Lão giả giống như kinh ngạc vỗ vỗ ngực: “Yêu! Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng phát hiện rồi sao?”

Càng ngày càng cảm thấy chính mình lên nhầm thuyền giặc, Quân Mặc Ngôn bất đắc dĩ nhìn vị sư phụ có chút lão bất tu (già mà không tu tỉnh) này: “Sư phụ, ta đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Chính là nghĩ có lẽ là người ngài cố ý lưu cho Mặc Ngôn. Cho nên vẫn mặc kệ.”

“Ha ha! Nghe được không? Còn không tiến vào ra mắt Tân các chủ?” Lão giả quay ra cửa sổ hô lên một tiếng, Vị Ương chỉ nhìn thấy hai bóng đen lóe qua trước mắt y.

Nhìn kỹ lại, hai người đã quỳ trên mặt đất cung kính cúi đầu.

“Sư phụ.”

“Bọn họ chính là hai trong số tứ đại lĩnh chủ. Khảo nghiệm mà ta đưa ra cho ngươi ngươi đã vượt qua. Còn lại phải xem bọn hắn.”

“Ngẩng đầu lên.”

Quân Mặc Ngôn kỳ thật cũng không thích người khác quỳ gối ở trước mặt mình. Như vậy sẽ không thấy rõ vẻ mặt cùng ánh mắt đối phương.

Hai người nghe lệnh ngẩng đầu, lộ ra hai khuôn mặt tuyệt mỹ. Một nam một nữ. Những năm này, bọn họ vẫn theo dõi sự trưởng thành của Quân Mặc Ngôn. Đối với tính cách của hắn tự nhiên cũng thực hiểu biết.

“Nói tính danh của các ngươi.”

“Ai! Trước tiên đừng vội hỏi tên bọn họ. Bọn họ hiện giờ không có tên. Chờ ngươi đánh thắng bọn họ, tên bọn họ tất nhiên là do ngươi đặt.” Lão giả vui tươi hớn hở khoanh tay xem diễn.

Quân Mặc Ngôn lại bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai người lặng yên không nói kia. Vươn tay chỉ khu đất trống ngoài phòng.

“Thỉnh chỉ giáo!”

“Thỉnh thiếu chủ cẩn thận!”

Người ra tiếng chính là nữ tử, thanh âm như hoàng anh xuất cốc (giọng như oanh vàng) phi thường êm tai dễ nghe, ngay cả Vị Ương cũng nhịn không được gật đầu.

Quân Mặc Ngôn cười, nhìn hai người bọn họ cùng nhau lao về phía chính mình.

Tay trái ngăn trở một chưởng tới từ nữ tử, xoay thắt lưng bay qua phía sau nàng. Dùng sức đá hướng nam tử. Ngăn lại!

Nhìn ba người ngươi tới ta đi, lão giả trước sau vẫn mang theo vẻ mặt mỉm cười tựa ở trên ván cửa không nói.

Vị Ương cũng không nhìn Quân Mặc Ngôn, y đối với hài tử của mình rất tin tưởng. Y ngược lại nhìn chằm chằm lão giả. Vì sao lần này hắn không nhìn về phía y?

“Sao vậy? Nhìn ta như thế, chẳng lẽ là coi trọng ta này lão nhân?”

Nheo lại đôi mắt lãnh liệt đang tuôn ra tinh quang khiến kẻ khác hít thở không thông: “Ngươi rốt cuộc là ai?! Thần? Là quỷ?”

Lão giả sờ sờ chòm râu của mình, cười đến vô cùng giảo hoạt: “Là thần là quỷ thì đã sao? Đạo sĩ tiêu diêu du hồng trần!” (đạo sĩ ung dung dạo chơi hồng trần)

“Vì sao phải đưa bí kíp cho Tam Nhi? Vì sao coi trọng hắn?”

“Nguyên viễn lưu trường hà xử thị, triển chuyển phản trắc vấn quân tâm.” (lịch sử lâu đầu không biết bắt nguồn từ nơi nào, trằn trọc hỏi lòng người)

“Ngươi.” Phẫn hận trừng mắt lão giả luôn ra vẻ thần bí này, Vị Ương lần đầu tiên bị người nói á khẩu không trả lời được.

“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ không được thương tổn Tam Nhi là được. Bằng không ta nhất quyết không buông tha ngươi!”

Lão giả cười bí hiểm: “Tự cổ quân thần đa sai nghi, nan đắc hữu thân sưởng tâm phi.” (từ xưa quân thần nhiều người đa nghi, hiếm ai có thể mở rộng nội tâm)

Vị Ương lặng yên, đối mặt với lão giả này, trong lòng y thủy chung không thể dựng lên một tầng phòng ngự. Giống như biết chắc hắn là vô hại.

“Ngươi nếu là thần, có thể cho ta một khối thân thể được không?”

“Thiên mệnh tảo do thiên chú định, phàm nhân mạc yếu sầu bạch phát.” (số mệnh vốn do trời định trước, người phàm trần đừng buồn lo rồi đầu bạc)

“Cái tính thích giả thần bí một chút cũng chưa biến!” Giận dữ trừng lão giả một cái, giây tiếp theo, Vị Ương kinh ngạc đứng ở nơi đó. Vì cái gì mình lại nói ra câu kia?

Độ cong nơi khóe miệng lão giả hơi hơi tăng thêm.

“Có câu là: hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ.” (có bằng hữu từ xa tới, là một việc vô cùng vui vẻ)

Vị Ương đột nhiên cười cười, rồi xoay người không để ý tới lão giả. Xem ba người kia đánh nhau cũng thật à bất diệc nhạc hồ(vui vẻ hăng say). Nhịn không được cao giọng hô: “Tam Nhi! Đùa đủ chưa?”

Chưởng lực Quân Mặc Ngôn đánh ra không khỏi dừng lại một chút, rồi sau đó tăng thêm vài phần chân khí. Thân hình như nước chảy mây trôi chuyển qua bên người hai người kia. Đợi cho tới khi bọn họ kịp phản ứng, sớm đã định ở nơi nào không thể động đậy.

Sự tương phản thật lớn làm cho bọn họ lập tức hiểu được, lúc trước vị thiếu niên xấp xỉ tuổi với bọn họ này kỳ thật là đang khiêm nhượng(nhường nhịn).

Cởi ra huyệt vị, hai người thần phục quỳ xuống: “Thỉnh chủ nhân ban thưởng danh!”

“Quân Mặc Tâm, Quân Mặc Hối.”

Được mang họ ‘Quân’, đại biểu cho người mà chủ nhân tin cậy nhất.

“Mặc Tâm, Mặc Hối thề trung thành với chủ nhân cả đời, nếu có vi phạm, không chết tử tế được!” Hai người khoát tay lên vai phải, vẻ mặt trịnh trọng nói ra lời thề.

Tự mình khom người nâng bọn họ dậy: “Được rồi, sau này đều là người một nhà. Không cần nghiêm túc như thế.” Vô hình chung, khoảng cách giữa ba người rút ngắn đi rất nhiều.

Mặc Tâm là nữ tử, tự nhiên dễ dàng phóng khoáng: “Chủ nhân, chủ nhân. Mặc Tâm có một nghi vấn!”

Biết được nàng muốn hỏi gì, Quân Mặc Ngôn đạm cười: “Chính là hỏi ta vì sao mỗi ngày nói chuyện cùng không khí?”

Mặc Hối kéo lại Mặc Tâm. Ý tứ đó là việc riêng của chủ nhân, hạ nhân không thể hỏi đến.

Mặc Tâm chần chờ nhìn xem Quân Mặc Ngôn, lại nhìn Mặc Hối.

“Không sao cả. Kỳ thật a! Ta có một vị tiên sinh, vị tiên sinh này! Là một con quỷ!” Nháy mắt mấy cái trêu đùa, Quân Mặc Ngôn có chút trẻ con bướng bỉnh nói ra sự thật.

Đáng tiếc hai người cũng không tin tưởng. Chỉ cho rằng đây là việc riêng của chủ nhân không tiện nói cho bọn họ. Cho nên cũng không tiếp tục truy vấn.

Quân Mặc Ngôn quay đầu lại cười, cười đến dường như những đóa hoa xung quanh đều nở.

Vị Ương cho tới bây giờ đều cảm thấy Mặc Ngôn thực tuấn lãng, nhưng tại giây phút này. Vị Ương tựa hồ cảm thấy trên mặt hắn bao trùm một sự mị hoặc. Trái tim đã sớm không còn đập, đột nhiên lại nhảy lên một chút.

Lão giả đứng ở một bên nhìn một người một quỷ mặt mày đưa tình, tuy rằng chỉ là đơn phương.

“Tam sinh thạch thượng nhân duyên định

Linh lung tỏa duyến bất phân ly

Tiền thế nhân duyến kim thế tục

Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền.”

(Tạm dịch: Nhân duyên tam thế đã định trước trên đá

Tơ duyên buộc chặt không thể phân ly

Nhân duyên kiếp trước lại tiếp tục

Thượng cùng bích lạc hà hoàng tuyền)

“Ân?” Bị thanh âm lão giả đánh thức, Vị Ương đột nhiên vươn tay che lại hai gò má, thật nóng. Chuyện gì vậy a? Vì sao mặt y lại đỏ? Không đúng! Gần đây những chuyện bất thường ngày càng nhiều!”

Cũng từ lúc đó trở đi, bên người Quân Mặc Ngôn nhiều ra một vị thị nữ cùng một cái bóng thực sự.

Quân Mặc Ngôn từng hỏi lão giả: “Hai vị lĩnh chủ còn lại bao giờ tới khiêu chiến?

“Hai người kia mỗi ngày chạy hết đại giang Nam Bắc, đến lúc cần thiết tự nhiên sẽ tới. Bất quá bọn họ không thích lộng võ, dù sao đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ hiểu. Được rồi, khối lệnh bài này đưa cho ngươi. Từ giờ trở đi ngươi chính là Thanh Phong các các chủ, có thể sử dụng hết thảy lực lượng, cuốn sách này ngươi xem xong liền đốt. Nhớ lấy không thể lộ ra thân phận, nhớ lấy!”

Cả đêm xem hết cuốn sách xong, Quân Mặc Ngôn lập tức tự tay đốt nó, nhìn nó từ từ hóa thành tro, mới thở phào một hơi.

“Thế nào?”

“Quá lợi hại, quả thực là trải rộng cả hoàng triều. Ngay cả ở phiên bang cũng có nhân thủ. Ta sợ.”

Vị Ương vỗ vỗ bờ vai hắn, biểu thị cổ vũ: “Tiểu tử ngốc! Phải tin tưởng chính mình. Không phải chỉ là một cái Thanh Phong các sao? Bất quá sau này gánh nặng của ngươi sẽ càng lớn, mấy vụ án nhỏ mà sát thủ nhận ngươi có thể để Mặc Hối đi quản lý, vụ án lớn thì nhất định phải chính mình xem qua.”

“Đúng vậy, tiên sinh.”

“Tam Nhi.”

“Sắp qua năm mới rồi.”

“Ân.”

“Có nhớ mẫu thân không?”

“Ân, rất nhớ.”

“Tam Nhi.” Vây quanh thân hình Mặc Ngôn, Vị ương vươn đầu dựa vào trên vai đối phương.

“Ta ở nơi này, ta ở nơi này.”

Vài lần muốn rơi lệ Quân Mặc Ngôn nhắm mắt lại: “Đúng vậy, ngài ở nơi này, ở nơi này.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương