Đây đã là lần thứ mấy rồi? Nhìn tấm bạc bị(chăn mỏng) đắp ở trên người, Tư Quân đặt tay lên ngực tự hỏi.

Từ lần trước ngủ tại chiếc giường ở thư phòng sau, Quân Mặc Ngôn sẽ thường thường để y nghỉ ngơi một chút trong thư phòng. Tựa hồ biết chắc chắn là y sẽ không ngủ sớm hơn hắn, mà lại muốn y nghỉ ngơi cho nên mới bèn dùng hạ sách này?

Tư Quân mỉm cười, cảm thấy trong ngực ấm áp ấm áp.

Chuyện của Vương Tuyết cũng coi như đã qua. Tất cả các cửa hàng cũng đã bắt đầu khai trương trở lại, cho nên, mấy ngày nay số lượng sinh ý cần đàm bị dồn lại nhiều đến mức khiến Tư Quân không nói nên lời!

Nhìn đống sổ sách cao cao, Tư Quân âm thầm nhỏ lệ đau lòng Quân Mặc Ngôn.

Tư Quân ngẩng đầu nhìn qua, a! Quân Mặc Ngôn đã nằm lên án thư ngủ say.

Thật hiếm thấy, trước đây mặc kệ là y ngủ sớm hay ngủ muộn. Thì khi mở mắt ra vẫn thấy thân ảnh Quân Mặc Ngôn ngồi sau án thư cố gắng miệt mài. Ngày hôm nay cư nhiên lại đang ngủ?

Tuy rằng từ lần đầu tiên ngủ lại đây, Quân Mặc Ngôn đã đặt thêm một tấm bạc bị ở trên giường, nhưng bây giờ đã thực sự bước vào mùa thu. Gió vào ban đêm cũng tương đối lạnh, cho dù thân thể Quân Mặc Ngôn có tốt, Tư Quân cũng không thể không lo lắng một phen.

Nhẹ nhàng đứng lên, đi tới bên người hắn.

Vốn định đắp thêm bạc bị cho hắn, bất quá sợ là bạc bị quá lớn, dễ làm hắn giật mình tỉnh giấc. Tư Quân học theo Quân Mặc Ngôn trước kia, cởi áo khoác chính mình phủ lên người Quân Mặc Ngôn.

Chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ say của Quân Mặc Ngôn, Tư Quân nở nụ cười.

Đã lâu không thấy khuôn mặt không hề che đầu như thế của hắn.

Ngón tay thon dài không tự chủ được xoa lên khuôn mặt Quân Mặc Ngôn.

Lông mày, mũi, môi, hai má.

Cuối cùng dừng lại ở trên đầu, nơi mà trước đây y thích xoa nhất.

“Không thể nói ra sự tồn tại của ta, từ nay về sau ta sẽ đem tất cả những gì ta biết dạy cho người. Cho đến tận ngày chúng ta ly biệt!” Dừng một chút, y nhẹ giọng cười cười, nhưng trong tiếng cười lại mang theo sự cay đắng không thể xóa đi: “Người cũng đã lớn như thế, lại vẫn không biết tự chiếu cố chính mình, Tam Nhi, xin lỗi, ta không còn thứ gì có thể dạy cho ngươi, cho nên sẽ không có tư cách được lưu lại. Ta biết ta bây giờ ở lại bên cạnh ngươi, là vô sỉ tới mức nào. Nhưng chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi, nhìn ngươi có an khang hay không, có vui vẻ hay không. Ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn.”

Nước mắt rơi xuống từ vành mắt.

Từng giọt, từng giọt rơi lên mu bàn tay Quân Mặc Ngôn.

Có chút kinh hoảng, Tư Quân lập tức rút về bàn tay đang để lên trên đầu hắn, muốn lau đi những giọt nước mắt đó.

Nhưng tại thời khắc bàn tay y rút về, một bàn tay lớn hơn, rộng hơn và ấm hơn lập tức nắm chặt lấy cổ tay y.

Cổ tay bị kéo mạnh, Tư Quân chỉ kịp kinh hô đã bị người ôm vào trong lòng. Rồi một cái đầu lập tức vùi vào hõm vai Tư Quân.

Hắn ghì thật chặt, thật chặt, phảng phất như muốn đem Tư Quân ấn vào trong cơ thể.

Tư Quân ngơ ngác sửng sốt một chút, rồi sau đó kinh hoảng vạn phần, bắt đầu giãy dụa.

Y thật ngốc! Y thực sự thật ngốc! Y cư nhiên lại quên Quân Mặc Ngôn đã từng luyện võ! Trước đây y không có cảm giác, nhưng bây giờ y đã là người.

Chỉ sợ từ giây phút y tỉnh lại, Quân Mặc Ngôn cũng đã âm thầm thức tỉnh rồi đi!

Y thật ngốc! Y thực sự thật ngốc! Y cư nhiên ngốc hề hề nói ra tất cả lòng mình, để rồi bây giờ hối hận cũng không kịp.

“Buông ra! Buông! Gia! Ngài xảy ra chuyện gì? Có phải sinh bệnh hay không? Ta đi tìm đại phu!” Đầu óc mơ màng, tứ chi vô lực. Độ ấm truyền đến từ thân thể Quân Mặc Ngôn khiến y quyến luyến.

Nhưng bây giờ y chỉ muốn thoát đi hắn thật xa. Y đã bại lộ, làm bại lộ chính mình một cách ngu ngốc! Con đường trước mắt y chỉ còn một! Ly khai! Ly khai Quân phủ!

Tư Quân đập mạnh lên lưng Quân Mặc Ngôn, y trước nay vốn không có nhiều khí lực có cố sức thế nào đi nữa, đối với Quân Mặc Ngôn lại chỉ giống như đang đấm lưng cho hắn.

Cuối cùng, y mệt quá đành dừng tay. Thở hổn hển để mặc cho Quân Mặc Ngôn ôm chặt lấy y.

“Gia ngươi không có chuyện gì đi? Không có việc gì có thể buông ta ra được không? Ta mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi.”

Quân Mặc Ngôn vẫn im lặng, Tư Quân còn định mở miệng nói tiếp.

Thế nhưng đột nhiên liền ngậm miệng, bởi vì y phát hiện, nơi hõm vai y đã trở nên ẩm ướt.

Tư Quân lặng yên, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Buông ra để ta ly khai là được, ta bảo chứng sẽ không đem sự tình hôm nay nói ra, ngài…..”

“Ngươi có biết hay không, có biết ta nhớ ngươi đến sắp phát điên hay không? Đột nhiên, Quân Mặc Ngôn mở miệng, chỉ là câu nói kia mang theo giọng mũi và oán hận dày đặc.

“Ngài nhận sai người rồi, ta chỉ là một thư đồng, một thư đồng nho nhỏ.”

Cánh tay ôm lấy thân thể y lại co chặt, có chút đau. Nhưng Tư Quân cũng không kêu lên thành tiếng.

“Vì cái gì? Vì cái gì đến bây giờ ngươi còn không chịu thừa nhận? Nếu như không phải do ta giả bộ ngủ, ngươi chẳng lẽ định cả đời cũng không nói ra, ngươi chính là tiên sinh?”

“Gia…”

“Đừng gọi ta là Gia! Ngươi vẫn gọi ta là Tam Nhi!” Quân Mặc Ngôn ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ bừng và khóe mắt ngân ngấn đều nói rõ hắn kích động đến bao nhiêu.

Im lặng nhìn kỹ nam nhân trước mắt, Tư Quân hay chính là Vị Ương, không thể không cảm thán. Hài tử trước kia đã thực sự trưởng thành.

“Tam Nhi!”

“Ta yêu ngươi! Ngươi có biết hay không, ta yêu ngươi, yêu bao nhiêu năm? Ta đã từng một lần, lại một lần nói cho ngươi, rằng ta thích ngươi, thế nhưng ngươi luôn cho rằng ta đang làm nũng. Ta đã nghĩ một ngày nào đó ngươi sẽ minh bạch tâm ý của ta. Thế nhưng đợi đến khi ta nghe được ba chữ đó, ngươi lại ly khai? Vì cái gì? Ngươi vì cái gì phải ly khai?” Quân Mặc Ngôn không biết lúc này hắn nên có tâm tình gì.

Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định chính là, hắn cảm thấy phi thường, phi thường may mắn vì chính mình đã luyện được võ công cao thâm, có thể tỉnh lại ngay khi tiên sinh vừa thức giấc, nếu không chính mình làm sao biết được người mà chính mình yêu cư nhiên ở ngay bên cạnh chính mình, hơn nữa còn làm thư đồng cho chính mình gần nửa năm?

Mân chặt miệng, suy tư nửa ngày Vị Ương cuối cùng buông tha cho ý định rời đi, y mở miệng: “Tam Nhi, trước đây ta coi ngươi như một hài tử, một hài tử do ta dạy dỗ giáo dục thành người, cho tới khi ngươi có thể tự mình hành động mới thôi. Nhưng rồi ta phát hiện sự tồn tại của ta là tự hữu tự vô(có cũng được, không có cũng không sao). Cho dù không có ta, ngươi vẫn có thể đứng ở nơi cao nhất. Ta đã hoàn thành ước định giữa ngươi và ta, ta đã đem tất cả những gì ta biết đều dạy cho ngươi. Ta đã không còn điều gì có thể cho đi nữa.”

“Cho nên, ngươi bắt đầu xa lánh ta?” Cuối cùng minh bạch vì sao năm đó tiên sinh trở nên không thích hợp, Quân Mặc Ngôn căm tức vô cùng: “Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ngươi có biết ngươi quan trọng với Mặc Ngôn đến thế nào không? Chỉ cần ngươi chịu lưu lại, Mặc Ngôn từng thề nguyện ý dâng lên tất cả! Cho dù là sinh mệnh!”

Nói không cảm động chính là gạt người, Vị Ương thở dài vươn tay ôm lấy Quân Mặc Ngôn, thuận tện sờ sờ đầu hắn.

“Trước đây a! Ta muốn xoa đầu ngươi nhất, thế nhưng không xoa được. Hôm nay. Ta có thể chạm vào được, nhưng lại muốn ly khai.” Thấy Quân mặc Ngôn há miệng muốn nói, Vị Ương trừng mắt nhìn hắn. Phong thái tiên sinh lại một lần nữa hiện ra: “Nghe ta nói hết!”

Quân Mặc Ngôn giống như quay về mười năm trước, liền khép miệng lại, cẩn thận nghe từng câu từng chữ mà tiên sinh nói ra.

“Tam Nhi, ta đã từng nghĩ tới. Ngươi là gia chủ tương lai của Quân gia. Nên thú thê sinh tử, lo lắng cho thế hệ tiếp theo. Mà ta lại là quỷ hồn, một quỷ hồn mà chỉ có ngươi có thể nhìn thấy. Ta không thể mang đến cho ngươi bất cứ thứ gì ngoại trừ trí tuệ. Cho nên ta lùi bước. Nhất là khi ta nhìn thấy mũi tên kia, liền như thế xuyên qua cơ thể ta cắm vào trong ngực ngươi. Ngươi có biết lúc đó ta sợ hãi đến thế nào không? Ta hận! Ta hận chính mình không có thân thể! Ta hận vì sao chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đen tuyền kia đâm vào thân thể ngươi, còn chính mình thì bất lực!” Nhớ tới tình cảnh kinh tâm động phách(chấn động lòng người)đó, Vị Ương nhịn không được rùng mình một cái.

Quân Mặc Ngôn cẩn thận đem y phục trên người phủ lên mình Vị Ương, tiện thể ôm chặt lấy y, không cho y có cơ hội ly khai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương