Thư Tình Của Kỵ Sĩ
-
Chương 64: Thù oán gì
Phương Minh Dư nhìn chằm chằm em trai mình, chậm rãi nói: “Chị không muốn bị ba mẹ biết mình thích phụ nữ, mới che giấu nhiều năm như vậy, còn cùng Vương Tề kết hôn, chính là muốn cho họ thấy, mình là một đứa con gái thập toàn thập mỹ, là niềm tự hào lớn nhất của họ, bất luận điểm nào cũng không thua cậu, không ngờ là cậu cũng là người đồng tính như chị. Khi ấy chị khuyên cậu ngàn vạn lần đừng come out, từng câu từng chữ đều xuất phát từ chân tâm, cái gì chị cũng không sợ, chỉ sợ ba mẹ sẽ đau lòng thất vọng. Tối qua mẹ gọi nói chuyện với chị, nói bà ấy với ba cũng biết hết đầu đuôi chuyện ly hôn của chị rồi, cũng biết cả chuyện hai người cậu, khi đó tim chị dồn dập tới mức muốn phọt ra ngoài, kết quả bà lại nói, bà ấy với ba có thể chấp nhận chuyện hai người cậu bên nhau, ngược lại còn khuyên nhủ chị đừng quá để ý. Cậu có biết lúc đó chị đã nghĩ gì không…Tại sao cậu được? Mà chị lại không được?”
Phương Sĩ Thanh hít sâu một hơi, nói: “Thật ra, tối hôm sinh nhật em, chị nói nhiều như vậy với em, nói ba mẹ sẽ nổi giận thương tâm, bảo em chưa báo hiếu được gì thì cũng đừng đâm vào lòng họ một dao. Lúc ấy em rất sợ, em đã do dự, đã lùi bước, thiếu chút nữa cũng giống như chị rồi.”
Phương Minh Dư cười một cái: “Thì khi đó chị cũng hy vọng cậu như chị mà, chị đã biết Vương Tề không phải vì cậu giống chị mới thích cậu, mặt khác, cậu càng giống chị, khả năng hai người tách ra lại càng lớn.”
Phương Sĩ Thanh nghĩ lại còn rùng mình, nói: “Phải, em rất nhát gan yếu đuối, bị chị dọa một lần đã hốt hoảng, em cũng không khôn khéo, đã làm anh ấy rất mất hứng, vậy mà em còn hồ đồ, không hiểu tại sao anh ấy lại giận em như vậy.”
Phương Minh Dư nói: “Chị cũng nhìn ra được cậu sắp bị anh ta mê chết rồi, thì sao bản thân anh ta không thể nhìn ra? Cho nên căn bản anh ta không lo cậu không yêu anh ta, nhưng anh ta nhất định rất để ý cậu có chịu cho anh ta một lời hứa hẹn hay không. Với tính tình của cậu, nếu ba mẹ kiên quyết phản đối, chắc chắn cậu một bên khóc đến long trời lở đất, một bên còn nói chia tay với anh ta.”
Phương Sĩ Thanh mím chặt môi, nếu đổi thành ai đến nhìn, cũng thấy đây là một bộ dáng bị thuyết giáo.
Phương Minh Dư nói: “Nếu hôm gặp ở trung tâm thương mại, cậu chịu nghe chị nhiều một chút, cũng sẽ không chịu nhiều vất vả như vậy, người thì ốm như que tăm, chị còn tưởng cậu hít heroin. Có phải anh ta ác tâm với cậu hơn bất kì ai khác không? Ai không chịu được trước, anh ta lạnh nhạt với cậu; lẽ ra cậu cũng nên mặc kệ anh ta… Chẳng qua nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng biết cậu không tóm nổi anh ta.”
Phương Sĩ Thanh hơi không phục: “Chính anh ấy không tóm nổi trước.”
Phương Minh Dư liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cậu đang diễu võ dương oai với chị sao?”
Phương Sĩ Thanh rất nhanh cũng tự giác thất thố: “… Đương nhiên không phải.”
Phương Minh Dư nhìn hắn vài lần, bỗng nhiên thở dài nói: “Sao chị không ghen với cậu cho được? Vô tâm vô phế, mà cái gì cũng chiếm được. Đến bây giờ chị cũng không biết Vương Tề rốt cuộc thích cái gì ở cậu? Cảm thấy rất mới mẻ thú vị?”
Phương Sĩ Thanh rất muốn khoe vài câu, nhưng trước mặt chị mình, thì không thể nào vui vẻ nói: “Cái này chị phải hỏi ảnh.”
Phương Minh Dư như thoáng buồn phiền, môi khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu mới nói: “Sau khi mẹ nói với chị xong, chị đã nghĩ thật lâu, thật ra cậu không có chỗ nào có lỗi với chị, Vương Tề trước đến nay cũng chưa từng là vật sở hữu của riêng chị, khi đó chị quá nóng giận, chỉ bởi vì ghen tị, ghen tị anh ta thích cậu, ghen tị cậu chiếm được cái mà mình muốn có.”
Phương Sĩ Thanh nghe cô ngoài miệng thì nói lời rộng lượng, mà sắc mặt vẫn rất u ám, nhịn không được nói: “Chị, chị đừng khẩu thị tâm phi nữa, chúng ta đi đến tình cảnh hôm nay, em không biết chị nhìn em thế nào, nhưng trong mắt em, chị đã không còn là chị của lúc trước, em nghe chị nói từng câu, cũng phải đi suy đoán xem phía sau còn có ý khác không, em rất mệt, chị không thấy mệt sao?”
Phương Minh Dư liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu bỗng nhiên trở nên ác liệt nói: “Cậu gấp cái gì? Cậu tưởng chị sẽ vờ vĩnh muốn giải hòa với cậu à? Tưởng chuyện gì cũng tốt đẹp? Đừng quên, thời điểm lần đầu cậu với Vương Tề phát sinh quan hệ, chị với anh ta chưa ly hôn, anh ta vẫn là chồng hợp pháp của chị, nói cho cùng, cậu chính là kẻ chen chân vào hôn nhân của chị.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Phương Minh Dư nói: “Chị nói sai rồi sao? Hay cậu không còn mặt mũi thừa nhận?”
Phương Sĩ Thanh ngẩng đầu, thản nhiên mà hào phóng nói: “Chị nói không sai, em thừa nhận.” Còn về phần hôm lễ Halloween hắn bị Vương Tề lôi lên giường thế nào, hoàn toàn không cần phải nói rõ với Phương Minh Dư, một chút hắn cũng không muốn nói, lúc này hắn chỉ muốn nói, “Nhưng em không chen chân vào hôn nhân của chị, hai người từ đầu đến cuối ngay cả một ngày vợ chồng cũng chưa từng làm.”
Phương Minh Dư mặt không đổi sắc nói: “Cậu thừa nhận là tốt rồi, kể cả chị với Vương Tề chưa từng làm vợ chồng thật sự đi nữa, chị đối với anh ta cũng có tình cảm, anh ta cũng từng có tình cảm với chị. Theo đạo lý mà nói, cậu không có lỗi với chị, nhưng xét theo tình cảm, không có nghĩa là cậu không có thua thiệt với chị.”
Phương Sĩ Thanh chẳng nói câu nào, lưng thẳng tắp ngồi trên sô pha, cặp mắt nhìn chằm chằm chương trình <Xuân Vãn> vẫn đang náo nhiệt sôi động trong TV.
Phương Minh Dư nói: “Nói trước với cậu, cậu không có cách rất nhanh đã coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chị cũng vậy thôi, để chị dễ dàng tiếp nhận chuyện của hai người như vậy, căn bản không có khả năng.”
Phương Sĩ Thanh gật đầu, nói: “Chị nói đúng, tại sao chúng ta còn phải ở đây nói chuyện phiếm? Lập tức giải tán đi.” Nói xong hắn liền đứng lên muốn đi.
Phương Minh Dư ngửa mặt nhìn hắn: “Đợi một chút, chị còn chưa nói xong.”
Phương Sĩ Thanh phiền toái nói: “Còn muốn nói gì nữa? Em đã hiểu hết rồi, chị ghen tị em, cũng chán ghét em, không chấp nhận sự thật em với Vương Tề, còn có gì khác sao?”
Chị hắn tới bây giờ, vẫn luôn cho rằng mình chẳng có gì sai, vẫn cứ đổ hết mọi vấn đề lên phía người khác.
Hồi trước cô thấy người sai là Vương Tề, còn hiện tại cô lại thấy người sai là em trai mình.
Phương Sĩ Thanh chỉ nóng lòng muốn đi, ở lại đây nhiều hơn một phút, hắn thật sự có thể xé rách da mặt với Phương Minh Dư, xảy ra xích mích không hay ngay trong đêm giao thừa.
Phương Minh Dư dựa ra sau sô pha, âm giọng hơi nhỏ đi, nói: “Chị muốn quay lại lúc đầu, đúng lúc anh ta lại xoay người đến bên cậu, đây là trùng hợp cũng tốt, cái gì khác cũng được, tóm lại đời này chị với anh đã bỏ lỡ nhau rồi.”
Phương Sĩ Thanh nắm tay thành quyền, muốn nói “Hôn nhân của hai người từ đầu đến cuối chính là một sai lầm”, lời nói lên đến miệng, hắn lại gắng nhịn nuốt trở vào.
Phương Minh Dư giương mắt lên nhìn hắn, nói: “Các người có thể được ba mẹ hiểu và ủng hộ, là phúc khí của hai người, phúc khí này không đến với chị, nhưng chị muốn một phúc khí khác.”
Phương Sĩ Thanh: “… Cái gì?”
Phương Minh Dư thở dài một hơi: “Thanh Thanh, chị với Tô Vân…muốn có một đứa con.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Phương Minh Dư ánh mắt có chút vi diệu nói: “Chắc cậu hiểu ý chị.”
Phương Sĩ Thanh thấy hoang đường vô cùng nói: “Không, em không hiểu.”
Phương Minh Dư ngắn gọn dứt khoát nói: “Cậu với Tô Vân sinh một đứa, hoặc chị với Vương Tề sinh một đứa.”
Phương Sĩ Thanh lui ra sau nửa bước, nói: “Em không đồng ý, anh ấy cũng sẽ không đồng ý, hai người muốn có con thì đi tìm người khác đi, đừng tới tìm chúng em.”
Phương Minh Dư nhíu nhíu mày nói: “Ba mẹ rất muốn ôm cháu, ba mẹ Vương Tề cũng đã hối thúc nhiều năm, so với đi nhận con nuôi, sao bằng được máu mủ tình thâm.”
Phương Sĩ Thanh tức giận nói: “Chị đừng nói nữa!”
Phương Minh Dư: “…Cậu nói nhỏ thôi.”
Sắc mặt Phương Sĩ Thanh hết sức khó coi: “Chị không muốn động đến ba mẹ, bị bọn họ biết chị có một người bạn gái, thì đừng nói gì nữa.”
Phương Minh Dư nói: “Cậu cân nhắc chút đi.”
Phương Sĩ Thanh không lưu đường sống nói: “Không cần cân nhắc, em với Vương Tề cũng come out hết rồi, bọn em không cần đứa nhỏ làm bình phong.”
Phương Minh Dư nhìn thẳng hắn, nói: “Được, vậy cậu coi như chị chưa nói gì hết đi.”
Phương Sĩ Thanh xoay người về phòng mình.
Phương Minh Dư ngồi một mình trên sô pha tiếp tục xem <Xuân Vãn>, mãi đến khi Gala sắp sửa kết thúc, tư thế ngồi và biểu tình của cô cũng chưa hề thay đổi.
…
Trở về phòng Phương Sĩ Thanh vô cùng buồn bực.
Chị hắn chẳng những không muốn hòa giải với hắn, còn quanh co lòng vòng nghĩ cách hại hắn thế nào, quan hệ của hai chị em thật sự không cứu vãn nổi.
Nếu hắn dám sinh con với phụ nữ, thì Vương Tề hoặc giết hắn, hoặc bỏ hắn, dù sao hắn cũng sống không nổi.
Trước kia Vương Tề đã phân tích nguy hại của việc kết hôn giả và quan hệ rắc rối với đứa nhỏ, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ, nếu sinh đứa bé đó ra, tiêu tiền nuôi dành thời gian giáo dục cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là cả đời sẽ mập mờ dính líu với mẹ đứa nhỏ không bao giờ dứt.
Hiện tại ngẫm lại, Vương Tề thật sự đã có dự kiến trước.
Nếu không, Phương Sĩ Thanh cũng không thể cam đoan mình tuyệt đối sẽ không bị lời nói của Phương Minh Dư lung lay.
Thật ra Phương Minh Dư cũng chưa chắc muốn mượn đứa con để chia rẽ hắn với Vương Tề, nhưng nếu hắn đáp ứng, thì nhất định tương lai của hắn với Vương Tề sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Giờ mỗi lần hắn nhớ tới khoảng thời gian nửa tháng ấy Vương Tề ép mình come out, vẫn cứ khó chịu đến nỗi toàn thân đều ẩn ẩn đau, nếu lặp lại một lần nữa, còn không bằng để hắn trực tiếp đi tìm chết để quên đi.
Nếu hắn dám sinh con với phụ nữ, Vương Tề cũng dám giày vò hắn thêm một trận thật chứ chẳng đùa.
May thay mùng 2 Phương Minh Dư sẽ về trực ban, hai người cũng không cần làm bộ làm tịch ở chung nữa, chỉ còn thêm một ngày mai.
Phương Sĩ Thanh rất muốn đi hỏi mẹ Phương một chút, nhang mà nhà hắn hay thắp để ở đâu, hắn cúi đầu lạy tổ tiên ba lần, cầu chư thần phù hộ về sau hắn với chị mình đừnghận thù đôi bên nữa.
Hắn thức đến 12 giờ, lúc bên ngoài đang vang bừng bắn pháo hoa, gọi điện cho Vương Tề, gọi một hồi lâu mà vẫn báo máy bận, còn tưởng chắc bị nghẽn mạng, đợi thêm mấy phút, Vương Tề lại gọi đến, hắn mới nhận chưa kịp nói gì, bên kia Vương Tề đã nói: “Ba, mẹ, Thanh Thanh chúc tết hai người kìa.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Một giọng nữ bên cạnh nói: “Nói với nó, chuẩn bị tiền lì xì cho nó hết rồi, chờ nó về nhớ tới lấy.”
Vương Tề nói: “Ừm…Thanh Thanh, em nghe thấy không?”
Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em gọi anh không được, là anh gọi cho ba mẹ em?”
Vương Tề nói: “Cũng chuẩn bị tiền lì xì cho anh rồi.”
Phương Sĩ Thanh nhịn không được cười cong ánh mắt, ho khan một tiếng nói: “Em cũng chúc tết cô chú nữa, chúc họ năm mới đại cát đại lợi, dồi dào sức khỏe! Bình an như ý!”
Vương Tề trong giọng nói cũng có ý cười: “Ừm, lát chuyển lời hộ em.”
Phương Sĩ Thanh lại nói: “Cũng chúc tết anh, năm mới vui vẻ.”
Vương Tề nói: “Đơn giản vậy thôi?”
Phương Sĩ Thanh hỏi ngược lại: “Vậy anh chúc em cái gì?”
Vương Tề nói: “Chúc em béo thêm một chút, để sau này ôm đỡ cộm tay.”
Phương Sĩ Thanh: “… Cô chú không ở cạnh?”
Vương Tề nói: “Có, đang chơi mạt chược, không nghe được gì đâu.”
Phương Sĩ Thanh cảm thấy giọng anh hơi lâng lâng, hỏi: “Anh uống nhiều rồi phải không?”
Vương Tề nói: “Vốn cũng rất to, đêm qua em còn nói to quá nữa mà, sao lại quên rồi?”
Phương Sĩ Thanh: “…”
*[大] (dà) đi riêng sẽ có nhiều nghĩa như to, lớn, ít, không nhiều…nhưng khi ghép từ [喝大] (hēdà) sẽ thành uống nhiều. Anh già lại cứ thích xuyên tạc bậy bạ đấy các bác =))
Hắn vốn đang định nói cho Vương Tề nghe chuyện tối nay Phương Minh Dư nói gì với mình, giờ thì thôi dẹp đi, chắc chắn là lão Tề này uống nhiều… Hừ, xỉn luôn rồi.
Vương Tề ngà ngà say nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với hắn, mới vài phút thôi đã nói đến mức hắn đỏ mặt thắt lưng nhũn, lỗ tai cũng phải mang thai, cứ như vậy anh một câu em một câu…Mấy chuyện để tâm cũng trôi tuột đi đâu hết.
Sau khi xử lý xong chiến dịch bàn tay phải, lại hàn huyên với Vương Tề một lát, mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau, nói xong chưa lâu hắn cũng ngủ mất.
Nửa đêm, di động đang đặt bên tai bỗng vang lên như sét đánh, Phương Sĩ Thanh bị giật mình tỉnh giấc, mơ màng tưởng Vương Tề vẫn chưa cúp máy, giọng hừ hừ hơi làm nũng nói: “Làm gì vậy anh? Sao chưa ngủ?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói bi phẫn: “Phương Sĩ Thanh! Sao mày lại giới thiệu bạn trai cho Viên Tiểu Thụy! Tao với mày có thù oán gì hả!”
Phương Sĩ Thanh hít sâu một hơi, nói: “Thật ra, tối hôm sinh nhật em, chị nói nhiều như vậy với em, nói ba mẹ sẽ nổi giận thương tâm, bảo em chưa báo hiếu được gì thì cũng đừng đâm vào lòng họ một dao. Lúc ấy em rất sợ, em đã do dự, đã lùi bước, thiếu chút nữa cũng giống như chị rồi.”
Phương Minh Dư cười một cái: “Thì khi đó chị cũng hy vọng cậu như chị mà, chị đã biết Vương Tề không phải vì cậu giống chị mới thích cậu, mặt khác, cậu càng giống chị, khả năng hai người tách ra lại càng lớn.”
Phương Sĩ Thanh nghĩ lại còn rùng mình, nói: “Phải, em rất nhát gan yếu đuối, bị chị dọa một lần đã hốt hoảng, em cũng không khôn khéo, đã làm anh ấy rất mất hứng, vậy mà em còn hồ đồ, không hiểu tại sao anh ấy lại giận em như vậy.”
Phương Minh Dư nói: “Chị cũng nhìn ra được cậu sắp bị anh ta mê chết rồi, thì sao bản thân anh ta không thể nhìn ra? Cho nên căn bản anh ta không lo cậu không yêu anh ta, nhưng anh ta nhất định rất để ý cậu có chịu cho anh ta một lời hứa hẹn hay không. Với tính tình của cậu, nếu ba mẹ kiên quyết phản đối, chắc chắn cậu một bên khóc đến long trời lở đất, một bên còn nói chia tay với anh ta.”
Phương Sĩ Thanh mím chặt môi, nếu đổi thành ai đến nhìn, cũng thấy đây là một bộ dáng bị thuyết giáo.
Phương Minh Dư nói: “Nếu hôm gặp ở trung tâm thương mại, cậu chịu nghe chị nhiều một chút, cũng sẽ không chịu nhiều vất vả như vậy, người thì ốm như que tăm, chị còn tưởng cậu hít heroin. Có phải anh ta ác tâm với cậu hơn bất kì ai khác không? Ai không chịu được trước, anh ta lạnh nhạt với cậu; lẽ ra cậu cũng nên mặc kệ anh ta… Chẳng qua nhìn dáng vẻ này của cậu, cũng biết cậu không tóm nổi anh ta.”
Phương Sĩ Thanh hơi không phục: “Chính anh ấy không tóm nổi trước.”
Phương Minh Dư liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cậu đang diễu võ dương oai với chị sao?”
Phương Sĩ Thanh rất nhanh cũng tự giác thất thố: “… Đương nhiên không phải.”
Phương Minh Dư nhìn hắn vài lần, bỗng nhiên thở dài nói: “Sao chị không ghen với cậu cho được? Vô tâm vô phế, mà cái gì cũng chiếm được. Đến bây giờ chị cũng không biết Vương Tề rốt cuộc thích cái gì ở cậu? Cảm thấy rất mới mẻ thú vị?”
Phương Sĩ Thanh rất muốn khoe vài câu, nhưng trước mặt chị mình, thì không thể nào vui vẻ nói: “Cái này chị phải hỏi ảnh.”
Phương Minh Dư như thoáng buồn phiền, môi khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu mới nói: “Sau khi mẹ nói với chị xong, chị đã nghĩ thật lâu, thật ra cậu không có chỗ nào có lỗi với chị, Vương Tề trước đến nay cũng chưa từng là vật sở hữu của riêng chị, khi đó chị quá nóng giận, chỉ bởi vì ghen tị, ghen tị anh ta thích cậu, ghen tị cậu chiếm được cái mà mình muốn có.”
Phương Sĩ Thanh nghe cô ngoài miệng thì nói lời rộng lượng, mà sắc mặt vẫn rất u ám, nhịn không được nói: “Chị, chị đừng khẩu thị tâm phi nữa, chúng ta đi đến tình cảnh hôm nay, em không biết chị nhìn em thế nào, nhưng trong mắt em, chị đã không còn là chị của lúc trước, em nghe chị nói từng câu, cũng phải đi suy đoán xem phía sau còn có ý khác không, em rất mệt, chị không thấy mệt sao?”
Phương Minh Dư liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu bỗng nhiên trở nên ác liệt nói: “Cậu gấp cái gì? Cậu tưởng chị sẽ vờ vĩnh muốn giải hòa với cậu à? Tưởng chuyện gì cũng tốt đẹp? Đừng quên, thời điểm lần đầu cậu với Vương Tề phát sinh quan hệ, chị với anh ta chưa ly hôn, anh ta vẫn là chồng hợp pháp của chị, nói cho cùng, cậu chính là kẻ chen chân vào hôn nhân của chị.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Phương Minh Dư nói: “Chị nói sai rồi sao? Hay cậu không còn mặt mũi thừa nhận?”
Phương Sĩ Thanh ngẩng đầu, thản nhiên mà hào phóng nói: “Chị nói không sai, em thừa nhận.” Còn về phần hôm lễ Halloween hắn bị Vương Tề lôi lên giường thế nào, hoàn toàn không cần phải nói rõ với Phương Minh Dư, một chút hắn cũng không muốn nói, lúc này hắn chỉ muốn nói, “Nhưng em không chen chân vào hôn nhân của chị, hai người từ đầu đến cuối ngay cả một ngày vợ chồng cũng chưa từng làm.”
Phương Minh Dư mặt không đổi sắc nói: “Cậu thừa nhận là tốt rồi, kể cả chị với Vương Tề chưa từng làm vợ chồng thật sự đi nữa, chị đối với anh ta cũng có tình cảm, anh ta cũng từng có tình cảm với chị. Theo đạo lý mà nói, cậu không có lỗi với chị, nhưng xét theo tình cảm, không có nghĩa là cậu không có thua thiệt với chị.”
Phương Sĩ Thanh chẳng nói câu nào, lưng thẳng tắp ngồi trên sô pha, cặp mắt nhìn chằm chằm chương trình <Xuân Vãn> vẫn đang náo nhiệt sôi động trong TV.
Phương Minh Dư nói: “Nói trước với cậu, cậu không có cách rất nhanh đã coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chị cũng vậy thôi, để chị dễ dàng tiếp nhận chuyện của hai người như vậy, căn bản không có khả năng.”
Phương Sĩ Thanh gật đầu, nói: “Chị nói đúng, tại sao chúng ta còn phải ở đây nói chuyện phiếm? Lập tức giải tán đi.” Nói xong hắn liền đứng lên muốn đi.
Phương Minh Dư ngửa mặt nhìn hắn: “Đợi một chút, chị còn chưa nói xong.”
Phương Sĩ Thanh phiền toái nói: “Còn muốn nói gì nữa? Em đã hiểu hết rồi, chị ghen tị em, cũng chán ghét em, không chấp nhận sự thật em với Vương Tề, còn có gì khác sao?”
Chị hắn tới bây giờ, vẫn luôn cho rằng mình chẳng có gì sai, vẫn cứ đổ hết mọi vấn đề lên phía người khác.
Hồi trước cô thấy người sai là Vương Tề, còn hiện tại cô lại thấy người sai là em trai mình.
Phương Sĩ Thanh chỉ nóng lòng muốn đi, ở lại đây nhiều hơn một phút, hắn thật sự có thể xé rách da mặt với Phương Minh Dư, xảy ra xích mích không hay ngay trong đêm giao thừa.
Phương Minh Dư dựa ra sau sô pha, âm giọng hơi nhỏ đi, nói: “Chị muốn quay lại lúc đầu, đúng lúc anh ta lại xoay người đến bên cậu, đây là trùng hợp cũng tốt, cái gì khác cũng được, tóm lại đời này chị với anh đã bỏ lỡ nhau rồi.”
Phương Sĩ Thanh nắm tay thành quyền, muốn nói “Hôn nhân của hai người từ đầu đến cuối chính là một sai lầm”, lời nói lên đến miệng, hắn lại gắng nhịn nuốt trở vào.
Phương Minh Dư giương mắt lên nhìn hắn, nói: “Các người có thể được ba mẹ hiểu và ủng hộ, là phúc khí của hai người, phúc khí này không đến với chị, nhưng chị muốn một phúc khí khác.”
Phương Sĩ Thanh: “… Cái gì?”
Phương Minh Dư thở dài một hơi: “Thanh Thanh, chị với Tô Vân…muốn có một đứa con.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Phương Minh Dư ánh mắt có chút vi diệu nói: “Chắc cậu hiểu ý chị.”
Phương Sĩ Thanh thấy hoang đường vô cùng nói: “Không, em không hiểu.”
Phương Minh Dư ngắn gọn dứt khoát nói: “Cậu với Tô Vân sinh một đứa, hoặc chị với Vương Tề sinh một đứa.”
Phương Sĩ Thanh lui ra sau nửa bước, nói: “Em không đồng ý, anh ấy cũng sẽ không đồng ý, hai người muốn có con thì đi tìm người khác đi, đừng tới tìm chúng em.”
Phương Minh Dư nhíu nhíu mày nói: “Ba mẹ rất muốn ôm cháu, ba mẹ Vương Tề cũng đã hối thúc nhiều năm, so với đi nhận con nuôi, sao bằng được máu mủ tình thâm.”
Phương Sĩ Thanh tức giận nói: “Chị đừng nói nữa!”
Phương Minh Dư: “…Cậu nói nhỏ thôi.”
Sắc mặt Phương Sĩ Thanh hết sức khó coi: “Chị không muốn động đến ba mẹ, bị bọn họ biết chị có một người bạn gái, thì đừng nói gì nữa.”
Phương Minh Dư nói: “Cậu cân nhắc chút đi.”
Phương Sĩ Thanh không lưu đường sống nói: “Không cần cân nhắc, em với Vương Tề cũng come out hết rồi, bọn em không cần đứa nhỏ làm bình phong.”
Phương Minh Dư nhìn thẳng hắn, nói: “Được, vậy cậu coi như chị chưa nói gì hết đi.”
Phương Sĩ Thanh xoay người về phòng mình.
Phương Minh Dư ngồi một mình trên sô pha tiếp tục xem <Xuân Vãn>, mãi đến khi Gala sắp sửa kết thúc, tư thế ngồi và biểu tình của cô cũng chưa hề thay đổi.
…
Trở về phòng Phương Sĩ Thanh vô cùng buồn bực.
Chị hắn chẳng những không muốn hòa giải với hắn, còn quanh co lòng vòng nghĩ cách hại hắn thế nào, quan hệ của hai chị em thật sự không cứu vãn nổi.
Nếu hắn dám sinh con với phụ nữ, thì Vương Tề hoặc giết hắn, hoặc bỏ hắn, dù sao hắn cũng sống không nổi.
Trước kia Vương Tề đã phân tích nguy hại của việc kết hôn giả và quan hệ rắc rối với đứa nhỏ, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ, nếu sinh đứa bé đó ra, tiêu tiền nuôi dành thời gian giáo dục cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là cả đời sẽ mập mờ dính líu với mẹ đứa nhỏ không bao giờ dứt.
Hiện tại ngẫm lại, Vương Tề thật sự đã có dự kiến trước.
Nếu không, Phương Sĩ Thanh cũng không thể cam đoan mình tuyệt đối sẽ không bị lời nói của Phương Minh Dư lung lay.
Thật ra Phương Minh Dư cũng chưa chắc muốn mượn đứa con để chia rẽ hắn với Vương Tề, nhưng nếu hắn đáp ứng, thì nhất định tương lai của hắn với Vương Tề sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Giờ mỗi lần hắn nhớ tới khoảng thời gian nửa tháng ấy Vương Tề ép mình come out, vẫn cứ khó chịu đến nỗi toàn thân đều ẩn ẩn đau, nếu lặp lại một lần nữa, còn không bằng để hắn trực tiếp đi tìm chết để quên đi.
Nếu hắn dám sinh con với phụ nữ, Vương Tề cũng dám giày vò hắn thêm một trận thật chứ chẳng đùa.
May thay mùng 2 Phương Minh Dư sẽ về trực ban, hai người cũng không cần làm bộ làm tịch ở chung nữa, chỉ còn thêm một ngày mai.
Phương Sĩ Thanh rất muốn đi hỏi mẹ Phương một chút, nhang mà nhà hắn hay thắp để ở đâu, hắn cúi đầu lạy tổ tiên ba lần, cầu chư thần phù hộ về sau hắn với chị mình đừnghận thù đôi bên nữa.
Hắn thức đến 12 giờ, lúc bên ngoài đang vang bừng bắn pháo hoa, gọi điện cho Vương Tề, gọi một hồi lâu mà vẫn báo máy bận, còn tưởng chắc bị nghẽn mạng, đợi thêm mấy phút, Vương Tề lại gọi đến, hắn mới nhận chưa kịp nói gì, bên kia Vương Tề đã nói: “Ba, mẹ, Thanh Thanh chúc tết hai người kìa.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Một giọng nữ bên cạnh nói: “Nói với nó, chuẩn bị tiền lì xì cho nó hết rồi, chờ nó về nhớ tới lấy.”
Vương Tề nói: “Ừm…Thanh Thanh, em nghe thấy không?”
Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em gọi anh không được, là anh gọi cho ba mẹ em?”
Vương Tề nói: “Cũng chuẩn bị tiền lì xì cho anh rồi.”
Phương Sĩ Thanh nhịn không được cười cong ánh mắt, ho khan một tiếng nói: “Em cũng chúc tết cô chú nữa, chúc họ năm mới đại cát đại lợi, dồi dào sức khỏe! Bình an như ý!”
Vương Tề trong giọng nói cũng có ý cười: “Ừm, lát chuyển lời hộ em.”
Phương Sĩ Thanh lại nói: “Cũng chúc tết anh, năm mới vui vẻ.”
Vương Tề nói: “Đơn giản vậy thôi?”
Phương Sĩ Thanh hỏi ngược lại: “Vậy anh chúc em cái gì?”
Vương Tề nói: “Chúc em béo thêm một chút, để sau này ôm đỡ cộm tay.”
Phương Sĩ Thanh: “… Cô chú không ở cạnh?”
Vương Tề nói: “Có, đang chơi mạt chược, không nghe được gì đâu.”
Phương Sĩ Thanh cảm thấy giọng anh hơi lâng lâng, hỏi: “Anh uống nhiều rồi phải không?”
Vương Tề nói: “Vốn cũng rất to, đêm qua em còn nói to quá nữa mà, sao lại quên rồi?”
Phương Sĩ Thanh: “…”
*[大] (dà) đi riêng sẽ có nhiều nghĩa như to, lớn, ít, không nhiều…nhưng khi ghép từ [喝大] (hēdà) sẽ thành uống nhiều. Anh già lại cứ thích xuyên tạc bậy bạ đấy các bác =))
Hắn vốn đang định nói cho Vương Tề nghe chuyện tối nay Phương Minh Dư nói gì với mình, giờ thì thôi dẹp đi, chắc chắn là lão Tề này uống nhiều… Hừ, xỉn luôn rồi.
Vương Tề ngà ngà say nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với hắn, mới vài phút thôi đã nói đến mức hắn đỏ mặt thắt lưng nhũn, lỗ tai cũng phải mang thai, cứ như vậy anh một câu em một câu…Mấy chuyện để tâm cũng trôi tuột đi đâu hết.
Sau khi xử lý xong chiến dịch bàn tay phải, lại hàn huyên với Vương Tề một lát, mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau, nói xong chưa lâu hắn cũng ngủ mất.
Nửa đêm, di động đang đặt bên tai bỗng vang lên như sét đánh, Phương Sĩ Thanh bị giật mình tỉnh giấc, mơ màng tưởng Vương Tề vẫn chưa cúp máy, giọng hừ hừ hơi làm nũng nói: “Làm gì vậy anh? Sao chưa ngủ?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói bi phẫn: “Phương Sĩ Thanh! Sao mày lại giới thiệu bạn trai cho Viên Tiểu Thụy! Tao với mày có thù oán gì hả!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook