Bạch Duy Y mỉm cười nhẹ, nhìn vào mắt Thẩm Mộ Bạch chân thành nói lời cảm ơn.

Người đàn ông này thật sự quá tinh tế, mặc dù thời gian ở bên Bạch Duy Y không dài nhưng có thể nhận ra Bạch Duy Y không thích phiền phức.

!
Đợi đến khi y tá đến giúp Bạch Duy Y rút kim tiêm thì đã là đêm khuya.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, Thẩm Mộ Bạch vẫn chưa có ý định rời đi,
Nghĩ ngợi một chút, cô không nhịn được hỏi: "Trời tối rồi, Chu Diên vẫn chưa đến đón anh sao?"
Thẩm Mộ Bạch nhếch miệng cười nhàn nhạt, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý.

Thử dò hỏi nhỏ giọng: "Muốn anh đi đến vậy sao?"
Bạch Duy Y nghe ra ý tứ trong lời nói của anh nhưng vẫn giả vờ không biết trả lời: "Trời đã tối rồi, về muộn không an toàn.

"

Thẩm Mộ Bạch xoa đầu cô mềm mại, thuận theo ý cô, nhỏ giọng nói: "Đợi em ngủ rồi anh sẽ đi!"
Đêm khuya, trong bệnh viện tĩnh lặng, chỉ có tiếng y tá thỉnh thoảng nói chuyện vọng lại từ trạm y tá.

Lần nữa Bạch Duy Y tỉnh dậy, thấy Thẩm Mộ Bạch nằm ngủ bên giường cô, cánh tay còn đè lên chăn cô.

Bạch Duy Y từ từ xuống giường từ phía bên kia, nhẹ nhàng đi ra ngoài,
Khi quay lại, trên tay cầm một chiếc chăn lông nhỏ màu sẫm, vừa rồi mượn ở trạm y tá.

Cẩn thận đắp lên người Thẩm Mộ Bạch, nhẹ nhàng trở về giường.

Nhưng Bạch Duy Y vẫn không ngủ được, nằm nghiêng không dám cử động, đối mặt nhìn khuôn mặt nghiêng của Thẩm Mộ Bạch.

Dưới ánh đèn yếu ớt, Bạch Duy Y thấy xương chân mày anh rất cao, không trách gì đôi mắt anh lại sâu như vậy,
Sống mũi thẳng rất đẹp, lông mi không dài lắm nhưng rất dày,
Có lẽ vì dáng người cao ráo nên xương hàm góc cạnh rõ ràng, cảm thấy cả người anh đặc biệt ngay ngắn.


Lần đầu tiên bên cạnh cô nằm một người khác giới, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh,
Lúc này Bạch Duy Y cảm thấy mọi thứ thật khó tin, như gió xuân thoảng qua nhẹ nhàng, lướt qua đáy lòng vốn không mấy bình lặng của cô, khơi dậy một gợn sóng.

!
Ngày hôm sau bác sĩ kiểm tra xong, nói không có vấn đề gì lớn, có thể xuất viện.

Cả hai đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện tối qua Thẩm Mộ Bạch không về.

Sáng sớm Chu Diên đã lái xe của Thẩm Mộ Bạch đến bệnh viện, sau đó tự bắt xe đi làm.

Thẩm Mộ Bạch lái xe, Bạch Duy Y ngồi ghế phụ, đưa cô đi ăn sáng.

Lúc ăn, Thẩm Mộ Bạch nhìn Bạch Duy Y đang ăn cơm một cách yên tĩnh, nhỏ giọng nói: "Chờ chút nữa đưa em đến khách sạn, hay đến công trường?"Bạch Duy Y còn chưa kịp trả lời thì điện thoại của giáo sư Tôn gọi đến, biết cô đã xuất viện, nói để cô về khách sạn nghỉ ngơi, muộn chút nữa đến làm việc cũng không muộn.

Bạch Duy Y nghĩ ngợi một chút, về có thể tắm rửa, ở bệnh viện cảm thấy cả người đều có mùi nước khử trùng.

Thẩm Mộ Bạch nắm chặt vô lăng bằng những ngón tay rõ khớp xương, vẻ mặt nghiêm túc lái xe, nhìn thẳng về phía trước, lúc không cười mang theo vẻ lạnh lùng khó đoán.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương