Thử Sinh Vi Quân Lưu
-
Chương 39
Đối với bản lĩnh của Quân Măc Ngôn, Đường An rốt cuộc cũng ngũ thể đầu địa(phục sát đất), cam bái hạ phong(cam nguyện chịu thua)!
Một buổi yến hội, khiến cho chủ tử hai nhà kinh hồn táng đảm. Rồi sau đó một vài câu nói đã khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Trước khi đi, Đường An rõ ràng nhìn thấy hai đại gia chủ vênh váo tự đắc sau lưng đều ướt đẫm. Nhất là không nên xem nhẹ bây giờ còn là tháng mười hai, bên ngoài tuyết đã bao phủ toàn bộ đường phố.
“Gia, như vậy có được không?” Sau khi hai đại gia chủ ly khai, Đường An đã hỏi như thế.
Trả lời hắn chỉ có vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu và con ngươi sâu thẳm phát ra ánh sáng rực rỡ của Quân Mặc Ngôn.
Hôm sau, Quân Mặc Ngôn đi tới Mộng Khánh thư viện, đàm đạo cùng viện trưởng. Khi ly biệt, viện trưởng còn tự mình xuất môn tiễn hắn, bộ dạng lưu luyến không rời khiến học viên không ngớt giật mình.
Đối với Quân gia Tam thiếu, bọn họ càng có thêm một phen nhận thức mới.
Sắc trời bên ngoài cũng sắp hoàng hôn, ánh sáng màu cam cố gắng phát ra chút nhiệt lượng còn sót lại, nhưng vẫn không thể hòa tan được tầng băng tuyết đọng lại trên nhai đạo(đường phố) và mái hiên. Ngay cả cây cối cũng bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Thỉnh thoảng từ trên đó còn rơi xuống một vài bông tuyết.
“Tam Nhi.”
“Chuyện gì?”
Tâm tình tốt của Quân Mặc Ngôn cũng không thể duy trì được nhiều ngày. Nguyên nhân cũng không phải vì hắn, mà do sau khi Vị Ương gặp lại vị bằng hữu Tiểu Thảo, sắc mặt y vẫn luôn âm trầm. Tựa hồ đang vô cùng do dự về chuyện gì.
Quân Mặc Ngôn chưa từng gặp qua Vị Ương như vậy, cách xử sự của Quân Mặc Ngôn có một phần rất lớn ảnh hưởng từ Vị Ương. Một ngươi luôn luôn thích giải quyết dứt khoát, lúc này lại giống như vấn vương không dứt, sự phiền táo không tên khiến hắn có chút bực mình.
“Chúng ta về nhà đi!” Y muốn nhìn lại một lần nhà của bọn họ.
Đúng vậy! Chỉ nhìn lại một lần!
Quân Mặc Ngôn nghiêng đầu, gương mặt Vị Ương lúc này bị ánh mặt trời chiếu đỏ bừng, cũng khiến hắn không thấy rõ vẻ mặt của y.
“Vâng, tiên sinh. Chúng ta về nhà!”
Quân Mặc Ngôn tất nhiên không biết ý định chuẩn bị rời đi của Vị Ương, nếu không hắn liều chết cũng sẽ không trở về.
Nhưng sự thật vẫn diễn ra, sáng sớm hôm sau, bọn họ dùng xong tảo thiện(bữa sáng) liền khởi hành quay về Ân Châu thành.
Lần trở lại này, Quân Mặc Ngôn không ngồi mã xa, mà chọn kỵ mã.
Yêu cầu của chủ tử, hạ nhân tự nhiên không thể phản bác. Ngồi xe và kỵ mã kỳ thật cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Cứ như vậy, nhóm ba người một quỷ xuất phát.
Đi đi dừng dừng, quan sát xung quanh. Vị Ương biểu hiện ra tâm tình vô cùng tốt, không chỉ chủ động nói chuyện cùng Quân Mặc Ngôn, còn thường thường sờ sờ đầu hắn, làm ra những động tác vô cùng thân thiết.
Trái tim ấm áp giống như đang nở hoa, Quân Mặc Ngôn cũng không ngẫm nghĩ tại sao Vị Ương đột nhiên trở nên vui vẻ như thế.
“Sắp tới phải không.” Vị Ương nhìn về phương xa.
“Đúng vậy, tiên sinh. Còn nửa ngày nữa sẽ đến.”
“Nga, từ từ đi thôi! Không vội.” Phiền muộn tràn ngập trong ngực Vị Ương.
Dọc theo đường đi, y nhiều lần muốn Quân Mặc Ngôn dừng lại ngắm phong cảnh, chỉ vì có thể về nhà muộn một chút, có thể rời đi muộn một chút.
“Gia! Có người!” Mặc Tâm kéo mạnh dây cương, con tuấn mã dừng lại ở phía trước Quân Mặc Ngôn.
Mặc Hối đứng bên cạnh cũng lập tức rút ra thanh kiếm bên hông, nín thở chờ đợi, đáy mắt bắn ra tinh quang rực rỡ và sát khí mơ hồ.
“Nếu tới, vì sao dấu mặt? Chắc không phải ngại vì dung mạo chính mình quá khó nhìn đi?” Đường về nhà bị chặn, trong lòng tự nhiên sẽ tức giận.
Nhưng Quân Mặc Ngôn cũng không đến nỗi bị rối loạn tư duy, trong đầu âm thầm tính toán rốt cục là nhân thủ do ai phải tới. “Tiểu oa nhi! Đừng quả càn rỡ! Ngươi sẽ lập tức không còn thấy được tịch dương(trời chiều)!” Bị những lời nói của Quân Mặc Ngôn kích thích, mười mấy hắc y nhân xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Tôn tính đại danh của các hạ là?”
“Người sắp chết, hà tất biết tên của đại gia ta?” Người nọ tựa hồ cũng không ngốc, không dễ dàng nói ra danh hào.
Tinh quang chợt lóe qua đáy mắt, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa: “Đã như vậy ta cũng không tiện hỏi nhiều, vốn định khắc tên lên mộ bia cho các vị nhân huynh, xem ra là không thể rồi.”
Người nọ nghe được liền giận dữ: “Tiểu oa nhi! Đại gia ta thật muốn nhìn, rốt cuộc là ai lập bia cho ai!”
Mười mấy hắc y nhân nhất thời lao về phía họ.
Mặc Tâm hừ lạnh một tiếng, bản lĩnh của lĩnh chủ Thanh Phong các còn có thể giả sao?!
Từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, mở. Cũng không thèm nhìn qua liền hất luôn vào đám người đang lao tới.
“A a a a———-!!” Những người bị bột phấn hất đến đều ngã xuống mặt đất ôm mặt la hét không ngừng.
Những người còn lại hiển nhiên bị dọa sợ, suy tính một phen quyết định quay sang hạ thủ với Mặc Hối.
Một tay vỗ vỗ lưng ngựa, Mặc Hối xoay người xuống ngựa. Thân ảnh như gió lách qua bốn phía những người này.
Một kiếm đỡ đại đao, chân trái dồn lực đá. Tiếng gió gào thét bên tai khiến Mặc Hối lập tức cúi đầu. Một thanh đại đao sáng choang chém qua phía trên đầu hắn.
Tay trái nắm chặt chủy thủ, quay người quét một nhát. Một đạo vết máu lập tức hiện lên trên cổ đối phương, chỉ chớp mắt sau, máu tươi lập tức phun ra.
“Mặc Tâm, đi hỗ trợ.” Lạnh lùng chăm chú nhìn đám người ở phía trước, Quân Mặc Ngôn đã biết ai phái người tới.
Mặc Tâm cũng không chần chờ, có lẽ là nàng có một sự tin tưởng quá lớn đối với Quân Mặc Ngôn, cho nên liền lập tức xuống ngựa dấn thân vào trong cuộc hỗn chiến.
Quân Mặc Ngôn nhớ tới, nửa tháng trước. Một nhiệm vụ đặc thù mà Thanh Phong các đưa tới.
Người ủy thác là Quân Mặc Tường, mà người muốn giết chính là Quân Mặc Ngôn. Nhìn phần thư tín mà Khang Ngạn tự mình trình lên, trong ngực hắn cũng ngũ vị tạp phần(nhiều cảm xúc hỗn độn).
Hắn rất muốn lập tức giết chết Quân Mặc Tường. Thế nhưng, Vị Ương từng nói không thể để lại khuyết điểm để người khác nắm được, nếu bị truyền lưu rằng Quân gia Tam tử mới nắm quyền không lâu đã thị sát huynh trưởng. Thanh danh sẽ tổn hại. Cho nên hắn mới nhẫn nhịn.
Những người hôm nay, nhất định là Quân Mặc Tường do ủy thác!
“Tam Nhi, không sợ sao?”
Vị Ương nhớ tới lần này coi như là lần đầu tiên Quân Mặc Ngôn chân chính đối mặt với tử vong đi?
Cười khẩy một chút, hắn nhàn nhã trả lời: “Tiên sinh. Từ sau khi Mặc Vũ rơi xuống nước, ta cũng đã giác ngộ. Muốn giữ bàn tay ta sạch sẽ là chuyện không có khả năng. Mặc Ngôn biết, những năm gần đây, tiên sinh vẫn tránh cho Mặc Ngôn tiếp xúc quá sớm với những điều này. Nhưng cuối cùng Mặc Ngôn cũng cần tiếp nhận nó. Huống chi Mặc Ngôn lại là một các chủ.”
Vị Ương nhìn chăm chú vào Quân Mặc Ngôn, im lặng vươn tay ôm lấy hắn, sờ sờ đầu hắn.
Quân Mặc Ngôn hít sâu một hơi, trong ngực mơ hồ có một dự cảm không tốt. Nhưng loại dự cảm này lại không thể nói rõ. Nó vẫn đè lên trái tim, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Trái lại chỗ của Mặc Tâm, Mặc Hối. Hai người như cá gặp nước thoải mái bơi lội giữa đám người. Không phải là giết người sao! Còn có ai có thể thành thạo hơn bọn họ?
Một người vung tay, một người đá chân, một người bay lên.
Phảng phất giống như những động tác thường ngày, lưu loát giống như đã luyện tập hàng vạn lần.
Người nọ bây giờ mới biết chính mình đá vào cửa sắt(gặp phải đối thủ giỏi hơn), có chút hối hận vì đã nhận lấy nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản này.
Quân gia Tam thiếu có thể nổi danh như thế, bên người tự nhiên sẽ có cao thủ hộ tống, hắn sao lại quên chuyện này a!
Nhìn đám huynh đệ càng ngày càng ít, người nọ cắn chặt môi, từ sau lưng móc ra một thứ nhìn qua có vẻ giống cung nỏ, đặt lên một mũi tên. Lặng lẽ nhắm vào vị trí Quân Mặc Ngôn.
“Tam Nhi, cho dù như vậy, ngươi vẫn phải nhớ kỹ ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.” Lơ lửng ở trước người Quân Mặc Ngôn, Vị Ương nói lời này mà trong lòng tràn đầy không muốn và ngôn bất do trung(nghĩ một đằng nói một nẻo).
Hài tử này đã cho y thấy được những gì y muốn thấy. Cho nên y không cần tiếp tục lưu lại….
“Tiên sinh.” Cảm giác bất lực và sợ hãi không hề báo trước lan tràn toàn bộ thân thể Quân Mặc Ngôn.
Lỗ tai linh mẫn nghe được tiếng gió rít, Mặc Tâm phát ra cảnh báo.
Vị Ương vừa xoay người lại, liền nhìn thấy một mũi tên đen tuyền đang lao vun vút về phía bọn họ.
Theo bản năng, y chắn tại trước mặt Quân Mặc Ngôn định ngăn trở lại mũi tên kia, thế nhưng y đã quên………
“Gia———————–!!!”
Một buổi yến hội, khiến cho chủ tử hai nhà kinh hồn táng đảm. Rồi sau đó một vài câu nói đã khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Trước khi đi, Đường An rõ ràng nhìn thấy hai đại gia chủ vênh váo tự đắc sau lưng đều ướt đẫm. Nhất là không nên xem nhẹ bây giờ còn là tháng mười hai, bên ngoài tuyết đã bao phủ toàn bộ đường phố.
“Gia, như vậy có được không?” Sau khi hai đại gia chủ ly khai, Đường An đã hỏi như thế.
Trả lời hắn chỉ có vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu và con ngươi sâu thẳm phát ra ánh sáng rực rỡ của Quân Mặc Ngôn.
Hôm sau, Quân Mặc Ngôn đi tới Mộng Khánh thư viện, đàm đạo cùng viện trưởng. Khi ly biệt, viện trưởng còn tự mình xuất môn tiễn hắn, bộ dạng lưu luyến không rời khiến học viên không ngớt giật mình.
Đối với Quân gia Tam thiếu, bọn họ càng có thêm một phen nhận thức mới.
Sắc trời bên ngoài cũng sắp hoàng hôn, ánh sáng màu cam cố gắng phát ra chút nhiệt lượng còn sót lại, nhưng vẫn không thể hòa tan được tầng băng tuyết đọng lại trên nhai đạo(đường phố) và mái hiên. Ngay cả cây cối cũng bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Thỉnh thoảng từ trên đó còn rơi xuống một vài bông tuyết.
“Tam Nhi.”
“Chuyện gì?”
Tâm tình tốt của Quân Mặc Ngôn cũng không thể duy trì được nhiều ngày. Nguyên nhân cũng không phải vì hắn, mà do sau khi Vị Ương gặp lại vị bằng hữu Tiểu Thảo, sắc mặt y vẫn luôn âm trầm. Tựa hồ đang vô cùng do dự về chuyện gì.
Quân Mặc Ngôn chưa từng gặp qua Vị Ương như vậy, cách xử sự của Quân Mặc Ngôn có một phần rất lớn ảnh hưởng từ Vị Ương. Một ngươi luôn luôn thích giải quyết dứt khoát, lúc này lại giống như vấn vương không dứt, sự phiền táo không tên khiến hắn có chút bực mình.
“Chúng ta về nhà đi!” Y muốn nhìn lại một lần nhà của bọn họ.
Đúng vậy! Chỉ nhìn lại một lần!
Quân Mặc Ngôn nghiêng đầu, gương mặt Vị Ương lúc này bị ánh mặt trời chiếu đỏ bừng, cũng khiến hắn không thấy rõ vẻ mặt của y.
“Vâng, tiên sinh. Chúng ta về nhà!”
Quân Mặc Ngôn tất nhiên không biết ý định chuẩn bị rời đi của Vị Ương, nếu không hắn liều chết cũng sẽ không trở về.
Nhưng sự thật vẫn diễn ra, sáng sớm hôm sau, bọn họ dùng xong tảo thiện(bữa sáng) liền khởi hành quay về Ân Châu thành.
Lần trở lại này, Quân Mặc Ngôn không ngồi mã xa, mà chọn kỵ mã.
Yêu cầu của chủ tử, hạ nhân tự nhiên không thể phản bác. Ngồi xe và kỵ mã kỳ thật cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Cứ như vậy, nhóm ba người một quỷ xuất phát.
Đi đi dừng dừng, quan sát xung quanh. Vị Ương biểu hiện ra tâm tình vô cùng tốt, không chỉ chủ động nói chuyện cùng Quân Mặc Ngôn, còn thường thường sờ sờ đầu hắn, làm ra những động tác vô cùng thân thiết.
Trái tim ấm áp giống như đang nở hoa, Quân Mặc Ngôn cũng không ngẫm nghĩ tại sao Vị Ương đột nhiên trở nên vui vẻ như thế.
“Sắp tới phải không.” Vị Ương nhìn về phương xa.
“Đúng vậy, tiên sinh. Còn nửa ngày nữa sẽ đến.”
“Nga, từ từ đi thôi! Không vội.” Phiền muộn tràn ngập trong ngực Vị Ương.
Dọc theo đường đi, y nhiều lần muốn Quân Mặc Ngôn dừng lại ngắm phong cảnh, chỉ vì có thể về nhà muộn một chút, có thể rời đi muộn một chút.
“Gia! Có người!” Mặc Tâm kéo mạnh dây cương, con tuấn mã dừng lại ở phía trước Quân Mặc Ngôn.
Mặc Hối đứng bên cạnh cũng lập tức rút ra thanh kiếm bên hông, nín thở chờ đợi, đáy mắt bắn ra tinh quang rực rỡ và sát khí mơ hồ.
“Nếu tới, vì sao dấu mặt? Chắc không phải ngại vì dung mạo chính mình quá khó nhìn đi?” Đường về nhà bị chặn, trong lòng tự nhiên sẽ tức giận.
Nhưng Quân Mặc Ngôn cũng không đến nỗi bị rối loạn tư duy, trong đầu âm thầm tính toán rốt cục là nhân thủ do ai phải tới. “Tiểu oa nhi! Đừng quả càn rỡ! Ngươi sẽ lập tức không còn thấy được tịch dương(trời chiều)!” Bị những lời nói của Quân Mặc Ngôn kích thích, mười mấy hắc y nhân xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Tôn tính đại danh của các hạ là?”
“Người sắp chết, hà tất biết tên của đại gia ta?” Người nọ tựa hồ cũng không ngốc, không dễ dàng nói ra danh hào.
Tinh quang chợt lóe qua đáy mắt, nụ cười trên mặt càng thêm ôn hòa: “Đã như vậy ta cũng không tiện hỏi nhiều, vốn định khắc tên lên mộ bia cho các vị nhân huynh, xem ra là không thể rồi.”
Người nọ nghe được liền giận dữ: “Tiểu oa nhi! Đại gia ta thật muốn nhìn, rốt cuộc là ai lập bia cho ai!”
Mười mấy hắc y nhân nhất thời lao về phía họ.
Mặc Tâm hừ lạnh một tiếng, bản lĩnh của lĩnh chủ Thanh Phong các còn có thể giả sao?!
Từ trong lòng lấy ra một bình sứ nhỏ, mở. Cũng không thèm nhìn qua liền hất luôn vào đám người đang lao tới.
“A a a a———-!!” Những người bị bột phấn hất đến đều ngã xuống mặt đất ôm mặt la hét không ngừng.
Những người còn lại hiển nhiên bị dọa sợ, suy tính một phen quyết định quay sang hạ thủ với Mặc Hối.
Một tay vỗ vỗ lưng ngựa, Mặc Hối xoay người xuống ngựa. Thân ảnh như gió lách qua bốn phía những người này.
Một kiếm đỡ đại đao, chân trái dồn lực đá. Tiếng gió gào thét bên tai khiến Mặc Hối lập tức cúi đầu. Một thanh đại đao sáng choang chém qua phía trên đầu hắn.
Tay trái nắm chặt chủy thủ, quay người quét một nhát. Một đạo vết máu lập tức hiện lên trên cổ đối phương, chỉ chớp mắt sau, máu tươi lập tức phun ra.
“Mặc Tâm, đi hỗ trợ.” Lạnh lùng chăm chú nhìn đám người ở phía trước, Quân Mặc Ngôn đã biết ai phái người tới.
Mặc Tâm cũng không chần chờ, có lẽ là nàng có một sự tin tưởng quá lớn đối với Quân Mặc Ngôn, cho nên liền lập tức xuống ngựa dấn thân vào trong cuộc hỗn chiến.
Quân Mặc Ngôn nhớ tới, nửa tháng trước. Một nhiệm vụ đặc thù mà Thanh Phong các đưa tới.
Người ủy thác là Quân Mặc Tường, mà người muốn giết chính là Quân Mặc Ngôn. Nhìn phần thư tín mà Khang Ngạn tự mình trình lên, trong ngực hắn cũng ngũ vị tạp phần(nhiều cảm xúc hỗn độn).
Hắn rất muốn lập tức giết chết Quân Mặc Tường. Thế nhưng, Vị Ương từng nói không thể để lại khuyết điểm để người khác nắm được, nếu bị truyền lưu rằng Quân gia Tam tử mới nắm quyền không lâu đã thị sát huynh trưởng. Thanh danh sẽ tổn hại. Cho nên hắn mới nhẫn nhịn.
Những người hôm nay, nhất định là Quân Mặc Tường do ủy thác!
“Tam Nhi, không sợ sao?”
Vị Ương nhớ tới lần này coi như là lần đầu tiên Quân Mặc Ngôn chân chính đối mặt với tử vong đi?
Cười khẩy một chút, hắn nhàn nhã trả lời: “Tiên sinh. Từ sau khi Mặc Vũ rơi xuống nước, ta cũng đã giác ngộ. Muốn giữ bàn tay ta sạch sẽ là chuyện không có khả năng. Mặc Ngôn biết, những năm gần đây, tiên sinh vẫn tránh cho Mặc Ngôn tiếp xúc quá sớm với những điều này. Nhưng cuối cùng Mặc Ngôn cũng cần tiếp nhận nó. Huống chi Mặc Ngôn lại là một các chủ.”
Vị Ương nhìn chăm chú vào Quân Mặc Ngôn, im lặng vươn tay ôm lấy hắn, sờ sờ đầu hắn.
Quân Mặc Ngôn hít sâu một hơi, trong ngực mơ hồ có một dự cảm không tốt. Nhưng loại dự cảm này lại không thể nói rõ. Nó vẫn đè lên trái tim, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Trái lại chỗ của Mặc Tâm, Mặc Hối. Hai người như cá gặp nước thoải mái bơi lội giữa đám người. Không phải là giết người sao! Còn có ai có thể thành thạo hơn bọn họ?
Một người vung tay, một người đá chân, một người bay lên.
Phảng phất giống như những động tác thường ngày, lưu loát giống như đã luyện tập hàng vạn lần.
Người nọ bây giờ mới biết chính mình đá vào cửa sắt(gặp phải đối thủ giỏi hơn), có chút hối hận vì đã nhận lấy nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản này.
Quân gia Tam thiếu có thể nổi danh như thế, bên người tự nhiên sẽ có cao thủ hộ tống, hắn sao lại quên chuyện này a!
Nhìn đám huynh đệ càng ngày càng ít, người nọ cắn chặt môi, từ sau lưng móc ra một thứ nhìn qua có vẻ giống cung nỏ, đặt lên một mũi tên. Lặng lẽ nhắm vào vị trí Quân Mặc Ngôn.
“Tam Nhi, cho dù như vậy, ngươi vẫn phải nhớ kỹ ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi.” Lơ lửng ở trước người Quân Mặc Ngôn, Vị Ương nói lời này mà trong lòng tràn đầy không muốn và ngôn bất do trung(nghĩ một đằng nói một nẻo).
Hài tử này đã cho y thấy được những gì y muốn thấy. Cho nên y không cần tiếp tục lưu lại….
“Tiên sinh.” Cảm giác bất lực và sợ hãi không hề báo trước lan tràn toàn bộ thân thể Quân Mặc Ngôn.
Lỗ tai linh mẫn nghe được tiếng gió rít, Mặc Tâm phát ra cảnh báo.
Vị Ương vừa xoay người lại, liền nhìn thấy một mũi tên đen tuyền đang lao vun vút về phía bọn họ.
Theo bản năng, y chắn tại trước mặt Quân Mặc Ngôn định ngăn trở lại mũi tên kia, thế nhưng y đã quên………
“Gia———————–!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook