Thú Thế Độc Sủng Thú Phu Ăn Cơm Đi!
-
Chương 3
Đàm Tiểu Thi nhanh chóng suy nghĩ nhưng cô nghĩ kiểu gì cũng không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này.
Cô lấy thiết bị liên lạc trên người ra xem, không có một chút tín hiệu nào.
.
Chẳng lẽ, thật sự giống như những cuốn tiểu thuyết cô đã đọc qua, xuyên qua?
Nghĩ, cô nhìn về phía người đàn ông mặt đầy cảnh xuân bên cạnh, ngoài ý muốn phát hiện miệng vết thương trên người hắn đã bắt đầu kết vảy.
Má, thật sự xuyên qua! Còn gặp quái vật!
Đàm Tiểu Thi ở trong lòng kêu gào, sau đó còn không đợi cô chửi thầm xong, người đàn ông kia vuốt những sợi tóc ra sau, đưa khuôn mặt tuấn tú tới gần cô: "Ngươi đã là giống cái bị lạc, vậy coi như là giống cái của ta đi!" Vừa nói hắn vừa ngửi ngửi trên người cô: "Chờ ngươi phát tình, chúng ta liền giao phối, sau đó sinh một oa nhãi con.
.
"
"A.
.
"
Hai chữ "nhãi con" còn chưa kịp ra khỏi miệng, Đàm Tiểu Thi liền thừa dịp Hill đang khom lưng, hai tay kéo cổ hắn xuống, gập chân lại, hung hăng nâng chân thúc một cú vào bụng hắn.
Lưu manh thối, động dục cái gì, giao phối cái gì, dám đánh chủ ý lên người Đàm Tiểu Thi cô!
"Tôi nói cho anh biết, ta mặc kệ nơi này là chỗ nào, nếu như anh còn nói thêm một câu nữa mạo phạm đến tôi cẩn thận tôi đánh anh răng rơi đầy đất!" Đàm Tiểu Thi, buông hắn ra, sau đó thập phần soái khí phủi phủi tay.
Lúc này Hill thống khổ nhăn mặt, đột nhiên không phòng ngừa bị đánh một cái thật sự là rất đau, nhưng mà để cho hắn giật mình đó là giống cái này muốn đánh gãy răng hắn?
Thiên a!
Mặc dù giống đực luôn ngoan ngoãn nghe theo yêu cầu của giống cái, nhưng nếu không có răng vậy chẳng phải hắn sẽ chết đói?
Nhưng khi hắn thấy bộ dáng tực giận của nàng liền cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, giống đực như thế nào có thể chọc giống cái tức giận đâu?
Bụng của hắn rất nhanh không cảm thấy đau nữa, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng xoa bụng, ủy khuất nói: "A.
.
Chờ chúng ta kết lữ, nếu ngươi thật sự muốn răng của ta, ta có thể cho ngươi một cái.
"
Hắn đang nói cái gì, cho cô một cái răng?
Đàm Tiểu Thi có chút ngốc, hắn thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?
"Ý tôi là tôi không có khả năng cùng anh kết lữ!"
Đàm Tiểu Thi hơi hơi nâng cằm nhìn về phía hắn, cô đang nói cho hắn biết, cô đang rất khó chịu, hắn nên nói chuyện cẩn thận.
Lần này Hill nghe hiểu rồi, đôi mắt hắn mở to, khí thế càng thêm mạnh mẽ: "Ngươi là giống cái ta nhặt được, ta chính là giống đực của ngươi!"
"Anh nhặt được tôi? Hình như là tôi cứu anh mới đúng?" Đàm Tiểu Thi nguy hiểm nheo mắt lại.
Hill bị đôi mắt nhỏ của giống cái làm cho tiểu tâm can run lên, nhưng đồ vật của mình nhất định phải giữ chặt, cho nên khí thế của hắn không những không giảm mà còn tăng lên: "Ngươi không có nhà, chính là ta nhặt!"
Đàm Tiểu Thi cảm thấy chính mình vô pháp cùng hắn nói chuyện, quên đi, cô không cần nói chuyện với dã nhân ở chỗ này, việc quan trọng hiện tại là ra khỏi khu rừng này!
Cho nên, cô liếc mắt nhìn Hill một cái, sau đó nhấc chân đi về phía trước.
Hill ngẩn ngơ, chớp mắt hai cái, mãi đến khi Đàm Tiểu Thi đi được mười mấy mét, hắn mới hỏi: "Giống cái, ngươi đi đâu?"
Đàm Tiểu Thi không nói chuyện cũng không có tạm dừng, tiếp tục đi về phía trước.
Hill gãi gãi tóc, hình như giống cái lại tức giận, về sau hắn nhất định phải tìm giống đực đã kết lữ học hỏi nhiều một chút, miễn cho luôn làm giống cái tức giận.
Trong lòng hạ quyết tâm, Hill liền nhấc chân đuổi theo.
Mặc dù trong lòng nôn nóng nhưng Đàm Tiểu Thi không dám quá liều lĩnh, dù sao nơi này có dã thú sinh sống.
Đàm Tiểu Thi vừa nhìn xung quanh, vừa nhìn kim la bàn, đi về phía Nam.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook