Phó Kình Hiên thản nhiên nói, giọng thì thào như quỷ dữ, ý nghĩ lạnh lẽo bên trong khiến người ta như thể cảm thấy lông tơ từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu đều dựng hết cả lên.

Advertisement
“Gãy chân? Tổng giám đốc Phó, đánh gãy chân nào?” Trợ lý Trương bình tĩnh hỏi.

Chậc chậc, gấy tay và gấy chân, hai người đàn ông thảm hại làm sao.

Advertisement
Bất quả không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ dám ra tay với cô Bạch chứ, đó chính là tấm lòng của anh Phù.

Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc nhìn Trợ lý Trương “Cậu nghĩ thế nào?”
Trợ lý Trương nhún vai, “Tôi đã hiểu, tôi sẽ sắp xếp ngay.


Nếu tổng giám đốc Phó đã không nói rõ.

Vậy… cả ba chân đều gấy đi!
Mà tổng giám đốc Phó hiển nhiên cũng có ý này.


Trợ lý Trương xoay người rời khỏi.

Phó Kình Hiên cầm lấy điện thoại di động, giữa hai lựa chọn gọi điện thoại hoặc gửi Wechat cho Bạch Dương, thì cuối cùng anh vẫn lựa chọn gửi Wechat: Trương Trình đã đưa hai người kia qua cho em, em đợi một lát nhé.

Ngay lúc này, Bạch Dương đang ngồi trên ghế ở sảnh lớn cục cảnh sát, cảm nhận được điện thoại di động trong túi đang run, cô lấy ra nhìn thoáng qua.

Nhìn thấy tin nhắn này, vẻ mặt lập tức vui mừng, vội vàng nhập tin nhắn: Tôi biết rồi, cảm ơn anh!
Phó Kình Hiên nhanh chóng trả lời lại: Không cần cảm ơn.

Ngoài ra, tôi đã xử lý hai người kia giúp eml Xử lý rồi sao?
Bạch Dương có chút ngạc nhiên: Anh giải quyết thế nào vậy?
Phó Kình Hiên: Lát nữa đến, em sẽ biết thôi.

Thấy anh thừa nước đục thả câu, Bạch Dương mím môi đỏ, dứt khoát cất điện thoại di động vào, không hỏi nữa.

Hỏi một lần mà đối phương không nói.


Vậy đương nhiên không cần phải hỏi lần thứ hai nữa.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.

Bạch Dương khẽ nhướng mày, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh San đang đứng đứng đối mặt nói chuyện với một nữ cảnh sát.

Nữ cảnh sát kia giống như đang dạy dỗ Mạnh San, Mạnh San cúi thấp gật đầu liên tục, nói từng câu từng câu tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không thế nữa.

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn thấy Mạnh San mặc quần áo bình thường, không có mặc quần áo nhà giam, cho nên Bạch Dương lập tức biết được, án †ạm giam của Mạnh San đã kết thúc.

Bạch Dương không nghĩ tới bản thân có thể trùng hợp như thế, đến đây báo cảnh sát mà vừa khéo lại đụng phải cảnh tượng Mạnh San được trả tự do.

Nhưng mà, không phải lệnh giam giữ của Mạnh San là hai mươi ngày sao?
Vẫn chưa đến hai mươi ngày, sao lệnh giam giữ lại kết thúc rồi?
Nghĩ như vậy, Bạch Dương đứng dậy đi tới bên kia.

Tiếng giày cao gót thanh thúy của cô †hu hút sự chú ý của Mạnh San và nữ cảnh sát.

Hai người ngừng nói chuyện, cả hai đều quay đầu nhìn qua.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương