Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối
-
Chương 12: Đối tượng mang thai(3)
"Liền cái bộ dáng như quỷ của ngươi, thế nào theo ta ra ngoài?! Ta còn phải tìm người khác, ta nhìn ngươi chính là cố ý? Không muốn giúp ta đúng hay không?"
"Nói ngươi là bánh bao, ngươi đúng thật là bánh bao, đánh không trả mắng không nói lại. Ngươi có thể hay không cứng rắn lên a?! Ta ném đồng tiền nay xuống nước còn có tiếng vang, mắng ngươi thế nào lại giống mắng không khí!"
Nghe thanh âm này, là Nhị tiểu thư Lâm gia-Lâm Du trở về, phía sau là Lâm Thiển, người giữ im lặng nãy giờ.
"Cha, mẹ con đã trở về......" vừa bước vào cửa, Lâm Du sững sờ. Mọi người đều đang ở trong phòng. Chị hai của cô ăn mặc như tiên nữ hạ phàm, trên mặt cha mẹ tràn ngập vẻ lo lắng, trên ghế sô pha còn có một người đàn ông mặc quân phục.
Lâm Du nháy mắt liền bị hấp dẫn, người đàn ông trước mặt này ngũ quan sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, hai chân thon dài đặt yên một chỗ, màu xanh lá cây đậm của quân trang phác họa ra bả vai cùng thân eo gầy gò, trọng yếu nhất chính là, quanh thân hắn là một vầng kim quang bao quanh, trong mắt lại che một tầng lãnh ý. Biểu hiện của sự lạnh lùng và kiêu ngạo giống như một vị thần điều khiển mọi thứ trong vũ trụ.
Cố Thành Kiêu phát hiện ánh mắt của cô gái dán chặt vào mình, anh quay đầu lại tỏ vẻ không vui.
Chu Mạn Ngọc khéo léo tranh thủ thời gian kéo nữ nhi của mình qua giới thiệu "Cố đại thiếu, đây là con gái của tôi Lâm Du, con bé là một người sảng khoái, chỉ cần có con bé khắp nơi đều tràn đầy tiếng cười."
Trong điện thoại Cố Thành Kiêu chỉ kêu muốn kết hôn với "Lâm tiểu thư", bọn hắn cũng không biết là Lâm Du hay Lâm Tiêu, chỉ là trực giác của hắn chính là Lâm Tiêu, dù sao Lâm Du cũng chỉ mới 20 tuổi, tâm trí còn chưa thành thục.
SORRY mọi người chương này hơi ngắn^-^
____________Để ủng hộ cho editor mọi người hãy like nhẹ một cái nha!
Cám ơn mọi người đã ghé đọc!
"Nói ngươi là bánh bao, ngươi đúng thật là bánh bao, đánh không trả mắng không nói lại. Ngươi có thể hay không cứng rắn lên a?! Ta ném đồng tiền nay xuống nước còn có tiếng vang, mắng ngươi thế nào lại giống mắng không khí!"
Nghe thanh âm này, là Nhị tiểu thư Lâm gia-Lâm Du trở về, phía sau là Lâm Thiển, người giữ im lặng nãy giờ.
"Cha, mẹ con đã trở về......" vừa bước vào cửa, Lâm Du sững sờ. Mọi người đều đang ở trong phòng. Chị hai của cô ăn mặc như tiên nữ hạ phàm, trên mặt cha mẹ tràn ngập vẻ lo lắng, trên ghế sô pha còn có một người đàn ông mặc quân phục.
Lâm Du nháy mắt liền bị hấp dẫn, người đàn ông trước mặt này ngũ quan sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, hai chân thon dài đặt yên một chỗ, màu xanh lá cây đậm của quân trang phác họa ra bả vai cùng thân eo gầy gò, trọng yếu nhất chính là, quanh thân hắn là một vầng kim quang bao quanh, trong mắt lại che một tầng lãnh ý. Biểu hiện của sự lạnh lùng và kiêu ngạo giống như một vị thần điều khiển mọi thứ trong vũ trụ.
Cố Thành Kiêu phát hiện ánh mắt của cô gái dán chặt vào mình, anh quay đầu lại tỏ vẻ không vui.
Chu Mạn Ngọc khéo léo tranh thủ thời gian kéo nữ nhi của mình qua giới thiệu "Cố đại thiếu, đây là con gái của tôi Lâm Du, con bé là một người sảng khoái, chỉ cần có con bé khắp nơi đều tràn đầy tiếng cười."
Trong điện thoại Cố Thành Kiêu chỉ kêu muốn kết hôn với "Lâm tiểu thư", bọn hắn cũng không biết là Lâm Du hay Lâm Tiêu, chỉ là trực giác của hắn chính là Lâm Tiêu, dù sao Lâm Du cũng chỉ mới 20 tuổi, tâm trí còn chưa thành thục.
SORRY mọi người chương này hơi ngắn^-^
____________Để ủng hộ cho editor mọi người hãy like nhẹ một cái nha!
Cám ơn mọi người đã ghé đọc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook