Thư Tình
-
Chương 26
" Ân, có cõng hay không? " Thiệu Chuẩn ánh mắt mị mị, khẩu khí trầm thấp. Kỳ thật biết đêm đó là em gái Khang Kế, tâm tư Thiệu Chuẩn đã sớm một mảnh mềm mại. Nhưng thấy Khang Kế khó xử như vậy, câu hỏi không khỏi càng cố ý bỏ thêm vài phần âm hiểm. Ây da, ai kêu ta lại thích xem Khang Kế mang bộ dáng tội nghiệp nhìn ta?
Khang Kế giương miệng, nhìn Thiệu Chuẩn một hồi lâu mới gật đầu nói: " Cõng. Nhưng là..." nói xong thiếp lên môi Thiệu Chuẩn thì thào: " phải hôn đủ mới cõng."
Hôn môi không điên cuồng kịch liệt giống như khi vào cửa, lúc này đây là ôn nhu ngọt ngào, còn mang theo chút thương tiếc. Thiệu Chuẩn không bởi vì tâm cơ khó được một lần đùa giỡn Khang Kế mà đi phản kháng, là yên lặng thừa nhận, lẳng lặng đáp lại. Lâu lắm lâu lắm, cần loại ôn nhu dễ chịu này. Giống như những cái cây gần như khô cạn, thời điểm một trận mưa tiến đến, sẽ dùng mỗi một cành lá, mỗi một nhánh rễ run run tiến lên đón nhận làn nước.
Một chút một chút thiếp hợp, một tấc một tấc dây dưa, thẳng đến khi hai người đều hôn không thở nổi. Thiệu Chuẩn chậm rãi mở to mắt, liền nhìn thấy Khang Kế ánh mắt ướt sũng nhìn mình. Cảm giác được Khang Kế và mình hạ thân cùng nhau cứng rắn, biết sâu thẳm trong mắt Khang Kế đại biểu cho cái gì, thân thủ đi xuống cách lớp quần bắt lấy của Khang Kế, liền nhìn thấy Khang Kế nhẹ nhàng nhíu nhíu mày rên rỉ một tiếng.
" Có nghĩ muốn? " Thiệu Chuẩn hỏi, trên tay lại cao thấp bộ lộng.
" Ân... muốn..." Khang Kế nhắm mắt, đã lâu không cảm thụ kích tình, Khang Kế thở hổn hển nhẫn nại chờ đợi.
" Vậy trước cõng đi, cõng xong mình liền cho cậu." Thiệu Chuẩn cười cười, mở khóa kéo, cách càng gần mà bộ lộng lên xuống, thấp giọng triền miên nói.
" A? Ân..." Khang Kế chìm đắm trong kích tình, trong đầu nửa ngày không phản ứng lại Thiệu Chuẩn đang nói cái gì, đột nhiên cảm giác hạ thân chợt lạnh, tay Thiệu Chuẩn rời đi. Khang Kế mới mở ánh mắt mê man, sửng sốt một hồi lâu mới kinh ngạc nói: " Cậu không phải cũng rất muốn sao? ", nói xong thân thủ cũng phủ lên hạ thân Thiệu Chuẩn.
Thiệu Chuẩn một bên tránh thoát tay Khang Kế, cười nói: " Đúng vậy, mình không vội. Thế nào? Cõng không cõng? "
Khang Kế đảo cặp mắt trợn trắng, hoàn toàn không hiểu ý tưởng của Thiệu Chuẩn, rõ ràng muốn, rõ ràng giống mình đều cấp bách. Nhìn nhìn hạ thân Thiệu Chuẩn trướng đại, thở dài, đều như vậy, còn chấp nhất vấn đề cõng không cõng. Người này, thật là người sao? Hay trong não là người ngoài hành tinh đi?
" Được, mình cõng." Khang Kế cắn răng, sửa sang lại quần áo hỗn độn, cúi lưng. Thiệu Chuẩn vui vẻ cười, ngồi lên lưng Khang Kế nói: " Không cần đi ra ngoài, ở đây đi, mười vòng quanh phòng này."
" Ừ, đều nghe lời cậu." Khang Kế thở dài, cõng Thiệu Chuẩn đứng dậy.
" Trên đường không được dừng nha. Dừng sẽ không tính, phải đi cho hết, nghe không? " Thiệu Chuẩn tiếp.
" Ân." Khang Kế quả thực không có biện pháp với vị thần bốc đồng trên lưng này, gật đầu bắt đầu đi.
Khang Kế bước ra bước đầu tiên liền biết người này vì cái gì lại thêm một câu sau cùng. Hắn phía dưới khổ cực cõng, phía trên tay Thiệu Chuẩn dọc theo áo vói vào, đem nút áo một viên một viên mở ra, sau đó sờ hai lạp nổi lên trước ngực, vuốt ve. Khi khinh khi trọng, Khang Kế bị kích thích làm chân mềm nhũn, cơ hồ trụ không được, càng miễn bàn có còn muốn hay không tiếp tục cõng này Thiệu Chuẩn trên dưới một trăm cân (~50kg).
" Không được dừng, đi mau." Thiệu Chuẩn hàm trụ vành tai Khang Kế cắn cắn, thấp giọng nói.
Bụng Khang Kế dâng hỏa từng mảnh từng mảnh bốc cháy, chân run run, lại đi thêm hai bước. Thiệu Chuẩn này yêu tinh, không thuận theo cứ bắt nạt mình. Lần này biến thành một bàn tay vuốt ve trước ngực, tay kia thì đi xuống thoát ra quần mới mặc lại, bởi vì đang đi khiến quần một chút sau liền rơi xuống. Hạ thân có cảm giác mát làm cho Khang Kế run lên một chút, dưới chân lại bị quần giữ khiến hắn thiếu chút nữa té ngã.
" Ngu ngốc, bước chân ra đi thôi." Thời điểm nói lời này, thanh âm Thiệu Chuẩn phá lệ yêu mị, bình thường trong sáng giờ này mang theo chút khàn khàn. Khang Kế nghe lời nâng chân lên, để quần trên mặt đất, lại đi thêm hai bước, để Thiệu Chuẩn miệng tay không ngừng tác quái.
Khang Kế từng bước một gian nan đi tới. Cảm giác lưỡi Thiệu Chuẩn ở bên tai lưu luyến, làm cho da đầu hắn một trận một trận run lên. Cảm giác tay trái Thiệu Chuẩn lưu lại trước ngực, nhất sờ nhất phóng trong lúc đó đều là điện lưu. Cảm giác tay phải Thiệu Chuẩn vói vào quần lót trong nháy mắt cầm của mình đang cương, cảm giác trước mắt một mảnh mơ hồ, rốt cuộc thấy không rõ đường đi trước mắt luôn. Một chút một chút bộ lộng, ngón tay linh hoạt đùa bỡn hai lạp cầu. Có thể cảm giác được phía sau Thiệu Chuẩn cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng.
" A..." Hình ảnh trong đầu tán loạn, rốt cuộc nhịn không được, gục xuống rên rỉ ra tiếng.
" Ngu ngốc..." Thiệu Chuẩn đứng dậy, túm Khang Kế tay nhuyễn chân nhuyễn tha lên giường, thoát quần, đè ép lên.
" Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, mình muốn..." Khang Kế mở to mắt cố gắng nhìn, hướng Thiệu Chuẩn năn nỉ.
Thiệu Chuẩn rốt cuộc nhịn không được loại tán tỉnh này, đem hạ thân bỏ vào trong hai chân Khang Kế, theo bản năng trừu đưa. Một chút một chút, thật thoải mái, Thiệu Chuẩn nhịn không được thở dài: " Ân... Khang Kế...... Cậu thật giỏi... Mình yêu cậu... Kẹp chặt chút, ngoan... ân..."
Khang Kế bị Thiệu Chuẩn va chạm cũng kích tình nổi lên bốn phía, trướng lớn hơn nữa, hơi hơi hướng về phía trước đối với "chủ nhân" gật đầu. Trong lòng tuy rằng dục hỏa trung thiêu* lại trước sau cũng chưa có người chiếu cố, không khỏi ủy khuất. Thiệu Chuẩn qua lại ma sát giữa hai chân hắn làm hắn có chút đau, Khang Kế bất mãn tìm tay đem Thiệu Chuẩn kéo lại đây, xoa chính mình, tội nghiệp nói: " Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, mình, mình... mình đi..."
Thiệu Chuẩn bị Khang Kế lay lay mới hồi tỉnh thần chí, cảm thấy áy náy, cũng gắng sức giúp Khang Kế đùa bỡn.
Ngoài phòng một mảnh yên tĩnh, trong phòng một mảnh hỗn độn. Thế giới chỉ còn lại có lẫn nhau. Hai thiếu niên nhiệt tình, một lần lại một lần, thăm dò thân thể, thỏa mãn thân thể, rốt cục một giường hai thân đều là tinh dịch, hư nhuyễn đến nỗi một ngón tay cũng không động đậy nổi mới cảm thấy mỹ mãn, tựa vào đầu giường nói chuyện phiếm.
" Thiệu Chuẩn, bên trong đùi mình đều bị cậu phá hư..." Khang Kế cảm giác được nhè nhẹ đau, cắn răng nói: " Cậu từ chỗ nào học chiêu này? "
Thiệu Chuẩn vừa có chút đắc ý vừa có chút ngượng ngùng: " Bản năng, loại sự tình này học với ai? ", nói xong, búng chân Khang Kế nhìn nhìn, quả nhiên hồng thành một mảnh, không khỏi thầm mắng chính mình súc sinh.
" Hừ, lần sau, mình cũng muốn làm lại, đem cậu làm cho rách da." Khang Kế phát huy tinh thần dân quyền quốc pháp.
" Hảo, hảo, hảo, cậu làm như thế nào đều được." Thiệu Chuẩn cũng cười.
" Thiệu Chuẩn..." Khang Kế đột nhiên nhớ đến, quay đầu sầu lo nhìn Thiệu Chuẩn nói: " Vậy bạn gái cậu làm sao bây giờ? Cậu như thế nào cùng nàng nói chia tay? "
" Nói chia tay cái gì? Căn bản không cần chia tay nha." Thiệu Chuẩn không cho là đúng, híp mắt cười, trong ánh mắt tất cả đều là ác chất.
" Cái gì?! " Khang Kế lửa hừng hực trong một tiếng liền bốc lên, chống tay nhỏm dậy, lại cả người vô lực đổ về trên giường, đành phải vừa tức vừa thương tâm trừng mắt Thiệu Chuẩn: " Cậu vừa rồi bao nhiêu lời hết thảy đều là gạt mình?! "
Thiệu Chuẩn vốn chính là đùa Khang Kế chơi, thấy Khang Kế rõ ràng tưởng thực, nước mắt đều nhanh rơi xuống, cũng hoảng sợ nhanh miệng nói: " Mình không lừa cậu! Mình nói không cần chia tay, là vì mình với nàng cho tới bây giờ chưa từng cùng một chỗ! Ngu ngốc, đừng tức giận. "
" A?!" Khang Kế không tin, đối với tính tình Thiệu Chuẩn âm tình bất định hoàn toàn không tin: " Mình rõ ràng thấy các cậu ra song nhập đối*. "
" Ai, đó là nàng nhờ mình hỗ trợ." Thiệu Chuẩn giải thích, lại là một câu chuyện tình yêu xưa, nhờ Thiệu Chuẩn kích thích một chút đến người mà nữ sinh hữu tâm, Thiệu Chuẩn cũng liền thuận thế kích thích một chút người mình hữu tâm. Chỉ đơn giản như vậy.
" Kia, kia, kia," Khang Kế nghĩ nghĩ, vẫn là không tình nguyện, lắp bắp nói: " vậy cậu bây giờ còn phải giúp nàng sao? ", nhìn nhìn Thiệu Chuẩn, một phen ôm qua: " Không cần, không được, diễn trò cũng không cho. " (*)
Thiệu Chuẩn trong lòng ngọt ngào, lại cảm thấy buồn cười hành vi này của Khang Kế, liên tục gật đầu nói: " Hảo, cậu nói không được mình chỗ nào còn dám. Ngày mai liền cùng nàng tan đi. "
" Hắc!" Ánh mắt Khang Kế trong suốt nhìn Thiệu Chuẩn, khoái hoạt vô cùng.
===
* dục hỏa trung thiêu: lửa đốt bên trong
* ra song nhập đối: đi ra hai người đi vào đôi người
Khang Kế giương miệng, nhìn Thiệu Chuẩn một hồi lâu mới gật đầu nói: " Cõng. Nhưng là..." nói xong thiếp lên môi Thiệu Chuẩn thì thào: " phải hôn đủ mới cõng."
Hôn môi không điên cuồng kịch liệt giống như khi vào cửa, lúc này đây là ôn nhu ngọt ngào, còn mang theo chút thương tiếc. Thiệu Chuẩn không bởi vì tâm cơ khó được một lần đùa giỡn Khang Kế mà đi phản kháng, là yên lặng thừa nhận, lẳng lặng đáp lại. Lâu lắm lâu lắm, cần loại ôn nhu dễ chịu này. Giống như những cái cây gần như khô cạn, thời điểm một trận mưa tiến đến, sẽ dùng mỗi một cành lá, mỗi một nhánh rễ run run tiến lên đón nhận làn nước.
Một chút một chút thiếp hợp, một tấc một tấc dây dưa, thẳng đến khi hai người đều hôn không thở nổi. Thiệu Chuẩn chậm rãi mở to mắt, liền nhìn thấy Khang Kế ánh mắt ướt sũng nhìn mình. Cảm giác được Khang Kế và mình hạ thân cùng nhau cứng rắn, biết sâu thẳm trong mắt Khang Kế đại biểu cho cái gì, thân thủ đi xuống cách lớp quần bắt lấy của Khang Kế, liền nhìn thấy Khang Kế nhẹ nhàng nhíu nhíu mày rên rỉ một tiếng.
" Có nghĩ muốn? " Thiệu Chuẩn hỏi, trên tay lại cao thấp bộ lộng.
" Ân... muốn..." Khang Kế nhắm mắt, đã lâu không cảm thụ kích tình, Khang Kế thở hổn hển nhẫn nại chờ đợi.
" Vậy trước cõng đi, cõng xong mình liền cho cậu." Thiệu Chuẩn cười cười, mở khóa kéo, cách càng gần mà bộ lộng lên xuống, thấp giọng triền miên nói.
" A? Ân..." Khang Kế chìm đắm trong kích tình, trong đầu nửa ngày không phản ứng lại Thiệu Chuẩn đang nói cái gì, đột nhiên cảm giác hạ thân chợt lạnh, tay Thiệu Chuẩn rời đi. Khang Kế mới mở ánh mắt mê man, sửng sốt một hồi lâu mới kinh ngạc nói: " Cậu không phải cũng rất muốn sao? ", nói xong thân thủ cũng phủ lên hạ thân Thiệu Chuẩn.
Thiệu Chuẩn một bên tránh thoát tay Khang Kế, cười nói: " Đúng vậy, mình không vội. Thế nào? Cõng không cõng? "
Khang Kế đảo cặp mắt trợn trắng, hoàn toàn không hiểu ý tưởng của Thiệu Chuẩn, rõ ràng muốn, rõ ràng giống mình đều cấp bách. Nhìn nhìn hạ thân Thiệu Chuẩn trướng đại, thở dài, đều như vậy, còn chấp nhất vấn đề cõng không cõng. Người này, thật là người sao? Hay trong não là người ngoài hành tinh đi?
" Được, mình cõng." Khang Kế cắn răng, sửa sang lại quần áo hỗn độn, cúi lưng. Thiệu Chuẩn vui vẻ cười, ngồi lên lưng Khang Kế nói: " Không cần đi ra ngoài, ở đây đi, mười vòng quanh phòng này."
" Ừ, đều nghe lời cậu." Khang Kế thở dài, cõng Thiệu Chuẩn đứng dậy.
" Trên đường không được dừng nha. Dừng sẽ không tính, phải đi cho hết, nghe không? " Thiệu Chuẩn tiếp.
" Ân." Khang Kế quả thực không có biện pháp với vị thần bốc đồng trên lưng này, gật đầu bắt đầu đi.
Khang Kế bước ra bước đầu tiên liền biết người này vì cái gì lại thêm một câu sau cùng. Hắn phía dưới khổ cực cõng, phía trên tay Thiệu Chuẩn dọc theo áo vói vào, đem nút áo một viên một viên mở ra, sau đó sờ hai lạp nổi lên trước ngực, vuốt ve. Khi khinh khi trọng, Khang Kế bị kích thích làm chân mềm nhũn, cơ hồ trụ không được, càng miễn bàn có còn muốn hay không tiếp tục cõng này Thiệu Chuẩn trên dưới một trăm cân (~50kg).
" Không được dừng, đi mau." Thiệu Chuẩn hàm trụ vành tai Khang Kế cắn cắn, thấp giọng nói.
Bụng Khang Kế dâng hỏa từng mảnh từng mảnh bốc cháy, chân run run, lại đi thêm hai bước. Thiệu Chuẩn này yêu tinh, không thuận theo cứ bắt nạt mình. Lần này biến thành một bàn tay vuốt ve trước ngực, tay kia thì đi xuống thoát ra quần mới mặc lại, bởi vì đang đi khiến quần một chút sau liền rơi xuống. Hạ thân có cảm giác mát làm cho Khang Kế run lên một chút, dưới chân lại bị quần giữ khiến hắn thiếu chút nữa té ngã.
" Ngu ngốc, bước chân ra đi thôi." Thời điểm nói lời này, thanh âm Thiệu Chuẩn phá lệ yêu mị, bình thường trong sáng giờ này mang theo chút khàn khàn. Khang Kế nghe lời nâng chân lên, để quần trên mặt đất, lại đi thêm hai bước, để Thiệu Chuẩn miệng tay không ngừng tác quái.
Khang Kế từng bước một gian nan đi tới. Cảm giác lưỡi Thiệu Chuẩn ở bên tai lưu luyến, làm cho da đầu hắn một trận một trận run lên. Cảm giác tay trái Thiệu Chuẩn lưu lại trước ngực, nhất sờ nhất phóng trong lúc đó đều là điện lưu. Cảm giác tay phải Thiệu Chuẩn vói vào quần lót trong nháy mắt cầm của mình đang cương, cảm giác trước mắt một mảnh mơ hồ, rốt cuộc thấy không rõ đường đi trước mắt luôn. Một chút một chút bộ lộng, ngón tay linh hoạt đùa bỡn hai lạp cầu. Có thể cảm giác được phía sau Thiệu Chuẩn cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng.
" A..." Hình ảnh trong đầu tán loạn, rốt cuộc nhịn không được, gục xuống rên rỉ ra tiếng.
" Ngu ngốc..." Thiệu Chuẩn đứng dậy, túm Khang Kế tay nhuyễn chân nhuyễn tha lên giường, thoát quần, đè ép lên.
" Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, mình muốn..." Khang Kế mở to mắt cố gắng nhìn, hướng Thiệu Chuẩn năn nỉ.
Thiệu Chuẩn rốt cuộc nhịn không được loại tán tỉnh này, đem hạ thân bỏ vào trong hai chân Khang Kế, theo bản năng trừu đưa. Một chút một chút, thật thoải mái, Thiệu Chuẩn nhịn không được thở dài: " Ân... Khang Kế...... Cậu thật giỏi... Mình yêu cậu... Kẹp chặt chút, ngoan... ân..."
Khang Kế bị Thiệu Chuẩn va chạm cũng kích tình nổi lên bốn phía, trướng lớn hơn nữa, hơi hơi hướng về phía trước đối với "chủ nhân" gật đầu. Trong lòng tuy rằng dục hỏa trung thiêu* lại trước sau cũng chưa có người chiếu cố, không khỏi ủy khuất. Thiệu Chuẩn qua lại ma sát giữa hai chân hắn làm hắn có chút đau, Khang Kế bất mãn tìm tay đem Thiệu Chuẩn kéo lại đây, xoa chính mình, tội nghiệp nói: " Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, mình, mình... mình đi..."
Thiệu Chuẩn bị Khang Kế lay lay mới hồi tỉnh thần chí, cảm thấy áy náy, cũng gắng sức giúp Khang Kế đùa bỡn.
Ngoài phòng một mảnh yên tĩnh, trong phòng một mảnh hỗn độn. Thế giới chỉ còn lại có lẫn nhau. Hai thiếu niên nhiệt tình, một lần lại một lần, thăm dò thân thể, thỏa mãn thân thể, rốt cục một giường hai thân đều là tinh dịch, hư nhuyễn đến nỗi một ngón tay cũng không động đậy nổi mới cảm thấy mỹ mãn, tựa vào đầu giường nói chuyện phiếm.
" Thiệu Chuẩn, bên trong đùi mình đều bị cậu phá hư..." Khang Kế cảm giác được nhè nhẹ đau, cắn răng nói: " Cậu từ chỗ nào học chiêu này? "
Thiệu Chuẩn vừa có chút đắc ý vừa có chút ngượng ngùng: " Bản năng, loại sự tình này học với ai? ", nói xong, búng chân Khang Kế nhìn nhìn, quả nhiên hồng thành một mảnh, không khỏi thầm mắng chính mình súc sinh.
" Hừ, lần sau, mình cũng muốn làm lại, đem cậu làm cho rách da." Khang Kế phát huy tinh thần dân quyền quốc pháp.
" Hảo, hảo, hảo, cậu làm như thế nào đều được." Thiệu Chuẩn cũng cười.
" Thiệu Chuẩn..." Khang Kế đột nhiên nhớ đến, quay đầu sầu lo nhìn Thiệu Chuẩn nói: " Vậy bạn gái cậu làm sao bây giờ? Cậu như thế nào cùng nàng nói chia tay? "
" Nói chia tay cái gì? Căn bản không cần chia tay nha." Thiệu Chuẩn không cho là đúng, híp mắt cười, trong ánh mắt tất cả đều là ác chất.
" Cái gì?! " Khang Kế lửa hừng hực trong một tiếng liền bốc lên, chống tay nhỏm dậy, lại cả người vô lực đổ về trên giường, đành phải vừa tức vừa thương tâm trừng mắt Thiệu Chuẩn: " Cậu vừa rồi bao nhiêu lời hết thảy đều là gạt mình?! "
Thiệu Chuẩn vốn chính là đùa Khang Kế chơi, thấy Khang Kế rõ ràng tưởng thực, nước mắt đều nhanh rơi xuống, cũng hoảng sợ nhanh miệng nói: " Mình không lừa cậu! Mình nói không cần chia tay, là vì mình với nàng cho tới bây giờ chưa từng cùng một chỗ! Ngu ngốc, đừng tức giận. "
" A?!" Khang Kế không tin, đối với tính tình Thiệu Chuẩn âm tình bất định hoàn toàn không tin: " Mình rõ ràng thấy các cậu ra song nhập đối*. "
" Ai, đó là nàng nhờ mình hỗ trợ." Thiệu Chuẩn giải thích, lại là một câu chuyện tình yêu xưa, nhờ Thiệu Chuẩn kích thích một chút đến người mà nữ sinh hữu tâm, Thiệu Chuẩn cũng liền thuận thế kích thích một chút người mình hữu tâm. Chỉ đơn giản như vậy.
" Kia, kia, kia," Khang Kế nghĩ nghĩ, vẫn là không tình nguyện, lắp bắp nói: " vậy cậu bây giờ còn phải giúp nàng sao? ", nhìn nhìn Thiệu Chuẩn, một phen ôm qua: " Không cần, không được, diễn trò cũng không cho. " (*)
Thiệu Chuẩn trong lòng ngọt ngào, lại cảm thấy buồn cười hành vi này của Khang Kế, liên tục gật đầu nói: " Hảo, cậu nói không được mình chỗ nào còn dám. Ngày mai liền cùng nàng tan đi. "
" Hắc!" Ánh mắt Khang Kế trong suốt nhìn Thiệu Chuẩn, khoái hoạt vô cùng.
===
* dục hỏa trung thiêu: lửa đốt bên trong
* ra song nhập đối: đi ra hai người đi vào đôi người
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook