Ở thời khắc các chủ đi về phía hắn, hắn cũng đã thấy được sự đặc biệt của vị tân các chủ này.

Từ xa nhìn lại, các chủ tựa như một trận gió mát. Ấm áp, hàm súc khiến cho người ta cảm thấy được hắn là thái dương của mùa xuân. Ôn hòa chiếu rọi vào ngươi, khiến ngươi nghĩ rằng hắn tuyệt đối vô hại, thậm chí còn có thể là một người mà ngươi mới gặp nhưng lại rất tin tưởng và không hề nghi ngờ gì.

Nhưng khi đến gần, Lí Lạc Vũ lại thấy được nụ cười như có như không bên khóe môi các chủ. Nụ cười kia vừa nguy hiểm lại vừa tràn đầy hấp dẫn. Cười và không cười, âm dương xa cách. Sự sinh tử của bao nhiêu người nằm trong nụ cười kia của các chủ?

Đã sớm nghe nói các chủ tuy mới mười sáu tuổi những đã có một thân công lực. Có thể thấy được các chủ đúng là kỳ tài luyện võ. Nhưng trong mắt Lí Lạc Vũ, các chủ thật sự không giống một người luyện võ. Bất luận là bước chân hay động tác, đều giống một thư sinh không biết võ công.

Nhưng hắn lại biết. Sở dĩ như vậy, là bởi vì các chủ đã đem võ công luyện đến cảnh giới có thể thu phát tự nhiên. Một thiếu niên mới mười sáu tuổi a!

Ở trên người các chủ rốt cuộc đã diễn ra bao nhiêu thần thoại?

Quân gia Tam thiếu Quân Mặc Ngôn! Ôn nhu công tử quỷ kiến sầu!

Hiện giờ trong Ân Chân thành còn có ai không biết tục danh Tam thiếu gia nhà Quân gia cùng những đồn đại liên quan tới hắn?

Rồi sau đó nói chuyện cùng các chủ, Lí Lạc Vũ lại càng không thể đáp trả lại một lời. Bất luận hắn nói những vấn đề có xa xôi đến thế nào đi nữa, các chủ đều có thể mỉm cười trả lời. Còn dùng một ít thi từ khiến người ta thán phục mà tổng kết lại. Hơn nữa đôi khi còn đưa ra những ý kiến mới lạ vạn phần.

Lí Lạc Vũ tin rằng, chẳng những hắn đã phục. Mà Khang Ngạn cũng tâm ca khí ngạo như hắn cũng phục!

Xem, chỉ chốc lát. Khang Ngạn liền đã nhấc tay đầu hàng!

Một lần nữa rót đầy rượu, Quân Mặc Ngôn hơi hơi nghiêng đầu nhìn phong cảnh trên mặt hồ. Nơi bọn họ đang đứng chính là hồ nước mà trước kia Quân Mặc Tường mời hắn đi du thuyền. Lần du thuyền này vui vẻ và an toàn hơn lần trước rất nhiều.

“Mặc Ngôn cũng không nói dối. Chút tài mọn như thế, nếu như bị tiên sinh nhìn đến. Nhất định sẽ vô cùng thất vọng đối với Mặc Ngôn.”

Khang Ngạn cùng Lí Lạc Vũ hơi khiếp sợ nhìn về phía Quân Mặc Ngôn.

Với học vấn và khả năng ăn nói mà bọn họ không thể bì được này. Tiên sinh của Các chủ còn chưa vừa lòng?

Ở trong mắt bọn họ, Quân Mặc Ngôn là không hài lòng về khả năng của chính mình. Nhưng ở trong mắt Quân Mặc Ngôn, lại chỉ có thân ảnh đang tùy ý xoay tròn dưới ánh trăng, tựa như đang phóng túng cảm xúc của chính mình kia.

Không biết có phải do sự buồn bực đêm qua không chỗ phát tiết hay không, Vị Ương mặc cho Quân Mặc Ngôn ở trong khoang thuyền nói chuyện phiếm cùng cấp dưới của hắn.

Có chút giống một điệu múa dân tộc, có chút giống khêu vũ, mà có lẽ chỉ là loạn khiêu(nhảy mùa tùy ý)!

Vị Ương thầm nghĩ đem phần trí nhớ không hề tốt đẹp kia gạt ra khỏi đầu!

“Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,

Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chích thị đương thì dĩ võng nhiên.”

(Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền

Từng dây, từng trục gọi hoa niên

Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm

Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên

Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải

Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền

Tình này ôn lại còn thương cảm

Một thuở đau lòng chữ nợ duyên

Đây là bài Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn)

“Dương Chiêu! Vì cái gì! Ngươi nói cho ta biết vì cái gì! Vì cái gì lại phản bội ta! Vì cái gì lại thông đồng với nữ nhân kia phản bội ta! Ngươi nói cho ta biết vì cái gì a————!!”

Nhìn về phía ánh trăng, y thất thố điên cuồng hét thành tiếng. Rồi sau đó tựa như một kẻ yếu đuối vứt bỏ khí giáp của mình, chậm rãi ngồi xuống, vươn hai tay ôm lấy chính mình, vùi đầu vào đầu gối, im lặng khóc.

Giống như đem sự thống khổ bi ai tuyệt vọng bị phủ bụi từ lâu khóc hết ra. Vị Ương khóc, y không biết vì sao chính mình lại khóc. Từ nhỏ y cũng đã không khóc! Cho dù bị Mộ Dung Chân đẩy xuống lầu, đau đớn lan tràn toàn thân, y cũng không khóc.

Cho dù là lúc trước Quân Mặc Ngôn hôn mê một ngày một đêm cuối cùng tỉnh, y cũng chỉ bất quá là rơi vài giọt nước mắt mà thôi.

Nhưng lần này, y đang thật sự khóc nức nở.

Nước mắt không ngừng chảy xuống, nỗi đau không thể kìm nén trong lòng. Y hỏi chính mình, vì cái gì phải khóc? Khóc là biểu hiện cho sự yếu đuối, ngay cả hài tử y một tay dạy dỗ cũng sẽ không khóc, y làm tiên sinh vì sao lại khóc?

Nhưng nước mắt lại không thể ngừng.

“Để ta luân hồi đi nếu ta đã chết vì cái gì còn muốn ta ở lại thế gian này? Nếu ta đã chết vì cái gì Diêm Vương điện không chịu nhận ta vì cái gì ta phải sống thống khổ như vậy vì cái gì?”

Quân Mặc Ngôn rốt cuộc nhịn không được, đứng vụt dậy. Hai tay nắm chặt thành quyền, vết thương còn chưa khỏi hẳn lập tức rỉ máu nhuộm đỏ bạch bố.

Khang Ngạn cùng Lí Lạc Vũ đều hoảng sợ, thật cẩn thận, bọn họ phát hiện chính mình cư nhiên sẽ vì sắc mặt không hài lòng của các chủ mà cảm thấy kinh hoảng. Tựa như ý nghĩ cho dù phải liều mạng cũng muốn hắn bớt giận đang thổi quét toàn thận bọn họ.

“Các chủ?”

Quân Mặc Ngôn phảng phất như không hề nghe thấy, hắn vẫn chăm chú nhìn thẳng vào bóng lưng đang khóc thảm thiết của Vị Ương.

Vừa rồi hắn nghe được tên của một người xa lạ, tên cái người làm cho tiên sinh của hắn thất thố! Tên cái người phản bội tiên sinh của hắn, làm cho tiên sinh của hắn thống khổ không thôi! Tên của người mà hắn thống hận tới cực điểm!

Nhưng, đồng thời, người kia cũng khiến hắn hâm mộ không thôi. Bời vì người kia có thể lưu lại trong lòng tiên sinh lâu như vậy, không biết trước đây người kia chiếm phần nào trong lòng tiên sinh?

“Các chủ?”

Thấy Quân Mặc Ngôn không có phản ứng, bọn họ đánh bạo gọi lại một lần.

Bên kia, Vị Ương giống như đã khóc đủ rồi, khóc mệt rồi. Đột nhiên dừng khóc. Tựa như cơn mưa to mùa hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Y nghiêng đầu, thấy được Quân Mặc Ngôn, tuy rằng không thể thấy rõ ánh mắt hắn, nhưng Vị Ương biết Quân Mặc Ngôn đang lo lắng cho y.

Vị Ương ngẩn ra, rồi sau đó y phát hiện trái tim vốn rất đau rất đau của mình đột nhiên lại không đau, mà thay vào đó chính là một cảm giác phi thường ngọt ngào.

Không hề báo trước, y nở nụ cười. Dưới làn nước mắt mông lung, y không thể thấy rõ Quân Mặc Ngôn, nhưng, y vẫn cố gắng nở nụ cười đối với hắn. Lại không biết rằng nụ cười rưng rưng này, sẽ chỉ khiến Quân Mặc Ngôn cảm thấy tan nát cõi lòng.

“Không có việc gì. Ta chỉ phát tiết một chút mà thôi. Không có việc gì.” Những lời này giống như đáp lại Quân Mặc Ngôn, nhưng cũng tựa như an ủi chính mình.

Vị Ương quệt đi nước mắt, hít sâu một hơi. Vị chúa tể mặt lạnh vô tình trên thương trường lại trở về!

Quân Mặc Ngôn lúc này mới chậm rãi buông ra bàn tay vẫn nắm thành quyền, không chút để ý bạch bố đã dính máu. Hắn buông ra bạch bố mặc cho máu tươi chảy ra.

Lí Lạc Vũ nhìn không được, lấy ra dược cao tùy thân mang theo, cẩn thận lau lên vết thương của Quân Mặc Ngôn.

Trải qua cơn phong ba nhỏ này, bọn họ coi như hoàn toàn hiểu được. Quân Mặc Ngôn chính là nhân vật cao thâm khó mà đoán trước, bất kỳ ai xem thường hắn đều sẽ chết không toàn thây!

Nhưng, bọn họ lại càng thêm vui sướng. Bởi vì, có chủ tử như vậy, bọn họ mới có không gian rộng rãi để phát triển! Mới có thể đem hết tài hoa của chính mình thiêu đốt sạch sẽ(ý nói cống hiến hết tài năng)

“Thật có lỗi, hù dọa các ngươi.” Đạm nhiên cười, Quân Mặc Ngôn âm thầm thở dài một tiếng.

Quả nhiên chỉ cần liên quan tới tiên sinh. Hắn liền không thể bình tĩnh.

“Không có việc gì, không có việc gì.” Bọn họ đều là người thông minh, biết mỗi người đều có những điều cấm kị của riêng mình. Mặc dù theo tình báo nói điều cấm kỵ của các chủ chính là đệ muội cùng hậu mẫu(mẹ kế). Nhưng theo bọn họ, cấm kị của các chủ cũng không phải những người đó mà là một người hoàn toàn khác!

“Đúng rồi, các chủ. Vừa rồi chúng ta nhận được tin tức. Nói Bình An công chúa trên đường đi hòa thân gặp chuyện mất tích.” Khang Ngạn thấp giọng nói ra tin tức mới đưa đến không lâu.

Quân Mặc Ngôn híp mắt lại, tay phải không tự giác sờ sờ ngón út bên tay trái.

Bình An công chúa – Mộ Dung Chân! Nữ nhân khiến cho tiên sinh nhớ lại những chuyện không thoải mái trước kia?

“Đừng quản.”

“Bình An công chúa? Là Mộ Dung Chân kia sao?”

Quân Mặc Ngôn mới vừa nói bọn họ đừng đi quản chuyện này, lại bi ai phát hiện người vốn ở ngoài thuyền không biết khi nào đã đi tới bên cạnh hắn.

Bất đắc dĩ gật đầu rồi lại thở dài, hắn biết chuyện này tuyệt đối sẽ không phát triển theo hướng mà hắn muốn.

Quả nhiên, Vị Ương xác định được thân phận sau. Lập tức ‘mệnh lệnh’ Quân Mặc Ngôn: “Tam Nhi, sai người đi tìm nàng. Mặc kệ nàng có nguyện ý đi phiên bang hòa thân hay không, ngươi đều phải hộ tống nàng về kinh hoặc đi phiên bang. Biết không?”

Vô lực buông xuống bả vai, người nào đó rất không cam lòng nhưng lại vô cùng bất đắc dĩ mở miệng: “Tìm ra rồi bảo hộ công chúa an toàn!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương