Thú Tùng Chi Đao
-
Chương 1: Trường An
Thú Tùng Chi Đao
Tác giả: Priest
Nữ nhân, chỉ có khi bị đe dọa hoặc là thương tổn không trí mạng mới thét lên.
Bởi vì sợ hãi cực độ và tuyệt vọng sẽ khiến người ta mất tiếng.
Lão nhân lọm khọm quần áo tả tơi cuộn mình trong góc, một chân bị cắn đứt từ chính giữa, máu thịt và dịch sệt lẫn lộn một bãi, bốc mùi tanh hôi gay mũi – có lẽ lão cũng sắp chết rồi.
Nhưng đôi mắt lão lại sáng đến kinh người, dưới mí mắt sắc tố lắng đọng và chi chít những nếp nhăn, trong đôi mắt nâu sẫm phát ra ánh sáng quỷ dị mà điên cuồng, tầm mắt nhìn chằm chằm phương hướng không trung.
Bầu trời đêm hôm nay trong đến khác thường, chẳng mảy may âm u, ngân hà như gấm, lẳng lặng vắt ngang không trung, thong thả di chuyển trước sau như một.
Lão nhân nhếch đôi môi khô quắt queo, lại biến thành một nụ cười lạnh giá.
Ở nơi cách lão không đến mười bước, một cự thú đang cưỡng gian một nữ nhân.
Ngực nàng bị móng vuốt của cự thú cào ra vết thương sâu thấy xương, nửa người ngâm trong vũng máu, mái tóc đen như thác bết trên thân thể trần trụi.
Nhưng ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết khàn đến độ tưởng như kim loại rỉ sét cọ xát trên lớp da thú thô ráp thì nàng chẳng còn phát ra bất cứ thanh âm nào.
Không chừng đã chết rồi.
Ai mà biết được
Lão nhân với nụ cười điên khùng đáng sợ trên mặt chậm chạp quay đầu đi, ánh mắt chuyển lên người con cự thú kia… Cả bộ lạc đều đã bị chiếm, mà đây là phương thức xử lý tù binh, giết chết tất cả nam nhân, chặt đầu họ, vác trên người như một giỏ trái cây thối, quay thi thể trẻ nhỏ trên đống lửa, thu gom mỡ làm chiến lợi phẩm, cuối cùng lưu lại nữ nhân thậm chí nữ hài tử chưa thành niên để thỏa thích.
Trên mặt cự thú có vết sẹo đáng sợ, đôi mắt đỏ lừ, thân thể xấu xí di chuyển không ngừng, những móng vuốt sắc bén không cầm được lòng mà lưu lại từng vết máu trên người nữ nhân, miệng chảy nước dãi, phát ra tiếng thở dốc “hồng hộc” tanh tưởi.
Sự xấu xí lộ hết.
Trong đôi mắt đã khô khốc của lão nhân đột nhiên đổ lệ, xuôi theo những nếp nhăn chi chít trên khóe mắt mà tuôn rơi, đục ngầu khủng khiếp, lão quay phắt đầu đi, dường như không đành lòng nhìn tiếp.
Nhưng mà đúng lúc này, lão nhìn thấy trong một lùm cây không xa có một đôi mắt đang nhìn đăm đăm vào mình. Lão nhân sửng sốt một chút, sau đó nhận ra đấy là một đứa bé.
Phụ thân hoặc là mẫu thân đứa trẻ mãi đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn nỗ lực muốn bảo hộ nó, giấu nó giữa lùm cây rậm rạp, dùng chính thi thể mình ngăn chặn tầm mắt của kẻ xâm lược.
Tiểu gia hỏa này sinh có phần không gặp thời, mẫu thân nó vốn là nữ nhân mỹ lệ cường hãn nhất, lại không thể cho con mình một thân thể khỏe mạnh như thế, để nó bị đẻ non lang bạt kỳ hồ trong cuộc chiến tranh của hai bộ lạc, sinh ra đã yếu ớt, ngay cả bú cũng mất sức, hễ khóc to là ngực sẽ tím tái lại.
Đáng tiếc biết mấy, đứa bé trải qua khoảng thời gian dài lâu mà gian nan dựng dục ra, lại định trước là không sống lâu được.
Hơn nữa tuy rằng nó là bé trai, lại không có thú văn, có nghĩa là không thể hóa thú, bọn họ cũng bị gọi là á thú nhân, tình trạng thân thể chẳng hề tốt hơn nữ nhân bao nhiêu, cho dù trưởng thành cũng nhất định không có năng lực chiến đấu tối thiểu.
Cha mẹ nó thậm chí còn chưa kịp đặt cho nó một cái tên.
Lão nhân cảm thấy rất kỳ lạ, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà giống như hiểu được dụng tâm của người lớn, lặng lẽ cuộn tròn thân thể yếu ớt trong lùm cây sâu tít, không hé răng một tiếng mà nhìn hết thảy, nếu không phải có đôi mắt to trắng đen rõ ràng kia thì ngay cả lão nhân trong xó cũng chẳng nhìn thấy nó.
Lão nhân cố sức luồn bàn tay vào vạt áo khó lòng che thân, lấy ra một chiếc thẻ xương con con, ném đến phương hướng đứa bé.
Tiếng động của lão kinh động cự thú cách đó không xa, tên kia ngẩng đầu nhìn lão gia hỏa này một cái, sau đó trong đôi mắt thú đỏ như máu lộ ra sự khinh bỉ chẳng thèm để ý, mất hứng dời tầm mắt.
Lão nhân xác định mình không dẫn đến sự chú ý của những súc sinh đó, mới cẩn thận cúi đầu lần nữa, nhìn đứa trẻ kia.
Lão phát hiện tiểu gia hỏa lại thò một tay, dùng những ngón tay ngắn đến độ ngón và bàn cơ hồ không phân rõ mà bắt lấy chiếc thẻ xương, đại khái là bởi vì đã mọc răng, miệng ngứa khó chịu, đứa trẻ ôm thẻ xương bằng hai tay, ngay lập tức nhét vào miệng theo bản năng.
Đứa trẻ thông minh biết mấy, lão nhân ánh mắt lóe sáng mà thầm nghĩ, nhưng… nếu có thể sống sót trưởng thành thì tốt rồi.
Sau đó lão buộc mình dời tầm nhìn, đột nhiên rưng rưng nước mắt cười to ra tiếng, thanh âm ấy già nua mà khàn khàn, bất chấp tất cả hát lên điệu hát xa xưa sai nhịp, tựa như một lão già điên khùng đi đến lối lạ.
“Chân thần rơi xuống, luân thường mục nát,
Hỡi ôi thiên đạo, con người thành thú.
Kẻ cầm đao gào thét, kẻ gặm cỏ bỏ chạy.
Bỏ chạy bỏ chạy, run run rẩy rẩy…”
Móng vuốt sắc bén xé toang bóng đêm, điệu hát khiếp người của lão nhân đột nhiên ngừng bặt, đầu mình hai chốn, lưu lại một thân thể tàn tạ cố chấp thẳng đứng.
Cái đầu lâu không chịu nhắm mắt, rốt cuộc vẫn rơi xuống mặt đất lầy lội giữa rừng rú um tùm.
Âm cuối cùng trong tiếng ca của lão phảng phất còn đang dập dềnh trên không trung, như một đám linh hồn u u không đi.
Nam nhân cao lớn lau máu trên tay, vuốt thú còn chưa kịp thu lại đột ngột dài ra trên cánh tay nhân loại cơ bắp cuồn cuộn, giữa đám lông cứng ngắc trên vuốt thú dính vài mẩu thịt người, hắn đá văng thi thể lão nhân mà chẳng buồn nhìn một thoáng, lạnh lùng nói với cự thú: “Mộc Hách, ngươi còn lề mề cái gì thế”
Cự thú gừ một tiếng, rời khỏi thân thể nữ nhân đã lạnh ngắt, bộ xương phát ra tiếng động, chậm rãi cuộn mình, bộ lông cứng như áo giáp trên người rút đi, chẳng qua giây lát đã biến thành một nam nhân mặt sẹo mắt hơi lé. Trong lúc con ngươi của hắn chuyển động, huyết sắc đỏ tươi giống như còn chưa tan đi, lập tức lộ ra nụ cười hiểm ác: “Từ lúc nào cả chút… lạc thú nho nhỏ của kẻ thắng lợi cũng phải bị tước đoạt”
Ánh mắt âm lãnh của nam nhân cao lớn nọ quét qua thi thể nữ nhân đã chẳng còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu, không hề che giấu cho đối phương vẻ mặt chán ghét: “Ngươi thật đúng là tởm lợm – đi mau, thủ lĩnh đang kiểm kê nhân số, nơi này không phải mục tiêu cuối cùng, chúng ta phải rời khỏi rồi.”
Nói đoạn nam nhân quay người, phát ra một tiếng gầm như dã thú, bốn chân chạm đất, biến thành một cự thú lớn hơn, mỗi một bước giẫm xuống đất dường như đều phải để lại một dấu chân thật sâu, ngay cả đại địa cũng chấn động theo.
“Chó của Phác Á gia.” Chờ đối phương đi xa, sắc mặt nam nhân tên Mộc Hách mới sầm xuống, hắn hung hãn nhổ một bãi, lộ ra hàm răng vàng khè, trong đôi mắt lé toàn là sát ý. Sau đó hắn quay người, dường như hơi tiếc nuối, hai ngón tay giơ lên trước mặt, ngả ngớn hôn gió với thi thể nữ nhân: “Vậy thì vĩnh biệt nhé tiểu tâm can.”
Đám xâm lược rời khỏi.
Bầu trời đêm vừa nãy còn quang đãng vạn dặm giống như trong phút chốc đã bị một đám mây đen đến từ phương xa bao phủ, từng ngôi sao tiếp nhau ẩn nấp, những giọt mưa to như hạt đậu đột nhiên từ không trung rơi xuống, nhanh chóng hình thành một vũng máu loãng con con bên cạnh những thi thể tàn khuyết dưới đất.
Mưa dần to như trút nước.
Không biết qua bao lâu, một nam thanh niên ốm yếu mới bò khỏi đống thi thể, trên tay hắn không có thú văn, thoạt nhìn chỉ là một á thú không thể hóa thú làm việc nặng kiếm sống trong bộ lạc.
Hắn đã mất một cánh tay, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng, run rẩy nhìn thi thể tất cả tộc nhân giữa mưa.
Sau đó hắn đột nhiên nhảy dựng lên khỏi mặt đất như bị thần kinh, điên cuồng lắc mỗi người bên cạnh, kêu tên họ, nhưng không hề được đáp lại.
Vết thương trên vai á thú nam nhân lộ ra xương trắng thấp thoáng thấy được, hắn lảo đảo vài bước, lại ngã uỵch xuống đất, vừa vặn mặt đối mặt với đầu lâu của lão nhân nọ giữa vũng lầy, nhìn khuôn mặt tái xanh kia, hắn rốt cuộc không nhịn được nằm vật xuống đất mà gào khóc.
Hắn cảm thấy mình cũng sắp chết rồi, cơn mưa tầm tã này sẽ chôn vùi hắn, cùng những thân nhân hàng xóm ngày trước.
Hắn chỉ là một á thú yếu đuối, khi quân địch bắt đầu tấn công đã trốn mất, giữ được một cái mạng chó trong tay kẻ thù đáng hận, nhưng từng hạt mưa lạnh băng đập lên người giống như ánh mắt của tộc nhân bồng bềnh trên bầu trời không chịu rời đi, nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Nam nhân nôn mửa dữ dội.
Ngay khi hắn nằm thoi thóp dưới đất, đột nhiên một tiếng khóc nhỏ nhoi của trẻ con từ lùm cây truyền đến. Thanh âm này nhỏ như vậy, giống như tiếng kêu của chú mèo con vừa ngủ dậy, lại tựa như một tiếng sấm đánh ngay bên tai nam nhân.
Hắn sửng sốt giây lát, đột nhiên không biết sức lực từ đâu đến, sấp ngửa bò dậy, dùng một tay còn sót lại gạt thi thể lân cận bụi cây, gạt những cành lá um tùm dính máu kia, sau đó tìm được một đứa trẻ ở nơi ấy.
Tiểu gia hỏa này còn chưa dài bằng cánh tay hắn, xách trong tay thậm chí chẳng nặng bằng một con chó nhỏ, không bụ bẫm đáng yêu như những đứa trẻ khác, ngay cả khuôn mặt bé teo cũng bởi vì dinh dưỡng không đủ mà hóp vào, trên gương mặt chưa bằng bàn tay người trưởng thành, ngũ quan còn chưa kịp phát triển, chỉ có đôi mắt to đến bất ngờ.
Đứa nhỏ này dường như là tụ tập sức lực toàn thân mới phát ra được tiếng khóc ấy, mặt tím bầm bất thường, hô hấp nhỏ nhoi khiến người ta không cảm nhận được.
Nam nhân giật thót, vụng về kích động nhét đứa trẻ vào lòng, dùng bả vai không hề rộng ngăn cơn mưa tầm tã cho nó, ý đồ dùng một chút nhiệt độ trong lòng để giữ lại sinh mệnh yếu ớt này.
Lúc này, chiếc thẻ xương nho nhỏ trên người đứa trẻ “cạch” một tiếng rơi xuống, bên trên dùng dao khắc hai chữ “trường an”, góc cạnh đã bị chủ nhân trước vuốt ve vô số lần khiến cho tròn trịa bạc màu, đã rất cũ rồi.
Nam nhân ngồi xổm xuống đất, cố sức nhặt thẻ xương, sau đó ôm cậu bé trốn dưới một gốc đại thụ, dùng răng cắn đứt sợi dây xuyên bên trên, một lần nữa thắt nút trên cổ đứa trẻ, ủ ấm tấm thẻ xương rồi mới cẩn thận nhét vào ngực nó.
Hắn dường như hoàn thành một chuyện rất trọng đại, vẻ mặt xót xa mà thoải mái – ngu muội tin tưởng rằng tấm thẻ xương cũ kỹ con con kia có ma lực thần kỳ gì, có thể khiến tử thần để đứa trẻ này ở lại.
Nam nhân lảo đảo đứng dậy, giống như bị khơi lên mong muốn sống sót vốn đã sắp cạn, ôm đứa trẻ nhanh chóng lách mình vào rừng cây rậm rạp.
Tác giả: Priest
Nữ nhân, chỉ có khi bị đe dọa hoặc là thương tổn không trí mạng mới thét lên.
Bởi vì sợ hãi cực độ và tuyệt vọng sẽ khiến người ta mất tiếng.
Lão nhân lọm khọm quần áo tả tơi cuộn mình trong góc, một chân bị cắn đứt từ chính giữa, máu thịt và dịch sệt lẫn lộn một bãi, bốc mùi tanh hôi gay mũi – có lẽ lão cũng sắp chết rồi.
Nhưng đôi mắt lão lại sáng đến kinh người, dưới mí mắt sắc tố lắng đọng và chi chít những nếp nhăn, trong đôi mắt nâu sẫm phát ra ánh sáng quỷ dị mà điên cuồng, tầm mắt nhìn chằm chằm phương hướng không trung.
Bầu trời đêm hôm nay trong đến khác thường, chẳng mảy may âm u, ngân hà như gấm, lẳng lặng vắt ngang không trung, thong thả di chuyển trước sau như một.
Lão nhân nhếch đôi môi khô quắt queo, lại biến thành một nụ cười lạnh giá.
Ở nơi cách lão không đến mười bước, một cự thú đang cưỡng gian một nữ nhân.
Ngực nàng bị móng vuốt của cự thú cào ra vết thương sâu thấy xương, nửa người ngâm trong vũng máu, mái tóc đen như thác bết trên thân thể trần trụi.
Nhưng ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết khàn đến độ tưởng như kim loại rỉ sét cọ xát trên lớp da thú thô ráp thì nàng chẳng còn phát ra bất cứ thanh âm nào.
Không chừng đã chết rồi.
Ai mà biết được
Lão nhân với nụ cười điên khùng đáng sợ trên mặt chậm chạp quay đầu đi, ánh mắt chuyển lên người con cự thú kia… Cả bộ lạc đều đã bị chiếm, mà đây là phương thức xử lý tù binh, giết chết tất cả nam nhân, chặt đầu họ, vác trên người như một giỏ trái cây thối, quay thi thể trẻ nhỏ trên đống lửa, thu gom mỡ làm chiến lợi phẩm, cuối cùng lưu lại nữ nhân thậm chí nữ hài tử chưa thành niên để thỏa thích.
Trên mặt cự thú có vết sẹo đáng sợ, đôi mắt đỏ lừ, thân thể xấu xí di chuyển không ngừng, những móng vuốt sắc bén không cầm được lòng mà lưu lại từng vết máu trên người nữ nhân, miệng chảy nước dãi, phát ra tiếng thở dốc “hồng hộc” tanh tưởi.
Sự xấu xí lộ hết.
Trong đôi mắt đã khô khốc của lão nhân đột nhiên đổ lệ, xuôi theo những nếp nhăn chi chít trên khóe mắt mà tuôn rơi, đục ngầu khủng khiếp, lão quay phắt đầu đi, dường như không đành lòng nhìn tiếp.
Nhưng mà đúng lúc này, lão nhìn thấy trong một lùm cây không xa có một đôi mắt đang nhìn đăm đăm vào mình. Lão nhân sửng sốt một chút, sau đó nhận ra đấy là một đứa bé.
Phụ thân hoặc là mẫu thân đứa trẻ mãi đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn nỗ lực muốn bảo hộ nó, giấu nó giữa lùm cây rậm rạp, dùng chính thi thể mình ngăn chặn tầm mắt của kẻ xâm lược.
Tiểu gia hỏa này sinh có phần không gặp thời, mẫu thân nó vốn là nữ nhân mỹ lệ cường hãn nhất, lại không thể cho con mình một thân thể khỏe mạnh như thế, để nó bị đẻ non lang bạt kỳ hồ trong cuộc chiến tranh của hai bộ lạc, sinh ra đã yếu ớt, ngay cả bú cũng mất sức, hễ khóc to là ngực sẽ tím tái lại.
Đáng tiếc biết mấy, đứa bé trải qua khoảng thời gian dài lâu mà gian nan dựng dục ra, lại định trước là không sống lâu được.
Hơn nữa tuy rằng nó là bé trai, lại không có thú văn, có nghĩa là không thể hóa thú, bọn họ cũng bị gọi là á thú nhân, tình trạng thân thể chẳng hề tốt hơn nữ nhân bao nhiêu, cho dù trưởng thành cũng nhất định không có năng lực chiến đấu tối thiểu.
Cha mẹ nó thậm chí còn chưa kịp đặt cho nó một cái tên.
Lão nhân cảm thấy rất kỳ lạ, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà giống như hiểu được dụng tâm của người lớn, lặng lẽ cuộn tròn thân thể yếu ớt trong lùm cây sâu tít, không hé răng một tiếng mà nhìn hết thảy, nếu không phải có đôi mắt to trắng đen rõ ràng kia thì ngay cả lão nhân trong xó cũng chẳng nhìn thấy nó.
Lão nhân cố sức luồn bàn tay vào vạt áo khó lòng che thân, lấy ra một chiếc thẻ xương con con, ném đến phương hướng đứa bé.
Tiếng động của lão kinh động cự thú cách đó không xa, tên kia ngẩng đầu nhìn lão gia hỏa này một cái, sau đó trong đôi mắt thú đỏ như máu lộ ra sự khinh bỉ chẳng thèm để ý, mất hứng dời tầm mắt.
Lão nhân xác định mình không dẫn đến sự chú ý của những súc sinh đó, mới cẩn thận cúi đầu lần nữa, nhìn đứa trẻ kia.
Lão phát hiện tiểu gia hỏa lại thò một tay, dùng những ngón tay ngắn đến độ ngón và bàn cơ hồ không phân rõ mà bắt lấy chiếc thẻ xương, đại khái là bởi vì đã mọc răng, miệng ngứa khó chịu, đứa trẻ ôm thẻ xương bằng hai tay, ngay lập tức nhét vào miệng theo bản năng.
Đứa trẻ thông minh biết mấy, lão nhân ánh mắt lóe sáng mà thầm nghĩ, nhưng… nếu có thể sống sót trưởng thành thì tốt rồi.
Sau đó lão buộc mình dời tầm nhìn, đột nhiên rưng rưng nước mắt cười to ra tiếng, thanh âm ấy già nua mà khàn khàn, bất chấp tất cả hát lên điệu hát xa xưa sai nhịp, tựa như một lão già điên khùng đi đến lối lạ.
“Chân thần rơi xuống, luân thường mục nát,
Hỡi ôi thiên đạo, con người thành thú.
Kẻ cầm đao gào thét, kẻ gặm cỏ bỏ chạy.
Bỏ chạy bỏ chạy, run run rẩy rẩy…”
Móng vuốt sắc bén xé toang bóng đêm, điệu hát khiếp người của lão nhân đột nhiên ngừng bặt, đầu mình hai chốn, lưu lại một thân thể tàn tạ cố chấp thẳng đứng.
Cái đầu lâu không chịu nhắm mắt, rốt cuộc vẫn rơi xuống mặt đất lầy lội giữa rừng rú um tùm.
Âm cuối cùng trong tiếng ca của lão phảng phất còn đang dập dềnh trên không trung, như một đám linh hồn u u không đi.
Nam nhân cao lớn lau máu trên tay, vuốt thú còn chưa kịp thu lại đột ngột dài ra trên cánh tay nhân loại cơ bắp cuồn cuộn, giữa đám lông cứng ngắc trên vuốt thú dính vài mẩu thịt người, hắn đá văng thi thể lão nhân mà chẳng buồn nhìn một thoáng, lạnh lùng nói với cự thú: “Mộc Hách, ngươi còn lề mề cái gì thế”
Cự thú gừ một tiếng, rời khỏi thân thể nữ nhân đã lạnh ngắt, bộ xương phát ra tiếng động, chậm rãi cuộn mình, bộ lông cứng như áo giáp trên người rút đi, chẳng qua giây lát đã biến thành một nam nhân mặt sẹo mắt hơi lé. Trong lúc con ngươi của hắn chuyển động, huyết sắc đỏ tươi giống như còn chưa tan đi, lập tức lộ ra nụ cười hiểm ác: “Từ lúc nào cả chút… lạc thú nho nhỏ của kẻ thắng lợi cũng phải bị tước đoạt”
Ánh mắt âm lãnh của nam nhân cao lớn nọ quét qua thi thể nữ nhân đã chẳng còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu, không hề che giấu cho đối phương vẻ mặt chán ghét: “Ngươi thật đúng là tởm lợm – đi mau, thủ lĩnh đang kiểm kê nhân số, nơi này không phải mục tiêu cuối cùng, chúng ta phải rời khỏi rồi.”
Nói đoạn nam nhân quay người, phát ra một tiếng gầm như dã thú, bốn chân chạm đất, biến thành một cự thú lớn hơn, mỗi một bước giẫm xuống đất dường như đều phải để lại một dấu chân thật sâu, ngay cả đại địa cũng chấn động theo.
“Chó của Phác Á gia.” Chờ đối phương đi xa, sắc mặt nam nhân tên Mộc Hách mới sầm xuống, hắn hung hãn nhổ một bãi, lộ ra hàm răng vàng khè, trong đôi mắt lé toàn là sát ý. Sau đó hắn quay người, dường như hơi tiếc nuối, hai ngón tay giơ lên trước mặt, ngả ngớn hôn gió với thi thể nữ nhân: “Vậy thì vĩnh biệt nhé tiểu tâm can.”
Đám xâm lược rời khỏi.
Bầu trời đêm vừa nãy còn quang đãng vạn dặm giống như trong phút chốc đã bị một đám mây đen đến từ phương xa bao phủ, từng ngôi sao tiếp nhau ẩn nấp, những giọt mưa to như hạt đậu đột nhiên từ không trung rơi xuống, nhanh chóng hình thành một vũng máu loãng con con bên cạnh những thi thể tàn khuyết dưới đất.
Mưa dần to như trút nước.
Không biết qua bao lâu, một nam thanh niên ốm yếu mới bò khỏi đống thi thể, trên tay hắn không có thú văn, thoạt nhìn chỉ là một á thú không thể hóa thú làm việc nặng kiếm sống trong bộ lạc.
Hắn đã mất một cánh tay, vẻ mặt vô cùng kinh hoảng, run rẩy nhìn thi thể tất cả tộc nhân giữa mưa.
Sau đó hắn đột nhiên nhảy dựng lên khỏi mặt đất như bị thần kinh, điên cuồng lắc mỗi người bên cạnh, kêu tên họ, nhưng không hề được đáp lại.
Vết thương trên vai á thú nam nhân lộ ra xương trắng thấp thoáng thấy được, hắn lảo đảo vài bước, lại ngã uỵch xuống đất, vừa vặn mặt đối mặt với đầu lâu của lão nhân nọ giữa vũng lầy, nhìn khuôn mặt tái xanh kia, hắn rốt cuộc không nhịn được nằm vật xuống đất mà gào khóc.
Hắn cảm thấy mình cũng sắp chết rồi, cơn mưa tầm tã này sẽ chôn vùi hắn, cùng những thân nhân hàng xóm ngày trước.
Hắn chỉ là một á thú yếu đuối, khi quân địch bắt đầu tấn công đã trốn mất, giữ được một cái mạng chó trong tay kẻ thù đáng hận, nhưng từng hạt mưa lạnh băng đập lên người giống như ánh mắt của tộc nhân bồng bềnh trên bầu trời không chịu rời đi, nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Nam nhân nôn mửa dữ dội.
Ngay khi hắn nằm thoi thóp dưới đất, đột nhiên một tiếng khóc nhỏ nhoi của trẻ con từ lùm cây truyền đến. Thanh âm này nhỏ như vậy, giống như tiếng kêu của chú mèo con vừa ngủ dậy, lại tựa như một tiếng sấm đánh ngay bên tai nam nhân.
Hắn sửng sốt giây lát, đột nhiên không biết sức lực từ đâu đến, sấp ngửa bò dậy, dùng một tay còn sót lại gạt thi thể lân cận bụi cây, gạt những cành lá um tùm dính máu kia, sau đó tìm được một đứa trẻ ở nơi ấy.
Tiểu gia hỏa này còn chưa dài bằng cánh tay hắn, xách trong tay thậm chí chẳng nặng bằng một con chó nhỏ, không bụ bẫm đáng yêu như những đứa trẻ khác, ngay cả khuôn mặt bé teo cũng bởi vì dinh dưỡng không đủ mà hóp vào, trên gương mặt chưa bằng bàn tay người trưởng thành, ngũ quan còn chưa kịp phát triển, chỉ có đôi mắt to đến bất ngờ.
Đứa nhỏ này dường như là tụ tập sức lực toàn thân mới phát ra được tiếng khóc ấy, mặt tím bầm bất thường, hô hấp nhỏ nhoi khiến người ta không cảm nhận được.
Nam nhân giật thót, vụng về kích động nhét đứa trẻ vào lòng, dùng bả vai không hề rộng ngăn cơn mưa tầm tã cho nó, ý đồ dùng một chút nhiệt độ trong lòng để giữ lại sinh mệnh yếu ớt này.
Lúc này, chiếc thẻ xương nho nhỏ trên người đứa trẻ “cạch” một tiếng rơi xuống, bên trên dùng dao khắc hai chữ “trường an”, góc cạnh đã bị chủ nhân trước vuốt ve vô số lần khiến cho tròn trịa bạc màu, đã rất cũ rồi.
Nam nhân ngồi xổm xuống đất, cố sức nhặt thẻ xương, sau đó ôm cậu bé trốn dưới một gốc đại thụ, dùng răng cắn đứt sợi dây xuyên bên trên, một lần nữa thắt nút trên cổ đứa trẻ, ủ ấm tấm thẻ xương rồi mới cẩn thận nhét vào ngực nó.
Hắn dường như hoàn thành một chuyện rất trọng đại, vẻ mặt xót xa mà thoải mái – ngu muội tin tưởng rằng tấm thẻ xương cũ kỹ con con kia có ma lực thần kỳ gì, có thể khiến tử thần để đứa trẻ này ở lại.
Nam nhân lảo đảo đứng dậy, giống như bị khơi lên mong muốn sống sót vốn đã sắp cạn, ôm đứa trẻ nhanh chóng lách mình vào rừng cây rậm rạp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook