Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 81: Nuôi con

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Ngô trồng hơi muộn, sản lượng nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Cũng may năm thứ nhất là tích lũy kinh nghiệm, không có gì đáng ngại. Chúng nông dân trước mắt còn ở trạng thái vây xem, La Y áp mọi người, không cho tuyên truyền ngô tốt thế nào, miễn cho đến lúc đó có tâm lý nghịch phản. Ở trong này ngây người mấy tháng, nhà bọn họ càng làm nhiều chuyện cổ quái. Tỷ như nuôi cửu gà ở hậu viện, còn nuôi con vịt và ngỗng. Hố cha nhất chính là dưới một dãy bông cư nhiên nuôi gà!! - - cảm tạ kênh CCTV đã phổ cập khoa học nông nghiệp, kỳ thực La Y chỉ là muốn thử một chút thôi. Không ngờ thật sự gà không ăn bông vải! Phân gà có thể phì đất trồng bông vải. Cách đó không xa lại trồng chút rau muống, ngay cả gà cũng cho ăn. Rau muống lớn nhanh, hơn nữa còn có nhiều sâu, một đám gà con mặn chay phối hợp, dinh dưỡng đầy đủ! Haiz, nàng quả nhiên hoàn toàn làm ruộng! Đương nhiên những thứ này không phải là tự mình động thủ, miễn cưỡng được tính là quản lý.

La Y nuôi mấy thứ này ở trên đất trống mặt sau huyện nha, các nông dân thích xem thì xem, nếu muốn hỏi thì đến, Quỳnh Anh líu ríu giải thích. Không có cách nào, ngoại trừ La Y, Quỳnh Anh học phương ngôn nhanh nhất, tiếp theo là nha đầu của Quỳnh Anh. Trừ các nàng, không ai nói lưu loát cả. La Y vui vẻ luyện tập cho Quỳnh Anh biểu đạt năng lực và đúc rút lại năng lực, vừa vặn, so với tận tâm chỉ bảo thì hiệu quả tốt hơn.

Nhưng mà năm nay trồng bông vải vẫn không đúng mùa, bông vải lớn xiêu vẹo hết, nhóm nông phụ ban đầu cứ chế giễu. Thời gian dài, thấy người quan gia không thèm để ý, lại cảm thấy người ta đây là trồng hoa, không có hứng thú vây xem nữa. Qua một trận làm như không thấy. Kế hoạch triển lãm của La Y thất bại.

Nói xa, về ngô, La Y không cho bọn họ tuyên truyền. Dân chúng tự động lí giải vì vợ chồng Huyện lệnh tương đối trẻ, cảm thấy chơi hay, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc làm, trồng một chút ly kỳ cổ quái để giết thời gian. Nghe nói bọn họ từ kinh thành tới, lí giải, tuyệt đối lí giải! Ở nơi khe suối này không phải nhàm chán bình thường, trên chợ lại không có gì hay bán. Không làm hai vợ chồng lại nghẹn à? Đấy, lại bảo thợ mộc và sơn tượng tới trong nhà làm đồ kỳ quái.

La Y gọi thợ mộc tới nhà làm điệp tầng đồ chơi xếp hình cho trẻ con. Điệp tầng là khối gỗ tròn, mặt trên dựng cán gỗ thẳng tròn. Vòng tròn lớn nhỏ giảm dần các loại nhan sắc, từng cái từng cái xếp lên biểu diễn. Trùng sắp hai tuổi, thời điểm nên rèn luyện tư duy logic. Nhìn Quỳnh Anh thần sắc tò mò, La Y thoáng xấu hổ. Lập tức gọi thợ mộc làm nhiều thêm vài cái, còn có thể thuận tiện tặng người. Tâm lý rốt cuộc cảm than một tiếng, không phải là mình sinh, bình thường dù lừa mình dối người thế nào, vừa đến phía sau liền bày ra phân biệt - - nàng cho tới bây giờ chưa thiết kế cho Quỳnh Anh bất luận món đồ chơi gì, ngay cả rập khuôn đời sau cũng không có. Nếu không phải các vật như túi ngủ trước kia đã làm cho mấy người Cẩm Tú, cũng sẽ không nhớ tới. Cái gì gọi là cách cái bụng? Nàng xem như lí giải thấu triệt. Về sau nên sửa lại, cái kia, rất rõ ràng người ta coi ngươi như giả nhân giả nghĩa, dựa theo tập tính người Trung Quốc, ngươi còn không bằng chân tiểu nhân đấy. Nhưng loại chuyện này không cần thiết phải giải thích, thế nhân nhiều người trọng nam khinh nữ, ngẫu nhiên thiên vị con trai, mọi người có thể lý giải. Chỉ là sau này chú ý là được.

Sắp đến Trung thu rồi, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Thời tiết nóng lạnh thay phiên, cảm mạo tăng vọt. La Y nhốt chặt hai đứa bé không cho phép ra ngoài, ở thời này, ở đất này, bị cảm chính là vùng vẫy giành sự sống với trời! Vừa đúng lúc này La Y lại mang thai, càng cần phải bảo hộ. Thật vất vả mới tới Trung thu, nhiệt độ không khí ổn định lại, khi tình trạng cảm cúm giảm bớt mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đáng tiếc Hầu gia có một đứa bé bị chết, có lẽ là cảm mạo chuyển thành viêm phổi, sốt cao ba ngày không hạ. Lên núi ngày đó, xe đẩy tay chuyển thi thể đứa nhỏ đi ngoài đường cái đi qua huyện nha, La Y ở hậu viện cũng có thể nghe được mẫu thân đứa bé kia khóc kêu tê tâm liệt phế, một mực kéo dài đến đỉnh núi cực xa. Người qua đường thấy thế ào ào rơi lệ, La Y trong lòng cũng không chịu nổi. Đời sau chết non cực ít, mà thời đại này, luôn có những đứa trẻ chết yểu. Quá khó tiếp thu rồi!

Vì thế, La Y phát bái thiếp, thỉnh tất cả tông phụ đến nhà, phải tuyên truyền cho bọn họ một chút tri thức nuôi con! Mặc dù không bằng ở kinh thành, cũng mạnh hơn ở nơi này!

Nhũ nhân Huyện lệnh triệu hồi, cho dù có chuyện cũng phải dọn ra đến, huống chi mỗi tông phụ đều có thời gian giao tế dự lưu. Sau ngày nhận được bái thiếp, ào ào dẫn theo một đống lớn lễ vật bái phỏng - - thăm phụ nữ có thai sao.

La Y ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, được mọi người lễ. Nói thẳng vào vấn đề: “Ngày hôm trước Hầu gia đã mất một đứa bé, mẹ nó khóc dọc đường lên núi, ta nghe thấy rất khổ sở.”

Hầu thẩm bèn nói: “Quấy rối nhũ nhân thanh tịnh, thật sự là xin lỗi.” Nói đến đây tâm lý có chút lo sợ, không kinh động thai khí chứ?

La Y lắc đầu nói: “Không phải vì cái này, ta sai người đi hỏi thăm, hàng năm luôn có việc này, mỗi xuân mỗi thu lại tăng thêm. Chúng ta dù sao cũng phải nghĩ biện pháp.”

Dương thẩm khó xử nói: “Điều này có biện pháp nào đâu? Người nhà chỉ có thể chú ý hơn.”

La Y lấy ra một tờ giấy: “Đây là phương thuốc trong kinh thành thường dùng, ta mang theo đến đây. Ta biết các ngươi cũng có thuốc địa phương. Chỉ là của ta đây là dự phòng, đến mùa thì uống, cũng có một ít hiệu quả. Lại có, ta biết nơi này cá nhiều, đứa nhỏ bị bệnh ngàn vạn không được ăn cá, cũng không được ăn ngọt, thứ này đều sinh đờm. Kính xin chư vị nhớ lấy.”

Dương thẩm quen thuộc nhất, liền cười nói: “Ở đâu ra đồ ngọt mà ăn? Không đến lễ mừng năm mới, nhà ai bỏ được đường, kẹo cho con ăn?”

La Y cũng cười nói: “Ai mới ôm đến cho ta mấy thùng mật? Đây không phải là ngọt sao? Lại nói quả dại khắp núi, hai đứa bé nhà ta ăn suốt ngày, trong kinh cũng không có nhiều thứ tốt như vậy. Còn có loài chim cửu gà kia, các ngươi nơi này cũng nhiều, nhưng ngàn vạn đừng nghĩ đứa nhỏ bị bệnh thì bồi bổ cho nó. Thứ này đồ tốt, nhưng phải chờ bọn nó khỏe lại mới ăn.”

Lý gia thẩm nói: “Những cái này chúng ta chưa từng nghe qua, quả nhiên là đọc sách có kiến thức. Khi nào Mảnh Nha Tử* nhà ta cũng hiểu biết chữ nghĩa thì tốt rồi.”

La Y hỏi: “Bao lớn?”

”Tôn tử nhà ta ba tuổi, đang là thời điểm nghịch ngợm gây sự. Ngày hôm qua dẫm lên bậc cửa sổ, cha nó quát cho một trận, sợ rơi xuống dưới đất, đầu sưng lên một khối.”

Lưu tẩu tử cũng nói tiếp: “Tiểu nhi tử nhà ta kia cũng nghịch ngợm, không phải vừa thu hoạch kê sao? Nó hủy hết đống cỏ cô nhà đầy nương* đi, đầy nương nó tức giận đuổi theo mắng mấy cái ngã tư.”

La Y cười to: “Ta thấy cái đống cỏ khô kia cũng muốn leo lên nhảy đấy.”

Dương tẩu tử cũng cười: “Việc này chúng ta hồi còn nhỏ cũng đã từng làm, đều không coi vào đâu, bây giờ Mảnh Nha Tử nó còn quật khởi nhiều loại chưa từng thấy, đó mới đau đầu.”

Bla bla, một đám làm bà làm mẹ làm con tán gẫu chuyện nuôi con, đề tài chính bị lệnh đi lâu rồi.

Trường hợp khí thế ngất trời, La Y thấy thế không thể không mạnh mẽ quay lại đề tài: “Ta còn một việc muốn nói cho các ngươi!”

Mọi người nhìn La Y.

La Y nói: “Đứa nhỏ cảm mạo, còn có nguyên nhân là buổi tối đắp chăn không cẩn thận, mười đứa có chín đứa sẽ đá chăn.”

Nói tới đề tài này, quả thực là một phen lịch sử máu lệ, Dương thẩm nói: “Đừng nói nữa, cả đêm đắp chăn kín mít đừng nghĩ ngủ, chừng hai năm nữa ta cũng không mang tôn tử ngủ.”

Mọi người ào ào châm chọc, mang đứa nhỏ ngủ, về đá chăn, màn quả thực là nan đề thế kỷ.

La Y rút rút khóe miệng, nàng lí giải, khắc sâu lí giải. Hồi còn nhỏ thường xuyên bị mẹ nàng nói: “Con không biết con hồi còn nhỏ, từng đêm không ngủ, chỉ vì đắp chăn cho con.” Vì việc đá chăn này, còn bị đánh nữa. = =|| nàng cũng bị một phen lệ chua xót rồi. Haiz, nói thật lại muốn được mẹ đánh một lần.

Mọi người đổ mật vàng nửa ngày mới nhớ tới La Y vốn có chuyện nói, thật ngại quá dừng lại nhìn La Y.

La Y không để ý, nữ nhân nói chuyện phiếm, không thể tránh khỏi phát tán đề tài. Dù sao tán gẫu chuyện kinh nghiệm nuôi con cũng vui, đều là do làm mẹ sao, khụ...

Nhưng nếu đã nhìn nàng, nàng cũng không thừa nước đục thả câu, gọi Dương Đào lấy ghế băng ra, trên giá là một tấm ván. Lấy cả túi ngủ của Trùng và Quỳnh Anh ra, các loại kiểu dáng dài dài ngắn ngắn xuân hạ thu đông, bày hàng loạt lên tấm ván. Giải thích công năng từng kiện.

Túi ngủ, vốn ở trong lòng La Y chỉ là khái niệm rất mơ hồ. Biết đại khái có một vật như vậy mà thôi. Ban đầu làm cho đứa nhỏ của Vu thị và Cẩm Tú, về sau cho làm Quỳnh Anh, đều là nhớ mang máng các kiểu dáng từng nhìn qua ở cửa hàng. Đến lượt Trùng thì phát hiện không thích hợp!

Trẻ nhỏ khi ngủ, tay nhất định sẽ vươn ra, bởi vậy túi ngủ phải có tay áo. La Y cho thêm tay áo, sau đó Trùng lớn lên, Trùng lại không dùng vừa nữa. Chân của nó không duỗi ra! Vì thế vạt áo lại phải làm rộng, toàn bộ túi ngủ biến thành hình quạt. Mùa đông trẻ nhỏ chán ghét đội mũ, thường thường nửa đêm vứt mũ đi, như vậy sẽ cảm lạnh. Vì thế trên túi ngủ lại bỏ thêm mũ. Túi ngủ kiêu ngạo rồi, hoạt động thường không tiện, làm nhỏ một chút xem dùng không được lãng phí. Vì thế dưới nách lại thêm cái mang co duỗi. Quá lớn, bụng dễ bị lạnh, bộ phận bụng lại phải dày thêm. Tóm lại, túi ngủ nhà bọn họ trải qua nàng không ngừng thay đổi, hiện tại đã dẫn đầu thời đại! Cuối cùng đi ra thành phẩm, La Y còn thêu hoa, ghép vải, hoặc là làm hình động vật, tóm lại làm cho thành Q (vui vẻ) mới thôi, về phần mọi người có thưởng thức hay không, cái này không quan trọng.

Giờ phút này, lấy thành phẩm ra nữa, đồ án ly kỳ cổ quái, làm tất cả giật mình. Đến khi La Y tinh tế giải thích một phen, chư vị làm mẹ ở phương diện này đương nhiên mẫn cảm, khen nhiều: “Nhũ nhân làm sao lại linh phạm như vậy chứ! Tiên nữ hạ phàm chăng?”

La Y âm thầm châm chọc, vật thật sự lại là tiên nữ hạ phàm à. Mặt ngoài vẫn phải khiêm tốn: “Nghĩ lung tung thôi, không đáng giá gì đâu.”

Loại tiện lợi gì đó, không cần nỗ lực mở rộng, tư tưởng thoáng đãng vừa thấy sẽ học. Tư tưởng xơ cứng, qua vài năm thấy người khác dùng hay đương nhiên cũng sẽ đuổi kịp. Mấy vị trước mắt này, xem bộ dáng là không có vấn đề. Nhưng cũng có chút nghi vấn, tỷ như Dương thẩm nói: “Mùa đông sợ là mỏng.”

La Y nói: “Phương bắc ngủ kháng, các ngươi thêm dày hơn là được. Không cần quá dầy, có túi ngủ, mặt trên lại đắp thêm chăn cùng cha mẹ cũng được.” Gia đình bình thường đa số là cha mẹ hoặc là ông bà nội ngoại ôm đứa bé ngủ, đứa bé để ở giữa, một giường một chăn bông lớn phủ lên ba người, tiểu hài tử không đá ra được. Huống chi mặc túi ngủ lực công kích giảm xuống rất nhiều.

Dương thẩm gật đầu, lại nghĩ tới trọng tâm đề tài lúc trước: “Không hổ là người làm công tác văn hoá, đọc sách chính là nhiều ưu việt. Chúng ta cũng cho đứa nhỏ đọc sách, nhũ nhân xem có được hay không?”

La Y cười nói: “Có thể đọc sách biết chữ, đương nhiên là tốt.”

Dương thẩm nghĩ: “Vậy cho cháu gái của ta học thêu hoa biết chữ cùng ngài có được hay không?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mảnh Nha Tử: tiếng địa phương có nghĩa là trẻ con, tiểu hài tử.

②: tràn đầy: ý là thúc thúc hoặc là cô cô nhỏ hơn phụ thân. Đầy nương chính là thẩm thẩm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương