Thủ Tịch Ngự Y
-
Chương 402-2: Anh của cậu
Ăn cơm xong, Địch Hạo Huy và Tiếu Tiếu xuất hiện. Địch gia tổ chức hôn lễ cũng không phải là một chuyện nhỏ. Mấy ngày nay, hai người đều bận rộn chuẩn bị mọi thứ, chuyện lớn chuyện bé đều phải suy nghĩ tới, hơn nữa lại là sĩ quan đang trong thời hạn nghĩa vụ quân sự, khi kết hôn, nên có thủ tục nào cũng phải làm cho đầy đủ. Hôn lễ tổ chức khá là gấp gáp, vì vậy, từ sớm đến tối, hai người đều chạy qua chạy lại đến mức đầu óc choáng váng. Hôm nay bởi vì Tăng Nghị tới nơi, cho nên hai người mới rút ra chút thời gian tới đây một chuyến, một chốc lát sau vẫn phải quay lại Ngọc Tuyền Sơn nữa.
- Mấy đứa nói chuyện đi, chú sang bên kia đọc báo, thói quen cũ rồi.
Hạ Ngôn Băng cười đứng lên, ăn cơm xong, ông lại bưng chén trà lại đây nói chuyện phiếm với Tăng Nghị, đối với những chuyện mà nhắc tới lĩnh vực y học, ông cùng Tăng Nghị có rất nhiều quan điểm giống nhau. Tuy nhiên, bây giờ ông còn chưa thực sự có thể ngồi đối mặt tự nhiên với cậu con rể mới này của mình được. Ông cảm thấy, ừm, cảm thấy có chút áp lực, cho nên, khi thấy Địch hạo Huy xuất hiện, ông chỉ nói thêm vài câu liền quyết định quay về phòng của mình.
- Ba, để con đi cùng ba về.
Tiếu Tiếu liền đỡ cha cô cầm tách trà, nói câu chào với Tăng Nghị rồi cùng nhau rời khỏi phòng.
Địch Hạo Huy và Tăng Nghị nhìn cả hai đi vào trong phòng bên cạnh rồi mới trở lại trong phòng ngồi xuống.
Trong phòng cũng không có người ngoài, Địch Hạo Huy sau khi ngồi xuống liền nói luôn:
- Tăng Nghị, chuyện lần này, ít nhiều nhờ có cậu.
Ý tứ rất rõ ràng, ân tình lần này, Địch Hạo Huy tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.
Tăng Nghị khoát tay áo, nói:
- Không có nghiêm trọng đến vậy, ông cụ thực ra cũng là một người rất tân tiến, nếu đổi là người khác tới nói, khẳng định là ông cũng sẽ đồng ý thôi, là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng Địch Hạo Huy cũng không nghĩ như vậy, là một người tùy tùng ở bên người ông cụ lâu như vậy, Trương Kiệt Hùng có thể coi là người hiểu rõ nhất suy nghĩ của ông cụ, thế nhưng ở trong chuyện này, Trương Kiệt Hùng cũng không dám đi mở miệng với ông cụ. Anh cười nói:
- Nói cho tôi nghe thử coi, lúc đó cậu đã nói thế nào với ông cụ vậy?
Chuyện này Địch Hạo Huy rất là tò mò, nhưng lúc đó, ngay cả Trương Kiệt Hùng cũng không có mặt, vì vậy đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có ông cụ và Tăng Nghị mới biết được.
Chuyện đã qua, Tăng Nghị không muốn nhắc lại, nói nhiều ra, ngược lại giống như chính hắn muốn đi tranh công mời thưởng vậy. Tăng Nghị từ trước đến giờ cũng không phải là một người có tính cách như vậy, hắn nói:
- Hôn lễ năm đó của thủ trưởng Vạn Quân hình như cũng là do ông cụ đứng ra chủ trì hả?
Địch Hạo Huy khẽ gật đầu, mẹ của anh kỳ thật cũng chỉ là một giáo viên bình thường không hề có bối cảnh gì cả. Dựa theo quan niệm thời bấy giờ về việc kén vợ kén chồng, người con gái lúc đó đều thích gả cho các quân nhân anh hùng. Trong một lần ngẫu nhiên, bà quen biết với Địch Vạn Quân. Đối mặt với một vị hung thần ác sát, quanh năm khiêng súng đánh giặc, lăn lộn bao lần giữa một đống người chết giống như Địch Vạn Quân, bà tự nhiên là thích đến không có thuốc nào chữa được, sau rồi hau người kết hôn dưới sự chủ trì của Địch lão.
- Cho nên nói, ông cụ cũng không phải là một người quá nặng nề với quan niệm cũ.
Tăng Nghị cười nói:
- Lần lựa chọn này, là do chính anh tạo ra, con đường về sau, có thể sẽ càng khó đi hơn đấy.
Địch Hạo Huy lại gật đầu một cái, đúng vậy, chính anh là một người con cháu ruột thịt duy nhất của Địch gia, vốn dĩ cũng có vẻ thế lực đơn bạc, lần này lựa chọn Tiếu Tiếu vốn không hề có bối cảnh gì cả, tương lai sau này là phải dựa vào chính anh dốc sức ra để làm.
Lúc này Tăng Nghị quan tâm hỏi:
- Đợi đến khi kết hôn xong, anh sẽ phải quay lại trong quân đội, cụ thể là sẽ đi tới phân bộ nào vậy, hiện tại đã quyết định rồi sao?
Địch Hạo Huy đáp lời:
- Cái này còn phải xem ông cụ an bài kiểu gì đã.
Tăng Nghị liền gật nhẹ đầu, cầm lấy cái chén ngồi uống nước, không nói gì nữa.
Cái vẻ mặt cùng với hành động kỳ quái này khiến cho Địch Hạo Huy cảm thấy bối rối, thầm nghĩ, Tăng Nghị cái này là có ý gì chứ?
Tuy nhiên con mắt của Địch Hạo Huy cũng không tầm thường chút nào. Anh ta chợt nhớ lại lúc nãy Tăng Nghị lại đột ngột nhắc tới chuyện hôn sự năm đó của cha mình, thoáng cân nhắc ở trong đầu một chút, lập tức anh ta liền khẽ rùng mình, tất cả mọi thứ đều rõ ràng ra. Tăng Nghị chính là đang nhắc nhở anh rằng: đường là do anh chọn, vậy phải do chính anh tự mình bước lên đi, chuyện trở lại trong quân đội, tốt nhất là do chính anh chủ động đi một chút mới được.
Lại nói tiếp, mỗi một lần hôn lễ của một con cháu trong Địch gia, đều là do chính lão gia tử tự mình chủ trì, nhưng nếu cẩn thận phân tích một phen, kỳ thật thì mỗi một lần tổ chức, tâm tư của lão gia tử đều có sự khác nhau.
Năm đó, trong ba con hổ trấn môn của Địch gia, người được lão gia tử coi trọng nhất, chính là cha của Địch Hạo Huy, Địch Vạn Quân. Người này chính là một vị sát thần trời sinh, có được phong phạm cực kỳ giống của Địch lão, cho nên được coi là người nối nghiệp tiếp theo của Địch gia mà không hề có sự tranh luận nào, đáng tiếc là người này là tráng niên sớm mất, lúc này Địch gia mới do Địch Vạn Lâm tiếp quản.
Địch lão sắp đặt một cuộc hôn nhân không hề có bối cảnh cho đứa con mình coi trọng nhất là Địch Văn Quân, còn đối với Địch Vạn Lâm, ông lại đặt đám hỏi với Long gia, đối với chuyện này, cũng đều có nguyên nhân của nó cả.
Từ trước đến nay, địa vị ở trong quân đội đều hết sức tách biệt, nó có một hệ thống thể chế riêng độc lập. Ở trong mắt lão gia tử, Địch Vạn Quân chính là một người quân nhân có tính chất là một sát thần trời sinh, dám xông pha dám đánh giặc. Cho dù là không có bất kỳ một ngoại lực nào giúp đỡ, Địch Vạn Quân cũng có thể chỉ cần dựa vào năng lực của chính bản thân mình mà thẳng một đường từ dưới lên. Còn Địch Vạn Lâm thì có thoáng kém một chút hơn, nếu muốn được ngồi lên ghế trên thuận lợi thì, không thể không có sự trợ giúp của thế lực bên ngoài.
Sự thật sau đó, cũng đã chứng minh sự sắp đặt của lão gia tử là cực kỳ sáng suốt, cơ trí.
Hiện giờ, sức ảnh hưởng của Địch Vạn Lâm ở trong quân đội xa không bằng được lão gia tử năm đó. Còn năng lực của Địch Hạo Huy, dường như cũng không thể vượt qua được Địch Vạn Quân năm đó. Địch Hạo Huy giờ lại lựa chọn Tiếu Tiếu, đây là sự lựa chọn một con đường khó đi nhất, và đây cũng là lý do vì sao Tăng Nghị lại nói con đường về sau của Địch Hạo Huy lại càng khó đi hơn nữa.
Nhưng Tăng Nghị cũng chỉ ra một con đường cho Địch Hạo Huy, đó chính là chủ động nhảy ra ngoài, tự mình tạo ra một con đường máu để phá vây.
Lúc này Địch Hạo Huy đột nhiên nhớ tới một việc, hôn sự năm đó của cha anh, đúng là được lão gia tử vui vẻ đón nhận và đồng ý thực đấy, nhưng tình huống cũng không hề đơn giản giống như lời mà Tăng Nghị đã nói như vậy.
Khi đó, Địch Vạn Quân đã trực tiếp mang người tới trước mặt lão gia tử, rất rành mạch ném một câu xuống:
- Đây là người phụ nữ mà Địch Vạn Quân con muốn kết hôn, người là lão tử của con, con mang cô ấy đến cho người xem. Nhưng người đồng ý cho con cưới hay không đồng ý thì con cũng sẽ cưới. Cứ như vậy.
Phải biết rằng, lúc ấy Địch lão ở trong quân cũng đã hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thần quân, không người nào dám nói chuyện kiểu đó trước mặt ông bao giờ, nhưng lại có Địch Vạn Quân liền dám như vậy.
Nhưng cố tình là Địch lão sau khi nghe xong, một chút tức giận cũng không có, mà ngược lại còn cười lớn nói:
- Được lắm, đúng là con của lão tử. Cút đi, đi làm thủ tục, lão tử đây đồng ý!
Lời nhắc nhở ngày hôm nay của Tăng Nghị, khiến cho Địch Hạo Huy chẳng những nhìn ra rõ ràng con đường dưới chân mình lúc này, cũng đồng thời phát hiện bản thân anh so với cha mình là Địch Vạn Quân, hiện đang khuyết thiếu một loại gọi là tính quyết đoán của người quân nhân. Chính như lão gia tử thường giảng rằng: “Tương hữu tam vong, hà hoạn vô thắng”. Đã là một quân nhân của Địch gia, điều đầu tiên phải quên chính là quên bản thân là con cháu Địch gia, mà phải luôn nhớ kỹ rằng bản thân mình là một quân nhân.
Địch Hạo Huy nhận ra rằng, chính anh lúc ấy không có tranh thủ tham khảo từ Tăng Nghị chuyện lựa chọn quân bộ nào để tiến vào thực sự là một sai lầm cực lớn. Ánh mắt xem thế cục của tên tiểu tử này đều cao hơn người một bậc, mặc kệ đi nơi nào, đều có thể làm thành một phen sự nghiệp được.
Tuy nhiên, Địch Hạo Huy cũng không có nhắc lại chuyện này mà chỉ nói:
- Trong buổi hôn lễ lần này, cậu cứ coi như là người nhà bên Tiếu Tiếu đi.
Tăng Nghị cười gật đầu nói:
- Được, cứ ấn lời anh nói mà làm, tôi rất vui vẻ được làm anh vợ của anh.
Địch Hạo Huy cười to, cũng không tức giận, anh sắp xếp như vậy cũng coi như là tính toán chu đáo. Tăng Nghị đã góp một phần sức lực lớn như vậy, nếu không mới được Tăng Nghị tới hôn lễ lộ ra cái mặt, thật sự là nói không thế nào nói nổi. Ở trong hôn lễ, chỉ có một loại người có thể không cần đề cập tới địa vị cũng có thể ngồi vào vị trí phía trên cao đường, đó chính người nhà mẹ đẻ của Tiếu Tiếu.
Đầu óc Tăng Nghị linh hoạt, khuôn mặt cũng phổ thông, cách đối nhân xử thế cũng rất có trình độ, cách sắp xếp như vậy, cũng là để tránh cho vợ chồng Hạ Ngôn Băng đến lúc đó gặp được quá nhiều đại nhân vật có thể bị bối rối mà tạo ra tình huống xấu hổ.
- Tạm thời cho cậu chiếm chút tiện nghi đi.
Địch Hạo Huy cười cầm lấy cái chén nói:
- Đợi đến khi Mỹ Tâm trở về, chúng ta ngồi nhìn xem ai chiếm tiện nghi.
Tăng Nghị cũng cười vang, vẻ mặt bất đắc dĩ, Địch Hạo Huy cùng Long Mỹ Tâm tuy rằng cùng tuổi, nhưng tính ra vẫn là lớn hơn một chút.
- Mấy đứa nói chuyện đi, chú sang bên kia đọc báo, thói quen cũ rồi.
Hạ Ngôn Băng cười đứng lên, ăn cơm xong, ông lại bưng chén trà lại đây nói chuyện phiếm với Tăng Nghị, đối với những chuyện mà nhắc tới lĩnh vực y học, ông cùng Tăng Nghị có rất nhiều quan điểm giống nhau. Tuy nhiên, bây giờ ông còn chưa thực sự có thể ngồi đối mặt tự nhiên với cậu con rể mới này của mình được. Ông cảm thấy, ừm, cảm thấy có chút áp lực, cho nên, khi thấy Địch hạo Huy xuất hiện, ông chỉ nói thêm vài câu liền quyết định quay về phòng của mình.
- Ba, để con đi cùng ba về.
Tiếu Tiếu liền đỡ cha cô cầm tách trà, nói câu chào với Tăng Nghị rồi cùng nhau rời khỏi phòng.
Địch Hạo Huy và Tăng Nghị nhìn cả hai đi vào trong phòng bên cạnh rồi mới trở lại trong phòng ngồi xuống.
Trong phòng cũng không có người ngoài, Địch Hạo Huy sau khi ngồi xuống liền nói luôn:
- Tăng Nghị, chuyện lần này, ít nhiều nhờ có cậu.
Ý tứ rất rõ ràng, ân tình lần này, Địch Hạo Huy tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.
Tăng Nghị khoát tay áo, nói:
- Không có nghiêm trọng đến vậy, ông cụ thực ra cũng là một người rất tân tiến, nếu đổi là người khác tới nói, khẳng định là ông cũng sẽ đồng ý thôi, là anh suy nghĩ quá nhiều rồi.
Nhưng Địch Hạo Huy cũng không nghĩ như vậy, là một người tùy tùng ở bên người ông cụ lâu như vậy, Trương Kiệt Hùng có thể coi là người hiểu rõ nhất suy nghĩ của ông cụ, thế nhưng ở trong chuyện này, Trương Kiệt Hùng cũng không dám đi mở miệng với ông cụ. Anh cười nói:
- Nói cho tôi nghe thử coi, lúc đó cậu đã nói thế nào với ông cụ vậy?
Chuyện này Địch Hạo Huy rất là tò mò, nhưng lúc đó, ngay cả Trương Kiệt Hùng cũng không có mặt, vì vậy đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có ông cụ và Tăng Nghị mới biết được.
Chuyện đã qua, Tăng Nghị không muốn nhắc lại, nói nhiều ra, ngược lại giống như chính hắn muốn đi tranh công mời thưởng vậy. Tăng Nghị từ trước đến giờ cũng không phải là một người có tính cách như vậy, hắn nói:
- Hôn lễ năm đó của thủ trưởng Vạn Quân hình như cũng là do ông cụ đứng ra chủ trì hả?
Địch Hạo Huy khẽ gật đầu, mẹ của anh kỳ thật cũng chỉ là một giáo viên bình thường không hề có bối cảnh gì cả. Dựa theo quan niệm thời bấy giờ về việc kén vợ kén chồng, người con gái lúc đó đều thích gả cho các quân nhân anh hùng. Trong một lần ngẫu nhiên, bà quen biết với Địch Vạn Quân. Đối mặt với một vị hung thần ác sát, quanh năm khiêng súng đánh giặc, lăn lộn bao lần giữa một đống người chết giống như Địch Vạn Quân, bà tự nhiên là thích đến không có thuốc nào chữa được, sau rồi hau người kết hôn dưới sự chủ trì của Địch lão.
- Cho nên nói, ông cụ cũng không phải là một người quá nặng nề với quan niệm cũ.
Tăng Nghị cười nói:
- Lần lựa chọn này, là do chính anh tạo ra, con đường về sau, có thể sẽ càng khó đi hơn đấy.
Địch Hạo Huy lại gật đầu một cái, đúng vậy, chính anh là một người con cháu ruột thịt duy nhất của Địch gia, vốn dĩ cũng có vẻ thế lực đơn bạc, lần này lựa chọn Tiếu Tiếu vốn không hề có bối cảnh gì cả, tương lai sau này là phải dựa vào chính anh dốc sức ra để làm.
Lúc này Tăng Nghị quan tâm hỏi:
- Đợi đến khi kết hôn xong, anh sẽ phải quay lại trong quân đội, cụ thể là sẽ đi tới phân bộ nào vậy, hiện tại đã quyết định rồi sao?
Địch Hạo Huy đáp lời:
- Cái này còn phải xem ông cụ an bài kiểu gì đã.
Tăng Nghị liền gật nhẹ đầu, cầm lấy cái chén ngồi uống nước, không nói gì nữa.
Cái vẻ mặt cùng với hành động kỳ quái này khiến cho Địch Hạo Huy cảm thấy bối rối, thầm nghĩ, Tăng Nghị cái này là có ý gì chứ?
Tuy nhiên con mắt của Địch Hạo Huy cũng không tầm thường chút nào. Anh ta chợt nhớ lại lúc nãy Tăng Nghị lại đột ngột nhắc tới chuyện hôn sự năm đó của cha mình, thoáng cân nhắc ở trong đầu một chút, lập tức anh ta liền khẽ rùng mình, tất cả mọi thứ đều rõ ràng ra. Tăng Nghị chính là đang nhắc nhở anh rằng: đường là do anh chọn, vậy phải do chính anh tự mình bước lên đi, chuyện trở lại trong quân đội, tốt nhất là do chính anh chủ động đi một chút mới được.
Lại nói tiếp, mỗi một lần hôn lễ của một con cháu trong Địch gia, đều là do chính lão gia tử tự mình chủ trì, nhưng nếu cẩn thận phân tích một phen, kỳ thật thì mỗi một lần tổ chức, tâm tư của lão gia tử đều có sự khác nhau.
Năm đó, trong ba con hổ trấn môn của Địch gia, người được lão gia tử coi trọng nhất, chính là cha của Địch Hạo Huy, Địch Vạn Quân. Người này chính là một vị sát thần trời sinh, có được phong phạm cực kỳ giống của Địch lão, cho nên được coi là người nối nghiệp tiếp theo của Địch gia mà không hề có sự tranh luận nào, đáng tiếc là người này là tráng niên sớm mất, lúc này Địch gia mới do Địch Vạn Lâm tiếp quản.
Địch lão sắp đặt một cuộc hôn nhân không hề có bối cảnh cho đứa con mình coi trọng nhất là Địch Văn Quân, còn đối với Địch Vạn Lâm, ông lại đặt đám hỏi với Long gia, đối với chuyện này, cũng đều có nguyên nhân của nó cả.
Từ trước đến nay, địa vị ở trong quân đội đều hết sức tách biệt, nó có một hệ thống thể chế riêng độc lập. Ở trong mắt lão gia tử, Địch Vạn Quân chính là một người quân nhân có tính chất là một sát thần trời sinh, dám xông pha dám đánh giặc. Cho dù là không có bất kỳ một ngoại lực nào giúp đỡ, Địch Vạn Quân cũng có thể chỉ cần dựa vào năng lực của chính bản thân mình mà thẳng một đường từ dưới lên. Còn Địch Vạn Lâm thì có thoáng kém một chút hơn, nếu muốn được ngồi lên ghế trên thuận lợi thì, không thể không có sự trợ giúp của thế lực bên ngoài.
Sự thật sau đó, cũng đã chứng minh sự sắp đặt của lão gia tử là cực kỳ sáng suốt, cơ trí.
Hiện giờ, sức ảnh hưởng của Địch Vạn Lâm ở trong quân đội xa không bằng được lão gia tử năm đó. Còn năng lực của Địch Hạo Huy, dường như cũng không thể vượt qua được Địch Vạn Quân năm đó. Địch Hạo Huy giờ lại lựa chọn Tiếu Tiếu, đây là sự lựa chọn một con đường khó đi nhất, và đây cũng là lý do vì sao Tăng Nghị lại nói con đường về sau của Địch Hạo Huy lại càng khó đi hơn nữa.
Nhưng Tăng Nghị cũng chỉ ra một con đường cho Địch Hạo Huy, đó chính là chủ động nhảy ra ngoài, tự mình tạo ra một con đường máu để phá vây.
Lúc này Địch Hạo Huy đột nhiên nhớ tới một việc, hôn sự năm đó của cha anh, đúng là được lão gia tử vui vẻ đón nhận và đồng ý thực đấy, nhưng tình huống cũng không hề đơn giản giống như lời mà Tăng Nghị đã nói như vậy.
Khi đó, Địch Vạn Quân đã trực tiếp mang người tới trước mặt lão gia tử, rất rành mạch ném một câu xuống:
- Đây là người phụ nữ mà Địch Vạn Quân con muốn kết hôn, người là lão tử của con, con mang cô ấy đến cho người xem. Nhưng người đồng ý cho con cưới hay không đồng ý thì con cũng sẽ cưới. Cứ như vậy.
Phải biết rằng, lúc ấy Địch lão ở trong quân cũng đã hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thần quân, không người nào dám nói chuyện kiểu đó trước mặt ông bao giờ, nhưng lại có Địch Vạn Quân liền dám như vậy.
Nhưng cố tình là Địch lão sau khi nghe xong, một chút tức giận cũng không có, mà ngược lại còn cười lớn nói:
- Được lắm, đúng là con của lão tử. Cút đi, đi làm thủ tục, lão tử đây đồng ý!
Lời nhắc nhở ngày hôm nay của Tăng Nghị, khiến cho Địch Hạo Huy chẳng những nhìn ra rõ ràng con đường dưới chân mình lúc này, cũng đồng thời phát hiện bản thân anh so với cha mình là Địch Vạn Quân, hiện đang khuyết thiếu một loại gọi là tính quyết đoán của người quân nhân. Chính như lão gia tử thường giảng rằng: “Tương hữu tam vong, hà hoạn vô thắng”. Đã là một quân nhân của Địch gia, điều đầu tiên phải quên chính là quên bản thân là con cháu Địch gia, mà phải luôn nhớ kỹ rằng bản thân mình là một quân nhân.
Địch Hạo Huy nhận ra rằng, chính anh lúc ấy không có tranh thủ tham khảo từ Tăng Nghị chuyện lựa chọn quân bộ nào để tiến vào thực sự là một sai lầm cực lớn. Ánh mắt xem thế cục của tên tiểu tử này đều cao hơn người một bậc, mặc kệ đi nơi nào, đều có thể làm thành một phen sự nghiệp được.
Tuy nhiên, Địch Hạo Huy cũng không có nhắc lại chuyện này mà chỉ nói:
- Trong buổi hôn lễ lần này, cậu cứ coi như là người nhà bên Tiếu Tiếu đi.
Tăng Nghị cười gật đầu nói:
- Được, cứ ấn lời anh nói mà làm, tôi rất vui vẻ được làm anh vợ của anh.
Địch Hạo Huy cười to, cũng không tức giận, anh sắp xếp như vậy cũng coi như là tính toán chu đáo. Tăng Nghị đã góp một phần sức lực lớn như vậy, nếu không mới được Tăng Nghị tới hôn lễ lộ ra cái mặt, thật sự là nói không thế nào nói nổi. Ở trong hôn lễ, chỉ có một loại người có thể không cần đề cập tới địa vị cũng có thể ngồi vào vị trí phía trên cao đường, đó chính người nhà mẹ đẻ của Tiếu Tiếu.
Đầu óc Tăng Nghị linh hoạt, khuôn mặt cũng phổ thông, cách đối nhân xử thế cũng rất có trình độ, cách sắp xếp như vậy, cũng là để tránh cho vợ chồng Hạ Ngôn Băng đến lúc đó gặp được quá nhiều đại nhân vật có thể bị bối rối mà tạo ra tình huống xấu hổ.
- Tạm thời cho cậu chiếm chút tiện nghi đi.
Địch Hạo Huy cười cầm lấy cái chén nói:
- Đợi đến khi Mỹ Tâm trở về, chúng ta ngồi nhìn xem ai chiếm tiện nghi.
Tăng Nghị cũng cười vang, vẻ mặt bất đắc dĩ, Địch Hạo Huy cùng Long Mỹ Tâm tuy rằng cùng tuổi, nhưng tính ra vẫn là lớn hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook