Thứ Thuộc Về Tôi
-
19: Chịu Trách Nhiệm
Lăng Phong nhìn người bước đến khẽ cay mày xê dịch thân mình hơi cúi đầu:" Sư tỷ"
Nữ nhân cong môi ánh mắt không hiển lộ tia tiếu ý nào.
" Thật náo nhiệt, không nghĩ đến Lăng Phong sư đệ lại có nhã hứng thế"
Âm thanh trầm lắng trong trẻo hòa cùng nét cười yếu ớt nơi khoé môi, dù dung nhan bị che lấp nhưng không thể ngăn cản được mị lực vốn có.
Lăng Phong nét cười ngưng trệ hắn hạ giọng có chút thấp thỏm hỏi:" sư tỷ quen biết nàng sao "
Không trách hắn e ngại vị sư tỷ trước mắt, nàng nhập môn đã vào Tri Vượt ngũ tinh được tông chủ đặc cách không cần khoả luyện tuyển thẳng vào nội môn Thiên Tinh, không quá vài tuần đã đánh bại hàng loạt những đệ tử thiên chân tiến vào hàng ngũ Bách Ngọc.
Lăng Phong dĩ vãng là một người ngạo mạn hắn đương nhiên không chấp nhận được việc mình thua một người mới đến, khí thế hùng hổ giao đấu kết quả trận giao đấu quả thật gây cho hắn nỗi sợ hãi không nhỏ về nàng.
Đương nhiên sau đó hắn vẫn cương quyết khiêu chiến với nàng nhưng đều bị gạt qua một bên hoặc là thua đến thảm.
- " Ta không quen nàng ngược lại ngươi thật nhàn rỗi vậy sao" Cẩn Hạ Thần nhếch khóe môi ý cười không giảm, đi từng bước chậm rãi đến trước Thu Nguyệt Minh.
" Là nàng ta gây chuyện trước ta chỉ cho chút giáo huấn "
Lăng Phong cắn răng nói nhìn lướt qua Cẩn Hạ Thần không thấy nàng phản ứng liền bồi thêm một câu: " cũng không có lấy mạng nàng "
Tầm nhìn Thu Nguyệt Minh lúc này đã mơ hồ, nhìn bóng người chuyển động vạt áo trắng thuần khẽ bay lộ ra đường cong tinh tế, thắt lưng quấn đai lam sắc bên hông là Bách Ngọc điểm chu sa nổi bật vóc người uyển chuyển vũ mị của nàng.
Thu Nguyệt Minh bất giác cảm thấy không ổn, nhất là khi nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Nữ chủ Cẩn Hạ Thần đến bây giờ đã vượt qua hiểu biết của nàng, trong nguyên tác nàng ta khi vào Thiên Tinh quán cũng chỉ mang thân phận đệ tử nội môn với nam chủ cùng tiến cùng lùi.
Cẩn Hạ Thần là một bán yêu mang dòng máu của long chủ đứng đầu yêu tu.
Đây là bí mật đến sau khi tiến vào Quang Minh nàng mới biết và tìm về tộc nhân mình.
Long tộc đã bị diệt cách đây hàng ngàn năm chỉ vì sự tham lam của nhân tộc, đứng đầu yêu tu nhưng chỉ vì thể chất đặc thù đã bị tàn sát không thương tiếc.
Trời cao có đức hiếu sinh ban cho Long tộc một nơi gọi là Đàn Vực để trú ngụ cắt đi mọi liên quan đến nhân tộc.
Nhưng mọi việc đều sẽ có ngoại lệ ai đâu ngờ một Kim long chi tộc lại kết duyên cùng một nữ nhân nhân tộc.
Tình yêu của họ bị ngăn cách nữ nhân vì muốn giữ gìn hạt giống cam tâm phá đi một thân tu vi ngàn năm sinh ra một tiểu cô nương xinh đẹp.
Cẩn Hạ Thần sinh ra ở nhân gian vì khi nhỏ bề ngoài rất lạ mắt nên thường bị trêu chọc là yêu ma, nhưng đổi lại nàng có một mẫu thân tốt.
Thu Nguyệt Minh nhớ đến Cẩn Hạ Thần tính theo phàm nhân cũng chỉ lớn hơn nàng vài tuổi theo lí lúc này nữ chủ vẫn chưa biết thân thế của mình, sau khi mẫu thân qua đời nàng xếp tan thương vào góc một lòng hướng Thiên Tinh quán tu luyện cũng khai mở nhân sinh một vị nữ chủ xấu số đơn thuần như đóa sen trắng lại cứng cáp không nhiễm bụi trần.
Thu Nguyệt Minh đỡ đầu lung lay ngã quỵ trên nền đất cứng cáp.
Vết thương chảy máu khá nhiều tầm nhìn đã thô ráp không chịu nổi.
Nàng cắn môi ép buộc mình thanh tỉnh đôi chút, nàng muốn tìm ngọn nguồn của dòng chảy rối loạn này.
- " ta e là nàng không chịu được nữa "
Cẩn Hạ Thần hờ hững mà quay đầu nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong liếc mắt cắn răng lấy trong mình một bình sứ nhỏ trút bên trong ra vài viên dan dược.
Hắn tiến tới muốn dút viên dược cho Thu Nguyệt Minh.
Nhưng Cẩn Hạ Thần nhanh tay hơn nắm lấy viên dược nàng mỉm cười.
" ngươi chắc cũng không nhàn rỗi như vậy đi đi, ở đây để ta tới "
Lăng Phong khẽ nhíu mày nhìn nàng buông tay xoay người nhanh chóng đi mất, thật mất hứng.
Cẩn Hạ Thần nhìn bóng lưng hắn quay đầu nhìn lại Thu Nguyệt Minh trên đất nàng khẽ cong môi ánh mắt vẫn như cũ không gợn sóng chỉ có tịch mịch cùng lạnh lẽo.
Thu Nguyệt Minh như có như không nhìn vào đôi mắt kia màu sắc rất đẹp không giống màu mắt phương Tây là một đôi mắt phượng xanh thẳm hòa cùng với mái tóc đen nhánh đặc biệt của nữ tử phương Đông trung cổ.
Cẩn Hạ Thần nhướn mày đút cho nàng viên dược.
" Lần thứ ba gặp lại, ngươi thất thần ".
Khụ ~ mùi thảo dược ngập tràn trong khoang miệng còn có chút vị máu nhàn nhạt, Thu Nguyệt Minh ho một lúc cố gắng nuốt vào nàng sắp bị ngẹn chết.
" Là ngươi đưa ta ra ngoài đúng không"
Thu Nguyệt Minh thần sắc mệt nhọc tựa vào một góc tường ngồi đó.
Cẩn Hạ Thần nhàn nhạt nhìn nàng rồi cúi xuống nâng cầm đăm chiêu sau đó mới cất giọng: " ngươi rất kì lạ,hắn thậm chí có thể giết ngươi nếu muốn ngươi không sợ sao "
Sợ sao, nàng có sợ.
Thu Nguyệt Minh nhếch môi:" chung quy cũng chỉ là nhắm mắt nếu không thể nhìn thế giới này bằng mắt thì ta nhìn bằng linh hồn mình.
"
" Có nghĩ sao " Cẩn Hạ Thần nhíu mày hỏi.
" Không có nghĩ đối với ta chết chưa phải là kết thúc" vì một người không có điểm bắt đầu sẽ không có kết thúc.
Cẩn Hạ Thần nhìn thật sâu vào nàng rồi mỉm cười " rất mới mẻ"
Thu Nguyệt Minh cau mày này là đang khen nàng sao.
- " Khụ ~ ngươi chưa trả lời ta "
" Không phải ngươi đoán đúng rồi sao " giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.
" Tại sao"
Cẩn Hạ Thần mỉm cười bước đến một thân cây trong sân tán lá đã che phủ một tầng râm mát không khí mang theo hương hoa nhẹ bay.
Nắng không quá chói bóng người dưới tán cây yểu điệu lại mềm mại như hoa thánh khiết mà tà mị quyến rũ câu người.
Cẩn Hạ Thần quan sát thân cây đã có nhiều vết nứt nhưng vẫn đứng vững không lay động trước gió rít.
nàng nhìn phía Thu Nguyệt Minh không nhanh không chậm nói:
" Quả thật thông minh, ta có điều kiện muốn trao đổi "
Thu Nguyệt Minh tưởng mình nghe nhầm nàng hỏi " muốn ta hợp tác "
Nữ chủ muốn hợp tác a, xuyên suốt cốt truyện toàn là cẩu huyết yêu hận tình thù nàng muốn hợp tác làm gì chẳng lẽ xưng bá võ lâm nghĩ cũng đừng nghĩ.
Thu Nguyệt Minh nhìn nàng nói:" ta chỉ là một người mới không có bản lĩnh gì ngươi nên tìm kẻ khác thì hơn"
Cẩn Hạ Thần lắc đầu mỉm cười như cũ bước đến gần, cúi người nhìn nàng " chỉ có ngươi mới có tư cách cùng ta bàn điều kiện"
Phản chiếu trong đôi con ngươi thâm thúy là hình ảnh của đối phương, bầu không khí giằng co Thu Nguyệt Minh nhìn nàng chăm chăm sắc mặt đã có chút huyết sắc
- " ta, không, muốn ".
Đừng đùa hệ thống nhiệm vụ đã chất cao như núi còn phải tìm hố lấp ngươi nghĩ ta rảnh rỗi sao.
" Chủ nhân, ngài đang oán ta"
- " lặng, tạm thời ta không có tâm trạng ứng ngươi "
Ngẹn thật ngẹn nhắc đến đã cảm thấy mùi vị kia lại sọc tận khoang mũi, Thu Nguyệt Minh âm thầm hạ quyết tâm có chết cũng không đụng vào đan dược.
Cẩn Hạ Thần thấy quyết tâm chống đối của nàng cũng không biểu lộ tia không vừa ý nào, ngược lại mỉm cười.
Mỹ nhân mỉm cười như gió xuân trăm hoa đua nở tươi đẹp nhưng mỹ nhân như đóa hồng gai mỉm cười chỉ thấy có điềm không lành.
Cẩn Hạ Thần không mất nhiều thời gian đã chiếm được một vị trí trong lòng Thu Nguyệt Minh, thành phần nguy hiểm không nên liên hệ.
Có lẽ nàng không biết còn thể miêu tả với tên gọi khác* phúc hắc.
Đương nhiên cán bộ già kinh nghiệm tình trường bằng không như Thu Nguyệt Minh thì quả thật một lời khó nói hết.
Chỉ nghe nàng cất giọng chắc nịt.-" ngươi sẽ chấp nhận"
Thu Nguyệt Minh mặc kệ nàng bám tường đứng lên, y phục rách nát bám đầy bụi đất lớp trung y bên trong còn đỡ chỉ bị rách vai nhưng nhìn đâu cũng như nàng mới từ chiến trường ra.
Cẩn Hạ Thần liếc mắt giọng hờ hững
" viên đan dược vừa nãy chỉ để cầm máu nếu muốn khép miệng vết thương thì dùng thứ này " hơi ngưng lại, nàng cường giọng.
" Không có độc "
Nói rồi nàng đưa cho Thu Nguyệt Minh một bình sứ trắng bịt kín bằng nút gỗ hơi tỏa hương nhẹ.
Thu Nguyệt Minh nhìn bình sứ nét mặt căng thẳng.
Thấy được nàng lưỡng lự Cẩn Hạ Thần nhướn mày " sợ đau hay bôi không đến, ta có thể tới giúp một tay ".
Thu Nguyệt Minh vươn tay lấy bình sứ.
" cảm tạ " nàng nói.
Lắc nhẹ bình bên trong là chất lỏng mới cất vào tay áo.
Gió nhẹ thổi lướt qua mặt trời đã lên cao bóng đổ ngày càng dựng thẳng, trong sân hai bóng người yên tĩnh mắt to trừng mắt nhỏ bầu không khí quỷ dị khó tả.
Cẩn Hạ Thần thất thanh trước:" ngươi thật thú vị, không phiền nếu ta hỏi tên một lần nữa"
Thu Nguyệt Minh khí sắc đã khôi phục chút ít mạt lạnh lẽo trên khuôn mặt cũng trở lại nàng nhìn lướt qua mặt nạ bạch ngọc của người kia.
Tinh xảo là hàng điêu khắc.
- " Thu Nguyệt Minh " nàng đáp.
" Ta gọi Yến Thần, nhớ rõ "
Cẩn Hạ Thần mỉm cười quay người bước đi hướng tới cổ lâu xa xa kia.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook