Thu Thiên, Mau Đến Đây
Chương 39: Trang sức ngọc bích

Sau khi rút lui về từ đại mạc, một mình Tây Hồ tổ đội, lúc đầu Tiêu Sái còn tưởng rằng tứ ca thân ái muốn chia sẻ vui sướng thắng lợi với bọn họ đấy.

Nào biết lời nói của tứ ca còn kích thích hơn lúc đánh bại Tử Thần.

“À? Cái gì cái gi? Lão tứ ngươi lặp lại lần nữa?” Thanh Sơn Bạch Lang tùy tùy tiện tiện hô.

“Đúng vậy, tứ ca, cầu xin chân tướng, cầu xin chi tiết a ~~~” Tiêu Sái mong đợi nhìn Tây Hồ

Ngay cả lão đại và lão tam đều cảm thấy không thể tin.

“Lão tứ, ngươi vừa nói, chúng ta không nghe lầm chứ?”

Dường như lão tứ vừa nói, Thu Thiên nhặt được dây chuyền ngọc bích? Hơn nữa, còn muốn chiếc nhẫn ngọc bích của lão tam?

Tây Hồ: “Không có nghe lầm.”

Tây Hồ: “Lão tam, lát nữa đưa chiếc nhẫn ngọc bích cho ta.”

“Chiếc nhẫn ngọc bích…” Lão tam vội đồng ý: “Được, lát nữa ta lấy trong kho ra.”

Sau khi cập nhật trò chơi, nhà mạng có một hoạt động, ở Thương Thành ra mắt bộ ngọc bích.

Tổng cộng một bộ có ba món: một là nhẫn, hai là thắt lưng, còn một cái là dây chuyền.

Bởi vì vẻ ngoài cực đẹp, lại không giới hạn, được người chơi RMB yêu thích thổi phồng theo đuổi.

Cái duy nhất không được hoàn mỹ là, mặc dù bộ ngọc bích này tốt, nhưng phải gom được đủ bộ, nếu tách ra riêng, chỉ có dây chuyền là tốt nhất, thuộc tính của nhẫn và thắt lưng chỉ là trung đẳng mà thôi.

Huống chi, trang sức ngọc bích cũng không phải có thể trực tiếp mua được ở Thương Thành, mà phải mua hộp gấm trong Thương Thành, sau đó mở ra.

Lúc ấy, Tiêu Sái thấy mới mẻ, la hét muốn mở mấy hộp. Lão đại và lão tam không ngăn được hắn, không thể làm gì khác hơn là mua hộp gấm trong bảo khố.

Vốn là không ôm hi vọng gì, bởi vì bộ ngọc bích là ngẫu nhiên, xác suất mở được vô cùng nhỏ.

Nhưng nhỏ thì nhỏ, tóm lại vẫn có, giống như rất nhiều người biết trúng năm trăm vạn là chuyện bánh bao lớn trên trời rơi xuống, nhưng thỉnh thoảng trong lòng vẫn có chút cầu may, đi mua hơn mấy vé xổ số. Cho dù không có năm trăm vạn, có thể trúng được 50 nguyên cũng cảm giác mình có một chút may mắn.

Tiêu Sái chắp tay trước ngực cầu xin GM phù hộ ba hộp gấm của hắn ra trang sức, Thanh Sơn chê cười hắn si tâm vọng tưởng.

Trùng hợp lúc này Tây Hồ login, lão đại liền đưa cho hắn hai cái hộp: “Lão tứ, ngươi tới đây mở hai cái cuối cùng thôi.”

Tây Hồ cười cười nhận lấy, Thanh Sơn Bạch Lang cũng nói: “Lão tứ à, muốn đi tìm nơi phong thủy bảo địa mở không?” Đá phục sinh không tệ, tam thức mỹ nữ NPC trong thành cũng được nha!

Tiêu Sái lại gần, liếc Thanh Sơn một cái: “Lão Nhị, sao ngươi lại có dạng này?

Ngươi cho rằng tứ ca sẽ mê tín như vậy sao?”

Thanh Sơn Bạch Lang: “Thì sao chứ!”

Tiêu Sái: “Lão nhị, không nên làm như vậy, chúng ta là thanh niên tốt thời đại mới, không thể qua mặt đại thần.” Cái tên trẻ con này, thật dọa người a.

Hai người tranh cãi, Tây Hồ đã thành thói quen, lấy hộp gấm liền thuận tay mở ra.

Tiêu Sái và Thanh Sơn Bạch Lang tranh cãi nữa ngày mới nhớ tới hai hộp gấm trên tay Tây Hồ, vì vậy lại gần, nháy nháy mắt hỏi: “Mở ra gì vậy?” Đoán chừng là một phù tăng công, nếu không là một trang bị nhỏ gì đó.

Tây Hồ mở hai món đồ đó trên kênh đội ngũ, hai người lập tức hóa đá!

Lại là chiếc nhẫn ngọc bích và thắt lưng!!!

Trên đời có từ gọi là may mắn, thế giới lại có loại người gọi là người may mắn.

“Tứ ca, ta yêu ngươi!~~~”

“Lão tứ, ngươi thật giỏi!”

Lời của hai người khiến mí mắt Tây Hồ giật giật, nhưng ngay lập tức hắn ho nhẹ nói: “Ai muốn?”

Mấy người đồng loạt khoác tay: “Ta không muốn.”

Mấy người bọn họ chơi trò chơi, mặc dù không coi là người chơi RMB, nhưng thỉnh thoảng sẽ nạp nguyên bảo, mỗi người một lần nạp một hai trăm, năm người thay phiên nhau dùng.

Cộng với bọn họ đánh phó bản, kiếm được không ít trang bị, cho dù không nạp RMB cũng có thể chơi ở trò chơi này. Cho nên trong kho hàng của họ cũng có chút đồ tốt.

Vốn là bộ trang sức ngọc bích phải có đầy đủ ba cái mới có ý tứ, hoặc cũng có thể là độc một dây chuyền, chỉ có chiếc nhẫn và thắt lưng thì kém hơn một chút.

Hơn nữa, bọn học mở hộp gấm này cũng là vì thỏa mãn lòng hiếu lì của lão ngũ Tiêu Sái, coi như mở ra, đoán chừng Tiêu Sái sẽ cầm khoe khoang trên kênh thế giới, sau đó ném vào kho hàng, cũng sẽ không bán trao tay.

Vì vậy bọn họ cũng không để chuyện này trong lòng, giống như mọi ngày, ném vào kho hàng, xem như làm kỉ niệm. Dù sao về sau ai muốn thì tới lấy là được.

Nói tới cũng đã hơn mấy tháng rồi, còn tưởng hai món đồ đó chỉ có thể để phủ bụi trong kho, không ngờ lại có thể tập hợp đủ bộ.

Nhưng việc làm bọn người lão tam kinh ngạc không phải là Tây Hồ muốn chiếc nhẫn ngọc bích, mà là sợi dây chuyền ngọc bích này.

Nếu như nhớ không lầm, dường như chỉ có bốn người có dây chuyền này? Hai người hình như không còn chơi nữa, một người khác không có giao tình, mà thường xuyên online nhất là…Mị Song?!

Lão tam hơi sững sờ, lập tức hỏi: “Cái dây chuyền ngọc bích này là của Mị Song à?”

Lão đại cũng sững sờ: “Nàng chịu bán?”

Bán? Vừa rồi bọn họ trở về từ trận đánh ở đại mạc được coi là khí thế ngất trời, ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, đến tột cùng là lão tứ dùng phương pháp gì khiến cho nữ nhân không bình thường đó bán dây chuyền cho hắn?

“A!” Tiêu Sái vỗ tay: “Ta biết rồi, nhất định là cô nương đó muốn lấy lòng tứ ca, nên liền cởi dây chuyền ra, dâng cho tứ ca.” Khẳng định còn vừa cởi vừa vứt mị nhãn cho tứ ca, PeiPei~ khinh bỉ!

“Ngươi nha, trong đầu chứa gì vây, đó là dây chuyền, có thể gọi là cởi sao?” Đoán chừng là thấy bang K và Tử Thần toàn bộ bị diệt, cho nên muốn cầm dây chuyền hối lộ lão tứ thôi.

Lão tứ là ai chứ! Thanh niên chính trực của một bang, làm sao có thể bị một sợi dây chuyền của nàng đả động?

Nhưng là…Thanh Sơn Bạch Lang lại cảm thấy không nói được, rốt cuộc là có gì không đúng?

Quả thật không nhìn được mấy huynh đệ thân như tay chân suy đoán như thể thiên mã hành không, không thể làm gì khác là gợi ý: “Điểm ác danh của nàng.”

Điểm ác danh trong trò chơi là giết người hành hung. Nếu như giết một người chơi vô tội, là điểm ác danh sẽ gia tăng, giết đến số lượng người nhất định sẽ lên bảng ác nhân. Mà người chơi trên bảng ác danh, một khi bị giết, sẽ bị rơi trang bị. Hơn nữa sẽ rơi ra món đồ thuộc tính tốt nhất.

Mị Song hoàn toàn là khách quen của bảng ác nhân.

Trong ngày thường, trong trò chơi không thể không có người đuổi giết những người chơi trên bảng ác nhân, nhất là những người chơi RMB trên bảng kia, càng thu hút không ít người chơi toàn lực đuổi giết.

Mặc dù ai cũng muốn tuôn ra trang bị, nhưng có vài người không ai dám động, tỷ như Xích Long, tỷ như Mị Song.

Không ai có thể vì trang bị bỏ đi trong serve mà trở thành kẻ địch với hai kẻ đứng đầu hai đại bang phái, thêm nữa hầu như bên cạnh Mị Song lúc nào cũng có vài hộ vệ. Dĩ nhiên, điều này có liên quan đến việc thao tác của nàng không tốt, bởi vì coi như không bị ai đuổi giết, khi đáng quái cũng dễ dàng bị giết. Có thể thấy được nàng ta có bao nhiêu chột dạ với thao tác của mình.

Dường như lão đại nghĩ đến điều gì, tay đang lau đại đao cũng dừng lại, chỉ chốc lát sau mới không xác định hỏi: “Nàng làm rơi đồ hả?”

Lão tam kinh ngạc: “Người nào giết?” Chẳng lẽ là thừa diệp hỗn chiến ra tay với nàng ta rồi hả?

Thế nhưng ngọc bích phải tập hợp đủ một bộ mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất mà. Trong serve này, ai có can đảm này, ai có thể gom đủ một bộ?

Hai người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nửa ngày mới thốt lên: “Sẽ không phải là…lão tứ ngươi…”

Tây Hồ không nói, chỉ là cười nhạt, gật đầu cam chịu.

Được mỗ nam xác nhận, mọi người xôn xao.

Tiêu Sái che mặt hoảng sợ: “Tứ ca, ngươi luân Mị Song!!”

Thanh Sơn đạp Tiêu Sái một cước: “Ngươi đó, có biết nói chuyện không?” Cái gì gọi là lão tứ luân nàng ta, nàng ta là gì, lão tứ để mắt sao? Còn luân cái P!

“Lão nhị~ sao lại đạp chân ta?” Tiêu Sái la lớn, hít sâu, làm cho không ít người trong quán Internet nhìn sang.

Thanh Sơn trừng mắt nhìn hắn, sau đó hạ thấp giọng: “Này không gọi là luân!”

“À? Vậy gọi là gì?”

“Cái này gọi là thay vợ báo thù!” Nam nhân thì phải như vậy, dám động đến người của mình, ai quản là nam hay nữ, trực tiếp diệt nha.

Lão tam trầm ngâm hồi lâu, vẫn có chút nghi vấn: “Nàng ta giết mấy người?” Cục diện hôm nay, tất cả mọi người đều có thể lên bảng ác nhân.

Dù sao qui định của trò chơi là như vậy, trong vòng một giờ giết năm người chơi vô tội, trên đầu lập tức biến thành màu đỏ hoặc đen, là trong vòng một giờ mở đỏ, chỉ cần đối phương cũng trong trạng thái mở đỏ, tùy tiện giết hai người là có trạng thái “Ác nhân”. Ở trạng thái ác nhân, chỉ cần tiếp tục hành hung, dù là chỉ giết một người cũng lập tức có thể bị bạo trang bị.

Mỗ nam đáp: “Cộng thêm Thu Thiên, vừa đủ ba người.”

“A a a~ tứ ca, chị dâu thân ái của ta bị giết?”

Chị dâu Thu Thiên thân ái của Tiêu Sái hắn, cư nhiên bị giết!

Ách, không đúng, vì sao dáng vẻ tứ ca lại bình tĩnh vậy? Không phải hắn vẫn dặn dò bọn họ phải chăm sóc Thu Thiên kĩ lưỡng sao?

Không phải là vì dây chuyền kia đi, chết một lần tổn thất 2% kinh nghiệm, mặc dù Thu Thiên cấp 58, 2% cũng không khó để luyện lại. Chỉ là giả thiết này làm cho bọn họ cảm thấy rất kích thích nha.

“Đúng vậy, lão tứ, rõ ràng ta để Thu Thiên tìm nơi an toàn ngây ngô, sao lại bị nữ nhân đó giết!”

Tiêu Sái đột nhiên vỗ đùi: “A, ta biết rõ ta biết rõ!”

Nhất định là chị dâu Thu Thiên chạy a chạy, chạy đến một góc hẻo lánh, sau đó không có chỗ để trốn, mới bị nữ nhân đó có cơ hội giết! Chị dâu đáng thương~~~ thật là yếu ớt~~

“Cũng có thể.” Lão đại gật đầu: “Trong đội ngũ phía sau có mấy MM Lưu Quang, thao tác đều không đến nỗi nào, hình như cũng bị Mị Song đó giết rồi.”

Thì ra là như vậy.

Nhưng nghi ngờ khác lại tới, nếu như lúc đó Mị Song đã giết người, vậy cũng rơi trang bị, sao lại không có ai giết nàng? Coi như bọn người La Hán đường không phát hiện, người của bang Lưu Quang cũng nên phát hiện chứ.

Trừ phi…Trừ phi người Lưu Quang không ai biết, trừ phi… Mị Song không nhận ra.

Thu Thiên không nhận ra, Mị Song cũng không nhận ra.

Chẳng lẽ Thu Thiên là “con mồi lớn” cuối cùng Tây Hồ ném cho Mị Song?

Tây Hồ khiêu mi: “Các ngươi muốn nghĩ như vậy, vậy thì coi như thế đi.”

Mấy ngươi đều bị suy nghĩ này kích động.

Không ngờ a không ngờ.

Không trách được lão tứ sẽ để Thu Thiên trở về đại mạc, bọn họ cũng không để ý, lão tứ làm việc lão luyện sao lại để Thu Thiên đi. Thì ra tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

An bài lão tam và hai GG khác, trước tiên bảo vệ Thu Thiên không bị thương tổn, tất nhiên Mị Song sẽ gọi người đến đặc biệt công kích bọn họ, trong lúc hỗn loạn, nhất định lão tam sẽ bảo Thu Thiên tìm nơi ngây ngô, mà đội ngũ phía sau là để trở lại ốc đảo nhỏ trên đại mạc.

Nơi đó trong địa đồ, đại thế có chút phức tạp, yêu cầu người chơi phải có thao tác tốt, nhảy là một loại trong đó. Tây Hồ hiển nhiên là hiểu rõ địa hình nơi đó như lòng bàn tay, mà hơn hết là hắn hiểu rõ thực lực của Thu Thiên và Mị Song vô cùng.

Cô nàng Mị Song đó thao tác không được, không ít người chơi già dặn kinh nghiệm cũng biết, nhưng thao tác của Thu Thiên cư nhiên có chút tài năng, vậy có phải nói rõ là, lão tứ đối với Thu Thiên…cái này cái đó cái này…hahaha.

Vì để Thu Thiên lấy được trang bị này, không tiếc mạo hiểm để Thu Thiên tham dự trong đó, cũng có Tây Hồ dám làm như thế. Thậm chí ngay cả Mị Song sẽ giết mấy người cũng đoán được, đại não lão tứ càng ngày càng hơn người a!!

Tiêu Sái rơi lệ rồi, nhưng đó là nước mắt sùng bái: “Tứ ca, ta nguyện ý vì ngươi~~ta nguyện ý vì ngươi ~~ a ~ a~nha ~ a!!”

Phía sau là tiếng kêu thảm thiết, là vị Thanh Sơn hung hăng đạp một cước.

Lão đại và lão tam thì vì kế hoạch kín đáo của Tây Hồ cảm thấy vô cùng vui mừng, đứa bé đã lớm rồi a, rốt cuộc biết sử dụng thủ đoạn nhỏ để bảo vệ nữ nhân của mình, bọn họ chính là thích nghe ngóng.

Tây Hồ lấy được hai thứ trang sức bích ngọc khác, liền rời khỏi đội ngũ, để cho bọn họ tiếp tục suy đoán đi.

Giờ phút này, không có chuyện gì quan trọng hơn là để nàng đeo bộ trang sức bích ngọc này.

Mà Thu Thiên không khỏi nhảy mũi liên tục mấy cái, đến tột cùng là có người nói về nàng hay là mẹ đang suy nghĩ về nàng đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương