Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)
-
Chương 28: Hoa nắp ấm
Khưu Thiên ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh dậy, trên bàn ăn đã hoàn toàn sạch sẽ.
“Chả phải tối nay con qua nhà Tiểu Thành dự tiệc à? Đói lâu ăn mới được nhiều.” Mẫu thân đại nhân của anh thản nhiên nói.
Trên đời này chỉ có mẹ nuôi là tốt với tui nhất thôi! Khưu Thiên cắn răng rơi lệ, quyết định lết ra quán bánh nướng nọ cứu rỗi cái dạ dày.
Ngồi trên chiếc xe 50 phân khối mà mẫu thân đại nhân vẫn dùng để đi chợ, Khưu Thiên chậm rãi chạy giữa đường phố Đài Trung, phía đầu xe, những tờ quảng cáo trong giỏ đựng loạt soạt bay theo gió.
Anh thích Đài Trung, đêm qua lúc bước xuống xe buýt, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác “quay về Đài Trung” hiện lên thật rõ ràng, như dòng nước ấm len lỏi vào góc tối lạnh lẽo nhất trong lòng, chẳng thể diễn tả được bằng lời.
Lý Dĩ Thành đã không còn cần anh bầu bạn, anh rất muốn quay về Đài Trung, nhưng một là anh vẫn thích công việc hiện tại, hai là anh Cường đối với anh cũng như Thái hậu thứ hai, không thể bỏ mặc anh ấy mà đi. Ít cũng phải làm ở đó được một năm rồi hẵng bàn. Lúc ấy anh Cường là người trực tiếp dắt anh vào công ty, làm sao có thể chỉ ngồi vài tháng đã giũ áo quay đầu.
Khưu Thiên dừng xe, giữa phố chợ đông đúc tìm được quán bánh nướng nọ. “Cho một bánh không cay, để nguyên đừng cắt ra.” Anh nói, cảm nhận cơn đói đã leo từ dạ dày lên tận miệng, đợi mua bánh xong đi mua sữa, rồi đi ăn món kho với cả mì xào…
“Thiên Thiên!”
“Có!” Khưu Thiên trả lời theo phản xạ, một giây sau mới kịp phản ứng, quay sang nhìn người đang kéo góc áo anh.
“Sao anh lại ở đây?” Gương mặt Lâm Nhược Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, bên cạnh cậu là một cô gái trẻ, mái tóc đen dài buông xõa, gương mặt rất giống cậu.
“Tôi đói nên đi mua bánh nướng.” Khưu Thiên vẫn chưa hoàn hồn.
“Không phải vậy, ý tôi là sao anh lại ở Đài Trung?” Lâm Nhược Thần vừa bực mình vừa buồn cười, đâm đâm cánh tay anh.
“À, sinh nhật mẹ nuôi, tôi về chúc mừng,” Khưu Thiên cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. “Cậu đến thăm em gái sao?”
“Ừ,” Lâm Nhược Thần chỉ vào cô gái bên cạnh, “Em gái tôi, gọi là Tiểu Nhược.”
Anh và Tiểu Nhược vẫy tay chào nhau, lúc anh tự xưng tên, Tiểu Nhược nhìn anh mỉm cười, dường như là cô gái ôn hòa trầm tĩnh. Khưu Thiên chưa kịp nói câu tiếp theo, bánh đã nướng xong, ba người đi mua đồ uống rồi đến ngồi trước bậc thềm bên cạnh đường.
“Em gái cậu sao không gọi là Tiểu Hi?” Bấy giờ Khưu Thiên mới có cơ hội thắc mắc.
“Chữ Hi khó viết lắm, dù sao tôi gọi là Tiểu Thần, con bé gọi Tiểu Nhược, sẽ không nhầm lẫn,” Lâm Nhược Thần vừa ăn bánh vừa trả lời, “Ngon quá.”
“Ừ ngon thật, xong đi ăn mì xào không? Chỉ vậy chưa có no.”
“Được, sau đó ăn điểm tâm ngọt nhé, tôi muốn ăn bánh xốp.”
Trong cuộc trò chuyện giữa cậu và Khưu Thiên, không ai chủ động nhắc đến vấn đề “Tại sao lại không rủ tôi đi Đài Trung”, mà Tiểu Nhược ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng.
“Đợi tôi một lát, tôi vào nhà vệ sinh.” Ăn bánh nướng xong, Lâm Nhược Thần đưa đồ uống cho Khưu Thiên rồi tức tốc chạy vào trong quán.
Anh đứng chờ ở cửa, nhìn Tiểu Nhược cúi xuống buộc lại dây giày, áo sơ mi của cô hở ra một đoạn nhỏ, vừa vặn nhìn thấy một hình xăm mặt trời hoàn chỉnh nơi thắt lưng, rất giống với hình xăm của Lâm Nhược Thần, vừa dịu dàng tinh tế, vừa rực rỡ như lửa… Không đúng!
“Tại sao hình xăm của em lại là nguyên ông mặt trời? Tôi tưởng hai người chỉ xăm có một nửa thôi?” Khưu Thiên chưa kịp nghĩ ngợi, đã bật thốt.
Tiểu Nhược đứng thẳng người dậy, nhướng mi, không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Khưu Thiên một lượt từ đầu đến chân, sau đó phá lên cười như điên, “Hóa ra anh chính là người kia! Ôi mẹ ơi, Tiểu Thần cũng ít có thảm, đã chạy tới Đài Trung trốn anh mà vẫn đụng phải anh, ha ha ha…”
Nhược Thần chạy tới Đài Trung để trốn anh? Lời của Tiểu Nhược khiến Khưu Thiên nhất thời ngẩn ra, Nhược Thần chạy tới Đài Trung trốn anh? Nhược Thần trốn anh? Nhược Thần trốn anh trốn anh trốn anh… Gương mặt của Khưu Thiên gần như vặn vẹo.
“Ấy chết nói nhầm rồi, không phải trốn anh đâu, là tới tĩnh tâm thôi, đừng khổ sở như vậy, ngoan.” Tiểu Nhược vô tư cười, “Không có vấn đề gì với anh cả, đừng sợ, trước giờ chưa từng thấy Tiểu Thần mất hồn mất vía như lần này đâu.”
Nhược Thần mất hồn mất vía? Vì anh mà mất hồn mất vía? Mất hồn mất vía mất hồn mất vía mất hồn mất vía… Gương mặt Khưu Thiên lại trở về với vẻ ngu ngơ ban đầu.
Tốc độ thay đổi của Tiểu Nhược quá nhanh, quả thực khiến anh theo không kịp.
“Mặt mũi thân hình đều tốt, cao bao nhiêu?” Tiểu Nhược hài lòng quan sát Khưu Thiên.
“Hả? 182cm.” Khưu Thiên ngoan ngoãn báo chiều cao.
“Tốt tốt.” Tiểu Nhược nhích lại gần, hai tay sờ soạng lên ngực anh.
“Á? Làm gì đó? Nam nữ thụ thụ bất thân!” Khưu Thiên giật mình nhảy dựng, đời này anh chưa từng bị phụ nữ sờ qua đâu nhé.
“Kiểm tra coi ngực anh có đủ vững chãi không,” Tiểu Nhược cười ranh mãnh, “Không tệ. Kích thước thì sao?”
“Kích kích kích kích thước?”
“À, thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng phải cho tôi dùng.” Tiểu Nhược phất tay buông tha anh, đồng thời rút điện thoại ra. “Số phone?”
“Hả?” Khưu Thiên run run đọc lên một dãy số.
Ôi, cô gái này thật đáng sợ… Đúng rồi, Kim Tương Ngọc! Anh nhớ lại hình dung của Lâm Nhược Thần. Tiểu Nhược chính là cô em gái làm vương làm tướng của cậu, bộ dạng im lặng ngoan ngoãn nãy giờ thật ra chỉ là trạng thái ẩn mình để quan sát con mồi mà thôi. Toàn thân Khưu Thiên đổ mồ hôi lạnh.
“Tốt, để tôi xem xét lại, coi anh có phải hàng dỏm hay không.” Tiểu Nhược nhanh nhẹn lưu số, tiếp tục nói. “Lát ăn xong anh đi theo bọn tôi, không cho phép từ chối.”
Tiểu Nhược vừa nói hết câu, Lâm Nhược Thần đã đi ra, cậu nhận đồ uống trên tay Khưu Thiên rồi theo mọi người đến tiệm mì.
Hàng dỏm? Nghĩa là sao? Nhược Thần thực sự đang trốn tui? A còn chuyện hình xăm vẫn chưa trả lời tui nữa. Này!
Sau khi ăn xong, Lâm Nhược Thần không có ý kiến, Khưu Thiên thì không có quyền ý kiến, tất cả đều do Tiểu Nhược quyết định.
“Đến trung tâm thương mại mười tầng đi nhà sách.” Tiểu Nhược nói.
Lúc cả ba vừa vào đến cửa, Lâm Nhược Thần đã vùi đầu xem hết quyển này đến quyển khác, Khưu Thiên thông báo một câu rồi cũng rẽ sang khu sách mình ưa thích, vừa lựa đông lựa tây vừa thi thoảng ngẩng lên nhìn cậu.
“Chúng ta cùng đi xem mấy gian hàng khác đi.” Tiểu Nhược nói.
Khưu Thiên ngoan ngoãn nghe lệnh, đi theo Lâm Nhược Thần xem này xem nọ, Tiểu Nhược ở phía sau hai người hầu như không lên tiếng, nhưng anh có thể cảm giác được mình đang bị quan sát gắt gao, trên lưng như có cả ngàn mũi châm.
“Em gái cậu thật ít nói.” Khưu Thiên cầm gói snack rong biển lên che mặt, nhỏ giọng nhận xét với Lâm Nhược Thần.
“Ảo giác đấy.” Cậu cũng thì thầm với anh. “Mỗi lần nó im lặng nghĩa là đang có ý đồ xấu.”
“Cô ấy biết chuyện của cậu?”
“Biết, chẳng có việc nào của tôi mà nó không biết.”
Nếu Tiểu Nhược cái gì cũng biết, vậy nghĩa là Nhược Thần thực sự chạy đến đây trốn mình? Thực sự vì mình mà mất hồn mất vía? Tâm lý Khưu Thiên bắt đầu rối loạn.
Có lẽ Tiểu Nhược chính là đặc trưng của loài hoa nắp ấm ăn thịt, khiến anh dấy lên bản năng sợ hãi cái chết mỗi lần đối mặt với cô, chưa kể Lâm Nhược Thần có thể nhìn thấu bản chất của anh, vậy Tiểu Nhược cũng sẽ nhìn ra có phải không? Vậy có khi nào anh sẽ bị ăn thịt luôn không? Ôi ôi ôi.
Dạo đến hơn năm giờ, mắt thấy thời gian đã không còn kịp, Khưu Thiên vội vàng chào tạm biệt hai người.
“Ăn tối xong nhớ gọi điện cho Tiểu Thần nhé, chúng ta cùng đi chợ đêm.” Tiểu Nhược cười ngọt ngào. Da đầu Khưu Thiên lại run lên từng trận.
Anh gần như là chạy trối chết đến nhà họ Lý, kéo Lý Dĩ Thành vào một góc. “Tui đi mua bánh nướng thì gặp phải hoa trắng nhỏ với hoa nắp ấm, hoa nắp ấm nói hoa trắng nhỏ chạy tới Đài Trung này là để trốn tui hu hu hu.”
“Xem ra cậu với hoa trắng nhỏ thật sự có duyên, đừng bỏ cuộc, cố lên.” Lý Dĩ Thành làm mặt thâm tình.
“Xùy! Bớt nói mấy câu sáo rỗng đi, tác dụng quái gì! Tui cần lời khuyên hữu ích, hữu ích hiểu không hả! Nhà cậu giờ bây chỉ mong dọn đồ chạy khỏi tui cho lẹ chứ gì, cái đồ theo trai bỏ bạn…” Khưu Thiên bày ra vẻ hung tợn.
“Ê đừng tưởng có mẹ tui ở đây mà tui không dám đánh cậu nhé.” Lý Dĩ Thành cười hăm dọa.
“Mẹ nuôi! Con trai mẹ bắt nạt con kìa hu hu hu~~~”
Tiệc tối kéo dài đến chín rưỡi, ra khỏi nhà Lý Dĩ Thành, Khưu Thiên vội vàng gọi điện cho Lâm Nhược Thần, hẹn mười giờ gặp nhau ở chợ đêm. Tuy hoa nắp ấm rất đáng sợ, nhưng vì cậu, anh sẽ cắn răng hy sinh thân mình cho loài ác ma ăn thịt.
Mười giờ tối, chợ đêm cuối tuần họp trên sườn dốc, dòng người đông nghịt chen chúc nhau trên đường, tay trái đụng tay phải, chỉ có thể nương theo hướng di chuyển của đám đông mà bị đẩy về phía trước.
“Tôi muốn ăn cái này, cái này, cái này với cái kia nữa.” Lâm Nhược Thần vui vẻ chỉ vào mấy gian hàng.
Khưu Thiên đi phía sau cậu, cẩn thận tránh cho cậu bị xô đẩy, hai người cùng ăn bên sạp hàng, dường như quên mất sự tồn tại của Tiểu Nhược.
Lâm Nhược Thần vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa hởn hở nhìn khắp nơi, chen giữa đám người, tay còn chỉ đông chỉ tây, vô tình bị dạt ra tận phía ngoài.
“Cẩn thận.” Khưu Thiên nhanh nhẹn kéo cậu ngược trở lại.
Lâm Nhược Thần ngạc nhiên nhìn anh.
“Suýt nữa là bị tông trúng rồi, phải cẩn thận chứ.” Anh nói, rồi thản nhiên buông cậu ra.
“Ừ,” Lâm Nhược Thần cười, đưa xiên thịt gà trên tay đến bên miệng anh, “Có muốn ăn không?”
Khưu Thiên cúi xuống gặm một miếng thịt, cảm nhận ngực mình như có tràng pháo hoa đang nổ, đùng đoàng, đùng đoàng, vang dội.
Anh nghĩ quyết định của mình hoàn toàn đúng đắn, chỉ cần có thể ở cạnh cậu là tốt rồi, chỉ cần thi thoảng cậu lại cho anh một nụ cười, một ánh mắt, một động tác thân mật, là đủ rồi.
Tình yêu của anh, xét cho cùng, chỉ là sự tồn tại trong mộng tưởng, nên sẽ không bao giờ chết đi, sẽ theo anh dài lâu hơn hết thảy.
Như vậy, rất tốt.
Vui vẻ dạo chợ đến hơn mười một rưỡi, Tiểu Nhược vốn đang biến mất bỗng từ đâu xuất hiện. “Ăn no rồi.”
“Ừ, về thôi, tôi cũng no rồi.” Lâm Nhược Thần quay lại nói với Khưu Thiên. “Ngày mai cùng về Đài Bắc nhé?”
“Ok, cơm tối xong, khoảng bảy giờ tôi sẽ gọi cho cậu.” Anh cười phất tay chào tạm biệt, nhìn cậu và Tiểu Nhược sóng vai băng qua đường, đột nhiên, Tiểu Nhược quay đầu lại, len lén làm dấu hiện gọi điện thoại với Khưu Thiên.
Anh lập tức gật đầu, lòng dấy lên sợ hãi như đang đợi tuyên án.
“Chả phải tối nay con qua nhà Tiểu Thành dự tiệc à? Đói lâu ăn mới được nhiều.” Mẫu thân đại nhân của anh thản nhiên nói.
Trên đời này chỉ có mẹ nuôi là tốt với tui nhất thôi! Khưu Thiên cắn răng rơi lệ, quyết định lết ra quán bánh nướng nọ cứu rỗi cái dạ dày.
Ngồi trên chiếc xe 50 phân khối mà mẫu thân đại nhân vẫn dùng để đi chợ, Khưu Thiên chậm rãi chạy giữa đường phố Đài Trung, phía đầu xe, những tờ quảng cáo trong giỏ đựng loạt soạt bay theo gió.
Anh thích Đài Trung, đêm qua lúc bước xuống xe buýt, trong khoảnh khắc ấy, cảm giác “quay về Đài Trung” hiện lên thật rõ ràng, như dòng nước ấm len lỏi vào góc tối lạnh lẽo nhất trong lòng, chẳng thể diễn tả được bằng lời.
Lý Dĩ Thành đã không còn cần anh bầu bạn, anh rất muốn quay về Đài Trung, nhưng một là anh vẫn thích công việc hiện tại, hai là anh Cường đối với anh cũng như Thái hậu thứ hai, không thể bỏ mặc anh ấy mà đi. Ít cũng phải làm ở đó được một năm rồi hẵng bàn. Lúc ấy anh Cường là người trực tiếp dắt anh vào công ty, làm sao có thể chỉ ngồi vài tháng đã giũ áo quay đầu.
Khưu Thiên dừng xe, giữa phố chợ đông đúc tìm được quán bánh nướng nọ. “Cho một bánh không cay, để nguyên đừng cắt ra.” Anh nói, cảm nhận cơn đói đã leo từ dạ dày lên tận miệng, đợi mua bánh xong đi mua sữa, rồi đi ăn món kho với cả mì xào…
“Thiên Thiên!”
“Có!” Khưu Thiên trả lời theo phản xạ, một giây sau mới kịp phản ứng, quay sang nhìn người đang kéo góc áo anh.
“Sao anh lại ở đây?” Gương mặt Lâm Nhược Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, bên cạnh cậu là một cô gái trẻ, mái tóc đen dài buông xõa, gương mặt rất giống cậu.
“Tôi đói nên đi mua bánh nướng.” Khưu Thiên vẫn chưa hoàn hồn.
“Không phải vậy, ý tôi là sao anh lại ở Đài Trung?” Lâm Nhược Thần vừa bực mình vừa buồn cười, đâm đâm cánh tay anh.
“À, sinh nhật mẹ nuôi, tôi về chúc mừng,” Khưu Thiên cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. “Cậu đến thăm em gái sao?”
“Ừ,” Lâm Nhược Thần chỉ vào cô gái bên cạnh, “Em gái tôi, gọi là Tiểu Nhược.”
Anh và Tiểu Nhược vẫy tay chào nhau, lúc anh tự xưng tên, Tiểu Nhược nhìn anh mỉm cười, dường như là cô gái ôn hòa trầm tĩnh. Khưu Thiên chưa kịp nói câu tiếp theo, bánh đã nướng xong, ba người đi mua đồ uống rồi đến ngồi trước bậc thềm bên cạnh đường.
“Em gái cậu sao không gọi là Tiểu Hi?” Bấy giờ Khưu Thiên mới có cơ hội thắc mắc.
“Chữ Hi khó viết lắm, dù sao tôi gọi là Tiểu Thần, con bé gọi Tiểu Nhược, sẽ không nhầm lẫn,” Lâm Nhược Thần vừa ăn bánh vừa trả lời, “Ngon quá.”
“Ừ ngon thật, xong đi ăn mì xào không? Chỉ vậy chưa có no.”
“Được, sau đó ăn điểm tâm ngọt nhé, tôi muốn ăn bánh xốp.”
Trong cuộc trò chuyện giữa cậu và Khưu Thiên, không ai chủ động nhắc đến vấn đề “Tại sao lại không rủ tôi đi Đài Trung”, mà Tiểu Nhược ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng không mở miệng.
“Đợi tôi một lát, tôi vào nhà vệ sinh.” Ăn bánh nướng xong, Lâm Nhược Thần đưa đồ uống cho Khưu Thiên rồi tức tốc chạy vào trong quán.
Anh đứng chờ ở cửa, nhìn Tiểu Nhược cúi xuống buộc lại dây giày, áo sơ mi của cô hở ra một đoạn nhỏ, vừa vặn nhìn thấy một hình xăm mặt trời hoàn chỉnh nơi thắt lưng, rất giống với hình xăm của Lâm Nhược Thần, vừa dịu dàng tinh tế, vừa rực rỡ như lửa… Không đúng!
“Tại sao hình xăm của em lại là nguyên ông mặt trời? Tôi tưởng hai người chỉ xăm có một nửa thôi?” Khưu Thiên chưa kịp nghĩ ngợi, đã bật thốt.
Tiểu Nhược đứng thẳng người dậy, nhướng mi, không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn Khưu Thiên một lượt từ đầu đến chân, sau đó phá lên cười như điên, “Hóa ra anh chính là người kia! Ôi mẹ ơi, Tiểu Thần cũng ít có thảm, đã chạy tới Đài Trung trốn anh mà vẫn đụng phải anh, ha ha ha…”
Nhược Thần chạy tới Đài Trung để trốn anh? Lời của Tiểu Nhược khiến Khưu Thiên nhất thời ngẩn ra, Nhược Thần chạy tới Đài Trung trốn anh? Nhược Thần trốn anh? Nhược Thần trốn anh trốn anh trốn anh… Gương mặt của Khưu Thiên gần như vặn vẹo.
“Ấy chết nói nhầm rồi, không phải trốn anh đâu, là tới tĩnh tâm thôi, đừng khổ sở như vậy, ngoan.” Tiểu Nhược vô tư cười, “Không có vấn đề gì với anh cả, đừng sợ, trước giờ chưa từng thấy Tiểu Thần mất hồn mất vía như lần này đâu.”
Nhược Thần mất hồn mất vía? Vì anh mà mất hồn mất vía? Mất hồn mất vía mất hồn mất vía mất hồn mất vía… Gương mặt Khưu Thiên lại trở về với vẻ ngu ngơ ban đầu.
Tốc độ thay đổi của Tiểu Nhược quá nhanh, quả thực khiến anh theo không kịp.
“Mặt mũi thân hình đều tốt, cao bao nhiêu?” Tiểu Nhược hài lòng quan sát Khưu Thiên.
“Hả? 182cm.” Khưu Thiên ngoan ngoãn báo chiều cao.
“Tốt tốt.” Tiểu Nhược nhích lại gần, hai tay sờ soạng lên ngực anh.
“Á? Làm gì đó? Nam nữ thụ thụ bất thân!” Khưu Thiên giật mình nhảy dựng, đời này anh chưa từng bị phụ nữ sờ qua đâu nhé.
“Kiểm tra coi ngực anh có đủ vững chãi không,” Tiểu Nhược cười ranh mãnh, “Không tệ. Kích thước thì sao?”
“Kích kích kích kích thước?”
“À, thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng phải cho tôi dùng.” Tiểu Nhược phất tay buông tha anh, đồng thời rút điện thoại ra. “Số phone?”
“Hả?” Khưu Thiên run run đọc lên một dãy số.
Ôi, cô gái này thật đáng sợ… Đúng rồi, Kim Tương Ngọc! Anh nhớ lại hình dung của Lâm Nhược Thần. Tiểu Nhược chính là cô em gái làm vương làm tướng của cậu, bộ dạng im lặng ngoan ngoãn nãy giờ thật ra chỉ là trạng thái ẩn mình để quan sát con mồi mà thôi. Toàn thân Khưu Thiên đổ mồ hôi lạnh.
“Tốt, để tôi xem xét lại, coi anh có phải hàng dỏm hay không.” Tiểu Nhược nhanh nhẹn lưu số, tiếp tục nói. “Lát ăn xong anh đi theo bọn tôi, không cho phép từ chối.”
Tiểu Nhược vừa nói hết câu, Lâm Nhược Thần đã đi ra, cậu nhận đồ uống trên tay Khưu Thiên rồi theo mọi người đến tiệm mì.
Hàng dỏm? Nghĩa là sao? Nhược Thần thực sự đang trốn tui? A còn chuyện hình xăm vẫn chưa trả lời tui nữa. Này!
Sau khi ăn xong, Lâm Nhược Thần không có ý kiến, Khưu Thiên thì không có quyền ý kiến, tất cả đều do Tiểu Nhược quyết định.
“Đến trung tâm thương mại mười tầng đi nhà sách.” Tiểu Nhược nói.
Lúc cả ba vừa vào đến cửa, Lâm Nhược Thần đã vùi đầu xem hết quyển này đến quyển khác, Khưu Thiên thông báo một câu rồi cũng rẽ sang khu sách mình ưa thích, vừa lựa đông lựa tây vừa thi thoảng ngẩng lên nhìn cậu.
“Chúng ta cùng đi xem mấy gian hàng khác đi.” Tiểu Nhược nói.
Khưu Thiên ngoan ngoãn nghe lệnh, đi theo Lâm Nhược Thần xem này xem nọ, Tiểu Nhược ở phía sau hai người hầu như không lên tiếng, nhưng anh có thể cảm giác được mình đang bị quan sát gắt gao, trên lưng như có cả ngàn mũi châm.
“Em gái cậu thật ít nói.” Khưu Thiên cầm gói snack rong biển lên che mặt, nhỏ giọng nhận xét với Lâm Nhược Thần.
“Ảo giác đấy.” Cậu cũng thì thầm với anh. “Mỗi lần nó im lặng nghĩa là đang có ý đồ xấu.”
“Cô ấy biết chuyện của cậu?”
“Biết, chẳng có việc nào của tôi mà nó không biết.”
Nếu Tiểu Nhược cái gì cũng biết, vậy nghĩa là Nhược Thần thực sự chạy đến đây trốn mình? Thực sự vì mình mà mất hồn mất vía? Tâm lý Khưu Thiên bắt đầu rối loạn.
Có lẽ Tiểu Nhược chính là đặc trưng của loài hoa nắp ấm ăn thịt, khiến anh dấy lên bản năng sợ hãi cái chết mỗi lần đối mặt với cô, chưa kể Lâm Nhược Thần có thể nhìn thấu bản chất của anh, vậy Tiểu Nhược cũng sẽ nhìn ra có phải không? Vậy có khi nào anh sẽ bị ăn thịt luôn không? Ôi ôi ôi.
Dạo đến hơn năm giờ, mắt thấy thời gian đã không còn kịp, Khưu Thiên vội vàng chào tạm biệt hai người.
“Ăn tối xong nhớ gọi điện cho Tiểu Thần nhé, chúng ta cùng đi chợ đêm.” Tiểu Nhược cười ngọt ngào. Da đầu Khưu Thiên lại run lên từng trận.
Anh gần như là chạy trối chết đến nhà họ Lý, kéo Lý Dĩ Thành vào một góc. “Tui đi mua bánh nướng thì gặp phải hoa trắng nhỏ với hoa nắp ấm, hoa nắp ấm nói hoa trắng nhỏ chạy tới Đài Trung này là để trốn tui hu hu hu.”
“Xem ra cậu với hoa trắng nhỏ thật sự có duyên, đừng bỏ cuộc, cố lên.” Lý Dĩ Thành làm mặt thâm tình.
“Xùy! Bớt nói mấy câu sáo rỗng đi, tác dụng quái gì! Tui cần lời khuyên hữu ích, hữu ích hiểu không hả! Nhà cậu giờ bây chỉ mong dọn đồ chạy khỏi tui cho lẹ chứ gì, cái đồ theo trai bỏ bạn…” Khưu Thiên bày ra vẻ hung tợn.
“Ê đừng tưởng có mẹ tui ở đây mà tui không dám đánh cậu nhé.” Lý Dĩ Thành cười hăm dọa.
“Mẹ nuôi! Con trai mẹ bắt nạt con kìa hu hu hu~~~”
Tiệc tối kéo dài đến chín rưỡi, ra khỏi nhà Lý Dĩ Thành, Khưu Thiên vội vàng gọi điện cho Lâm Nhược Thần, hẹn mười giờ gặp nhau ở chợ đêm. Tuy hoa nắp ấm rất đáng sợ, nhưng vì cậu, anh sẽ cắn răng hy sinh thân mình cho loài ác ma ăn thịt.
Mười giờ tối, chợ đêm cuối tuần họp trên sườn dốc, dòng người đông nghịt chen chúc nhau trên đường, tay trái đụng tay phải, chỉ có thể nương theo hướng di chuyển của đám đông mà bị đẩy về phía trước.
“Tôi muốn ăn cái này, cái này, cái này với cái kia nữa.” Lâm Nhược Thần vui vẻ chỉ vào mấy gian hàng.
Khưu Thiên đi phía sau cậu, cẩn thận tránh cho cậu bị xô đẩy, hai người cùng ăn bên sạp hàng, dường như quên mất sự tồn tại của Tiểu Nhược.
Lâm Nhược Thần vừa nhai thức ăn trong miệng, vừa hởn hở nhìn khắp nơi, chen giữa đám người, tay còn chỉ đông chỉ tây, vô tình bị dạt ra tận phía ngoài.
“Cẩn thận.” Khưu Thiên nhanh nhẹn kéo cậu ngược trở lại.
Lâm Nhược Thần ngạc nhiên nhìn anh.
“Suýt nữa là bị tông trúng rồi, phải cẩn thận chứ.” Anh nói, rồi thản nhiên buông cậu ra.
“Ừ,” Lâm Nhược Thần cười, đưa xiên thịt gà trên tay đến bên miệng anh, “Có muốn ăn không?”
Khưu Thiên cúi xuống gặm một miếng thịt, cảm nhận ngực mình như có tràng pháo hoa đang nổ, đùng đoàng, đùng đoàng, vang dội.
Anh nghĩ quyết định của mình hoàn toàn đúng đắn, chỉ cần có thể ở cạnh cậu là tốt rồi, chỉ cần thi thoảng cậu lại cho anh một nụ cười, một ánh mắt, một động tác thân mật, là đủ rồi.
Tình yêu của anh, xét cho cùng, chỉ là sự tồn tại trong mộng tưởng, nên sẽ không bao giờ chết đi, sẽ theo anh dài lâu hơn hết thảy.
Như vậy, rất tốt.
Vui vẻ dạo chợ đến hơn mười một rưỡi, Tiểu Nhược vốn đang biến mất bỗng từ đâu xuất hiện. “Ăn no rồi.”
“Ừ, về thôi, tôi cũng no rồi.” Lâm Nhược Thần quay lại nói với Khưu Thiên. “Ngày mai cùng về Đài Bắc nhé?”
“Ok, cơm tối xong, khoảng bảy giờ tôi sẽ gọi cho cậu.” Anh cười phất tay chào tạm biệt, nhìn cậu và Tiểu Nhược sóng vai băng qua đường, đột nhiên, Tiểu Nhược quay đầu lại, len lén làm dấu hiện gọi điện thoại với Khưu Thiên.
Anh lập tức gật đầu, lòng dấy lên sợ hãi như đang đợi tuyên án.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook