Thú Y - Lạc Tân
-
Chương 91
E&B: Strangers Ex
Sau mấy ngày bận rộn, những con ngựa bị bệnh viêm não đã hồi phục, bởi vì trị liệu kịp thời lại không phải là ngựa con nên khó trị, bởi vậy không có tử vong, con ngựa bị nghiêm trọng nhất tuy nói có chút di chứng, nhưng chỉ là môi bị vểnh, không gây trở ngại hoạt động hay đà vật.
Mà trong quân doanh bởi vì quản lý ổn thoả, lại có Triệu Thanh Hà từng quý đều dựa theo tình hình thực tế mà cho những con ngựa ăn dược dự phòng thích hợp. Bởi vậy không có phát hiện dịch bệnh tương tự, làm cho Triệu Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm. An tâm cùng Thường Đình Chiêu tiêu dao bên ngoài nửa tháng, nếu không phải là lo lắng Thường Đình Ân, chỉ sợ là không về nhà nhanh như vậy.
Thường lão phu nhân tuy không quá cao hứng, nhưng cũng không phát ra, chỉ là sắc mặt ám trầm.
“Đương Quy, biểu đệ của ngươi đã khá hơn chưa?” Triệu Thanh Hà nhìn thấy Đương Quy đi tới, lập tức hỏi thăm.
Sau này Triệu Thanh Hà cũng mới biết được tiểu mã đồng kia là biểu đệ của Đương Quy, Thanh Viên tuy là lệ thuộc mục mã giam nhưng Triệu Thanh Hà có quyền lớn thực hiện điều phối, có quyền độc lập tài chính. Từ trước nay Triệu Thanh Hà thưởng phạt phân minh, tai nạn này của Trương Tam được tính là tai nạn lao động, bởi vậy tiền thuốc men với tiền công với các loại bồi thường khá hậu hĩnh, cũng làm cho nhân viên ở Thanh Viên biết được không cần lo lắng về sau. Gia súc chăn nuôi không giống con người có thể tự kiểm soát, cũng không nói chuyện, có đôi khi khó chịu sẽ đả thương người gây ra sự cố.
Sắc mặt Đương Quy có chút sầu khổ, “Bị đá rất nặng, tuy nói không nguy hiểm tính mạng nhưng xương cốt coi như là xong, chỉ sợ về sau không làm việc nặng được.”
Triệu Thanh Hà dùng bút gõ đầu hắn, “Còn dám đùa giỡn trước mắt ta, tuy ta chỉ là thú y nhưng vẫn biết một hai.”
Ngày hôm đó tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhìn có chút nghiêm trọng nhưng sau đó có hỏi lại đại phu, tất nhiên là biết rõ.
Đương Quy cười hắc hắc lấy lòng, “Đại nhân biết rồi, nhưng mà tiểu nhân cũng không có nói dối, đại phu nói xương cốt bị đụng rất mạnh, bị thương như vậy trong vòng một năm rất khó làm được việc nặng.”
Chủ tớ hai người ở bên nhau lâu như vậy, Triệu Thanh Hà sao không rõ Đương Quy rốt cuộc có ý gì, “Nói đi, muốn vì hắn cầu cái gì?”
Đương Quy cũng không khách khí, “Biểu đệ của ta ngưỡng mộ y thuật của ngài nhất, cũng muốn học y, nhưng mà gia cảnh nghèo nàn không thể như nguyện. Vốn là muốn làm vài năm để dành tiền, nhưng…”
Đôi mắt Đương Quy lấp lánh, trong lòng có chút ngượng ngùng, âm thanh cũng ngày càng nhỏ. Triệu Thanh Hà tuy làm người thiện lương, nhưng không có nghĩa là tính tình dễ dàng, nếu bị chọc vào thì thủ đoạn cũng rất độc ác, hơn nữa từ khi ở biên quan trở về, làm việc càng rõ ràng dứt khoát. Đương Quy biết việc mày không thích hợp, nhưng cũng thật hết cách mới dám mở miệng giúp biểu đệ cầu đến tiền đồ.
Triệu Thanh Hà còn tưởng chuyện lớn gì, vung tay lên, “Chuyện này có đáng gì, trực tiếp cho hắn đi học là được, ngày thường thỉnh thoảng lại đây phụ giúp ngươi, tiền công dựa theo đó mà tính. Nếu thật sự có thiên tư lại chịu khó, ta có thể chỉ điểm một hai, về sau có thể bái ta làm thầy.”
Tuy nói vào mục mã giam học tập y thuật là miễn phí, nhưng tiêu dùng trong đó không phải ít. Trương Tam xuất thân nhà nghèo, nếu không có công việc mày sợ là không duy trì nổi. Đương Quy dù là thân cận bên người Triệu Thanh Hà, tiền công tất nhiên không ít, nhưng có thể trợ cấp cũng không bao nhiêu, dù sao trong nhà mình cũng không giàu có.
Hai mắt Đương Quy sáng lên, “Thật sự?”
Triệu Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn, “Ta có bao giờ nói dối không? Nhưng bảo hắn phải học tập cho thật tốt, dám lẫn lộn gì đó ở hai bên thì chớ trách ta không khách khí.”
Đương Quy liên tục đáp ứng, “Đây là tất nhiên! Tiểu tử này về sau có thể học thành tài hay không thì tiểu nhân không dám nói, nhưng tiểu tử này vô cùng chăm chỉ cũng không biết dùng cái gì mánh lới.”
Việc này gợi cho Triệu Thanh Hà rất nhiều cảm hứng, ở Đại Hữu đọc sách học nghề so với kiếp trước gian nan không ít, người nghèo rất khó mà xoay người. Tuy nói mục mã giam thu đồ đệ so với trước nới rộng không ít, cũng không cần nộp phí dụng gì, nhưng ban sơ cấp vẫn cần phải biết chữ, và tất cả các loại tiêu phí không phải người nghèo nào cũng chống đỡ nổi. Đầu năm nay biết chữ phần lớn là người trong nhà có chút giàu có, người thật sự khổ cực rất khó tiến vào.
Mà các sư phụ ở Đại Hữu dạy đồ đệ phần lớn là người trong nhà, những người khác muốn bái sư học nghề cũng không dễ dàng, bình thường là đi làm công cho người ta, sau đó dựa vào quan sát của mình mà học lấy mấy chiêu, rất không tốt cho chuyện truyền thừa. Những người khác như thế nào Triệu Thanh Hà không xen vào, nhưng hắn hy vọng thú y có thể phát dương quang đại. Hiện tại hắn thu đồ đệ ít là sợ nhận lầm người, sợ những người này học được vài cái đã bắt chước hắn mổ bụng phá bụng, như vậy hết sức phiền toái. Dù sao điều kiện ở đây rất kém, giải phẫu thành công một nửa phải nhờ vào vận khí.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không hoàn toàn chỉ dạy người khác, Triệu Thanh Hà cân nhắc có nên trước mắt mở một lớp dạy căn bản tính chất thú y? Coi như là một loại phúc lợi, chuyên môn bồi dưỡng trẻ nhỏ nhà nghèo, để cho chúng nó có cơ hội thay đổi vận mệnh bản thân?
Có câu vật chất thoả mãn mới có điều kiện theo đuổi nguyện vọng tâm linh, Triệu Thanh Hà bây giờ mới có thể trải nghiệm được tâm ý của mấy nhà thiện tâm. Hắn không dám nói bản thân có bao nhiêu thương xót, nhưng trước mắt cơm no áo ấm cũng thích làm những chuyện nhỏ giúp người. Kiếp trước hắn không quyên góp là vì không tin tưởng mấy cái quỹ từ thiện, lại không có năng lực một mình thực hiện, bây giờ lại có thể thử xem.
Triệu Thanh Hà vô cùng hưng phấn đi nói cho Thường Đình Chiêu, Thường Đình Chiêu nhìn hắn, hỏi lại: “Ngươi muốn giúp đỡ bao nhiêu người?”
Triệu Thanh Hà trừng to hai mắt, “Đương nhiên càng nhiều càng tốt.”
Thường Đình Chiêu không khỏi lắc đầu, nói thẳng: “Ý tưởng của ngươi là tốt, nhưng chiến lược hạn hẹp, không thể được.”
Vừa nghe, Triệu Thanh Hà nhất thời tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra. Hắn muốn tự mình truyền thừa, kết quả là khiến mọi người đều thành thú y. Nhưng nghề nghiệp này không có bao nhiêu người nguyện ý, hơn nữa muốn giúp thật nhiều người, không có khả năng bọn họ đều đi học thú y, đến lúc đó còn không giành bát cơm lẫn nhau?
Triệu Thanh Hà bật cười, vỗ vỗ đầu: “Xem ta, động một chút là muốn dạy người làm thú y.”
Thường Đình Chiêu suy nghĩ nói: “Bất quá ý tưởng này của ngươi không tệ, chúng ta có thể học các ngươi mở cái gì gọi là trường tiểu học, chỉ cần biết chữ khai mở trí óc, bọn họ sẽ có khả năng lựa chọn nhiều nghề hơn. Nếu có thể giúp bọn họ có học vấn, cũng đã tạo được công đức. Nhưng mà việc này không thể để chúng ta làm, sẽ rước lấy nghi kỵ.”
Triệu Thanh Hà sáng tỏ, đây là chuyện của các quan văn, Thường Đình Chiêu là võ tướng đi làm chuyện này thực dễ dàng hoài nghi hắn mua chuộc lòng người. Lung lạc giới văn nhân nghèo, trên tay lại cầm quân quyền, mặc kệ là ai thượng vị đều làm người kiêng kị.”
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: “Việc này để cho Nghiêm gia đi làm được không? Bọn họ tài đại khí thô, có năng lực giúp Thập nhất hoàng tử thêm một phần trợ lực.”
Nghiêm Bá là tư thương buôn muối bị liệt vào hàng độc ác, bị một ít văn nhân không thích, tuy nói có tiền dưới tay lại có mấy ngàn muối đinh, nhưng bối cảnh so ra vẫn đơn bạc. Tuy mấy năm nay Nghiêm phi được sủng ái, nhưng không ít văn thần trong triều nhìn không thuận mắt, cảm thấy hơi thở con buôn quá nặng. Bây giờ bọn họ là điệu thấp, cho nên văn thần cũng không nói cái gì phản đối, nhưng cũng không ủng hộ. Hiện tại Lục hoàng tử có ý định hồi triều, Thập nhất hoàng tử còn nhỏ, muốn thượng vị quá khó khăn. Hơn nữa cho dù về sau Thập nhất hoàng tử thượng vị, trong triều không có văn thần ủng hộ làm việc sẽ khó khăn, có văn thần thân tín của riêng mình vô cùng cần thiết.
Nhưng mấy nhà thư hương dòng dõi, văn nhân đa số đóng cửa làm thanh cao, không muốn kết giao cùng Nghiêm Bá, nguyện ý không cần có nhiều qua lại, ở nhà học tập nâng cao học vấn, tự dựng thành vách tường ngăn cách. Nhưng nếu Nghiêm Bá có thể tự nuôi dưỡng thế lực của mình, như vậy thì khác. Dân chúng nghèo nhiều như vậy, còn không sợ đào ra được người tài? Cho dù ra sao, cũng có thể làm địa vị của Nghiêm gia trong lòng dân chúng vô cùng tốt, đó cũng là một phương thức khác để ủng hộ Thập nhất hoàng tử.
Thường Đình Chiêu lập tức đánh nhịp, lập tức viết thư cho Nghiêm Khác. Nếu thật sự một phần, bọn họ cũng sẽ nhớ đến lòng tốt của Nghiêm gia. Huống hồ ba nhà liên minh, Nghiêm gia tốt thì bọn họ dĩ nhiên không bị thiệt.
Quả nhiên, bên phía Nghiêm gia rất nhanh đã có tin tức, việc này bọn họ nhận. Không phải chỉ là tốn chút tiền sao, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là cái này!
Vân Hi nghe được tin tức không khỏi nở nụ cười, hắn không phải là không nghĩ tới làm chút việc thiện, nhưng mà loại chuyện này rất chói mắt, nhà bọn họ không thể làm, đúng là bây giờ tiện nghi cho Nghiêm gia. Việc này tuy là một thời gian dài mới có thể thấy hiệu quả, nhưng cũng là biện pháp tốt lung lạc nhân tâm. Thập nhất hoàng tử tuổi còn nhỏ, như vậy cũng là đủ để bọn họ chuẩn bị. Nghiêm gia có tiền, làm nhiều việc thêm một chuyện cũng không tính là gì, có khi còn ra được kết quả tốt đến không ngờ.
Nghiêm Khác làm việc hoàn toàn có thể yên tâm, chỉ cần nói một hai hắn có thể làm đến bảy tám. Tuy nói thiện tâm của hắn không chiếm nhiều phần bên trong, nhưng nói thế nào thì đối với người nghèo đó cũng là một tin mừng. Có đôi khi, có thể bị người lợi dụng cũng là một loại hạnh phúc, so với người không có giá trị lợi dụng bị quên đi thì đáng khinh hơn nhiều.
Thế gian lâm vào màn đêm, không ít người đã chìm vào giấc mộng, có một chỗ vẫn cực nóng cực ‘hit’.
Trong màn che ý xuân ấm áp, thường thường truyền ra âm thanh than nhẹ làm cho người ta đỏ mặt. Ngay lúc đấu tranh dũng mãnh công chiếm thành trì, ấm trà trên bàn đột nhiên vang lên tiếng va chạm đinh đinh.
Liêm trướng không rung nữa, Triệu Thanh Hà mở hai mắt mê ly, kích tình ban nãy biến mất, đầu óc có chút choáng váng: “Vừa rồi là động đất?”
Tuy chỉ nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, thời gian vô cùng ngắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được. Kiếp trước các loại cảnh báo xem không ít, bởi vậy có chút mẫn cảm.
Thường Đình Chiêu dùng sức vài cái giao nộp tinh hoa, ghé vào trên người Triệu Thanh Hà, qua nửa ngày sau mới trầm giọng mở miệng, “Địa long phiên thiên, phong vũ d*c lai.” *
“Làm gì mê tín như vậy, đây chẳng qua là hiện tượng địa lý bình thường mà thôi. Hy vọng là biên độ không lớn, nếu không… Ai.” Triệu Thanh Hà nhíu mày, trải qua kiếp trước oanh tạc, hắn hiểu được động đất đáng sợ đến cỡ nào. Mà ngay cả khoa học kỹ thuật phát triển cũng không can thiệp được, huống chi ở thế giới này.
Trải qua chấn động như vậy hai người cũng không có tâm tình chiến đấu lần nữa, ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Ly đã truyền đến tin tức, đêm qua một trấn nhỏ phồn hoa cách kinh thành trăm dặm bị địa long phiên thiên, thương vong vô cùng nặng nề, không ít người đang ngủ bị vách tường đổ đè chết.
Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà nhìn nhau nhíu mày, ngày hôm qua quả nhiên không phải là ảo giác.
Nguyên tưởng rằng chỉ là thiên tai bất chợt, nào ngờ được sau khi động đất, phía nam liên tục mưa to, vô số ruộng đồng bị ngập úng, vốn dĩ đang mùa thu hoạch hiện giờ tất cả chớp mắt đều bị phá hư. Hơn vạn người mất đi sinh mệnh, trôi dạt khắp nơi, vô số dân chạy nạn.
Sau đại tai dĩ nhiên có dịch bệnh, không ít người lại chết trong dịch bệnh, toàn bộ Đại Hữu lâm vào bóng tối. Sự thật là thiên tai như vậy mấy năm trước có không ít, nhưng năm nay liên tiếp xuất hiện, thời gian san sát là chưa bao giờ gặp qua. Cố tình chỗ động đất kia cách kinh thành gần như vậy, làm cho người ta trong lòng có nghi kị khác thường. Thậm chí có người còn bắt đầu suy đoán tai nạn như vậy là bởi vì phạm vào ý trời, cho nên bị trời trừng phạt.
Loại suy đoán này vừa ra, các loại phỏng đoán truyền nhảm lan khắp Đại Hữu. Thậm chí có lời đồn, một đạo sĩ ban đêm xem chiêm tinh biết được có nịnh thần dơ bẩn chiếm vị, tương lai sẽ có chân long giáng tai hoạ xuống đầu hắn, nếu không mau chóng trở về vị trí cũ, trời đất sụp nứt, Đại Hữu sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.
Mà lúc này thân thể Minh đế ngày càng yếu, sau một lần vào triều té xỉu chỉ có thể nằm trên giường, có đôi khi còn lâm vào hôn mê kéo dài, không có khí lực nói chuyện, nỏ mạnh hết đà không sống được mấy ngày. Trước đó không hề truyền ra tin Minh đế phát bệnh, dựa vào tiên đan chống bệnh nên người ta cho là thân thể hắn vô cùng tốt, không có gì khác thường. Nào ngờ nói bệnh liền bệnh ngay, lại phát vào thời điểm lúc này, không tránh khỏi có người nhớ đến chuyện khác.
Trên dưới Đại Hữu càng có nhiều lời đồn đãi truyền ra, nhưng đại khái có thể nghe được đa số là thần ngữ do vị đạo sĩ trong truyền thuyết kia. Mà truyền thế nào cũng không liên quan đến Lục hoàng tử đang xây dựng hành cung ở Tuyết Sơn, hoàng hậu tuy đã thả ra nhưng phần lớn việc hậu cung đều do Nghiêm phi nắm giữ. Mà hầu hết trong các lời tiên đoán, đồn đãi khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm phi không giống người phàm, không khỏi có người suy đoán Nghiêm phi là hồ ly tinh chuyển thế…
Nửa năm sau, Minh đế bệnh tình nguy kịch, Lục hoàng tử được triệu về triều.
Sau mấy ngày bận rộn, những con ngựa bị bệnh viêm não đã hồi phục, bởi vì trị liệu kịp thời lại không phải là ngựa con nên khó trị, bởi vậy không có tử vong, con ngựa bị nghiêm trọng nhất tuy nói có chút di chứng, nhưng chỉ là môi bị vểnh, không gây trở ngại hoạt động hay đà vật.
Mà trong quân doanh bởi vì quản lý ổn thoả, lại có Triệu Thanh Hà từng quý đều dựa theo tình hình thực tế mà cho những con ngựa ăn dược dự phòng thích hợp. Bởi vậy không có phát hiện dịch bệnh tương tự, làm cho Triệu Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm. An tâm cùng Thường Đình Chiêu tiêu dao bên ngoài nửa tháng, nếu không phải là lo lắng Thường Đình Ân, chỉ sợ là không về nhà nhanh như vậy.
Thường lão phu nhân tuy không quá cao hứng, nhưng cũng không phát ra, chỉ là sắc mặt ám trầm.
“Đương Quy, biểu đệ của ngươi đã khá hơn chưa?” Triệu Thanh Hà nhìn thấy Đương Quy đi tới, lập tức hỏi thăm.
Sau này Triệu Thanh Hà cũng mới biết được tiểu mã đồng kia là biểu đệ của Đương Quy, Thanh Viên tuy là lệ thuộc mục mã giam nhưng Triệu Thanh Hà có quyền lớn thực hiện điều phối, có quyền độc lập tài chính. Từ trước nay Triệu Thanh Hà thưởng phạt phân minh, tai nạn này của Trương Tam được tính là tai nạn lao động, bởi vậy tiền thuốc men với tiền công với các loại bồi thường khá hậu hĩnh, cũng làm cho nhân viên ở Thanh Viên biết được không cần lo lắng về sau. Gia súc chăn nuôi không giống con người có thể tự kiểm soát, cũng không nói chuyện, có đôi khi khó chịu sẽ đả thương người gây ra sự cố.
Sắc mặt Đương Quy có chút sầu khổ, “Bị đá rất nặng, tuy nói không nguy hiểm tính mạng nhưng xương cốt coi như là xong, chỉ sợ về sau không làm việc nặng được.”
Triệu Thanh Hà dùng bút gõ đầu hắn, “Còn dám đùa giỡn trước mắt ta, tuy ta chỉ là thú y nhưng vẫn biết một hai.”
Ngày hôm đó tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhìn có chút nghiêm trọng nhưng sau đó có hỏi lại đại phu, tất nhiên là biết rõ.
Đương Quy cười hắc hắc lấy lòng, “Đại nhân biết rồi, nhưng mà tiểu nhân cũng không có nói dối, đại phu nói xương cốt bị đụng rất mạnh, bị thương như vậy trong vòng một năm rất khó làm được việc nặng.”
Chủ tớ hai người ở bên nhau lâu như vậy, Triệu Thanh Hà sao không rõ Đương Quy rốt cuộc có ý gì, “Nói đi, muốn vì hắn cầu cái gì?”
Đương Quy cũng không khách khí, “Biểu đệ của ta ngưỡng mộ y thuật của ngài nhất, cũng muốn học y, nhưng mà gia cảnh nghèo nàn không thể như nguyện. Vốn là muốn làm vài năm để dành tiền, nhưng…”
Đôi mắt Đương Quy lấp lánh, trong lòng có chút ngượng ngùng, âm thanh cũng ngày càng nhỏ. Triệu Thanh Hà tuy làm người thiện lương, nhưng không có nghĩa là tính tình dễ dàng, nếu bị chọc vào thì thủ đoạn cũng rất độc ác, hơn nữa từ khi ở biên quan trở về, làm việc càng rõ ràng dứt khoát. Đương Quy biết việc mày không thích hợp, nhưng cũng thật hết cách mới dám mở miệng giúp biểu đệ cầu đến tiền đồ.
Triệu Thanh Hà còn tưởng chuyện lớn gì, vung tay lên, “Chuyện này có đáng gì, trực tiếp cho hắn đi học là được, ngày thường thỉnh thoảng lại đây phụ giúp ngươi, tiền công dựa theo đó mà tính. Nếu thật sự có thiên tư lại chịu khó, ta có thể chỉ điểm một hai, về sau có thể bái ta làm thầy.”
Tuy nói vào mục mã giam học tập y thuật là miễn phí, nhưng tiêu dùng trong đó không phải ít. Trương Tam xuất thân nhà nghèo, nếu không có công việc mày sợ là không duy trì nổi. Đương Quy dù là thân cận bên người Triệu Thanh Hà, tiền công tất nhiên không ít, nhưng có thể trợ cấp cũng không bao nhiêu, dù sao trong nhà mình cũng không giàu có.
Hai mắt Đương Quy sáng lên, “Thật sự?”
Triệu Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn, “Ta có bao giờ nói dối không? Nhưng bảo hắn phải học tập cho thật tốt, dám lẫn lộn gì đó ở hai bên thì chớ trách ta không khách khí.”
Đương Quy liên tục đáp ứng, “Đây là tất nhiên! Tiểu tử này về sau có thể học thành tài hay không thì tiểu nhân không dám nói, nhưng tiểu tử này vô cùng chăm chỉ cũng không biết dùng cái gì mánh lới.”
Việc này gợi cho Triệu Thanh Hà rất nhiều cảm hứng, ở Đại Hữu đọc sách học nghề so với kiếp trước gian nan không ít, người nghèo rất khó mà xoay người. Tuy nói mục mã giam thu đồ đệ so với trước nới rộng không ít, cũng không cần nộp phí dụng gì, nhưng ban sơ cấp vẫn cần phải biết chữ, và tất cả các loại tiêu phí không phải người nghèo nào cũng chống đỡ nổi. Đầu năm nay biết chữ phần lớn là người trong nhà có chút giàu có, người thật sự khổ cực rất khó tiến vào.
Mà các sư phụ ở Đại Hữu dạy đồ đệ phần lớn là người trong nhà, những người khác muốn bái sư học nghề cũng không dễ dàng, bình thường là đi làm công cho người ta, sau đó dựa vào quan sát của mình mà học lấy mấy chiêu, rất không tốt cho chuyện truyền thừa. Những người khác như thế nào Triệu Thanh Hà không xen vào, nhưng hắn hy vọng thú y có thể phát dương quang đại. Hiện tại hắn thu đồ đệ ít là sợ nhận lầm người, sợ những người này học được vài cái đã bắt chước hắn mổ bụng phá bụng, như vậy hết sức phiền toái. Dù sao điều kiện ở đây rất kém, giải phẫu thành công một nửa phải nhờ vào vận khí.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không hoàn toàn chỉ dạy người khác, Triệu Thanh Hà cân nhắc có nên trước mắt mở một lớp dạy căn bản tính chất thú y? Coi như là một loại phúc lợi, chuyên môn bồi dưỡng trẻ nhỏ nhà nghèo, để cho chúng nó có cơ hội thay đổi vận mệnh bản thân?
Có câu vật chất thoả mãn mới có điều kiện theo đuổi nguyện vọng tâm linh, Triệu Thanh Hà bây giờ mới có thể trải nghiệm được tâm ý của mấy nhà thiện tâm. Hắn không dám nói bản thân có bao nhiêu thương xót, nhưng trước mắt cơm no áo ấm cũng thích làm những chuyện nhỏ giúp người. Kiếp trước hắn không quyên góp là vì không tin tưởng mấy cái quỹ từ thiện, lại không có năng lực một mình thực hiện, bây giờ lại có thể thử xem.
Triệu Thanh Hà vô cùng hưng phấn đi nói cho Thường Đình Chiêu, Thường Đình Chiêu nhìn hắn, hỏi lại: “Ngươi muốn giúp đỡ bao nhiêu người?”
Triệu Thanh Hà trừng to hai mắt, “Đương nhiên càng nhiều càng tốt.”
Thường Đình Chiêu không khỏi lắc đầu, nói thẳng: “Ý tưởng của ngươi là tốt, nhưng chiến lược hạn hẹp, không thể được.”
Vừa nghe, Triệu Thanh Hà nhất thời tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra. Hắn muốn tự mình truyền thừa, kết quả là khiến mọi người đều thành thú y. Nhưng nghề nghiệp này không có bao nhiêu người nguyện ý, hơn nữa muốn giúp thật nhiều người, không có khả năng bọn họ đều đi học thú y, đến lúc đó còn không giành bát cơm lẫn nhau?
Triệu Thanh Hà bật cười, vỗ vỗ đầu: “Xem ta, động một chút là muốn dạy người làm thú y.”
Thường Đình Chiêu suy nghĩ nói: “Bất quá ý tưởng này của ngươi không tệ, chúng ta có thể học các ngươi mở cái gì gọi là trường tiểu học, chỉ cần biết chữ khai mở trí óc, bọn họ sẽ có khả năng lựa chọn nhiều nghề hơn. Nếu có thể giúp bọn họ có học vấn, cũng đã tạo được công đức. Nhưng mà việc này không thể để chúng ta làm, sẽ rước lấy nghi kỵ.”
Triệu Thanh Hà sáng tỏ, đây là chuyện của các quan văn, Thường Đình Chiêu là võ tướng đi làm chuyện này thực dễ dàng hoài nghi hắn mua chuộc lòng người. Lung lạc giới văn nhân nghèo, trên tay lại cầm quân quyền, mặc kệ là ai thượng vị đều làm người kiêng kị.”
Triệu Thanh Hà nghĩ nghĩ nói: “Việc này để cho Nghiêm gia đi làm được không? Bọn họ tài đại khí thô, có năng lực giúp Thập nhất hoàng tử thêm một phần trợ lực.”
Nghiêm Bá là tư thương buôn muối bị liệt vào hàng độc ác, bị một ít văn nhân không thích, tuy nói có tiền dưới tay lại có mấy ngàn muối đinh, nhưng bối cảnh so ra vẫn đơn bạc. Tuy mấy năm nay Nghiêm phi được sủng ái, nhưng không ít văn thần trong triều nhìn không thuận mắt, cảm thấy hơi thở con buôn quá nặng. Bây giờ bọn họ là điệu thấp, cho nên văn thần cũng không nói cái gì phản đối, nhưng cũng không ủng hộ. Hiện tại Lục hoàng tử có ý định hồi triều, Thập nhất hoàng tử còn nhỏ, muốn thượng vị quá khó khăn. Hơn nữa cho dù về sau Thập nhất hoàng tử thượng vị, trong triều không có văn thần ủng hộ làm việc sẽ khó khăn, có văn thần thân tín của riêng mình vô cùng cần thiết.
Nhưng mấy nhà thư hương dòng dõi, văn nhân đa số đóng cửa làm thanh cao, không muốn kết giao cùng Nghiêm Bá, nguyện ý không cần có nhiều qua lại, ở nhà học tập nâng cao học vấn, tự dựng thành vách tường ngăn cách. Nhưng nếu Nghiêm Bá có thể tự nuôi dưỡng thế lực của mình, như vậy thì khác. Dân chúng nghèo nhiều như vậy, còn không sợ đào ra được người tài? Cho dù ra sao, cũng có thể làm địa vị của Nghiêm gia trong lòng dân chúng vô cùng tốt, đó cũng là một phương thức khác để ủng hộ Thập nhất hoàng tử.
Thường Đình Chiêu lập tức đánh nhịp, lập tức viết thư cho Nghiêm Khác. Nếu thật sự một phần, bọn họ cũng sẽ nhớ đến lòng tốt của Nghiêm gia. Huống hồ ba nhà liên minh, Nghiêm gia tốt thì bọn họ dĩ nhiên không bị thiệt.
Quả nhiên, bên phía Nghiêm gia rất nhanh đã có tin tức, việc này bọn họ nhận. Không phải chỉ là tốn chút tiền sao, thứ bọn họ không thiếu nhất chính là cái này!
Vân Hi nghe được tin tức không khỏi nở nụ cười, hắn không phải là không nghĩ tới làm chút việc thiện, nhưng mà loại chuyện này rất chói mắt, nhà bọn họ không thể làm, đúng là bây giờ tiện nghi cho Nghiêm gia. Việc này tuy là một thời gian dài mới có thể thấy hiệu quả, nhưng cũng là biện pháp tốt lung lạc nhân tâm. Thập nhất hoàng tử tuổi còn nhỏ, như vậy cũng là đủ để bọn họ chuẩn bị. Nghiêm gia có tiền, làm nhiều việc thêm một chuyện cũng không tính là gì, có khi còn ra được kết quả tốt đến không ngờ.
Nghiêm Khác làm việc hoàn toàn có thể yên tâm, chỉ cần nói một hai hắn có thể làm đến bảy tám. Tuy nói thiện tâm của hắn không chiếm nhiều phần bên trong, nhưng nói thế nào thì đối với người nghèo đó cũng là một tin mừng. Có đôi khi, có thể bị người lợi dụng cũng là một loại hạnh phúc, so với người không có giá trị lợi dụng bị quên đi thì đáng khinh hơn nhiều.
Thế gian lâm vào màn đêm, không ít người đã chìm vào giấc mộng, có một chỗ vẫn cực nóng cực ‘hit’.
Trong màn che ý xuân ấm áp, thường thường truyền ra âm thanh than nhẹ làm cho người ta đỏ mặt. Ngay lúc đấu tranh dũng mãnh công chiếm thành trì, ấm trà trên bàn đột nhiên vang lên tiếng va chạm đinh đinh.
Liêm trướng không rung nữa, Triệu Thanh Hà mở hai mắt mê ly, kích tình ban nãy biến mất, đầu óc có chút choáng váng: “Vừa rồi là động đất?”
Tuy chỉ nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, thời gian vô cùng ngắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được. Kiếp trước các loại cảnh báo xem không ít, bởi vậy có chút mẫn cảm.
Thường Đình Chiêu dùng sức vài cái giao nộp tinh hoa, ghé vào trên người Triệu Thanh Hà, qua nửa ngày sau mới trầm giọng mở miệng, “Địa long phiên thiên, phong vũ d*c lai.” *
“Làm gì mê tín như vậy, đây chẳng qua là hiện tượng địa lý bình thường mà thôi. Hy vọng là biên độ không lớn, nếu không… Ai.” Triệu Thanh Hà nhíu mày, trải qua kiếp trước oanh tạc, hắn hiểu được động đất đáng sợ đến cỡ nào. Mà ngay cả khoa học kỹ thuật phát triển cũng không can thiệp được, huống chi ở thế giới này.
Trải qua chấn động như vậy hai người cũng không có tâm tình chiến đấu lần nữa, ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Ly đã truyền đến tin tức, đêm qua một trấn nhỏ phồn hoa cách kinh thành trăm dặm bị địa long phiên thiên, thương vong vô cùng nặng nề, không ít người đang ngủ bị vách tường đổ đè chết.
Thường Đình Chiêu với Triệu Thanh Hà nhìn nhau nhíu mày, ngày hôm qua quả nhiên không phải là ảo giác.
Nguyên tưởng rằng chỉ là thiên tai bất chợt, nào ngờ được sau khi động đất, phía nam liên tục mưa to, vô số ruộng đồng bị ngập úng, vốn dĩ đang mùa thu hoạch hiện giờ tất cả chớp mắt đều bị phá hư. Hơn vạn người mất đi sinh mệnh, trôi dạt khắp nơi, vô số dân chạy nạn.
Sau đại tai dĩ nhiên có dịch bệnh, không ít người lại chết trong dịch bệnh, toàn bộ Đại Hữu lâm vào bóng tối. Sự thật là thiên tai như vậy mấy năm trước có không ít, nhưng năm nay liên tiếp xuất hiện, thời gian san sát là chưa bao giờ gặp qua. Cố tình chỗ động đất kia cách kinh thành gần như vậy, làm cho người ta trong lòng có nghi kị khác thường. Thậm chí có người còn bắt đầu suy đoán tai nạn như vậy là bởi vì phạm vào ý trời, cho nên bị trời trừng phạt.
Loại suy đoán này vừa ra, các loại phỏng đoán truyền nhảm lan khắp Đại Hữu. Thậm chí có lời đồn, một đạo sĩ ban đêm xem chiêm tinh biết được có nịnh thần dơ bẩn chiếm vị, tương lai sẽ có chân long giáng tai hoạ xuống đầu hắn, nếu không mau chóng trở về vị trí cũ, trời đất sụp nứt, Đại Hữu sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát.
Mà lúc này thân thể Minh đế ngày càng yếu, sau một lần vào triều té xỉu chỉ có thể nằm trên giường, có đôi khi còn lâm vào hôn mê kéo dài, không có khí lực nói chuyện, nỏ mạnh hết đà không sống được mấy ngày. Trước đó không hề truyền ra tin Minh đế phát bệnh, dựa vào tiên đan chống bệnh nên người ta cho là thân thể hắn vô cùng tốt, không có gì khác thường. Nào ngờ nói bệnh liền bệnh ngay, lại phát vào thời điểm lúc này, không tránh khỏi có người nhớ đến chuyện khác.
Trên dưới Đại Hữu càng có nhiều lời đồn đãi truyền ra, nhưng đại khái có thể nghe được đa số là thần ngữ do vị đạo sĩ trong truyền thuyết kia. Mà truyền thế nào cũng không liên quan đến Lục hoàng tử đang xây dựng hành cung ở Tuyết Sơn, hoàng hậu tuy đã thả ra nhưng phần lớn việc hậu cung đều do Nghiêm phi nắm giữ. Mà hầu hết trong các lời tiên đoán, đồn đãi khuôn mặt xinh đẹp của Nghiêm phi không giống người phàm, không khỏi có người suy đoán Nghiêm phi là hồ ly tinh chuyển thế…
Nửa năm sau, Minh đế bệnh tình nguy kịch, Lục hoàng tử được triệu về triều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook