Phó Kình Hiên nhìn thấy cảnh này, tay cầm túi giấy chậm rãi siết chặt.

Cô ghét anh đến như vậy sao?
“Được rồi, tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương phủi xong tay áo, thả lỏng tay, vẻ mặt thản nhiên nhìn Phó Kình Hiên: “Có thể xin anh sau này đừng đến chỗ tôi nữa được không? Sẽ làm cho tôi cảm thấy rất phiền phức, ở cạnh vợ chưa cưới của anh không tốt sao? Hơn nữa, tối hôm qua vợ chưa cưới của anh còn xảy ra chuyện, chắc hẳn bây giờ chính là lúc cô ta cần anh ở bên cạnh, anh ngược lại còn liên tục chạy tới chỗ vợ cũ là tôi đây, anh không cảm thấy có lỗi với cô ta sao?”
“Tôi từ trước đến giờ chưa từng có lỗi với cô ta.’ Phó Kình Hiên không thích cô đẩy mình sang chỗ người phụ nữ khác, vẻ mặt có chút khó coi nói: “Hơn nữa sau sáng hôm nay, cô ta không còn là vợ chưa cưới của tôi nữa”
“Anh nói cái gì?” Bạch Dương vô cùng ngạc nhiên, cô trợn to hai mắt.

Sau đó cô chợt nhớ tới mấy ngày trước, Phó Kình Duy gọi điện thoại cho cô, nói rằng Phó Kình Hiên có ý định hủy hôn với Cố Tử Yên.

Cho nên, chuyện Phó Kình Duy nói là thật chứ không phải đang nói giỡn sao?
Đúng như dự đoán, một giây sau, lời của Phó Kình Hiên đã chứng minh suy nghĩ của cô.


“Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với Cố Tử Yên, mười giờ tổ chức buổi họp báo, em nhất định phải xem đấy!” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương nói.

Bạch Dương nhíu mày: “Tại sao tôi lại phải xem? Tôi không có hứng thú việc của anh”
Nghe cô từ chối, Phó Kình Hiên cũng không tức giận, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nói: ‘Không xem cũng không sao, chờ sau khi kết thúc, tôi có thể gọi điện thoại nói cho em biết toàn bộ quá trình của buổi họp báo.”
Nói xong, anh nhìn cô một lát, sau đó xoay người đi về phía thang máy.

Bạch Dương nhìn bóng lưng anh: “Ai muốn nghe anh nói quá trình cái gì chứ, tôi nói cho anh biết, anh mà gọi điện thoại tới tôi cũng sẽ không nghe đâu!”
Bước chân Phó Kình Hiên dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại coi như không nghe thấy mà bước vào thang máy.

Ở dưới lầu.

Trợ lý Trương nhìn thấy anh ra ngoài, trong tay còn xách theo túi giấy.


Anh ta đẩy gọng kính, không hề bất ngờ, đồng cảm nói: “Quả nhiên mà, cô Bạch sẽ nhận đồ của tất cả mọi người, nhưng sẽ không nhận đồ của tổng giám đốc Phó tặng cô ấy đâu.”
Mặc dù Phó Kình Hiên biết anh ta nói không hề sai, nhưng vẻ mặt vẫn trầm xuống: “Không nói chuyện cũng không ai tưởng cậu bị câm đâu!”
“Hê hê!” Trợ lý Trương gãi đầu cười cười.

Phó Kình Hiên ném túi giấy cho anh ta: “Ăn hết tất cải”
“Tất… tất cả sao?” Trợ lý Trương luống cuống tay chân bắt lấy, không dám tin mà nâng cao âm lượng.

Trên mặt Phó Kình Hiên chăng tó vé gì cả, anh gật đầu: “Không sai, toàn bộ!
Khóe miệng trợ lí Trương giật giật: “Tổng giám đốc Phó, liệu có nhiều quá rồi không, tôi vừa mới ăn bữa sáng chưa được bao lâu nữa…”
“Ăn!” Phó Kình Hiên nói chen vào, cắt ngang lời anh ta.

Trợ lí Trương ôm phần bữa sáng đủ để hai người ăn kia, khắp mặt anh ta là vẻ khóc không ra nước mắt.

Trả thù, chắc chắn là trả thù, trả thù lời anh ta vừa mới nói.

Sớm biết lòng dạ tổng giám đốc Phó nhỏ nhen như vậy thì anh ta đã không lắm mồm lắm miệng rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương