Thứ Thuộc Về Tôi
-
17: Đệ Tử Nội Môn
Ánh sáng bên trong thủy tinh cầu không ngừng chớp, chiếu đến khung cảnh rừng rậm âm u quỷ dị, đường nét tàn phá khắc lên rõ những thân cây cao lớn, đáng chú ý vẫn là bầu không khí xung quanh đám người.
Trúc Diễm ghim chặt mắt vào khối cầu cảm xúc trong mắt hiện lên một màu mờ tối.
Sau khi nữ tử bên trong biến mất ánh sáng cũng theo đó dập tắt, Trúc Diễm ấn đường hiện lên vài nếp nhăn nàng thả tay, quả cầu thủy tinh trở về trên bàn ở nơi đó đã để không ích đồ vật.
Một vấp vải trắng tuyết đường viền kim sắc may dọc theo hai bên, khay gỗ đựng vài mảnh ngọc đang tỏa ánh vàng, chính giữa điểm một chấm nhỏ chu sa như giọt mực tùy ý mà chỉnh tề rơi xuống nổi bậc trên nền ngọc sáng.
- " mang những thứ này theo ta đến Thuỷ Tinh cung"
Nàng cất tiếng liền có hai người y phục bạch sắc tiến vào bưng lên khay gỗ.
" Đại sư tỷ, vẫn chưa đến lúc kết thúc" nữ đệ tử không khỏi tò mò nhỏ giọng lên tiếng hỏi vẻ mặt nghi ngoặc.
" Đi đón sư muội các ngươi." Trúc Diễm không nhìn các nàng nhàn nhạt chỉnh sửa y phục chính mình.
Nữ tử vừa nghe mở to mắt như không thể tin nhìn người bên cạnh cũng thấy được sự kinh ngạc của đối phương.
Các nàng vào nội môn đã ba năm phụ sự bên cạnh Trúc Diễm chỉ mới sáu tháng.
Trước đó nghe danh đại sư tỷ là người nghiêm khắc nên luôn thận trọng không làm phật ý nàng nhưng tiếp xúc gần mới biết được lời người đồn thổi bên ngoài còn quá nhẹn nhàng.
Đại sư tỷ tính cách nghiêm khắc mọi việc theo nàng phải luôn chỉnh tề góc cạnh, việc dạy dỗ các sư đệ sư muội cũng vậy nàng sẽ không để một hạt cát lướt qua trên con đường mình định sẵn cố chấp đến có phần cứng nhắc.
Tuy khắc nghiệt là thế nhưng chung quy đại sư tỷ luôn là người bảo vệ người nhà, trong phong các vẫn được nhiều người yêu mến và các nàng cũng nằm trong số đó.
Khoả thí đều diễn ra không quy luật, số lượng đệ tử nội môn được vào vẫn luôn thấp đến đáng sợ.
Mỗi lần khoả thí luôn lựa chọn ngẫu nhiên một phong đưa ra cung mình nắm quyền tổ chức.
Đại đệ tử phong sẽ ra tay sắp xếp các chướng ngại tạo ảo cảnh dẫn dắt các tinh anh tương lai đi vào.
Trúc Diễm là một trong thập đại đệ tử vốn không đến phiên nàng bày bố, chỉ vì thời gian này phong nàng bị gọi đến mà các sư đệ muội đều bế quan tu luyện nên khoả thí theo đó giao vào tay nàng.
Khác biệt mọi khi là đợt khoả thí này chỉ lựa chọn người trẻ tuổi tham gia không chú trọng tu vi cao thấp rèn luyện tâm, khí, lực.
Lí do được đưa ra từ Phong chủ Thiên Tinh quán khi mới bắt đầu bề ngoài có vẻ không để tâm đến nhưng ẩn tình bên trong thì chỉ có thể tự suy đoán.
Người khác nhìn đến luôn cảm thấy khoả thí mức độ quá khó với những đệ tử mới tham gia.
Chúng đều là những *thiếu niên linh động hoạt bát chưa gột rửa được thân mình đã nhấn thân vào địa ngục không khác hủy hoại là bao.
* Thiếu niên là chỉ chung nam lẫn nữ, mình nghĩ dùng từ này có thể làm trọn vẹn và linh động cho câu văn hơn nếu có từ thay thế thích hợp thì càng tốt mời bình luận mình sẽ tiếp thu:^))
Đương nhiên về tình luôn mang theo vài phần nhân đạo.
Các phong luôn khắc nghiệt với đệ tử nhập môn không còn chuyện một sớm một chiều.
Đại lục khắp nơi đều biết rõ một việc Thiên Tinh quán thành lập đều do một tay quốc vương Thiên Tinh quốc mốc nối quan hệ khi còn dẫn binh chinh chiến hình thành một triều quốc từ trong huyết vũ mà thành.
Thiên Tinh vốn là cái tên ông đặc cho đội ngũ mình dẫn dắt đầu tiên ý chỉ mệnh trời tinh thông.
Sự kêu ngạo cùng với tài năng hơn người từ một thường dân bé nhỏ sống trong loạn lạc lại cam đảm đương đầu trở thành một người trên vạn người.
Thiên Tinh quán thành lập cũng là ngày người mang ánh sáng cho vạn vật kia mất đi.
Thế tử lên ngôi mang theo mười đau thương cùng mất mát trong ngày lên ngôi cắt máu tố thiên hạ hô vang ba hồi Thiên Tinh thịnh thế.
Rơi xuống là nước mắt của vị vua trẻ ngày thịnh thế trong lời nói của hắn không xa.
Quả thật sau năm năm thịnh thế đến duy trì đến trăm năm chưa tàn, ngũ quốc lập Thiên Tinh đi đầu ai ai cũng cảm thán mệnh trời đã định không thể cưỡng.
Thiên Tinh quán trở thành nơi tụ họp tinh anh phục vụ chính cho hoàng quyền.
Đương nhiên có người không chấp nhận ràng buộc tự mình rời khỏi trở thành tu luyện sĩ tự do chỉ có đều những người đó đều đã định ấn Thiên Tinh quốc một đời này đều không thể đầu quân cho ai trừ bỏ việc thành thần.
Vạn vật đều có linh tính duy trì tuần hoàn thiên địa.
Nhân, yêu, vật, ma đều bình đẳng chỉ có duy nhất tâm niệm không đồng bộ suốt vạn năm đều không thể thông thiên.
Khoả thí sàng lọc đến nay chỉ được bốn ngày vẫn còn ba ngày nữa, người này ra sớm như vậy hai người nghĩ liền da đầu tê dại, đồng thời sinh ra hiếu kỳ với vị sư muội kia.
*
Thủy Tinh cung thuộc Vĩnh Lưu phong Hạ Dật sư tôn làm chủ luôn có linh lực duy trì trực tự nơi đây.
Bình thường sẽ chia nhóm đệ tử canh chừng, khoả thí mở ra mức độ nguy hiểm cũng tăng lên, nay hội trường mặc dù không đông đúc như lúc mới mở nhưng cũng có đến hơn trăm người, trong đó chia ra năm nhóm nội môn đệ tử duy trì linh lực hoạt động ảo trận.
Trúc Diễm mang theo hai người đáp xuống đại sảnh cánh cửa pha lê trong suốt chiếu rọi dáng người nàng không trung vẽ hiện ra một vòng cung mờ ảo.
Các nàng được tùy ý khai mở cung môn vốn dĩ hội trường đông đúc không có gì phải dấu diếm chỉ Trúc Diễm biết rõ tình huống hiện tại, không muốn phô trương tránh gặp rắc rối không đáng.
Nàng vung tay vẽ một đường linh lực trong không khí, bên ngoài từng đợt nhấp nhô, hình ảnh các nàng đã không thấy, mọi người trừ những người có tu vi không quá chênh lệch nàng mới có thể nhìn đến tình huống bên trong còn lại chỉ thấy được cánh cổng đẹp mắt đang bay lên.
Rêu phong lung lay từng đợt ảo trận mở ra trên không trung dáng người từ trong đi ra tiếp đất bằng một trận va đập vào nền gạch bóng loáng.
Trúc Diễm mắt kết một tầng lạnh lẽo nhìn vạt áo nữ tử thấp thoáng biến mất.
Thu Nguyệt Minh cảm nhận cơn đau từ sau lưng truyền đến nàng đang hôn mê bị dập tỉnh khóe mắt
ửng hồng nước mắt theo bản năng trào ra, nàng chớp mi thích ứng với ánh sáng một lúc mới chống đỡ ngồi dậy.
Phía sau lưng được người đỡ miễn cưỡng thẳng lưng, có chút đau xót bên eo.
- " tiểu sư muội, ngươi còn ổn chứ?"
Âm thanh vang bên tai Thu Nguyệt Minh hơi giật mình quay đầu tầm mắt liền đối diện sắc mặt nghiêm nghị của Trúc Diễm.
Nữ tử không thấy nàng trả lời lo lắng hiện lên mặt, cũng không buông ra hỏi lại -" tiểu sư muội, tiểu sư muội không phải ngã hư thì ngươi nhìn chúng ta một chút"
Thu Nguyệt Minh lúc này mới tinh mắt phát hiện hai bên đều có người nàng có chút miễn cưỡng đáp lại-" còn ổn ".
Sau đó tự mình đứng lên có chút nghiên ngã vẫn cố thẳng lưng lùi về phía sau giữ một khoảng cách với ba người, không nhanh không chậm cất lời.
- " không biết ba vị "
Âm thanh nàng trong trẻo vì cơ thể còn chưa phát dục đủ chất giọng mang theo vài phần non nớt nhưng cũng không kém phần xa cách thanh lãnh.
Nàng biết người trước mắt là ai nhưng lại không biết mục đích của đối phương chỉ im lặng chờ đợi.
Đặt ở trong mắt Trúc Diễm nhìn đến cảm thấy cô bé trước mắt quá bắt người tuy không phải kiểu phô trương nhưng cũng là đóa hoa trong tuyết.
- " Ta là Trúc Diễm đại đệ tử Vĩnh Lưu phong các nàng là Du Trầm và Hồng Nhung cũng là đệ tử trong Vĩnh Lưu phong.
"
Mặt nàng nghiên nghị tựa như không coi vào mắt mà tiếp tục.
" Ngươi từ nay trở thành đệ tử nội môn Thiên Tinh quán, ấn vật quy môn giữ cẩn thận, các nàng sẽ mang ngươi vào nội môn xem phòng.
"
Từng chữ đều như mây trôi nước chảy lưu loát không gấp, không vội khuôn mặt nghiêm nghị không giống tuyên bố mà giống đang giáo huấn người, Thu Nguyệt Minh bị nàng làm chính kinh có xúc động như *học tra bị bắt trốn học.
* Học tra, học bá, học thần: theo nghĩa là dở, giỏi và siêu việt từ này khá thông dụng bên trung dành cho ai thì mọi người biết đấy.
Du Trầm mang theo khay gỗ đến trước mặt nàng nở nụ cười:"
Sư muội ngươi nhỏ giọt máu mình lên ngọc bách cùng với thắt lưng hai thứ này rất quan trọng không được rời người "
Hồng Nhung nữ tử đỡ Thu Nguyệt Minh ban nãy cũng chạy đến mịn cười tươi rói nhìn nàng:" mau a không được chậm trễ ta mang ngươi đi nhìn trúc xá"
Đối mặt với hai gương mặt tươi cười Thu Nguyệt Minh còn đang bất ngờ thì tay đã nắm vào một cây ngân châm, nàng mơ mơ hồ hồ chiết máu đầu ngón tay nhỏ lên ngọc bách, giọt máu hòa cùng nốt chu sa đỏ tươi kia nhanh chóng biến mất mảnh ngọc hiện lên máu trắng tuyết xen lẫn những vệt lam sắc quấn quýt đan xen không thể tách rời quay vòng xung quanh ngọc bách.
Hồng Nhung cùng Du Trầm nháy mắt cứng đờ thần sắc ngạc nhiên khó tả.
Là băng long, biến dị hệ băng mang màu của mùa đông bao phủ bên dưới là tầng tầng lớp lớp băng dày đặc lam sắc ánh tuyết cảnh sắc thê lương nội hàm dồn nén công thủ dễ dàng xếp vào hàng nhất biến dị hệ.
Trúc Diễm nhìn qua kinh ngạc trong đáy mắt khó ép xuống, nàng ngẫng đầu nhìn khuôn mặt thiếu nữ không biểu tình.
Do nàng không hiểu biết hay chỉ đơn giản không để tâm.
Nội tâm không biết từ đâu xuất hiện nghi vấn nàng tự nhận mình nhìn người rất ít sai lầm vì hằng năm rèn luyện nên kiểu người nào cũng từng gặp qua, đã không ít người cố che giấu nội tâm trước mặt nàng đều bị nàng nhìn đến thông thấu huống hồ chỉ là một tiểu cô nương.
Trúc Diễm ở trong lòng âm thầm nghiêm túc đáng giá Thu Nguyệt Minh đáy mắt có tia nghiền ngẫm, nàng không nghĩ Thu Nguyệt Minh hơn người vì tinh anh vào Thiên Tinh quốc không thiếu, cô nương trước mắt làm nàng có chút cảnh giác đặc biệt là khí chất hiện hữu trên người nàng có chút quỷ dị bất phân nhưng cũng làm Trúc Diễm dưới đáy lòng tán thưởng một câu.
Thu Nguyệt Minh biết chắc cảm xúc kích động nơi đáy lòng là vì cái gì, nàng chỉ đang cố gắng bình tĩnh tiếp nhận cũng không chú ý đến có ánh mắt chăm trên người mình.
Băng long a, còn là biến dị hệ quả thật phúc khí mười phần Thu Nguyệt Minh áp chế giao động, bỗng nghĩ đến một việc này sẽ không liên quan đến lão rồng kỳ quái kia đi.
" Chủ nhân, ngài nói rồng chính là nói Băng Thần người phi thăng đầu tiên trong lịch sử đại lục "
" Phải, ngươi làm sao lại hỏi như vậy? "
Sự kiện đầu tiên cũng là khởi đầu cho đại lục một lý tưởng phi thăng Thần cấp thoát khỏi mệnh trời trói buộc mà vươn cánh bay xa.
" Vì ngài nhắc đến không phải sao"
Thu Nguyệt Minh chợt nhớ lời lão rồng tia nghi hoặc loét lên dưới đáy lòng không ngừng bành trướng.
Nàng dời lực chú ý của bản thân và hệ thống.
" Ta nghĩ giống trong miêu tả nên có cảm thán"
" Vâng..."
Hệ thống theo thường lệ thu mình vào một góc, Thu Nguyệt Minh thầm may mắn nó không tra cứu đến cùng nhưng sao lại có cảm giác hệ thống đang tự bế.
Nàng nhìn ba người trước mắt tỏ vẻ khó hiểu biểu tình nhăn mi mang theo chút mờ mịt đúng với tình huống nói " có chuyện gì sao? "
Hồng Nhung đầu tiên lên tiếng mang theo không tin giải thích cho Thu Nguyệt Minh hận không thể khảm từ chữ treo bên người biểu lộ tâm tình muốn làm người trước mắt này hiểu rõ mình đang có cái gì.
- " ngươi không biết sao? Là biến dị hệ còn là băng linh căn tiền đồ vô lượng a "
Đại lục đến bay giờ người có linh căn hệ băng chỉ trên dưới chưa tới một trăm trong đó biến dị hệ còn là hiếm trong hiếm.
Bắt đầu từ Băng Thần người đầu tiên phi thăng Thần cấp là một ngoại lai giữa hai giới yêu nhân.
Đại lục linh khí bảo hộ vạn năm đều nhờ vào nguyên thần của Băng long ngưng tụ thành trong tầng lớp bảo hộ chứa không ít linh lực của của các vị thần.
Đương nhiên chuyện đó đều là hạ giới truyền miệng hơn trăm năm nay vẫn chưa có người nào tiến vào Thần cấp thậm chí Tiên cấp chỉ đến trên đầu ngón tay.
Và không phủ nhận đại lục được bao bọc bởi một vòm lớn linh lực đặc biệt không biết như thế nào hình thành.
" Băng long một linh khí được ấp kén từ linh lực của Thần, tu vi càng lên cao cơ hội hình thành Băng Long càng dễ.
Người mang băng hệ quá trình tri vượt càng như thay đổi cả linh hồn.
Linh lực của Thần không đơn giản mà một phàm nhân chịu được."
Trúc Diễm mở miệng ánh mắt có tia mờ tối nàng tiếp tục:" đương nhiên nếu ngươi có bản lĩnh cường đại bằng không thì chỉ là ngọc nát "
Hồng Nhung cùng Du Trầm lặng lẽ thở dài, đại sư tỷ lại bắt đầu lấy lời ngọc mình đi kích người, hi vọng tiểu sư muội không bỏ chạy.
Thu Nguyệt Minh ngược lại cảm thấy có chút thú vị không ngờ cơ thể bị phế này lại cất giấu nguồn linh lực khủng lồ.
Nàng trước luôn không phải người thích mang phong hoa chỉ bình bình lặng lặng mà trôi qua có thể từ đây nhân sinh nàng sẽ lấn vào gió cát.
Tự ngẫm vài giây không có sợ hãi, không có vui buồn, không có đau thương chỉ có một cỗ cảm xúc thúc đẩy nàng tiếp tục.
Sự dao động trong ngực làm Thu Nguyệt Minh không yên cố gắng ép trở về, giọt mồ hôi từ thái dương đổ xuống biểu tình trên gương mặt cũng lấy một tầng băng sương.
- " Ta sẽ hết mình tu luyện " vốn từ không phải ít do tận lực áp chế xung động chỉ không muốn nhiều lời làm bại lộ.
Trong mắt hai người Hồng Nhung, Du Trầm thì tiểu sư muội đang sợ hãi ánh mắt ai oán nhìn qua Trúc Diễm.
Ngài nhìn xem hù dọa tới nàng rồi.
Trúc Diễm không biểu tình nhưng chất giọng hạ thấp một chút:" theo các nàng đi xem trúc xá lễ bái tông sư sẽ bắt đầu ba ngày nữa "
" Yên tâm tịnh dưỡng "
Trúc Diễm để lại câu nói liền kéo vạt áo tung người đi xa, nàng cũng không quên liếc nhìn hai người kia.
" Đại sư tỷ ghi thù a Du Trầm ngươi nói xem phải làm sao "
- " không biết cùng lắm là đi lau bụi Vĩnh Lưu phong lần nữa "
Nhắc đến lai rùng mình, hai người đều mang nét đau khổ lên mặt như nhà bị mất gạo.
Hồng Nhung tiến đến chỗ Thu Nguyệt Minh cười đến thanh thuần vừa nhìn liền biết là người hoạt bát năng động.
- " Tiểu sư muội không phải sợ tuy đại sư tỷ tính cách hơi cứng nhắc nhưng là người tốt ngươi đừng lo.
"
Du Trầm bên cạnh cũng phối hợp:" phải, ngươi cứ yên tâm nàng sẽ không ăn thịt ngươi đâu "
- " a hai ngươi "
Thu Nguyệt Minh hơi không chịu nổi hai người quá khích nhưng cũng không phản cảm.
- " ta quên mất, tiểu sư muội ngươi cũng không lớn kêu ta tỷ tỷ không uỷ khuất ngươi nha, Hồng Nhung tên ta còn nàng là Du Trầm.
"
" Mặc dù không biết tương lai ngươi thuộc phong nào nhưng kết giao cũng không phải xấu "
Thu Nguyệt Minh có thể nói gì nàng trước giờ chưa ứng phó loạn tình huống bị người quay quanh này biểu tình càng thêm đông cứng đáp:" Thu Nguyệt Minh, hai vị tỷ tỷ hảo "
- " Tên cũng thật dễ nghe, đi ta đưa ngươi đi nhìn trúc xá "
Hồng Nhung vui vẻ khoát tay nàng, Du Trầm ở bên cùng mỉm cười lắc đầu với Thu Nguyệt Minh.
- " Tiểu Hồng ngươi như vậy không sợ dọa tiểu sư muội chạy ".
- " a Tiểu sư muội ngươi còn tốt "
Hồng Nhung lúc này hơi ngựng ngùng thu tay về.
Thu Nguyệt Minh cũng có chút lúng túng cúi đầu chưa thích nghi với việc đụng chạm như thế.
" Được rồi đi thôi "
Du Trầm một câu đánh đi bầu khí gượng gạo nàng mỉm cười mang hai người xoay người biến mất.
*
" Nhiệm vụ mở
- Tình trạng: hoàn thành
- Thưởng: 40¢
Khai mở nhiệm vụ chi nhánh:
- Luyện khí nhất tinh
- Thưởng: 200¢, dưỡng tâm đan
- Phạt: mất khả năng hấp thụ linh lực
- Thời hạn: 1 ngày.
Xin chú ý nhiệm vụ chi nhánh sẽ phát sinh bất quy tắc vào cao trào, thỉnh hoàn thành.
- " YL tắt nó đi.
"
Bản thân tuy không bài xích khoa học công nghệ nhưng cứ có cảm giác kì quái nhất là khi một dàn số liệu xuất hiện xung quanh mình.
Thu Nguyệt Minh thẳng ngồi trên giường nhỏ, nàng dùng tư thế này đã suốt hai tiếng cũng không thấy mỏi chỉ là đang gặp tình huống khó khăn không giải thích được.
Nàng không cảm nhận được linh khí.
Tự nhận là một người có thể thích ứng và học hỏi cái mới rất nhanh nhưng đôi khi cũng thoát khỏi vận mệnh.
" Chủ nhân, sao không thử quyển công pháp các nàng để lại "
- " Ta có nhìn lướt qua, bên trong nói đều là cách tu luyện của từng linh căn, căn bản không có cách nào dẫn khí nhập thể"
" Ngài không thử đi các nàng hỏi rõ sao, thời gian đã giữa trưa "
-" Ta vốn nghĩ nhập môn bái sư mới bắt đầu tu luyện, hiện thình lình xông ra một cái chi nhánh ta làm sao ngờ tới "
Nàng không cố chấp chỉ cần thêm thời gian để hòa nhập với thế giới nhưng giờ e là phải phá bỏ kế hoạch ban đầu.
" Với ta không rõ nơi đây đi đâu mà kiếm các nàng, ngươi nghĩ Thiên Tinh quán có bao nhiêu lớn nhắc đến sao ngươi không hiển thị thông tin về nơi này"
" Chủ nhân ngài đang oán ta a, ta cũng vạn bất đắc dĩ.
Cốt truyện bắt đầu ta cũng không thể tùy thời thông cáo cho ngài được nữa.
"
" Không thì ngài chạy ra hỏi một chút ai đó cũng được không phải các nàng có dặn đi hướng đông sẽ tới Vĩnh Lưu phong sao"
-" Ý ngươi là ngoài nhiệm vụ thì giờ coi như ngươi bị phế.
"
Thu Nguyệt Minh không biết nên có biểu tình gì.
" Ngài không phải lo lắng ta còn có thể cung cấp nội dung phòng trường hợp ngài quên mất"
Lần thứ hai Thu Nguyệt Minh cảm nhận giọng điệu hệ thống kì quái như có thêm nhân khí.
Suy ngẫm một chút, Thu Nguyệt Minh thấy chuyện này lại bình thường chính mình cũng có chút thay đổi.
Thu Nguyệt Minh không khỏi nghĩ mình suy nghĩ nhiều trước mắt phải tìm giải pháp.
_____________
5/9/2022
Đáng lẽ sẽ ra vào quốc khánh nhưng mình ám ảnh cưỡng chế lề mề tới giờ này, thứ lỗi
Ngủ ngon ⟵(๑¯◡¯๑).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook