.

Nha hoàn ở bên ngó hắn, đúng là lạ lắm nhé, không phải cô gia đi quỳnh lâm yến à, chẳng lẽ ngài kháng chỉ? Thật ra lo lắng của nha hoàn là dư thừa, bởi Hoàng đế sẽ không vì nguyên nhân này mà trị tội hắn…

Nắm lấy tay chàng, bỗng dưng Tống Trường Tuyết không thấy sợ nữa, hai mắt mở to, gắt gao cắn lấy cuộn vải, dùng toàn sức lực. Một phòng toàn người và người giày vò đến quá nửa đêm, khi tiếng khóc to rõ ràng mới tuyên bố kết thúc gian khổ.

Mới sinh là lúc đau nhất, Tống Trường Tuyết nhiều lần suýt nữa hôn mê bất tỉnh, Trữ Khác vội sờ trán nàng, vừa sốt ruột lại lo lắng, khẩn trương trên mặt ngày càng rõ.

Đám nha hoàn đều đang bận rộn, chuẩn bị xong đâu đấy tã lót để bà vú quấn cho đứa bé, hướng về hai vị chủ nhân mà cười: “Chúc mừng Quận chúa! Chúc mừng cô gia! Là một tiểu thiếu gia ạ!”

“Ừ.” Trữ Khác quay lưng với bà, tùy tiện đáp một tiếng.

“…” Nghe được câu trả lời bình thản như thế, bà vú không khỏi đứng hình vài giây, muốn chuyển đứa bé cho ngài xem lại nhận ra đối phương không có một chút tâm tư nào nhìn đến con mình, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tống Trường Tuyết, dáng vẻ căng thẳng âu lo.

Bà vú không khỏi đỡ trán, Tướng gia… Ngài có đúng là thân phụ của đứa bé này không đấy?

Có phải thân phụ hay không không cần biết, là thân tướng công là đủ rồi…

“Thấy sao rồi, nhà bếp hầm canh gà xong, nghỉ một lát là có thể uống.” Trữ Khác sít sao nắm tay nàng, miệng nhàn nhạt nói, tựa như trong mắt chỉ có một mình nàng.

Môi Tống Trường Tuyết trắng bệch, nhìn qua phía sau chàng, yếu ớt nói: “Thiếp muốn nhìn con…”

“Nhìn gì mà nhìn, để lát nữa lại xem, đứa nào vừa chào đời mà chẳng xấu như nhau.” Trữ Khác quả quyết khước từ mong muốn của nàng, “Nhắm mắt lại, ngủ thêm một lúc… Ngoan.”

Tống Trường Tuyết vẫn luôn nghe lời chàng, hơn nữa vừa trải qua đại nạn sinh tử, cả người như sắp tan ra, vào lúc này đúng là không còn sức lực, ngó bà vú một cái rồi nhắm mắt lại.

Lúc nào nhìn cũng giống nhau?

Không biết ai đầu thai đến làm con, gặp phải cha mẹ thế này, thật là đáng thương…

Trữ Khác thấy nàng nghe lời nhắm mắt lại, lúc này mới quay đầu liếc đứa con vừa chào đời của mình, một đống nếp nhắn, đã bé lại còn xấu.

Nhà ngươi suýt chút nữa là giày vò mẹ ngươi đến chết đấy biết không? Hắn âm thầm giáo huấn.

Sau đó đổi mặt quay lại nhìn Tống Trường Tuyết.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, so với bình thường dịu dàng hơn rất nhiều, chỉ là mặt hơi tái, dáng vẻ ốm yếu lại càng làm cho người khác yêu thương.

Nhìn một lúc, Trữ Khác bỗng nhiên thở dài một hơi, đời người thật như một giấc mộng. Chuyện hạnh phúc nhất chính là có vợ có con cùng đi khắp thế gian.

Quả thật, trần thế nhộn nhịp cũng chỉ là một giấc mơ không có thật, chân thật nhất chỉ có người trước mắt mà thôi.



Trường Tuyết, có phải trước đây nàng hỏi ta có thích nàng không?

Giờ ta nói cho nàng biết, đời này, ta thích nàng nhất.

Hắn hơi cúi người xuống.

Cong khóe miệng, hôn lên đôi mắt của nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương