Thủ Tịch Ngự Y
-
Chương 386-2: Biểu cảm
- Tiền lương không được xuống....
- Đãi ngộ không thể thay đổi....
Bên dưới nhanh chóng ồn ào hỗn độn.
Lý Vĩ Tài đứng ở bàn trước mặt mọi người, anh ta dùng sức vỗ bàn thật mạnh nói:
- Không được ầm ĩ, từng người đưa ý kiến đi.
Trần Trung Hoa lúc này làm ra vẻ hòa giải nói:
- Mọi người không cần loạn lên như vậy, làm vậy không giải quyết được chuyện gì cả, cứ nghe Chủ nhiệm Lý nói gì, nên mọi người cần phải trật tự.
Trần Trung Hoa chỉ nói như vậy lập tức mọi người ở hiện trường lập tức yên tĩnh.
Tăng Nghị cười cười, nhìn cảnh tượng ngày hôm nay thì có vẻ Trần Trung Hoa không tổ chức kích động mọi người. Nhưng hiện tại hắn cũng không vội truy cứu, lập tức đi lên đài chủ tịch lấy một chiếc ghế ra ngồi xuống nói:
- Do sự điều chỉnh của khu vực nên dính đến mọi người nơi này, những điều mọi người muốn phản ánh tôi có thể hiểu được. Tuy rằng hôm nay vấn đề phản ánh này giải quyết có vẻ không thích hợp lắm nhưng những vấn đề mọi người phản ánh tôi đều có thể trả lời được cả.
Ngồi trong góc phòng Thường Thanh nghe điều không thích hợp, tay lập tức hơi chút run lên. Không thích hợp? Không thích hợp là được rồi.
- Chủ nhiệm Tăng hiện tại đến đây, mọi người có thể phản ánh, người nào hỏi trước?
Trần Trung Hoa xoay lưng về phía Tăng Nghị, hướng mặt nhìn xuống dưới.
Còn chưa dứt lời, đã có người đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Tăng, ở tỉnh đưa ra quyết định chuyển khu vực, chúng tôi là Cán bộ quần chúng thị trấn Ngô Nam, đều kiên quyết ủng hộ cả nhưng chúng tôi hiện tại tồn tại những khó khăn, cũng hy vọng Lãnh đạo Thành phố Bạch Dương có thể giải quyết được.
Tăng Nghị khẽ gật đầu, mọi người ở đây không ngốc chút nào, trước tiên là nói Ủng hộ quyết định của cấp trên, sau đó lại đưa ra khó khăn, hắn nói:
- Anh có khó khăn gì cứ nói ra đi.
Người nọ nói:
- Trước kia tỉnh không đưa ra điều chỉnh ranh giới, nên tiền lương đãi ngộ của thị trấn Ngô Nam thuộc tiêu chuẩn như địa khu. Nếu sát nhập vào khu mới Tiểu Ngô Sơn thì phải hạ tiêu chuẩn lương này xuống, điều này chúng tôi không thể nào chấp nhận được.
- Đúng, điều này không thể nào chấp nhận được, nhà tôi năm miệng ăn, hoàn toàn nhờ tiền lương kiếm sống của tôi, nếu tự nhiên hạ xuống, vợ con tôi sẽ thế nào?
- Nhà tôi thì con đang học đại học, nào là tiền học phí, sinh hoạt phí, toàn bộ trông cậy vào tiền lương của tôi, nếu ha xuống thì nó phải thôi học.
- Chủ nhiệm Tăng, sức khỏe tôi không tốt, mỗi tháng cần số tiền lớn để mua thuốc thang, đây là số tiền để cứu mạng tôi, không thể nào thiếu được.
- Tôi còn nợ tiền vay ngân hàng hai trăm ngàn nữa.....
Mọi người bảy miệng tám cái lưỡi, nói ra một hồi ai cũng đang gặp khó khăn cả.
Trần Trung Hoa nhìn Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, mọi người nói ra đều là tình hình thực tế cả, điều này tôi có thể làm chứng, anh xem việc này....
Nếu giảm tiền lương đãi ngộ, Trần Trung Hoa là người phản đối đầu tiên vì khi sát nhập vào Tiểu Ngô Sơn chính gã sẽ bị thiệt hại nhiều nhất. Ở thị trấn Ngô Nam có một mẫu ruộng có ba phần đất, gã ta chỉ cần ký chữ phê chữ thì có thể dùng được tất. Nhưng điều đáng nói khác chính là chiếc ô tô, đó là xe chuyên dụng của gã ta. Nếu khi sát nhập vào Tiểu Ngô Sơn, gã ta lớn lắm cũng chỉ được bầu vào Phó Chủ nhiệm thuộc Phó Ban Quản lý, nên tiếng nói của hắn ta không bằng trước kia được, còn chiếc xe kia cũng có thể không có phần của gã.
Vừa nghĩ đến cảnh gã ta cùng người khác thay phiên nhau dùng xe, Trần Trung Hoa đã cảm thấy không thể nào nhẫn nhịn được. Thời gian kéo dài càng lâu càng tốt, nếu đi mà không có một chiếc xe chuyên dụng riêng thì thật ngượng ngùng khi nói mình là Lãnh đạo.
Tăng Nghị gật gật đầu nói:
- Khó khăn của mọi người tôi đã biết, vậy mọi người hãy nói ra yêu cầu đi.
- Chủ nhiệm Tăng, chúng tôi yêu cầu sau khi nhập vào Tiểu Ngô Sơn tiền lương đãi ngộ của chúng tôi duy trì không thay đổi.
- Đúng, không thể nào thay đổi.
Mọi người đều phụ họa, lại tiếng ồn ào nào nhiệt nữa trỗi lên.
Tăng Nghị đưa tay ra hiệu yêu cầu mọi người im lặng, mọi người không ai để ý đến hành động của Tăng Nghị, vẫn lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Thường Thanh đưa mắt nhìn qua một cái, liền bắt chéo chân qua tiếp tục xem báo, với động tác này cho thấy trong lòng hắn ta đang vô cùng khoái trá.
Lúc này Trần Trung Hoa đứng dậy, ho khan một tiếng nói:
- Yêu cầu mọi người, Chủ nhiệm Tăng đã biết, nên mọi người yên tâm không nên nóng vội, với những chuyện lớn như vậy dù sao Chủ nhiệm Tăng cũng cần suy nghĩ một lát.
Mọi người trong hội trường lại yên tĩnh xuống, hướng tầm mắt về hướng Tăng Nghị.
Tăng Nghị liền hướng Trần Trung Hoa vẫy vẫy tay:
- Đồng chí Trung Hoa, lại đây tôi nói chuyện một lát.
Tăng Nghị thầm nghĩ Trần Trung Hoa chính là người chủ mưu nhưng không kiêng nể gì cả.
Trần Trung Hoa đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, anh có gì chỉ bảo.
- Đồng chí Trung Hoa, những khó khăn của mọi người tôi cũng hiểu được, muốn sát nhập hai thị trấn thành một khu mới khó khăn lớn vô cùng, vấn đề không ít chút nào. Cho nên tôi cho rằng phương hướng cần thực hiện chính là Cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, ở bất kì thời kỳ nào cũng có tình huống đặc biệt tồn tại.
Tăng Nghị dừng lại một chút, đưa tay ra nói:
- Đặc biệt quá thì không thể nào nhưng trong vòng năm năm tiền lương đãi ngộ Cán bộ Công nhân viên chức trấn Ngô Nam có thể duy trì không thay đổi, đồng chí Trung Hoa anh cảm thấy thế nào?
Tăng Nghị nói tuy nhỏ nhưng đến giờ phút này trong phòng họp rất im lặng, cho nên từng chữ từng chữ đều truyền đến tai mỗi người một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đều vui mừng ra mặt, mọi người trong lòng ai cũng ưng thuận cả vì sau năm năm cũng có khả năng tiền lương chỉ có thể đi lên không thể nào hạ được.
Trần Trung Hoa làm bộ suy nghĩ nói:
- Tôi cho rằng có thể.
Còn chưa dứt lời, Lý Vĩ Tài đứng một bên liền lên tiếng nói:
- Tôi phản đối.
Lý Vĩ Tài nhìn Trần Trung Hoa có vẻ tức tối, mắt mũi trợn lên quát:
- Nếu cùng một cơ cấu chính phủ thì nhất định phải thực hiện tiêu chuẩn tiền lương thống nhất. Đây là lỗ hổng không thể nào mở được, dù không có được sự đồng tình của mọi người cũng phải thực hiện nếu không sẽ ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết của khu mới Tiểu Ngô Sơn, tôi tin tưởng những đồng chí trấn Ngô Bắc cũng muốn như thế.
Thường Thanh giương mắt lên nhìn Lý Vĩ Tài, thầm nghĩ có điều thú vị để xem rồi, Lãnh đạo cấp trên thì đồng ý nhưng Lãnh đạo tiếp theo lại không đồng ý.
Lý Vĩ Tài nói một câu làm hội trường hỗn loạn cả lên.
Trần Trung Hoa hai tay ôm bụng cười, gã ta đưa mắt nhìn Lý Vĩ Tài với vẻ khinh thường, Lý Vĩ Tài nói vậy có chủ ý gì gã ta đều hiểu cả. Gã ta biết Lý Vĩ Tài chính là một trong nhân vật đứng đầu khu mới Tiểu Ngô Sơn, nhưng nếu đưa so sánh thì tiền lương đãi ngộ của anh ta không bằng thuộc hạ của gã. Chính vì thế anh ta làm sao chịu nổi, nhân vật lớn thì có được lợi gì đâu chứ.
Đương nhiên, Lý Vĩ Tài phản đối cũng xuất phát từ chức vị của anh ta mà suy xét. Anh ta là người phụ trách trực tiếp Khu kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn này, nếu trong khu mình quản lý mà có hai tiêu chuẩn bất đồng như thế, nếu thị trấn Ngô Nam hài lòng thì đắc tội với thị trấn Ngô Bắc, điều này thật khó quản lý. Thậm chí uy tín bị giảm xuống, về sau có thể ở Ngô Nam hoặc Ngô Bắc thì Lý Vĩ Tài nói ra không ai nghe cả.
Nếu đổi Trần Trung Hoa vào vị trí Lý Vĩ Tài thì gã ta cũng kiên quyết phản đối. Nhưng thực tế Trần Trung Hoa không ngồi vào vị trí này cho nên gã ta mới mặc kệ Lý Vĩ Tài phản đối như thế nào.
Gã ta vờ như không nghe thấy, đứng bên người của Ban Lãnh đạo trấn Ngô Nam đi qua đi lại.
Chủ tịch Thị trấn Vương Ái Dân liền hắng giọng lên một tiếng nói:
- Mọi người hãy im lặng, không nên ồn áo hãy nghe tôi nói vài câu.
Hội trường liền yên tĩnh một chút, chờ Vương Ái Dân nói ra.
Vương Ái Dân nói:
- Tôi cảm thấy lời nói của Chủ nhiệm Lý rất có đạo lý, dù không bao lâu nữa chúng ta sẽ là người một nhà với thị trấn Ngô Bắc rồi. Đều là tập thể một nhà, nếu có vấn đề gì các đồng chí có thể đoàn kết giải quyết, mọi người nghe tôi nói vậy có đúng không? Cho nên chúng ta không cần chi li tính toán lợi ích cá nhân trước mắt mà phải bình thường trong mối quan hệ với mọi người. Tôi xin bày tỏ ý kiến của mình trước, tôi kiên quyết phục tùng đại cuộc, nguyện đem tiêu chuẩn cá nhân duy trì cùng Thành phố Bạch Dương.
Lời nói này dường như là tư tưởng động viên nhưng thực chất như đổ dầu vào lửa.
Quả nhiên hội trường ngay lập tức như phát nổ, có người la lớn:
- Giờ hai trấn làm sát nhập, dựa vào điều gì khiến thị trấn Ngô Nam chúng tôi hy sinh.
- Tôi không thể nào hiểu được, tại sao tiêu chuẩn cao lại lấy tiêu chuẩn thấp làm chuẩn chứ?
- Thật sự không phải là người một nhà, cùng lắm chỉ tiện việc mà thôi, thế thì có liên quan gì nào?
Mục đích trong lòng Vương Ái Dân đã đạt đến nên gã ta vô cùng đắc ý, tuy nhiên gã ta làm ra vẻ có tội chạy đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, các cán bộ này không khác chi các anh nông dân, không có cái nhìn đại cuộc gì cả, không có tố chất....
Đây đúng là uy hiếp mà, gã ta muốn nói nếu không đáp ứng duy trì đãi ngộ tiền lương thì gã ta không dám đảm bảo Cán bộ Công nhân viên chức trấn Ngô Nam không gây ra chuyện gì.
- Đãi ngộ không thể thay đổi....
Bên dưới nhanh chóng ồn ào hỗn độn.
Lý Vĩ Tài đứng ở bàn trước mặt mọi người, anh ta dùng sức vỗ bàn thật mạnh nói:
- Không được ầm ĩ, từng người đưa ý kiến đi.
Trần Trung Hoa lúc này làm ra vẻ hòa giải nói:
- Mọi người không cần loạn lên như vậy, làm vậy không giải quyết được chuyện gì cả, cứ nghe Chủ nhiệm Lý nói gì, nên mọi người cần phải trật tự.
Trần Trung Hoa chỉ nói như vậy lập tức mọi người ở hiện trường lập tức yên tĩnh.
Tăng Nghị cười cười, nhìn cảnh tượng ngày hôm nay thì có vẻ Trần Trung Hoa không tổ chức kích động mọi người. Nhưng hiện tại hắn cũng không vội truy cứu, lập tức đi lên đài chủ tịch lấy một chiếc ghế ra ngồi xuống nói:
- Do sự điều chỉnh của khu vực nên dính đến mọi người nơi này, những điều mọi người muốn phản ánh tôi có thể hiểu được. Tuy rằng hôm nay vấn đề phản ánh này giải quyết có vẻ không thích hợp lắm nhưng những vấn đề mọi người phản ánh tôi đều có thể trả lời được cả.
Ngồi trong góc phòng Thường Thanh nghe điều không thích hợp, tay lập tức hơi chút run lên. Không thích hợp? Không thích hợp là được rồi.
- Chủ nhiệm Tăng hiện tại đến đây, mọi người có thể phản ánh, người nào hỏi trước?
Trần Trung Hoa xoay lưng về phía Tăng Nghị, hướng mặt nhìn xuống dưới.
Còn chưa dứt lời, đã có người đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Tăng, ở tỉnh đưa ra quyết định chuyển khu vực, chúng tôi là Cán bộ quần chúng thị trấn Ngô Nam, đều kiên quyết ủng hộ cả nhưng chúng tôi hiện tại tồn tại những khó khăn, cũng hy vọng Lãnh đạo Thành phố Bạch Dương có thể giải quyết được.
Tăng Nghị khẽ gật đầu, mọi người ở đây không ngốc chút nào, trước tiên là nói Ủng hộ quyết định của cấp trên, sau đó lại đưa ra khó khăn, hắn nói:
- Anh có khó khăn gì cứ nói ra đi.
Người nọ nói:
- Trước kia tỉnh không đưa ra điều chỉnh ranh giới, nên tiền lương đãi ngộ của thị trấn Ngô Nam thuộc tiêu chuẩn như địa khu. Nếu sát nhập vào khu mới Tiểu Ngô Sơn thì phải hạ tiêu chuẩn lương này xuống, điều này chúng tôi không thể nào chấp nhận được.
- Đúng, điều này không thể nào chấp nhận được, nhà tôi năm miệng ăn, hoàn toàn nhờ tiền lương kiếm sống của tôi, nếu tự nhiên hạ xuống, vợ con tôi sẽ thế nào?
- Nhà tôi thì con đang học đại học, nào là tiền học phí, sinh hoạt phí, toàn bộ trông cậy vào tiền lương của tôi, nếu ha xuống thì nó phải thôi học.
- Chủ nhiệm Tăng, sức khỏe tôi không tốt, mỗi tháng cần số tiền lớn để mua thuốc thang, đây là số tiền để cứu mạng tôi, không thể nào thiếu được.
- Tôi còn nợ tiền vay ngân hàng hai trăm ngàn nữa.....
Mọi người bảy miệng tám cái lưỡi, nói ra một hồi ai cũng đang gặp khó khăn cả.
Trần Trung Hoa nhìn Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, mọi người nói ra đều là tình hình thực tế cả, điều này tôi có thể làm chứng, anh xem việc này....
Nếu giảm tiền lương đãi ngộ, Trần Trung Hoa là người phản đối đầu tiên vì khi sát nhập vào Tiểu Ngô Sơn chính gã sẽ bị thiệt hại nhiều nhất. Ở thị trấn Ngô Nam có một mẫu ruộng có ba phần đất, gã ta chỉ cần ký chữ phê chữ thì có thể dùng được tất. Nhưng điều đáng nói khác chính là chiếc ô tô, đó là xe chuyên dụng của gã ta. Nếu khi sát nhập vào Tiểu Ngô Sơn, gã ta lớn lắm cũng chỉ được bầu vào Phó Chủ nhiệm thuộc Phó Ban Quản lý, nên tiếng nói của hắn ta không bằng trước kia được, còn chiếc xe kia cũng có thể không có phần của gã.
Vừa nghĩ đến cảnh gã ta cùng người khác thay phiên nhau dùng xe, Trần Trung Hoa đã cảm thấy không thể nào nhẫn nhịn được. Thời gian kéo dài càng lâu càng tốt, nếu đi mà không có một chiếc xe chuyên dụng riêng thì thật ngượng ngùng khi nói mình là Lãnh đạo.
Tăng Nghị gật gật đầu nói:
- Khó khăn của mọi người tôi đã biết, vậy mọi người hãy nói ra yêu cầu đi.
- Chủ nhiệm Tăng, chúng tôi yêu cầu sau khi nhập vào Tiểu Ngô Sơn tiền lương đãi ngộ của chúng tôi duy trì không thay đổi.
- Đúng, không thể nào thay đổi.
Mọi người đều phụ họa, lại tiếng ồn ào nào nhiệt nữa trỗi lên.
Tăng Nghị đưa tay ra hiệu yêu cầu mọi người im lặng, mọi người không ai để ý đến hành động của Tăng Nghị, vẫn lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ.
Thường Thanh đưa mắt nhìn qua một cái, liền bắt chéo chân qua tiếp tục xem báo, với động tác này cho thấy trong lòng hắn ta đang vô cùng khoái trá.
Lúc này Trần Trung Hoa đứng dậy, ho khan một tiếng nói:
- Yêu cầu mọi người, Chủ nhiệm Tăng đã biết, nên mọi người yên tâm không nên nóng vội, với những chuyện lớn như vậy dù sao Chủ nhiệm Tăng cũng cần suy nghĩ một lát.
Mọi người trong hội trường lại yên tĩnh xuống, hướng tầm mắt về hướng Tăng Nghị.
Tăng Nghị liền hướng Trần Trung Hoa vẫy vẫy tay:
- Đồng chí Trung Hoa, lại đây tôi nói chuyện một lát.
Tăng Nghị thầm nghĩ Trần Trung Hoa chính là người chủ mưu nhưng không kiêng nể gì cả.
Trần Trung Hoa đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, anh có gì chỉ bảo.
- Đồng chí Trung Hoa, những khó khăn của mọi người tôi cũng hiểu được, muốn sát nhập hai thị trấn thành một khu mới khó khăn lớn vô cùng, vấn đề không ít chút nào. Cho nên tôi cho rằng phương hướng cần thực hiện chính là Cố tìm cái chung, gác lại bất đồng, ở bất kì thời kỳ nào cũng có tình huống đặc biệt tồn tại.
Tăng Nghị dừng lại một chút, đưa tay ra nói:
- Đặc biệt quá thì không thể nào nhưng trong vòng năm năm tiền lương đãi ngộ Cán bộ Công nhân viên chức trấn Ngô Nam có thể duy trì không thay đổi, đồng chí Trung Hoa anh cảm thấy thế nào?
Tăng Nghị nói tuy nhỏ nhưng đến giờ phút này trong phòng họp rất im lặng, cho nên từng chữ từng chữ đều truyền đến tai mỗi người một cách rõ ràng. Tất cả mọi người đều vui mừng ra mặt, mọi người trong lòng ai cũng ưng thuận cả vì sau năm năm cũng có khả năng tiền lương chỉ có thể đi lên không thể nào hạ được.
Trần Trung Hoa làm bộ suy nghĩ nói:
- Tôi cho rằng có thể.
Còn chưa dứt lời, Lý Vĩ Tài đứng một bên liền lên tiếng nói:
- Tôi phản đối.
Lý Vĩ Tài nhìn Trần Trung Hoa có vẻ tức tối, mắt mũi trợn lên quát:
- Nếu cùng một cơ cấu chính phủ thì nhất định phải thực hiện tiêu chuẩn tiền lương thống nhất. Đây là lỗ hổng không thể nào mở được, dù không có được sự đồng tình của mọi người cũng phải thực hiện nếu không sẽ ảnh hưởng đến vấn đề đoàn kết của khu mới Tiểu Ngô Sơn, tôi tin tưởng những đồng chí trấn Ngô Bắc cũng muốn như thế.
Thường Thanh giương mắt lên nhìn Lý Vĩ Tài, thầm nghĩ có điều thú vị để xem rồi, Lãnh đạo cấp trên thì đồng ý nhưng Lãnh đạo tiếp theo lại không đồng ý.
Lý Vĩ Tài nói một câu làm hội trường hỗn loạn cả lên.
Trần Trung Hoa hai tay ôm bụng cười, gã ta đưa mắt nhìn Lý Vĩ Tài với vẻ khinh thường, Lý Vĩ Tài nói vậy có chủ ý gì gã ta đều hiểu cả. Gã ta biết Lý Vĩ Tài chính là một trong nhân vật đứng đầu khu mới Tiểu Ngô Sơn, nhưng nếu đưa so sánh thì tiền lương đãi ngộ của anh ta không bằng thuộc hạ của gã. Chính vì thế anh ta làm sao chịu nổi, nhân vật lớn thì có được lợi gì đâu chứ.
Đương nhiên, Lý Vĩ Tài phản đối cũng xuất phát từ chức vị của anh ta mà suy xét. Anh ta là người phụ trách trực tiếp Khu kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn này, nếu trong khu mình quản lý mà có hai tiêu chuẩn bất đồng như thế, nếu thị trấn Ngô Nam hài lòng thì đắc tội với thị trấn Ngô Bắc, điều này thật khó quản lý. Thậm chí uy tín bị giảm xuống, về sau có thể ở Ngô Nam hoặc Ngô Bắc thì Lý Vĩ Tài nói ra không ai nghe cả.
Nếu đổi Trần Trung Hoa vào vị trí Lý Vĩ Tài thì gã ta cũng kiên quyết phản đối. Nhưng thực tế Trần Trung Hoa không ngồi vào vị trí này cho nên gã ta mới mặc kệ Lý Vĩ Tài phản đối như thế nào.
Gã ta vờ như không nghe thấy, đứng bên người của Ban Lãnh đạo trấn Ngô Nam đi qua đi lại.
Chủ tịch Thị trấn Vương Ái Dân liền hắng giọng lên một tiếng nói:
- Mọi người hãy im lặng, không nên ồn áo hãy nghe tôi nói vài câu.
Hội trường liền yên tĩnh một chút, chờ Vương Ái Dân nói ra.
Vương Ái Dân nói:
- Tôi cảm thấy lời nói của Chủ nhiệm Lý rất có đạo lý, dù không bao lâu nữa chúng ta sẽ là người một nhà với thị trấn Ngô Bắc rồi. Đều là tập thể một nhà, nếu có vấn đề gì các đồng chí có thể đoàn kết giải quyết, mọi người nghe tôi nói vậy có đúng không? Cho nên chúng ta không cần chi li tính toán lợi ích cá nhân trước mắt mà phải bình thường trong mối quan hệ với mọi người. Tôi xin bày tỏ ý kiến của mình trước, tôi kiên quyết phục tùng đại cuộc, nguyện đem tiêu chuẩn cá nhân duy trì cùng Thành phố Bạch Dương.
Lời nói này dường như là tư tưởng động viên nhưng thực chất như đổ dầu vào lửa.
Quả nhiên hội trường ngay lập tức như phát nổ, có người la lớn:
- Giờ hai trấn làm sát nhập, dựa vào điều gì khiến thị trấn Ngô Nam chúng tôi hy sinh.
- Tôi không thể nào hiểu được, tại sao tiêu chuẩn cao lại lấy tiêu chuẩn thấp làm chuẩn chứ?
- Thật sự không phải là người một nhà, cùng lắm chỉ tiện việc mà thôi, thế thì có liên quan gì nào?
Mục đích trong lòng Vương Ái Dân đã đạt đến nên gã ta vô cùng đắc ý, tuy nhiên gã ta làm ra vẻ có tội chạy đến trước mặt Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Tăng, các cán bộ này không khác chi các anh nông dân, không có cái nhìn đại cuộc gì cả, không có tố chất....
Đây đúng là uy hiếp mà, gã ta muốn nói nếu không đáp ứng duy trì đãi ngộ tiền lương thì gã ta không dám đảm bảo Cán bộ Công nhân viên chức trấn Ngô Nam không gây ra chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook