Thu Thiên, Mau Đến Đây
-
Chương 64: Gặp một người
Editor: Thư
Beta: Tịnh Hảo
Có những tình cảm, thỉnh thoảng sẽ bởi vì ngượng ngùng mà không biết mở miệng như thế nào.
Nhưng mà có lúc, khi chúng ta xác định đối phương chính là người đó thì thật sự không cần che giấu nữa.
Sau khi làm nhiệm vụ Ẩn Tàng xong, quan hệ giữa chàng trai nào đó và cô gái nào đó nhanh chóng phát triển.
Cái này, điều gọi là nhanh chóng phát triển, ý chỉ tình cảm được khai thông.
Dĩ nhiên, giữa hai người bọn họ vẫn rất thuần khiết.
Thuần khiết là gặp mặt chỉ hôn môi…
Nếu có gì hơn, thì đó là thay đổi địa điểm hôn nhau.
Không phải bởi vì Thu Thiên không để cho Kỷ Tri Viễn đến khu nhà của cô, mà bởi vì nghỉ đông kết thúc, bọn họ có thể quang minh chánh đại gặp nhau vào ban ngày, nắm nhỏ bé, đi dạo phố gì đó.
Người con trai nào đó càng khiến cho Thu Thiên bất ngờ, chạy đến đại học L đón cô tan lớp.
Đã từng có khoảng thời gian, cũng không ít người cho rằng người con trai đó học đại học L.
Rốt cuộc là trai đẹp của khoa nào thế này, dáng dấp lại anh tuấn như vậy, quả thật có thể nói là hoàn mỹ.
Giơ tay, nhấc chân, cũng khiến người ta khó mà rời tầm mắt.
Người đầu tiên nhận ra Kỷ Tri Viễn, không phải là những học sinh kia, mà là giáo sư ở học viện kiến trúc của đại học L.
Một buổi chiều có giờ học, Thu Thiên học xong tiết học đi ra khỏi phòng học xếp theo hình bậc thang, thì nhìn thấy tên con trai nào đó dựa nghiêng vào lan can cầu thang của phòng học, mặc áo len màu trắng, quần dài đen thông thường. Ánh nắng chiều chiếu vào trên người anh, như dát lên người anh một tầng ánh vàng thật dày.
Phong cách phong nhã, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần lười biếng, vài phần mê hoặc, gần như hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Thu Thiên liền đột nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của vị giáo sư bên cạnh, sau đó cơ thể mập mạp của vị giáo sư kia vèo một cái đã vọt tới trước mặt tên con trai nào đấy, dùng ánh mắt vô cùng hiền lành rất nhiệt tình nhìn chằm chằm anh.
“A, đây không phải là Tiểu Kỷ bên Thanh Hoa sao!”
Trong một lần họp mặt giao lưu giữa các kiến trúc sư cả nước, Kỷ Tri Viễn và giáo sư nghiên cứu sinh của anh vừa đúng lúc gặp mặt giáo sư của Thu Thiên trong buổi họp ấy, hơn nữa còn rất trùng hợp lại ngồi ở vị trí khá gần nhau.
Một học sinh vừa ưu tú vừa xuất sắc như vậy, đương nhiên ấn tượng khắc rất sâu. Chỉ là giáo sư có chút nghi ngờ, cậu học sinh ưu tú này đến đại học L để…
Kỷ Tri Viễn rất lễ phép chào hỏi giáo sư, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua Thu Thiên đang chuẩn bị len lén chuyển đến khu vực an toàn, khẽ mỉm cười.
“Em tới đón bạn gái tan học.”
“Đón bạn gái!!” Giáo sư cảm thấy như mở cờ trong bụng, đôi mắt lanh lợi lập tức càn quét đám học trò cưng ở sau lưng ông.
Cậu nhân tài nổi danh ở Thanh Hoa lại đến tìm học sinh đại học L của ông làm bạn gái, không thể không nói, ánh mắt của thằng nhóc này thật đúng là… Thật đúng là… Ừm, rất khác biệt đấy!
Sau khi giáo sư càn quét hết mấy gương mặt của đám học trò sau lưng, màu sắc trên khuôn mặt liên tục biến đổi.
Phải biết rằng tuy là mang danh học viện khoa học tự nhiên đại học L, người đẹp ít như mò kim đáy biển, nói như vậy, nhất định thằng nhóc này nhìn trúng phẩm chất cao quý và thế giới tinh thần phong phú của đám học sinh ông! Không sai, nhất định như vậy!
Chờ ông tìm ra là ai, lần sau gặp lại thầy cô ở trường học khác, nhất định phải nói chuyện này ra mới được, chứng minh học sinh nữ của đại học L bọn họ cũng có thể câu được chàng trai tài hoa đẹp trai!
Tính ra thì quả thật tài nguyên ở đại học L cực kì thưa thớt, nếu muốn tìm cô gái đẹp vậy khó càng thêm khó.
Nhưng mà giáo sư à, thầy cũng không cần trực tiếp như vậy chứ?
Thật ra thì suy nghĩ trong lòng của giáo sư không bao gồm Thu Thiên.
Bởi vì Thu Thiên trong lòng giáo sư hướng dẫn, cô thật sự quá ưu tú.
Lúc tia X quang trong mắt giáo sư quét tới thì Thu Thiên không tự chủ được lui về sau hai bước, nhưng ánh mắt của giáo sư chỉ dừng lại có 0.000001 giây ở trên người Thu Thiên, liền lập tức dời đi.
Mặc dù dáng dấp của cô học trò cưng này của ông quả thật rất đẹp, thậm chí khiến cho người ta không dời tầm mắt được; nhưng cô học trò cưng này của ông không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, học trò cưng tựa như nàng tiên không dính khói bụi trần gian, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo nhất từ khi ông dạy học tới nay. Làm sao có thể là cô đây? Ha ha, không thể nào.
Giáo sư giống như đã nhận định bạn gái của tên con trai nào đó hẳn là một trong số những học sinh nữ không đứng đắn sau lưng ông, vì vậy mới mỉm cười hiền hòa: “Tiểu Kỷ à, bạn gái của em là người nào vậy?”
Mau tìm ra đi, tìm ra, cần cho đứa nhỏ kia một nụ cười yêu thương tựa ánh mặt trời.
Kỷ Tri Viễn nghe xong, đôi môi khêu gợi của anh cong lên, phong tình vạn chủng cười một tiếng.
Nụ cười này, khiến mọi người nghiêng đổ vì anh, nhưng Thu Thiên lại rét lạnh.
Bởi vì cô quá rõ, khi anh cười như vậy có nghĩa là gì…
Quả nhiên, người con trai nào đó đi thẳng về phía cô, giống như những người khác không hề tồn tại, đưa bàn tay ấm áp của anh đến trước mặt cô: “Thu Thiên.”
“Thu, Thu, Thu, Thu, Thu Thiên.” Khuôn mặt mập mạp của giáo sư vô cùng kích động run rẩy.
Tay trái không cầm giáo án khẽ run giơ lên, di chuyển qua lại giữa chàng trai và cô gái nào đó.
Hiển nhiên, tâm hồn của giáo sư đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi.
Kỷ Tri Viễn vô cùng tự nhiên cầm lấy túi xách đeo chéo trên tay cô, một tay khác vòng qua vai của cô, ung dung nhìn về phía giáo sư: “Bạn gái của em ạ.”
Giống như tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với cô, tất cả bạn bè đại học L có mặt tại chỗ rõ ràng nghe được tiếng tim của mình vỡ vụn ra thành từng mảnh; gì vậy, giáo sư là người tan nát cõi lòng nghiêm trọng nhất.
Trên thực tế, giáo sư hướng dẫn đang muốn qua ít ngày nữa, giới thiệu Thu Thiên cho bạn học của em gái cháu ngoại cậu Ba của cô Tư của thím Hai của anh họ ông, một người tài tuấn có bằng MBA mới vừa trở về từ Mĩ.
Dù sao chỉ có người ưu tú như vậy mới có thể xứng đôi với học trò cưng xuất sắc của ông.
Không ngờ, thế nhưng lại để người ta nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh chân đến trước rồi sao?
Cũng không phải là Kỷ Tri Viễn không ưu tú, đương nhiên là anh ưu tú.
Nhưng mà, nhưng mà ông rất muốn cô gái nhỏ tựa như cô tiên nữ này có thể trở thành thân thích của mình! Coi như quan hệ vòng vèo một chút cũng không sao đâu mà!
Nhưng giáo sư lại quên, đâu phải chỉ vòng vèo một chút, có phải quả thật vòng vèo cách xa vạn dặm không?
Mắt thấy Kỷ Tri Viễn cùng Thu Thiên đứng chung một chỗ, nhất định chính là một đôi người đẹp hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, trong nháy mắt giáo sư lại cảm động.
Mặc kệ như thế nào, dù gì tên Kỷ Tri Viễn này thật tinh mắt, cô gái xinh đẹp nhất đại học L đến mức giáo sư yêu thích cũng bị anh lừa gạt làm bạn gái, còn có thể không tinh mắt sao?
Lại đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc khuôn mặt run rẩy của giáo sư kia cũng khôi phục lại bình thường, nghiêm túc nhìn anh hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Bạn học Giang Thu Thiên của chúng ta rất được hoan nghênh, cũng làm cho giáo sư chúng tôi rất yêu thích.”
Ngụ ý, thằng nhóc cậu có thể tìm được cô làm bạn gái, vậy thì thật may mắn đấy, ô ô ô ô ~
Xin không cần hoài nghi, tiếng ô ô này phát ra từ đâu, thật ra bởi vì giáo sư quá kích động, tiếng kêu này không kiềm chế được mà có chút nghẹn ngào, sau đó rốt cuộc cũng giang chân già ra chạy như điên rời đi.
Hiện trường, chỉ để lại một đám bạn học mặt co quắp của Thu Thiên.
Bởi vì, tên con trai nào đó khẽ cười với mọi người, cực kỳ lịch sự bỏ lại một câu: “Cám ơn mọi người trước kia đã yêu quý Thu Thiên nhà tôi.” Sau đó khẽ mỉm cười nhìn về phía tất cả bạn học đang có mặt dùng vẻ mặt buồn bã nhìn về phía Thu Thiên.
Nụ cười này, nhất định phải nói một chút, bởi vì trong lịch sự lại mang theo mùi cảnh cáo, giống như đang cảnh cáo những tên con trai khác: Về sau xin đừng có bất kỳ ý nghĩ bất chính nào đối với Thu Thiên nhà này, nếu không…
Tất cả cậu con trai không khỏi giật mình.
Mà đang lúc tất cả cậu con trai mất hồn thì anh đã sớm dịu dàng cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Đi thôi.”
Thu Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn về phía giáo sư rời đi, chấp nhận hiện thực chuyện tình cảm hoàn toàn bộc lộ ra ngoài ánh sáng rồi.
Hai người cùng nhau rời đi, ngay cả bóng lưng cũng xứng đôi như vậy, mọi người nhìn thấy không khỏi cảm khái.
Quả thật là xứng đôi, ôi, xứng đôi.
Đi giữa đường mòn trong vườn trường đại học L, ngọn cây vào đầu mùa xuân đã đâm chồi xanh.
Anh nắm tay của cô, bàn tay to ấm áp mà rộng lớn bao quanh tay nhỏ bé của cô.
Thu Thiên không nói một câu mà chỉ an tĩnh đi, giả vờ không chú ý tới cặp mặt đen sâu thẳm của người bên cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn mình.
Cuối cùng vẫn không đỡ được đợt tấn công bằng ánh mắt của tên nào đó, khẽ nâng đầu lườm anh.
“Vì sao phải công khai trực tiếp như vậy?”
Đã có thể tưởng tượng được, khi ngày mai tới trường học, ánh mắt của giáo sư và các bạn học sẽ có bao nhiêu nhiệt tình, bao nhiêu yêu thích rồi.
“Chỉ là trình bày một sự thật mà thôi.” Tên con trai nào đó từ chối cho ý kiến, tiến lại gần, hôn trộm lên má cô một cái.
“Kỷ Tri Viễn!” Thu Thiên khẽ gọi tên của anh, lại vội vàng nhìn xem bốn phía, xác định không ai thấy mới vỗ ngực một cái định thần.
Ở đây là trường học, cô cũng cũng không muốn bị bạn học quen biết nhìn thấy cô và bạn trai mình làm gì đó.
Không phải cô sợ bị người khác biết mình yêu đương.
Chỉ là không hy vọng mình và người kia trở thành đề tài cho người khác buôn chuyện, hơn nữa, nếu như hai người bọn họ đang hôn nhau… bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đâu…
Được rồi, cô thừa nhận thật ra thì mình vẫn là một người rất bảo thủ rất bảo thủ đấy.
Không chỉ Thu Thiên, thật ra thì tên con trai kia cũng không nguyện ý biểu diễn màn thân mật trước mặt người khác.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là lúc nào anh cũng có thể che giấu tình cảm của mình đối với cô, càng không có nghĩa là anh có thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào có âm mưu rình rập người đẹp của anh.
Không phải anh không nhìn ra, toàn bộ ánh mắt của những tên con trai kia đều dính lên trên người cô.
Chỉ là cô bé này chậm tiêu, rõ ràng bản thân rất quyến rũ, lại không biết gì cả.
Nếu đã như vậy, anh cũng không để ý mà biểu diễn một chút trước mặt mọi người, huống chi thể hiện cũng là chuyện mà anh muốn làm nhất mỗi lần nhìn thấy cô.
Đương nhiên, Thu Thiên cũng đã sang Thanh Hoa rồi, khí chất của cô như thế mà đi giữa vườn trường ở Thanh Hoa càng làm cho người ta khó dời tầm mắt.
Nếu như không phải anh kịp thời xuất hiện, sợ rằng lại không biết đưa tới bao nhiêu ruồi bọ
Nhưng mà, tình huống lúc đó cũng khá giống với hôm nay, vừa định tiếp cận người đep, thấy Kỷ Tri Viễn vừa xuất hiện, lại còn lấy tư thế ôm bả vai người đẹp đầy chiếm hữu, những người kẻ đều tản ra như chim thú.
Kỷ Tri Viễn chững chạc, thái độ khác ngày thường, nắm tay bạn gái của mình đi ngang qua phòng ăn của trường Thanh Hoa.
Chẳng lẽ đây chính là cách tuyên bố chiếm hữu của đàn ông sao?
Thu Thiên cũng từng hỏi người con trai nào đó: “Anh rất sợ em di tình biệt luyến sao (*)?”
(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa.
Tên con trai nào đó thong dong nói: “Em sẽ như vậy à?”
Thu Thiên lập tức lắc đầu: “Sẽ không.” Nhưng mà coi như sẽ không, anh cũng không cần bày vẻ mặt bình tĩnh như vậy chứ, dù gì cũng nên thể hiện vẻ mặt hoang mang sợ hãi chứ.
Tên con trai nào đó nhếch môi không đàng hoàng cười một tiếng: “Cả người anh đều là của em rồi, coi như muốn dời cũng phải mang theo anh cùng nhau dời.”
Nói xong, ánh mắt cám dỗ đến gần cô, lại là một đôi mắt xinh đẹp.
Nếu như Thu Thiên còn tiếp tục hỏi.
Mỗi lúc như thế, người con trai nào đó sẽ nhàn nhã nhắc nhở cô: “Em quên chuyện anh hiến tặng nụ hôn đầu cho em rồi à?”
Được rồi, Thu Thiên thừa nhận, quả thật cô không có cách nào đối phó với chiêu này của anh.
Ai bảo có người, vào một vài thời điểm nào đấy quả thật vô sỉ đạt đến trình độ đỉnh cao, độ phòng bị quá cao, lực công kích kia không đánh tan được da mặt dày của anh.
Rõ ràng mỗi lần đều do anh nhào lên công kích miệng của cô trước, hơn nữa công kích nhiều lần.
Anh cũng có lý do của anh: “Không đành lòng để bạn gái thân ái quá vất vả” cho nên anh mới chủ động khởi xướng dây dưa răng môi, mà người nào đó chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Mặc dù nhiều khi, cũng không biết khi nào người đó có ý định chủ động như thế…
Nói tóm lại, giữa cô và anh nói không rõ ràng là được rồi.
Xét thấy nhiều lần kinh nghiệm trong quá khứ, cho nên Thu Thiên chỉ lại lườm anh, nói một câu muốn đi thư viện mượn sách, liền tự mình đi về phía thư viện của đại học L trước, mà sau lưng, tên con trai nào đó vẫn mỉm cười đi theo như cũ.
Dù sao thỉnh thoảng nhìn dáng vẻ nổi giận của cô sư tử nhỏ đáng yêu này là một chuyện khiến anh cảm thấy khá đáng yêu.
Gò má hồng phồng lên, mỗi lần đều khiến anh muốn bắt lấy rồi nuốt luôn cô vào bụng.
Bất quá, đáng tiếc không thể.
Ai bảo cô bé nhà anh là đứa trẻ thuần khiết đây? Cho nên anh đã sớm chuẩn bị kháng chiến lâu dài xong rồi.
Thu Thiên vui vẻ chạy vào trong thư viện trước khi cô thủ thư tan sở, kiểm tra lên xuống, lại phát hiện không có quyển sách kia, lập tức liền ỉu xìu giống như cà nhiễm sương.
Vào thời điểm này, tên con trai nào đó rất chủ động đứng dậy.
“Không tìm được sách sao?”
Cô gái nào đó gật đầu.
“Vậy đến thư viện phía tây xem một chút thôi.” Vừa đúng có thể cùng nhau ăn cơm tối, ăn cơm tối xong sẽ đi dạo một chút, sau đó anh sẽ lái xe đưa cô về nhà.
Thu Thiên suy xét, cảm thấy ý tưởng không tệ, vì vậy ngoan ngoãn đi theo Kỷ Tri Viễn lên xe.
Mặc dù cũng không phải lần đầu tiên hai người tới tòa cao ốc thư viện ở phía tây, nhưng bởi vì là nơi lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, cho nên có cảm tình vô hình với nơi này.
Như mong muốn Thu Thiên tìm được quyển sách, hai người đi tới tầng một, thần giao cách cảm đồng thời nhìn về phía một vị trí thưa thớt dành cho độc giả.
Trong nháy mắt đó, bọn họ đều hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau.
Thu Thiên không nhịn được tò mò níu chặt tay áo của anh lại, hỏi “Lúc ấy anh thật sự chỉ nghe giọng nói của em liền nhận ra là em rồi sao?”
Tên con trai nào đó nhướng mày: “Đó là đương nhiên.”
Lúc ấy, anh nghe thấy giọng nói nhỏ của một người, liền bất giác hướng về bên này.
Chỉ là không ngờ, chỉ liếc mắt một cái, liền thấy được cô.
Có một bên mặt rất xinh đẹp, dáng vẻ an tĩnh xem sách, chỉ với một lần trông thấy liền không khỏi khiến anh động lòng.
Rất kỳ quái, anh đã cảm thấy người đó hẳn phải là cô.
Đương nhiên, anh cũng không thể hoàn toàn khẳng định, anh cũng từng nghĩ tới, nếu như không phải, vậy đương nhiên là chỉ gặp thoáng qua.
Nhưng chuyện đời hàng ngày lại trùng hợp như vậy, rốt cuộc là anh sớm có dự cảm, hay tất cả toàn bộ chuyện này, thật sự sâu xa bên trong đã sớm định như vậy rồi.
Lúc anh quyết định xoay người, cô gái ngượng ngùng vì không cẩn thận đụng phải tay anh lại có giọng nói mà anh rất quen thuộc.
Loại cảm giác đó rất khó nói rõ, là động lòng như thế nào, khó có thể tự kiềm chế ra sao.
Lại là cô, lại là cô, thật sự là cô.
Cô gái chưa từng gặp mặt này lại dùng nội tâm của cô bắt lấy tất cả lực chú ý của anh từng chút từng chút một, Thu Thiên.
Thăm lại chốn xưa, hai người nhìn nơi quen thuộc, cảnh tượng gặp mặt thoáng qua như chuyện của ngày hôm qua.
Có một câu nói như vậy: Vào đúng thời điểm gặp đúng người là chuyện rất hạnh phúc.
Điều anh may mắn nhất chính là gặp cô.
Trong biển người mênh mông lại gặp được cô.
Sau này, bốn mùa đều là Thu Thiên (*), chỉ có cô, chỉ có cô.
(*) Thu Thiên: mùa thu.
Nhớ tới chuyện bọn họ quen biết, bọn họ cãi nhau, thậm chí sáng sớm năm giờ bọn họ bò dậy kết hôn trong trò chơi…
Nhiều đoạn ngắn như vậy, mỗi hình ảnh mà giờ phút này nghĩ đến, tất cả đều tràn đầy hạnh phúc nhỏ bé, từng chút từng chút lấp đầy con tim.
Thu Thiên không khỏi mỉm cười, ngước mắt nhìn anh.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của cô, cúi người, tròng mắt đen chứa một mảnh nhu tình: “Anh vẫn luôn muốn nói cho em biết.”
“Hả?”
“Gặp em là điều may mắn nhất của anh.”
“Em cũng luôn muốn nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
Gặp anh, thật ra cũng là điều may mắn nhất của em…
(Kết thúc)
Beta: Tịnh Hảo
Có những tình cảm, thỉnh thoảng sẽ bởi vì ngượng ngùng mà không biết mở miệng như thế nào.
Nhưng mà có lúc, khi chúng ta xác định đối phương chính là người đó thì thật sự không cần che giấu nữa.
Sau khi làm nhiệm vụ Ẩn Tàng xong, quan hệ giữa chàng trai nào đó và cô gái nào đó nhanh chóng phát triển.
Cái này, điều gọi là nhanh chóng phát triển, ý chỉ tình cảm được khai thông.
Dĩ nhiên, giữa hai người bọn họ vẫn rất thuần khiết.
Thuần khiết là gặp mặt chỉ hôn môi…
Nếu có gì hơn, thì đó là thay đổi địa điểm hôn nhau.
Không phải bởi vì Thu Thiên không để cho Kỷ Tri Viễn đến khu nhà của cô, mà bởi vì nghỉ đông kết thúc, bọn họ có thể quang minh chánh đại gặp nhau vào ban ngày, nắm nhỏ bé, đi dạo phố gì đó.
Người con trai nào đó càng khiến cho Thu Thiên bất ngờ, chạy đến đại học L đón cô tan lớp.
Đã từng có khoảng thời gian, cũng không ít người cho rằng người con trai đó học đại học L.
Rốt cuộc là trai đẹp của khoa nào thế này, dáng dấp lại anh tuấn như vậy, quả thật có thể nói là hoàn mỹ.
Giơ tay, nhấc chân, cũng khiến người ta khó mà rời tầm mắt.
Người đầu tiên nhận ra Kỷ Tri Viễn, không phải là những học sinh kia, mà là giáo sư ở học viện kiến trúc của đại học L.
Một buổi chiều có giờ học, Thu Thiên học xong tiết học đi ra khỏi phòng học xếp theo hình bậc thang, thì nhìn thấy tên con trai nào đó dựa nghiêng vào lan can cầu thang của phòng học, mặc áo len màu trắng, quần dài đen thông thường. Ánh nắng chiều chiếu vào trên người anh, như dát lên người anh một tầng ánh vàng thật dày.
Phong cách phong nhã, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo vài phần lười biếng, vài phần mê hoặc, gần như hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Thu Thiên liền đột nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi của vị giáo sư bên cạnh, sau đó cơ thể mập mạp của vị giáo sư kia vèo một cái đã vọt tới trước mặt tên con trai nào đấy, dùng ánh mắt vô cùng hiền lành rất nhiệt tình nhìn chằm chằm anh.
“A, đây không phải là Tiểu Kỷ bên Thanh Hoa sao!”
Trong một lần họp mặt giao lưu giữa các kiến trúc sư cả nước, Kỷ Tri Viễn và giáo sư nghiên cứu sinh của anh vừa đúng lúc gặp mặt giáo sư của Thu Thiên trong buổi họp ấy, hơn nữa còn rất trùng hợp lại ngồi ở vị trí khá gần nhau.
Một học sinh vừa ưu tú vừa xuất sắc như vậy, đương nhiên ấn tượng khắc rất sâu. Chỉ là giáo sư có chút nghi ngờ, cậu học sinh ưu tú này đến đại học L để…
Kỷ Tri Viễn rất lễ phép chào hỏi giáo sư, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua Thu Thiên đang chuẩn bị len lén chuyển đến khu vực an toàn, khẽ mỉm cười.
“Em tới đón bạn gái tan học.”
“Đón bạn gái!!” Giáo sư cảm thấy như mở cờ trong bụng, đôi mắt lanh lợi lập tức càn quét đám học trò cưng ở sau lưng ông.
Cậu nhân tài nổi danh ở Thanh Hoa lại đến tìm học sinh đại học L của ông làm bạn gái, không thể không nói, ánh mắt của thằng nhóc này thật đúng là… Thật đúng là… Ừm, rất khác biệt đấy!
Sau khi giáo sư càn quét hết mấy gương mặt của đám học trò sau lưng, màu sắc trên khuôn mặt liên tục biến đổi.
Phải biết rằng tuy là mang danh học viện khoa học tự nhiên đại học L, người đẹp ít như mò kim đáy biển, nói như vậy, nhất định thằng nhóc này nhìn trúng phẩm chất cao quý và thế giới tinh thần phong phú của đám học sinh ông! Không sai, nhất định như vậy!
Chờ ông tìm ra là ai, lần sau gặp lại thầy cô ở trường học khác, nhất định phải nói chuyện này ra mới được, chứng minh học sinh nữ của đại học L bọn họ cũng có thể câu được chàng trai tài hoa đẹp trai!
Tính ra thì quả thật tài nguyên ở đại học L cực kì thưa thớt, nếu muốn tìm cô gái đẹp vậy khó càng thêm khó.
Nhưng mà giáo sư à, thầy cũng không cần trực tiếp như vậy chứ?
Thật ra thì suy nghĩ trong lòng của giáo sư không bao gồm Thu Thiên.
Bởi vì Thu Thiên trong lòng giáo sư hướng dẫn, cô thật sự quá ưu tú.
Lúc tia X quang trong mắt giáo sư quét tới thì Thu Thiên không tự chủ được lui về sau hai bước, nhưng ánh mắt của giáo sư chỉ dừng lại có 0.000001 giây ở trên người Thu Thiên, liền lập tức dời đi.
Mặc dù dáng dấp của cô học trò cưng này của ông quả thật rất đẹp, thậm chí khiến cho người ta không dời tầm mắt được; nhưng cô học trò cưng này của ông không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, học trò cưng tựa như nàng tiên không dính khói bụi trần gian, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo nhất từ khi ông dạy học tới nay. Làm sao có thể là cô đây? Ha ha, không thể nào.
Giáo sư giống như đã nhận định bạn gái của tên con trai nào đó hẳn là một trong số những học sinh nữ không đứng đắn sau lưng ông, vì vậy mới mỉm cười hiền hòa: “Tiểu Kỷ à, bạn gái của em là người nào vậy?”
Mau tìm ra đi, tìm ra, cần cho đứa nhỏ kia một nụ cười yêu thương tựa ánh mặt trời.
Kỷ Tri Viễn nghe xong, đôi môi khêu gợi của anh cong lên, phong tình vạn chủng cười một tiếng.
Nụ cười này, khiến mọi người nghiêng đổ vì anh, nhưng Thu Thiên lại rét lạnh.
Bởi vì cô quá rõ, khi anh cười như vậy có nghĩa là gì…
Quả nhiên, người con trai nào đó đi thẳng về phía cô, giống như những người khác không hề tồn tại, đưa bàn tay ấm áp của anh đến trước mặt cô: “Thu Thiên.”
“Thu, Thu, Thu, Thu, Thu Thiên.” Khuôn mặt mập mạp của giáo sư vô cùng kích động run rẩy.
Tay trái không cầm giáo án khẽ run giơ lên, di chuyển qua lại giữa chàng trai và cô gái nào đó.
Hiển nhiên, tâm hồn của giáo sư đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi.
Kỷ Tri Viễn vô cùng tự nhiên cầm lấy túi xách đeo chéo trên tay cô, một tay khác vòng qua vai của cô, ung dung nhìn về phía giáo sư: “Bạn gái của em ạ.”
Giống như tuyên bố quyền sở hữu của anh đối với cô, tất cả bạn bè đại học L có mặt tại chỗ rõ ràng nghe được tiếng tim của mình vỡ vụn ra thành từng mảnh; gì vậy, giáo sư là người tan nát cõi lòng nghiêm trọng nhất.
Trên thực tế, giáo sư hướng dẫn đang muốn qua ít ngày nữa, giới thiệu Thu Thiên cho bạn học của em gái cháu ngoại cậu Ba của cô Tư của thím Hai của anh họ ông, một người tài tuấn có bằng MBA mới vừa trở về từ Mĩ.
Dù sao chỉ có người ưu tú như vậy mới có thể xứng đôi với học trò cưng xuất sắc của ông.
Không ngờ, thế nhưng lại để người ta nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh chân đến trước rồi sao?
Cũng không phải là Kỷ Tri Viễn không ưu tú, đương nhiên là anh ưu tú.
Nhưng mà, nhưng mà ông rất muốn cô gái nhỏ tựa như cô tiên nữ này có thể trở thành thân thích của mình! Coi như quan hệ vòng vèo một chút cũng không sao đâu mà!
Nhưng giáo sư lại quên, đâu phải chỉ vòng vèo một chút, có phải quả thật vòng vèo cách xa vạn dặm không?
Mắt thấy Kỷ Tri Viễn cùng Thu Thiên đứng chung một chỗ, nhất định chính là một đôi người đẹp hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, trong nháy mắt giáo sư lại cảm động.
Mặc kệ như thế nào, dù gì tên Kỷ Tri Viễn này thật tinh mắt, cô gái xinh đẹp nhất đại học L đến mức giáo sư yêu thích cũng bị anh lừa gạt làm bạn gái, còn có thể không tinh mắt sao?
Lại đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc khuôn mặt run rẩy của giáo sư kia cũng khôi phục lại bình thường, nghiêm túc nhìn anh hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Bạn học Giang Thu Thiên của chúng ta rất được hoan nghênh, cũng làm cho giáo sư chúng tôi rất yêu thích.”
Ngụ ý, thằng nhóc cậu có thể tìm được cô làm bạn gái, vậy thì thật may mắn đấy, ô ô ô ô ~
Xin không cần hoài nghi, tiếng ô ô này phát ra từ đâu, thật ra bởi vì giáo sư quá kích động, tiếng kêu này không kiềm chế được mà có chút nghẹn ngào, sau đó rốt cuộc cũng giang chân già ra chạy như điên rời đi.
Hiện trường, chỉ để lại một đám bạn học mặt co quắp của Thu Thiên.
Bởi vì, tên con trai nào đó khẽ cười với mọi người, cực kỳ lịch sự bỏ lại một câu: “Cám ơn mọi người trước kia đã yêu quý Thu Thiên nhà tôi.” Sau đó khẽ mỉm cười nhìn về phía tất cả bạn học đang có mặt dùng vẻ mặt buồn bã nhìn về phía Thu Thiên.
Nụ cười này, nhất định phải nói một chút, bởi vì trong lịch sự lại mang theo mùi cảnh cáo, giống như đang cảnh cáo những tên con trai khác: Về sau xin đừng có bất kỳ ý nghĩ bất chính nào đối với Thu Thiên nhà này, nếu không…
Tất cả cậu con trai không khỏi giật mình.
Mà đang lúc tất cả cậu con trai mất hồn thì anh đã sớm dịu dàng cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Đi thôi.”
Thu Thiên bất đắc dĩ liếc nhìn về phía giáo sư rời đi, chấp nhận hiện thực chuyện tình cảm hoàn toàn bộc lộ ra ngoài ánh sáng rồi.
Hai người cùng nhau rời đi, ngay cả bóng lưng cũng xứng đôi như vậy, mọi người nhìn thấy không khỏi cảm khái.
Quả thật là xứng đôi, ôi, xứng đôi.
Đi giữa đường mòn trong vườn trường đại học L, ngọn cây vào đầu mùa xuân đã đâm chồi xanh.
Anh nắm tay của cô, bàn tay to ấm áp mà rộng lớn bao quanh tay nhỏ bé của cô.
Thu Thiên không nói một câu mà chỉ an tĩnh đi, giả vờ không chú ý tới cặp mặt đen sâu thẳm của người bên cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn mình.
Cuối cùng vẫn không đỡ được đợt tấn công bằng ánh mắt của tên nào đó, khẽ nâng đầu lườm anh.
“Vì sao phải công khai trực tiếp như vậy?”
Đã có thể tưởng tượng được, khi ngày mai tới trường học, ánh mắt của giáo sư và các bạn học sẽ có bao nhiêu nhiệt tình, bao nhiêu yêu thích rồi.
“Chỉ là trình bày một sự thật mà thôi.” Tên con trai nào đó từ chối cho ý kiến, tiến lại gần, hôn trộm lên má cô một cái.
“Kỷ Tri Viễn!” Thu Thiên khẽ gọi tên của anh, lại vội vàng nhìn xem bốn phía, xác định không ai thấy mới vỗ ngực một cái định thần.
Ở đây là trường học, cô cũng cũng không muốn bị bạn học quen biết nhìn thấy cô và bạn trai mình làm gì đó.
Không phải cô sợ bị người khác biết mình yêu đương.
Chỉ là không hy vọng mình và người kia trở thành đề tài cho người khác buôn chuyện, hơn nữa, nếu như hai người bọn họ đang hôn nhau… bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đâu…
Được rồi, cô thừa nhận thật ra thì mình vẫn là một người rất bảo thủ rất bảo thủ đấy.
Không chỉ Thu Thiên, thật ra thì tên con trai kia cũng không nguyện ý biểu diễn màn thân mật trước mặt người khác.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là lúc nào anh cũng có thể che giấu tình cảm của mình đối với cô, càng không có nghĩa là anh có thể dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào có âm mưu rình rập người đẹp của anh.
Không phải anh không nhìn ra, toàn bộ ánh mắt của những tên con trai kia đều dính lên trên người cô.
Chỉ là cô bé này chậm tiêu, rõ ràng bản thân rất quyến rũ, lại không biết gì cả.
Nếu đã như vậy, anh cũng không để ý mà biểu diễn một chút trước mặt mọi người, huống chi thể hiện cũng là chuyện mà anh muốn làm nhất mỗi lần nhìn thấy cô.
Đương nhiên, Thu Thiên cũng đã sang Thanh Hoa rồi, khí chất của cô như thế mà đi giữa vườn trường ở Thanh Hoa càng làm cho người ta khó dời tầm mắt.
Nếu như không phải anh kịp thời xuất hiện, sợ rằng lại không biết đưa tới bao nhiêu ruồi bọ
Nhưng mà, tình huống lúc đó cũng khá giống với hôm nay, vừa định tiếp cận người đep, thấy Kỷ Tri Viễn vừa xuất hiện, lại còn lấy tư thế ôm bả vai người đẹp đầy chiếm hữu, những người kẻ đều tản ra như chim thú.
Kỷ Tri Viễn chững chạc, thái độ khác ngày thường, nắm tay bạn gái của mình đi ngang qua phòng ăn của trường Thanh Hoa.
Chẳng lẽ đây chính là cách tuyên bố chiếm hữu của đàn ông sao?
Thu Thiên cũng từng hỏi người con trai nào đó: “Anh rất sợ em di tình biệt luyến sao (*)?”
(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa.
Tên con trai nào đó thong dong nói: “Em sẽ như vậy à?”
Thu Thiên lập tức lắc đầu: “Sẽ không.” Nhưng mà coi như sẽ không, anh cũng không cần bày vẻ mặt bình tĩnh như vậy chứ, dù gì cũng nên thể hiện vẻ mặt hoang mang sợ hãi chứ.
Tên con trai nào đó nhếch môi không đàng hoàng cười một tiếng: “Cả người anh đều là của em rồi, coi như muốn dời cũng phải mang theo anh cùng nhau dời.”
Nói xong, ánh mắt cám dỗ đến gần cô, lại là một đôi mắt xinh đẹp.
Nếu như Thu Thiên còn tiếp tục hỏi.
Mỗi lúc như thế, người con trai nào đó sẽ nhàn nhã nhắc nhở cô: “Em quên chuyện anh hiến tặng nụ hôn đầu cho em rồi à?”
Được rồi, Thu Thiên thừa nhận, quả thật cô không có cách nào đối phó với chiêu này của anh.
Ai bảo có người, vào một vài thời điểm nào đấy quả thật vô sỉ đạt đến trình độ đỉnh cao, độ phòng bị quá cao, lực công kích kia không đánh tan được da mặt dày của anh.
Rõ ràng mỗi lần đều do anh nhào lên công kích miệng của cô trước, hơn nữa công kích nhiều lần.
Anh cũng có lý do của anh: “Không đành lòng để bạn gái thân ái quá vất vả” cho nên anh mới chủ động khởi xướng dây dưa răng môi, mà người nào đó chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Mặc dù nhiều khi, cũng không biết khi nào người đó có ý định chủ động như thế…
Nói tóm lại, giữa cô và anh nói không rõ ràng là được rồi.
Xét thấy nhiều lần kinh nghiệm trong quá khứ, cho nên Thu Thiên chỉ lại lườm anh, nói một câu muốn đi thư viện mượn sách, liền tự mình đi về phía thư viện của đại học L trước, mà sau lưng, tên con trai nào đó vẫn mỉm cười đi theo như cũ.
Dù sao thỉnh thoảng nhìn dáng vẻ nổi giận của cô sư tử nhỏ đáng yêu này là một chuyện khiến anh cảm thấy khá đáng yêu.
Gò má hồng phồng lên, mỗi lần đều khiến anh muốn bắt lấy rồi nuốt luôn cô vào bụng.
Bất quá, đáng tiếc không thể.
Ai bảo cô bé nhà anh là đứa trẻ thuần khiết đây? Cho nên anh đã sớm chuẩn bị kháng chiến lâu dài xong rồi.
Thu Thiên vui vẻ chạy vào trong thư viện trước khi cô thủ thư tan sở, kiểm tra lên xuống, lại phát hiện không có quyển sách kia, lập tức liền ỉu xìu giống như cà nhiễm sương.
Vào thời điểm này, tên con trai nào đó rất chủ động đứng dậy.
“Không tìm được sách sao?”
Cô gái nào đó gật đầu.
“Vậy đến thư viện phía tây xem một chút thôi.” Vừa đúng có thể cùng nhau ăn cơm tối, ăn cơm tối xong sẽ đi dạo một chút, sau đó anh sẽ lái xe đưa cô về nhà.
Thu Thiên suy xét, cảm thấy ý tưởng không tệ, vì vậy ngoan ngoãn đi theo Kỷ Tri Viễn lên xe.
Mặc dù cũng không phải lần đầu tiên hai người tới tòa cao ốc thư viện ở phía tây, nhưng bởi vì là nơi lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, cho nên có cảm tình vô hình với nơi này.
Như mong muốn Thu Thiên tìm được quyển sách, hai người đi tới tầng một, thần giao cách cảm đồng thời nhìn về phía một vị trí thưa thớt dành cho độc giả.
Trong nháy mắt đó, bọn họ đều hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau.
Thu Thiên không nhịn được tò mò níu chặt tay áo của anh lại, hỏi “Lúc ấy anh thật sự chỉ nghe giọng nói của em liền nhận ra là em rồi sao?”
Tên con trai nào đó nhướng mày: “Đó là đương nhiên.”
Lúc ấy, anh nghe thấy giọng nói nhỏ của một người, liền bất giác hướng về bên này.
Chỉ là không ngờ, chỉ liếc mắt một cái, liền thấy được cô.
Có một bên mặt rất xinh đẹp, dáng vẻ an tĩnh xem sách, chỉ với một lần trông thấy liền không khỏi khiến anh động lòng.
Rất kỳ quái, anh đã cảm thấy người đó hẳn phải là cô.
Đương nhiên, anh cũng không thể hoàn toàn khẳng định, anh cũng từng nghĩ tới, nếu như không phải, vậy đương nhiên là chỉ gặp thoáng qua.
Nhưng chuyện đời hàng ngày lại trùng hợp như vậy, rốt cuộc là anh sớm có dự cảm, hay tất cả toàn bộ chuyện này, thật sự sâu xa bên trong đã sớm định như vậy rồi.
Lúc anh quyết định xoay người, cô gái ngượng ngùng vì không cẩn thận đụng phải tay anh lại có giọng nói mà anh rất quen thuộc.
Loại cảm giác đó rất khó nói rõ, là động lòng như thế nào, khó có thể tự kiềm chế ra sao.
Lại là cô, lại là cô, thật sự là cô.
Cô gái chưa từng gặp mặt này lại dùng nội tâm của cô bắt lấy tất cả lực chú ý của anh từng chút từng chút một, Thu Thiên.
Thăm lại chốn xưa, hai người nhìn nơi quen thuộc, cảnh tượng gặp mặt thoáng qua như chuyện của ngày hôm qua.
Có một câu nói như vậy: Vào đúng thời điểm gặp đúng người là chuyện rất hạnh phúc.
Điều anh may mắn nhất chính là gặp cô.
Trong biển người mênh mông lại gặp được cô.
Sau này, bốn mùa đều là Thu Thiên (*), chỉ có cô, chỉ có cô.
(*) Thu Thiên: mùa thu.
Nhớ tới chuyện bọn họ quen biết, bọn họ cãi nhau, thậm chí sáng sớm năm giờ bọn họ bò dậy kết hôn trong trò chơi…
Nhiều đoạn ngắn như vậy, mỗi hình ảnh mà giờ phút này nghĩ đến, tất cả đều tràn đầy hạnh phúc nhỏ bé, từng chút từng chút lấp đầy con tim.
Thu Thiên không khỏi mỉm cười, ngước mắt nhìn anh.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối của cô, cúi người, tròng mắt đen chứa một mảnh nhu tình: “Anh vẫn luôn muốn nói cho em biết.”
“Hả?”
“Gặp em là điều may mắn nhất của anh.”
“Em cũng luôn muốn nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
Gặp anh, thật ra cũng là điều may mắn nhất của em…
(Kết thúc)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook