Quân Mặc Ngôn bật cười nhìn người đang phiêu phù ở trên không trung kia.

“Đại Hắc Đại Hắc này không phải tên của cẩu sao, ôi, không được. Đau bụng muốn chết.” Ôm chặt bụng, Vị Ương cười đến không còn khí lực.

Lắc đầu, Quân Mặc Ngôn đành phải làm cho mấy hạ nhân này tán đi. Tiểu viện tuy nhỏ, những thứ nên có vẫn phải có.

“Tiên sinh, có khỏe không?”

“Ha ha ha ha, hảo thật sự.” Miễn cưỡng vững vàng lại hô hấp, lau đi nước mắt ở khóe mắt, Vị Ương cười tủm tỉm tựa vào trên thân cây.

“Không đến vài ngày nữa, Quân Thiệu Thiên sẽ lại tới nhìn ngươi. Đến lúc đó, có lẽ sẽ tặng cho ngươi một phần đại lễ a!”

“Mặc Ngôn hiểu được, bất quá chỉ là một ít sản nghiệp của Quân gia mà thôi. Nếu Quân Mặc Ngôn làm thật tốt, hắn sẽ đưa càng nhiều, nếu làm không tốt, tổn thất một chút tiền, hắn cũng không để ý.”

“Ngươi hiểu được là được.” Sờ sờ tóc Quân Mặc Ngôn, Vị Ương thực vui vẻ. Chim ưng non sắp rời khỏi tổ a!

“Tiên sinh.”

“Ân?”

“Mặc Ngôn thích ngài!”

“Tiểu tử ngốc!” Vị Ương đơn thuần cho rằng Quân Mặc Ngôn đối với y chỉ là cái thích của một hài tử đối với phụ thân. Vẫn chưa nghĩ đến Quân Mặc Ngôn là thật sự thích y.

Quân Mặc Ngôn cũng không nói rõ, chỉ là một lần lại một lần nói cho Vị Ương, Chính mình thích y. Từ sự kinh ngạc ban đầu cho đến khi dần dần thói quen. Những tri thức mà Quân Mặc Ngôn học từ Vị Ương tại phương diện này cũng có thể sự dụng.

Mấy ngày sau, Quân Thiệu Thiên cao hứng phần chấn đi vào tiểu viện.

Nhìn mấy căn phòng đơn sơ giống như trước, hắn có chút không hài lòng nhíu mày. Không phải làm cho quản gia sửa sang lại một lần sao? Hay là trực tiếp làm cho Mặc Ngôn chuyển tới tiểu viện khác?

Quân Thiệu Thiên đi vào thư phòng, trong căn phòng nho nhỏ, Quân Mặc Ngôn đang ngồi gần bệ cửa sổ đọc sách.

Nhìn đến Quân Thiệu thiên, Quân Mặc Ngôn đóng sách lại đứng lên: “Các hạ tìm Mặc Ngôncó chuyện gì?”

Xấu hổ một chút, Quân Thiệu Thiên vẫn nói ra những gì đã dự định: “Mặc Ngôn ta là phụ thân ngươi.”

Vẻ mặt của Quân Mặc Ngôn vẫn không hề biến đổi, vẫn là bộ dáng ba lan bất kinh (bình tĩnh): “Mặc Ngôn đương nhiên biết các hạ là phụ thân Mặc Ngôn.”

Kinh ngạc một chút, Quân Thiệu Thiên nhìn xem hài tử tựa hồ có chút xa lạ trước mắt. Hài tử này biết được thân phận của hắn. Vậy vì sao….

“Chính là Mặc Ngôn không muốn cùng các hạ có chuyện gì vướng mắc mà thôi. Mặc Ngôn ở trong này sống tốt lắm. Không có phụ thân cũng vẫn có thể tiếp tục sống.”

“Ta, ta chỉ nghĩ muốn bồi thường cho ngươi.”

“Những gì Mặc Ngôn muốn, các hạ vĩnh viễn không thể cho, vậy nên Mặc Ngôn không cần bồi thường.”

“Ta ai…”Quân Thiệu Thiên trên thương trường có lẽ là vô địch, ở trước mặt hài tử của mình ngay cả nói cũng không hoàn chỉnh. Đây là hắn thiếu nợ a!

“Mặc Ngôn, ngươi cho phụ thân một cơ hội bồi thường được không? Sau này phụ thân sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”

Quân Mặc Ngôn chăm chú nhìn Quân Thiệu Thiên thật lâu, độ cong nho nhỏ nơi khóe miệng chưa từng hạ xuống. “Mặc Ngôn không dám, nếu ngài cố ý như thế, Mặc Ngôn không dám không theo.”

Trong mắt Quân Thiệu Thiên hiện lên một tia mừng rỡ. “Vậy, vậy liền thật tốt quá. Mặc Ngôn, ta giúp ngươi sửa sang lại nơi này một chút được không?”

“Không! Mặc Ngôn có thể đáp ứng ngài tất cả, chỉ riêng chuyện này không được! Nơi này mỗi một chỗ cũng không cho phép bất luận kẻ nào xê dịch!” Quân Mặc Ngôn theo bản năng tản ra khí tức mà mấy ngày nay rèn luyện được trên thương trường, một luồng không khí áp bách không khỏi làm cho Quân Thiệu Thiên ngẩn ngơ.

Người có kinh nghiệm thương trường như hắn, tự nhiên nhận được loại khí tức này. Nhưng trên người một hài tử mười hai tuổi có loại khí chất này, thì thật là…

“Không sửa thì không sửa. Đợi lát nữa phụ thân sẽ sai người đưa y phục cùng đồ dùng lại đây, ngươi ở chỗ này chờ phụ thân. Được không?”

Bị Vị Ương trừng mắt một cái, Quân Mặc Ngôn mới nhu thận gật gật đầu.

Quả nhiên vẫn là rất miễn cưỡng a, những gì liên quan tới phụ thân của chính mình, Mặc Ngôn vẫn không thể nhẫn nhịn a.

Hôm sau, Quân Thiệu Thiên lại phái người đưa tới mấy hòm y phục lớn. Đều là dùng lăng la tơ lụa chế thành, cùng y phục mà Quân Mặc Ngôn mặc trên người quả thực là cách biệt một trời.

Mặc vào tân y phục, Quân Mặc Ngôn càng thêm vẻ phiêu dật nhu hòa, cũng càng thêm mê người.

“Quả nhiên là người thì phải tân trang, phật thì phải kim trang a!”

Đối với lời khen của Vị Ương, Quân Mặc Ngôn hơi hơi thẹn thùng sờ ngón út.

“Được rồi, đều là đại nhân, đừng ngượng ngùng. Sau này đối mặt với phụ thân ngươi phải điệu thấp một chút, gừng càng già càng cay a!”

“Đúng vậy, tiên sinh. Mặc Ngôn biết sai rồi.”

“Tam thiếu gia, lão gia muốn ngài tới tiền thính.” Năm nha hoàn, có thể nói có ba người còn lại hai người không biết chữ cũng không thể nói lại được Quân Mặc Ngôn giữ ở bên người hầu hạ.

Thản nhiên cười, Quân gia lão gia đột nhiên sủng ái Tam nhi tử của mình, tin tức này đã không phải là bí mật ở Quân gia. Nha hoàn bị điều tới cũng là mang lòng hiếu kì, không nghĩ tới thiếu gia đối đãi mọi người thật sự là tốt không còn gì để nói. Bây giờ những nha hoàn khác đều hận mình không được điều tới nơi này hầu hạ.

“Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng, thiếu gia.” Thân là nha hoàn nơi này, đầu tiên là làm đúng bổn phận của mình, không cần nghĩ những gì không nên nghĩ, không thể nói những chuyện không nên nói. Những điều này các nàng đều hiểu.

Vị Ương phiêu phù ở bên người Quân Mặc Ngôn, nhìn lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Mặc Ngôn đi vào tiền thính, phong cảnh bốn phía vừa quen thuộc vừa xa lạ, Vị Ương có chút cảm khái.

Nhưng càng nhiều chính là vui sướng. Hài tử này hiện giờ coi như trưởng thành a!

Tiến vào tiền thính, Quân Thiệu Thiên cùng chính thê Mộ Vân Phi đang ngồi ở đằng kia. Bên trái là Quân Mặc Tường cùng Quân Mặc Đống. Bên phải là Vương Tuyết, Quân Vô Song cùng Quân Mặc Vũ.

Cục diện trước mắt, nay tất cả mọi người đều đông đủ a! Quân Mặc Ngôn chỉ nhìn qua Mộ Vân Phi đang ngồi bên người Quân Thiệu Thiên, hận ý xẹt qua trong đáy mắt.

“Mặc Ngôn ra mắt phụ thân.” Dừng một chút, Quân Mặc Ngôn tiếp tục nói: “Cũng ra mắt chủ mẫu.”

Mộ Vân Phi hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là vô cùng bất mãn.

Quân Thiệu Thiên ngược lại thập phần vui mừng. Tuy rằng hắn rất muốn để Mặc Ngôn gọi hắn một tiếng ‘cha’ mà không phải khách sáo và xa cách như ‘phụ thân’.

“Đến, nhanh lên ngồi xuống.” Quân Thiệu Thiên chỉ vào vị trí trống bên cạnh Quân Mặc Đống.

Mỉm cười đi đến bên người Quân Mặc Đống, triển lộ một nụ cười thật hoàn mỹ, không để ý ánh mắt ác độc của đối phương, Quân Mặc Ngôn thản nhiên ngồi xuống.

“Hôm nay ta gọi mọi người lại đây, là có một việc muốn tuyên bố.”

“Là chuyện gì a!” Quân Mặc Tường sáng sớm bị kêu dậy, cáu kỉnh còn chưa hết đâu!

Quân Thiệu Thiên bất mãn trừng hắn một cái. Hài tử này sao lại khác biệt một trời một vực với Mặc Ngôn đâu!

“Ta tuyên bố, ta sẽ đem một phần năm cơ nghiệp dưới tay giao phó cho Quân Mặc Ngôn! Để hắn chưởng quản!”

“Cái gì?! Ta không đồng ý!” Mộ Vân Phi là người thứ nhất kêu lên.

“Phu nhân có ý kiến gì sao?” Quân Thiệu Thiên mang theo tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía Mộ Vân Phi. Này gia ở hắn quản, không tới phiên nàng khoa tay múa chân!

Mộ Vân Phi sửng sốt, rồi sau đó vô cùng không cam lòng cắn môi dưới. “Hắn dù sao cũng là hài tử của hạ nhân a!”

“Hạ nhân? Hừ! Vậy ngươi nói ta cũng là hạ nhân?”

“Không phải, thiếp thân không có ý này.”

“Chính ngươi nhìn xem hai hài tử của ngươi. Ta hỏi một ít vấn đề, một câu cũng không thể trả lời nổi! Lần này danh dự của Quân gia không bị hao tổn hoàn toàn là nhờ công lao của Mặc Ngôn!”

“Nhưng hắn là tiện chủng! Sao có thể…”

Ba!

Một tiếng vang thanh thúy vang lên ở đại sảnh, Mộ Vân Phi không dám tin nâng lên mặt mình.

Quân Thiệu Thiên bất mãn thu tay lại: “Ngươi còn dám nói một câu như vậy, ta liền hưu ngươi! Được rồi, từ hôm nay trở đi, Mặc Ngôn là chủ tử thứ hai trong Quân gia! Mọi người phải nghe lệnh của hắn! Hiểu chưa?”

Mộ Vân Phi phẫn hận nhìn chằm chằm Quân Mặc Ngôn vẫn đang vân đạm phong thanh, hận không thể đem hắn bóp chết! Mà ở đại sảnh, người chân chính cảm thấy cao hứng cho Quân Mặc Ngôn trừ bỏ Vương gia tử nữ chính là lão quản gia.

Hài tử này cuối cùng có được những gì hắn nên có!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương