Thử Sinh Vi Quân Lưu
-
Chương 52: Phiên ngoại 1
Lại nói tiếp, vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi Quân Mặc Ngôn cùng Vị Ương tương nhận, hỗ tố tâm tràng(cùng nói ra tiếng lòng), vĩnh viễn tư thủ cùng nhau, Quân Mặc Vũ và Quân Vô Song ngồi chờ ở đại sảnh thật lâu cũng không thấy Tam ca xuất hiện, đành nghi hoặc nhìn nhau.
Tam ca vốn luôn rất đúng giờ, không rõ vì sao hôm nay lại chậm chạp không xuất hiện dùng tảo thiện. Hơn nữa, Mặc Tâm cũng không đi hầu hạ Tam ca, mà lại đứng ở chỗ này cười thầm không ngừng!
“Đã đủ chưa? Ta cũng không phải từ oa oa(búp bê sứ)! Đừng có đi sát phía sau ta!” Thấp thoáng, những người ngồi bên bàn cơm nghe được một thanh âm xa lạ vang lên từ trong nội đường.
“Không được, thân thể ngươi yếu đuối như thế, gầy tới trơ xương, ta sao có thể yên tâm?” Lập tức vang lên thanh âm mà bọn họ quen thuộc.
Chỉ là…..Quân Mặc Vũ không ngoài ý muốn phát hiện ra sự kinh ngạc trong đáy mắt Quân Vô Song.
Tam ca luôn luôn ôn nhu nho nhã…nào đã bao giờ nói ra những lời như vậy? Từ lần ám sát mười năm trước, cho dù đối mặt với bọn họ, hắn cũng chưa từng thực sự thân cận như vậy. Nhiều lắm cũng chỉ là cười rồi sờ sờ đầu bọn họ.
“Tam Nhi! Ngươi đừng bức ta phạt ngươi ngủ trên sàn nhà!” Hiển nhiên, chủ nhân của thanh âm xa lạ đã thẹn quá thành giận.
“Ương Nhi……”
“Đủ rồi! Đừng gọi cái tên kỳ quái như vậy! Ai cho phép ngươi không biết lớn nhỏ như thế? Tiếp tục gọi ta tiên sinh!”
“Nhưng là Ương Nhi………..”
“Quân Mặc Ngôn ————–!!! Ngươi cư nhiên dám động thủ động cước với ta ở đây, cẩn thận ta thực sự cho ngươi ngủ sàn nhà!”
“Được rồi! Được rồi! Ngươi đừng tức giận. Kì Tư nói qua tâm tình của ngươi không thể quá kích động!”
Quân Vô Song đã nhớ tới chủ nhân của thanh âm xa lạ này! Là Tư Quân thư đồng của Tam ca. Thế nhưng Tư Quân cũng sẽ không không đúng mực như vậy, hơn nữa Tam ca sao lại phải ăn nói khép nép nỗ lực lấy lòng một thư đồng.
Cuối cùng chủ nhân của hai thanh âm đều xuất hiện trong đại sảnh.
Chỉ thấy một người xa lạ gương mặt ửng hồng, đôi mắt sáng sủa ẩm ướt còn xen lẫn một chút tức giận, thân thể tựa hồ có chút đơn bạc. Bất quá, dù sao cũng phải nói người này rất đẹp!
Quân Mặc Vũ đương nhiên sẽ không cho rằng sự ửng hồng trên gương mặt y là đại biểu cho sức khỏe không tệ, nếu như đoạn đối thoại vừa rồi hắn không nghe được, có lẽ…
Đi ở đằng sau người kia chính là Tam ca của bọn họ, cằm của Quân Mặc Vũ và Quân Vô Song hầu như đều sắp trật khớp.
Bởi vì Tam ca vĩ đại nhất của bọn họ, lúc này giống như đứa ngốc cười khúc khích muốn lấy lòng ái nhân, người luôn luôn ổn trọng nho nhã như hắn bây giờ thậm chỉ còn động thủ động cước.
Khiến người xa lạ kia tát lên ‘tặc thủ’ (tay kẻ trộm) của hắn không ngừng!
“Gia, tiên sinh tảo thiện bắt đầu được chưa ạ?” Mặc Tâm run run khóe miệng, lời nói ra cũng đều có âm rung quỷ dị.
Thật tốt! Vô cùng tốt! Tiên sinh của chủ tử có thể trở về thật sự là quá tốt! Không chỉ khiến Gia khôi phục bình thường, mà nàng còn có thể xem kịch vui, nàng có thể dự đoán những ngày sau này sẽ thư thái đến thế nào.
Quân Mặc Ngôn cười cười, gật đầu ý bảo có thể bắt đầu dụng tảo thiện. Quay lại, không ngoài ý muốn phát hiện thần sắc khoa trương của hai tiểu gia khỏa khả ái kia.
“Đừng trừng, có trừng nữa nó cũng sẽ không rớt xuống dưới đâu.”
Phu quân của Quân Vô Song – Lạc Quân cường gượng vươn tay đem cái cằm đã trật khớp của nàng nạp lại.
Biểu hiện dị thường của đại cửu tử(anh vợ) cũng khiến hắn gật mình không nhỏ. Bất quá, hắn vốn mẫn cảm chỉ cần nhìn liếc qua liền biết người thay đổi tính cách đại cửu tử chính là nam nhân xa lạ kia.
Thê tử của Quân Mặc Vũ – Ô Vân Nhi, cũng cười duyên đẩy đẩy phu quân mình, để hắn thu lại thần sắc hách nhân kia.
“Tam…..Tam ca, hắn…….hắn là ai vậy?” Quân Vô Song run rẩy vươn tay, chỉ vào Vị Ương hỏi.
Vị Ương tát lên cặp tặc thủ kia lần thứ N+1, rồi mang theo nụ cười chân thành mỹ lệ bắt đầu tự giới thiệu: “Nhĩ môn hảo! Ta trước đây là Tư Quân tên thật là Vị Ương. Là Tam Nhi………là tiên sinh của Mặc Ngôn!”
“Tiên sinh?” Thần sắc nghi hoặc lập tức hiện lên ở đáy mắt Quân Mặc Vũ, sao hắn chưa bao giờ nghe nói Tam ca từng có tiên sinh?
“Đúng vậy, hắn là tiên sinh của ta, cũng là ái nhân của ta.” Sự bá đạo dấu dưới lớp vỏ ngoài dần dần hiển lộ ra, bàn tay dày rộng khoát lên thắt lưng mảnh khảnh của Vị Ương, rồi sau đó bất mãn nhíu mày lại.
Thật gầy!
“Ái….ái nhân?!” Quân Vô Song đều đã nói lắp. Sự tình hôm nay đã khiến nàng quá mức chấn động. Nàng có thể ngất trước một chút được không?
“Đúng vậy, ta nghĩ ta có thể chậm rãi giải thích cho các ngươi nghe. Nhưng trước tiên, có thể dùng bữa được không?” Hàn huyên với Quân Mặc Ngôn cả đêm, gần tới bình mình mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ, Vị Ương đã đói tới tiền hung thiếp hậu bối.(da ngực kề sát tới da lưng)
“A? Nga! Hảo!” Quân Vô Song lăng lăng, vô ý thức gật đầu, tuy rằng chính nàng cũng không biết vì sao nàng lại nghe lời người xa lạ này.
Còn Lạc Quân lại rất minh bạch, hắn phát hiện ở trên người Vị Ương tỏa ra một khí tức uy nghiêm rất mơ hồ. Cái khí chất cương nhu tương tề(vừa cứng rắn vừa mềm mỏng) này hắn cũng từng thấy trên người Quân Mặc Ngôn. Hiện tại hắn đã tin tưởng những gì Vị Ương nói, cũng chỉ có y mới có thể dạy dỗ một người như Quân Mặc Ngôn!
“Ương…..” Nhìn đến vẻ mặt muốn ăn thịt người của Vị ương, Quân Mặc Ngôn không thể không đổi giọng: “Tiên sinh, tiểu hoành thánh ăn nóng mới tốt a!”
Nhìn chằm chằm bát tiểu hoành thánh còn bốc lên khói trắng, Vị Ương cảm động đến rơi lệ. Đúng là sống vẫn tốt hơn!
“Ngươi làm cái gì?” Bàn tay vừa định vươn ra lấy thìa đã bị Quân Mặc Ngôn nắm lấy.
Quân Mặc Ngôn tự mình cầm thìa, cần thận múc lên một tiểu hoàng thánh, đặt ở bên mép thổi thôi, cảm thấy độ ấm vừa phải xong mới đưa tới bên miệng Vị Ương: “Ngoan, há miệng.”
Kinh ngạc nhìn nhất cử nhất động của Quân Mặc Ngôn, Vị Ương nghĩ thế nào cũng cảm thấy cả người không thoải mái. “Ngươi…..ngươi cho ta là cái gì? Hài tử còn có thể tự mình ăn!? Buông ra cho ta! Ta tự mình ăn!”
Nói giỡn! Còn cứ như thế uy nghiêm của một tiên sinh như y cũng chẳng còn!
Hơi hơi nhăn lại mày kiếm, ngay khi Quân Vô Song nghĩ hắn sẽ tức giận thì hắn lại nở nụ cười: “Cũng được, bất quá ăn xong phải theo ta đi tản bộ. Kì Tư nói ngươi phải phơi nắng nhiều một chút, thân thể mới có thể tốt lên.”
Chần chờ một chút, trời biết y kỳ thực rất lười a. Trước kia khi còn là quỷ thì có thể bay, bây giờ là người thì ngoại trừ Niệm Đông viện những nơi khác y vẫn chưa từng đặt chân tới.
“Ta muốn xem sổ sách!” Chỉ có những chữ số đại biểu hoàng kim này là tương đối hấp dẫn….Tuy rằng y thích nhất chính là niềm vui được đả kích đối phương khi đang đám phán.
“Được! Tản bộ xong rồi xem. Cũng không phải không cho ngươi chạm vào!”
Thấy hoàng thánh trong thìa cũng đã nguội, Quân Mặc Ngôn liền đem nó đặt lại vào bát sứ. Tiếp tục múc một miếng khác.
Suy nghĩ thật lâu, do dự giữa tản bộ phí khí lực và được xem trướng sách mà mình yêu thích thật lâu. Cuối cùng mới miễn cưỡng trả lời: “Được rồi!”
Người nào đó thực hiện được âm mưu bèn mặt mày hớn hở trả lại thìa cho Vị Ương.
Căm giận lườm hắn một cái, Vị Ương đoạt lại thìa vùi đầu ăn món ăn y thích nhất.
Mà ở bên, Lạc Quân hảo tâm đút cho Quân Vô Song ăn tảo thiện, chịu thôi, nàng bị vẻ mặt quái dị của Tam ca mà nàng sùng bái nhất kích thích tới, nhất thời không thể phục hồi lại tinh thần.
Còn Quân Mặc Vũ lại khá tốt, mặc dù đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ nhưng hắn vẫn liên tục ăn. Bất quá cuối cùng hỏi hắn ăn cái gì, có đến tám phần hắn sẽ nói hắn không biết.
Ăn xong tảo thiện, Quân Mặc Ngôn mới chậm rãi đem tất cả mọi chuyện đều nói ra, đương nhiên bỏ bớt đi bí mật kiếp trước Vị Ương chính là thần tiên.
Hai mắt Quân Vô Song đều biến thành sao, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Vị Ương. “Tiên sinh~ hãy để ta cũng gọi ngươi một tiếng tiên sinh đi ~ Ngươi quá lợi hại! Nếu không có ngươi, nào có Tam ca bây giờ a!”
Có chút thẹn thùng, Vị Ương đạm đạm nhất tiếu: “Nào có, nào có. Đây đều là công lao của hắn. Hắn rất thông minh, mọi chuyện chỉ cần nói một lần là minh bạch. Ta dạy cũng rất nhàn nhã.”
“Bất quá mối duyên nhân quỷ này của các ngươi, thực sự rất cảm động a!” Ô Vân Nhi dùng ti quyên chà lau nước mắt của chính mình, vừa rồi nàng đã khóc rất thảm a.
Nàng vốn là một tiểu thư khuê các, phụ thân là binh bộ thượng thư. Trong nhà chỉ có nàng một người nữ nhi, từ hai năm trước ngẫu nhiên gặp được Quân Mặc Vũ, liền phi hắn bất giá (không phải hắn thì không lấy chồng)
Mà Quân Mặc Vũ cũng nảy sinh rất nhiều hứng thú với nữ tử này. Một năm trước, Ô Vân Nhi gả cho Quân gia Ngũ tử, tin tức này đã nhấc lên sóng gió không nhỏ ở kinh thành.
Dù sao, ở kinh thành Ô Vân Nhi cũng là một mỹ nữ vang danh a!
Nàng vốn không hay xuất môn, tự nhiên cũng chưa nghe qua mối tình nào cảm động như thế. Tuy rằng hai người đều là nam tử, bất quá ở trong mắt nàng, tình yêu chính là thiêng liêng nhất! Chỉ cần yêu nhau, ai cũng có thể cùng một chỗ. Trước kia, nàng không phải cũng từ bỏ tình yêu của hoàng tử, mà chọn Quân Mặc Vũ đó sao?
Tam ca vốn luôn rất đúng giờ, không rõ vì sao hôm nay lại chậm chạp không xuất hiện dùng tảo thiện. Hơn nữa, Mặc Tâm cũng không đi hầu hạ Tam ca, mà lại đứng ở chỗ này cười thầm không ngừng!
“Đã đủ chưa? Ta cũng không phải từ oa oa(búp bê sứ)! Đừng có đi sát phía sau ta!” Thấp thoáng, những người ngồi bên bàn cơm nghe được một thanh âm xa lạ vang lên từ trong nội đường.
“Không được, thân thể ngươi yếu đuối như thế, gầy tới trơ xương, ta sao có thể yên tâm?” Lập tức vang lên thanh âm mà bọn họ quen thuộc.
Chỉ là…..Quân Mặc Vũ không ngoài ý muốn phát hiện ra sự kinh ngạc trong đáy mắt Quân Vô Song.
Tam ca luôn luôn ôn nhu nho nhã…nào đã bao giờ nói ra những lời như vậy? Từ lần ám sát mười năm trước, cho dù đối mặt với bọn họ, hắn cũng chưa từng thực sự thân cận như vậy. Nhiều lắm cũng chỉ là cười rồi sờ sờ đầu bọn họ.
“Tam Nhi! Ngươi đừng bức ta phạt ngươi ngủ trên sàn nhà!” Hiển nhiên, chủ nhân của thanh âm xa lạ đã thẹn quá thành giận.
“Ương Nhi……”
“Đủ rồi! Đừng gọi cái tên kỳ quái như vậy! Ai cho phép ngươi không biết lớn nhỏ như thế? Tiếp tục gọi ta tiên sinh!”
“Nhưng là Ương Nhi………..”
“Quân Mặc Ngôn ————–!!! Ngươi cư nhiên dám động thủ động cước với ta ở đây, cẩn thận ta thực sự cho ngươi ngủ sàn nhà!”
“Được rồi! Được rồi! Ngươi đừng tức giận. Kì Tư nói qua tâm tình của ngươi không thể quá kích động!”
Quân Vô Song đã nhớ tới chủ nhân của thanh âm xa lạ này! Là Tư Quân thư đồng của Tam ca. Thế nhưng Tư Quân cũng sẽ không không đúng mực như vậy, hơn nữa Tam ca sao lại phải ăn nói khép nép nỗ lực lấy lòng một thư đồng.
Cuối cùng chủ nhân của hai thanh âm đều xuất hiện trong đại sảnh.
Chỉ thấy một người xa lạ gương mặt ửng hồng, đôi mắt sáng sủa ẩm ướt còn xen lẫn một chút tức giận, thân thể tựa hồ có chút đơn bạc. Bất quá, dù sao cũng phải nói người này rất đẹp!
Quân Mặc Vũ đương nhiên sẽ không cho rằng sự ửng hồng trên gương mặt y là đại biểu cho sức khỏe không tệ, nếu như đoạn đối thoại vừa rồi hắn không nghe được, có lẽ…
Đi ở đằng sau người kia chính là Tam ca của bọn họ, cằm của Quân Mặc Vũ và Quân Vô Song hầu như đều sắp trật khớp.
Bởi vì Tam ca vĩ đại nhất của bọn họ, lúc này giống như đứa ngốc cười khúc khích muốn lấy lòng ái nhân, người luôn luôn ổn trọng nho nhã như hắn bây giờ thậm chỉ còn động thủ động cước.
Khiến người xa lạ kia tát lên ‘tặc thủ’ (tay kẻ trộm) của hắn không ngừng!
“Gia, tiên sinh tảo thiện bắt đầu được chưa ạ?” Mặc Tâm run run khóe miệng, lời nói ra cũng đều có âm rung quỷ dị.
Thật tốt! Vô cùng tốt! Tiên sinh của chủ tử có thể trở về thật sự là quá tốt! Không chỉ khiến Gia khôi phục bình thường, mà nàng còn có thể xem kịch vui, nàng có thể dự đoán những ngày sau này sẽ thư thái đến thế nào.
Quân Mặc Ngôn cười cười, gật đầu ý bảo có thể bắt đầu dụng tảo thiện. Quay lại, không ngoài ý muốn phát hiện thần sắc khoa trương của hai tiểu gia khỏa khả ái kia.
“Đừng trừng, có trừng nữa nó cũng sẽ không rớt xuống dưới đâu.”
Phu quân của Quân Vô Song – Lạc Quân cường gượng vươn tay đem cái cằm đã trật khớp của nàng nạp lại.
Biểu hiện dị thường của đại cửu tử(anh vợ) cũng khiến hắn gật mình không nhỏ. Bất quá, hắn vốn mẫn cảm chỉ cần nhìn liếc qua liền biết người thay đổi tính cách đại cửu tử chính là nam nhân xa lạ kia.
Thê tử của Quân Mặc Vũ – Ô Vân Nhi, cũng cười duyên đẩy đẩy phu quân mình, để hắn thu lại thần sắc hách nhân kia.
“Tam…..Tam ca, hắn…….hắn là ai vậy?” Quân Vô Song run rẩy vươn tay, chỉ vào Vị Ương hỏi.
Vị Ương tát lên cặp tặc thủ kia lần thứ N+1, rồi mang theo nụ cười chân thành mỹ lệ bắt đầu tự giới thiệu: “Nhĩ môn hảo! Ta trước đây là Tư Quân tên thật là Vị Ương. Là Tam Nhi………là tiên sinh của Mặc Ngôn!”
“Tiên sinh?” Thần sắc nghi hoặc lập tức hiện lên ở đáy mắt Quân Mặc Vũ, sao hắn chưa bao giờ nghe nói Tam ca từng có tiên sinh?
“Đúng vậy, hắn là tiên sinh của ta, cũng là ái nhân của ta.” Sự bá đạo dấu dưới lớp vỏ ngoài dần dần hiển lộ ra, bàn tay dày rộng khoát lên thắt lưng mảnh khảnh của Vị Ương, rồi sau đó bất mãn nhíu mày lại.
Thật gầy!
“Ái….ái nhân?!” Quân Vô Song đều đã nói lắp. Sự tình hôm nay đã khiến nàng quá mức chấn động. Nàng có thể ngất trước một chút được không?
“Đúng vậy, ta nghĩ ta có thể chậm rãi giải thích cho các ngươi nghe. Nhưng trước tiên, có thể dùng bữa được không?” Hàn huyên với Quân Mặc Ngôn cả đêm, gần tới bình mình mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ, Vị Ương đã đói tới tiền hung thiếp hậu bối.(da ngực kề sát tới da lưng)
“A? Nga! Hảo!” Quân Vô Song lăng lăng, vô ý thức gật đầu, tuy rằng chính nàng cũng không biết vì sao nàng lại nghe lời người xa lạ này.
Còn Lạc Quân lại rất minh bạch, hắn phát hiện ở trên người Vị Ương tỏa ra một khí tức uy nghiêm rất mơ hồ. Cái khí chất cương nhu tương tề(vừa cứng rắn vừa mềm mỏng) này hắn cũng từng thấy trên người Quân Mặc Ngôn. Hiện tại hắn đã tin tưởng những gì Vị Ương nói, cũng chỉ có y mới có thể dạy dỗ một người như Quân Mặc Ngôn!
“Ương…..” Nhìn đến vẻ mặt muốn ăn thịt người của Vị ương, Quân Mặc Ngôn không thể không đổi giọng: “Tiên sinh, tiểu hoành thánh ăn nóng mới tốt a!”
Nhìn chằm chằm bát tiểu hoành thánh còn bốc lên khói trắng, Vị Ương cảm động đến rơi lệ. Đúng là sống vẫn tốt hơn!
“Ngươi làm cái gì?” Bàn tay vừa định vươn ra lấy thìa đã bị Quân Mặc Ngôn nắm lấy.
Quân Mặc Ngôn tự mình cầm thìa, cần thận múc lên một tiểu hoàng thánh, đặt ở bên mép thổi thôi, cảm thấy độ ấm vừa phải xong mới đưa tới bên miệng Vị Ương: “Ngoan, há miệng.”
Kinh ngạc nhìn nhất cử nhất động của Quân Mặc Ngôn, Vị Ương nghĩ thế nào cũng cảm thấy cả người không thoải mái. “Ngươi…..ngươi cho ta là cái gì? Hài tử còn có thể tự mình ăn!? Buông ra cho ta! Ta tự mình ăn!”
Nói giỡn! Còn cứ như thế uy nghiêm của một tiên sinh như y cũng chẳng còn!
Hơi hơi nhăn lại mày kiếm, ngay khi Quân Vô Song nghĩ hắn sẽ tức giận thì hắn lại nở nụ cười: “Cũng được, bất quá ăn xong phải theo ta đi tản bộ. Kì Tư nói ngươi phải phơi nắng nhiều một chút, thân thể mới có thể tốt lên.”
Chần chờ một chút, trời biết y kỳ thực rất lười a. Trước kia khi còn là quỷ thì có thể bay, bây giờ là người thì ngoại trừ Niệm Đông viện những nơi khác y vẫn chưa từng đặt chân tới.
“Ta muốn xem sổ sách!” Chỉ có những chữ số đại biểu hoàng kim này là tương đối hấp dẫn….Tuy rằng y thích nhất chính là niềm vui được đả kích đối phương khi đang đám phán.
“Được! Tản bộ xong rồi xem. Cũng không phải không cho ngươi chạm vào!”
Thấy hoàng thánh trong thìa cũng đã nguội, Quân Mặc Ngôn liền đem nó đặt lại vào bát sứ. Tiếp tục múc một miếng khác.
Suy nghĩ thật lâu, do dự giữa tản bộ phí khí lực và được xem trướng sách mà mình yêu thích thật lâu. Cuối cùng mới miễn cưỡng trả lời: “Được rồi!”
Người nào đó thực hiện được âm mưu bèn mặt mày hớn hở trả lại thìa cho Vị Ương.
Căm giận lườm hắn một cái, Vị Ương đoạt lại thìa vùi đầu ăn món ăn y thích nhất.
Mà ở bên, Lạc Quân hảo tâm đút cho Quân Vô Song ăn tảo thiện, chịu thôi, nàng bị vẻ mặt quái dị của Tam ca mà nàng sùng bái nhất kích thích tới, nhất thời không thể phục hồi lại tinh thần.
Còn Quân Mặc Vũ lại khá tốt, mặc dù đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ nhưng hắn vẫn liên tục ăn. Bất quá cuối cùng hỏi hắn ăn cái gì, có đến tám phần hắn sẽ nói hắn không biết.
Ăn xong tảo thiện, Quân Mặc Ngôn mới chậm rãi đem tất cả mọi chuyện đều nói ra, đương nhiên bỏ bớt đi bí mật kiếp trước Vị Ương chính là thần tiên.
Hai mắt Quân Vô Song đều biến thành sao, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Vị Ương. “Tiên sinh~ hãy để ta cũng gọi ngươi một tiếng tiên sinh đi ~ Ngươi quá lợi hại! Nếu không có ngươi, nào có Tam ca bây giờ a!”
Có chút thẹn thùng, Vị Ương đạm đạm nhất tiếu: “Nào có, nào có. Đây đều là công lao của hắn. Hắn rất thông minh, mọi chuyện chỉ cần nói một lần là minh bạch. Ta dạy cũng rất nhàn nhã.”
“Bất quá mối duyên nhân quỷ này của các ngươi, thực sự rất cảm động a!” Ô Vân Nhi dùng ti quyên chà lau nước mắt của chính mình, vừa rồi nàng đã khóc rất thảm a.
Nàng vốn là một tiểu thư khuê các, phụ thân là binh bộ thượng thư. Trong nhà chỉ có nàng một người nữ nhi, từ hai năm trước ngẫu nhiên gặp được Quân Mặc Vũ, liền phi hắn bất giá (không phải hắn thì không lấy chồng)
Mà Quân Mặc Vũ cũng nảy sinh rất nhiều hứng thú với nữ tử này. Một năm trước, Ô Vân Nhi gả cho Quân gia Ngũ tử, tin tức này đã nhấc lên sóng gió không nhỏ ở kinh thành.
Dù sao, ở kinh thành Ô Vân Nhi cũng là một mỹ nữ vang danh a!
Nàng vốn không hay xuất môn, tự nhiên cũng chưa nghe qua mối tình nào cảm động như thế. Tuy rằng hai người đều là nam tử, bất quá ở trong mắt nàng, tình yêu chính là thiêng liêng nhất! Chỉ cần yêu nhau, ai cũng có thể cùng một chỗ. Trước kia, nàng không phải cũng từ bỏ tình yêu của hoàng tử, mà chọn Quân Mặc Vũ đó sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook