Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
-
Chương 55: Bị bắt
"Sở Mục Phong, đừng đến gần tao quá, nếu không chủ nhiệm lớp sẽ tìm tao nói chuyện và nói tao đang làm hư mày, vậy thì không phải tao oan lắm sao?"
Lâm Thiển nói đều là sự thật, chủ nhiệm lớp cũng đã cảnh cáo nàng không phải một lần là không cho phép cô làm ảnh hưởng những bạn học khác, với lại hiện tại cô đã là người đã kết hôn, bất kỳ cái gì động tâm, mập mờ, tỏ tình, đều không được phép.
Cho Cố Thành Kiêu đội nón xanh, có phải hay không cô chán sống rồi?!
"Nhé nhé nhé, Sở Mục Phong, mày cách tao xa một chút, thật, tao xin mày, chúng ta liền giống như trước kia không phải là rất tốt sao?"
Lâm Thiển càng nói càng lui về sau, Sở Mục Phong thì càng tiến lại gần cô, hít một hơi thật sâu, dù hôm nay có như thế nào cũng phải nói cho cô biết điều này.
"Lâm Thiển, thật ra tao lớp mười một đã thích mày rồi."
"...." Nhất định là thính giác của mình xảy ra vấn đề.
Gió thu thổi lên, lá khô rụng, đồng thời lá ngô đồng từng mảnh bay múa trên không trung, hai người một cao một thấp đứng lặng tại dưới bóng cây, Lâm Thiển cúi đầu, mà Sở Mục Phong, đã thổ lộ hết những tâm tình của mình kia trong mắt có mấy phần ảm đạm.
"Khi đó mày cả ngày bị thầy giáo phạt, lúc đầu tao cảm thấy mày như vậy là đáng đời, nhưng không biết từ thời điểm nào, khi nhìn thấy mấy thầy cô phạt mày tao liền đau lòng cho mày."
"Người khác chỉ thấy một mặt điên điên khùng khùng của mày, mà tao nhìn thấy chính là, tại cuộc họp phụ huynh năm đó tao thấy là trái tim mày đang đau đớn, sự dũng cảm và lòng trượng nghĩa của mày khi bạn học bị bắt nạt, và sự kiên cường mạnh mẽ của mày đã mang lại vinh quang cho lớp chúng ta tại đại hội thể thao."
"Ở trong mắt người khác nhìn thấy là khuyết điểm của mày, còn trong mắt của tao tát cả những gì của mày đều là ưu điểm, và chính lúc đó, tao đã biết mình đã thích mày."
"Nhưng khi đó tao không dám thừa nhận, không dám lộ ra một tia tình cảm trước mặt mày, càng thêm không hiểu như thế nào thích một người, cho nên mới cố ý lạnh lùng đối với mày."
"Nói thật cho mày biết một bí mật, lúc chúng ta điền bảng nguyện vọng vô đại học nào, tao là biết mày muốn tới trường này, nên tao mới ghi nguyện vọng giống mày tới ngôi trường này, tao là theo chân mày tới, Lâm Thiển."
Lúc này, mặt Lâm Thiển đã đỏ bừng.
"Lần trước mày cự tuyệt tao sau khi tao trở về nhà đã suy nghĩ tỉnh táo mấy ngày, có thể là do sự kiêu ngạo của tao đã để mày cảm thấy tao không chân thành, đúng, tao từ trước tới nay đều rất kiêu ngạo, nhưng mà Lâm Thiển, vì mày tao có thể buông xuống tất cả kiêu ngạo, chỉ vì mày thôi."
"Vì mày, tao có thể không để ý tới chuyện tất cả mọi người phản đối, tao không tin những tin đồn xấu về mày, mà tao chỉ tin tưởng lời mày nói ra."
"Lâm Thiển, cho tao một cơ hội được không? Tao đã nghĩ rất kỹ, người tao thích chính là mày, rất thích rất thích mày..."
Trong mắt người ngoài Lâm Thiển chính là một người trưởng thành đã hiểu hết mọi chuyện trong xã hội, chính cô cũng nghĩ mình như vậy, dày nhất chính là da mặt, kém nhất chính là tính tình, nhưng đối mặt với lời tỏ tình của Sở Mục Phong, Lâm Thiển chẳng những đại não trống không, gương mặt còn ửng đỏ.
Đối với Sở Mục Phong, biểu hiện của cô khiến hắn nghĩ cô cũng thích hắn.
Tại thời điểm thích một người, khi thấy cô ấy chỉ vô tình nhìn mình một chút, mình cũng cảm thấy cô ấy cũng thích mình.
Không đợi Lâm Thiển trả lời lại, Sở Mục Phong liền tiến lên trước một bước chủ động tiến tới nắm tay của cô.
Giống như bị chạm điện, tại thời điểm tay của hắn vừa mới đụng phải tay của cô, cô bỗng nhiên hất ra.
Phản ứng chậm chạp quá mức có thể dễ dàng dẫn đến sự hiểu lầm.
"Thế nào, mày còn hoài nghi thành ý của tao?" Sở Mục Phong vừa nói vừa đem chiếc vợt tennis đeo trên vai lấy xuống, hỏi "Mày còn nhớ rõ cây vợt tennis này không?"
Lúc này Lâm Thiển mới nghiêm túc nhìn thoáng qua cây vợt tennis đó, năm đó vì lúc ấy cô được một phần thưởng chính là một bộ vợt tennis, cho nên cô tiện tay đem chiếc vợt cũ đưa cho người ngồi cùng bàn và người ngồi cùng bàn với cô năm đó đương nhiên là Sở Mục Phong.
Cô nhớ rằng cây vợt đã bị đứt vài dây, nếu không thì cô đã không hào phóng tặng cho người khác. Lúc ấy đưa cho Sở Mục Phong, kỳ thật cũng có chút ý tứ khoe khoang.
Không nghĩ tới cho đến giờ Sở Mục Phong chẳng những còn giữ lại, còn đem những chiếc dây bị đứt đều đã sửa xong, nhìn vô cùng mới, có thể thấy được hắn rất quý trọng cây vợt đó.
"Mày..." Không thể phủ nhận, Lâm Thiển đang rất cảm động,và những bức thư tình nhận được cũng không xúc động bằng khuôn mặt xúc động bởi vì lời tỏ tình.
Huống chi, Sở Mục Phong vẫn là nhận rất nhiều sự theo đuổi của nữ sinh trong trường, bị thổ lộ ngay dưới sân trường, điều đó làm thỏa mãn rất nhiều sự hư vinh của một người FA như cô.
"Tao là thật lòng, tuyệt đối không phải là nói đùa."
Sở Mục Phong trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, có chút ngây ngô, cũng có chút ngượng ngùng, hắn mang theo tràn đầy thành ý mà đến, cũng tràn đầy tự tin mà nói, "Sau này có tao bảo vệ mày, không có người nào dám khi dễ mày nữa đâu."
Đây là lời hứa hẹn lớn nhất của hắn đối với cô.
Tim của Lâm Thiển đập nhanh hơn, khẩn trương đến nổi có thể nghe rõ sự cuồng loạn của nhịp tim, nhưng cô vẫn là kiên định cự tuyệt, "Thật xin lỗi, tao không thể tiếp nhận mày."
Những điều mà cô chưa từng nghĩ đến trước đây, bây giờ không thể nghĩ tới, sau này lại không dám muốn.
"Tại sao?" Cảm xúc của Sở Mục Phong chuyển biến có chút nhanh, nụ cười ấm áp biến mất, khó nén nổi thất vọng.
"Không có lí do gì cả, tao chỉ là không thích mày thôi."
"Mày nói dối."
"Tao tại sao lại phải nói dối? Mày cho rằng mày là ai?" Lâm Thiển có chút không đành lòng, cũng có chút đau lòng, nhưng cô không có biện pháp khác, "Tao chưa từng thích mày, còn chuyện mày thích tao... Lại đỗ lỗi cho tao?"
"Tao không tin!"
Sở Mục Phong mười phần tự tin nói, điều này khiến cho Lâm Thiển hoảng loạn trong lòng bỗng nhói một tia đau đớn, thích không, nam sinh ưu tú như vậy, nàng khẳng định thích, chỉ là... Bây giờ nói cái gì cũng đã trễ rồi...
"Tao phải đi đây, mày tránh ra." Cô hơi mất kiên nhẫn, muốn chạy trốn.
Ai ngờ, Sở Mục Phong trực tiếp ngăn trở đường đi của cô, cô đi về phía trái, hắn cũng đi phía trái, cô đi hướng phải, hắn cũng đi hướng phải.
"Này, Sở đại thiếu gia, tôi luôn không có quyền cự tuyệt sao? Chẳng lẽ tôi thích Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải liền có thể trở thành chồng của tôi?"
Nói không được, trực tiếp nắm lấy cánh tay, Sở Mục Phong một phát bắt được cánh tay của cô, kéo cô lại không cho cô đi.
"Này, mày mau buông tay, ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, làm như vậy không được a!"
"Tao là muốn người trong trường đều biết, mày, Lâm Thiển là của một mình tao, Sở Mục Phong này thôi, sau này ai cũng đừng hòng đụng được một sợi tóc của mày."
"...."
Ở thành phố này, Sở gia cũng là một gia tộc nổi danh danh môn vọng tộc, ở các khắp nơi đều có sản nghiệp của riêng mình, cũng là một gia tộc quyền thế một tay che trời.
Sở Mục Phong học đại học trước kia đều là do xe sang trọng đưa đón, có người làm giúp hắn cầm giỏ xách giày, còn tôn kính xưng hô hắn là đại thiếu gia.
Xác thực, người như hắn, có thể lợi dụng tốt uy quyền của mình để bảo hộ một nữ sinh.
Tuy nhiên bảo hộ như vậy, Lâm Thiển cũng không cần, cũng rất khinh thường.
Ngay tại thời ddiererm hai người đang giằng co chưa xong, dưới bóng cây xanh râm mát trên con đường mòn bên kia đột nhiên xuất hiện một chiếc xe Land Rover, vốn dĩ con đường rất nhỏ hẹp lại xuất hiện một chiếc xe to như vậy khiến cho con đường cũng trở nên hẹp hơn, làm cho mọi người có chút khó xử.
Ngay khi chiếc xe Land Rover chậm rãi kéo kính xuống, Lâm Thiển chỉ cần liếc một cái cũng biết người tới là ai, lập tức, cô giống như đứng ngồi không yên, lưng chợt đổ mồ hôi lạnh.
"Lên xe." Cố Thành Kiêu không vui nói, xụ mặt, trừng mắt, mắt sáng như đuốc, phẫn nộ dị thường.
Lâm Thiển theo bản năng hất tay Sở Mục Phong ra, chính mình rõ ràng không làm sai cái gì, nhưng vẫn là cảm thấy đây làm việc trái với lương tâm như đang làm một việc xấu thì lại bị bắt.
Lâm Thiển nói đều là sự thật, chủ nhiệm lớp cũng đã cảnh cáo nàng không phải một lần là không cho phép cô làm ảnh hưởng những bạn học khác, với lại hiện tại cô đã là người đã kết hôn, bất kỳ cái gì động tâm, mập mờ, tỏ tình, đều không được phép.
Cho Cố Thành Kiêu đội nón xanh, có phải hay không cô chán sống rồi?!
"Nhé nhé nhé, Sở Mục Phong, mày cách tao xa một chút, thật, tao xin mày, chúng ta liền giống như trước kia không phải là rất tốt sao?"
Lâm Thiển càng nói càng lui về sau, Sở Mục Phong thì càng tiến lại gần cô, hít một hơi thật sâu, dù hôm nay có như thế nào cũng phải nói cho cô biết điều này.
"Lâm Thiển, thật ra tao lớp mười một đã thích mày rồi."
"...." Nhất định là thính giác của mình xảy ra vấn đề.
Gió thu thổi lên, lá khô rụng, đồng thời lá ngô đồng từng mảnh bay múa trên không trung, hai người một cao một thấp đứng lặng tại dưới bóng cây, Lâm Thiển cúi đầu, mà Sở Mục Phong, đã thổ lộ hết những tâm tình của mình kia trong mắt có mấy phần ảm đạm.
"Khi đó mày cả ngày bị thầy giáo phạt, lúc đầu tao cảm thấy mày như vậy là đáng đời, nhưng không biết từ thời điểm nào, khi nhìn thấy mấy thầy cô phạt mày tao liền đau lòng cho mày."
"Người khác chỉ thấy một mặt điên điên khùng khùng của mày, mà tao nhìn thấy chính là, tại cuộc họp phụ huynh năm đó tao thấy là trái tim mày đang đau đớn, sự dũng cảm và lòng trượng nghĩa của mày khi bạn học bị bắt nạt, và sự kiên cường mạnh mẽ của mày đã mang lại vinh quang cho lớp chúng ta tại đại hội thể thao."
"Ở trong mắt người khác nhìn thấy là khuyết điểm của mày, còn trong mắt của tao tát cả những gì của mày đều là ưu điểm, và chính lúc đó, tao đã biết mình đã thích mày."
"Nhưng khi đó tao không dám thừa nhận, không dám lộ ra một tia tình cảm trước mặt mày, càng thêm không hiểu như thế nào thích một người, cho nên mới cố ý lạnh lùng đối với mày."
"Nói thật cho mày biết một bí mật, lúc chúng ta điền bảng nguyện vọng vô đại học nào, tao là biết mày muốn tới trường này, nên tao mới ghi nguyện vọng giống mày tới ngôi trường này, tao là theo chân mày tới, Lâm Thiển."
Lúc này, mặt Lâm Thiển đã đỏ bừng.
"Lần trước mày cự tuyệt tao sau khi tao trở về nhà đã suy nghĩ tỉnh táo mấy ngày, có thể là do sự kiêu ngạo của tao đã để mày cảm thấy tao không chân thành, đúng, tao từ trước tới nay đều rất kiêu ngạo, nhưng mà Lâm Thiển, vì mày tao có thể buông xuống tất cả kiêu ngạo, chỉ vì mày thôi."
"Vì mày, tao có thể không để ý tới chuyện tất cả mọi người phản đối, tao không tin những tin đồn xấu về mày, mà tao chỉ tin tưởng lời mày nói ra."
"Lâm Thiển, cho tao một cơ hội được không? Tao đã nghĩ rất kỹ, người tao thích chính là mày, rất thích rất thích mày..."
Trong mắt người ngoài Lâm Thiển chính là một người trưởng thành đã hiểu hết mọi chuyện trong xã hội, chính cô cũng nghĩ mình như vậy, dày nhất chính là da mặt, kém nhất chính là tính tình, nhưng đối mặt với lời tỏ tình của Sở Mục Phong, Lâm Thiển chẳng những đại não trống không, gương mặt còn ửng đỏ.
Đối với Sở Mục Phong, biểu hiện của cô khiến hắn nghĩ cô cũng thích hắn.
Tại thời điểm thích một người, khi thấy cô ấy chỉ vô tình nhìn mình một chút, mình cũng cảm thấy cô ấy cũng thích mình.
Không đợi Lâm Thiển trả lời lại, Sở Mục Phong liền tiến lên trước một bước chủ động tiến tới nắm tay của cô.
Giống như bị chạm điện, tại thời điểm tay của hắn vừa mới đụng phải tay của cô, cô bỗng nhiên hất ra.
Phản ứng chậm chạp quá mức có thể dễ dàng dẫn đến sự hiểu lầm.
"Thế nào, mày còn hoài nghi thành ý của tao?" Sở Mục Phong vừa nói vừa đem chiếc vợt tennis đeo trên vai lấy xuống, hỏi "Mày còn nhớ rõ cây vợt tennis này không?"
Lúc này Lâm Thiển mới nghiêm túc nhìn thoáng qua cây vợt tennis đó, năm đó vì lúc ấy cô được một phần thưởng chính là một bộ vợt tennis, cho nên cô tiện tay đem chiếc vợt cũ đưa cho người ngồi cùng bàn và người ngồi cùng bàn với cô năm đó đương nhiên là Sở Mục Phong.
Cô nhớ rằng cây vợt đã bị đứt vài dây, nếu không thì cô đã không hào phóng tặng cho người khác. Lúc ấy đưa cho Sở Mục Phong, kỳ thật cũng có chút ý tứ khoe khoang.
Không nghĩ tới cho đến giờ Sở Mục Phong chẳng những còn giữ lại, còn đem những chiếc dây bị đứt đều đã sửa xong, nhìn vô cùng mới, có thể thấy được hắn rất quý trọng cây vợt đó.
"Mày..." Không thể phủ nhận, Lâm Thiển đang rất cảm động,và những bức thư tình nhận được cũng không xúc động bằng khuôn mặt xúc động bởi vì lời tỏ tình.
Huống chi, Sở Mục Phong vẫn là nhận rất nhiều sự theo đuổi của nữ sinh trong trường, bị thổ lộ ngay dưới sân trường, điều đó làm thỏa mãn rất nhiều sự hư vinh của một người FA như cô.
"Tao là thật lòng, tuyệt đối không phải là nói đùa."
Sở Mục Phong trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, có chút ngây ngô, cũng có chút ngượng ngùng, hắn mang theo tràn đầy thành ý mà đến, cũng tràn đầy tự tin mà nói, "Sau này có tao bảo vệ mày, không có người nào dám khi dễ mày nữa đâu."
Đây là lời hứa hẹn lớn nhất của hắn đối với cô.
Tim của Lâm Thiển đập nhanh hơn, khẩn trương đến nổi có thể nghe rõ sự cuồng loạn của nhịp tim, nhưng cô vẫn là kiên định cự tuyệt, "Thật xin lỗi, tao không thể tiếp nhận mày."
Những điều mà cô chưa từng nghĩ đến trước đây, bây giờ không thể nghĩ tới, sau này lại không dám muốn.
"Tại sao?" Cảm xúc của Sở Mục Phong chuyển biến có chút nhanh, nụ cười ấm áp biến mất, khó nén nổi thất vọng.
"Không có lí do gì cả, tao chỉ là không thích mày thôi."
"Mày nói dối."
"Tao tại sao lại phải nói dối? Mày cho rằng mày là ai?" Lâm Thiển có chút không đành lòng, cũng có chút đau lòng, nhưng cô không có biện pháp khác, "Tao chưa từng thích mày, còn chuyện mày thích tao... Lại đỗ lỗi cho tao?"
"Tao không tin!"
Sở Mục Phong mười phần tự tin nói, điều này khiến cho Lâm Thiển hoảng loạn trong lòng bỗng nhói một tia đau đớn, thích không, nam sinh ưu tú như vậy, nàng khẳng định thích, chỉ là... Bây giờ nói cái gì cũng đã trễ rồi...
"Tao phải đi đây, mày tránh ra." Cô hơi mất kiên nhẫn, muốn chạy trốn.
Ai ngờ, Sở Mục Phong trực tiếp ngăn trở đường đi của cô, cô đi về phía trái, hắn cũng đi phía trái, cô đi hướng phải, hắn cũng đi hướng phải.
"Này, Sở đại thiếu gia, tôi luôn không có quyền cự tuyệt sao? Chẳng lẽ tôi thích Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải liền có thể trở thành chồng của tôi?"
Nói không được, trực tiếp nắm lấy cánh tay, Sở Mục Phong một phát bắt được cánh tay của cô, kéo cô lại không cho cô đi.
"Này, mày mau buông tay, ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, làm như vậy không được a!"
"Tao là muốn người trong trường đều biết, mày, Lâm Thiển là của một mình tao, Sở Mục Phong này thôi, sau này ai cũng đừng hòng đụng được một sợi tóc của mày."
"...."
Ở thành phố này, Sở gia cũng là một gia tộc nổi danh danh môn vọng tộc, ở các khắp nơi đều có sản nghiệp của riêng mình, cũng là một gia tộc quyền thế một tay che trời.
Sở Mục Phong học đại học trước kia đều là do xe sang trọng đưa đón, có người làm giúp hắn cầm giỏ xách giày, còn tôn kính xưng hô hắn là đại thiếu gia.
Xác thực, người như hắn, có thể lợi dụng tốt uy quyền của mình để bảo hộ một nữ sinh.
Tuy nhiên bảo hộ như vậy, Lâm Thiển cũng không cần, cũng rất khinh thường.
Ngay tại thời ddiererm hai người đang giằng co chưa xong, dưới bóng cây xanh râm mát trên con đường mòn bên kia đột nhiên xuất hiện một chiếc xe Land Rover, vốn dĩ con đường rất nhỏ hẹp lại xuất hiện một chiếc xe to như vậy khiến cho con đường cũng trở nên hẹp hơn, làm cho mọi người có chút khó xử.
Ngay khi chiếc xe Land Rover chậm rãi kéo kính xuống, Lâm Thiển chỉ cần liếc một cái cũng biết người tới là ai, lập tức, cô giống như đứng ngồi không yên, lưng chợt đổ mồ hôi lạnh.
"Lên xe." Cố Thành Kiêu không vui nói, xụ mặt, trừng mắt, mắt sáng như đuốc, phẫn nộ dị thường.
Lâm Thiển theo bản năng hất tay Sở Mục Phong ra, chính mình rõ ràng không làm sai cái gì, nhưng vẫn là cảm thấy đây làm việc trái với lương tâm như đang làm một việc xấu thì lại bị bắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook