Thú
-
Chương 40: Suy xét
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Tiger không thích mặc quần áo, ban ngày
cũng không biến thành hình người, mà là thường xuyên lấy thú hình xuất
hiện. Hơn nữa không biết rõ có phải là bởi vì thời tiết lạnh hay không,
hai ngày nay Tiger cũng không ra ngoài, chỉ nháo kéo nàng nằm trong sơn
động.
Da lông trên thân Tiger rất dày, độ ấm cũng rất cao, hơn nữa nhiệt độ trong động lại mát mát, nằm thư thái cực kỳ. So sánh với gió lạnh gào thét bên ngoài tốt hơn rất nhiều, Tô Từ cũng vui sướng nằm trong sơn động cùng Tiger quấy.
Mấy ngày nay Tiger thích đùa nghịch trên thân Tô Từ, bình thường liền thích chà nàng liếm nàng, hai ngày nay số lần hắn hướng nàng chà tới đây phá lệ nhiều. Ban đầu Tô Từ cũng không để ý, nhưng hôm nay Tô Từ đang nhàm chán cùng Tiger nằm trên tảng đá được nàng xem như giường, cùng hắn vui đùa ầm ĩ lại đột nhiên phát hiện mũi Tiger như có như không triều hướng bụng dưới nàng mà đụng, thanh âm ừng ực trong cổ họng tuy rằng cùng bình thường không khác nhau là mấy, nhưng nếu tử tế nghe vẫn có thể nghe ra, phát âm không chỉ muốn gấp ngắn, hơn nữa số lần còn tăng nhiều hơn rất nhiều.
Lúc này Tô Từ mới coi trọng vấn đề này, sau đó lại phát hiện, kỳ thật hai ngày trước hắn cũng đã có hành động như vậy, bất quá nàng chỉ cho rằng như bình thường ngoạn náo, không chú ý mà thôi.
Kỳ thật đáy lòng Tô Từ vẫn có lo âu, chỉ là Tiger vẫn không có biểu hiện ra dấu hiệu về phương diện này (*hành động muốn xoxo), cho nên nàng mới không để mắt đến, lúc này đột nhiên nghĩ đến, Tô Từ lập tức liền tỉnh ngủ hẳn lên.
Theo như nàng tính, thời điểm Tiger xuất hiện dị thường chính là những ngày nàng rụng trứng. Tử tế nghĩ nghĩ, tựa như mấy tháng trước, vào lúc thời kỳ rụng trứng, Tiger càng thích chà nàng hơn so với những ngày bình thường, chỉ là không có biểu hiện quá rõ ràng như lần này làm nàng phát hiện thấy dị thường mà thôi.
Tô Từ bị suy nghĩ của chính mình làm giật mình, vội vươn tay luống cuống đẩy Tiger ra, Tiger cảm thụ đến nàng xô đẩy, lập tức lui ra phía sau, giương cặp mắt màu vàng nhìn nàng, cổ họng dồn dập ừng ực.
Tô Từ biết rõ hắn là đang hỏi nàng ‘Làm sao vậy?’, nhưng lúc này nàng đã bị phán đoán của chính mình hù sợ, ngốc ngốc nhìn Tiger, nhìn vào một lão hổ cao hơn bốn thước, đang ghé vào trước mặt nàng, đôi mắt lại mang nghi ngờ cùng ủy khuất.
Tiger nôn nóng ừng ực mấy cái, Tô Từ cũng không lên tiếng trả lời hắn. Tiger liền nóng nảy, vội vàng biến thành nhân hình, nôn nóng kêu ‘Tô Tô’, thân thể xích lõa trần trụi tiến lên duỗi tay ôm lấy Tô Từ.
Lúc này Tô Từ mới phản ứng kịp, đôi tay cương giữa không trung chần chờ một lúc, mới hồi đáp lại ôm hắn.
Sau đó, Tô Từ không cùng Tiger suốt ngày quấy ở trong sơn động, bất chấp lúc này gió lạnh như dao cắt qua da thịt, nàng bọc mấy tầng da thú trên người, lôi kéo Tiger chuyển động tại trong rừng.
Tuy rằng Tiger có chút không nguyện ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang Tô Từ chạy ra ngoài. Ngọn núi này thật sự là rất lớn, cứ nơi nơi đi lại trong rừng thật sự giúp Tô Từ phát hiện chút xíu thành quả.
Một buổi chiều vài ngày sau, đột nhiên Tô Từ phát hiện trong một đôi lá mục dưới đất khỏa trái cây to bằng nắm tay nhỏ, vỏ bên ngoài đã khô héo, Tô Từ chú ý đến nó là bởi vì hình dạng của nó thật sự có điểm quen thuộc, thế là nàng vỗ vỗ Tiger, kêu hắn dừng lại tiến lên nhặt.
Trái cây này bởi vì bị hơi nước của lá mục ẩm ướt ăn mòn, vỏ bên ngoài đã rất mềm mại, Tô Từ chộp trong tay vừa dùng lực, vỏ bọc bên ngoài liền thuận theo sức ép nứt ra rơi một hạt gì đó xuống đất.
Tô Từ nhìn xem hạt trái cây trên mặt đất, tuy rằng hình dạng rất lớn, nhưng vẫn là hình dạng mà nàng rất quen thuộc, không khỏi cảm thấy kinh hỉ.
Hạt dẻ, quả nhiên là hạt dẻ.
Trước kia Tô Từ rất thích ăn hạt dẻ, chỉ là lúc ăn thử này cũng đã là thành phẩm (*đã qua chế biến), đối với hình thái của nó trên tàng cây, nàng chỉ có chút ấn tượng mà thôi, càng đừng nói nàng có thể nhận ra nó sinh trưởng trên một thân cây có hình dạng như thế nào, lúc này đột nhiên thấy, Tô Từ mừng đến lập tức đứng lên, tại dưới gốc cây tìm kiếm, quả nhiên lại được thêm mấy hạt nữa.
Nhưng thời kỳ chín thục của hạt dẻ là vào tháng chín, lúc này đã là tháng mười một, sớm đã vượt qua. Hạt dẻ rơi xuống đất phần lớn bị sâu mọt đục khoét hoặc bị mốc meo, căn bản không thể ăn.
Tô Từ có chút tiếc nuối ngửa đầu nhìn cây hạt dẻ trên đỉnh đầu, ghi nhớ địa điểm, quyết định năm sau tới hái.
Hạt dẻ có giá trị dinh dưỡng cao, bất kể là ăn sống hay là nấu chín, cũng rất mỹ vị. Hơn nữa là loại quả hạch, rất dễ dàng cất giữ, mùa đông mà có nó, thức ăn càng có thể đảm bảo thêm một chút.
Chính là đáng tiếc, hôm nay cũng là lãng phí hạt dẻ. (*bị rụng hết xuống đất)
Bên này Tô Từ đang luyến tiếc, bên kia Tiger quan sát rất lâu, thấy Tô Từ cầm lấy hạt dẻ đứng bất động lâu như vậy, nghĩ rằng nàng mệt mỏi, muốn đi qua chà nàng, lại nghĩ đến mấy ngày nay Tô Từ kháng cự, hắn cảm thấy thật ủy khuất, thanh âm ai oán, biến thành nhân hình ngồi xổm xuống tìm hạt dẻ.
Tô Từ xoay người, liền thấy Tiger thân thể trần truồng, trong tay bẩn thỉu dơ dáy cầm lấy hai xác hạt dẻ mục nát, miệng kêu ‘Tô Tô’, hướng nàng duỗi ra hạt dẻ trong tay, một bộ dáng như đang hiến bảo vật cho nàng vậy.
Thấy vậy Tô lừ liền bật cười, Tiger nhìn thấy nàng cười, đôi mắt màu vàng đột nhiên sáng ngời, ừng ực một thân cũng cười theo nàng, theo thói quen hắn liền hướng Tô Từ chà chà cọ cọ, nhưng chà đến một nửa, hắn liền giương mắt cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Từ.
Hai ngày nay Tô Từ kháng cự quá rõ ràng.
Tô Từ chưa từng gặp qua bộ dạng tràn ngập đáng thương lại bận tâm như vậy của Tiger, tâm mang đau xót, duỗi tay tiếp nhận hạt dẻ không thể ăn trong tay hắn, chủ động sờ sờ đầu Tiger.
Tiger lập tức kêu ‘Tô Tô…Tô Tô’, ôm Tô Từ vừa chà vừa liếm, ngẫu nhiên vẫn dùng đuôi mắt nhìn xem sắc mặt Tô Từ.
Tô Từ than thở, chỉ cảm thấy chính mình cực kỳ chết tiệt.
Một trận gió thổi qua, Tiger hơi run lên một chút, Tô Từ lập tức phát hiện, sờ sờ tay hắn, phát hiện tay hắn thật lạnh buốt, vội mở miệng kêu hắn biến thành thú hình, lại cùng hắn giống như trước đây vui đùa ầm ĩ một hồi, mới ngồi lên lưng Tiger, muốn hắn đi về nhà.
Tô Từ quyết định, nàng sẽ không tiếp tục tránh né… Thú nhân cũng được mà là người cũng được, Tiger so với Chu Lập còn… Không, bọn hắn hoàn toàn không có cùng một đẳng cấp, hoàn toàn không thể so sánh.
Suy nghĩ thông suốt, Tô Từ liền cảm thấy tâm trạng buồn bực mấy ngày nay thư thái rất nhiều. Cúi rạp người nằm trên lưng Tiger, gãi da lông hắn, thấp thấp cùng hắn nói chuyện, ngẫu nhiên duỗi tay đùa bỡn một chút cái lỗ tai tiêm tiêm dựng thẳng lên của hắn, chọc được hắn run run lỗ tai quay đầu nhìn ra phía sau, nàng lại cười ha ha.
Tâm của động vật so với tâm con người thuần khiết hơn vạn phần, tâm kết (*phiền muộn) Tô Từ được cởi bỏ, Tiger lập tức liền đã nhận ra, lại bắt đầu giống như trước đây, lại chạy băng băng trên đường, thỉnh thoảng quay đầu tới chà chà Tô Từ, ngay cả bước chân cũng phóng được nhẹ nhàng lên.
Thời kỳ rụng trứng của Tô Từ cũng chưa có đi qua, nàng cũng chuẩn bị tâm lý kỹ càng, thậm chí lúc đi tắm trong suối nước nóng cũng kéo Tiger xuống, nhưng Tiger lại chỉ tiếp tục giống như trước kia chà chà liếm liếm nàng, có lúc nàng rõ ràng có thể cảm giác cái vật cưng cứng phía sau eo lưng, nhưng Tiger lại thiên thiên không có hành động bước tiếp theo.
Tô Từ cũng muốn hoài nghi có phải hay không hắn sẽ không… (*không ‘cái kia’ đó mà). Nàng chuẩn bị, khẩn trương quấn quýt nhiều ngày như vậy, kết quả là hắn thế nhưng động tác gì cũng không có.
Tô Từ có thời điểm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngẫu nhiên cũng chột dạ cúi đầu nhìn xem một chút, khổ người của hắn quả là… Cuối cùng, ý muốn tiến lên trêu trọc ‘thằng nhóc’ kia một chút cũng không dám thử a.
Tô Từ lại tiếp tục thường xuyên thấy thân thể xích lõa của Tiger, biểu tình tự nhiên là không giống trước kia. Nói tới vấn đề này, nàng từ chấn kinh đến tiếp thu, toàn bộ quá trình chỉ vẻn vẹn có ba, bốn ngày. Quá trình này ngắn ngoài cả dự đoán của nàng a.
Là vì nàng đã chuẩn bị tâm lý lúc Tiger vừa mới biến thành người sao? Hay là bởi vì người này là Tiger?
Tô Từ cũng không muốn đi quấn quýt vấn đề này, dù sao cũng còn sớm, nàng còn phải chuẩn bị về mặt tâm lý thêm chút nữa, muốn nàng chủ động câu dẫn Tiger tuyệt đối không thể… Chỉ có thể chờ xem khi nào thì Tiger thông suốt đi.
Dù sao Tô Từ cũng là người thành niên, đã tiếp thu Tiger, vấn đề sinh lý để suy xét sau đi. Tuổi nàng cũng không cần gấp gáp, việc này có muốn gấp cũng không được, dù sao nàng còn có vài thập niên để sống, Tiger là thú nhân, cho dù tuổi thọ của hắn ngắn hơn so với nàng, nàng cũng rất nhanh sẽ theo đi qua.
Nhưng hài tử (*con cái) lại là chuyện lớn.
Cho dù vấn đề này cũng không thể gấp gáp, nhưng Tô Từ lại vẫn không thể không suy xét… Dù thế nào đi nữa thì Tiger cũng là thú nhân, hoàn toàn không phải một chủng tộc với nàng, như vậy về sau hài tử của bọn hắn sẽ theo hình dạng của nàng, hay là theo hình dạng của hắn? Nếu như giống nàng là tốt rồi, bọn hắn có thể nuôi dưỡng, cuối cùng thật sự không thể nuôi dưỡng (*già yếu chẳng hạn) liền cấp hài tử tìm một thú nhân chất phác làm bạn lữ. Nhưng nếu như hài tử giống Tiger, hài tử có thể hay không bởi vì mang gen của nàng mà xuất hiện dị biến gì? Nếu như bởi vì nàng mà gây ra cho hài tử không có năng lực sống sót tại sâu trong rừng này, nàng sẽ phải làm như thế nào đây?
Thời gian rất nhanh đến cuối tháng mười một, thời tiết càng phát lạnh, một ngày sáng sớm Tô Từ cùng Tiger vui đùa ầm ĩ một hồi, đi ra sơn động liền bị một mảnh trắng xóa làm hoảng mắt, mới phát hiện tuyết rơi.
Trước đó cũng hạ qua hai ngày tuyết, nhưng hạ không lớn lắm, không như hiện tại, dày đặc tuyết phiêu phiêu rơi xuống như lông ngỗng, toàn thể khu rừng cũng bị bao trùm lên một tầng màu trắng bạc, xem cực kỳ thích mắt.
Vị trí sơn động của bọn hắn tuy rằng không cao, nhưng phạm vi trong tầm mắt vẫn đầy đủ rộng rãi, phóng nhãn nhìn lại, tất cả cây cối cũng phủ thêm một tầng bạch sắc, có chút nhánh cây thật nhỏ bởi vì chịu không nổi trọng lượng tuyết đọng, sau đó tuyết đọng tí tách rả rích rơi xuống dưới. Còn có chút động vật nhỏ Tô Từ không biết tên ở trên tàng cây, trên mặt đất hoạt động vui đùa ầm ĩ, hoàn toàn không kinh sợ tuyết rơi mang đến rét lạnh.
Tô Từ tuy rằng là người phương nam, nhưng lại sống tại khu vực Lâm Hải khoảng năm, sáu năm, mấy năm nay cũng không thấy cảnh tuyết rơi như vậy, lúc này đột nhiên thấy, chỉ cảm thấy đẹp đến kinh người, nhất thời xem ngây ngẩn cả người, thẳng đến Tiger không bình tĩnh chà tới đây, ấm áp đầu lưỡi liếm ở trên mặt một trận nóng lên, nàng mới phát hiện mặt nàng, tay nàng cũng đã đông lạnh đến băng lãnh.
Tô Từ nhanh chóng dậm chân chạy về sơn động, lại mặc thêm một tầng da thú, cả người dán trên người Tiger hấp thu ấm áp, đợi toàn thân ấm áp mới kêu Tiger chạy về hướng nàng đặt cạm bẫy.
Mà Tiger rất nhàn nhã đi bên cạnh nàng.
Tiger vẫn không có săn bắt trong lãnh địa của hắn, Tô Từ nghĩ rất lâu, phán đoán có lẽ Tiger là đang tồn trữ lương thực (*không săn giết dã thú trong lãnh địa, thì bọn chúng vẫn còn nguyên, khi nào không săn được lương thực có thể săn trong chính lãnh địa của mình). Lấy năng lực của Tiger, cùng với số lượng con mồi đông đúc, hắn không cần lo lắng vấn đề thức ăn trong những ngày đông giá rét, hành vi này của hắn chỉ có thể dùng lý do tồn trữ thức ăn để giải thích. Tô Từ đoán hẳn là mùa đông nơi này còn có thể càng ngày càng lạnh thêm, đến lúc đó e rằng khó bắt con mồi.
Nhưng bất kể nàng đoán có đúng hay không, tồn trữ thức ăn là nhất định phải làm.
Đặc biệt là trong sơn động còn có chút địa nhiệt, Tô Từ không lo lắng thức ăn sẽ bị thối rữa, thừa dịp hiện tại có con mồi, tồn trữ một vài con mồi để qua mùa đông cũng là cần thiết.
Buổi sáng Tiger chẳng hề đi săn, liền giúp Tô Từ đem thịt con mồi cắt ra, xuyên lại treo tại cửa động.
Hiện tại Tiger càng lúc càng không thích biến thành hình người… Tuy rằng Tô Từ sẽ cấp hắn mặc vào da thú ngay khi biến thành người, nhưng thân thể con người không giúp hắn giữ ấm như trong thú hình, nên sau khi giúp Tô Từ xử lý con mồi xong, hắn liền biến thành thú hình nằm xuống ở bên cạnh đống lửa, xem Tô Từ bận việc.
Tô Từ sớm thừa dịp Tiger xử lý con mồi, bắt nồi nước lên bếp lửa, đem xương cốt đã bị tróc ra đều để vào dưới nồi đá, lại đi vào trong sơn động cầm lấy thịt khô bởi vì mất nước vo thành một nắm khô quắt cùng hạt dẻ bỏ vào nồi, mới đến một bên dùng nhánh cây xuyến lên miếng thịt tươi để trên đống lửa nướng, đợi nồi canh sôi, thịt nướng cũng chín được không kém nhiều.
Hạt dẻ là nàng đi lượm dưới tàng cây, tuy rằng rất nhiều cái không thể ăn, nhưng là có chút hạt dẻ bị mắc trong khe đá, tồn lưu được một ít, vẫn ăn được hai bữa cơm.
Tiger không thích ăn thịt khô, kể cả Tô Từ đã nấu chín đến mềm mại hắn cũng không thích ăn. Bữa ăn sáng hôm nay, canh là của nàng, thịt nướng còn lại là của Tiger.
Đương nhiên, một nồi canh này Tô Từ có thể ăn trong một ngày, mà thịt nướng cho Tiger, cũng chỉ có thể dính kẽ răng, đây đương nhiên là hắn bồi Tô Từ cùng nhau ăn cơm mà thôi.
Tiger đi không nhanh, rất ổn, hơn nữa đầu hắn chẳng hề buông lỏng giống bình thường, mà là ngẩng cao, vừa lúc ngăn trở gió lạnh thổi tới Tô Từ.
Bình thường nàng không chú ý đến điểm này, hôm nay phát hiện, càng làm mũi Tô Từ lên men. Nàng hít hít mũi, trong đầu không tự chủ hiển hiện một vài hình ảnh.
Tiger cấp nàng săn thú vật, lúc nàng tuyệt vọng bức nàng uống máu tươi, đè nặng nàng nằm trong diệp tử chữa thương, hắn thích chà nàng, vừa mới bắt đầu chưa biết cách khống chế lực đạo làm nàng té ngã xuống đất, nhưng sau lại có thể dùng đôi bàn tay xuyên thủng tảng đá ôm nàng lại không làm nàng mảy may chịu chút tổn thương nào; hắn sủng nàng, hiểu được đùa nghịch làm nàng vui vẻ, trước giờ không tức giận đối với nàng; nàng đã nhận ra có điểm không đúng nên kháng cự sự tiếp cận của hắn, hắn cũng không tức giận, ngay cả động tác biểu đạt lúc bình thường cũng cẩn thận dè dặt… Người như vậy, trừ ra cái khuyết điểm là….
…Thôi.
Dù sao lúc trước Tiger biến thành người chưa được bao lâu, nàng liền nghĩ tới có khả năng này, từng nghĩ qua nàng cùng Tiger – một dã thú có khả năng biến thành người ở cùng một chỗ, nên dùng thân phận gì cho bọn họ.
Lúc đó nàng đã lãng tránh không muốn nghĩ tiếp, nhưng chuyện bây giờ đã ở trước mắt, cũng không nên lại tiếp tục trốn tránh nữa…
Da lông trên thân Tiger rất dày, độ ấm cũng rất cao, hơn nữa nhiệt độ trong động lại mát mát, nằm thư thái cực kỳ. So sánh với gió lạnh gào thét bên ngoài tốt hơn rất nhiều, Tô Từ cũng vui sướng nằm trong sơn động cùng Tiger quấy.
Mấy ngày nay Tiger thích đùa nghịch trên thân Tô Từ, bình thường liền thích chà nàng liếm nàng, hai ngày nay số lần hắn hướng nàng chà tới đây phá lệ nhiều. Ban đầu Tô Từ cũng không để ý, nhưng hôm nay Tô Từ đang nhàm chán cùng Tiger nằm trên tảng đá được nàng xem như giường, cùng hắn vui đùa ầm ĩ lại đột nhiên phát hiện mũi Tiger như có như không triều hướng bụng dưới nàng mà đụng, thanh âm ừng ực trong cổ họng tuy rằng cùng bình thường không khác nhau là mấy, nhưng nếu tử tế nghe vẫn có thể nghe ra, phát âm không chỉ muốn gấp ngắn, hơn nữa số lần còn tăng nhiều hơn rất nhiều.
Lúc này Tô Từ mới coi trọng vấn đề này, sau đó lại phát hiện, kỳ thật hai ngày trước hắn cũng đã có hành động như vậy, bất quá nàng chỉ cho rằng như bình thường ngoạn náo, không chú ý mà thôi.
Kỳ thật đáy lòng Tô Từ vẫn có lo âu, chỉ là Tiger vẫn không có biểu hiện ra dấu hiệu về phương diện này (*hành động muốn xoxo), cho nên nàng mới không để mắt đến, lúc này đột nhiên nghĩ đến, Tô Từ lập tức liền tỉnh ngủ hẳn lên.
Theo như nàng tính, thời điểm Tiger xuất hiện dị thường chính là những ngày nàng rụng trứng. Tử tế nghĩ nghĩ, tựa như mấy tháng trước, vào lúc thời kỳ rụng trứng, Tiger càng thích chà nàng hơn so với những ngày bình thường, chỉ là không có biểu hiện quá rõ ràng như lần này làm nàng phát hiện thấy dị thường mà thôi.
Tô Từ bị suy nghĩ của chính mình làm giật mình, vội vươn tay luống cuống đẩy Tiger ra, Tiger cảm thụ đến nàng xô đẩy, lập tức lui ra phía sau, giương cặp mắt màu vàng nhìn nàng, cổ họng dồn dập ừng ực.
Tô Từ biết rõ hắn là đang hỏi nàng ‘Làm sao vậy?’, nhưng lúc này nàng đã bị phán đoán của chính mình hù sợ, ngốc ngốc nhìn Tiger, nhìn vào một lão hổ cao hơn bốn thước, đang ghé vào trước mặt nàng, đôi mắt lại mang nghi ngờ cùng ủy khuất.
Tiger nôn nóng ừng ực mấy cái, Tô Từ cũng không lên tiếng trả lời hắn. Tiger liền nóng nảy, vội vàng biến thành nhân hình, nôn nóng kêu ‘Tô Tô’, thân thể xích lõa trần trụi tiến lên duỗi tay ôm lấy Tô Từ.
Lúc này Tô Từ mới phản ứng kịp, đôi tay cương giữa không trung chần chờ một lúc, mới hồi đáp lại ôm hắn.
Sau đó, Tô Từ không cùng Tiger suốt ngày quấy ở trong sơn động, bất chấp lúc này gió lạnh như dao cắt qua da thịt, nàng bọc mấy tầng da thú trên người, lôi kéo Tiger chuyển động tại trong rừng.
Tuy rằng Tiger có chút không nguyện ý, nhưng vẫn ngoan ngoãn mang Tô Từ chạy ra ngoài. Ngọn núi này thật sự là rất lớn, cứ nơi nơi đi lại trong rừng thật sự giúp Tô Từ phát hiện chút xíu thành quả.
Một buổi chiều vài ngày sau, đột nhiên Tô Từ phát hiện trong một đôi lá mục dưới đất khỏa trái cây to bằng nắm tay nhỏ, vỏ bên ngoài đã khô héo, Tô Từ chú ý đến nó là bởi vì hình dạng của nó thật sự có điểm quen thuộc, thế là nàng vỗ vỗ Tiger, kêu hắn dừng lại tiến lên nhặt.
Trái cây này bởi vì bị hơi nước của lá mục ẩm ướt ăn mòn, vỏ bên ngoài đã rất mềm mại, Tô Từ chộp trong tay vừa dùng lực, vỏ bọc bên ngoài liền thuận theo sức ép nứt ra rơi một hạt gì đó xuống đất.
Tô Từ nhìn xem hạt trái cây trên mặt đất, tuy rằng hình dạng rất lớn, nhưng vẫn là hình dạng mà nàng rất quen thuộc, không khỏi cảm thấy kinh hỉ.
Hạt dẻ, quả nhiên là hạt dẻ.
Trước kia Tô Từ rất thích ăn hạt dẻ, chỉ là lúc ăn thử này cũng đã là thành phẩm (*đã qua chế biến), đối với hình thái của nó trên tàng cây, nàng chỉ có chút ấn tượng mà thôi, càng đừng nói nàng có thể nhận ra nó sinh trưởng trên một thân cây có hình dạng như thế nào, lúc này đột nhiên thấy, Tô Từ mừng đến lập tức đứng lên, tại dưới gốc cây tìm kiếm, quả nhiên lại được thêm mấy hạt nữa.
Nhưng thời kỳ chín thục của hạt dẻ là vào tháng chín, lúc này đã là tháng mười một, sớm đã vượt qua. Hạt dẻ rơi xuống đất phần lớn bị sâu mọt đục khoét hoặc bị mốc meo, căn bản không thể ăn.
Tô Từ có chút tiếc nuối ngửa đầu nhìn cây hạt dẻ trên đỉnh đầu, ghi nhớ địa điểm, quyết định năm sau tới hái.
Hạt dẻ có giá trị dinh dưỡng cao, bất kể là ăn sống hay là nấu chín, cũng rất mỹ vị. Hơn nữa là loại quả hạch, rất dễ dàng cất giữ, mùa đông mà có nó, thức ăn càng có thể đảm bảo thêm một chút.
Chính là đáng tiếc, hôm nay cũng là lãng phí hạt dẻ. (*bị rụng hết xuống đất)
Bên này Tô Từ đang luyến tiếc, bên kia Tiger quan sát rất lâu, thấy Tô Từ cầm lấy hạt dẻ đứng bất động lâu như vậy, nghĩ rằng nàng mệt mỏi, muốn đi qua chà nàng, lại nghĩ đến mấy ngày nay Tô Từ kháng cự, hắn cảm thấy thật ủy khuất, thanh âm ai oán, biến thành nhân hình ngồi xổm xuống tìm hạt dẻ.
Tô Từ xoay người, liền thấy Tiger thân thể trần truồng, trong tay bẩn thỉu dơ dáy cầm lấy hai xác hạt dẻ mục nát, miệng kêu ‘Tô Tô’, hướng nàng duỗi ra hạt dẻ trong tay, một bộ dáng như đang hiến bảo vật cho nàng vậy.
Thấy vậy Tô lừ liền bật cười, Tiger nhìn thấy nàng cười, đôi mắt màu vàng đột nhiên sáng ngời, ừng ực một thân cũng cười theo nàng, theo thói quen hắn liền hướng Tô Từ chà chà cọ cọ, nhưng chà đến một nửa, hắn liền giương mắt cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Từ.
Hai ngày nay Tô Từ kháng cự quá rõ ràng.
Tô Từ chưa từng gặp qua bộ dạng tràn ngập đáng thương lại bận tâm như vậy của Tiger, tâm mang đau xót, duỗi tay tiếp nhận hạt dẻ không thể ăn trong tay hắn, chủ động sờ sờ đầu Tiger.
Tiger lập tức kêu ‘Tô Tô…Tô Tô’, ôm Tô Từ vừa chà vừa liếm, ngẫu nhiên vẫn dùng đuôi mắt nhìn xem sắc mặt Tô Từ.
Tô Từ than thở, chỉ cảm thấy chính mình cực kỳ chết tiệt.
Một trận gió thổi qua, Tiger hơi run lên một chút, Tô Từ lập tức phát hiện, sờ sờ tay hắn, phát hiện tay hắn thật lạnh buốt, vội mở miệng kêu hắn biến thành thú hình, lại cùng hắn giống như trước đây vui đùa ầm ĩ một hồi, mới ngồi lên lưng Tiger, muốn hắn đi về nhà.
Tô Từ quyết định, nàng sẽ không tiếp tục tránh né… Thú nhân cũng được mà là người cũng được, Tiger so với Chu Lập còn… Không, bọn hắn hoàn toàn không có cùng một đẳng cấp, hoàn toàn không thể so sánh.
Suy nghĩ thông suốt, Tô Từ liền cảm thấy tâm trạng buồn bực mấy ngày nay thư thái rất nhiều. Cúi rạp người nằm trên lưng Tiger, gãi da lông hắn, thấp thấp cùng hắn nói chuyện, ngẫu nhiên duỗi tay đùa bỡn một chút cái lỗ tai tiêm tiêm dựng thẳng lên của hắn, chọc được hắn run run lỗ tai quay đầu nhìn ra phía sau, nàng lại cười ha ha.
Tâm của động vật so với tâm con người thuần khiết hơn vạn phần, tâm kết (*phiền muộn) Tô Từ được cởi bỏ, Tiger lập tức liền đã nhận ra, lại bắt đầu giống như trước đây, lại chạy băng băng trên đường, thỉnh thoảng quay đầu tới chà chà Tô Từ, ngay cả bước chân cũng phóng được nhẹ nhàng lên.
Thời kỳ rụng trứng của Tô Từ cũng chưa có đi qua, nàng cũng chuẩn bị tâm lý kỹ càng, thậm chí lúc đi tắm trong suối nước nóng cũng kéo Tiger xuống, nhưng Tiger lại chỉ tiếp tục giống như trước kia chà chà liếm liếm nàng, có lúc nàng rõ ràng có thể cảm giác cái vật cưng cứng phía sau eo lưng, nhưng Tiger lại thiên thiên không có hành động bước tiếp theo.
Tô Từ cũng muốn hoài nghi có phải hay không hắn sẽ không… (*không ‘cái kia’ đó mà). Nàng chuẩn bị, khẩn trương quấn quýt nhiều ngày như vậy, kết quả là hắn thế nhưng động tác gì cũng không có.
Tô Từ có thời điểm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngẫu nhiên cũng chột dạ cúi đầu nhìn xem một chút, khổ người của hắn quả là… Cuối cùng, ý muốn tiến lên trêu trọc ‘thằng nhóc’ kia một chút cũng không dám thử a.
Tô Từ lại tiếp tục thường xuyên thấy thân thể xích lõa của Tiger, biểu tình tự nhiên là không giống trước kia. Nói tới vấn đề này, nàng từ chấn kinh đến tiếp thu, toàn bộ quá trình chỉ vẻn vẹn có ba, bốn ngày. Quá trình này ngắn ngoài cả dự đoán của nàng a.
Là vì nàng đã chuẩn bị tâm lý lúc Tiger vừa mới biến thành người sao? Hay là bởi vì người này là Tiger?
Tô Từ cũng không muốn đi quấn quýt vấn đề này, dù sao cũng còn sớm, nàng còn phải chuẩn bị về mặt tâm lý thêm chút nữa, muốn nàng chủ động câu dẫn Tiger tuyệt đối không thể… Chỉ có thể chờ xem khi nào thì Tiger thông suốt đi.
Dù sao Tô Từ cũng là người thành niên, đã tiếp thu Tiger, vấn đề sinh lý để suy xét sau đi. Tuổi nàng cũng không cần gấp gáp, việc này có muốn gấp cũng không được, dù sao nàng còn có vài thập niên để sống, Tiger là thú nhân, cho dù tuổi thọ của hắn ngắn hơn so với nàng, nàng cũng rất nhanh sẽ theo đi qua.
Nhưng hài tử (*con cái) lại là chuyện lớn.
Cho dù vấn đề này cũng không thể gấp gáp, nhưng Tô Từ lại vẫn không thể không suy xét… Dù thế nào đi nữa thì Tiger cũng là thú nhân, hoàn toàn không phải một chủng tộc với nàng, như vậy về sau hài tử của bọn hắn sẽ theo hình dạng của nàng, hay là theo hình dạng của hắn? Nếu như giống nàng là tốt rồi, bọn hắn có thể nuôi dưỡng, cuối cùng thật sự không thể nuôi dưỡng (*già yếu chẳng hạn) liền cấp hài tử tìm một thú nhân chất phác làm bạn lữ. Nhưng nếu như hài tử giống Tiger, hài tử có thể hay không bởi vì mang gen của nàng mà xuất hiện dị biến gì? Nếu như bởi vì nàng mà gây ra cho hài tử không có năng lực sống sót tại sâu trong rừng này, nàng sẽ phải làm như thế nào đây?
Thời gian rất nhanh đến cuối tháng mười một, thời tiết càng phát lạnh, một ngày sáng sớm Tô Từ cùng Tiger vui đùa ầm ĩ một hồi, đi ra sơn động liền bị một mảnh trắng xóa làm hoảng mắt, mới phát hiện tuyết rơi.
Trước đó cũng hạ qua hai ngày tuyết, nhưng hạ không lớn lắm, không như hiện tại, dày đặc tuyết phiêu phiêu rơi xuống như lông ngỗng, toàn thể khu rừng cũng bị bao trùm lên một tầng màu trắng bạc, xem cực kỳ thích mắt.
Vị trí sơn động của bọn hắn tuy rằng không cao, nhưng phạm vi trong tầm mắt vẫn đầy đủ rộng rãi, phóng nhãn nhìn lại, tất cả cây cối cũng phủ thêm một tầng bạch sắc, có chút nhánh cây thật nhỏ bởi vì chịu không nổi trọng lượng tuyết đọng, sau đó tuyết đọng tí tách rả rích rơi xuống dưới. Còn có chút động vật nhỏ Tô Từ không biết tên ở trên tàng cây, trên mặt đất hoạt động vui đùa ầm ĩ, hoàn toàn không kinh sợ tuyết rơi mang đến rét lạnh.
Tô Từ tuy rằng là người phương nam, nhưng lại sống tại khu vực Lâm Hải khoảng năm, sáu năm, mấy năm nay cũng không thấy cảnh tuyết rơi như vậy, lúc này đột nhiên thấy, chỉ cảm thấy đẹp đến kinh người, nhất thời xem ngây ngẩn cả người, thẳng đến Tiger không bình tĩnh chà tới đây, ấm áp đầu lưỡi liếm ở trên mặt một trận nóng lên, nàng mới phát hiện mặt nàng, tay nàng cũng đã đông lạnh đến băng lãnh.
Tô Từ nhanh chóng dậm chân chạy về sơn động, lại mặc thêm một tầng da thú, cả người dán trên người Tiger hấp thu ấm áp, đợi toàn thân ấm áp mới kêu Tiger chạy về hướng nàng đặt cạm bẫy.
Mà Tiger rất nhàn nhã đi bên cạnh nàng.
Tiger vẫn không có săn bắt trong lãnh địa của hắn, Tô Từ nghĩ rất lâu, phán đoán có lẽ Tiger là đang tồn trữ lương thực (*không săn giết dã thú trong lãnh địa, thì bọn chúng vẫn còn nguyên, khi nào không săn được lương thực có thể săn trong chính lãnh địa của mình). Lấy năng lực của Tiger, cùng với số lượng con mồi đông đúc, hắn không cần lo lắng vấn đề thức ăn trong những ngày đông giá rét, hành vi này của hắn chỉ có thể dùng lý do tồn trữ thức ăn để giải thích. Tô Từ đoán hẳn là mùa đông nơi này còn có thể càng ngày càng lạnh thêm, đến lúc đó e rằng khó bắt con mồi.
Nhưng bất kể nàng đoán có đúng hay không, tồn trữ thức ăn là nhất định phải làm.
Đặc biệt là trong sơn động còn có chút địa nhiệt, Tô Từ không lo lắng thức ăn sẽ bị thối rữa, thừa dịp hiện tại có con mồi, tồn trữ một vài con mồi để qua mùa đông cũng là cần thiết.
Buổi sáng Tiger chẳng hề đi săn, liền giúp Tô Từ đem thịt con mồi cắt ra, xuyên lại treo tại cửa động.
Hiện tại Tiger càng lúc càng không thích biến thành hình người… Tuy rằng Tô Từ sẽ cấp hắn mặc vào da thú ngay khi biến thành người, nhưng thân thể con người không giúp hắn giữ ấm như trong thú hình, nên sau khi giúp Tô Từ xử lý con mồi xong, hắn liền biến thành thú hình nằm xuống ở bên cạnh đống lửa, xem Tô Từ bận việc.
Tô Từ sớm thừa dịp Tiger xử lý con mồi, bắt nồi nước lên bếp lửa, đem xương cốt đã bị tróc ra đều để vào dưới nồi đá, lại đi vào trong sơn động cầm lấy thịt khô bởi vì mất nước vo thành một nắm khô quắt cùng hạt dẻ bỏ vào nồi, mới đến một bên dùng nhánh cây xuyến lên miếng thịt tươi để trên đống lửa nướng, đợi nồi canh sôi, thịt nướng cũng chín được không kém nhiều.
Hạt dẻ là nàng đi lượm dưới tàng cây, tuy rằng rất nhiều cái không thể ăn, nhưng là có chút hạt dẻ bị mắc trong khe đá, tồn lưu được một ít, vẫn ăn được hai bữa cơm.
Tiger không thích ăn thịt khô, kể cả Tô Từ đã nấu chín đến mềm mại hắn cũng không thích ăn. Bữa ăn sáng hôm nay, canh là của nàng, thịt nướng còn lại là của Tiger.
Đương nhiên, một nồi canh này Tô Từ có thể ăn trong một ngày, mà thịt nướng cho Tiger, cũng chỉ có thể dính kẽ răng, đây đương nhiên là hắn bồi Tô Từ cùng nhau ăn cơm mà thôi.
Tiger đi không nhanh, rất ổn, hơn nữa đầu hắn chẳng hề buông lỏng giống bình thường, mà là ngẩng cao, vừa lúc ngăn trở gió lạnh thổi tới Tô Từ.
Bình thường nàng không chú ý đến điểm này, hôm nay phát hiện, càng làm mũi Tô Từ lên men. Nàng hít hít mũi, trong đầu không tự chủ hiển hiện một vài hình ảnh.
Tiger cấp nàng săn thú vật, lúc nàng tuyệt vọng bức nàng uống máu tươi, đè nặng nàng nằm trong diệp tử chữa thương, hắn thích chà nàng, vừa mới bắt đầu chưa biết cách khống chế lực đạo làm nàng té ngã xuống đất, nhưng sau lại có thể dùng đôi bàn tay xuyên thủng tảng đá ôm nàng lại không làm nàng mảy may chịu chút tổn thương nào; hắn sủng nàng, hiểu được đùa nghịch làm nàng vui vẻ, trước giờ không tức giận đối với nàng; nàng đã nhận ra có điểm không đúng nên kháng cự sự tiếp cận của hắn, hắn cũng không tức giận, ngay cả động tác biểu đạt lúc bình thường cũng cẩn thận dè dặt… Người như vậy, trừ ra cái khuyết điểm là….
…Thôi.
Dù sao lúc trước Tiger biến thành người chưa được bao lâu, nàng liền nghĩ tới có khả năng này, từng nghĩ qua nàng cùng Tiger – một dã thú có khả năng biến thành người ở cùng một chỗ, nên dùng thân phận gì cho bọn họ.
Lúc đó nàng đã lãng tránh không muốn nghĩ tiếp, nhưng chuyện bây giờ đã ở trước mắt, cũng không nên lại tiếp tục trốn tránh nữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook