Nhìn thấy ánh mắt tối đen lạnh lẽo của Lương Triết, Cố Việt Bân chỉ cảm thấy bản thân ông ta giống như đang đối mặt với một con sói vậy, làm cho ông ta run sợ, da đầu cũng tê dại theo.

Chuyện gì xảy ra thế này?
Cái tên người mẫu này tại sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?
Nhất là ánh mắt kia còn quen thuộc như vậy, giống như đã gặp ở đâu rồi thì phải, là ở đâu mới được?
Cố Việt Bân nhíu mày, không nhớ ra.

Bạch Dương nhìn thời gian, nói: Được rồi Tiểu Triết, chúng ta đi thôi!”
Trên mặt Lương Triết lần nữa trở nên vui vẻ, dịu dàng “ừm” một tiếng.

Hai người đi về phía trước.

Cố Việt Bân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt u ám nhìn bóng lưng hai người nói: “Bạch Dương, tốt nhất cô nên cầu xin ông trời phù hộ cho cô đi, đừng để tôi điều tra ra được chuyện của Tử Yên thật sự có liên quan đến cô, bằng không Cố Việt Bân tôi dù có tán gia bại sản cũng chắc chắn không tha cho cô đâu!”
Ông ta dự định lấy Tử Yên để kết thông gia với nhà họ Phó, nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, cho dù có cưỡng ép Tử Yên và Kình Hiên gạo nấu thành cơm cũng không được.

Cho nên nhiều năm tâm huyết của ông ta giờ đây đã bị phá hủy trong chốc lát, ông ta sao có thể không tức giận cho được.


Bạch Dương nghe thấy lời nói uy hiếp của Cố Việt Bân, bước chân dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng trả lời một câu: “Vậy sao? Vậy thì tôi sẽ đợi.


Lương Triết không nói gì, nhưng cậu ta quay đầu lại, ánh mắt giống như vừa nãy, lãnh lẽo nhìn chằm chằm Cố Việt Bân, giống như muốn ghi nhớ Cố Việt Bân vào lòng.

Mãi cho đến khi sắp bước lên bậc thang, cậu ta mới quay đầu lại.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Bạch Dương đứng trước cửa nhìn thấy nghi phạm ở bên †rong thông qua cửa kính.

Một người đàn ông mặt mũi bình thường, dáng người nhỏ gầy.

Người đàn ông kia ngồi trên ghế, quấn một chiếc áo gió màu xám, cổ và bả vai đều rụt lại, dáng vẻ sợ hãi không yên lòng.

Cũng phải, đã bị bắt vào cục cảnh sát không sợ mới là lạ!
“Chính là anh ta đã tung loại hình ảnh đó ở cửa sổ sát đất của tôi sao?” Bạch Dương nhìn một lát, thu hồi ánh mắt sau đó hỏi anh cảnh sát bên cạnh.

Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Lương Triết vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm người đàn ông kia, không biết đang suy nghĩ những chuyện gì.

Bạch Dương cũng không để ý, chỉ nhìn anh cảnh sát đợi câu trả lời.

Anh cảnh sát gật đầu: “Đúng vậy, chúng †ôi kiểm tra băng giám sát của mấy đoạn đường, cuối cùng xác định là anh ta, anh †a tên là Thạch Đại Phàm, là một thợ săn ảnh!”
“Thợ săn ảnh sao?” Bạch Dương nhướng mày.

Khó trách buổi tối hôm đó khi cô phát hiện ra người này, người này lập tức giấu công cụ gây án vào quần áo rồi vùi đầu bỏ chạy.

Lúc đó cô cảm thấy động tác này rất quen thuộc, chẳng phải là dáng vẻ của thợ săn ảnh theo dõi nghệ sĩ chạy trốn khi bị phát hiện sao?
“Anh ta có khai báo tại sao lại để những bức ảnh kinh khủng trên cửa sổ của chị tôi không?” Lúc này Lương Triết không nhìn Thạch Đại Phàm nữa, xoay người lại hỏi anh cảnh sát.

Bạch Dương võ trán một cái: “Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi quên hỏi.


“Có, sau khi anh ta bị bắt vào đây, chúng tôi vừa hỏi anh ta đã lập tức thành thật khai báo.

Anh ta nói anh ta được một người phụ nữ tên là Mạnh San bỏ ra mười vạn thuê anh ta làm như vậy, mục đích chính là hù dọa cô Bạch đây.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương