Thứ Xuất Thứ Xuất
-
Chương 20: Nhìn trúng
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Xe ngựa hành tẩu đảo quanh trên đường cái kinh thành, La Y không nhịn được ghé vào mành sa phía trước, si mê nhìn cảnh sắc bên ngoài. Đến nơi đây ba bốn năm vậy mà lần đầu tiên ra cổng. Vốn còn muốn đi tới nhà Cẩm Tú chơi đùa, không ngờ Cẩm Tú vừa kết hôn, tuần trăng mật còn chưa được hưởng xong, Phạm Thế Tuấn đã bị Hoàng Đế gẩy đi Vân Nam, làm La Y tức lắm. Ngày tháng năm nào tỷ muội mới có thể đoàn tụ đây?
Bởi vậy La Y vừa hưng phấn lại buồn bực ngồi không ở trên xe ngựa, ghé vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn thế giới bên ngoài! Cửa hàng hai bên đường phố san sát, bán cái gì cũng có. Nàng nhìn thấy cửa hàng đao, cửa hàng bạc, cửa hàng quần áo, còn có tửu lâu quán ăn lớn lớn nhỏ nhỏ. Cùng với không ít tiểu thương bên đường rao hàng, nhìn thấy đoàn xe các nàng lập tức tránh sang hai bên, chờ xe đi qua lại tụ tập. Lại làm cho nàng nhìn thấy một tiểu thương bán kẹo hồ lô. Nhưng nhìn màu sắc không đẹp lắm, không bằng đời sau nàng ăn ở đường cái Vương Phủ tỉnh, chỉ thấy vài trái màu đỏ nhìn có vẻ bẩn bẩn xâu thành một chuỗi, đừng có nghĩ tới cây xâu quả dứa. Không có chút thèm ăn nào, không biết vì sao nữ xuyên qua luôn gặp phải một chuỗi cái trò này.
Bỗng nhiên một làn gió thơm thổi qua, La Y nhìn chằm chằm sạp bán bánh bao hấp kia, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, để tránh trực tiếp chảy ra khỏi miệng. Thôi, không nhìn, nếu không thì thèm chết mất! Một thoáng chốc, lại không nhịn được nằm sấp chỗ kia nhìn một lần nữa. Chọc Sa Chức một trận cười khẽ, nhưng mà nàng chiếm cửa sổ bên kia cũng nhìn say sưa ngon lành. Thực cảm kích người an bài, nếu nàng cùng tẩu tử hoặc với ma ma ngồi chung một chiếc xe, chuyện như vậy cũng đừng nghĩ!
Hôm nay là thọ yến Thái phu nhân Định Tây Bá Tước phủ, giống với ngày sinh của Giả mẫu trong Hồng Lâu Mộng, bày liên tục mấy ngày liền. Ngày đầu tiên hoàng thân quốc thích, ngày thứ hai huân quý thế giao, ngày thứ ba quan hệ thông gia bạn cũ, ngày thứ tư bổn gia huynh đệ, ngày thứ năm nô bộc chúc mừng. Nhưng huân quý thế gia luôn đám hỏi không ngừng, ngày thứ hai nói là nói huân quý thế giao, nhưng đại bộ phận là quan hệ thông gia. Vì thế Tiêu gia có chút lúng túng, nhà bọn họ không phải huân quý, cũng không phải là bàng chi quan hệ thông gia, để chỗ nào cũng cảm thấy có chút lạ. Cuối cùng cố kị mặt mũi Thế tử phu nhân, vẫn là đặt ở ngày đón đám huân quý. Bởi vậy Đại thái thái mang theo Triệu thị, Vu thị cùng với La Y, Sa Chức. Tam gia sau khi hiếu kỳ Hoàng thị qua đi liền cưới nàng dâu Miêu thị, nhưng mà Miêu thị có thai nên ở nhà an thai. Bảo Lạc quá nhỏ không tiện ra ngoài. Tam thái thái ư, dù sao trong nhà vẫn cần có người lớn giữ nhà.
Huân quý phần lớn đều tụ tập ở một chỗ, Tiêu gia xa rất nhiều. Xe ngựa lung lay hơn một canh giờ mới đến Bá tước phủ, tất cả mọi người bị mệt rã rời, chỉ có La Y hận không thể thời gian trôi lâu một chút mới tốt, như vậy cũng được nhìn phố cảnh lâu hơn. Về phần Bá tước phủ nàng không có hứng thú gì, thứ nhất là Bảo tàng hay Cố Cung nàng đã dạo qua rồi nên chẳng có gì ngạc nhiên, thứ hai sao, ở trong mắt La Y đây chỉ là cái lồng lớn mà thôi, bảo nàng kinh hỉ đứng lên thì thật là có độ khó khăn.
Xuống xe ngựa, thay đổi kiệu nhỏ, một đường đi tới cổng. Uyên Văn tự mình đi ra: “Mẫu thân tới! Thỉnh mẫu thân an! Đại tẩu an!”
”Nhị đệ muội đã lâu không gặp, tinh thần càng tốt lắm.”
”Hai vị muội muội lại lớn lên nhiều đây này.”
La Y và Sa Chức mỉm cười hành lễ, lại một đường mỉm cười đến đại sảnh. Đoàn người dập đầu mừng thọ! Là thật sự dập đầu đấy! Vị lão thái thái kia ngồi ngay ngắn ở chủ vị trưởng bối không nói, cáo mệnh Bá tước là siêu phẩm, toàn bộ đế quốc cũng không có vài người không phải hành lễ với bà ta.
Thái phu nhân cười hết sức hiền lành, mang theo xa cách khách khí. Đại thái thái mang theo bọn vãn bối góp vài câu thú vị, lại cùng thông gia âu yếm một hồi, cùng các vị phu nhân phu nhân chào hỏi, mới ngồi xuống cách chỗ khá xa chủ vị. Rồi sau đó câm miệng không nói. La Y nhìn quanh toàn trường nháy mắt bật cười. Ở đây chắc chỉ có nhà mình cáo mệnh thấp nhất, còn dư lại mấy nàng dâu không có cáo mệnh, tùy tiện quyên cái chức quan nhàn tản nhưng cũng có bốn năm phẩm. Nghe nói bây giờ huân quý đã suy thoái, triều đình sớm là thiên hạ của quan văn. Nhưng gặp cảnh diện này, La Y tuyệt đối tin tưởng về mặt tiền tài, tuyệt đại đa số quan văn là cưỡi ngựa không bằng được.
Yến hội đơn giản chính là ngồi cùng nhau nói vài câu chuyện phiếm, sau đó một đám người chạy đi xem trò vui. Người càng nhiều không khỏi có chút loạn. La Y ngẩn người đi, không để ý bị người ta chen lấn làm lạc một khoảng cách với người nhà. Nàng không phải là cực kỳ lưu tâm, đi theo đội đông người đến địa phương dĩ nhiên là dễ dàng tìm. Nhưng có chút nóng nảy nên bước chân lớn hơn ngày thường một chút. Nói đến đây ngược lại thật sự là cảm tạ vị dựng nước tức giận nào đó hét lớn: “Thân thể phát da của cha mẹ, bó chân là bất hiếu!”
Có người phản bác vốn là cha mẹ bao quấn cho, sao lại là bất hiếu?
Đồng chí căm giận kia nói: “Trơ mắt nhìn thân sinh con mình chịu cảnh đi đường khổ, chỉ vì lấy lòng con rể không biết ở phương nào, loại cha mẹ này đúng là không từ!” Lốp ba lốp bốp nói đến thoải mái đầm đìa, bác bỏ người ta á khẩu không trả lời được.
Vương triều người Hán không giống các vương triều khác, người Hán không chú ý ngang hàng nhưng chú ý ngang nhau. Quy trách nhiệm nghĩa vụ nhất định phải thống nhất. Tỷ như “Con bất hiếu lỗi tại cha mẹ”, đến Thanh triều đó là “Con bất hiếu là tội lỗi” (đệ tử đại ý thôi). Sở dĩ không cắt đứt lưng người Hán, cho dù ở hiếu đạo hết sức bóp, nhưng vẫn không ai dám vác một cái thanh danh không từ. Minh triều bó chân vốn không phải là đặc biệt biến thái, cũng không gặp cảnh chống đối đòi hủy bỏ. Đương nhiên những đặc thù nơi này có hay không cũng không biết.
Vừa vặn Thái phu nhân An Dương hầu quay đầu nói chuyện cùng con dâu, thấy La Y đi hơi có chút hương vị tư thế hiên ngang, cười hỏi người xung quanh: “Đó là cô nương nhà ai vậy? Bộ dáng thanh tú, tính cách sảng khoái.”
Người chung quanh đều lắc đầu nói không biết.
Tam thái thái nhà Vĩnh Xương Bá cười nói: “E là người nhà mẹ đẻ thế tử phu nhân, chúng ta đều quen thuộc, chỉ có nhà nàng chưa thấy qua vài lần.”
Mọi người ào ào cười nói: “Cũng là ngươi thông minh.”
”Các ngươi nịnh ta rồi, đã nhìn ra còn để ta nói, quay đầu nhất định lại cho ta là bà ba hoa!”
Tất cả mọi người nở nụ cười. Lại có một phu nhân hỏi: “Thế tử Định Tây Bá gia sao lại cưới nữ nhi quan văn?”
”Thế tử phu nhân tú công rất cao, không biết một lần kia bị Định Tây Bá Thái phu nhân thấy được rất thích. Tìm người đi hỏi thăm, nghe thấy đơn thuần có tài danh, lại xinh đẹp vô cùng, mời Ninh Viễn Hầu phu nhân tự mình tới cửa cầu hôn sính. Ngươi không nhìn thấy nàng đẹp hơn nhiều so với người bình thường sao?”
Không biết điển cố này đều giật mình hiểu ra: “Cũng là có phúc. Nhà mẹ đẻ chỉ là quan tứ phẩm, nàng hiện tại cũng có nhất phẩm cáo mệnh.”
”Chỉ là cái bụng không tốt...” Một phu nhân khác nói nhỏ.
Tam thái thái Vĩnh Xương bá gia cười đổi chủ đề, tán gẫu tới những chuyện khác.
An Dương hầu Thái phu nhân lại động tâm suy nghĩ, Nhị tôn tử của bà từ nhỏ được nuôi lớn ở trước mặt bà, không so được với trưởng tôn có tước vị kế thừa. Tiền đồ e là còn phải theo khoa thi, cưới cô nương nhà đọc sách vừa vặn. Mới vừa rồi vị kia bộ dáng vô cùng tốt, lại không giống phổ thông quan văn trong nhà mắc cỡ ngại ngùng, chỉ không biết bao nhiêu tuổi?
Không tới vài bước đã đến sân khấu kịch, riêng từng người ấn vị trí ngồi. An Dương hầu Thái phu nhân thừa dịp khi Định Tây Bá phu nhân tự mình rót rượu lặng lẽ hỏi: “Cô muội muội nhà Nhị con dâu của ngươi kia bao nhiêu tuổi?”
Định Tây Bá phu nhân cười hỏi: “Ngài hỏi vị nào?”
”Là vị mặc bộ màu vàng kia.”
Định Tây Bá phu nhân theo tầm mắt nhìn coi: “Đúng là lớn trông vô cùng tốt, chỉ là Thái phu nhân ngài vì ai hỏi thăm đây?”
”Còn có ai, không phải là tiểu tử ngu ngốc trước mặt ta kia!”
”Cái này không ổn rồi“. Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Bộ dáng là tốt nhưng chỉ là thứ xuất. Cũng không phải là cùng cha với đứa con dâu của ta kia, cha nàng ta bây giờ ở Hồ Nam làm Huyện lệnh. Có tỷ phu ruột thịt là Phạm Thế Tuấn, coi như có chút tên tuổi.”
An Dương hầu Thái phu nhân thất vọng: “Chức quan phụ huynh tùy ý cũng được, người như chúng ta không dựa vào này đó, ta chỉ nhìn thấy nàng rất sáng sủa. Đáng tiếc.”
Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Nhà tiểu nhi tử của ngài không phải còn có hai vị sao?”
An Dương hầu Thái phu nhân mỉm cười: “Cũng không phải nuôi ở trước mặt ta, không tiện làm chủ.”
Định Tây Bá phu nhân biết đối phương là lười biếng quan tâm chuyện nhà con vợ kế, cười cười mở lời: “Hôm nay sao không gặp đại cháu dâu của ngài? Lại cất giấu rồi?”
”Hôm kia bắt mạch chưa đủ chuẩn, ta không yên lòng, dứt khoát để nó ở nhà nghỉ ngơi.”
Định Tây Bá phu nhân có chút hâm mộ nói: “Đây là việc vui.”
An Dương Hầu Thái phu nhân chụp vỗ tay của bà ta cười nói: “Nên tới rồi sẽ tới, trước nở hoa sau kết quả cũng là thường có.”
Định Tây Bá cứng ngắc cười cười, thầm nghĩ: đều khai mở ba hồi, bóng trái cây vẫn không thấy.
An Dương hầu Thái phu nhân lại quay đầu nhìn nhìn La Y, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Ngươi nói vị cô nương kia nói cùng lão tứ nhà ta được chứ?”
Định Tây Bá phu nhân quẫn, tứ tôn tử nhà ngươi thanh danh không tốt, nổi danh uất ức, thứ xuất là thứ yếu. Những nhà đọc sách này tính tình kỳ quái, tám chín phần mười vì danh thanh cũng không chịu. Nhưng không tiện cự tuyệt, chỉ nói đi hỏi một câu. An Dương hầu Thái phu nhân cũng không sao cả gật đầu.
Đoàn người La Y nhàm chán đành phải không ngừng uống nước, không khỏi lại uống vài ngụm rượu. Uống nhiều quá khó tránh khỏi đi vệ sinh, hai tỷ muội đành phải gọi người nha đầu dẫn bọn họ đi.
Đi xa chút Sa Chức xoa xoa lỗ tai nói: “Thật náo nhiệt.”
La Y cười nói: “Chúc thọ đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt.”
Sa Chức cười cười không nói lời nào, ở trong nhà người khác đương nhiên càng đoan trang càng tốt!
Hai người rửa tay đi ra, La Y cảm thấy có chút choáng váng đầu, có vẻ như rượu ngọt ngào vừa rồi kia có tác dụng chậm.
Nha đầu dẫn đường thấy thế cười nói: “Gần đây có một đình nhỏ, ta dẫn hai vị cô nương nghỉ ngơi một chút?”
Sa chức cũng không muốn trở về độc hại lỗ tai nên gật đầu đáp ứng.
Ai ngờ vừa ngồi xuống thì thấy cách đó không xa có tên con trai, vừa thấy chính là cái tiêu chuẩn quần áo lụa là. Có lẽ là uống rượu đang lôi kéo nha đầu cô nương nói mơ hồ không rõ: “Đến đây, cười cho gia một cái nào!”
La Y thiếu chút nữa cười lên, trực tiếp nghĩ đến câu tiếp theo: “Hay là, gia cười cho ngươi một cái?”
Đáng tiếc đối phương không phối hợp, chỉ để ý ôm nha đầu kia vào trong lòng. Nha đầu dẫn đường sợ chết khiếp, hai vị cô nương này nhìn thấy quay đầu nói cho người lớn thì làm sao!!! Mạng nhỏ của nàng chưa chắc đã bảo vệ được! Nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa.
Chỉ thấy nha đầu kia liều mạng giãy giụa, dưới tình thế cấp bách cắn cánh tay ăn chơi trác táng kia. Ăn chơi trác táng bị đau buông ra, nha đầu chạy nhanh như làn khói.
Ăn chơi trác táng nhìn thoáng qua các nàng bên này, cười đáng khinh rồi đi mất!
Sa Chức chịu hoàn toàn giáo dục chim Hoàng yến, tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái thật không thoải mái, nhưng từ đầu không hiểu được hai người kia đang làm gì. La Y đã thấy nhiều trên tivi cũng không bình tĩnh được. Cũng làm cho nha đầu kia khẩn trương hơn, xong rồi, khẳng định sẽ nói cho người lớn biết!!!
Cũng may La Y và Sa Chức đều không thích quấy rầy người khác, thấy có người ở trong này, tuy rằng đã đi rồi, khó bảo toàn không có con chó con mèo khác hẹn hò ở đây, đương nhiên đứng dậy đi về. Nha đầu dẫn đường chân như nhũn ra, muốn nói hai vị cô nương này đừng nói cho người khác biết, nhưng nói lại thành giấu đầu hở đuôi. Chỉ kinh hồn bạt vía nói đùa với hai tỷ muội hồi trên yến tiệc. Chạy nhanh chuồn đi!
Hai vị cô nương Tiêu gia không nhàm chán đến tình trạng kia, ngồi vào thật sự quá mệt mỏi. Rất dễ dàng tan hội, đầu La Y còn đang vang ong ong. Ngồi trên xe ngựa về nhà, không tới hai phút đã ngủ mất.
Xe ngựa hành tẩu đảo quanh trên đường cái kinh thành, La Y không nhịn được ghé vào mành sa phía trước, si mê nhìn cảnh sắc bên ngoài. Đến nơi đây ba bốn năm vậy mà lần đầu tiên ra cổng. Vốn còn muốn đi tới nhà Cẩm Tú chơi đùa, không ngờ Cẩm Tú vừa kết hôn, tuần trăng mật còn chưa được hưởng xong, Phạm Thế Tuấn đã bị Hoàng Đế gẩy đi Vân Nam, làm La Y tức lắm. Ngày tháng năm nào tỷ muội mới có thể đoàn tụ đây?
Bởi vậy La Y vừa hưng phấn lại buồn bực ngồi không ở trên xe ngựa, ghé vào màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn thế giới bên ngoài! Cửa hàng hai bên đường phố san sát, bán cái gì cũng có. Nàng nhìn thấy cửa hàng đao, cửa hàng bạc, cửa hàng quần áo, còn có tửu lâu quán ăn lớn lớn nhỏ nhỏ. Cùng với không ít tiểu thương bên đường rao hàng, nhìn thấy đoàn xe các nàng lập tức tránh sang hai bên, chờ xe đi qua lại tụ tập. Lại làm cho nàng nhìn thấy một tiểu thương bán kẹo hồ lô. Nhưng nhìn màu sắc không đẹp lắm, không bằng đời sau nàng ăn ở đường cái Vương Phủ tỉnh, chỉ thấy vài trái màu đỏ nhìn có vẻ bẩn bẩn xâu thành một chuỗi, đừng có nghĩ tới cây xâu quả dứa. Không có chút thèm ăn nào, không biết vì sao nữ xuyên qua luôn gặp phải một chuỗi cái trò này.
Bỗng nhiên một làn gió thơm thổi qua, La Y nhìn chằm chằm sạp bán bánh bao hấp kia, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, để tránh trực tiếp chảy ra khỏi miệng. Thôi, không nhìn, nếu không thì thèm chết mất! Một thoáng chốc, lại không nhịn được nằm sấp chỗ kia nhìn một lần nữa. Chọc Sa Chức một trận cười khẽ, nhưng mà nàng chiếm cửa sổ bên kia cũng nhìn say sưa ngon lành. Thực cảm kích người an bài, nếu nàng cùng tẩu tử hoặc với ma ma ngồi chung một chiếc xe, chuyện như vậy cũng đừng nghĩ!
Hôm nay là thọ yến Thái phu nhân Định Tây Bá Tước phủ, giống với ngày sinh của Giả mẫu trong Hồng Lâu Mộng, bày liên tục mấy ngày liền. Ngày đầu tiên hoàng thân quốc thích, ngày thứ hai huân quý thế giao, ngày thứ ba quan hệ thông gia bạn cũ, ngày thứ tư bổn gia huynh đệ, ngày thứ năm nô bộc chúc mừng. Nhưng huân quý thế gia luôn đám hỏi không ngừng, ngày thứ hai nói là nói huân quý thế giao, nhưng đại bộ phận là quan hệ thông gia. Vì thế Tiêu gia có chút lúng túng, nhà bọn họ không phải huân quý, cũng không phải là bàng chi quan hệ thông gia, để chỗ nào cũng cảm thấy có chút lạ. Cuối cùng cố kị mặt mũi Thế tử phu nhân, vẫn là đặt ở ngày đón đám huân quý. Bởi vậy Đại thái thái mang theo Triệu thị, Vu thị cùng với La Y, Sa Chức. Tam gia sau khi hiếu kỳ Hoàng thị qua đi liền cưới nàng dâu Miêu thị, nhưng mà Miêu thị có thai nên ở nhà an thai. Bảo Lạc quá nhỏ không tiện ra ngoài. Tam thái thái ư, dù sao trong nhà vẫn cần có người lớn giữ nhà.
Huân quý phần lớn đều tụ tập ở một chỗ, Tiêu gia xa rất nhiều. Xe ngựa lung lay hơn một canh giờ mới đến Bá tước phủ, tất cả mọi người bị mệt rã rời, chỉ có La Y hận không thể thời gian trôi lâu một chút mới tốt, như vậy cũng được nhìn phố cảnh lâu hơn. Về phần Bá tước phủ nàng không có hứng thú gì, thứ nhất là Bảo tàng hay Cố Cung nàng đã dạo qua rồi nên chẳng có gì ngạc nhiên, thứ hai sao, ở trong mắt La Y đây chỉ là cái lồng lớn mà thôi, bảo nàng kinh hỉ đứng lên thì thật là có độ khó khăn.
Xuống xe ngựa, thay đổi kiệu nhỏ, một đường đi tới cổng. Uyên Văn tự mình đi ra: “Mẫu thân tới! Thỉnh mẫu thân an! Đại tẩu an!”
”Nhị đệ muội đã lâu không gặp, tinh thần càng tốt lắm.”
”Hai vị muội muội lại lớn lên nhiều đây này.”
La Y và Sa Chức mỉm cười hành lễ, lại một đường mỉm cười đến đại sảnh. Đoàn người dập đầu mừng thọ! Là thật sự dập đầu đấy! Vị lão thái thái kia ngồi ngay ngắn ở chủ vị trưởng bối không nói, cáo mệnh Bá tước là siêu phẩm, toàn bộ đế quốc cũng không có vài người không phải hành lễ với bà ta.
Thái phu nhân cười hết sức hiền lành, mang theo xa cách khách khí. Đại thái thái mang theo bọn vãn bối góp vài câu thú vị, lại cùng thông gia âu yếm một hồi, cùng các vị phu nhân phu nhân chào hỏi, mới ngồi xuống cách chỗ khá xa chủ vị. Rồi sau đó câm miệng không nói. La Y nhìn quanh toàn trường nháy mắt bật cười. Ở đây chắc chỉ có nhà mình cáo mệnh thấp nhất, còn dư lại mấy nàng dâu không có cáo mệnh, tùy tiện quyên cái chức quan nhàn tản nhưng cũng có bốn năm phẩm. Nghe nói bây giờ huân quý đã suy thoái, triều đình sớm là thiên hạ của quan văn. Nhưng gặp cảnh diện này, La Y tuyệt đối tin tưởng về mặt tiền tài, tuyệt đại đa số quan văn là cưỡi ngựa không bằng được.
Yến hội đơn giản chính là ngồi cùng nhau nói vài câu chuyện phiếm, sau đó một đám người chạy đi xem trò vui. Người càng nhiều không khỏi có chút loạn. La Y ngẩn người đi, không để ý bị người ta chen lấn làm lạc một khoảng cách với người nhà. Nàng không phải là cực kỳ lưu tâm, đi theo đội đông người đến địa phương dĩ nhiên là dễ dàng tìm. Nhưng có chút nóng nảy nên bước chân lớn hơn ngày thường một chút. Nói đến đây ngược lại thật sự là cảm tạ vị dựng nước tức giận nào đó hét lớn: “Thân thể phát da của cha mẹ, bó chân là bất hiếu!”
Có người phản bác vốn là cha mẹ bao quấn cho, sao lại là bất hiếu?
Đồng chí căm giận kia nói: “Trơ mắt nhìn thân sinh con mình chịu cảnh đi đường khổ, chỉ vì lấy lòng con rể không biết ở phương nào, loại cha mẹ này đúng là không từ!” Lốp ba lốp bốp nói đến thoải mái đầm đìa, bác bỏ người ta á khẩu không trả lời được.
Vương triều người Hán không giống các vương triều khác, người Hán không chú ý ngang hàng nhưng chú ý ngang nhau. Quy trách nhiệm nghĩa vụ nhất định phải thống nhất. Tỷ như “Con bất hiếu lỗi tại cha mẹ”, đến Thanh triều đó là “Con bất hiếu là tội lỗi” (đệ tử đại ý thôi). Sở dĩ không cắt đứt lưng người Hán, cho dù ở hiếu đạo hết sức bóp, nhưng vẫn không ai dám vác một cái thanh danh không từ. Minh triều bó chân vốn không phải là đặc biệt biến thái, cũng không gặp cảnh chống đối đòi hủy bỏ. Đương nhiên những đặc thù nơi này có hay không cũng không biết.
Vừa vặn Thái phu nhân An Dương hầu quay đầu nói chuyện cùng con dâu, thấy La Y đi hơi có chút hương vị tư thế hiên ngang, cười hỏi người xung quanh: “Đó là cô nương nhà ai vậy? Bộ dáng thanh tú, tính cách sảng khoái.”
Người chung quanh đều lắc đầu nói không biết.
Tam thái thái nhà Vĩnh Xương Bá cười nói: “E là người nhà mẹ đẻ thế tử phu nhân, chúng ta đều quen thuộc, chỉ có nhà nàng chưa thấy qua vài lần.”
Mọi người ào ào cười nói: “Cũng là ngươi thông minh.”
”Các ngươi nịnh ta rồi, đã nhìn ra còn để ta nói, quay đầu nhất định lại cho ta là bà ba hoa!”
Tất cả mọi người nở nụ cười. Lại có một phu nhân hỏi: “Thế tử Định Tây Bá gia sao lại cưới nữ nhi quan văn?”
”Thế tử phu nhân tú công rất cao, không biết một lần kia bị Định Tây Bá Thái phu nhân thấy được rất thích. Tìm người đi hỏi thăm, nghe thấy đơn thuần có tài danh, lại xinh đẹp vô cùng, mời Ninh Viễn Hầu phu nhân tự mình tới cửa cầu hôn sính. Ngươi không nhìn thấy nàng đẹp hơn nhiều so với người bình thường sao?”
Không biết điển cố này đều giật mình hiểu ra: “Cũng là có phúc. Nhà mẹ đẻ chỉ là quan tứ phẩm, nàng hiện tại cũng có nhất phẩm cáo mệnh.”
”Chỉ là cái bụng không tốt...” Một phu nhân khác nói nhỏ.
Tam thái thái Vĩnh Xương bá gia cười đổi chủ đề, tán gẫu tới những chuyện khác.
An Dương hầu Thái phu nhân lại động tâm suy nghĩ, Nhị tôn tử của bà từ nhỏ được nuôi lớn ở trước mặt bà, không so được với trưởng tôn có tước vị kế thừa. Tiền đồ e là còn phải theo khoa thi, cưới cô nương nhà đọc sách vừa vặn. Mới vừa rồi vị kia bộ dáng vô cùng tốt, lại không giống phổ thông quan văn trong nhà mắc cỡ ngại ngùng, chỉ không biết bao nhiêu tuổi?
Không tới vài bước đã đến sân khấu kịch, riêng từng người ấn vị trí ngồi. An Dương hầu Thái phu nhân thừa dịp khi Định Tây Bá phu nhân tự mình rót rượu lặng lẽ hỏi: “Cô muội muội nhà Nhị con dâu của ngươi kia bao nhiêu tuổi?”
Định Tây Bá phu nhân cười hỏi: “Ngài hỏi vị nào?”
”Là vị mặc bộ màu vàng kia.”
Định Tây Bá phu nhân theo tầm mắt nhìn coi: “Đúng là lớn trông vô cùng tốt, chỉ là Thái phu nhân ngài vì ai hỏi thăm đây?”
”Còn có ai, không phải là tiểu tử ngu ngốc trước mặt ta kia!”
”Cái này không ổn rồi“. Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Bộ dáng là tốt nhưng chỉ là thứ xuất. Cũng không phải là cùng cha với đứa con dâu của ta kia, cha nàng ta bây giờ ở Hồ Nam làm Huyện lệnh. Có tỷ phu ruột thịt là Phạm Thế Tuấn, coi như có chút tên tuổi.”
An Dương hầu Thái phu nhân thất vọng: “Chức quan phụ huynh tùy ý cũng được, người như chúng ta không dựa vào này đó, ta chỉ nhìn thấy nàng rất sáng sủa. Đáng tiếc.”
Định Tây Bá phu nhân cười nói: “Nhà tiểu nhi tử của ngài không phải còn có hai vị sao?”
An Dương hầu Thái phu nhân mỉm cười: “Cũng không phải nuôi ở trước mặt ta, không tiện làm chủ.”
Định Tây Bá phu nhân biết đối phương là lười biếng quan tâm chuyện nhà con vợ kế, cười cười mở lời: “Hôm nay sao không gặp đại cháu dâu của ngài? Lại cất giấu rồi?”
”Hôm kia bắt mạch chưa đủ chuẩn, ta không yên lòng, dứt khoát để nó ở nhà nghỉ ngơi.”
Định Tây Bá phu nhân có chút hâm mộ nói: “Đây là việc vui.”
An Dương Hầu Thái phu nhân chụp vỗ tay của bà ta cười nói: “Nên tới rồi sẽ tới, trước nở hoa sau kết quả cũng là thường có.”
Định Tây Bá cứng ngắc cười cười, thầm nghĩ: đều khai mở ba hồi, bóng trái cây vẫn không thấy.
An Dương hầu Thái phu nhân lại quay đầu nhìn nhìn La Y, bỗng nhiên linh quang chợt lóe: “Ngươi nói vị cô nương kia nói cùng lão tứ nhà ta được chứ?”
Định Tây Bá phu nhân quẫn, tứ tôn tử nhà ngươi thanh danh không tốt, nổi danh uất ức, thứ xuất là thứ yếu. Những nhà đọc sách này tính tình kỳ quái, tám chín phần mười vì danh thanh cũng không chịu. Nhưng không tiện cự tuyệt, chỉ nói đi hỏi một câu. An Dương hầu Thái phu nhân cũng không sao cả gật đầu.
Đoàn người La Y nhàm chán đành phải không ngừng uống nước, không khỏi lại uống vài ngụm rượu. Uống nhiều quá khó tránh khỏi đi vệ sinh, hai tỷ muội đành phải gọi người nha đầu dẫn bọn họ đi.
Đi xa chút Sa Chức xoa xoa lỗ tai nói: “Thật náo nhiệt.”
La Y cười nói: “Chúc thọ đương nhiên là càng náo nhiệt càng tốt.”
Sa Chức cười cười không nói lời nào, ở trong nhà người khác đương nhiên càng đoan trang càng tốt!
Hai người rửa tay đi ra, La Y cảm thấy có chút choáng váng đầu, có vẻ như rượu ngọt ngào vừa rồi kia có tác dụng chậm.
Nha đầu dẫn đường thấy thế cười nói: “Gần đây có một đình nhỏ, ta dẫn hai vị cô nương nghỉ ngơi một chút?”
Sa chức cũng không muốn trở về độc hại lỗ tai nên gật đầu đáp ứng.
Ai ngờ vừa ngồi xuống thì thấy cách đó không xa có tên con trai, vừa thấy chính là cái tiêu chuẩn quần áo lụa là. Có lẽ là uống rượu đang lôi kéo nha đầu cô nương nói mơ hồ không rõ: “Đến đây, cười cho gia một cái nào!”
La Y thiếu chút nữa cười lên, trực tiếp nghĩ đến câu tiếp theo: “Hay là, gia cười cho ngươi một cái?”
Đáng tiếc đối phương không phối hợp, chỉ để ý ôm nha đầu kia vào trong lòng. Nha đầu dẫn đường sợ chết khiếp, hai vị cô nương này nhìn thấy quay đầu nói cho người lớn thì làm sao!!! Mạng nhỏ của nàng chưa chắc đã bảo vệ được! Nhất thời mồ hôi lạnh đầm đìa.
Chỉ thấy nha đầu kia liều mạng giãy giụa, dưới tình thế cấp bách cắn cánh tay ăn chơi trác táng kia. Ăn chơi trác táng bị đau buông ra, nha đầu chạy nhanh như làn khói.
Ăn chơi trác táng nhìn thoáng qua các nàng bên này, cười đáng khinh rồi đi mất!
Sa Chức chịu hoàn toàn giáo dục chim Hoàng yến, tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái thật không thoải mái, nhưng từ đầu không hiểu được hai người kia đang làm gì. La Y đã thấy nhiều trên tivi cũng không bình tĩnh được. Cũng làm cho nha đầu kia khẩn trương hơn, xong rồi, khẳng định sẽ nói cho người lớn biết!!!
Cũng may La Y và Sa Chức đều không thích quấy rầy người khác, thấy có người ở trong này, tuy rằng đã đi rồi, khó bảo toàn không có con chó con mèo khác hẹn hò ở đây, đương nhiên đứng dậy đi về. Nha đầu dẫn đường chân như nhũn ra, muốn nói hai vị cô nương này đừng nói cho người khác biết, nhưng nói lại thành giấu đầu hở đuôi. Chỉ kinh hồn bạt vía nói đùa với hai tỷ muội hồi trên yến tiệc. Chạy nhanh chuồn đi!
Hai vị cô nương Tiêu gia không nhàm chán đến tình trạng kia, ngồi vào thật sự quá mệt mỏi. Rất dễ dàng tan hội, đầu La Y còn đang vang ong ong. Ngồi trên xe ngựa về nhà, không tới hai phút đã ngủ mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook