Thủ Tịch Ngự Y
-
Chương 400-1: Làm lớn
Rất rõ ràng là, lần này lại là có người đang âm thầm gây rối, so với việc cả tập thể làm đơn lần trước thì, chuyện lúc này sẽ càng khó giải quyết hơn một ít.
Lần trước chủ yếu là cán bộ của thị trấn Ngô Nam, những người này vẫn nằm trong bộ máy chính quyền, trong tâm lý vẫn có sự sợ hãi tồn tại, chỉ cần thỏa mãn được yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ không quá ngoan cố. Nhưng những người dân trồng rau cũng không có gì để sợ hãi cả. Bọn họ có sự tính toán nhỏ nhặt cho riêng mình, chỉ cần cảm thấy trồng rau có lợi hơn so với việc thu hồi đất, vậy thì muốn bọn họ tự nhiên mà giao đất đi ra thì đã có thể coi là khó khăn vô cùng.
Nhưng, Tăng Nghị cũng không tính toán bắt lại những người thu mua rau củ này, bởi vì, cho dù bắt lại những người đó, cũng không thể giải quyết được vấn đề còn tồn tại trong việc thu hồi đất này.
Rất nhiều người đều nói, nông dân là những người thuần phác nhất, những lời này là không sai, nhưng thuần phác cũng không có nghĩa là “ngu xuẩn”. Cùng một loại rau củ trồng đi ra từ đất này, trước kia bán rẻ còn không có ai muốn mua, bây giờ bắt đầu thu hồi đất, lại có người chạy tới tranh cướp nhau mua, đạo lý trong chuyện này, những người nông dân làm sao có thể nghĩ mãi mà không rõ được cơ chứ. Nếu bọn mi muốn lấy những người nông dân này ra làm bia đỡ đạn, vậy cũng phải trả một cái giá thật lớn, không quá vài ngày, sự khôn vặt này của người nông dân, chắc chắn sẽ khiến cho những tên thu mua rau củ đang âm thầm giở trò quỷ này phải sứt đầu mẻ trán.
- Chủ nhiệm Lý, khoản tiền mà chúng ta nhận được từ thị trấn Ngô Nam, anh định có tính toán như thế nào?
Tăng Nghị cũng không giải thích sự nghi hoặc của Lý Vĩ Tài mà là đột nhiên hỏi tới chuyện sử dụng khoản tiền lớn kia.
Dựa theo tính toán của Lý Vĩ Tài, khoản tiền này sẽ được sử dụng cho giai đoạn khởi công ban đầu của khu mới Tiểu Ngô Sơn, nhưng Tăng Nghị hỏi tới như vậy, gã ngay lập tức liền nói:
- Việc sử dụng khoản tiền này, còn phải chờ sự quyết định của Chủ nhiệm Tăng anh.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Lần trước cậu tới hai thị trấn có người sống trường thọ là Ngô Nam, Ngô Bắc, thông qua công tác điều tra đã thực hiện, tôi muốn biết hiện tại hai trấn này có bao nhiêu cụ già có tuổi thọ từ một trăm trở lên.
Trí nhớ của Lý Vĩ Tài rất tốt, ngồi nghĩ ngợi lại một hồi, gã liền đáp:
- Có mười ba cụ.
Nói thì nói như vậy, trong lòng Lý Vĩ Tài lại càng thêm buồn bực, hôm này mấy lời mà Chủ nhiệm Tiểu Tăng nói ra thay đổi vấn đề cũng quá là nhanh đi. Mới vừa rồi còn nói tới chuyện thu hồi đất xong, nháy mắt đã nhắc tới khoản tiền kia, bây giờ lại bắt đầu nói tới chuyện các cụ trường thọ, cho dù là một kẻ nổi tiếng là thông tin linh hoạt như Lý Vĩ Tài, lúc này cũng cảm thấy có chút không thích ứng được, hoàn toàn không bắt được trọng điểm hay là chủ đề chính của câu chuyện.
- Vậy chín mươi tuổi trở lên thì sao?
Tăng Nghị lại hỏi.
Lần này Lý Vĩ Tài trả lời liền có hơi không xác định được chính xác:
- Hình như là khoảng một trăm chín mươi cụ thì phài, cụ thể là một trăm chín bảy hay chín tám thì tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Tăng Nghị cười một tiếng, ra hiệu cho Lý Vĩ Tài không cần khẩn trương như vậy. Cho dù là không nhớ rõ được con số cụ thể cũng không có quan hệ gì, hắn rót cho Lý Vĩ Tài một chén nước, nói:
- Hủ nhiệm Lý, anh là người chấp hành công tác trù bị trực tiếp của khu mới Tiểu Ngô Sơn, vậy anh thử nói một chút xem, ưu thế cũng như tài nguyên lớn nhất của khu mới Tiểu Ngô Sơn này là cái gì?
- Đương nhiên là non xanh nước biếc, còn có một phong cảnh rất đẹp…
Lý Vĩ Tài vừa há miệng liền nói ra, chỉ có điều nói được một nửa thì gã đột nhiên nghĩ tới vấn đề mà Tăng Nghị vừa hỏi gã, trong đầu gã liền có chút hiểu ra được, lập tức liền sử lại lời nói:
- Nhưng nếu nói ưu thế và tài nguyên lớn nhất, còn phải nhắc tới nhưng cụ gìa trường thọ ở đây. Có thể bọn họ chính là chứng cứ có sức thuyết phục nhất trong việc chứng minh khu mới Tiểu Ngô Sơn của chúng ta mới là nơi thích hợp ở lại nhất. Nếu không thì các bộ ở trên cũng sẽ không quyết định xây dựng khu an dưỡng ở tại Tiểu Ngô Sơn của chúng ta.
Lời này của Lý Vĩ Tài cũng không phải là nói bừa, hai con số mới nãy mà gã nói ra, đã có thể nói rõ ra được sự trường thọ của khu mới Tiểu Ngô Sơn này. Dựa theo tiêu chuẩn y học cũng như số liệu thống kê ra thì, một khu vực có bẩy cụ từ một trăm tuổi trở lên trong tổng số một trăm ngàn người, và trong số mười nghìn người thì có mười cụ chín mươi tuổi trở lên, những địa khu như vậy có thể xem như một địa khu trường thọ.
Mà hai thị trấn Ngô Nam và Ngô Bắc, tổng số nhân khẩu vẫn chưa tới năm mươi nghìn người, dựa theo tiểu chuẩn ở trên tính ra thì, chỉ cần có bốn cụ trên trăm tuổi, cùng với năm mươi cụ trên chín mươi tuổi là Tiểu Ngô Sơn cũng đã một nơi trường thọ danh phó kỳ thực rồi. Nhưng mà bất kể là trăm tuổi trở lên, hay là chín mươi tuổi trở lên, tình hình thực tế của Tiểu Ngô Sơn đều vượt xa tiểu chuẩn đề ra.
Đương nhiên, tiêu chuẩn số liệu thống kê, vĩnh viễn đều cùng thực tế có một sự khác biệt rất lớn. Điểm này đối với một người làm y học chuyên nghiệp như Tăng Nghị, trong lòng là cực kỳ hiểu rõ.
Hiện tại ở trong nước có rất nhiều nơi đã thành công đạt được danh hiệu “Xã trường thọ”, một mặt là bởi vì mức sinh hoạt cũng như trình độ y học đã tiến bộ hơn, giúp cho tuổi thọ của con người quả thật là tăng lên, nhưng mặt khác, đó là bởi vì hiện tại chúng ta đang nằm trong một tiếng trình xã hội hóa khá đặc thù, càng ngày càng có nhiều thanh niên lựa chọn tới các thành phố lớn để sinh sống, mà trong thế kỷ mới này, hầu hết họ đều là con một, số người ở lại nông thôn chỉ có bộ đội đóng quân, còn lại là phụ nữ, nhi đồng và người già.
Kể từ đó, liền xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ là, một bên là các thành phố với danh xưng “Thành phố năng động”, còn một bên là ngày càng nhiều các “Xã trường thọ”, không phải là do số lượng các cụ già trường thọ đột nhiên gia tăng trên khu vực rộng lớn như vậy, mà đó là do ở một số khu vực đặc biệt, tỷ lệ số người già tăng lên do tổng số dân giảm xuống, đây có lẽ cũng là loại đặc sắc trong sự chênh lệch giữa thành phố và làng xã tại trong nước hiện nay.
Nếu chỉ lấy số lượng nhân khẩu thường xuyên sinh sống ở nông thôn để làm thống kê, thì đảm bảo rằng, số lượng xã, thị trấn ở trong nước có thể đạt được tiêu chuẩn “Xã trường thọ” có khả năng nhiều đến mức đếm cũng không hết được.
Nhưng, tình huống trường thọ ở Tiểu Ngô Sơn, là thực chất. Từ lúc tiến hành thống kê, Tăng Nghị liền đưa cả yếu tô nhân khẩu lưu động vào để so sánh, ngoại trừ sự thống kê của Lý Vĩ Tài, Tăng Nghị còn thông qua đại quân khu để tiến hành công tác điều tra tỉ mỉ hơn.
- Người già trường thọ có thể nói là một tấm biển vàng của tân khu Tiểu Ngô Sơn chúng ta, lại càng là một loại tài nguyên quý giá cực kỳ. Nếu muốn thực sự tiến hành tốt các công việc của tân khu tiểu Ngô Sơn này, tôi cho rằng đầu tiên phải thực hiện công tác chăm sóc các cụ già cao tuổi thật tốt đã.
Tăng Nghĩ nhìn Lý Vĩ Tài hỏi:
- Chủ nhiệm Lý, anh thấy thế nào?
Lý Vĩ Tài liền gật đầu liên tục, nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với cách nhìn nhận của Chủ nhiệm Tăng.
Khi nói ra lời này, trong lòng bàn tay của Lý Vĩ Tài cũng có chút mồ hôi toát ra, trong lòng gã thầm nghĩ, tại sao một mối quan hệ đơn giản, dễ hiểu như vậy mà sao chính gã trước đó cũng không có ý thức được tới chứ? Nếu không có những cụ già trường thọ này, điểm lợi thế nhất trong việc rao bán của khu mới Tiểu Ngô Sơn này có thể nói là không còn nữa rồi. Không nói đâu xa, chỉ nói tới dự án hồ Tinh Tinh mà thôi, nếu xóa đi điểm sáng là người già sống thọ thì về sau, hai cái hạng mục đang trong giai đoạn rao bán, gần như sẽ không có bất kỳ khác biệt nào nữa rồi.
Tăng Nghị nói tiếp:
- Trong vấn đề làm thế nào để thực hiện tốt công tác đối với những người cao tuổi này, Chủ nhiệm Lý, anh có ý tưởng hay nào không?
Tạm thời trong lúc này, Lý Vĩ Tài làm sao có thể nghĩ ra được biện pháp xử lý nào cho tốt được chứ, chỉ có thể nói quanh co:
- Những cụ già này quan tâm nhất, hẳn là vấn đề dưỡng lão, tôi cảm thấy… cảm thấy…
Tăng Nghị cười, nói:
- Không chỉ là vấn đề dưỡng lão, những cụ già có hộ khẩu là làm nghề nông thì không có bảo hiểm y tế, không có tiền lương hưu, không có một sự bảo đảm nào để dưỡng lão, đồng thời lại mất đi khả năng lao động, bản thân không có một nguồn thu vào nào, toàn bộ đều trông chờ vào người thân hiếu thuận, từ điểm đó nói lên, người già vẫn là một gánh nặng kinh tế trong một gia đình. Ngoài ra, việc sinh sống ở những vùng nông thôn hẻo lánh, những cụ già này có chất lượng, hoàn cảnh sống cực kỳ khó khăn.
Lần trước chủ yếu là cán bộ của thị trấn Ngô Nam, những người này vẫn nằm trong bộ máy chính quyền, trong tâm lý vẫn có sự sợ hãi tồn tại, chỉ cần thỏa mãn được yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ không quá ngoan cố. Nhưng những người dân trồng rau cũng không có gì để sợ hãi cả. Bọn họ có sự tính toán nhỏ nhặt cho riêng mình, chỉ cần cảm thấy trồng rau có lợi hơn so với việc thu hồi đất, vậy thì muốn bọn họ tự nhiên mà giao đất đi ra thì đã có thể coi là khó khăn vô cùng.
Nhưng, Tăng Nghị cũng không tính toán bắt lại những người thu mua rau củ này, bởi vì, cho dù bắt lại những người đó, cũng không thể giải quyết được vấn đề còn tồn tại trong việc thu hồi đất này.
Rất nhiều người đều nói, nông dân là những người thuần phác nhất, những lời này là không sai, nhưng thuần phác cũng không có nghĩa là “ngu xuẩn”. Cùng một loại rau củ trồng đi ra từ đất này, trước kia bán rẻ còn không có ai muốn mua, bây giờ bắt đầu thu hồi đất, lại có người chạy tới tranh cướp nhau mua, đạo lý trong chuyện này, những người nông dân làm sao có thể nghĩ mãi mà không rõ được cơ chứ. Nếu bọn mi muốn lấy những người nông dân này ra làm bia đỡ đạn, vậy cũng phải trả một cái giá thật lớn, không quá vài ngày, sự khôn vặt này của người nông dân, chắc chắn sẽ khiến cho những tên thu mua rau củ đang âm thầm giở trò quỷ này phải sứt đầu mẻ trán.
- Chủ nhiệm Lý, khoản tiền mà chúng ta nhận được từ thị trấn Ngô Nam, anh định có tính toán như thế nào?
Tăng Nghị cũng không giải thích sự nghi hoặc của Lý Vĩ Tài mà là đột nhiên hỏi tới chuyện sử dụng khoản tiền lớn kia.
Dựa theo tính toán của Lý Vĩ Tài, khoản tiền này sẽ được sử dụng cho giai đoạn khởi công ban đầu của khu mới Tiểu Ngô Sơn, nhưng Tăng Nghị hỏi tới như vậy, gã ngay lập tức liền nói:
- Việc sử dụng khoản tiền này, còn phải chờ sự quyết định của Chủ nhiệm Tăng anh.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Lần trước cậu tới hai thị trấn có người sống trường thọ là Ngô Nam, Ngô Bắc, thông qua công tác điều tra đã thực hiện, tôi muốn biết hiện tại hai trấn này có bao nhiêu cụ già có tuổi thọ từ một trăm trở lên.
Trí nhớ của Lý Vĩ Tài rất tốt, ngồi nghĩ ngợi lại một hồi, gã liền đáp:
- Có mười ba cụ.
Nói thì nói như vậy, trong lòng Lý Vĩ Tài lại càng thêm buồn bực, hôm này mấy lời mà Chủ nhiệm Tiểu Tăng nói ra thay đổi vấn đề cũng quá là nhanh đi. Mới vừa rồi còn nói tới chuyện thu hồi đất xong, nháy mắt đã nhắc tới khoản tiền kia, bây giờ lại bắt đầu nói tới chuyện các cụ trường thọ, cho dù là một kẻ nổi tiếng là thông tin linh hoạt như Lý Vĩ Tài, lúc này cũng cảm thấy có chút không thích ứng được, hoàn toàn không bắt được trọng điểm hay là chủ đề chính của câu chuyện.
- Vậy chín mươi tuổi trở lên thì sao?
Tăng Nghị lại hỏi.
Lần này Lý Vĩ Tài trả lời liền có hơi không xác định được chính xác:
- Hình như là khoảng một trăm chín mươi cụ thì phài, cụ thể là một trăm chín bảy hay chín tám thì tôi cũng không nhớ rõ lắm.
Tăng Nghị cười một tiếng, ra hiệu cho Lý Vĩ Tài không cần khẩn trương như vậy. Cho dù là không nhớ rõ được con số cụ thể cũng không có quan hệ gì, hắn rót cho Lý Vĩ Tài một chén nước, nói:
- Hủ nhiệm Lý, anh là người chấp hành công tác trù bị trực tiếp của khu mới Tiểu Ngô Sơn, vậy anh thử nói một chút xem, ưu thế cũng như tài nguyên lớn nhất của khu mới Tiểu Ngô Sơn này là cái gì?
- Đương nhiên là non xanh nước biếc, còn có một phong cảnh rất đẹp…
Lý Vĩ Tài vừa há miệng liền nói ra, chỉ có điều nói được một nửa thì gã đột nhiên nghĩ tới vấn đề mà Tăng Nghị vừa hỏi gã, trong đầu gã liền có chút hiểu ra được, lập tức liền sử lại lời nói:
- Nhưng nếu nói ưu thế và tài nguyên lớn nhất, còn phải nhắc tới nhưng cụ gìa trường thọ ở đây. Có thể bọn họ chính là chứng cứ có sức thuyết phục nhất trong việc chứng minh khu mới Tiểu Ngô Sơn của chúng ta mới là nơi thích hợp ở lại nhất. Nếu không thì các bộ ở trên cũng sẽ không quyết định xây dựng khu an dưỡng ở tại Tiểu Ngô Sơn của chúng ta.
Lời này của Lý Vĩ Tài cũng không phải là nói bừa, hai con số mới nãy mà gã nói ra, đã có thể nói rõ ra được sự trường thọ của khu mới Tiểu Ngô Sơn này. Dựa theo tiêu chuẩn y học cũng như số liệu thống kê ra thì, một khu vực có bẩy cụ từ một trăm tuổi trở lên trong tổng số một trăm ngàn người, và trong số mười nghìn người thì có mười cụ chín mươi tuổi trở lên, những địa khu như vậy có thể xem như một địa khu trường thọ.
Mà hai thị trấn Ngô Nam và Ngô Bắc, tổng số nhân khẩu vẫn chưa tới năm mươi nghìn người, dựa theo tiểu chuẩn ở trên tính ra thì, chỉ cần có bốn cụ trên trăm tuổi, cùng với năm mươi cụ trên chín mươi tuổi là Tiểu Ngô Sơn cũng đã một nơi trường thọ danh phó kỳ thực rồi. Nhưng mà bất kể là trăm tuổi trở lên, hay là chín mươi tuổi trở lên, tình hình thực tế của Tiểu Ngô Sơn đều vượt xa tiểu chuẩn đề ra.
Đương nhiên, tiêu chuẩn số liệu thống kê, vĩnh viễn đều cùng thực tế có một sự khác biệt rất lớn. Điểm này đối với một người làm y học chuyên nghiệp như Tăng Nghị, trong lòng là cực kỳ hiểu rõ.
Hiện tại ở trong nước có rất nhiều nơi đã thành công đạt được danh hiệu “Xã trường thọ”, một mặt là bởi vì mức sinh hoạt cũng như trình độ y học đã tiến bộ hơn, giúp cho tuổi thọ của con người quả thật là tăng lên, nhưng mặt khác, đó là bởi vì hiện tại chúng ta đang nằm trong một tiếng trình xã hội hóa khá đặc thù, càng ngày càng có nhiều thanh niên lựa chọn tới các thành phố lớn để sinh sống, mà trong thế kỷ mới này, hầu hết họ đều là con một, số người ở lại nông thôn chỉ có bộ đội đóng quân, còn lại là phụ nữ, nhi đồng và người già.
Kể từ đó, liền xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ là, một bên là các thành phố với danh xưng “Thành phố năng động”, còn một bên là ngày càng nhiều các “Xã trường thọ”, không phải là do số lượng các cụ già trường thọ đột nhiên gia tăng trên khu vực rộng lớn như vậy, mà đó là do ở một số khu vực đặc biệt, tỷ lệ số người già tăng lên do tổng số dân giảm xuống, đây có lẽ cũng là loại đặc sắc trong sự chênh lệch giữa thành phố và làng xã tại trong nước hiện nay.
Nếu chỉ lấy số lượng nhân khẩu thường xuyên sinh sống ở nông thôn để làm thống kê, thì đảm bảo rằng, số lượng xã, thị trấn ở trong nước có thể đạt được tiêu chuẩn “Xã trường thọ” có khả năng nhiều đến mức đếm cũng không hết được.
Nhưng, tình huống trường thọ ở Tiểu Ngô Sơn, là thực chất. Từ lúc tiến hành thống kê, Tăng Nghị liền đưa cả yếu tô nhân khẩu lưu động vào để so sánh, ngoại trừ sự thống kê của Lý Vĩ Tài, Tăng Nghị còn thông qua đại quân khu để tiến hành công tác điều tra tỉ mỉ hơn.
- Người già trường thọ có thể nói là một tấm biển vàng của tân khu Tiểu Ngô Sơn chúng ta, lại càng là một loại tài nguyên quý giá cực kỳ. Nếu muốn thực sự tiến hành tốt các công việc của tân khu tiểu Ngô Sơn này, tôi cho rằng đầu tiên phải thực hiện công tác chăm sóc các cụ già cao tuổi thật tốt đã.
Tăng Nghĩ nhìn Lý Vĩ Tài hỏi:
- Chủ nhiệm Lý, anh thấy thế nào?
Lý Vĩ Tài liền gật đầu liên tục, nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với cách nhìn nhận của Chủ nhiệm Tăng.
Khi nói ra lời này, trong lòng bàn tay của Lý Vĩ Tài cũng có chút mồ hôi toát ra, trong lòng gã thầm nghĩ, tại sao một mối quan hệ đơn giản, dễ hiểu như vậy mà sao chính gã trước đó cũng không có ý thức được tới chứ? Nếu không có những cụ già trường thọ này, điểm lợi thế nhất trong việc rao bán của khu mới Tiểu Ngô Sơn này có thể nói là không còn nữa rồi. Không nói đâu xa, chỉ nói tới dự án hồ Tinh Tinh mà thôi, nếu xóa đi điểm sáng là người già sống thọ thì về sau, hai cái hạng mục đang trong giai đoạn rao bán, gần như sẽ không có bất kỳ khác biệt nào nữa rồi.
Tăng Nghị nói tiếp:
- Trong vấn đề làm thế nào để thực hiện tốt công tác đối với những người cao tuổi này, Chủ nhiệm Lý, anh có ý tưởng hay nào không?
Tạm thời trong lúc này, Lý Vĩ Tài làm sao có thể nghĩ ra được biện pháp xử lý nào cho tốt được chứ, chỉ có thể nói quanh co:
- Những cụ già này quan tâm nhất, hẳn là vấn đề dưỡng lão, tôi cảm thấy… cảm thấy…
Tăng Nghị cười, nói:
- Không chỉ là vấn đề dưỡng lão, những cụ già có hộ khẩu là làm nghề nông thì không có bảo hiểm y tế, không có tiền lương hưu, không có một sự bảo đảm nào để dưỡng lão, đồng thời lại mất đi khả năng lao động, bản thân không có một nguồn thu vào nào, toàn bộ đều trông chờ vào người thân hiếu thuận, từ điểm đó nói lên, người già vẫn là một gánh nặng kinh tế trong một gia đình. Ngoài ra, việc sinh sống ở những vùng nông thôn hẻo lánh, những cụ già này có chất lượng, hoàn cảnh sống cực kỳ khó khăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook