Thú Tùng Chi Đao
-
Chương 72
“Điều tra những người tối nay vào thành, đặc biệt là hành thương vãng lai đi theo danh sách, đối chiếu từng kẻ rồi đến tìm ta.”
Hoa Nghi ở ngoài lều thấp giọng phân phó, “Ngoài ra trông chừng Tạp Tá cùng phụ tử Du Thuần, lệnh cho họ sáng sớm mai tới gặp ta.”
Nói xong Hoa Nghi chần chừ giây lát lại bổ sung: “Đừng đả thảo kinh xà, đi đi.”
Thị vệ đáp một tiếng quay người đi, Hoa Nghi phất tay bảo nô lệ ở gần vương trướng lui hết, một mình ngồi ở cửa, hai tay đặt sau đầu, ngửa đầu nhìn một trời sao, lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên có một câu từ trong lòng chui ra, y ngẫm nghĩ: ta thật đúng là chó không bỏ được thói ăn cứt mà.
Đêm khuya vắng vẻ, Hoa Nghi không nhịn được dán tai lên vương trướng, muốn nghe một chút động tĩnh, đáng tiếc trong đó căn bản chẳng có âm thanh gì, bốn phía chỉ có lũ sâu mùa thu đang kêu ra rả, ngay cả tiếng gió cũng mơ hồ.
Hoa Nghi hồi tưởng những năm tháng từ khi hơn mười tuổi chạy khỏi bộ lạc sinh y nuôi y đến nay, chỉ cảm thấy đủ các loại sự tình, tất cả đều khó khăn đến mức không muốn nhìn lại.
Nhưng dù không nhìn lại, ngẩng đầu vẫn chỉ có tiền lộ càng khó khăn hơn.
Lòng y bất bình, bất tĩnh, chẳng biết con đường mình đi là đúng hay sai, sầu lo trong lòng chôn sâu ba trượng, bình nhật không lộ ra, nhưng vừa xao động là khiến tâm thần không yên.
Hai mươi năm chưa từng thống khoái khóc một lần, hai mươi năm chưa từng thống khoái cười một trận.
Thật là… sống quá bất lực.
Hoa Nghi ngồi yên tại chỗ giây lát, lấy ra một nắm tơ trong suốt, cầm trên tay ngắm nghía một lúc. Thứ này gọi là thiên tàm ti, cực kỳ hiếm có, do hành thương mang tới từ phương nam xa xôi, không sợ lửa, nam nhân tầm thường dùng toàn lực cũng chẳng kéo đứt nổi, vô cùng chắc, nhưng cũng vô cùng mềm dẻo.
Y lường trước là lát nữa Trường An sẽ ra đây, nhưng người này không giỏi kiềm chế lắm, nổi giận là không chịu nghe người khác nói, bèn mân mê buộc một đầu thiên tàm ti vào gốc đại thụ trước vương trướng, một đầu khác nắm trong tay, đan thành một vòng, bày cạm bẫy nho nhỏ, thấp thỏm ngồi đó ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên, Trường An chưa đầy hai khắc đã không nằm nổi.
Y thình lình bị Hoa Nghi đánh thức, ập đầu ập mặt hỏi mấy câu khiến y tức muốn hộc máu, dã tính nổi lên, suýt nữa một đao đâm xuyên cằm Hoa Nghi, may mà lý trí vẫn còn, miễn cưỡng kiềm chế đuổi đối phương cút đi, mới không để vương của họ máu bắn ba thước ngay trong lều mình.
Sau đó chỉ cảm thấy ngực đau thắt từng cơn.
Trường An trước nay không hay so đo mấy việc nhỏ nhặt, mà Hoa Nghi tuy hơi đê tiện nhưng đối đãi người ta cực kỳ cẩn thận chu đáo, vô cùng giỏi chăm sóc người khác.
Hai người bên nhau mấy năm, cho dù ngẫu nhiên động thủ thì cũng coi như tình thú, rất ít khi nổi giận thật, càng chưa bao giờ có lúc y giận không kiềm nổi như bây giờ.
Trường An nằm một lúc lâu mới nguôi bớt, tính thử thời gian, đoán chuyện bên ngoài có lẽ Hoa Nghi đã an bài xong, lúc này mới dậy, cầm một thanh đao gỗ chưa hoàn chỉnh treo trong góc, quyết định ra ngoài tìm Hoa Nghi tính sổ.
Trường An đá văng cửa, vung tay vén tấm màn nặng nề ngoài vương trướng, vừa vặn trông thấy Hoa Nghi hình thú cố gắng cuộn tròn thân thể nằm sấp trong một góc, bộ lông trắng như tuyết trong bóng đêm hết sức gai mắt, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn mình như mất tinh thần, họng phát ra tiếng ư ử, cụp đuôi đứng dậy, hệt như một con chó đáng ghét bị đá văng ra vậy.
Đông Hải vương này mặt dày vô sỉ cơ hồ không ai bằng, còn dám giả bộ đáng thương!
Lửa giận Trường An vốn kìm nén lập tức bùng lên đầu, chỉ hận không thể sinh ra tám cánh tay, lần lượt xoay tròn tẩn y một trận, tẩn cho hết phân biệt nổi đầu mông mới thôi.
Ai ngờ vừa bước ra thì cổ chân tức khắc bị thắt lại, Trường An hoàn toàn không ngờ đến trò ám toán này, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh từ dưới chân truyền đến, sau đó trời đất quay cuồng, bị treo ngược lên – người bày cạm bẫy kia suy tính chu toàn, trói hai tay y vừa vặn không lỏng không chặt, không thít vào người, trong một lúc cũng không kéo ra được.
Trường An: “…”
Hoa Nghi thừa cơ sán đến, cự thú cao lớn, tầm mắt vừa vặn ngang với Trường An đảo ngược, y cọ mặt Trường An lấy lòng, ánh mắt Trường An lại đều đang phun lửa, chỉ hận bình nhật nghe những lời chửi cha mắng mẹ của đám hán tử thô lỗ đều không để tâm, nên thời khắc mấu chốt chẳng nhớ nổi một câu.
Hoa Nghi lại khẽ liếm Trường An, nịnh nọt rất cố gắng. Tội nghiệp Trường An bị treo trên không trung chẳng có chỗ mượn sức, trốn cũng không thoát, chỉ đành nhẫn nại, bị y liếm nước bọt đầy mặt, lúc này ánh mắt Trường An tưởng như muốn lột da y vậy.
Hoa Nghi thấy chiêu số trăm lần chẳng sai này không còn dùng được, Trường An càng lúc càng giận, đành phải thở dài, hóa thành hình người, đưa tay nâng mặt Trường An, thu lại nụ cười mặt dày, thấp giọng nói: “Thế ta nói với ngươi mấy câu, ngươi nghe xong, ta sẽ thả ngươi xuống, muốn đánh muốn giết tùy tiện, được chứ”
Trường An nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn y.
“Hơn hai mươi năm trước, ta lần đầu gặp gỡ ngươi, ngươi khi đó còn là một đứa bé chạy khắp nơi, khuôn mặt hệt như con mèo lem luốc, cũng chẳng biết là từ đâu dính phải máu, ta vẫy tay gọi ngươi, ngươi đi theo không hề cảnh giác, từ đó về sau, ta liền biết, hai ta không phải cùng một loại. Đối với ta, cha ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, giống như ngươi nhìn Thanh Lương hiện giờ, chúng ta đều là những con cừu khoác da sói có nanh vuốt, đến nay ta vẫn như thế, nếu ngươi cảm thấy ta không tốt, không xứng với ngươi, ta tự nhiên không có ý kiến khác.”
Y hiếm khi thành khẩn như vậy, còn chưa dứt lời, ngược lại là Trường An ngây ra.
“Ngươi nói không sợ, nhưng ta chẳng cách nào không sợ, ban đêm gặp ác mộng ta đều có thể mơ thấy người quen ngày xưa và ta chĩa đao kiếm vào nhau, như trước kia làm vong khách vậy, huynh đệ tối hôm trước cùng nhau uống rượu, hôm sau đã vì lợi ích của mỗi bên mà liều mạng. Ta vốn tưởng rằng vong khách có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ, nhưng bây giờ ta phát hiện ta sai rồi, bản thân vong khách chính là một đám chuột dưới cống, dở sống dở chết, trốn trốn tránh tránh, làm sao có thể giúp người ta trở nên mạnh mẽ được”
Nói đến đây, Hoa Nghi không tự chủ được dừng lại, có ảo giác như tự tay phanh ngực ra, moi trái tim méo mó thối rữa mà chính mình cũng chẳng dám nhìn, đưa đến trước mặt Trường An, thế là ***g ngực đột nhiên trống rỗng. Lại phảng phất đứng ngay trước gương, bày hết những tối tăm xấu xí của mình, đem tim gan toàn giòi bọ phơi dưới gió mát trăng thanh.
Từ sự tự ti xấu hổ như tự ngược, y tìm được một chút nhẹ nhõm càn rỡ không nói nên lời.
“Ngươi còn nhớ A Diệp sợ sâu chứ” Y nói với Trường An gần như thì thầm, “Cô ấy là một người lớn như vậy, con sâu ba tấc có gì đáng sợ Nhưng cô ấy không có biện pháp… Ta cũng không có biện pháp. Ngươi đương nhiên sẽ nghĩ, dù có người phản bội thì thế nào Năm đó ca ca ruột muốn giết ta, ta vẫn cắn răng bỏ chạy mà sống tiếp, vô số lần chết đến nơi, ta cũng chưa từng sợ tè ra quần. Có một số việc, xảy ra rồi, ta có thể không cảm thấy đáng sợ, nhưng khi chưa phát sinh, mới khiến người ta lo lắng vô cùng.”
Hoa Nghi khoát tay, thiên tàm ti trói chặt Trường An chợt đứt lìa, thứ treo người buông lỏng, Trường An liền rơi xuống, được Hoa Nghi vững vàng đón lấy bằng hai tay.
Chỉ nghe nam nhân kia thấp giọng thở than: “Vì chuyện có lẽ có mà lo sợ không đâu, trăm phương ngàn kế, ta tự biết là vô lý, nhưng đâu có cách nào… Trường An, bởi vì ta chỉ là một người tầm thường. Nếu không có nhị ca bức ta sống tiếp, chỉ sợ ta cũng lãng phí cả đời trong bộ lạc phương bắc dưới ngọn đại sơn đó.”
Trường An không thèm khách khí hất tay y, đứng dậy lui ra sau hai bước.
Hoa Nghi lại dường như mất nửa nhịp mới nhận thấy được trong lòng trống rỗng, thoáng cô đơn quệt mũi thu tay về.
Hai người đứng giằng co một lúc lâu, Trường An bỗng nhiên quay lưng chạy đến giá vũ khí trong viện, khom lưng rút ra một thanh trường đao dài hơn hai thước ở dưới cùng.
Hoa Nghi tức khắc thót tim, hai từ “mưu sát chồng” cùng “nhất đao lưỡng đoạn” như hai con nhặng vo ve trong đầu không đi, khuấy tung đầu óc thành tương – trống rỗng.
… Sau đó y dùng đôi mắt cơ hồ không còn biết chuyển động, nhìn Trường An xách đao đi ra bên ngoài đại viện của vương trướng.
“Ngươi… Ngươi ngươi đi đâu vậy” Lưỡi Hoa Nghi có phần không lưu loát.
“Kiểm tra hành thương ngoại lai trong thành xem có ai không khớp với danh sách hay không.” Trường An chẳng buồn quay đầu nói lạnh tanh, đi khá xa rồi, Hoa Nghi lại nghe thấy y oán trách một tiếng cực kỳ nhẹ, “Mẹ kiếp sao ngươi phiền quá vậy”
Hoa Nghi ôm sự đánh giá đáng ngạc nhiên như thế, có phần hoang mang đứng đực ra đó.
Trong vương thành còn an ổn, chỗ hành thương đã đèn đuốc sáng trưng, một vòng thành thủ ca đêm bao vây kín, tay trái cầm đuốc tay phải đao kiếm, đứng sóng vai nhau, cố gắng để một con ruồi cũng không bay lọt, danh sách và nhân số mỗi một đội ngũ hành thương báo lên đều bị đếm cẩn thận một phen, hễ thiếu người thì cả đội đều bị bắt.
Lúc Trường An chạy đến, nhìn thấy Lộ Đạt mặt trầm như nước đang châu đầu ghé tai với một người khác.
“Sao thế” Trường An hỏi.
“Có một đội hành thương thiếu năm người.” Lộ Đạt ghé tai y thấp giọng nói, “Thích khách chỉ có bốn, còn một người không biết đi đâu rồi.”
Trường An đảo mắt, thấp giọng nói: “Kêu đầu lĩnh của bọn họ đến.”
Y còn chưa dứt lời, đám đông liền xôn xao, tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng tiếng chửi mắng của nam nhân vang lên, đầu lĩnh trong đội ngũ hành thương thiếu người kia bất ngờ biến thành cự thú, cắn đứt cổ một thành thủ đang không hề phòng bị.
Mọi người đều lấy làm kinh hãi, Lộ Đạt nhớ rõ trên tay người nọ không có thú văn.
Không kịp giải thích, Lộ Đạt hiếm được làm việc trước mặt Trường An, tuyệt không muốn lưu lại ấn tượng làm việc bất lợi với lão sư, lập tức rút đao nhọn nghênh đón.
Đúng lúc này, một nam nhân tướng mạo xấu xí phía sau cự thú đột nhiên gạt đám đông mà ra, hai đồng bạn cản đường, hắn lại không hề do dự mỗi đao một kẻ, giết chết cả hai.
Thanh đao trong tay người này cực cổ quái, đầu lại có móc câu, vừa vặn chặn đứng Lộ Đạt. Nam nhân thần bí này triệt cổ tay cực quỷ dị, móc đằng trước liền kẹp đao nhọn của Lộ Đạt, khí lực hắn dùng lại mạnh đến khó tin, Lộ Đạt bị hắn kéo đến, sắp sửa đâm lên lưỡi câu đao.
Lộ Đạt trong lúc vội vã bị bức buông tay, co người đầy nguy hiểm, chật vật lui ra bốn năm bước, thanh đao nhọn lập tức rơi xuống đất. Lộ Đạt nhìn kỹ lại, không ngờ đao đã bị giảo làm đôi.
Lửa đã bốc lên trong mắt Lộ Đạt.
Trong đội ngũ hành thương quỷ dị kia, một đám tôi tớ học đồ quần áo cũ nát lại đều mang cương binh thiết vũ trên người, nhanh chóng hỗn chiến với thành thủ.
Chỉ có kẻ cầm câu đao liếm môi một chút, trong mắt lại phảng phất lóe hồng quang, liều mạng lao thẳng đến Trường An.
Hắn lại bất đồng với người khác, quả là một kẻ điên, giết người không phân địch ta, trong mấy chục bước phàm cản đường hắn, vô luận là ai, tất cả đều thành vong hồn dưới đao, người nọ chỉ nhìn chằm chằm Trường An bằng đôi mắt sung huyết.
Trường An chân không đổi chỗ, trong chớp mắt hắn lao đến một tay rút trường đao bên hông, đao rút ra vạch thành một đường cong nhanh đến không thấy rõ bóng dáng trên không trung, đập trúng binh khí của kẻ điên kia.
Trường An biến sắc, khoảnh khắc ấy cổ tay cơ hồ tê đến không còn tri giác, miễn cưỡng không để trường đao rời tay, y lại bị bức phải ngửa ra sau né đao thứ hai của đối phương.
Người này đao thật nhanh, khí lực thật mạnh!
Hoa Nghi ở ngoài lều thấp giọng phân phó, “Ngoài ra trông chừng Tạp Tá cùng phụ tử Du Thuần, lệnh cho họ sáng sớm mai tới gặp ta.”
Nói xong Hoa Nghi chần chừ giây lát lại bổ sung: “Đừng đả thảo kinh xà, đi đi.”
Thị vệ đáp một tiếng quay người đi, Hoa Nghi phất tay bảo nô lệ ở gần vương trướng lui hết, một mình ngồi ở cửa, hai tay đặt sau đầu, ngửa đầu nhìn một trời sao, lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên có một câu từ trong lòng chui ra, y ngẫm nghĩ: ta thật đúng là chó không bỏ được thói ăn cứt mà.
Đêm khuya vắng vẻ, Hoa Nghi không nhịn được dán tai lên vương trướng, muốn nghe một chút động tĩnh, đáng tiếc trong đó căn bản chẳng có âm thanh gì, bốn phía chỉ có lũ sâu mùa thu đang kêu ra rả, ngay cả tiếng gió cũng mơ hồ.
Hoa Nghi hồi tưởng những năm tháng từ khi hơn mười tuổi chạy khỏi bộ lạc sinh y nuôi y đến nay, chỉ cảm thấy đủ các loại sự tình, tất cả đều khó khăn đến mức không muốn nhìn lại.
Nhưng dù không nhìn lại, ngẩng đầu vẫn chỉ có tiền lộ càng khó khăn hơn.
Lòng y bất bình, bất tĩnh, chẳng biết con đường mình đi là đúng hay sai, sầu lo trong lòng chôn sâu ba trượng, bình nhật không lộ ra, nhưng vừa xao động là khiến tâm thần không yên.
Hai mươi năm chưa từng thống khoái khóc một lần, hai mươi năm chưa từng thống khoái cười một trận.
Thật là… sống quá bất lực.
Hoa Nghi ngồi yên tại chỗ giây lát, lấy ra một nắm tơ trong suốt, cầm trên tay ngắm nghía một lúc. Thứ này gọi là thiên tàm ti, cực kỳ hiếm có, do hành thương mang tới từ phương nam xa xôi, không sợ lửa, nam nhân tầm thường dùng toàn lực cũng chẳng kéo đứt nổi, vô cùng chắc, nhưng cũng vô cùng mềm dẻo.
Y lường trước là lát nữa Trường An sẽ ra đây, nhưng người này không giỏi kiềm chế lắm, nổi giận là không chịu nghe người khác nói, bèn mân mê buộc một đầu thiên tàm ti vào gốc đại thụ trước vương trướng, một đầu khác nắm trong tay, đan thành một vòng, bày cạm bẫy nho nhỏ, thấp thỏm ngồi đó ôm cây đợi thỏ.
Quả nhiên, Trường An chưa đầy hai khắc đã không nằm nổi.
Y thình lình bị Hoa Nghi đánh thức, ập đầu ập mặt hỏi mấy câu khiến y tức muốn hộc máu, dã tính nổi lên, suýt nữa một đao đâm xuyên cằm Hoa Nghi, may mà lý trí vẫn còn, miễn cưỡng kiềm chế đuổi đối phương cút đi, mới không để vương của họ máu bắn ba thước ngay trong lều mình.
Sau đó chỉ cảm thấy ngực đau thắt từng cơn.
Trường An trước nay không hay so đo mấy việc nhỏ nhặt, mà Hoa Nghi tuy hơi đê tiện nhưng đối đãi người ta cực kỳ cẩn thận chu đáo, vô cùng giỏi chăm sóc người khác.
Hai người bên nhau mấy năm, cho dù ngẫu nhiên động thủ thì cũng coi như tình thú, rất ít khi nổi giận thật, càng chưa bao giờ có lúc y giận không kiềm nổi như bây giờ.
Trường An nằm một lúc lâu mới nguôi bớt, tính thử thời gian, đoán chuyện bên ngoài có lẽ Hoa Nghi đã an bài xong, lúc này mới dậy, cầm một thanh đao gỗ chưa hoàn chỉnh treo trong góc, quyết định ra ngoài tìm Hoa Nghi tính sổ.
Trường An đá văng cửa, vung tay vén tấm màn nặng nề ngoài vương trướng, vừa vặn trông thấy Hoa Nghi hình thú cố gắng cuộn tròn thân thể nằm sấp trong một góc, bộ lông trắng như tuyết trong bóng đêm hết sức gai mắt, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn mình như mất tinh thần, họng phát ra tiếng ư ử, cụp đuôi đứng dậy, hệt như một con chó đáng ghét bị đá văng ra vậy.
Đông Hải vương này mặt dày vô sỉ cơ hồ không ai bằng, còn dám giả bộ đáng thương!
Lửa giận Trường An vốn kìm nén lập tức bùng lên đầu, chỉ hận không thể sinh ra tám cánh tay, lần lượt xoay tròn tẩn y một trận, tẩn cho hết phân biệt nổi đầu mông mới thôi.
Ai ngờ vừa bước ra thì cổ chân tức khắc bị thắt lại, Trường An hoàn toàn không ngờ đến trò ám toán này, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh từ dưới chân truyền đến, sau đó trời đất quay cuồng, bị treo ngược lên – người bày cạm bẫy kia suy tính chu toàn, trói hai tay y vừa vặn không lỏng không chặt, không thít vào người, trong một lúc cũng không kéo ra được.
Trường An: “…”
Hoa Nghi thừa cơ sán đến, cự thú cao lớn, tầm mắt vừa vặn ngang với Trường An đảo ngược, y cọ mặt Trường An lấy lòng, ánh mắt Trường An lại đều đang phun lửa, chỉ hận bình nhật nghe những lời chửi cha mắng mẹ của đám hán tử thô lỗ đều không để tâm, nên thời khắc mấu chốt chẳng nhớ nổi một câu.
Hoa Nghi lại khẽ liếm Trường An, nịnh nọt rất cố gắng. Tội nghiệp Trường An bị treo trên không trung chẳng có chỗ mượn sức, trốn cũng không thoát, chỉ đành nhẫn nại, bị y liếm nước bọt đầy mặt, lúc này ánh mắt Trường An tưởng như muốn lột da y vậy.
Hoa Nghi thấy chiêu số trăm lần chẳng sai này không còn dùng được, Trường An càng lúc càng giận, đành phải thở dài, hóa thành hình người, đưa tay nâng mặt Trường An, thu lại nụ cười mặt dày, thấp giọng nói: “Thế ta nói với ngươi mấy câu, ngươi nghe xong, ta sẽ thả ngươi xuống, muốn đánh muốn giết tùy tiện, được chứ”
Trường An nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn y.
“Hơn hai mươi năm trước, ta lần đầu gặp gỡ ngươi, ngươi khi đó còn là một đứa bé chạy khắp nơi, khuôn mặt hệt như con mèo lem luốc, cũng chẳng biết là từ đâu dính phải máu, ta vẫy tay gọi ngươi, ngươi đi theo không hề cảnh giác, từ đó về sau, ta liền biết, hai ta không phải cùng một loại. Đối với ta, cha ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, giống như ngươi nhìn Thanh Lương hiện giờ, chúng ta đều là những con cừu khoác da sói có nanh vuốt, đến nay ta vẫn như thế, nếu ngươi cảm thấy ta không tốt, không xứng với ngươi, ta tự nhiên không có ý kiến khác.”
Y hiếm khi thành khẩn như vậy, còn chưa dứt lời, ngược lại là Trường An ngây ra.
“Ngươi nói không sợ, nhưng ta chẳng cách nào không sợ, ban đêm gặp ác mộng ta đều có thể mơ thấy người quen ngày xưa và ta chĩa đao kiếm vào nhau, như trước kia làm vong khách vậy, huynh đệ tối hôm trước cùng nhau uống rượu, hôm sau đã vì lợi ích của mỗi bên mà liều mạng. Ta vốn tưởng rằng vong khách có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ, nhưng bây giờ ta phát hiện ta sai rồi, bản thân vong khách chính là một đám chuột dưới cống, dở sống dở chết, trốn trốn tránh tránh, làm sao có thể giúp người ta trở nên mạnh mẽ được”
Nói đến đây, Hoa Nghi không tự chủ được dừng lại, có ảo giác như tự tay phanh ngực ra, moi trái tim méo mó thối rữa mà chính mình cũng chẳng dám nhìn, đưa đến trước mặt Trường An, thế là ***g ngực đột nhiên trống rỗng. Lại phảng phất đứng ngay trước gương, bày hết những tối tăm xấu xí của mình, đem tim gan toàn giòi bọ phơi dưới gió mát trăng thanh.
Từ sự tự ti xấu hổ như tự ngược, y tìm được một chút nhẹ nhõm càn rỡ không nói nên lời.
“Ngươi còn nhớ A Diệp sợ sâu chứ” Y nói với Trường An gần như thì thầm, “Cô ấy là một người lớn như vậy, con sâu ba tấc có gì đáng sợ Nhưng cô ấy không có biện pháp… Ta cũng không có biện pháp. Ngươi đương nhiên sẽ nghĩ, dù có người phản bội thì thế nào Năm đó ca ca ruột muốn giết ta, ta vẫn cắn răng bỏ chạy mà sống tiếp, vô số lần chết đến nơi, ta cũng chưa từng sợ tè ra quần. Có một số việc, xảy ra rồi, ta có thể không cảm thấy đáng sợ, nhưng khi chưa phát sinh, mới khiến người ta lo lắng vô cùng.”
Hoa Nghi khoát tay, thiên tàm ti trói chặt Trường An chợt đứt lìa, thứ treo người buông lỏng, Trường An liền rơi xuống, được Hoa Nghi vững vàng đón lấy bằng hai tay.
Chỉ nghe nam nhân kia thấp giọng thở than: “Vì chuyện có lẽ có mà lo sợ không đâu, trăm phương ngàn kế, ta tự biết là vô lý, nhưng đâu có cách nào… Trường An, bởi vì ta chỉ là một người tầm thường. Nếu không có nhị ca bức ta sống tiếp, chỉ sợ ta cũng lãng phí cả đời trong bộ lạc phương bắc dưới ngọn đại sơn đó.”
Trường An không thèm khách khí hất tay y, đứng dậy lui ra sau hai bước.
Hoa Nghi lại dường như mất nửa nhịp mới nhận thấy được trong lòng trống rỗng, thoáng cô đơn quệt mũi thu tay về.
Hai người đứng giằng co một lúc lâu, Trường An bỗng nhiên quay lưng chạy đến giá vũ khí trong viện, khom lưng rút ra một thanh trường đao dài hơn hai thước ở dưới cùng.
Hoa Nghi tức khắc thót tim, hai từ “mưu sát chồng” cùng “nhất đao lưỡng đoạn” như hai con nhặng vo ve trong đầu không đi, khuấy tung đầu óc thành tương – trống rỗng.
… Sau đó y dùng đôi mắt cơ hồ không còn biết chuyển động, nhìn Trường An xách đao đi ra bên ngoài đại viện của vương trướng.
“Ngươi… Ngươi ngươi đi đâu vậy” Lưỡi Hoa Nghi có phần không lưu loát.
“Kiểm tra hành thương ngoại lai trong thành xem có ai không khớp với danh sách hay không.” Trường An chẳng buồn quay đầu nói lạnh tanh, đi khá xa rồi, Hoa Nghi lại nghe thấy y oán trách một tiếng cực kỳ nhẹ, “Mẹ kiếp sao ngươi phiền quá vậy”
Hoa Nghi ôm sự đánh giá đáng ngạc nhiên như thế, có phần hoang mang đứng đực ra đó.
Trong vương thành còn an ổn, chỗ hành thương đã đèn đuốc sáng trưng, một vòng thành thủ ca đêm bao vây kín, tay trái cầm đuốc tay phải đao kiếm, đứng sóng vai nhau, cố gắng để một con ruồi cũng không bay lọt, danh sách và nhân số mỗi một đội ngũ hành thương báo lên đều bị đếm cẩn thận một phen, hễ thiếu người thì cả đội đều bị bắt.
Lúc Trường An chạy đến, nhìn thấy Lộ Đạt mặt trầm như nước đang châu đầu ghé tai với một người khác.
“Sao thế” Trường An hỏi.
“Có một đội hành thương thiếu năm người.” Lộ Đạt ghé tai y thấp giọng nói, “Thích khách chỉ có bốn, còn một người không biết đi đâu rồi.”
Trường An đảo mắt, thấp giọng nói: “Kêu đầu lĩnh của bọn họ đến.”
Y còn chưa dứt lời, đám đông liền xôn xao, tiếng thét chói tai của nữ nhân cùng tiếng chửi mắng của nam nhân vang lên, đầu lĩnh trong đội ngũ hành thương thiếu người kia bất ngờ biến thành cự thú, cắn đứt cổ một thành thủ đang không hề phòng bị.
Mọi người đều lấy làm kinh hãi, Lộ Đạt nhớ rõ trên tay người nọ không có thú văn.
Không kịp giải thích, Lộ Đạt hiếm được làm việc trước mặt Trường An, tuyệt không muốn lưu lại ấn tượng làm việc bất lợi với lão sư, lập tức rút đao nhọn nghênh đón.
Đúng lúc này, một nam nhân tướng mạo xấu xí phía sau cự thú đột nhiên gạt đám đông mà ra, hai đồng bạn cản đường, hắn lại không hề do dự mỗi đao một kẻ, giết chết cả hai.
Thanh đao trong tay người này cực cổ quái, đầu lại có móc câu, vừa vặn chặn đứng Lộ Đạt. Nam nhân thần bí này triệt cổ tay cực quỷ dị, móc đằng trước liền kẹp đao nhọn của Lộ Đạt, khí lực hắn dùng lại mạnh đến khó tin, Lộ Đạt bị hắn kéo đến, sắp sửa đâm lên lưỡi câu đao.
Lộ Đạt trong lúc vội vã bị bức buông tay, co người đầy nguy hiểm, chật vật lui ra bốn năm bước, thanh đao nhọn lập tức rơi xuống đất. Lộ Đạt nhìn kỹ lại, không ngờ đao đã bị giảo làm đôi.
Lửa đã bốc lên trong mắt Lộ Đạt.
Trong đội ngũ hành thương quỷ dị kia, một đám tôi tớ học đồ quần áo cũ nát lại đều mang cương binh thiết vũ trên người, nhanh chóng hỗn chiến với thành thủ.
Chỉ có kẻ cầm câu đao liếm môi một chút, trong mắt lại phảng phất lóe hồng quang, liều mạng lao thẳng đến Trường An.
Hắn lại bất đồng với người khác, quả là một kẻ điên, giết người không phân địch ta, trong mấy chục bước phàm cản đường hắn, vô luận là ai, tất cả đều thành vong hồn dưới đao, người nọ chỉ nhìn chằm chằm Trường An bằng đôi mắt sung huyết.
Trường An chân không đổi chỗ, trong chớp mắt hắn lao đến một tay rút trường đao bên hông, đao rút ra vạch thành một đường cong nhanh đến không thấy rõ bóng dáng trên không trung, đập trúng binh khí của kẻ điên kia.
Trường An biến sắc, khoảnh khắc ấy cổ tay cơ hồ tê đến không còn tri giác, miễn cưỡng không để trường đao rời tay, y lại bị bức phải ngửa ra sau né đao thứ hai của đối phương.
Người này đao thật nhanh, khí lực thật mạnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook