Thư Tỏ Tình
-
Chương 8
Đám cưới của Will và Helena là một đám cưới kiểu mẫu trong giới thượng lưu.
Trong ngày cưới có mặt đông đủ họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, … của họ.
Thậm chí những người xuất sắc trong giới thượng lưu mà họ chỉ gặp mặt một lần cũng tham dự đám cưới này.
Nhưng tuyệt nhiên không có mặt gia đình nhà Lawrence.
Ông Lawrence cấm tất cả con trai của mình liên lạc với Will.
Sau lần cãi nhau đó, suốt hơn nửa tháng Will vẫn chưa gặp lại Alex.
Anh không biết bây giờ cậu như thế nào.
Anh nghĩ chắc là cậu vừa bắt đầu học kỳ mới, có lẽ hôm nay cậu đi học giống như những sinh viên khác…
Anh mong đợi kỳ tích xảy ra.
Ngay cả khi đang chờ ông Swinton dẫn Helena đến cho anh, anh vẫn tìm kiếm hình bóng mái tóc vàng quen thuộc trong đám người.
Nhưng kết quả lại làm anh thất vọng.
Xem ra Alex sẽ không đến, sau khi rút ra kết luận này anh mới bình tĩnh lại.
Anh đón lấy người vợ mới cưới của mình từ tay ông Swinton, đeo lên tay cô một chiếc nhẫn kim cương xa hoa tinh xảo.
Và anh đã trả lời “Nguyện ý.” khi giám mục hỏi anh “Con có nguyện ý không?”.
Sau khi nghi lễ kết thúc, bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc tối.
Cuối cùng Will cũng cảm nhận được sự bận rộn của một nam chủ nhân trong nhà.
Anh sẽ nói chuyện cùng quý ông này một lát và sau đó lại phải cảm ơn lời chúc phúc của quý bà kia.
Nhiệm vụ xã giao phức tạp khiến anh bận rộn đến mức choáng váng cả đầu óc.
“...!Thật vinh hạnh cho tôi khi được mọi người đến tham gia hôn lễ.
Nhưng bây giờ tôi phải tránh mặt một lúc —— bàng quang của tôi bắt đầu chịu không nổi rồi.” Will nói đùa với bạn anh.
Will nhân cơ hội đi nhà vệ sinh đã đứng hút thuốc ở bạn công bên cạnh nhà vệ sinh.
Lúc nhả ra làn khói đầu tiên, cuối cùng anh cũng thấy thả lỏng một chút.
“Will.” Một giọng nói truyền đến cách đó không xa, giọng nói này không bi bô như giọng trẻ con, cũng không trầm thấp như những người kiên cường, mà lại là lại đan xen giữa giọng của một người đàn ông và một chàng trai, vừa trong trẻo lại êm tai.
Ban đầu Will cũng không tò mò với chủ nhân của giọng nói này —— tối nay có quá nhiều người gọi một tiếng “Will”.
Nhưng anh lại quá quen thuộc với giọng nói này.
Anh giật mình quay đầu lại nhìn cậu bé tóc vàng trong hành lang.
Cậu mặc bộ đồ vest màu xám vừa vặn và mỉm cười với hai xoáy hình quả lê nhỏ nơi khóe miệng… Cậu giống như một hoàng tử trong truyện cổ tích.
“Alex…” Will không thể tin vào mắt mình, vẻ mặt anh từ kinh ngạc biến thành vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng dần dần lại trở nên lúng túng: “Thật vui khi em đến đây.”
“Will, tân hôn vui vẻ.” Alex nói: “Nghe nói sau khi kết hôn hai người sẽ đến New York, tôi lo rằng sau này sẽ không có cơ hội nói lời từ biệt với anh.”
“Ừm, em nói không sai.
Alex, gần đây em thế nào?” Will hỏi cậu.
“Cũng bình thường thôi, Ở trường vẫn nhàm chán như vậy.” Alex cưới nói: “Will, tôi phải về rồi, nếu cha tôi biết tôi đến đây thì có lẽ ngày mai anh sẽ gặp tôi trong bộ dạng dị tật mất.”
Will bị cậu chọc cười: “Tạm biệt, chúc em mọi điều tốt lành.”
“Anh cũng vậy, tạm biệt.” Sau khi Alex nói xong không lập tức rời đi, mà chỉ đứng đó một lát, nhìn anh bằng đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp của mình, rồi đột nhiên nói: “Cho dù như thế nào, em vẫn yêu anh, Will.”
Cuối cùng những lời này cũng khiến cho lòng Will không thể nào bình tĩnh được nữa.
Anh nhìn theo bóng lưng của Alex, nước mắt chực trào, anh lẩm bẩm: “Anh cũng yêu em, Alex.”
“Anh làm sao vậy, Will?” Một người bạn đi ngang qua thấy Will bị không thể khống chế cảm xúc thì lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, tôi có thể lấy được người vợ ưu tú như vậy thì thật không thể tin được…”
Sau đó những lời này được lưu truyền rộng rãi như một bằng chứng về “Will cảm động.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook