Thú Vợ Tùy Thê
Chương 10

“Thủy cô nương, lời kia là có ý gì?”

Cưa đóng chặt, Ân Nham Tuyền nhìn chằm chằm trên mặt Thủy Thu Nhạn lộ vẻ tươi cười thần bí.

“Nếu ngày mai chúng ta muốn vào núi bắt ma, sao không thừa dịp cơ hội này, một mũi tên trúng hai đích, thuận đường đem ma nữ giải quyết, chẳng phải là vì giang hồ trừ mối họa sao?” Nếu có thể diệt trừ yêu nữ, nàng thành anh hùng, uy danh Thủy gia bảo ngày càng tăng, nếu bắt giữ, nàng còn có thể ép hỏi bộ chí âm võ công, cùng với đồn đại Y Thánh ở Lạc Vân Cư có được bảo tàng vô giá.

“Thủy cô nương!” Ân Nham Tuyền cả kinh.

“Ân đại hiệp đừng giấu giếm ta, ta biết phu nhân của vị Lục công tử kia, chính là người mà võ lâm chính phái phải kiêng dè huyết ma nữ”.

Một năm trước, nàng cùng nha hoàn chuồn êm ra khỏi bảo, tưởng nhìn một cái vị hôn phu dài ngắn ra sao, thật vất vả đuổi theo Sở Bá Thiên, lại thấy một hồi khủng bố giết chóc, nàng vĩnh viễn sẽ không quên ma nữ kia diện mạo ra sao.

“Nếu Thủy cô nương đã biết, ta cũng sẽ nói thẳng, thân thủ của nàng quá cao cường, không phải cô nương, ta cũng không phải người nhàn hạ không có biện pháp ứng phó, ta khuyên cô nương đánh mất ý niệm này trong đầu đi, không cần không công hy sinh”. Huống hồ lần này, là nàng ấy trọ giúp bọn họ một tay.

Lần trước việc dùng độc, làm cho thanh danh trong sạch của hắn bị một vết dơ, lần này nếu lại dùng thủ đoạn đánh lén, không phải đúng như Lục công tử dã nói sao, hắn cùng với loại người ma đạo ti bỉ có gì khác biệt?

“Điểm ấy Ân đại hiệp không cần lo lắng”. Nàng nắm chắc thắng lợi mỉm cười. “Ta cùng với Lục phu nhân lén nói qua, cũng biết được chút ít chuyện trước đây, ta đã phát hiện được nhược điểm của ma nữ kia, đó chính là Lục công tử, chỉ cần chúng ta có cơ hội lấy Lục công tử làm con tin, còn có cái gì phải sợ?”

“Điều này….” Ân Nham Tuyền sắc mặt bối rối.

“Muốn giữ Lục công tử trong tay không một tấc sắt, ta nghĩ đối với Ân đại hiệp cũng không phải việc khó đi?” Nàng xem ra Ân Nham Tuyền đang chần chừ, trong lòng thầm hô, nàng cũng không muốn buông tha cho cơ hợi thành danh, phải ngẫm lại biện pháp làm cho Ân Nham Tuyền gật đầu mới được.

“Thủy cô nương, đối phương hiện đang đứng cùng chiếc thuyền với chúng ta, chúng ta dùng loại phương pháp này đối phó nàng, tựa hồ không phải là việc quân tử nên làm” Bị Lục Viễn Tri mắng nên lương tâm vẫn tự trách.

“Nàng lạm sát kẻ vô tội, được coi là chính đạo sao? Ân đại hiệp, uổng ngươi là đứng đầu võ lâm chính phái, loại việc có thể giúp đỡ thiên hạ này, chẳng lẽ cứ như vậy để ma nữ kia nhơn nhơn không ai quản?”

Ân Nham Tuyền trong tâm bị bốn chữ “Bảo vệ chính nghĩa” làm cho dao dộng.

Thủy Thu Nhạn một lần nữa xuống tay, “Ân đại hiệp sẽ không quên Sở đường chủ đi! Một năm trước, ma nữ kia chặt đứt hai tay vị hôn phu của ta, làm vị hôn phu của ta ý chí tinh thần sa sút, cự tuyệt hôn sự cùng ta, tuyệt vọng nhảy xuống vực; ma nữ kia tiện đà còn giết Bá Đao Đường tả hữu hộ pháp, giết hại đường chủ, Bá Đao Đường từ đấy giải tán, làm cho vị hôn phu của ta sau khi chết cũng không thể an bình, một nữ nhân đáng sợ như vậy, sao có thể để cho nàng ta tiêu diêu tự tại?”

“Bá Đao Đường biến mất là cùng ma nữ kia có liên quan?” Hắn nghĩ đến Bá Đao Đường là vì rắn mất đầu, bên trong tranh quyền đấu thế, mới đưa đến diệt đường.

“Sở đường chủ nguyên là vị hôn phu của ta, ta đối với hiểu biết về Bá Đao Đường tự nhiên nhiều hơn, ngươi nghĩ, ta sẽ lấy việc này nói dối sao?” Thủy Thu Nhạn mắt hiện lên một đạo quang. “Cho nên ta thù này không thể không báo!”

Bịa đặt cũng được, là bọn họ khiến Thủy gia bảo bị từ hôn một cách ác ý, làm cho Sở Bá Thiên tuyệt vọng cũng thế, có thể nói Ân Nham Tuyền hay không, phải xem lần này. “Ân đại hiệp, ngươi sẽ không ngồi mặc kệ chứ! Thừa dịp cơ hội này, diệt cỏ tận gốc, một đao giải quyết yêu nữ kia”.

“Nhưng mà, phu nhân Lục công tử hiện đang mang bầu, chúng ta làm như vậy, có phải hay không rất tàn nhẫn?”

“Ta cũng là nữ nhân, đương nhiên sẽ không muốn làm ra việc tàn nhẫn, nhưng ngẫm lại, một ma nữ thì có thể dạy dỗ đứa nhỏ thành cái dạng gì? Nếu làm cho tiểu ma đầu lớn lên, nói không chừng sẽ khiến cho võ lâm trải qua một trận kiếp nạn khác”.

Trầm ngâm trong chốc lát, ngẫm lại lời nàng nói cũng không phải không có đạo lý, hắn gật đầu nói: “Được rồi! Vậy kế hoạch của cô nương là gì?”

Thủy Thu Nhạn cười cười, “Ta tình thừa dịp ma nữ kia giải quyết Phong Ma…..”

Hết thảy liền giống như kế hoạch của Thủy Thu Nhạn, thời điểm Luyện Vô Tâm đối phó Hoắc Giới, Thủy Thu Nhạn đánh ám hiệu cho Ân Nham Tuyền, một phen chĩa kiếm đạt vào gáy của Lục Viễn Tri.

Khi Luyện Vô Tâm thu chưởng, liền nhìn đến Lục Viễn Tri đã hồn nhiên thành nơi đặt đao, còn ngốc vù vù đối với nang cười. Nàng sắc mặt ngưng trọng, phía sau kiếm khí tới gần, nàng bản năng muốn tránh, lại nghe thấy một câu giọng nữ chém thẳng đến!

“Ngươi nếu dám phản kháng, tin hay không ta nói một câu, ngươi cứ chờ mà thay tướng công ngươi nhặt xác!”

Xoạt, Luyện Vô Tâm ngay cả mày cũng không nhíu, tùy ý để vai trái bị đâm xuyên thấy, theo tiếng hô của tướng công nàng, nàng biết một kiếm này vết thương không nhẹ.

Không có cảm giác đau là ưu việt duy nhất, trước đây nàng chưa từng cảm thụ cái gì là đau đớn, nhưng, nhìn thấy biểu tình của nam nhân kia đau lòng, chính tâm mình cũng vì thế mà đau theo.

“Hôm nay Thủy Thu Nhạn ta đến tiêu diệt ma đầu hoành hành ngươi, vì người trong thiên hạ trừ hại!” hung hăng rút trường kiếm ra khỏi vai Luyện Vô Tâm để lại vết hõm ở vai, Thủy Thu Nhạn như là sợ mọi người không thấy rõ, lần nữa đâm kiếm lên lưng Luyện Vô Tâm.

Máu đỏ thấm xiêm y, thẫm vào dải băng trắng buộc tóc, đỏ sẫm một mảnh.

Luyện Vô Tâm cho dù công lực mạnh mẽ trở lại, cũng chỉ là đơn thương độc mã, trên vai cùng trên lưng đều có vết thương, truyền đến từng trận cảm giác nóng rực, nàng không thể đứng thẳng, toàn thân mất hết sức lực.

“Tâm nhi!” Lục Viễn Tri ra sức xoay tới, mặc cho vết đao sắc bén ở gáy tạo thành từng đường máu. “Ta thật khờ, lại một lần tin tường lũ tiểu nhân chính đạo ti bỉ các ngươi, lũ người chết tiệt!”

Bị cặp mắt tràn ngập oán hận kia trừng lớn, Ân Nham Tuyền run lên, ra lệnh chính mình không thể có lòng dạ đàn bà, Thủy cô nương nói đúng, giết nữ nhân kia, là vì thiên hạ trừ hại. “Lục công tử, xin tha thứ cho ta, chúng ta bắt buộc phải làm như vậy!”

“Cái gì kêu phải làm như vậy? Lấy cái khẩu khí chính đạo của các ngươi mà nói, ngươi có biết Tâm nhi vì sao giết Y Thánh sao? Còn có cái gì chó má Thượng Quan Thiện Nhân sao? Bọn họ cùng các ngươi thật giống nhau, bề ngoài thì tỏ vẻ chính khí nghiêm nghị, trên thực tế hành động lại khiến người ta khinh thường, chỉ lo chinh mình mà lợi dụng người khác, ngươi ngang nhiên còn tại trước mặt ta mà đàm đạo chính tà, ngươi chính trực ở nơi nào?”

Ân Nham Tuyền nhanh nhíu mi lại, sắc mặt có chút chần chờ.

Thấy thế, Thủy Thu Nhạn sợ phiến phức sinh biến, sợ ma nữ sẽ phản kháng, tự nàng phía sau lại đâm thêm một đao. “Ân đại hiệp, ngươi không được dao động, chúng ta đây là vì thiên hạ trừ hại”.

Trọng yếu chính là mình, nàng đã thành danh.

Nhưng nàng vạn vạn không đoán được, chính mình rất xem nhẹ một người.

Nhìn thấy Tâm nhi lại bị bổ một đao đau đớn, Lục Viễn Tri rống tiếng gầm gừ vang tận mậy xanh, không hề áp chế lực ngưng tụ tại đan điền đang hỗn độn tạp khí, toàn bổ trong cơ thể đều bùng nổ.

Cỗ lực này vừa nhanh lại mạnh, hắn hét lớn một tiếng, hai tay tự mở ra, chưởng khí mãnh liệt đem người xung quanh đánh văng ra, hai gãi nam nhân kèm hai bên trong nháy mắt bay ra ngoài.

Ân Nham Tuyền tuy rằng vận khí đứng vững, vẫn bị đánh cách xa hơn mười bước, ngực một trận quay cuồng, Ân Nham Tuyền nôn ra một ngụm máu.

Lục Viễn Tri phát điên!

Tóc dài hỗn độn bay phiêu dật trong gió, thổi tán ở hai bên, lại thêm tiếng khóc thét không ngừng, càng có vẻ âm tà khủng bố.

Hắn đi bước một tới lấy kiếm để trước mặt Thủy Thu Nhạn.

“Ngươi muốn làm cái gì?” thanh âm khẽ run tiết lộ sự hoảng sợ, đi từng bước lùi về phía sau.

Hay nói giỡn, nam nhân này chỉ trong nửa khắc đã đem vài tên cao thủ cùng công phu nhất đẳng Ân Nham Tuyền toàn bộ ngã gục, nàng làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Lục Viễn Tri không ngại kiếm trước mắt, cúi thân xuống, tay nhẹ run ôm lấy thê tử hắn, máu chảy nóng ẩm thấm vào lòng bàn tay hắn, giống như nước nóng bỏng tay, khiến lòng thấy cực kỳ đau đớn. “Tâm nhi, nàng chống đỡ một chút, ta lập tức mang nàng xuống núi, nàng không có việc gì”.

Tiếng nói khàn khàn, lời này kỳ thật là nói cho chính hắn nghe, dùng để an ủi chính hắn.

“Ta không sao, nhưng thật ra chàng…..” hướng đến ánh mắt lạnh băng, lúc này rõ ràng hiện ra không hờn giận, nàng miễn cưỡng giơ tay phải lên, ở trước ngực hắn tự điểm nhất huyệt chung quanh, “Không phải muốn chàng khống chế hoành hành khí trong cơ thể sao? Vì sao không nghe lời ta nói, chàng thật muốn bị nội thương sao?”

Vài cái động tác nhỏ, lại làm mặt nàng càng thêm trắng bệch.

“So với nàng, điểm ấy tính cái gì, ta sẽ không để nàng có việc gì!” cắn chặt răng, hắn một chữ một chữ nói.

“Chàng cũng biết thân thể ta, ta chống đỡ nổi”. không cảm thụ được đau đớn, nhưng chính bản thân lại cảm thấy lạnh như băng, ý thức có điểm hôn mê.

Thừa dịp hai người này không để ý, Thủy Thu Nhạn muốn tự bảo vệ mình, giơ kiếm hướng bọn họ đánh tới, không ngờ, một bàn tay mang máu phút chốc giữ chặt mắt cá chân.

Hành động xảy ra thình lình làm nàng ta sợ hãi, đánh mất cơ hội phản kích tốt nhất.

“Ngươi làm cái gì?” Thủy Thu Nhạn lui lại phía sau, đem tên chết tiệt khống chế đánh văng ra.

Mặc cho nàng ta đã lui tới mấy bước xa, nụ cười giả tạo của Lục Viễn Tri lại làm lông tơ nàng ta dựng thẳng đứng, trong lòng bất an càng cao hơn.

“Ngay cả một Tâm nhi không thể chống đỡ được, huống chi ta lại có được năm phần nội lực của nàng, ai dám ngăn cản ta mang Tâm nhi đi, ta sẽ làm cho hắn nếm thử cái gì kêu xương cốt chuyển dời”. Lục Viễn Tri lưng cõng Luyện Vô Tâm, trên mặt lộ ra lãnh tuyệt.

Không hổ là vợ chồng, lời nói ra đồng dạng có uy lực đe dọa hiệu quả tương đương nhau, Thủy Thu Nhạn đứng im, nhìn xung quanh không ít người bị thương, không người dám ngăn hắn lại, phải nói, không có người có thể có lực đứng lên ngăn bọn họ rời đi.

Là hắn ngu, là hắn khờ, nếu không phải hắn muốn Tâm nhi làm việc thiện, Tâm nhi sẽ không gặp phải kiếp nạn này, hắn quả nhiên vẫn là nam nhân mang đến tai họa cho nàng.

Không, đây là lần cuối cùng, hắn thế.

Mồ hôi tẩm ẩm ướt vạt áo hắn, hơi thở hắn hỗn loạn, so vớ thê tử trong lòng, sắc mặt hắn cũng là trắng bệch đáng sợ.

“Ta sẽ không để cho nàng có việc gì, nhất định sẽ không”. Liều mình nói ra, nhưng hắn hoảng, hắn loạn, phóng mắt nhìn lại, chung quanh mọt mảnh trắng xóa, căn bản không tìm được đường xuống núi.

Tuyết khó đi, hắn cắn răng chống tuyết mà đi, hắn cứ ngã xuống rồi lại chống dậy đi tiếp, hắn muống mang Tâm nhi xuống núi cầu cứu. “Tâm nhi, nàng oán ta, giận ta đều tốt, nhưng mà nàng nhất định phải cùng ta, vô luận như thế nào nàng đều phải chống đỡ.”

“Đừng quên, nàng còn phải về Anh Đào Cốc theo ta tính toán sổ sách, ta đã đào chín cái hố, từng cái hố đều có gần trăm hột anh đào, ta ăn không bảo bối của nàng, nàng nên theo ta tính toán sổ sách thật tốt”. Ai nói nam nhi không rơi lệ, hốc mắt hắn đã ướt át đỏ hoen.

Thân thể chống đỡ đến cực hạn, mỗi bước đi, chân hắn đều đã không tự giác mà phát run, xem trong mắt Luyện Vô Tâm, là đau lòng nói không nên lời. “Nếu, ta không chống đỡ được, chàng sẽ theo giúp ta sao?”

Đôi môi mất đi huyết sắc nhẹ nhàng hỏi.

“Ta sẽ”. hắn không chút do dự mở miệng, “Nàng còn không hiểu sao? Nàng sống, ta sống; nếu nàng chết, ta sẽ chết theo nàng”.

“Đứa ngốc, chàng có thể không cần để ý đến ta”.

“Một chút cũng không ngốc, bởi vì ta yêu nàng, ta đều đã biểu hiện rõ ràng như vậy, nàng còn không cảm nhận được ta yêu nàng đến mức cho dù có hy sinh chính mình cũng sao cả sao?”

Luyện Vô Tâm chớp chớp hai mắt ướt át, như vậy là đủ rồi. “Đừng chạy, chàng không chống chịu được”. nói không chừng người chết trước sẽ là hắn.

“Ai nói ta không chống chịu được, đã đến nước này, nàng còn xem nhẹ năng lực tướng công nàng, nàng muốn chọc giận ta chết sao……”

Luyện Vô Tâm giơ tay lên, điểm huyệt hắn, chân hắn mềm nhũn, hai người cùng ngã xuống nền tuyết trắng.

“Tâm nhi! Nàng đang làm cái gì?” Chân đều đứng không thẳng, hắn như thế nào có thể mang theo nàng đi cầu cứu.

Luyện Vô Tâm ghé vào trên người hắn, thật mạnh thở gấp, “Muốn chàng yêu quý sinh mệnh chính mình”.

“Tâm nhi!” Lời nói như sắp xa nhau như vậy khiến hắn cảm thấy khủng hoảng.

Nàng đối với hắn hiện lên một lúm đồng tiền tuyệt mỹ, rút ra ngân châm đâm vào mấy huyệt trên người mình, máu trên người không hề chảy, nàng hô hấp dồn dập dần dần hòa hoãn, nàng nâng Lục Viễn Tri dậy, làm cho hắn ngồi thẳng lên, lại đem lòng bàn tay đặt trước ngực hắn, “Ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm một canh giờ, thời gian này, ta sẽ hết sức thể nội lực loạn thất bát tao trong người chàng trở lại xuống dưới”.

“Không cần lãng phí khí lực cứu ta!” Hắn một cái chớp mắt cũng không chớp ngóng nhìn nàng.

“Bảy tuổi năm ấy, ta gặp được một thiếu niên, hắn vì đói bụng, ăn vụng anh đào ta đã trông coi từ lâu, còn mang theo một bộ dạng sợ đem ta hại chết, đối với ta hô to gọi nhỏ, là hắn dạy ta như thế nào gieo trồng anh đào”.

Trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc, tay nàng xoa mặt hắn, hai năm trước, ta lại gặp được thiếu niên kia, đối với hắn cảm giác chỉ có tò mò, cho nên cứu hắn, ở chung một năm, có lẽ thói quen có hắn ở bên người, cứ mặc kệ hắn lải nhải bên tai, ta vẫn không tức giận nổi.

“Nghe tới hắn nói hắn chỉ cần một mình ta vĩnh viễn sẽ không phản bội ta, loại thói quen này cuối cùng thành một loại cảm giác không thể vứt bỏ hắn, gặp lại hắn luôn suy nghĩ ngây ngốc, ta biết, chính mình không thể không có hắn, có lẽ theo như lời hắn nói, hắn yêu ta, cho nên nguyện ý hy sinh vì ta. Ta đây muốn nói cho hắn, bởi vì ta cũng thương hắn, cho nên nhất định phải cứu hắn”.

Đây là lần đầu tiên Tâm nhi đôi hắn biểu lộ lời trong lòng, Lục Viễn Tri không mở miệng được, trong ánh mắt có mênh mông tình cảm, nhưng vào lúc này, một vật lông xù đang tới gần.

Ở trong mắt bọn họ chỉ còn lẫn nhau, không hề nhận ra cái gì đang tới gần.

“Này, không phải cô nương cùng Lục huynh đệ sao? Các ngươi làm sao có thể ở trong này?” Lông xù đại hùng, không đúng, là người thợ săn khoác áo lông thú, vui sướng lại khó hiểu nhìn bọn họ.

Không khí yêu thương bị đánh gãy, nhưng Lục Viễn Tri lại vô cùng cao hứng, được cứu rồi!

Trong nhà gỗ ấm áp, có tiếng cười vui của trẻ nhỏ, có tiếng cười sang sảng của nam nhân, trong phòng lò sưởi rung rung, một tiếng hô to đột ngột cắt qua cảnh tượng ấm áp này.

“Có lầm hay không, vì sao muốn ta nằm ở trên giường uống thuốc?” Khẩu khí tràn ngập bất mãn cùng không công bằng.

“Bởi vì ngươi cậy mạnh quá độ mệt nhọc, hơn nữa ngươi nội thương rất nặng, cho nên phải tu dưỡng, phải uống thuốc” tiếng nói không cao không thấp, bình tĩnh kể rõ nguyên nhân từ đầu đến cuối.

Nhắc tới chuyện này, Lục Viễn Tri cũng sắp ảo não tới chết. “Còn nói a! vốn tưởng rằng lần này mình có hội bày ra phong thái anh hùng, nào biết kết quả cuối cùng vẫn thảm như vậy”. thậm chí vẫn là Tâm nhi bắt hắn đi tới chõ người thợ săn ở.

Bộ dáng cam chịu làm Luyện Vô Tâm nhếch môi lên. “Ai nói vô dụng, ta thấy chàng rất có khí thế, đối với đám người kia lời nói rất có uy nghiêm, hù người thật sửng sốt”.

Kỳ thật, hắn căn bản không thể nắm trong tay nội lực của chính mình, cái gì mà chuyển xương chuyển cốt, còn lâu hắn mới làm được.

“Nếu ta không nói vậy, có thể khinh địch mang nàng đi sao?” Nam nhân không phục, vì sao bản thân nữ nhân bị trọng thương, có thể tự trị liệu cho chính mình, mà hắn, lại chỉ có thể vì làm lụng quá độ vất vả mà ngã trên giường, bắt nàng hầu hạ.

Căn bản lẫn lộn đầu đuôi thôi!

Buồn bực nhắm mắt lại, Lục Viễn Tri cảm thấy một đôi tay mềm mại nhỏ bé ở trên mặt di chuyển, phúc chốc đôi mắt mở ra tỏa sáng, quả nhiên, nương tử hắn đã chủ động tiến lên, chạm nhẹ môi hắn.

“Vừa lòng không? Dậy uống dược đi”. Người này, mỗi ngày đều phải ngào tràng, bắt nàng phải có chút hành động thân cận mới bằng lòng uống thuốc.

Namnhân nháy mắt cười meo meo đứng lên, “Uống, đương nhiên uống, có nương tử âu yếm săn sóc an ủi, cho dù muốn ta nằm nửa năm mười tháng cũng không có vấn đề gì”.

Nàng lườm hắn một cái.

“Nương tử nha! Lí đạ ca trước khi phát hiện chúng ta, ta nhớ rõ nàng theo ta nói ba chữ, lúc ấy ta không có nghe rõ ràng, có thể lặp lại lần nữa không?”

Taytiếp nhận cái bát cạn sạch, Luyện Vô Tâm ngượng ngùng nghiêng đầu quay qua một bên, “Không nghe rõ ràng thì thôi, dù sao ta cũng đã quên”.

“Không sao, ta nhắc nàng, cái thứ nhất là ta, cuối cùng là một chữ chàng, như vậy có ấn tượng đi!” với cá tính lãnh tình của Tâm nhi nương tử, nếu không thừa thắng truy kịch, bỏ qua cơ hội lần này nói không chừng về sau rất khó nghe được.

“Chàng không phải không nghe rõ sao?”

“Ai nha! Chính là cái từ ở giữa kia không có nghe rõ nha!” chính là mấu chốt, mới muốn nàng nói thôi. “Nói đi, nói đi!” vừa dụ dỗ, đồng thời cawoj mắt kia cũng không nhàn rỗi, khiến Luyện Vô Tâm hai tai đỏ bừng.

Một tay vươn ra, hắn nắm chặt cặp tay bé nhỏ kia, thật cao hứng cả người nàng đều thuộc về hắn.

“Tâm nhi nương tử, về sau trước mặt người ngoài, nàng liền duy trì biểu tình lạnh như băng kia, trăm ngàn không được đỏ mặt cho người khác xem biết không? Nhất là nam nhân, nàng bộ dạng kiều diễm như anh đào, khẳng định làm cho người ta….”

Giống như nghĩ đến cái gì, hắn lập tức thu nhỏ miệng lại, nhưng là không còn kịp rồi.

Luyện Vô Tâm trên mặt hồng nhuận tới cũng nhanh mà tiêu cũng mau, nàng nâng lên cặp mắt đen lạnh lùng, xem xét nam nhân kia.

“Khụ khụ, nếu nương tử nghĩ không ra, quên đi, ta uống thuốc rồi, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nếu nàng có việc, ta sẽ không quản”

Thảm, hắn tự động khai ra, đáng lẽ hắn có thể quên đi, bất quá, may mắn hắn còn giấu kỹ vài điều…

“Không lâu, có người nói với ta” Luyện Vô Tâm đôi mi thanh tú hơi nhướn, “Chàng trừ bỏ chín cái hố kia, bên dưới lớp cỏ dại, chàng còn chôn không ít quả ở đấy, đây có phải là sự thật không?”

Lục Viễn Tri hạ mặt suy sụp, Lí đại ca, chính mình đối với hắn không tệ nha! Vì sao lại hại hắn như thế?

Bọn họ tiếp nhận lời đề nghị của người thợ săn, đợi đến khi thời tiết ấm áp, thê tử sinh hạ Lân nhi thì lên đường, sau khi rời cốc tám tháng lẻ sáu ngày, bọn họ một nhà ba người rốt cuộc bước trên đường về.

Lục Viễn Tri sau khi trải qua điều dưỡng của nương tử thân ái, như hảo hán sống lại, thân mình lại hồi phục như cũ, trước khi trở lại Anh Đào Cốc, thậm chí hắn còn luyện võ, chẳng những nắm trong tay hỗn loạn khí trong cơ thể mình, có có thể sử dụng lưu tinh kiếm pháp vô cùng nhuần nhuyễn, thế này ai còn dám nói hắn vô dụng?

Hắn ngẩng đầu mà bước, hắn đi trên đường đầy uy vũ sinh phong, ai có thể diệt uy phong của hắn?

“Oa….”

Có, chính là người nọ trên vai hắn.. một tiểu oa nhi.

Khuôn mặt vốn sáng sủa đã sớm sứt đầu mẻ trán, Lục Viễn Tri luống cuống tay chân bế cục cưng, dỗ thế nào cũng không thể có biện pháp khiến đứa nhỏ tươi cười, hắn nản lòng suy sụp.

“Con nha! Ta cầu con đừng khóc, xem con khóc thật là xấu mặt, cha con cũng muốn khóc, còn nếu không ngừng, ta liền…. ta liền cùng với con khóc”. Có công phu thì ích lợi gì, đụng tới tiểu tử trời không sợ đất không sợ thì cũng vô dụng như nhau thôi.

“Làm sao vậy?” Luyện Vô Tâm mang nước đến, tiếp nhận đứa con đang gào khóc, mặt không chút thay đổi ngóng nhìn hai khuôn mặt cùng nhăn nhó, trong sự ôm ấp của nương, tiểu oa nhi kỳ tích ngừng nước mắt.

“Thật không công bằng, tốt xấu cái đầu củ cải này cũng là ta tốn công tốn sức mang theo, bình thường cũng là ta bế cõng, cố tình ở trong lòng ta không nghỉ ngơi một khắc liền khóc rầm rầm, tưởng nương hắn bình thường đối với cha hắn lạnh như băng, lại đối với đứa nhỏ ưu ái, cũng không ngẫm lại, không có ta, có thể có đứa nhỏ sao?” hắn bất mãn nói thầm.

Đứa nhỏ này tuy không phải sinh ra lúc âm khí, lại giống hệt nương hắn, không sợ hắn đụng chạm, có thể là ông trời cho hắn một ngoại lệ khác, làm cho hắn cùng huyết thống có thể cùng hắn tồn tại.

“Chàng có ý kiến?” Luyện Vô Tâm thản nhiên ngắm hắn một chút, tiện đà đem lực chú ý phòng tới tìm hiểu tiểu oa nhi nhi mập mạp đang cắn cắn đầu ngón tay ngắn ngủn, hướng nàng nha nha mở miệng toe toét cười.

Da thịt phấn nộn từ mẫu thân, mắt mi giống phụ thân, khuôn mặt như từ một khuôn đi ra, Luyện Vô Tâm đưa bé con ôm gần, làm cho bàn tay nhỏ bé chạm vào mặt mình.

Tiểu oa nhi môi nhỏ cười tươi, khanh khách cười, biểu tình thỏa mãn kia tự như cha hắn mỗi khi trộm thân mật với nàng, Luyện Vô Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Mới sinh ra có mấy tháng, chỉ biết cười với nương hắn, nhỏ như vậy liền biến thành quỷ linh tinh chỉ biết lấy lòng nương hắn, tương lai chẳng phải sẽ cùng ta cướp người sao?”

Luyện Vô Tâm tức giận nhìn nam nhân phiền toái kia, “Đừng rầy rà, chúng ta còn muốn chạy đi, tìm một chỗ trú tạm vậy”.

“Tuân mệnh, bất quá, con để ta ôm”. Muốn ở trong lòng mẫu thân sao, thực xin lỗi, phụ thân đây không đáp ứng.

Cõng con cho đến khi con ngủ lúc nào không biết, ba người trước khi trời tối tiến vào một trấn nhỏ lân cận.

Chân trước bước vào quán trà, Lục Viễn Tri phút chốc ngừng cước bộ.

Phái sau Luyện Vô Tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Trừng mắt nhìn góc nào đó trong quán trà, Lục Viễn Tri bĩu môi nói: “Không có việc gì, chúng ta tìm một nơi khác đi!”. Quái, không phải nói chân trời góc biển rộng lớn sao, như thế nào hắn cảm thấy thiên hạ kỳ thật rất nhỏ, luôn luôn có âm hồn không tiêu tan.

Bởi vì hai người bọn họ thân vải thô giống như nông dân, trong mắt người khác, thực gióng như một đôi vợ chồng nhỏ.

“Ngươi nói, tang hồn tà giáo vừa quật khởi có phải hay không nên lập tức diệt trừ?”

“Đương nhiên, loại bàng môn tà đạo này nếu lớn mạnh nhất định sẽ không để danh môn chính phái chúng ta ở trong mắt, hứng lên thì giết hại đệ tử của chúng ta, ta còn nghe nói, vì triệu tập thuộc hạ, bọn họ dùng nhiều thủ đoạn uy hiếp bắt buộc dân chúng nhập giáo, nếu không theo, liền dùng cổ sát hại những người phản kháng, thủ đoạn cực độ tàn nhẫn”

“Ân đại hiệp, huynh nói xem! Nửa năm trước, trận chiến trên núi đá kia, huynh cùng vài vị anh hùng đã tiêu diệt Phong Ma, huynh là tấm gương của chúng ta! Chúng ta đều lấy huynh làm chủ, sai đâu đánh đó”.

Đề cập tới việc ngày đó, Ân Nham Tuyền trên mặt lộ ra vẻ mặt tươi cười không được tự nhiên. “Quá khen, đó lạ dựa vào mọi người cùng cố gắng, mới có thể ngăn lại Phong Ma tác loạn”.

“Là Ân đại hiệp khiêm tốn, trận chiến ấy, chư vị đại hiệp đều bị trọng thương, không nhìn cũng biết là tràng gian khổ đánh nhau, hơn nữa cuối cùng còn thể tìm ra huyệt động giải vây Lục gia con tin, thật sự rất cao! Trừ bỏ Ân đại hiệp, ta nhớ rõ ngày đó hình như còn Thủy cô nương của Thủy gia bảo, bất quá…..” Người nói chuyện dừng một chút, “Nàng không biết gặp vận xui gì, lúc nghỉ ngơi trong nhà trọ bị gặp hỏa hoạn, tất cả mọi người vô sự, trừ bỏ nàng bị hủy mất một nửa bên mặt, gương mặt kia muốn bao nhiêu dọa người có bấy nhiêu dọa người, đáng thương nha! Thủy cô nương chịu không nổi đả kích, thế nhưng lại phí hoài bản thân, ai nha, thảm!”

Mọi người một mảnh yên lặng, xoay mình, một trận oa oa tiếng động vang lên.

“Nha, con ngoan, con đừng thách thức với kiên nhẫn của cha như vậy được không? Cũng không phải ôm qua con, chạm vào một chút cũng không được sao?”

Thanh âm bất mãn, theo sau là một âm nữ lạnh lùng, “Đừng trộm véo má con, chàng làm như vậy con sao có thể cười được?”

Nhìn oa nhi bị nương tử cướp đo, nam nhân suy sụp, “Trộm véo một chút cũng so đo, Tâm nhi nương tử, nàng hiện tại là đau lòng con, không đau tướng công”.

Ân Nham Tuyền cả người bỗng nhiên đứng dậy, hướng đôi vợ chồng kia nhìn không chớp mắt, đi nhanh tới, “Lục công tử, thật là huynh”.

Ân Nham Tuyền trên mặt kinh ngạc, dấy lên một chút tươi cười hy vọng.

Ánh mắt như vậy rất quen thuộc.

Lục Viễn Tri lắc đầu, thầm oán trừng mắt đứa con cười ngây ngô, “Còn khóc, đều là con, không có việc gì lại tới nơi chán ghét quỷ quái này làm gì? Nương tử, chúng ta đổi gian tửu lâu khác, những thứ kia con không thích, nó thích ăn bánh bao thịt, chúng ta dẫn hắn đi mua”.

Hắn nói dối mà mặt không đổi sắc, cục cưng mới đầy tháng ngay cả răng cũng không có, sao có thể ăn cái gì?

“Chậm đã, Lục công tử!” Ân Nham Tuyền quýnh lên, thân thủ ngăn bọn họ lại.

Lục Viễn Tri lạnh lùng liếc hắn một cái, khẩu khí còn phần trào phúng “Ngươi làm cho một nhà ba người chúng ta thiếu chút nữa không có cơ hội ngồi ở chỗ này, lúc này còn có mặt mũi che ở trước mặt chúng ta?”

Ân Nham Tuyền đỏ mặt, “Lục công tử, ta thực có lỗi, huynh cũng biết ta là bất đắc dĩ, ta phải gánh vác trách nhiệm….”

Hắn nhìn Luyện Vô Tâm đang ở bên kia ôm tiểu oa nhi, “Sau việc ở núi đá kia, ta nghĩ thật lâu, ta là do có người kích động mà hành động, cảm giác thật đáng khinh thường. Đối với tôn phu nhân, mọi chuyện có lẽ nàng đều có nguyên nhân, ta tin tưởng, nàng cùng huynh một chỗ, danh hiệu ma nữ sẽ sớm biến mất”.

Hắn đem ánh nhìn chăm chú quay lại trên người Lục Viễn Tri, “Lục công tử, huynh mới vừa rồi nhất định đã nghe chúng ta nói chuyện, lúc này, nếu có huynh cùng phu nhân hiệp trợ chúng ta……”

Lục Viễn Tri đánh gãy lời hắn nói, lười nghe, “Ngươi lúc này hẳn đã là con lể của Lục gia! Thế nào còn tiêu phí nhiều tinh lực đi bán mạng như vậy? ta khuyên ngươi hảo hảo hưởng thanh nhàn, ở nhà bồi thê tử không phải tốt hơn sao”.

So với nửa năm trước, Ân Nham Tuyền bộ dáng tiều tụy hơn, làm đại hiệp hiển nhiên không tốt lắm.

Ân Nham Tuyền chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Nam nhi chí ở bốn phương, nay võ lâm gặp nạn, mối họa chưa trừ, ta sao có thể đi bồi nữ nhân?”

Lục Viễn Tri nhíu mi, ý tứ là, rể hiện Lục gia còn chưa tới cầu thân? Vậy phải đợi sao, trong thiên hạ tà ma ngoại đạo làm cho bọn họ không vừa mắt ngày nào chẳng xuất hiện, muốn khi nào mới có thể tiêu diệt cho hết?

Nhưng mà, đây cũng không phải chuyện của hắn.

“Lục công tử, ta cam đoan sẽ không phát sinh chuyện tình lần trước, ta cầu huynh giúp chúng ta, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm nhìn dân chúng bị hãm hại chết oan uổng?”

Lục Viễn Tri lạnh lùng liếc hắn một cái, vẫn như cũ không động đậy, ôm lấy thê tử vòng vo đi, ý tứ cự tuyệt thực rõ ràng.

“Lục công tử, huynh không nghĩ thay thê tử huynh sửa lại án xử sai, làm cho mọi người thấy được mặt hiệp nghĩa của nàng?”

Lục Viễn Tri khịt mũi cười, hắn sẽ không bao giờ còn vì loại thanh danh hư ảo này mà làm cho thê tử hắn bị nguy hiểm.

Cho dù nhân thế đều hiểu lầm Tâm nhi thì đã sao, đã chết bao nhiêu người thì cùng hắn có quan hệ gì, nói hắn nhẫn tâm cũng tốt, hắn chỉ cần Tâm nhi tốt, mới không rỗi rãi đi để ý chuyện người khác.

“Lục công tử, ta khẩn cầu huynh cùng phu nhân lại lo lắng nhiều một chút….”

“Ân Nham Tuyền, có biết vì sao ta lại tránh các ngươi rất xa, không cho các ngươi có cơ hội đụng tới ta? Ngươi đã nghe qua tai tinh ngàn năm rơi xuống trong truyền thuyết chưa? Phàm bị tai tinh chạm qua, nhất định sẽ phải chết, Thủy nữ nhân kia chính là ví dụ tốt nhất”.

“Lục công tử, huynh nói lời này là có ý gì?” Ân Nham Tuyền mở lớn mắt, nhẹ nhàng xoay cánh tay lùi mình về.

“Có ý gì ư, người có thể đi Đông trang trấn, Hà Đông trấn, Bạch Tiên trấn, hoặc là Tuy Hà thôn, Cửu Dương thành, mấy nơi đó một đêm bùng nổ ôn dịch, trước lúc ôn dịch phát sinh, có phải hay không đều có người hảo tâm mang theo bên người một kẻ lang thang?”

Có phải hay không phàm những kẻ tiếp xúc qua với người làng thang đều bị hút quái bệnh bỏ mình? Có thể nói với ngươi nhiều một chút, cái kẻ lang thang kia, chính là ta”

“Ngươi chỉ….. ngươi chính là tai tinh kia?”

Ân Nham Tuyền khó khăn nói, không nên tin truyền thuyết quái quỷ, nhưng mấy cái dịch bệnh ghê rợn kia quả thực không thể nào giải thích. “Nhưng là, người cùng phu nhân ngươi….”

“Tâm nhi là nữ tử duy nhất có thể ở cùng ta, vì bảo hộ thê tử ta, ta không tha thứ bất luận kẻ nào làm thương tổn nàng, nàng nếu muốn làm chuyện tình nguy hiểm gì, ta cũng sẽ không cho phép nàng đi làm”

“Hiện tại ngươi hãy nghe cho kỹ, đừng muốn ngăn ta nữa, bằng không, một khi ta đứng lên, chớ trách ta làm cho mọi người trong khách điếm này đều chết oan uổng!” hắn cười lạnh lùng, “Hoặc là ngươi hiện tại cảm thấy, nguy hiểm nhất trên đời, kỳ thật là ta mới đúng”

Mặt kệ tên kia có hay không bị dọa đến mặt tái nhợt, Lục Viễn Tri ôm con, một tay ôm thê tử, một nhà ba người, cứ như vậy rả rích đi ra.

Ra khỏi khách điếm, Luyện Vô Tâm nghiêng đầu nhìn lên, nam nhân bên canh giờ phút này khóe miệng cong lên, tựa hồ vì hắn khiến cho người khác khủng hoảng mà cảm thấy tự hào. “Chàng làm cái gì lại đe dọa người ta như vậy?”

Hắn không phải chán ghét tai vận của mình sao? Thay đổi khi nào vậy?

“Như thế nào? Vi phu có hay không có phong cách của đại ma đầu?”

Luyện Vô Tâm lườm hắn một cái, cúi đầu nhìn con mình, chậm rãi nói: “Làm cho người khác thóa mạ chơi vui vậy sao?”

“Người ta kêu nàng yêu nữ, ta cũng phải có vài cái tên vang danh mới xứng đôi nha! Ta quyết định, cưới vợ tùy thê, nếu nàng bị người ta gọi là ma nữ, ta đây cũng đảm đương một thế hệ ma đầu”. (Thú vợ tùy thê: lấy vợ theo vợ)

“Nàng không phải dạy ta một bộ kiếm pháp sao, tà kiếm xứng ma sát, cũng rất thần khí không phải sao?” hắn đắc ý tươi cười dào dạt, đẩy đầu ngón tay của mình, “Cô tinh tà kiếm thế nào? Không tốt, tên này không uy phong, có, kêu sát tinh tà kiếm thì thế nào? Nghe qua uy phong lại uy nghiêm, cam đoan có thể khiến mọi người vừa nghe liền bị dọa khiếp đảm”.

“Ha ha!” Oa nhi trong lòng mẫu thân hi ha cười ra tiếng.

“Ai nha! Tên nhãi con này, tên tốt như vậy sao lại cười? Như thế nào không học nương con, tông trọng cha con người đứng đầu một nhà, nói cho con, chờ sau khi con lớn lên, cha con sẽ giúp con nghĩ một cái uy danh, về sau chúng ta một nhà ba người, nhiều uy phong như vậy, xem ai không tránh chúng ta thật xa”

Thật sự là đủ, Luyện Vô Tâm mỉm cười, “Mặc kệ chàng có hay không xưng hô vĩ đại gì, đều là nam nhân ta yêu thích”.

“Con nghe thấy nương con nói gì không? Nàng nói tên này….” Hắn giật mình tại chỗ, giống như tên ngốc lộ ra tươi cười vù vù.

Sau một lúc lâu, mới chạy đi tìm bóng dáng thê tử. “Đợi chút, Tâm nhi nương tử, chớ đi nhanh như vậy! Đợi chút, Tâm nhi nương tử, nàng đem lời vừa nói nói lại một lần nữa đi!”

Thân ảnh thon dài đuổi theo bóng hình xinh đẹp, trên mặt hắn nồng đậm ý cười.

Hắc hắc, người tốt giống như hắn, nam nhân tâm địa thiện lương lại nhiệt tình, trong thiên hạ có bao nhiêu người, nương tử làm sao có thể không thương hắn!

“Nương tử nha! Nếu nàng thích ta như vậy, vi phu có thể hỏi một vấn đề nghiêm túc không?”

“Muốn hỏi cái gì?”

“Ở trong lòng nương tử, đến tột cùng là anh đào trọng yếu, hay vẫn là vi phu trọng yếu?” hắn nghĩ cân nhắc chính mình đến tột cùng có nên hay không thành thực bẩm báo, hắn muốn dùng anh đào để nấu rượu, nếu hương vị tốt, có thể mở một quán nhỏ, hiện tại đứa nhỏ muốn nuôi dưỡng, có nhiều tiền bạc vẫn tốt hơn nha!

“Nương tử, nương tử?” không thể nào! Nàng thật đúng là…

“Nương tử?”

“Chàng nói xem?”

Hắn nói? Hắn vốn là không biết.

Kết thúc

“Các ngươi nghe nói không? Lý viên ngoại thời gian trước bị nhiễm bệnh hiểm nghèo, đem vạn lượng bạc tìm tới danh y các nơi, tất cả đều thúc thủ vô sách, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, sau lại được một vị cô nương y thuật cao minh cứu mạng già trở về”.

“Nói đến việc kỳ quái, Thái Bình thôn cũng vậy, một đêm mà mấy người nhiễm ôn dịch không rõ nguyên nhân, vốn đang nghĩ đến sự kiện quỷ quái hai năm trước lại bắt đầu, may mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, đám người kia đều đã tỉnh lại, bệnh nhân có vẻ tốt lắm”

“Thực sự có việc thần kỳ như thế?”

“Còn có càng nhiều chuyện tà môn cổ quái a! Các ngươi còn nhớ rõ nửa năm trước, dư luận xôn xao một đám tang hồn tà giáo, vậy mà chỉ qua một đêm, đám tà ma nanh vuốt kia, lại chết thình lình do bị cháy nhà, tà giáo như vậy là biến mất”.

Bàn bên cạnh có một gã nam nhân thanh tú nho nhã, không cẩn thận nghe thấy mấy mời nói này, làm cho nước trà mãnh liệt bị sặc, khiến nữ tử bên cạnh hắn cười tà nghễ.

“Đến tột cùng là ai có bản lĩnh một người làm được những chuyện này?” Dừng một chút, lập tức đoán nói: “Sẽ không phải là nữ ma đầu đã tiêu thanh biệt tích một thời gian kia đi? Ta nghĩ chỉ có nàng mới có cái bản lĩnh này, nói không chừng là đệ tử tang hồn tà giáo, bởi vì ngại lời nàng nói, đoạt ác danh của nàng, cho nên giết người diệt khẩu”.

“Nói đến nữ ma đầu, rể hiền của Thủy gia Sở Đường chủ không phải vô duyên chết thảm dưới tay nàng sao, nghe nói nàng ngay cả Thủy gia cô nương cũng chưa từng gặp, một lần trong trận bắt Phong Ma, nữ ma ở ngoài cũng chính đạo hợp tác, ai ngờ lại tranh thủ lúc người ta bị thương, diệt trừ chính đạo nhân sĩ, may mắn ngũ quân kiếm Ân Nham Tuyền thân thủ mạnh mẽ, dẫn theo không ít người thoát được, Thủy cô nương đáng thương, lọt vào tay ma nữ bị hủy dung rồi bị điên còn đâu! Các ngươi nói, ma nữ nay cón có lương tâm sao?”

“Nếu không phải lương tâm bị chó ăn, thế nào còn gọi là ma đầu”.

“Cũng không chỉ có vậy. Ta còn nghe nói ma nữ kia có vị hôn phu, nghe nói cũng không phải cái loại gì tốt đẹp, nếu thực sự như thế, hai cái ma đầu tồn tại thì hậu thế, ai….. kiếp nạn võ lâm nha!”

Đôi nam nữ bàn bên cạnh chỉ lẳng lặng dùng món ăn, nam tử nắm tay nữ tử, trở lại sương phòng trên lầu, cách trở đi thanh âm huyên náo dưới kia.

“Hóa ra ngày ấy chàng gạt ta nói muốn đi tới nhà của bác thợ săn thăm, qua ba ngày mới trở về, là chạy tới chỗ tang hồn tà giáo đợi”. Luyện Vô Tâm ngưng nghễ nhìn nam nhân đang đóng cửa kia.

Hại nàng quan tâm ba ngày, người nay ngang nhiên không nói một tiếng mang theo “thiên phú dị bẩm” của hắn chạy tới diệt tà giáo, thật không hiểu nên khóc hay nên cười.

“Nàng trách ta xen vào việc của người khác sao? Hay là trách ta làm liên lụy đến thanh danh của nàng”. Ôm lấy ái thê, Lục Viễn Tri nhẹ nhàng đặt trộm nụ hôn trên trán nàng, lại buông nàng ra.

Luyện Vô Tâm phe phẩy đầu, nàng không thèm để ý đến thanh danh của mình, “Ta biết chàng mềm lòng, sẽ không thấy chết mà cứu, nhưng mà, chàng không nên gạt ta mới phải”.

“Nương tử nàng cũng đâu có khác, chính mình vụng trộm chuồn ra cốc, giúp những người vì chạm vào ta mà gặp tai ương cứu giúp tính mệnh, cũng không nói cho ta biết một tiếng”. Còn phải qua miệng người khác mới nghe được.

“Ta…. Mới không có”. Luyện Vô Tâm quay một bên mặt, không giấu được trên mặt sự ngượng ngùng. “Chàng cũng biết, ta luôn luôn không để ý sống chết của người kác”.

“Nhưng là lại sợ ta thương tâm cùng khổ sở”. Lại ôm lấy kiều thê tìm lên môi nàng, hết sức trìu mến mà hôn nàng.

Ai nói ma đầu không lương tâm? Lương tâm của Tâm nhi là vì hắn mà có.

Triền miên hôn, Lục Viễn Tri nhìn chằm chằm khuôn mặt kia đỏ bừng cùng thở dốc, nhanh chóng hít vài hơi, cắn răng một cái đem nàng đẩy nhẹ từ trong lòng ra. Tuy rằng hắn yêu đôi tay nàng mềm mại nhỏ bé, cũng yêu khuôn mặt thân ái của nàng, nhưng cũng không dám lỗ mãng.

Cũng không biết dù thế nào, Tâm nhi sau khi sinh đứa nhỏ trổ mã càng thêm xinh đẹp động lòng người, hại hắn mỗi lần đếu thiếu chút nữa không cầm giữ được, vì an toán, hắn thường đều là màng theo gối đầu nằm dưới đất để nghỉ, xem ra, đêm nay cũng vậy.

Luyện Vô Tâm xem xét vẻ mặt hắn không nín được áp lực, môi đỏ mọng vi loan. “Sư phụ vẫn cho rằng xuyên thấu qua âm dương kết hợp, tất sẽ làm cho toàn bộ nội lực trên người ta truyền cho hắn, nhưng, sau ngày hôn lễ của chúng ta, ta phát hiện sư phụ chỉ đúng phân nửa, muốn có nội công trên người ta xác thực chỉ có phương pháp này, nhưng cũng chỉ có thể lấy năm phần nội lực, nhiều hơn thì không có khả năng”.

Luyện Vô Tâm mặt đỏ lên bất thường, ở trước mặt hắn mềm mại cười. “Cho dù toàn bộ trên người ta chuyển ra ngoài, cũng sẽ không uy hiếp đến sinh mệnh của ta, cùng lắm cũng chỉ trở nên yếu hơn một chút, có thể cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Cho nên, chàng không nên nhẫn nại chính mình như thế”

Rõ ràng trong ánh mắt nhìn nàng đầy khát vọng mãnh liệt như thế, bổn nam nhân này, lại sợ nàng bị thương mà thủy chung nhẫn xuống.

Namnhân há mồm nhìn nàng, trong tay ôm chầm “Rầm” một tiếng. “Nàng nàng, Tâm nhi nương tử, ta khi đó hỏi nàng, vì sao nàng còn giấu ta? Ta còn cho rằng ta….. như vậy sẽ làm nàng bị thương, nàng, nàng, nàng biết ta nhẫn đến vất vả bao nhiêu không?”

Phát hiện chính mình thật giống ngốc tử, Lục Viễn Tri một tay bắt lấy Luyện Vô Tâm đang tươi cười sáng lạn về trước ngực, khẩu khí táo bạo nói.

“Ta nhớ rõ khi đó, ta cái gì cũng chưa nói không phải sao?” Khẩu khí của nàng thực vô tội, tất cả đều chính là hắn miên man suy nghĩ.

“Ta sắc mặt khó coi, chỉ sợ ảnh hưởng đến nội lực của nàng, nhưng đừng quên, nàng còn phải chiếu cố hơn nữa cho bản thân mình”

Nhìn nụ cười vui vẻ của nàng, tức giận trong bụng hắn có muốn cũng không sinh được, chỉ có thể hung hăng hướng cái miệng nhỏ của nàng tiến công, phóng thích áp lực khát vọng đã lâu, hôn nàng thật mạnh. “Tốt! Nương tử, nàng cư nhiên dám trêu cợt vi phu ta, căn bản một chút cũng không đem ta đặt trong lòng”

Hai người ngã xuống phía sau nhuyễn ghế, hắn thanh âm khàn khàn nói: “Nàng thật quá đáng, có biết hay không nàng không thành khẩn khiến cho Vọng nhi thật thương tâm?”

Nàng chớp chớp mi mắt, “Vọng nhi có liên quan gì đến chuyện này?” Đứa nhỏ còn chưa đủ một tuổi, hiểu được cái gì sao?

“Vọng nhi một người rất cô đơn, vẫn muốn có đệ đệ, muội muội, nương tử, vi phu này sẽ thay Vọng nhi lấy lại công đạo, để cho hắn thêm vài đệ muội”.

Luyện Vô Tâm liền liếc mắt hắn một cái, người này, dám đem việc này đổ lên người nàng, nàng vội vàng cốc đầu nam nhân giở trò. “Đừng tưởng rằng có đứa nhỏ, ta sẽ để chàng ăn sạch anh đào trong Anh Đào Cốc, lại để cho ta gặp chàng hái trộm anh đào của ta ngâm thành rượu mang bán đi, cho dù bụng ta lớn lên, vẫn sẽ đuổi theo chàng để đánh”.

Namnhân này, cư nhiêm đem đứa nhỏ trên lưng làm lá chắn chưởng phong của nàng, ngang nhiên hái chùm anh đào ngay trước mặt nàng, chỉ vì hắn tính chuẩn nàng sẽ không xuống tai với đứa nhỏ.

Lục Viễn Tri rất bất mãn, thật nhụt chí, “Ăn mấy chùm anh đào của nàng đã so đo như vậy, còn đuổi theo đánh ta, thật không biết ở trong lòng nàng ai trọng yếu hơn?”

Để hắn có thể ngâm được rượu anh đào, mỗi lần đều là liều mạng diễn xuất, đầu năm nay kiếm tiền thật đúng là khó. “Bất quá một năm mới kết quả một lần, chẳng lẽ với nàng ta không trọng yếu sao?”

Luyện Vô Tâm ôm lấy gáy hắn, lộ ra một chút tươi cười hạnh phúc hắn chưa bao giờ gặp qua, biết hắn luôn nhớ mãi không quên chuyện này. “Tất nhiên là tướng công trọng yếu”.

Hắn nhẹ nhàng giương mi lên, đem toàn bộ kinh hỉ giả bộ giấu trong lòng, hai tay khẩn cấp bỏ đi lớp quần áo vướng bận cản trở hắn sinh đứa nhỏ. “Nghĩ rằng kêu ta tướng công ta sẽ hạ thủ lưu tình? Hừ hừ! nàng phải bù lại ta hơn một năm qua, bởi vì nàng lừa gạt mà thể xác và tinh thần ta phải chịu thương tổn thống khổ, Tâm nhi nương tử, thỉnh tiếp chiêu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương