Thử Sinh Vi Quân Lưu
-
Chương 37
“Ân? Nói như vậy, cửa hàng trong Hoàn Châu thành có vấn đề?” Bàn tay phê duyệt sổ sách cũng không dừng lại, ngữ khí bằng phẳng ôn hòa tựa như đang ân cần hỏi han ngươi đã dùng cơm chưa.
Nhưng nam tử đứng trước án thư lại ướt đẫm mồ hôi, hai chân run run mấy lần sắp khụy xuống đất.
Thủ đoạn của tân chủ tử Quân gia bọn họ đã sớm gặp qua. Hắn có thể vừa nở nụ cười thân thiết với ngươi vừa giệt sạch cửu tộc của ngươi. Cũng có thể ở thời khắc ngươi tuyệt vọng nhất dùng một ánh mắt từ ái như thiên thần kéo ngươi ra khỏi địa ngục.
Vị chủ tử nở nụ cười cũng mang theo sát ý, trong sát ý lại cũng có nhân từ này là người mà đám thuộc hạ phía dưới chưa bao giờ hiểu được!
“Vâng! Có mấy người đối đầu trong Hoàn Châu thành, ban đầu bọn họ thấy thực lực của Quân gia chúng ta xấp xỉ bọn họ cho nên cũng không nói gì. Nhưng vài năm gần đây thực lực Quân gia chúng ta ở mọi mặt đều tăng lên rất nhiều, cho nên bọn họ nhịn không được hợp lực cùng nhau đối phó chúng ta! Gia! Đổ phường, thanh lâu, tửu lâu của chúng ta đều bị bọn họ chèn ép! Chúng ta đã bị tổn thất mấy vạn hoàng kim!”
Chính vì vậy, cho nên hắn càng thêm sợ hãi lần tới báo cáo này. Sợ chủ tử vì sự vô năng của chính mình là cách chức hắn!
Khoanh một vòng tròn lên sổ sách, rốt cuộc đã xem xong. Nhẹ nhàng đặt bút lông xuống, Quân Mặc Ngôn lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Đạm nhiên cười, Quân Mặc Ngôn giống như hoàn toàn không thèm để ý mấy vạn hoàng kim bị tổn thất do gia tộc khác chèn ép.
“Đường An, này không phải là lỗi của ngươi. Ta không trách ngươi, cho ngươi đi đối phó với mấy lão cáo già kia là có chút cố quá. Ngươi còn trẻ tuổi đã làm chủ quản, cũng coi như là nhân tài a!”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mềm mại giống như gió xuân thổi qua, khiến ngươi an tâm tuyệt đối. Nhưng nếu cẩn thận nghe sẽ cảm thấy được sự giá lạnh như tuyết ở bên trong, tựa như một ngọn núi lửa bị băng tuyết bao phủ.
Lặng lẽ lau đi mồ hôi trên trán, Đường An âm thầm thở phào một hơi.
Nghe chủ tử nói như thế, tựa hồ sẽ không xử phạt hắn. Nói đến cũng buồn cười, hắn một nam nhân hai mươi hai tuổi cư nhiên lại sợ hãi một hài tử vừa mới đầy mười sáu đến như vậy. Bất quá này cũng phải xem người mà nói. Thanh danh của Quân gia Tam thiếu có ai không biết?
Những người vì ánh mắt lạnh băng của chủ tử mà xụi lơ trên mặt đất còn ít sao!
“Gia, hiện tại nên làm sao bây giờ? Phỉ gia cùng Hạ gia đều là hai đại gia tộc…”
Quân Mặc Ngôn sờ sờ ngón út bên tay trái, khóe mắt liếc nhìn người đang ngủ phía trên giường kia.
Có chút thất vọng buông xuống mí mắt, toàn thân cũng phát ra sự thương cảm như có như không.
Đường An đột nhiên cảm thấy vị chủ tử đang ngồi trước mặt hắn tựa hồ thực bi thương, một loại buồn bã khó có thể nói rõ đang quay xung quanh chủ tử.
Thân mình nhìn như mảnh khảnh có lẽ bởi vì gánh lấy áp lực quả lớn mà cảm thấy mệt mỏi.
Vì ý nghĩ này xuất hiện, Đường An đột nhiên có cảm giác vị chủ tử nhìn như nguy hiểm của chính mình cũng chỉ là một người bình thường đang giãy dụa trong cuộc sống mà thôi. Sự sợ hãi đối với chủ tử cũng vì thể mà thoáng giảm bớt.
“Hoàn Châu” Vị Ương đột nhiên quay đầu lại, giống như bây giờ mới nghe thấy hai chữ này. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, y chủ động quan tâm chuyện liên quan tới sinh ý.
Bất quá y tựa hồ cũng không quan tâm tới sinh ý của Quân gia, mà là quan tâm tới Hoàn Châu thành. “Hoàn Châu, tiểu hoa, tiểu thảo a” có lẽ là nhớ tới cái gì, Vị Ương nhịn không được cong lên khóe mắt nở nụ cười.
Trong sự mềm mại mang theo gợi cảm cùng quyến rũ, nụ cười đã lâu không thấy này khiến cho trái tim Quân Mặc Ngôn đập thình thịch lên.
Gần như là quyết định theo bản năng: “Đường An, ngươi hãy ở lại trong này một ngày. Sáng sớm mai ta cùng ngươi trở về Hoàn Châu.”
Này nhưng lại khiến Đường An hoảng sợ. Chủ tử nào đã bao giờ rời đi Ân Châu thành tuần tra a! Cho dù phiền toái có lớn đến đâu, chủ tử cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra biện pháp, rồi sau đó bọn họ có thể lập tức thấy được hiệu quả.
Lần này sao chủ tử lại đột nhiên muốn đi Hoàn Châu? Vậy Phỉ gia cùng Hạ gia liệu còn mạng sao?
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Đường An vẫn cúi đầu lĩnh mệnh: “Vâng, thưa Gia. Đường An cáo lui trước.”
“Đi đi.”
Chờ Đường An rời đi, Quân Mặc Ngôn mới nhìn về phía Vị Ương. Lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía mình.
Nhìn nhau trong chốc lát, Vị Ương lập tức quay mặt đi. Khuôn mặt trắng nõn yên lặng ửng hồng.
“Tiên sinh, vẫn ở trong này cũng có chút nhàm chán. Lần này tiến đến Hoàn Châu thành, chỉ hy vọng ngài có thể thích.” Vừa rồi tiên sinh đỏ mặt sao? Là vì hắn sao?
“Kỳ thật đều giống nhau. Làm cái gì cũng giống nhau thôi.” Y chẳng qua là nhớ tới hoa cỏ linh tinh đã từng gặp.
“Đi giải sầu cũng tốt, vẫn ở trong này. Chỉ sợ tiên sinh cũng cảm thấy buồn tẻ.” Có lẽ xuất môn một lần, tâm tình lại tốt lên không chừng.
“Tùy ngươi đi!” Kỳ thật y chỉ nghĩ muốn nhìn Tam Nhi của y nhiều hơn một chút, chỉ cần nhìn một ngày. Hôm sau y nhất định sẽ đi.
Mỗi lần, y đều ôm tâm tình như vậy để vượt qua. Nhưng tới ngày hôm sau, y nhìn Quân Mặc Ngôn chào hỏi với y, thỉnh an y. Y lại không thể nhẫn tâm mở miệng nói lời từ biệt.
Thế là, hai người, hai tâm tư khác nhau. Ở sáng sớm hôm sau, mang theo Mặc Tâm, Mặc Hối để Đường An đánh xe, đi tới Hoàn Châu thành.
Khác với sự náo nhiệt phi phàm ở Ân Châu thành, Hoàn Châu thành có vẻ thanh tĩnh hơn, nơi này là thành trấn có nhiều thư viện nhất trên bản đồ của cả Khánh vương triều.
Ở nơi này đi lại trên đường nhiều nhất cũng là thư sinh, thanh âm nghe được nhiều nhất cũng là những tiếng đọc sách lanh lảnh.
Vị Ương phiêu phù ở bên người Quân Mặc Ngôn, nhìn xem nơi đã hơn hai mươi năm chưa tới.
“Nơi này thật nhiều thư sinh a!” Mặc Tâm kỳ thật cũng chưa được tới nhiều nơi, nàng vẫn đều bị lão giả huấn luyện, hoặc là đi nơi nào đó giết người nhưng quay lại cũng vội vàng không có thời gian khám phá cảnh sắc xung quanh.
Cho nên hôm nay tới Hoàn Châu thành, nàng tự nhiên không nhịn nổi nhìn trái nhìn phải.
Trong xe ngựa, Quân Mặc Ngôn đang cầm cuốn sách chưa xem xong, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Vị Ương ở bên ngoài xe. Nụ cười như có như không bên khóe miệng cũng đậm lên không ít.
Đi vào Hoàn Châu thành, mất khoảng mười hai ngày, nhưng dọc đường tâm tình của Vị Ương đều rất tốt. Hết nhìn bên này lại xem bên kia. Còn chủ động nói chuyện với Quân Mặc Ngôn.
Phát hiện này làm cho Quân Mặc Ngôn cảm thán, lần xuất môn này quả thực là một quyết định đúng đắn.
“Gia! Bên kia chính là thư viện lớn nhất Khánh vương triều – Mộng Khánh thư viện.” Đường An kéo lên màn che, chỉ vào một nơi trước mặt nói.
“Mộng Khánh thư viện sao, rất nhiều thần tử của Khánh vương triều đều đến từ nơi này đi!” Đối với cái tên hoàn toàn không xa lạ này, Quân Mặc Ngon tự nhiên nhớ tới báo cáo từ Thanh Phong các.
“Ân, chính là thư viện này. Viện trưởng của thư viện cũng đã tám mươi tuổi. Thân thể vẫn khỏe mạnh như trước.”
“Chờ khi sự tình xong xuôi, tự nhiên phải tới bái phỏng một phen. Chỉ hy vọng hắn không xem thường ta này thương nhân a!” Cúi đầu xuống nghiền ngẫm, ngón tay thon dài nắm lấy mép sách, nhẹ nhàng lật qua.
“Sao có thể, thương nhân luôn nổi danh cùng tú tái thôi! Khánh vương triều chính là vương triều tạo thành từ thương nhân và thư sinh a!” Đường An cười khó hiểu.
Sao chủ tử lại có ý nghĩ thương nhân là thấp kém như vậy?
“Vô sự, đi thôi.”
“Ai!” Buông xuống màn che, Đường An chuyên tâm đánh xe, nơi nghỉ chân của Quân gia trong Hoàn Châu thành đã thấp thoáng xa xa.
“Tử quỷ———–!! Ngươi còn biết về tới sao?!” Tiếng thét chói tai từ xa tới gần, làm cho Quân Mặc Ngôn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ tử trang điểm lộng lẫy, trên mặt mang theo mỉm cười, miệng thì lại mắng, nhào vào trong lòng Vị Ương.
Bàn tay lập tức nắm chặt lại, nhìn đầu ngón tay trắng bệch cũng có thể biết hắn dùng bao nhiêu khí lực.
Mặc Tâm nhìn thấy lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, sợ cơn tức của chủ tử dội lên đầu mình, tuy rằng chủ tử cũng chưa từng làm như thế.
Vị Ương mỉm cười vỗ vỗ đầu nữ tử trong lòng ngực: “Tiểu Hoa! Đã lâu không thấy. Ngươi vẫn nhỏ nhắn như thế a!”
Nữ tử bị gọi là Tiểu Hoa bật người ra khỏi vòng tay Vị ương, ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra mọi tư thế: “Ta là sao có thể gọi là nhỏ nhắn? Vì để dáng người càng thêm mỹ lệ, ta đã mất rất nhiều tâm huyết a! Ngươi đúng là tử quỷ không có ánh mắt——-!!”
Hoàn toàn không thèm để ý sờ sờ đầu Tiểu Hoa, y hỏi tiếp: “Tiểu Thảo đâu?”
Nhưng nam tử đứng trước án thư lại ướt đẫm mồ hôi, hai chân run run mấy lần sắp khụy xuống đất.
Thủ đoạn của tân chủ tử Quân gia bọn họ đã sớm gặp qua. Hắn có thể vừa nở nụ cười thân thiết với ngươi vừa giệt sạch cửu tộc của ngươi. Cũng có thể ở thời khắc ngươi tuyệt vọng nhất dùng một ánh mắt từ ái như thiên thần kéo ngươi ra khỏi địa ngục.
Vị chủ tử nở nụ cười cũng mang theo sát ý, trong sát ý lại cũng có nhân từ này là người mà đám thuộc hạ phía dưới chưa bao giờ hiểu được!
“Vâng! Có mấy người đối đầu trong Hoàn Châu thành, ban đầu bọn họ thấy thực lực của Quân gia chúng ta xấp xỉ bọn họ cho nên cũng không nói gì. Nhưng vài năm gần đây thực lực Quân gia chúng ta ở mọi mặt đều tăng lên rất nhiều, cho nên bọn họ nhịn không được hợp lực cùng nhau đối phó chúng ta! Gia! Đổ phường, thanh lâu, tửu lâu của chúng ta đều bị bọn họ chèn ép! Chúng ta đã bị tổn thất mấy vạn hoàng kim!”
Chính vì vậy, cho nên hắn càng thêm sợ hãi lần tới báo cáo này. Sợ chủ tử vì sự vô năng của chính mình là cách chức hắn!
Khoanh một vòng tròn lên sổ sách, rốt cuộc đã xem xong. Nhẹ nhàng đặt bút lông xuống, Quân Mặc Ngôn lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Đạm nhiên cười, Quân Mặc Ngôn giống như hoàn toàn không thèm để ý mấy vạn hoàng kim bị tổn thất do gia tộc khác chèn ép.
“Đường An, này không phải là lỗi của ngươi. Ta không trách ngươi, cho ngươi đi đối phó với mấy lão cáo già kia là có chút cố quá. Ngươi còn trẻ tuổi đã làm chủ quản, cũng coi như là nhân tài a!”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng mềm mại giống như gió xuân thổi qua, khiến ngươi an tâm tuyệt đối. Nhưng nếu cẩn thận nghe sẽ cảm thấy được sự giá lạnh như tuyết ở bên trong, tựa như một ngọn núi lửa bị băng tuyết bao phủ.
Lặng lẽ lau đi mồ hôi trên trán, Đường An âm thầm thở phào một hơi.
Nghe chủ tử nói như thế, tựa hồ sẽ không xử phạt hắn. Nói đến cũng buồn cười, hắn một nam nhân hai mươi hai tuổi cư nhiên lại sợ hãi một hài tử vừa mới đầy mười sáu đến như vậy. Bất quá này cũng phải xem người mà nói. Thanh danh của Quân gia Tam thiếu có ai không biết?
Những người vì ánh mắt lạnh băng của chủ tử mà xụi lơ trên mặt đất còn ít sao!
“Gia, hiện tại nên làm sao bây giờ? Phỉ gia cùng Hạ gia đều là hai đại gia tộc…”
Quân Mặc Ngôn sờ sờ ngón út bên tay trái, khóe mắt liếc nhìn người đang ngủ phía trên giường kia.
Có chút thất vọng buông xuống mí mắt, toàn thân cũng phát ra sự thương cảm như có như không.
Đường An đột nhiên cảm thấy vị chủ tử đang ngồi trước mặt hắn tựa hồ thực bi thương, một loại buồn bã khó có thể nói rõ đang quay xung quanh chủ tử.
Thân mình nhìn như mảnh khảnh có lẽ bởi vì gánh lấy áp lực quả lớn mà cảm thấy mệt mỏi.
Vì ý nghĩ này xuất hiện, Đường An đột nhiên có cảm giác vị chủ tử nhìn như nguy hiểm của chính mình cũng chỉ là một người bình thường đang giãy dụa trong cuộc sống mà thôi. Sự sợ hãi đối với chủ tử cũng vì thể mà thoáng giảm bớt.
“Hoàn Châu” Vị Ương đột nhiên quay đầu lại, giống như bây giờ mới nghe thấy hai chữ này. Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, y chủ động quan tâm chuyện liên quan tới sinh ý.
Bất quá y tựa hồ cũng không quan tâm tới sinh ý của Quân gia, mà là quan tâm tới Hoàn Châu thành. “Hoàn Châu, tiểu hoa, tiểu thảo a” có lẽ là nhớ tới cái gì, Vị Ương nhịn không được cong lên khóe mắt nở nụ cười.
Trong sự mềm mại mang theo gợi cảm cùng quyến rũ, nụ cười đã lâu không thấy này khiến cho trái tim Quân Mặc Ngôn đập thình thịch lên.
Gần như là quyết định theo bản năng: “Đường An, ngươi hãy ở lại trong này một ngày. Sáng sớm mai ta cùng ngươi trở về Hoàn Châu.”
Này nhưng lại khiến Đường An hoảng sợ. Chủ tử nào đã bao giờ rời đi Ân Châu thành tuần tra a! Cho dù phiền toái có lớn đến đâu, chủ tử cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra biện pháp, rồi sau đó bọn họ có thể lập tức thấy được hiệu quả.
Lần này sao chủ tử lại đột nhiên muốn đi Hoàn Châu? Vậy Phỉ gia cùng Hạ gia liệu còn mạng sao?
Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Đường An vẫn cúi đầu lĩnh mệnh: “Vâng, thưa Gia. Đường An cáo lui trước.”
“Đi đi.”
Chờ Đường An rời đi, Quân Mặc Ngôn mới nhìn về phía Vị Ương. Lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía mình.
Nhìn nhau trong chốc lát, Vị Ương lập tức quay mặt đi. Khuôn mặt trắng nõn yên lặng ửng hồng.
“Tiên sinh, vẫn ở trong này cũng có chút nhàm chán. Lần này tiến đến Hoàn Châu thành, chỉ hy vọng ngài có thể thích.” Vừa rồi tiên sinh đỏ mặt sao? Là vì hắn sao?
“Kỳ thật đều giống nhau. Làm cái gì cũng giống nhau thôi.” Y chẳng qua là nhớ tới hoa cỏ linh tinh đã từng gặp.
“Đi giải sầu cũng tốt, vẫn ở trong này. Chỉ sợ tiên sinh cũng cảm thấy buồn tẻ.” Có lẽ xuất môn một lần, tâm tình lại tốt lên không chừng.
“Tùy ngươi đi!” Kỳ thật y chỉ nghĩ muốn nhìn Tam Nhi của y nhiều hơn một chút, chỉ cần nhìn một ngày. Hôm sau y nhất định sẽ đi.
Mỗi lần, y đều ôm tâm tình như vậy để vượt qua. Nhưng tới ngày hôm sau, y nhìn Quân Mặc Ngôn chào hỏi với y, thỉnh an y. Y lại không thể nhẫn tâm mở miệng nói lời từ biệt.
Thế là, hai người, hai tâm tư khác nhau. Ở sáng sớm hôm sau, mang theo Mặc Tâm, Mặc Hối để Đường An đánh xe, đi tới Hoàn Châu thành.
Khác với sự náo nhiệt phi phàm ở Ân Châu thành, Hoàn Châu thành có vẻ thanh tĩnh hơn, nơi này là thành trấn có nhiều thư viện nhất trên bản đồ của cả Khánh vương triều.
Ở nơi này đi lại trên đường nhiều nhất cũng là thư sinh, thanh âm nghe được nhiều nhất cũng là những tiếng đọc sách lanh lảnh.
Vị Ương phiêu phù ở bên người Quân Mặc Ngôn, nhìn xem nơi đã hơn hai mươi năm chưa tới.
“Nơi này thật nhiều thư sinh a!” Mặc Tâm kỳ thật cũng chưa được tới nhiều nơi, nàng vẫn đều bị lão giả huấn luyện, hoặc là đi nơi nào đó giết người nhưng quay lại cũng vội vàng không có thời gian khám phá cảnh sắc xung quanh.
Cho nên hôm nay tới Hoàn Châu thành, nàng tự nhiên không nhịn nổi nhìn trái nhìn phải.
Trong xe ngựa, Quân Mặc Ngôn đang cầm cuốn sách chưa xem xong, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Vị Ương ở bên ngoài xe. Nụ cười như có như không bên khóe miệng cũng đậm lên không ít.
Đi vào Hoàn Châu thành, mất khoảng mười hai ngày, nhưng dọc đường tâm tình của Vị Ương đều rất tốt. Hết nhìn bên này lại xem bên kia. Còn chủ động nói chuyện với Quân Mặc Ngôn.
Phát hiện này làm cho Quân Mặc Ngôn cảm thán, lần xuất môn này quả thực là một quyết định đúng đắn.
“Gia! Bên kia chính là thư viện lớn nhất Khánh vương triều – Mộng Khánh thư viện.” Đường An kéo lên màn che, chỉ vào một nơi trước mặt nói.
“Mộng Khánh thư viện sao, rất nhiều thần tử của Khánh vương triều đều đến từ nơi này đi!” Đối với cái tên hoàn toàn không xa lạ này, Quân Mặc Ngon tự nhiên nhớ tới báo cáo từ Thanh Phong các.
“Ân, chính là thư viện này. Viện trưởng của thư viện cũng đã tám mươi tuổi. Thân thể vẫn khỏe mạnh như trước.”
“Chờ khi sự tình xong xuôi, tự nhiên phải tới bái phỏng một phen. Chỉ hy vọng hắn không xem thường ta này thương nhân a!” Cúi đầu xuống nghiền ngẫm, ngón tay thon dài nắm lấy mép sách, nhẹ nhàng lật qua.
“Sao có thể, thương nhân luôn nổi danh cùng tú tái thôi! Khánh vương triều chính là vương triều tạo thành từ thương nhân và thư sinh a!” Đường An cười khó hiểu.
Sao chủ tử lại có ý nghĩ thương nhân là thấp kém như vậy?
“Vô sự, đi thôi.”
“Ai!” Buông xuống màn che, Đường An chuyên tâm đánh xe, nơi nghỉ chân của Quân gia trong Hoàn Châu thành đã thấp thoáng xa xa.
“Tử quỷ———–!! Ngươi còn biết về tới sao?!” Tiếng thét chói tai từ xa tới gần, làm cho Quân Mặc Ngôn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ tử trang điểm lộng lẫy, trên mặt mang theo mỉm cười, miệng thì lại mắng, nhào vào trong lòng Vị Ương.
Bàn tay lập tức nắm chặt lại, nhìn đầu ngón tay trắng bệch cũng có thể biết hắn dùng bao nhiêu khí lực.
Mặc Tâm nhìn thấy lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, sợ cơn tức của chủ tử dội lên đầu mình, tuy rằng chủ tử cũng chưa từng làm như thế.
Vị Ương mỉm cười vỗ vỗ đầu nữ tử trong lòng ngực: “Tiểu Hoa! Đã lâu không thấy. Ngươi vẫn nhỏ nhắn như thế a!”
Nữ tử bị gọi là Tiểu Hoa bật người ra khỏi vòng tay Vị ương, ngẩng đầu ưỡn ngực bày ra mọi tư thế: “Ta là sao có thể gọi là nhỏ nhắn? Vì để dáng người càng thêm mỹ lệ, ta đã mất rất nhiều tâm huyết a! Ngươi đúng là tử quỷ không có ánh mắt——-!!”
Hoàn toàn không thèm để ý sờ sờ đầu Tiểu Hoa, y hỏi tiếp: “Tiểu Thảo đâu?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook